“Em, em thích anh!”
Lời tỏ tình ngượng ngùng này khiến cả đại sảnh tầng một của công ty giải trí CR bỗng chốc ngập tràn không khí tình yêu ngọt ngào.
Vừa lúc đó, vách tường bên kia, một cô gái trẻ mặc bộ đồ hóa trang thỏ của cửa hàng bách hóa đang khom lưng rón ra rón rèn bước đến, thoạt nhìn thật không hợp chút nào.
Tự bản thân Kỷ An Trần cũng cực kì xấu hổ, thế mà tai thỏ trên đầu cứ hết lần này đến lần khác cụp xuống che mất tầm nhìn của cô.
Cô đành phải đưa tay trái nắm chặt hai tai thỏ, tay phải cầm bình nước cho cô bạn cùng phòng, cố hết sức cúi người xuống, cố gắng giảm sự tồn tại của mình. Cô hoàn toàn không biết mỗi cử chỉ hành động của mình đều bị người nào đó nhìn trộm.
Bộ phim đang quay của CR là bộ phim thần tượng, cần vài diễn viên quần chúng, vừa đúng hôm nay chính là ngày thử vai, vì trời mưa nên tạm thời dời từ sân bãi vào đại sảnh. Có quá nhiều người tới thử vai khiến cho đại sảnh vốn rộng rãi trở nên có hơi chật chội. Trước mắt đâu đâu cũng thấy các cô gái trẻ xinh đẹp đang thử lời thoại, cảnh như vậy thật là rung động mà lời thoại tỏ tình kia lại càng khiến người ta động lòng.
Nhưng ánh mắt của chàng trai đứng ở lan can tầng hai từ đầu tới cuối vẫn chỉ chăm chú vào cô gái mặc bộ đồ hóa trang thỏ kia. Dáng người có hơi mũm mĩm buồn cười, quả thật Kỷ An Trần không xinh đẹp bằng những cô gái khác ở đây.
Từ góc nhìn của anh ta, bóng dáng Kỷ An Trần đang chầm chậm di chuyển cực kỳ nhàm chán nhưng anh như đang nhìn một thứ bảo bối nào đó, khóe môi cong cong nét cười, tâm tình vô cùng tốt.
Kỷ An Trần vòng qua một khúc ngoặt, vừa vặn đi đến phía sau cây cột, phút chốc bóng lưng kia mất hút khỏi tầm mắt anh ta. Anh chàng kia có chút luyến tiếc mà thu tầm mắt, hoàn toàn không có hứng thú phí thời gian ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp khác.
Anh ta lấy một chiếc một sợi dây chuyền hình trái tim từ trong túi áo sơ mi ra. Đó là mẫu thịnh hành của các quầy hàng bán ở cổng học nhiều năm trước. Dây chuyền hình quả nho rũ xuống mặt trái tim dẹp dẹp, khi mở ra, bên trong có thể để 2 tấm ảnh nho nhỏ. Thứ đồ vừa rẻ vừa cổ lỗ sĩ như vậy thật là không hợp với bộ âu phục thủ công tinh tế đắt tiền trên người anh ta.
Sợi dây chuyền trong tay anh cất một tấm ảnh.Trong ảnh là một cô bé bảy tám tuổi, giương hai mắt tròn xoe, uất ức chu miệng, biểu cảm rất không vui nhưng không dám phản kháng.
Phía dưới bên phải bức ảnh là 1 ngón tay núc ních ngắn ngủn đang chọc chọc vào đôi má phúng phính của cô bé đầy ác ý.
Gương mặt cô bé dễ thương, phúng phính, dù lúc không cười cũng ẩn hiện hai lúm đồng tiền khiến cô bé vốn thanh tú lại càng ngọt ngào làm người ta yêu mến. Gương mặt kia rõ ràng là phiên thu nhỏ của Kỷ An Trần đang mặc đồ hóa trang thỏ ở dưới lầu. Ngón tay như ngọc của anh ta khẽ lướt qua tấm ảnh, rõ là muốn chạm vào nhưng dường như lại sợ làm bẩn bức ảnh, vuốt khẽ một cái như có như không.
“Bé Trần Nhi.” Khép sợi dây chuyền lại, anh khẽ hôn lên nó một cái, đột nhiên cất bước xoay người xuống lầu.
Kỷ An Trần muốn tìm cô bạn cùng phòng đang ở đại sảnh, góc xa cổng nhất. Hơn nữa cô ấy đang xếp hàng, bỏ đi là sẽ mất thời gian xếp hàng lại, không thể đến đây gặp cô.
Kỷ An Trần đành cam chịu bước theo đám người chen chúc , cô bước đi khó khăn nên không để ý đại sảnh vốn rất trật tự nhưng vì sự xuất hiện của một anh chàng nào đó mà trở nên hỗn loạn.
Cho đến khi cô bị tóm lấy…
Lời tỏ tình ngượng ngùng này khiến cả đại sảnh tầng một của công ty giải trí CR bỗng chốc ngập tràn không khí tình yêu ngọt ngào.
Vừa lúc đó, vách tường bên kia, một cô gái trẻ mặc bộ đồ hóa trang thỏ của cửa hàng bách hóa đang khom lưng rón ra rón rèn bước đến, thoạt nhìn thật không hợp chút nào.
Tự bản thân Kỷ An Trần cũng cực kì xấu hổ, thế mà tai thỏ trên đầu cứ hết lần này đến lần khác cụp xuống che mất tầm nhìn của cô.
Cô đành phải đưa tay trái nắm chặt hai tai thỏ, tay phải cầm bình nước cho cô bạn cùng phòng, cố hết sức cúi người xuống, cố gắng giảm sự tồn tại của mình. Cô hoàn toàn không biết mỗi cử chỉ hành động của mình đều bị người nào đó nhìn trộm.
Bộ phim đang quay của CR là bộ phim thần tượng, cần vài diễn viên quần chúng, vừa đúng hôm nay chính là ngày thử vai, vì trời mưa nên tạm thời dời từ sân bãi vào đại sảnh. Có quá nhiều người tới thử vai khiến cho đại sảnh vốn rộng rãi trở nên có hơi chật chội. Trước mắt đâu đâu cũng thấy các cô gái trẻ xinh đẹp đang thử lời thoại, cảnh như vậy thật là rung động mà lời thoại tỏ tình kia lại càng khiến người ta động lòng.
Nhưng ánh mắt của chàng trai đứng ở lan can tầng hai từ đầu tới cuối vẫn chỉ chăm chú vào cô gái mặc bộ đồ hóa trang thỏ kia. Dáng người có hơi mũm mĩm buồn cười, quả thật Kỷ An Trần không xinh đẹp bằng những cô gái khác ở đây.
Từ góc nhìn của anh ta, bóng dáng Kỷ An Trần đang chầm chậm di chuyển cực kỳ nhàm chán nhưng anh như đang nhìn một thứ bảo bối nào đó, khóe môi cong cong nét cười, tâm tình vô cùng tốt.
Kỷ An Trần vòng qua một khúc ngoặt, vừa vặn đi đến phía sau cây cột, phút chốc bóng lưng kia mất hút khỏi tầm mắt anh ta. Anh chàng kia có chút luyến tiếc mà thu tầm mắt, hoàn toàn không có hứng thú phí thời gian ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp khác.
Anh ta lấy một chiếc một sợi dây chuyền hình trái tim từ trong túi áo sơ mi ra. Đó là mẫu thịnh hành của các quầy hàng bán ở cổng học nhiều năm trước. Dây chuyền hình quả nho rũ xuống mặt trái tim dẹp dẹp, khi mở ra, bên trong có thể để 2 tấm ảnh nho nhỏ. Thứ đồ vừa rẻ vừa cổ lỗ sĩ như vậy thật là không hợp với bộ âu phục thủ công tinh tế đắt tiền trên người anh ta.
Sợi dây chuyền trong tay anh cất một tấm ảnh.Trong ảnh là một cô bé bảy tám tuổi, giương hai mắt tròn xoe, uất ức chu miệng, biểu cảm rất không vui nhưng không dám phản kháng.
Phía dưới bên phải bức ảnh là 1 ngón tay núc ních ngắn ngủn đang chọc chọc vào đôi má phúng phính của cô bé đầy ác ý.
Gương mặt cô bé dễ thương, phúng phính, dù lúc không cười cũng ẩn hiện hai lúm đồng tiền khiến cô bé vốn thanh tú lại càng ngọt ngào làm người ta yêu mến. Gương mặt kia rõ ràng là phiên thu nhỏ của Kỷ An Trần đang mặc đồ hóa trang thỏ ở dưới lầu. Ngón tay như ngọc của anh ta khẽ lướt qua tấm ảnh, rõ là muốn chạm vào nhưng dường như lại sợ làm bẩn bức ảnh, vuốt khẽ một cái như có như không.
“Bé Trần Nhi.” Khép sợi dây chuyền lại, anh khẽ hôn lên nó một cái, đột nhiên cất bước xoay người xuống lầu.
Kỷ An Trần muốn tìm cô bạn cùng phòng đang ở đại sảnh, góc xa cổng nhất. Hơn nữa cô ấy đang xếp hàng, bỏ đi là sẽ mất thời gian xếp hàng lại, không thể đến đây gặp cô.
Kỷ An Trần đành cam chịu bước theo đám người chen chúc , cô bước đi khó khăn nên không để ý đại sảnh vốn rất trật tự nhưng vì sự xuất hiện của một anh chàng nào đó mà trở nên hỗn loạn.
Cho đến khi cô bị tóm lấy…
/136
|