Kỷ An Trần lo anh có thể té ngã bất cứ lúc nào, đang căng thẳng thì đúng lúc nghe được âm thanh nhốn nháo càng lớn, vô thức càng vịn eo Sở Mộ Phong chặt hơn.
Ánh mắt Sở Mộ Phong lóe sáng, đột nhiên đứng thẳng người, vỗ vỗ đầu cô “Về nghỉ sớm một chút, trưa mai anh đến đón em đi ăn trưa” giống như đôi tình nhân bình thường đang tạm biệt nhau.
“Dạ…” Kỷ An Trần cũng phối hợp diễn tiếp, vẫy vẫy tay với anh.
…Hả? Sao bỗng dưng đi rồi?
Tất cả quần chúng vây xem đều sửng sốt, thậm chí không ít người bước theo hướng anh đi, tầng dưới kí túc xá vốn đông nghẹt người, trong phút chốc liền ít đi hơn phân nửa.
Còn chuyện bọn họ ban đầu vốn xem Trương Viễn tỏ tình… Nói đùa, Trương Viễn kia là cái quái gì, làm sao có thể hấp dẫn hơn mỹ nam yêu nghiệt như thế. Mỹ nam đẹp như vậy vô cùng hiếm thấy đó! Dù chỉ liếc nhìn thêm một cái nữa cũng đã là quá tốt!
Xung quanh đột nhiên vắng vẻ khiến vẻ mặt Trương Viễn có chút khó coi.
Đúng lúc này…một âm thanh “Đùng” vang lên, pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên bầu trời, kéo chiếc đuôi lửa rực rỡ sắc màu thật dài, vẽ lên không trung những nét ngoằn ngoèo. Một tên trong số bạn bè của Trương Viễn lập tức khoa trương vỗ tay “Tuyệt quá! Trương Viễn của chúng ta cũng thật là lãng mạn, còn đặc biệt chuẩn bị pháo hoa nữa nha!”
Người bên cạnh hắn cũng lập tức hiểu ý, lớn tiếng hùa theo “Pháo hoa này vừa nhìn đã biết không rẻ đâu, thì ra Trương Viễn của chúng ta là đại gia đó!”
Nói xong, mấy người cũng rất ăn ý cùng vỗ tay, lớn tiếng đùa giỡn “Đại gia, đại gia, đại gia, đại gia!”. Chính là muốn thu hút người vây xem trở lại.
Có người chậm chân, bây giờ đã không thể chen chân lên đằng trước, sắp không được nhìn thấy Sở Mộ Phong, không khỏi quay đầu đầu lại liếc mắt khinh thường bọn họ.
Có bệnh à, chiếc xe đang đỗ hơn mười mét ngoài kia là xe thể thao hơn một ngàn vạn, ngược lại bọn họ chỉ với vài cái pháo hoa mà kêu là đại gia!
Các người bắn pháo hoa cả đêm cũng có đủ tiền mua được cái vô lăng của người ta không?
Có một loại ức chế là khi bạn vênh váo vung một món tiền lớn khoe khoang vẻ giàu có…thì đúng lúc có một người giàu hơn bạn gấp bội đi ngang qua.
Bạn bè Trương Viện đều xấu hổ thu tay về, dừng hành động ra vẻ như làm trò khỉ của mình. Trương Viễn ở bên cạnh nhìn thấy mặt xanh mét, trong lòng triệt để căm hận Kỷ An Trần, hung ác liếc về phía cô đứng…
Người đâu rồi?
Kỷ An Trần đã sớm bỏ đi rồi…
Cô nhìn Sở Mộ Phong xoay người, bước đi vững vàng trở về xe thì yên tâm, lập tức thừa dịp không ai chú ý đến mình trở về phòng để tránh phải đối mặt với sự truy hỏi của đám người.
Còn về phần Trương Viễn kia…hoàn toàn quăng sau đầu rồi.
Kỷ An Trần vốn tưởng rằng lần gặp tối hôm qua đã đặt dấu chấm hết cho ba lần gặp gỡ kì diệu của cô và Sở Mộ Phong, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Kết quả sáng hôm sau cô lại gặp được Sở Mộ Phong.
Tương tự như cảm giác vừa thức dậy phát hiện ra có một người đàn ông ở trên giường mình, chuyện này đáng sợ như thế nào?
Phòng ngủ của bạn ở lầu sáu, cảm giác vừa thức dậy, phát hiện có một người đàn ông đu ngoài cửa sổ… e(┬┬﹏┬┬)3
Sáng hôm nay, Kỷ An Trần không có tiết học, cô nhớ nhung món bánh bao ưa thích ở căn tin, sáng sớm vật vã đấu tranh đứng dậy đi ăn, ăn xong lắc lư đi về được một lúc thì lại lăn ra giường ngủ.
Ngủ một giấc đến giữa trưa hơn mười một giờ, cô mơ màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở…bất ngờ phát hiện ngoài cửa sổ phòng ngủ treo lủng lẳng một…gương mặt yêu nghiệt trắng trẻo hồng hào.
“A…”
Kỷ An Trần sợ đến mức la hét thất thanh.
“Đừng sợ, đừng sợ, là anh.”
Ánh mắt Sở Mộ Phong lóe sáng, đột nhiên đứng thẳng người, vỗ vỗ đầu cô “Về nghỉ sớm một chút, trưa mai anh đến đón em đi ăn trưa” giống như đôi tình nhân bình thường đang tạm biệt nhau.
“Dạ…” Kỷ An Trần cũng phối hợp diễn tiếp, vẫy vẫy tay với anh.
…Hả? Sao bỗng dưng đi rồi?
Tất cả quần chúng vây xem đều sửng sốt, thậm chí không ít người bước theo hướng anh đi, tầng dưới kí túc xá vốn đông nghẹt người, trong phút chốc liền ít đi hơn phân nửa.
Còn chuyện bọn họ ban đầu vốn xem Trương Viễn tỏ tình… Nói đùa, Trương Viễn kia là cái quái gì, làm sao có thể hấp dẫn hơn mỹ nam yêu nghiệt như thế. Mỹ nam đẹp như vậy vô cùng hiếm thấy đó! Dù chỉ liếc nhìn thêm một cái nữa cũng đã là quá tốt!
Xung quanh đột nhiên vắng vẻ khiến vẻ mặt Trương Viễn có chút khó coi.
Đúng lúc này…một âm thanh “Đùng” vang lên, pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên bầu trời, kéo chiếc đuôi lửa rực rỡ sắc màu thật dài, vẽ lên không trung những nét ngoằn ngoèo. Một tên trong số bạn bè của Trương Viễn lập tức khoa trương vỗ tay “Tuyệt quá! Trương Viễn của chúng ta cũng thật là lãng mạn, còn đặc biệt chuẩn bị pháo hoa nữa nha!”
Người bên cạnh hắn cũng lập tức hiểu ý, lớn tiếng hùa theo “Pháo hoa này vừa nhìn đã biết không rẻ đâu, thì ra Trương Viễn của chúng ta là đại gia đó!”
Nói xong, mấy người cũng rất ăn ý cùng vỗ tay, lớn tiếng đùa giỡn “Đại gia, đại gia, đại gia, đại gia!”. Chính là muốn thu hút người vây xem trở lại.
Có người chậm chân, bây giờ đã không thể chen chân lên đằng trước, sắp không được nhìn thấy Sở Mộ Phong, không khỏi quay đầu đầu lại liếc mắt khinh thường bọn họ.
Có bệnh à, chiếc xe đang đỗ hơn mười mét ngoài kia là xe thể thao hơn một ngàn vạn, ngược lại bọn họ chỉ với vài cái pháo hoa mà kêu là đại gia!
Các người bắn pháo hoa cả đêm cũng có đủ tiền mua được cái vô lăng của người ta không?
Có một loại ức chế là khi bạn vênh váo vung một món tiền lớn khoe khoang vẻ giàu có…thì đúng lúc có một người giàu hơn bạn gấp bội đi ngang qua.
Bạn bè Trương Viện đều xấu hổ thu tay về, dừng hành động ra vẻ như làm trò khỉ của mình. Trương Viễn ở bên cạnh nhìn thấy mặt xanh mét, trong lòng triệt để căm hận Kỷ An Trần, hung ác liếc về phía cô đứng…
Người đâu rồi?
Kỷ An Trần đã sớm bỏ đi rồi…
Cô nhìn Sở Mộ Phong xoay người, bước đi vững vàng trở về xe thì yên tâm, lập tức thừa dịp không ai chú ý đến mình trở về phòng để tránh phải đối mặt với sự truy hỏi của đám người.
Còn về phần Trương Viễn kia…hoàn toàn quăng sau đầu rồi.
Kỷ An Trần vốn tưởng rằng lần gặp tối hôm qua đã đặt dấu chấm hết cho ba lần gặp gỡ kì diệu của cô và Sở Mộ Phong, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Kết quả sáng hôm sau cô lại gặp được Sở Mộ Phong.
Tương tự như cảm giác vừa thức dậy phát hiện ra có một người đàn ông ở trên giường mình, chuyện này đáng sợ như thế nào?
Phòng ngủ của bạn ở lầu sáu, cảm giác vừa thức dậy, phát hiện có một người đàn ông đu ngoài cửa sổ… e(┬┬﹏┬┬)3
Sáng hôm nay, Kỷ An Trần không có tiết học, cô nhớ nhung món bánh bao ưa thích ở căn tin, sáng sớm vật vã đấu tranh đứng dậy đi ăn, ăn xong lắc lư đi về được một lúc thì lại lăn ra giường ngủ.
Ngủ một giấc đến giữa trưa hơn mười một giờ, cô mơ màng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở…bất ngờ phát hiện ngoài cửa sổ phòng ngủ treo lủng lẳng một…gương mặt yêu nghiệt trắng trẻo hồng hào.
“A…”
Kỷ An Trần sợ đến mức la hét thất thanh.
“Đừng sợ, đừng sợ, là anh.”
/136
|