Động tác kia quá chậm chạp, nhưng lại khiến cho giác quan người ta thuận theo sự phóng túng vô hạn, không khỏi cảm nhận động tác của anh... Dù rằng thứ anh đang nắm căn bản không nằm trên người mình.
Kỷ An Trần lần nữa xuất hiện cảm giác bị lưu manh đùa giỡn.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Sở Mộ Phong liền nói cho cô biết, Bầu không khí đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi, chính là câu thoại mấy cô kia vừa nói.
Vẻ mặt anh rất đường hoàng.
... Anh đang... Diễn kịch?
Đúng rồi, khuôn mặt xuất chúng như vậy, lại xuất hiện ở cao ốc CR, anh nhất định là minh tinh.
Trong đại sảnh CR, nhân viên lại đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông này là ai vậy...
Nhưng anh từ trên lầu xuống, chế độ quản lý của CR rất nghiêm khắc, lầu một đại sảnh có thể ra vào tùy ý, nhưng muốn lên lầu, thì phải quét thẻ nhân viên nhận dạng.
Hơn nữa sáng hôm nay bọn họ đều ngồi trong đại sảnh, hoàn toàn không hề thấy người đàn ông này lên lầu. Có lẽ anh là khách quý ông chủ mời đến, từ bãi đỗ xe dưới đất vào thang máy VIP trực tiếp đi lên rồi...
Nhận thấy cổ tay người này còn đeo đồng hồ Patek Philippe có giá trị xa xỉ, một đám người càng khẳng định suy đoán của mình.
Kỷ An Trần không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, thấy bọn họ đều không phản đối, cho rằng Sở Mộ Phong thật sự là diễn viên thử vai do CR phái ra giúp mọi người.
Nhưng cô không phải đến thử vai mà... Cô chỉ đến đưa nước cho bạn cùng phòng thôi mà.
Kỷ An Trần đang muốn giải thích liền thấy cách đó rất xa, cô bạn cùng đang ra sức vẫy tay với cô. Thấy cô nhìn qua, lập tức dùng ánh mắt đằng đằng sát khí ‘Cậu dám nói không thì đi muabữa sáng một tháng’ nhìn cô.
Chút suy nghĩ phản đối trong lòng cô, cứ như vậy bị đàn áp...
Người đang lườm cô là lão Đại trong phòng ngủ các cô, cũng là trưởng phòng ngủ.
Cuối tuần trước, lão Tam trong phòng ngủ các cô đi làm gia sư, không cẩn thận làm vỡ đồ trang trí mĩ nghệ trị gá hơn tám nghìn của chủ nhà. Chủ nhà kiên quyết bắt lão Tam bồi thường, còn nói nếu không bồi thường sẽ tới trường học náo loạn.
Cho nên tất cả nhân tài trong phòng ngủ đều chạy đi làm thuê, góp sức cùng kiếm tiền.
Lão Đại xinh đẹp nhất, dáng người cũng đẹp, bèn tìm vận may thử đóng vai phụ quần chúng nàymấy ngày là có ngay một ngàn tệ.
Cô thì đang đón khách ở cửa hàng gần đó, mặc dù không có kỹ năng chuyên môn gì. Nhưng thời tiết mùahạ, cho dù có thể thở ra hơi lạnh, nhưng cũng không ai thích mặc trang phục rối lông dầy thế này, cho nên thù lao cũng không ít, mỗi ngày có thể kiếm được hai trăm tệ.
Kỷ An Trần thoáng so sánh sự chênh lệch giữa hai trăm và một ngàn... Chính cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Sở Mộ Phong nhìn ra cô đang dao động, lập tức bắt lấy cơ hội, giống như chỉ đang giúp cô nhập vai, khuôn mặt yêu nghiệt càng dán sát lại gần cô hơn.
Đôi mắt đào hoa yên lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt cổ vũ mà chờ mong, giọng nói dịu dàng mang theo chút dụ dỗ, Có chuyện muốn nói với tôi sao?
Kỷ An Trần không quen tư thế và giọng điệu thân mật vậy, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn anh, ánh mắt sợ hãi, không hề hay biết trong mắt con sói hoang to nào đó, bộ dạng này có bao nhiên dụ dỗ.
Em... Giọng Kỷ An Trần giống như mèo conyếu ớt, ngượng đỏ mặt hận không thể co lại thành một đống, “Em thích anh”. Nói xong lời cuối cùng, âm thanh nhỏ đến mức sắp không nghe được.
Sở Mộ Phong âm thầm hít sâu một hơi, cho dù anh có che dấu rất tốt. Ý cười càng sâu nơi đáy mắt anh, cũng nhìn ra được một loại... tâm tình cực giống như thâm tình và vui sướng.
(*): đồng hồ Thụy Sĩ Patek Philippe
Kỷ An Trần lần nữa xuất hiện cảm giác bị lưu manh đùa giỡn.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Sở Mộ Phong liền nói cho cô biết, Bầu không khí đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi, chính là câu thoại mấy cô kia vừa nói.
Vẻ mặt anh rất đường hoàng.
... Anh đang... Diễn kịch?
Đúng rồi, khuôn mặt xuất chúng như vậy, lại xuất hiện ở cao ốc CR, anh nhất định là minh tinh.
Trong đại sảnh CR, nhân viên lại đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông này là ai vậy...
Nhưng anh từ trên lầu xuống, chế độ quản lý của CR rất nghiêm khắc, lầu một đại sảnh có thể ra vào tùy ý, nhưng muốn lên lầu, thì phải quét thẻ nhân viên nhận dạng.
Hơn nữa sáng hôm nay bọn họ đều ngồi trong đại sảnh, hoàn toàn không hề thấy người đàn ông này lên lầu. Có lẽ anh là khách quý ông chủ mời đến, từ bãi đỗ xe dưới đất vào thang máy VIP trực tiếp đi lên rồi...
Nhận thấy cổ tay người này còn đeo đồng hồ Patek Philippe có giá trị xa xỉ, một đám người càng khẳng định suy đoán của mình.
Kỷ An Trần không biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, thấy bọn họ đều không phản đối, cho rằng Sở Mộ Phong thật sự là diễn viên thử vai do CR phái ra giúp mọi người.
Nhưng cô không phải đến thử vai mà... Cô chỉ đến đưa nước cho bạn cùng phòng thôi mà.
Kỷ An Trần đang muốn giải thích liền thấy cách đó rất xa, cô bạn cùng đang ra sức vẫy tay với cô. Thấy cô nhìn qua, lập tức dùng ánh mắt đằng đằng sát khí ‘Cậu dám nói không thì đi muabữa sáng một tháng’ nhìn cô.
Chút suy nghĩ phản đối trong lòng cô, cứ như vậy bị đàn áp...
Người đang lườm cô là lão Đại trong phòng ngủ các cô, cũng là trưởng phòng ngủ.
Cuối tuần trước, lão Tam trong phòng ngủ các cô đi làm gia sư, không cẩn thận làm vỡ đồ trang trí mĩ nghệ trị gá hơn tám nghìn của chủ nhà. Chủ nhà kiên quyết bắt lão Tam bồi thường, còn nói nếu không bồi thường sẽ tới trường học náo loạn.
Cho nên tất cả nhân tài trong phòng ngủ đều chạy đi làm thuê, góp sức cùng kiếm tiền.
Lão Đại xinh đẹp nhất, dáng người cũng đẹp, bèn tìm vận may thử đóng vai phụ quần chúng nàymấy ngày là có ngay một ngàn tệ.
Cô thì đang đón khách ở cửa hàng gần đó, mặc dù không có kỹ năng chuyên môn gì. Nhưng thời tiết mùahạ, cho dù có thể thở ra hơi lạnh, nhưng cũng không ai thích mặc trang phục rối lông dầy thế này, cho nên thù lao cũng không ít, mỗi ngày có thể kiếm được hai trăm tệ.
Kỷ An Trần thoáng so sánh sự chênh lệch giữa hai trăm và một ngàn... Chính cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Sở Mộ Phong nhìn ra cô đang dao động, lập tức bắt lấy cơ hội, giống như chỉ đang giúp cô nhập vai, khuôn mặt yêu nghiệt càng dán sát lại gần cô hơn.
Đôi mắt đào hoa yên lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt cổ vũ mà chờ mong, giọng nói dịu dàng mang theo chút dụ dỗ, Có chuyện muốn nói với tôi sao?
Kỷ An Trần không quen tư thế và giọng điệu thân mật vậy, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn anh, ánh mắt sợ hãi, không hề hay biết trong mắt con sói hoang to nào đó, bộ dạng này có bao nhiên dụ dỗ.
Em... Giọng Kỷ An Trần giống như mèo conyếu ớt, ngượng đỏ mặt hận không thể co lại thành một đống, “Em thích anh”. Nói xong lời cuối cùng, âm thanh nhỏ đến mức sắp không nghe được.
Sở Mộ Phong âm thầm hít sâu một hơi, cho dù anh có che dấu rất tốt. Ý cười càng sâu nơi đáy mắt anh, cũng nhìn ra được một loại... tâm tình cực giống như thâm tình và vui sướng.
(*): đồng hồ Thụy Sĩ Patek Philippe
/136
|