Còn có thể… trong lúc chờ đèn đỏ, tầm mắt tự nhiên dừng trên người đối phương, nghĩ đến quãng đời còn lại phải cùng nhau vượt qua cũng không cảm thấy nhàm chán hay khẩn trương. Trong lòng đều là cảm giác hạnh phúc ấm áp lại kiên định, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng, thầm mong có thể lẳng lặng nhìn đối phương một cách chăm chú.
Giờ phút này, Kỷ An Trần đột nhiên cảm thấy mình có hơi muốn yêu đương.
————
Bên cạnh trường học có rất nhiều chỗ nghỉ chân nhưng đa số đều là khách sạn bình dân. Kỷ An Trần sợ cách âm không tốt ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thái bà bà nên định đến khách sạn cao cấp duy nhất cạnh trường học.
Không ngờ hôm nay ở đây đang tổ chức hôn lễ của một đàn chị đã tốt nghiệp, cách cổng hơn trăm mét vẫn nghe thấy tiếng nhạc tiếp khách tưng bừng rộn ràng.
Không cần Kỷ An Trần lên tiếng, Sở Mộ Phong lập tức chuyển hướng, đến khi cho xe chạy vào ngõ nhỏ yên tĩnh mới quay đầu nhỏ giọng hỏi Kỷ An Trần “Đưa Thái bà bà đến nhà anh trước đi em, nếu không chưa chạy xe vào bà bà đã bị đánh thức.”
Kỷ An Trần do dự một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Vì thế mỗ mỹ nam lái xe quay về nhà mình, vì sợ đánh thức Thái bà bà nên không ngại phiền toái đến phòng khám mượn cáng cứu thương, cùng Lãnh Viêm khiêng bà bà vào phòng một cách cẩn thận…
Cách làm cẩn thận đến mức khoa trương khiến Kỷ An Trần có chút buồn cười nhưng cũng rất cảm kích anh. Đợi khi sắp xếp ổn thỏa cho Thái bà bà xong, Kỷ An Trần xoay người lại liền trông thấy vị mỹ nam nào đó dựa vào cửa phòng nhìn cô, hơi cong môi cười đến say lòng người.
Kỷ An Trần bị anh nhìn mặt đỏ bừng vội vàng cúi đầu, vòng qua người anh. Mỗ mỹ nam bất động, không ngăn lại nhưng cũng chẳng tránh ra. Kỷ An Trần đành phải im lặng dừng lại, hai tai đều đỏ rực, dưới ánh mắt chăm chú sáng rực, khẽ đóng cửa phòng.
Cừu con cũng biết nổi nóng, sau khi khép cửa phòng, tiếng nói chuyện của bọn họ sẽ không làm ồn đến Thái bà bà, Kỷ An Trần liền chất vấn anh “Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn cô vợ xinh đẹp của anh.” Trả lời vô cùng đúng lý hợp tình.
Kỷ An Trần “…”
Một chút cáu kỉnh của cừu con đối với mỗ mỹ nam mặt dày cơ bản là không qua nổi hiệp một…
Cô đỏ mặt, cầm ba lô của mình lên “Tôi đi mua đồ ăn cho Thái bà bà đây.”
“Aizz…”Sở Mộ Phong phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
Kỷ An Trần phớt lờ anh, tiếp tục bước về phía trước.
“Aizz…” Tiếng thở dài lại vang lên, vị mỹ nam nào đó vốn đứng đằng sau cô không biết tự khi nào đã phóng lên ghế sô pha trước mặt cách cô năm bước. Hàng chân mày nhuộm vẻ u sầu, trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt, vẻ mặt đầy ai oán kiểu “có người ăn hiếp anh”.
…thoạt nhìn đặc biệt oán phu.
Đáng tiếc Kỷ An Trần vẫn không đếm xỉa đến anh…khóe miệng co rút, tiếp tục bước nhanh.
Nhưng chiêu “phớt tỉnh” này chỉ hữu dụng với người thường, còn đối với mỹ nam mặt dày Sở Mộ Phong thì hoàn toàn vô dụng…
Vợ anh không thèm hỏi thì anh tự nói.
Thế nên sau lưng Kỷ An Trần vang lên một giọng đàn ông ỉu xìu “Vợ anh bắt nạt anh.”
“Sau khi đối xử với anh như vậy còn…”
Nói đến chỗ quan trọng đột nhiên dừng lại, Kỷ An Trần chưa nghe hết thì mặt đã đỏ bừng. Cô xoay người lại, đang muốn phản bác thì chợt nghe Sở Mộ Phong nói tiếp “Còn không cho anh ăn cơm!”
Kỷ An Trần “…” Đột nhiên từ cấp-hạn-chế-người xem biến thành cấp nhà trẻ rồi…
Giờ phút này, Kỷ An Trần đột nhiên cảm thấy mình có hơi muốn yêu đương.
————
Bên cạnh trường học có rất nhiều chỗ nghỉ chân nhưng đa số đều là khách sạn bình dân. Kỷ An Trần sợ cách âm không tốt ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Thái bà bà nên định đến khách sạn cao cấp duy nhất cạnh trường học.
Không ngờ hôm nay ở đây đang tổ chức hôn lễ của một đàn chị đã tốt nghiệp, cách cổng hơn trăm mét vẫn nghe thấy tiếng nhạc tiếp khách tưng bừng rộn ràng.
Không cần Kỷ An Trần lên tiếng, Sở Mộ Phong lập tức chuyển hướng, đến khi cho xe chạy vào ngõ nhỏ yên tĩnh mới quay đầu nhỏ giọng hỏi Kỷ An Trần “Đưa Thái bà bà đến nhà anh trước đi em, nếu không chưa chạy xe vào bà bà đã bị đánh thức.”
Kỷ An Trần do dự một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Vì thế mỗ mỹ nam lái xe quay về nhà mình, vì sợ đánh thức Thái bà bà nên không ngại phiền toái đến phòng khám mượn cáng cứu thương, cùng Lãnh Viêm khiêng bà bà vào phòng một cách cẩn thận…
Cách làm cẩn thận đến mức khoa trương khiến Kỷ An Trần có chút buồn cười nhưng cũng rất cảm kích anh. Đợi khi sắp xếp ổn thỏa cho Thái bà bà xong, Kỷ An Trần xoay người lại liền trông thấy vị mỹ nam nào đó dựa vào cửa phòng nhìn cô, hơi cong môi cười đến say lòng người.
Kỷ An Trần bị anh nhìn mặt đỏ bừng vội vàng cúi đầu, vòng qua người anh. Mỗ mỹ nam bất động, không ngăn lại nhưng cũng chẳng tránh ra. Kỷ An Trần đành phải im lặng dừng lại, hai tai đều đỏ rực, dưới ánh mắt chăm chú sáng rực, khẽ đóng cửa phòng.
Cừu con cũng biết nổi nóng, sau khi khép cửa phòng, tiếng nói chuyện của bọn họ sẽ không làm ồn đến Thái bà bà, Kỷ An Trần liền chất vấn anh “Anh nhìn gì vậy?”
“Nhìn cô vợ xinh đẹp của anh.” Trả lời vô cùng đúng lý hợp tình.
Kỷ An Trần “…”
Một chút cáu kỉnh của cừu con đối với mỗ mỹ nam mặt dày cơ bản là không qua nổi hiệp một…
Cô đỏ mặt, cầm ba lô của mình lên “Tôi đi mua đồ ăn cho Thái bà bà đây.”
“Aizz…”Sở Mộ Phong phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
Kỷ An Trần phớt lờ anh, tiếp tục bước về phía trước.
“Aizz…” Tiếng thở dài lại vang lên, vị mỹ nam nào đó vốn đứng đằng sau cô không biết tự khi nào đã phóng lên ghế sô pha trước mặt cách cô năm bước. Hàng chân mày nhuộm vẻ u sầu, trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt, vẻ mặt đầy ai oán kiểu “có người ăn hiếp anh”.
…thoạt nhìn đặc biệt oán phu.
Đáng tiếc Kỷ An Trần vẫn không đếm xỉa đến anh…khóe miệng co rút, tiếp tục bước nhanh.
Nhưng chiêu “phớt tỉnh” này chỉ hữu dụng với người thường, còn đối với mỹ nam mặt dày Sở Mộ Phong thì hoàn toàn vô dụng…
Vợ anh không thèm hỏi thì anh tự nói.
Thế nên sau lưng Kỷ An Trần vang lên một giọng đàn ông ỉu xìu “Vợ anh bắt nạt anh.”
“Sau khi đối xử với anh như vậy còn…”
Nói đến chỗ quan trọng đột nhiên dừng lại, Kỷ An Trần chưa nghe hết thì mặt đã đỏ bừng. Cô xoay người lại, đang muốn phản bác thì chợt nghe Sở Mộ Phong nói tiếp “Còn không cho anh ăn cơm!”
Kỷ An Trần “…” Đột nhiên từ cấp-hạn-chế-người xem biến thành cấp nhà trẻ rồi…
/136
|