Edit :Anna
“Anh chỉ muốn chạm vào vợ anh cũng chỉ cho vợ anh chạm vào mình, anh chỉ thích vợ, chỉ nghe lời vợ.”
Kỷ An Trần nghe anh nói mặt nóng bừng “Anh…sao anh thích tôi chứ?”
Cơ bản là nói hươu nói vượn!
Sở Mộ Phong trả lời một cách đúng lý hợp tình “Thích em khiến anh thấy hạnh phúc.”
“…” Kỷ An Trần nghẹn lời.
Sở Mộ Phong không nói nữa, ánh mắt tha thiết nhìn cô chằm chằm.
Kỷ An Trần dời tầm mắt “ Không phải anh nói nghe lời tôi à?”
“Dạ.”
“Vậy anh đừng leo cửa sổ nữa, nguy hiểm lắm, tôi về trước đây.” Kỷ An Trần nói xong định bỏ đi.
Sở Mộ Phong cũng thật sự vâng lời. Vợ anh không cho anh leo cửa sổ nữa thì anh sẽ không leo, vì vậy bèn…kéo tấm rèm lụa, thả người nhảy xuống…
Tiếng thét nghẹn trong cổ họng, Kỷ An Trần sợ đến mức lạnh hết cả người, lập tức chạy tới bổ nhào ra ngoài khung cửa nhìn, giọng run rẩy “Sở…Sở Mộ Phong.”
“Sao lại khóc? Ai bắt nạt em hả?” Trên bệ cửa sổ lầu dưới vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc hỏi cô. Giọng nói dịu dàng pha chút nguy hiểm, tựa như chờ được đáp án sẽ đi báo thù cho cô.
Kỷ An Trần nhìn người đàn ông dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh lầu năm. Đôi chân dài chơi vơi giữa không trung đầy nguy hiểm, tay anh lại còn đang cởi cúc áo, không có thứ gì chống đỡ giữ thăng bằng cho anh.
Bây giờ thậm chí anh còn ngửa đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Kỷ An Trần nhìn mà chân mềm nhũn, trong lòng thả lỏng một chút, trong phút chốc cũng không biết nên mắng anh hay cảm thấy may mắn vì anh nhảy xuống nhưng vẫn còn ngồi ở lầu năm.
“Anh leo vào cửa sổ trước đi, tôi sẽ xuống lầu năm tìm anh ngay.”
Mặc kệ nói gì, để anh vào trong trước rồi nói sau.
Lòng bàn tay Kỷ An Trần đầy mồ hôi lạnh “Cửa chính chắc chắn không đi được, tôi dẫn anh xuống phòng giặt lầu hai, anh leo cửa sổ ra ngoài…Hay anh đợi vài tiếng nữa hoàn toàn tỉnh rượu rồi nói sau.”
Nếu như vừa rồi, Kỷ An Trần lo lắng cho sự an toàn của anh như vậy còn nói muốn đích thân dẫn anh đi xuống lầu hai thì chắc chắc hai mắt Sở Mộ Phong đã sớm sáng bừng.
Nhưng bây giờ anh ngồi bất động như núi trên bệ cửa sổ tầng năm, thậm chí còn thu tầm mắt “Anh không vào.”
“Anh…”
Kỷ An Trần thấy tay anh lại nhấc lên thong thả cởi cúc áo sơ mi, thật là có giận mà không thể xả “Vừa nãy anh còn bảo nghe lời tôi!”
“Anh nói nghe lời vợ anh.” Mỹ nam nào đó dưới lầu thản nhiên liếc cô một cái “Em không chịu gả cho anh, chưa phải là vợ anh.”
“…” Sao lúc không nên có ý nghĩ bình thường anh lại bình thường chứ.
Kỷ An Trần sốt ruột chỉ e anh thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Anh vào trước đi rồi nói sau.”
“Không đi.” Mỗ mỹ nam giận dỗi, cự tuyệt không chút lưu tình.
Kỷ An Trần muốn chạy xuống phòng giặt tầng dưới kiên quyết kéo anh vào trong nhưng sợ trong lúc cô xuống lầu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ chờ cô thật sự xuống lầu năm, lúc mở cửa sổ kích thích đến anh khiến anh một phút nông nổi nhảy xuống thật.
Xoắn xuýt đến độ quay cuồng, cô rốt cuộc cũng nghĩ ra một lí do thoái thác trấn an anh.
“Bây giờ nửa đêm rồi, cục dân chính tan làm, không công chứng được.”
“Anh muốn cưới vợ anh.”
“Nhưng mà không có nhân viên làm việc.”
“Anh muốn cưới vợ anh.” Vẫn là câu này.
Kỷ An Trần thật muốn bứt tóc. Rốt cuộc làm sao mới có thể nói đạo lý với người say hả?!!!
“Anh chỉ muốn chạm vào vợ anh cũng chỉ cho vợ anh chạm vào mình, anh chỉ thích vợ, chỉ nghe lời vợ.”
Kỷ An Trần nghe anh nói mặt nóng bừng “Anh…sao anh thích tôi chứ?”
Cơ bản là nói hươu nói vượn!
Sở Mộ Phong trả lời một cách đúng lý hợp tình “Thích em khiến anh thấy hạnh phúc.”
“…” Kỷ An Trần nghẹn lời.
Sở Mộ Phong không nói nữa, ánh mắt tha thiết nhìn cô chằm chằm.
Kỷ An Trần dời tầm mắt “ Không phải anh nói nghe lời tôi à?”
“Dạ.”
“Vậy anh đừng leo cửa sổ nữa, nguy hiểm lắm, tôi về trước đây.” Kỷ An Trần nói xong định bỏ đi.
Sở Mộ Phong cũng thật sự vâng lời. Vợ anh không cho anh leo cửa sổ nữa thì anh sẽ không leo, vì vậy bèn…kéo tấm rèm lụa, thả người nhảy xuống…
Tiếng thét nghẹn trong cổ họng, Kỷ An Trần sợ đến mức lạnh hết cả người, lập tức chạy tới bổ nhào ra ngoài khung cửa nhìn, giọng run rẩy “Sở…Sở Mộ Phong.”
“Sao lại khóc? Ai bắt nạt em hả?” Trên bệ cửa sổ lầu dưới vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc hỏi cô. Giọng nói dịu dàng pha chút nguy hiểm, tựa như chờ được đáp án sẽ đi báo thù cho cô.
Kỷ An Trần nhìn người đàn ông dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh lầu năm. Đôi chân dài chơi vơi giữa không trung đầy nguy hiểm, tay anh lại còn đang cởi cúc áo, không có thứ gì chống đỡ giữ thăng bằng cho anh.
Bây giờ thậm chí anh còn ngửa đầu nhìn cô, thân thể nghiêng về phía trước, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Kỷ An Trần nhìn mà chân mềm nhũn, trong lòng thả lỏng một chút, trong phút chốc cũng không biết nên mắng anh hay cảm thấy may mắn vì anh nhảy xuống nhưng vẫn còn ngồi ở lầu năm.
“Anh leo vào cửa sổ trước đi, tôi sẽ xuống lầu năm tìm anh ngay.”
Mặc kệ nói gì, để anh vào trong trước rồi nói sau.
Lòng bàn tay Kỷ An Trần đầy mồ hôi lạnh “Cửa chính chắc chắn không đi được, tôi dẫn anh xuống phòng giặt lầu hai, anh leo cửa sổ ra ngoài…Hay anh đợi vài tiếng nữa hoàn toàn tỉnh rượu rồi nói sau.”
Nếu như vừa rồi, Kỷ An Trần lo lắng cho sự an toàn của anh như vậy còn nói muốn đích thân dẫn anh đi xuống lầu hai thì chắc chắc hai mắt Sở Mộ Phong đã sớm sáng bừng.
Nhưng bây giờ anh ngồi bất động như núi trên bệ cửa sổ tầng năm, thậm chí còn thu tầm mắt “Anh không vào.”
“Anh…”
Kỷ An Trần thấy tay anh lại nhấc lên thong thả cởi cúc áo sơ mi, thật là có giận mà không thể xả “Vừa nãy anh còn bảo nghe lời tôi!”
“Anh nói nghe lời vợ anh.” Mỹ nam nào đó dưới lầu thản nhiên liếc cô một cái “Em không chịu gả cho anh, chưa phải là vợ anh.”
“…” Sao lúc không nên có ý nghĩ bình thường anh lại bình thường chứ.
Kỷ An Trần sốt ruột chỉ e anh thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Anh vào trước đi rồi nói sau.”
“Không đi.” Mỗ mỹ nam giận dỗi, cự tuyệt không chút lưu tình.
Kỷ An Trần muốn chạy xuống phòng giặt tầng dưới kiên quyết kéo anh vào trong nhưng sợ trong lúc cô xuống lầu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ chờ cô thật sự xuống lầu năm, lúc mở cửa sổ kích thích đến anh khiến anh một phút nông nổi nhảy xuống thật.
Xoắn xuýt đến độ quay cuồng, cô rốt cuộc cũng nghĩ ra một lí do thoái thác trấn an anh.
“Bây giờ nửa đêm rồi, cục dân chính tan làm, không công chứng được.”
“Anh muốn cưới vợ anh.”
“Nhưng mà không có nhân viên làm việc.”
“Anh muốn cưới vợ anh.” Vẫn là câu này.
Kỷ An Trần thật muốn bứt tóc. Rốt cuộc làm sao mới có thể nói đạo lý với người say hả?!!!
/136
|