Vừa đúng lúc Kỷ An Trần phải về ký túc xá trường lấy ít sách vở, một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, cô ở trong phòng ngủ tắm rửa xong rồi mới trở về.
Người già phải đi ngủ sớm, Kỷ An Trần nói chuyện với bà cố ngoại một chút, chờ bà đi ngủ cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khi đó cũng chỉ mới hơn tám giờ tối.
Cô không biết mình nên đối mặt với Sở Mộ Phong như thế nào, liền ôm máy tính chạy trốn ra ngoài sân, đi viết luận văn.
Kéo dài cho đến thời gian phải đi ngủ, cô cứ như là ăn trộm vậy chạy vào trong phòng, ôm chăn đến cái ghế sô pha bên cạnh phòng bà cố ngoại “ Ngày mai gặp ngủ ngon.”
Bởi vì khẩn trường nên cả người cô căng thẳng co lại thành một đoàn, y như một con mèo con đang sợ hãi.
Thật sự là một tiểu ngốc.
Cô không có biết, bộ dáng ngượng ngùng khả ái của mình chỉ làm cho người nào đó lang tính đại phát, hận không thể ngay lập tức ôm cô lên lầu…Hoặc là không cần đi lên ở ngày trên ghế sô pha, cũng có thể là…trên đường lên lầu, trên những bậc thang…( anh này đen tối quá thể )
Càng nghĩ càng đi xa không thấy điểm dừng…
Thân thể căng thẳng buộc chặt đứng lên, những ý nghĩ điên cuồng trong đầu không bị khống chế….những ý niệm đó làm cho hô hấp của Sở Mộ Phong nặng nề…thêm mấy phần.
Kỳ thực Kỷ An Trần cũng không cần biết…
Bởi vì trừ cái mỗ lưu manh xử nam, không ai lại nghĩ loạn như thế…
Người khác đều hận mỗi ngày được cùng người mình yêu mến ở chung một chỗ, thế nhưng đến Sở Mộ Phòng thì…
Anh xác thực là muốn ngày ngày ở bên người vợ, thế nhưng cách càng gần thì không khí càng ái muội…anh là sợ mình sẽ dọa vợ chạy mất.
Cho nên cũng không có náo loạn với Kỷ An Trần, mỗ mỹ nam nào đó chững chạc đàng hoàng ngồi ở trên lầu.
Mặc dù căn bản là anh không có ngủ được…
Một giờ sau, phòng ngủ ở trên lầu, vang lên thanh âm nhè nhẹ nghiêm túc mà lạnh lùng - -
“ Chúng ta nói chuyện.”
Không ai đáp lại.
Tiếng của Sở Mộ Phong, cũng không có thấy nửa phần ôn nhu và biếng nhác, hiển nhiên là gặp được người có cùng thực lực với mình “ Ngươi cũng biết, có ánh mắt thiển cận là tối kỵ, như bây giờ vậy, chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi. Trong khoảng thời gian này ngươi phải nhẫn nại, mới có thể đạt được những gì mình muốn.”
Giống như là đang cùng đối phương bày ra âm mưu nào đó.
Nhưng mà nói nhiều như vậy, đối phương nửa câu cũng không có đáp lại.
Hiển nhiên Sở Mộ Phong không có kiên nhẫn, hàn khí trong lời nói không khỏi tăng thêm, mang theo ý vị uy hiếp “ Không nghe sao? Vậy ngươi tiếp tục bị đói đi! Tốt xấu gì ta còn có thể nhìn thấy vợ của mình, nói chuyện với cô ấy, ngưới có thể nhìn thấy cô ấy sao? có thể nói chuyện với cô ấy sao? ngươi có thể cùng ăn cơm với cô ấy sao?
Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí có phần khoe khoang, mỗ mỹ nam nhướng nhướng đôi mắt hoa đào, khoe khoang nhìn….Mỗ giá treo khăn mặt. . ←_←
Không sai hắn vừa nãy đúng là cùng “ khăn mặt” “nói chuyện”
Đối phương hiển nhiên là một cái “ khăn mặt” có tôn nghiêm, đối mặt với sự khiêu khích và khinh bỉ như vậy, thế mà càng ngày càng uy vũ….
Tựa hô như muốn dùng hành động thực tế để chứng thực…Nó không chỉ treo một cái mà có thể treo hai cái khăn mặt.
Đây là tiêu chuẩn khoe khang thực lực a.
Sở Mộ Phong bị nó “ khoe khoang” tức muốn nổ tung, thở hổn hển quay về lại trên giường, ngực kịch liệt phập phồng.
“ Đàm phán” thất bại, mỗ mỹ nam nảy sinh lòng ác độc.
Anh đem chiếc khăn cuối cùng trên cái móc lấy xuống…Bởi vì tình huống hiện tại, mặc dù khó chấp nhận…
Sau đó đen mặt nắm cái khăn kia vứt sang bên cạnh…”Có bản lĩnh thì ngươi liền ở đó cả đêm đi!”
Không tin không trị được nó!
Sau đó…Sở Mộ Phong liền thực sự tắt đèn đi, không có nhìn mỗ khăn mặt ở chỗ kia nữa, ép chính mình ngủ…
Người già phải đi ngủ sớm, Kỷ An Trần nói chuyện với bà cố ngoại một chút, chờ bà đi ngủ cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, khi đó cũng chỉ mới hơn tám giờ tối.
Cô không biết mình nên đối mặt với Sở Mộ Phong như thế nào, liền ôm máy tính chạy trốn ra ngoài sân, đi viết luận văn.
Kéo dài cho đến thời gian phải đi ngủ, cô cứ như là ăn trộm vậy chạy vào trong phòng, ôm chăn đến cái ghế sô pha bên cạnh phòng bà cố ngoại “ Ngày mai gặp ngủ ngon.”
Bởi vì khẩn trường nên cả người cô căng thẳng co lại thành một đoàn, y như một con mèo con đang sợ hãi.
Thật sự là một tiểu ngốc.
Cô không có biết, bộ dáng ngượng ngùng khả ái của mình chỉ làm cho người nào đó lang tính đại phát, hận không thể ngay lập tức ôm cô lên lầu…Hoặc là không cần đi lên ở ngày trên ghế sô pha, cũng có thể là…trên đường lên lầu, trên những bậc thang…( anh này đen tối quá thể )
Càng nghĩ càng đi xa không thấy điểm dừng…
Thân thể căng thẳng buộc chặt đứng lên, những ý nghĩ điên cuồng trong đầu không bị khống chế….những ý niệm đó làm cho hô hấp của Sở Mộ Phong nặng nề…thêm mấy phần.
Kỳ thực Kỷ An Trần cũng không cần biết…
Bởi vì trừ cái mỗ lưu manh xử nam, không ai lại nghĩ loạn như thế…
Người khác đều hận mỗi ngày được cùng người mình yêu mến ở chung một chỗ, thế nhưng đến Sở Mộ Phòng thì…
Anh xác thực là muốn ngày ngày ở bên người vợ, thế nhưng cách càng gần thì không khí càng ái muội…anh là sợ mình sẽ dọa vợ chạy mất.
Cho nên cũng không có náo loạn với Kỷ An Trần, mỗ mỹ nam nào đó chững chạc đàng hoàng ngồi ở trên lầu.
Mặc dù căn bản là anh không có ngủ được…
Một giờ sau, phòng ngủ ở trên lầu, vang lên thanh âm nhè nhẹ nghiêm túc mà lạnh lùng - -
“ Chúng ta nói chuyện.”
Không ai đáp lại.
Tiếng của Sở Mộ Phong, cũng không có thấy nửa phần ôn nhu và biếng nhác, hiển nhiên là gặp được người có cùng thực lực với mình “ Ngươi cũng biết, có ánh mắt thiển cận là tối kỵ, như bây giờ vậy, chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi. Trong khoảng thời gian này ngươi phải nhẫn nại, mới có thể đạt được những gì mình muốn.”
Giống như là đang cùng đối phương bày ra âm mưu nào đó.
Nhưng mà nói nhiều như vậy, đối phương nửa câu cũng không có đáp lại.
Hiển nhiên Sở Mộ Phong không có kiên nhẫn, hàn khí trong lời nói không khỏi tăng thêm, mang theo ý vị uy hiếp “ Không nghe sao? Vậy ngươi tiếp tục bị đói đi! Tốt xấu gì ta còn có thể nhìn thấy vợ của mình, nói chuyện với cô ấy, ngưới có thể nhìn thấy cô ấy sao? có thể nói chuyện với cô ấy sao? ngươi có thể cùng ăn cơm với cô ấy sao?
Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí có phần khoe khoang, mỗ mỹ nam nhướng nhướng đôi mắt hoa đào, khoe khoang nhìn….Mỗ giá treo khăn mặt. . ←_←
Không sai hắn vừa nãy đúng là cùng “ khăn mặt” “nói chuyện”
Đối phương hiển nhiên là một cái “ khăn mặt” có tôn nghiêm, đối mặt với sự khiêu khích và khinh bỉ như vậy, thế mà càng ngày càng uy vũ….
Tựa hô như muốn dùng hành động thực tế để chứng thực…Nó không chỉ treo một cái mà có thể treo hai cái khăn mặt.
Đây là tiêu chuẩn khoe khang thực lực a.
Sở Mộ Phong bị nó “ khoe khoang” tức muốn nổ tung, thở hổn hển quay về lại trên giường, ngực kịch liệt phập phồng.
“ Đàm phán” thất bại, mỗ mỹ nam nảy sinh lòng ác độc.
Anh đem chiếc khăn cuối cùng trên cái móc lấy xuống…Bởi vì tình huống hiện tại, mặc dù khó chấp nhận…
Sau đó đen mặt nắm cái khăn kia vứt sang bên cạnh…”Có bản lĩnh thì ngươi liền ở đó cả đêm đi!”
Không tin không trị được nó!
Sau đó…Sở Mộ Phong liền thực sự tắt đèn đi, không có nhìn mỗ khăn mặt ở chỗ kia nữa, ép chính mình ngủ…
/136
|