Đây sao tính là tỏ tình chứ?!
Kỷ An Trần phản bác lại “Hôm qua anh chỉ nói câu anh đỏ mặt rồi xoay người bước đi.”
“Ừ.” Sở Mộ Phong thẳng thắn thừa nhận, giương mắt nhìn, một hàng mi dày cong vút trên đôi mắt hoa đào quyến rũ đa tình kia khiến người ta nhìn mà lòng dạ rối bời “Anh mắc cỡ.”
Anh trưng ra bộ mặt yêu nghiệt huênh hoang nói “Anh mắc cỡ” như thế, cảm thấy thật là…đáng đánh đòn.
Kỷ An Trần vặn vặn nắm tay có chút ngứa, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Đằng sau vang lên tiếng ổ khóa chuyển động, bạn cùng phòng của cô về rồi.
Kỷ An Trần còn chưa kịp đuổi người thì người đàn ông đứng cách cô hai bước đột nhiên lấn tới, nhéo nhẹ tay cô “Anh chờ em ở dưới lầu.”
Nói xong nhanh nhẹn leo ra khỏi cửa sổ, trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Trần Trần? Sao lại đứng ngây ngẩn trước cửa sổ.” Lão đại Lam Nhứ đi tới bỏ cặp sách xuống, vừa rót nước vừa giục cô.
“Đi đi đi, đi ăn cơm…Hả? Sao mặt cậu lại hồng như vậy?”
“Mình…” Kỷ An Trần tiếp tục ngẩn ngơ nhìn theo hướng Sở Mộ Phong biến mất. Cô đây được xem là gặp phải lưu manh hay xà yêu bệnh hay là…gặp được người theo đuổi nhỉ?
Chỗ tay trái mới vừa bị anh nắm dường như vẫn còn sót lại chút hơi ấm đầu ngón tay, trong lòng có cảm xúc khó tả. Cho tới khi cảm giác kia tan đi cô mới nhận ra tay mình vẫn chưa buông chỗ đó ra, máy móc đi thay quần áo.
Lúc sáng, khi đến căn tin cô mặc một chiếc quần short nhưng không phải loại ngắn cũn cỡn phong cách gợi cảm hở hang, cô cũng không thích phong cách gợi cảm này. Hơn một nửa quần áo đều là phong cách trẻ trung trong sáng.
Nhưng bây giờ lại thay quần short…Kỷ An Trần cúi đầu nhìn cặp đùi lộ ra của mình, mặt tức thì đỏ bừng, nhớ tới lúc nãy mình nhất thời hồ đồ mặc quần nhỏ nghênh ngang leo thang xuống.
…Anh nói chờ cô ở dưới lầu, không phải là chờ thật chứ?
Mặc kệ có phải hay không cô cũng không muốn đánh cuộc, nói thế nào cũng không muốn lại phô chân trước mặt Sở Mộ Phong.
Cô lập tức lấy một cái váy dài đến mắc cá chân từ trong tủ quần ra thay vào. Thế này mới cảm thấy yên tâm.
Thay như vậy được rồi, cô định đi vào nhà vệ sinh soi gương xem hiệu quả.
“Hả?!” Vừa quay người lại thì thấy năm cô bạn cùng phòng đang nhìn mình chăm chú. Kỷ An Trần sợ hết hồn, vỗ vỗ miệng “Các cậu về khi nào thế?”
“Ha ha ha” Lão đại Lam Nhứ cũng là trưởng bối trong phòng đắc ý cười hô hố, vỗ vỗ tay
“Mình thắng! Đến đây, đến đây, trả tiền!”
Các cô gái khác trong phòng đều khinh bỉ lão đại, mỗi người hết sức không phục mà đưa cho cô một tờ tiền.
Lão đại tựa như được thăng chức thành đại đại phú ông, xoẹt xoẹt đếm bốn tờ tiền vài lần. Khóe miệng Kỷ An Trần co rút “Các cậu làm gì vậy?”
“Đánh cược! Cược cậu nhớ bạn trai đến mức ngây ngẩn, đến lúc nào mới phát hiện ra bọn tớ?”
Kỷ An Trần đỏ mặt “Mình đâu có bạn trai.”
“Còn không chịu thừa nhận! Mặt cậu mới nãy sao lại đỏ như vậy, nhất định là nhớ bạn trai rồi!”
“Thiếu suy nghĩ! Nếu không phải bạn trai cậu chủ động tới tìm bọn mình thì không biết còn giấu diếm đến bao lâu nữa đây!”
“Tối hôm qua bọn mình hỏi cậu, cậu còn bảo không quen biết mỹ nam yêu nghiệt kia.”
Khóe miệng Kỷ An Trần lại co rút, có dự cảm xấu “Tới tìm…các cậu?”
Quả nhiên lão ngũ gật đầu chỉ cho cô xem sáu cái túi đầy to đùng “Mỗi người một phần ăn vặt, còn có một giỏ hoa quả đặt ở chỗ dì dưới lầu, phải nói là thật cảm động mà.”
Kỷ An Trần phản bác lại “Hôm qua anh chỉ nói câu anh đỏ mặt rồi xoay người bước đi.”
“Ừ.” Sở Mộ Phong thẳng thắn thừa nhận, giương mắt nhìn, một hàng mi dày cong vút trên đôi mắt hoa đào quyến rũ đa tình kia khiến người ta nhìn mà lòng dạ rối bời “Anh mắc cỡ.”
Anh trưng ra bộ mặt yêu nghiệt huênh hoang nói “Anh mắc cỡ” như thế, cảm thấy thật là…đáng đánh đòn.
Kỷ An Trần vặn vặn nắm tay có chút ngứa, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Đằng sau vang lên tiếng ổ khóa chuyển động, bạn cùng phòng của cô về rồi.
Kỷ An Trần còn chưa kịp đuổi người thì người đàn ông đứng cách cô hai bước đột nhiên lấn tới, nhéo nhẹ tay cô “Anh chờ em ở dưới lầu.”
Nói xong nhanh nhẹn leo ra khỏi cửa sổ, trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Trần Trần? Sao lại đứng ngây ngẩn trước cửa sổ.” Lão đại Lam Nhứ đi tới bỏ cặp sách xuống, vừa rót nước vừa giục cô.
“Đi đi đi, đi ăn cơm…Hả? Sao mặt cậu lại hồng như vậy?”
“Mình…” Kỷ An Trần tiếp tục ngẩn ngơ nhìn theo hướng Sở Mộ Phong biến mất. Cô đây được xem là gặp phải lưu manh hay xà yêu bệnh hay là…gặp được người theo đuổi nhỉ?
Chỗ tay trái mới vừa bị anh nắm dường như vẫn còn sót lại chút hơi ấm đầu ngón tay, trong lòng có cảm xúc khó tả. Cho tới khi cảm giác kia tan đi cô mới nhận ra tay mình vẫn chưa buông chỗ đó ra, máy móc đi thay quần áo.
Lúc sáng, khi đến căn tin cô mặc một chiếc quần short nhưng không phải loại ngắn cũn cỡn phong cách gợi cảm hở hang, cô cũng không thích phong cách gợi cảm này. Hơn một nửa quần áo đều là phong cách trẻ trung trong sáng.
Nhưng bây giờ lại thay quần short…Kỷ An Trần cúi đầu nhìn cặp đùi lộ ra của mình, mặt tức thì đỏ bừng, nhớ tới lúc nãy mình nhất thời hồ đồ mặc quần nhỏ nghênh ngang leo thang xuống.
…Anh nói chờ cô ở dưới lầu, không phải là chờ thật chứ?
Mặc kệ có phải hay không cô cũng không muốn đánh cuộc, nói thế nào cũng không muốn lại phô chân trước mặt Sở Mộ Phong.
Cô lập tức lấy một cái váy dài đến mắc cá chân từ trong tủ quần ra thay vào. Thế này mới cảm thấy yên tâm.
Thay như vậy được rồi, cô định đi vào nhà vệ sinh soi gương xem hiệu quả.
“Hả?!” Vừa quay người lại thì thấy năm cô bạn cùng phòng đang nhìn mình chăm chú. Kỷ An Trần sợ hết hồn, vỗ vỗ miệng “Các cậu về khi nào thế?”
“Ha ha ha” Lão đại Lam Nhứ cũng là trưởng bối trong phòng đắc ý cười hô hố, vỗ vỗ tay
“Mình thắng! Đến đây, đến đây, trả tiền!”
Các cô gái khác trong phòng đều khinh bỉ lão đại, mỗi người hết sức không phục mà đưa cho cô một tờ tiền.
Lão đại tựa như được thăng chức thành đại đại phú ông, xoẹt xoẹt đếm bốn tờ tiền vài lần. Khóe miệng Kỷ An Trần co rút “Các cậu làm gì vậy?”
“Đánh cược! Cược cậu nhớ bạn trai đến mức ngây ngẩn, đến lúc nào mới phát hiện ra bọn tớ?”
Kỷ An Trần đỏ mặt “Mình đâu có bạn trai.”
“Còn không chịu thừa nhận! Mặt cậu mới nãy sao lại đỏ như vậy, nhất định là nhớ bạn trai rồi!”
“Thiếu suy nghĩ! Nếu không phải bạn trai cậu chủ động tới tìm bọn mình thì không biết còn giấu diếm đến bao lâu nữa đây!”
“Tối hôm qua bọn mình hỏi cậu, cậu còn bảo không quen biết mỹ nam yêu nghiệt kia.”
Khóe miệng Kỷ An Trần lại co rút, có dự cảm xấu “Tới tìm…các cậu?”
Quả nhiên lão ngũ gật đầu chỉ cho cô xem sáu cái túi đầy to đùng “Mỗi người một phần ăn vặt, còn có một giỏ hoa quả đặt ở chỗ dì dưới lầu, phải nói là thật cảm động mà.”
/136
|