Mặt đỏ tim đập đã không đủ để hình dung trạng thái hiện tại của cô, Kỷ An Trần cảm thấy, cô đã cảm nhận được một trận sét đánh từ trong ra ngoài...
Cô rất muốn trở lại phòng bệnh để đánh cái tên bệnh nhân kia, ngẩng đầu, lại phát hiện một đám người trong thang máy đang nhìn cô.
Mặc dù trừ Lãnh Viêm ra, ánh mắt của những người kia không có gì tốt, thế nhưng có thể làm cho kẻ địch không thoải mái , khẳng định đó là chuyện tốt a ~
Nhìn biểu tình của Kỷ Mỹ Lan, rõ ràng đang hận không thể xé cô ra, lại không dám phát tác... Dùng lời nói của lão đại Lam Nhứ ở phòng, đó chính là điên cuồng hâm mộ cùng ghen ghét...
Nhìn Kỷ Mỹ Lan và bọn họ như vậy, Kỷ An Trần có chút hứng khởi, nhưng cũng rất muốn khóc.
Cái này có gì tốt để mà đố kị chứ, ai mà muốn nhận một mỹ nam còn trinh chứ!
Còn không bằng nhận thầu cá đường, ít nhất còn có cá ăn... (┬_┬)
Nhưng trong đầu lại có một thanh âm, lẩm bẩm nói với cô... Thế nhưng nhận một mỹ nam còn trinh có thể ăn thịt a ~~~
Có thể... Ăn thịt... Thịt...
Ở trong lòng lặp lại mấy chữ cuối cùng một lần, Kỷ An Trần giựt lại túi xách Lãnh Viêm đang cầm giúp cô, đụng cạch một cái.
Không muốn sống a... Sự thuần khiết của cô đã đi đâu rồi! (┬_┬)
Lãnh Viêm không biết bi phẫn của cô, trong nháy mắt khẩn trương: Thiếu phu nhân, cô nếu như mất hứng có thể đi đánh thiếu gia, nếu như không cẩn thận để bị thương, thiếu gia sẽ đánh tôi a.
Nói xong đặc biệt nghiêm túc cam kết: Cô yên tâm, thiếu gia hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, đánh hắn, căn bản đánh không đau nha!
Kỷ An Trần: ... Mẹ nó, tôi nghĩ chuyển ngành... Tôi muốn đi học y!
Hình như có nhiều người cần trị liệu đặc biệt... (┬_┬)
Cô và Lãnh Viêm thực ra đang tiến hành đối thoại rất bình thường, mặc dù so sánh ra... Nhưng cũng không phải là biểu diễn cho ai nhìn.
Thế nhưng mỗi một câu, đã nghe ra được Sở Mộ Phong đối với Kỷ An Trần có bao nhiêu quan tâm, hơn nữa Lãnh Viêm ngậm miệng mở miệng toàn kêu ‘thiếu phu nhân’, cũng đã hoàn toàn xác định thân phận của Kỷ An Trần.
Đừng nói là Đồ chơi , cho dù là bạn gái bình thường, thủ hạ của Sở Mộ Phong cũng sẽ không đối đãi tôn kính như vậy.
Cho nên mỗi một câu, đều giống như đánh vào mặt Kỷ Mỹ Lan, phản ứng Trương Viễn không rõ ràng như Kỷ Mỹ Lan, nhưng sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Nhìn bộ dáng của hắn, giống như có rất nhiều chuyện nóng lòng muốn thử mở miệng, hình như là muốn gọi Kỷ An Trần.
Chỉ là Kỷ An Trần căn bản không chú ý tới hắn, nửa ánh mắt cũng không nhìn qua bên này.
Trương Viễn cuối cùng vẫn nhịn không nói chuyện, đột nhiên cầm di động lên, hình như làm ra một quyết định trọng đại, ở trên màn hình bấm mấy cái, không biết là đang làm cái gì.
Thang máy đến bãi đỗ xe dưới đất, hai đoàn người rốt cuộc tách ra, lên các xe.
Kỳ thực đoạn đường giữa bệnh viện và Đại học A rất ngắn, đi xe, không mấy phút đã đến.
Kỷ An Trần không để cho Lãnh Viêm đưa đi, tự mình ôm lấy cặp sách, cước bộ nhẹ nhàng đi trên mặt đất.
Bình thường cô cũng không phải là nhân vật nổi tiếng gì ở trường, nhưng mà ngày hôm qua vừa mới náo loạn như vậy... Trên đường gặp mọi người, giống như đang vây xem nhìn chằm chằm cô.
Kỷ An Trần xấu hổ cực kỳ, đành phải đem sách dùng sức nhét vào trong túi xách, cầm di động, làm bộ như chính mình rất bận đang cùng người khác nói chuyện phiếm.
Kết quả vài phút sau, cô phát hiện cô thực sự cần người nói chuyện phiếm... Di động trong thời gian này bị cô tắt chuông, kỳ thực dọc theo đường đi nãy giờ, Sở Mộ Phong đã nhắn cho cô vài cái tin nhắn.
Mà tin cuối cùng là : —— Bà xã, em chuyển qua đây ở đi, trong nhà sẽ phải sửa chữa, giống như trong phòng tắm muốn làm thêm một chỗ treo khăn mặt a.
Cô rất muốn trở lại phòng bệnh để đánh cái tên bệnh nhân kia, ngẩng đầu, lại phát hiện một đám người trong thang máy đang nhìn cô.
Mặc dù trừ Lãnh Viêm ra, ánh mắt của những người kia không có gì tốt, thế nhưng có thể làm cho kẻ địch không thoải mái , khẳng định đó là chuyện tốt a ~
Nhìn biểu tình của Kỷ Mỹ Lan, rõ ràng đang hận không thể xé cô ra, lại không dám phát tác... Dùng lời nói của lão đại Lam Nhứ ở phòng, đó chính là điên cuồng hâm mộ cùng ghen ghét...
Nhìn Kỷ Mỹ Lan và bọn họ như vậy, Kỷ An Trần có chút hứng khởi, nhưng cũng rất muốn khóc.
Cái này có gì tốt để mà đố kị chứ, ai mà muốn nhận một mỹ nam còn trinh chứ!
Còn không bằng nhận thầu cá đường, ít nhất còn có cá ăn... (┬_┬)
Nhưng trong đầu lại có một thanh âm, lẩm bẩm nói với cô... Thế nhưng nhận một mỹ nam còn trinh có thể ăn thịt a ~~~
Có thể... Ăn thịt... Thịt...
Ở trong lòng lặp lại mấy chữ cuối cùng một lần, Kỷ An Trần giựt lại túi xách Lãnh Viêm đang cầm giúp cô, đụng cạch một cái.
Không muốn sống a... Sự thuần khiết của cô đã đi đâu rồi! (┬_┬)
Lãnh Viêm không biết bi phẫn của cô, trong nháy mắt khẩn trương: Thiếu phu nhân, cô nếu như mất hứng có thể đi đánh thiếu gia, nếu như không cẩn thận để bị thương, thiếu gia sẽ đánh tôi a.
Nói xong đặc biệt nghiêm túc cam kết: Cô yên tâm, thiếu gia hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt, đánh hắn, căn bản đánh không đau nha!
Kỷ An Trần: ... Mẹ nó, tôi nghĩ chuyển ngành... Tôi muốn đi học y!
Hình như có nhiều người cần trị liệu đặc biệt... (┬_┬)
Cô và Lãnh Viêm thực ra đang tiến hành đối thoại rất bình thường, mặc dù so sánh ra... Nhưng cũng không phải là biểu diễn cho ai nhìn.
Thế nhưng mỗi một câu, đã nghe ra được Sở Mộ Phong đối với Kỷ An Trần có bao nhiêu quan tâm, hơn nữa Lãnh Viêm ngậm miệng mở miệng toàn kêu ‘thiếu phu nhân’, cũng đã hoàn toàn xác định thân phận của Kỷ An Trần.
Đừng nói là Đồ chơi , cho dù là bạn gái bình thường, thủ hạ của Sở Mộ Phong cũng sẽ không đối đãi tôn kính như vậy.
Cho nên mỗi một câu, đều giống như đánh vào mặt Kỷ Mỹ Lan, phản ứng Trương Viễn không rõ ràng như Kỷ Mỹ Lan, nhưng sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Nhìn bộ dáng của hắn, giống như có rất nhiều chuyện nóng lòng muốn thử mở miệng, hình như là muốn gọi Kỷ An Trần.
Chỉ là Kỷ An Trần căn bản không chú ý tới hắn, nửa ánh mắt cũng không nhìn qua bên này.
Trương Viễn cuối cùng vẫn nhịn không nói chuyện, đột nhiên cầm di động lên, hình như làm ra một quyết định trọng đại, ở trên màn hình bấm mấy cái, không biết là đang làm cái gì.
Thang máy đến bãi đỗ xe dưới đất, hai đoàn người rốt cuộc tách ra, lên các xe.
Kỳ thực đoạn đường giữa bệnh viện và Đại học A rất ngắn, đi xe, không mấy phút đã đến.
Kỷ An Trần không để cho Lãnh Viêm đưa đi, tự mình ôm lấy cặp sách, cước bộ nhẹ nhàng đi trên mặt đất.
Bình thường cô cũng không phải là nhân vật nổi tiếng gì ở trường, nhưng mà ngày hôm qua vừa mới náo loạn như vậy... Trên đường gặp mọi người, giống như đang vây xem nhìn chằm chằm cô.
Kỷ An Trần xấu hổ cực kỳ, đành phải đem sách dùng sức nhét vào trong túi xách, cầm di động, làm bộ như chính mình rất bận đang cùng người khác nói chuyện phiếm.
Kết quả vài phút sau, cô phát hiện cô thực sự cần người nói chuyện phiếm... Di động trong thời gian này bị cô tắt chuông, kỳ thực dọc theo đường đi nãy giờ, Sở Mộ Phong đã nhắn cho cô vài cái tin nhắn.
Mà tin cuối cùng là : —— Bà xã, em chuyển qua đây ở đi, trong nhà sẽ phải sửa chữa, giống như trong phòng tắm muốn làm thêm một chỗ treo khăn mặt a.
/136
|