Sở Mộ Phong thực sự rất kích động, nhưng hắn cũng biết bà xã yêu của hắn dễ xấu hổ, nếu như hắn ồn ào nói “Bà xã chịu chủ động ôm anh”, bà xã hắn nhất định sẽ đỏ bừng mặt trốn tránh, lần tiếp theo muốn để cô lấy lại dũng khí ôm hắn còn không biết phải đợi tới khi nào.
Cho nên hắn không nói gì, cố ý xem nhẹ đề tài này, chỉ giơ tay lên, vững vàng ôm lấy người trong lòng.
Cái đầu nhỏ trong ngực vẫn không ngừng bốc hơi nóng, hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy lỗ tai mềm mại tinh xảo đáng yêu đỏ bừng của cô, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Hắn rất muốn hôn nó một chút, nhưng lý trí cho biết bây giờ còn chưa thể, cho nên chỉ cúi đầu, tới sát bên tai cô, ấm áp khẽ vuốt tai cô, “Được, không gọi nữa.”
Hắn đang trả lời cô, nhưng rõ ràng chỉ có hai từ đơn giản, không có bất kỳ ý tứ tà ác nào. Kỷ An Trần lại cảm thấy bên tai bị hơi thở của hắn thoảng qua, đều giống như bị điện giật tê tê.
Vô thức ở trong ngực hắn xoay qua xoay lại để né tránh hơi thở của hắn.
Sở Mộ Phong lại không buông tha cô, vẫn dán ở bên tai cô, âm thanh so với dụ dỗ con nít còn ôn nhu hơn rất nhiều, “Không gọi bà xã vậy trực tiếp kêu tên có được không? Trần Trần, Trần Trần tốt, Trần Trần ngoan, bảo bối Trần Trần…”
Hắn gọi buồn nôn như vậy, một chút cũng không khách khí bắt nạt con cừu nhỏ thuần khiết trong lòng.
Con cừu nhỏ cũng rất có tính khí, Kỷ An Trần trong ngực hắn tránh ra “Ghét!”
Chỉ vì bị hắn trêu chọc quá xấu hổ, âm thanh cũng như con mèo nhỏ kêu meo meo, một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại còn giống như làm nũng.
Kỷ An Trần thanh thanh cổ họng, Ghét!
Lần này âm thanh bình thường hơn, vừa nói, vừa dùng sức trừng mắt nhìn mỗ lưu manh.
Mỗ lưu manh rất thành tâm ăn năn, không kêu nữa.
Cặp mắt hoa đào kia vẫn không nháy mắt nhìn bà xã của mình, chẳng sợ vẻ mặt lạnh lùng của bà xã, hắn vẫn dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa lưu manh.
Kỷ An Trần thật ra cũng không tức giận thực sự, cùng hắn nhìn nhau vài giây, nhịn không được cười lên, nhưng vẫn rất khinh bỉ vừa đánh vừa mắng “lưu manh”
Cô đập nhẹ bả vai hắn. Sở Mộ Phong vung tay ôm lấy quả đấm nhỏ, ôm bà xã của mình ra khỏi thang máy.
Cô gái ngốc, hiện tại như vậy đã mắng hắn lưu manh, sau này khi hắn thật sự lưu manh, cô sẽ gọi hắn như thế nào?
… Ah, có thể gọi là ông xã.
Mỗ lưu manh rất bình tĩnh lên kế hoạch ở trong lòng… nếu như hắn muốn có kết quả sớm, hiện tại cũng nên làm cho sóng biển dập dềnh.
Lãnh Viêm đi theo hai người đang không ngừng toả ra bong bóng màu hồng hạnh phúc, yên lặng nhìn trời.
Hắn dễ dàng sao? A????
Lúc vừa tiến vào thang máy, hắn đã đặc biệt chủ động đi cái thang máy khác, cho đến khi bọn họ đã tới lầu 12, cửa thang máy cũng đã mở, mà hai người bên trong vẫn không phát hiện...
Hắn cố gắng tìm cảm giác tồn tại ở ngay cửa thang máy len lén đưa ra một chân, cản không cho cửa đóng lại, cũng chỉ có thể ở lầu 12…
Cuối cùng khi hai người kết thúc việc liếc mắt đưa tình, chuẩn bị ra khỏi thang máy, hắn còn phải nhanh chóng thu hồi chân, làm như chính mình mới từ một thang máy khác đi đến…
Cho nên hắn không nói gì, cố ý xem nhẹ đề tài này, chỉ giơ tay lên, vững vàng ôm lấy người trong lòng.
Cái đầu nhỏ trong ngực vẫn không ngừng bốc hơi nóng, hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy lỗ tai mềm mại tinh xảo đáng yêu đỏ bừng của cô, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Hắn rất muốn hôn nó một chút, nhưng lý trí cho biết bây giờ còn chưa thể, cho nên chỉ cúi đầu, tới sát bên tai cô, ấm áp khẽ vuốt tai cô, “Được, không gọi nữa.”
Hắn đang trả lời cô, nhưng rõ ràng chỉ có hai từ đơn giản, không có bất kỳ ý tứ tà ác nào. Kỷ An Trần lại cảm thấy bên tai bị hơi thở của hắn thoảng qua, đều giống như bị điện giật tê tê.
Vô thức ở trong ngực hắn xoay qua xoay lại để né tránh hơi thở của hắn.
Sở Mộ Phong lại không buông tha cô, vẫn dán ở bên tai cô, âm thanh so với dụ dỗ con nít còn ôn nhu hơn rất nhiều, “Không gọi bà xã vậy trực tiếp kêu tên có được không? Trần Trần, Trần Trần tốt, Trần Trần ngoan, bảo bối Trần Trần…”
Hắn gọi buồn nôn như vậy, một chút cũng không khách khí bắt nạt con cừu nhỏ thuần khiết trong lòng.
Con cừu nhỏ cũng rất có tính khí, Kỷ An Trần trong ngực hắn tránh ra “Ghét!”
Chỉ vì bị hắn trêu chọc quá xấu hổ, âm thanh cũng như con mèo nhỏ kêu meo meo, một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại còn giống như làm nũng.
Kỷ An Trần thanh thanh cổ họng, Ghét!
Lần này âm thanh bình thường hơn, vừa nói, vừa dùng sức trừng mắt nhìn mỗ lưu manh.
Mỗ lưu manh rất thành tâm ăn năn, không kêu nữa.
Cặp mắt hoa đào kia vẫn không nháy mắt nhìn bà xã của mình, chẳng sợ vẻ mặt lạnh lùng của bà xã, hắn vẫn dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa lưu manh.
Kỷ An Trần thật ra cũng không tức giận thực sự, cùng hắn nhìn nhau vài giây, nhịn không được cười lên, nhưng vẫn rất khinh bỉ vừa đánh vừa mắng “lưu manh”
Cô đập nhẹ bả vai hắn. Sở Mộ Phong vung tay ôm lấy quả đấm nhỏ, ôm bà xã của mình ra khỏi thang máy.
Cô gái ngốc, hiện tại như vậy đã mắng hắn lưu manh, sau này khi hắn thật sự lưu manh, cô sẽ gọi hắn như thế nào?
… Ah, có thể gọi là ông xã.
Mỗ lưu manh rất bình tĩnh lên kế hoạch ở trong lòng… nếu như hắn muốn có kết quả sớm, hiện tại cũng nên làm cho sóng biển dập dềnh.
Lãnh Viêm đi theo hai người đang không ngừng toả ra bong bóng màu hồng hạnh phúc, yên lặng nhìn trời.
Hắn dễ dàng sao? A????
Lúc vừa tiến vào thang máy, hắn đã đặc biệt chủ động đi cái thang máy khác, cho đến khi bọn họ đã tới lầu 12, cửa thang máy cũng đã mở, mà hai người bên trong vẫn không phát hiện...
Hắn cố gắng tìm cảm giác tồn tại ở ngay cửa thang máy len lén đưa ra một chân, cản không cho cửa đóng lại, cũng chỉ có thể ở lầu 12…
Cuối cùng khi hai người kết thúc việc liếc mắt đưa tình, chuẩn bị ra khỏi thang máy, hắn còn phải nhanh chóng thu hồi chân, làm như chính mình mới từ một thang máy khác đi đến…
/136
|