Mang gương mặt yêu nghiệt mê chết người, lại đã hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên được người khác phái, còn kích động thành bộ dáng này...
Bạn mỹ nam nào đấy ngược lại không hề cảm thấy mình dọa người, hay không bình thường chút nào.
Bởi vì anh chính là như thế… Một xử nam thuần khiết bảo thủ đẹp trai….→_→
Căn phòng bệnh này là phòng xép, phòng khách + phòng ngủ, cũng giống như căn hộ chung cư nối liền.
Lãnh Viêm không biết đã đi đâu, không thấy bóng dáng, trên bàn phòng khách đang bày bữa sáng phong phú.
Sở Mộ Phong mang người đưa đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại giống như không có ý định buông cô ra, một tay đem chiếc đũa nhét vào tay cô, Ngoan, ăn cơm.
Kỷ An Trần muốn rút tay về được, bạn mỹ nam nào đấy lại không buông tay, ngược lại nắm càng chặc hơn.
... Ăn cơm như thế này không tiện lắm.
Vậy để anh đút em? Bạn mỹ nam nào đấy với vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Kỷ An Trần nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào món bánh bao cô yêu mến nhất trên bàn, Khi em ăn bánh bao thích cầm bằng hai tay.”
Lúc này Sở Mộ Phong rốt cục buông cô ra, lại sâu kín quay đầu, Khi anh ôm bà xã, anh muốn dùng hai tay để ôm, nhưng kỳ thật một tay cũng không ôm được.”
... Kỷ An Trần dùng sức mở bịch xốp đựng bánh bao ra, tiếng rắc...rắc... vang lên, lớn đến mức giống như cô đang dùng tay xé đôi người nào đó ra.
Bởi vì đa số thời gian mua bánh bao, đều là đóng gói trực tiếp, dùng để ăn trên đường đi hoặc ăn trong phòng học, nên đâu dùng đũa, cho nên khi cô ăn bánh bao, thật sự đã quen dùng hai tay để giữ bịch xốp và dùng miệng cắn.
Sở Mộ Phong nhìn bộ dáng này của cô, bật cười vỗ xuống đầu cô, Trước kia nhà hàng xóm có nuôi một con sóc nhỏ, cũng thích làm như thế này, dùng hai chân trước của nó cầm quả hạch nó thích nhất cắn cắn.
... Cô mới không giống con sóc nhỏ đâu!
Kỷ An Trần suy nghĩ hồi lâu, muốn tìm một loại động vật để diễn tả lối ăn của anh, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được.
Anh tự kỷ lại chú ý như vậy... Vĩnh viễn cũng sẽ giống như làm người mẫu trên tạp chí, cho dù thật sự giống động vật, cũng chỉ có thể giống khổng tước thôi...
Nhưng mà khổng tước ăn cơm như thế nào nhỉ...
Kỷ An Trần lại trở nên buồn bực, cắn một ngụm bánh bao, giống như muốn ăn thịt người, dùng sức cắn cắn, hai má tức giận phồng lên, nhìn thật sự càng giống như con sóc nhỏ...
Sở Mộ Phong nhìn thích vô cùng, vỗ vỗ đầu cô, Bà xã của anh thật đáng yêu.
Vỗ vỗ thêm nữa, Càng nhìn càng thích, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hai người từ sau khi chính thức xác định quan hệ, bạn mỹ nam nào đấy nói ra câu nào đều kèm theo từ Bà xã cùng những lời nói cực kì ngon ngọt, không chút xíu ngại ngùng.
Trên gương mặt tuấn tú quá mức yêu nghiệt của anh, rõ ràng là nên có vẻ hoa tâm phong lưu, làm cho những lời này cũng thay đổi thành những câu nói nơi chót lưỡi đâu môi dụ dỗ gái nhà lành.
Nhưng khi anh nhìn cô, nét dịu dàng ôn nhu, và tình yêu sâu đậm ẩn bên trong đó, cho dù lời anh nói ra ngọt ngào đến buồn nôn tới mức độ nào thì cũng tràn đầy cảm giác thật lòng thật dạ.
Kỷ An Trần có chút không chịu nổi sức công phá của tình yêu phát ra từ anh, cùng với nụ cười, nét quyến rũ mạnh mẽ của phái nam khi anh vừa thức dậy….
Cô hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ chủ động nhào đến hôn anh... ε(┬┬﹏┬┬)3
Vì thế ăn điểm tâm xong, Kỷ An Trần lau khô miệng và tay, cầm ba lô
lên muốn chuồn đi, Em đi học đây, tạm biệt!
Sở Mộ Phong hôm nay không có cách nào khác để đưa cô...
Anh không phải là không thể đi đường, nhưng hiện tại anh chỉ có thể mặc áo ngủ rộng thùng thình thế này, hơn nữa còn phải di chuyển thật nhẹ nhàng, tận lực giảm bớt độ… Ma sát cùng va chạm... →_→
Vì tương lai mấy mươi năm có thể sử dụng ‘chỗ đó’ bình thường ←_←, hiện tại cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút.
Bạn mỹ nam nào đấy ngược lại không hề cảm thấy mình dọa người, hay không bình thường chút nào.
Bởi vì anh chính là như thế… Một xử nam thuần khiết bảo thủ đẹp trai….→_→
Căn phòng bệnh này là phòng xép, phòng khách + phòng ngủ, cũng giống như căn hộ chung cư nối liền.
Lãnh Viêm không biết đã đi đâu, không thấy bóng dáng, trên bàn phòng khách đang bày bữa sáng phong phú.
Sở Mộ Phong mang người đưa đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại giống như không có ý định buông cô ra, một tay đem chiếc đũa nhét vào tay cô, Ngoan, ăn cơm.
Kỷ An Trần muốn rút tay về được, bạn mỹ nam nào đấy lại không buông tay, ngược lại nắm càng chặc hơn.
... Ăn cơm như thế này không tiện lắm.
Vậy để anh đút em? Bạn mỹ nam nào đấy với vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Kỷ An Trần nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào món bánh bao cô yêu mến nhất trên bàn, Khi em ăn bánh bao thích cầm bằng hai tay.”
Lúc này Sở Mộ Phong rốt cục buông cô ra, lại sâu kín quay đầu, Khi anh ôm bà xã, anh muốn dùng hai tay để ôm, nhưng kỳ thật một tay cũng không ôm được.”
... Kỷ An Trần dùng sức mở bịch xốp đựng bánh bao ra, tiếng rắc...rắc... vang lên, lớn đến mức giống như cô đang dùng tay xé đôi người nào đó ra.
Bởi vì đa số thời gian mua bánh bao, đều là đóng gói trực tiếp, dùng để ăn trên đường đi hoặc ăn trong phòng học, nên đâu dùng đũa, cho nên khi cô ăn bánh bao, thật sự đã quen dùng hai tay để giữ bịch xốp và dùng miệng cắn.
Sở Mộ Phong nhìn bộ dáng này của cô, bật cười vỗ xuống đầu cô, Trước kia nhà hàng xóm có nuôi một con sóc nhỏ, cũng thích làm như thế này, dùng hai chân trước của nó cầm quả hạch nó thích nhất cắn cắn.
... Cô mới không giống con sóc nhỏ đâu!
Kỷ An Trần suy nghĩ hồi lâu, muốn tìm một loại động vật để diễn tả lối ăn của anh, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm được.
Anh tự kỷ lại chú ý như vậy... Vĩnh viễn cũng sẽ giống như làm người mẫu trên tạp chí, cho dù thật sự giống động vật, cũng chỉ có thể giống khổng tước thôi...
Nhưng mà khổng tước ăn cơm như thế nào nhỉ...
Kỷ An Trần lại trở nên buồn bực, cắn một ngụm bánh bao, giống như muốn ăn thịt người, dùng sức cắn cắn, hai má tức giận phồng lên, nhìn thật sự càng giống như con sóc nhỏ...
Sở Mộ Phong nhìn thích vô cùng, vỗ vỗ đầu cô, Bà xã của anh thật đáng yêu.
Vỗ vỗ thêm nữa, Càng nhìn càng thích, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hai người từ sau khi chính thức xác định quan hệ, bạn mỹ nam nào đấy nói ra câu nào đều kèm theo từ Bà xã cùng những lời nói cực kì ngon ngọt, không chút xíu ngại ngùng.
Trên gương mặt tuấn tú quá mức yêu nghiệt của anh, rõ ràng là nên có vẻ hoa tâm phong lưu, làm cho những lời này cũng thay đổi thành những câu nói nơi chót lưỡi đâu môi dụ dỗ gái nhà lành.
Nhưng khi anh nhìn cô, nét dịu dàng ôn nhu, và tình yêu sâu đậm ẩn bên trong đó, cho dù lời anh nói ra ngọt ngào đến buồn nôn tới mức độ nào thì cũng tràn đầy cảm giác thật lòng thật dạ.
Kỷ An Trần có chút không chịu nổi sức công phá của tình yêu phát ra từ anh, cùng với nụ cười, nét quyến rũ mạnh mẽ của phái nam khi anh vừa thức dậy….
Cô hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ chủ động nhào đến hôn anh... ε(┬┬﹏┬┬)3
Vì thế ăn điểm tâm xong, Kỷ An Trần lau khô miệng và tay, cầm ba lô
lên muốn chuồn đi, Em đi học đây, tạm biệt!
Sở Mộ Phong hôm nay không có cách nào khác để đưa cô...
Anh không phải là không thể đi đường, nhưng hiện tại anh chỉ có thể mặc áo ngủ rộng thùng thình thế này, hơn nữa còn phải di chuyển thật nhẹ nhàng, tận lực giảm bớt độ… Ma sát cùng va chạm... →_→
Vì tương lai mấy mươi năm có thể sử dụng ‘chỗ đó’ bình thường ←_←, hiện tại cần phải cẩn thận nhiều hơn một chút.
/136
|