Cái từ “mỹ” này thật quá chuẩn, không sai đi được.!
Nhưng này còn là trinh tiết liệt mĩ nam đó! *Biến thể của câu “trinh tiết liệt nữ” (-.-!)
Chạm cũng không cho chạm vào thì làm sao hắn đút thuốc được!
Mỹ nam thật là phiền phức mà!
Lãnh Viêm bị hành hạ cho xoắn xuýt mà cảm thán.
Anh ta cũng không khẩn trương lắm. Với kiến thức của anh, đã thấy được tác dụng của thuốc này dữ dội như thế nào, thiếu gia dù có lợi hại tới đâu cũng là người thôi, kiên trì vài phút nữa sẽ bị thuốc hành hạ đến không chịu đựng được nữa chẳng còn sức lực thì lúc đó anh mới đút thuốc.
Sau mười phút giằng co, sức lực của Sở Mộ Phong cũng yếu đi nhưng cứ mỗi lần Lãnh Viêm muốn đụng vào thì anh chợt như nổi điên mà hất ra.
Đừng xem thường ý chí của trai tân đã có vợ…không đúng…ý chí sắt đá của mỹ nam còn trinh.
Lãnh Viêm quýnh quáng.
Phải làm sao bây giờ?!
Dù bây giờ bất chấp ầm ĩ mà đưa thiếu gia đi bệnh viện cũng không được rồi.Tình trạng thiếu gia hiện giờ cơ bản là không cho bất kỳ ai đến gần mình.Lãnh Viêm sốt ruột, gọi điện thoại cho Ngũ thiếu lần nữa.
Vừa bấm dãy số đang đợi nối máy, Lãnh Viêm lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở góc phố đối diện.
Cứu tinh! Thiếu gia được cứu rồi!
Lãnh Viêm cảm thấy quả thực là mình đã nhìn thấy thiên sứ nhỏ rồi, anh ta nhìn quanh bốn phía, xác định mấy phút là không có ai chạy đến sàm sỡ thiếu gia nhà anh, liền chạy như điên về phía người kia.
Kỷ An Trần đi từ chỗ dạy học ra, giờ này đã hơi muộn, tuy rằng đường này cũng không đông người lắm nhưng hàng quán ven đường đèn đuốc sáng trưng nên cô cũng không sợ.
Cho đến khi có một bóng người đàn ông vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt như kiểu “anh đây phăm phăm chém chết cô em” chạy như điên đến trước mặt cô.
Kỷ An Trần bị dọa, mặt mày tái mét, co giò bỏ chạy.
Lãnh Viêm vội vàng hô to “Tôi là…” Vị tiểu thư này không biết anh mà!
“Là người đàn ông ban ngày thử vai cùng cô ở CR! Tôi là tài xế của anh ta.” Lãnh Viêm tìm cách nói an toàn nhất.
Kỷ An Trần thở phào nhẹ nhõm không chết sống bỏ chạy nữa nhưng vẫn nhìn anh ta một cách để phòng.
Người đàn ông lúc ban ngày…là ngôi sao sao? Bên cạnh ngôi sao có vệ sĩ dáng người vạm vỡ, bản lĩnh cao cường cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà muộn thế này rồi, hắn gọi cô làm gì?
Lãnh Viêm nhìn chiếc xe đối diện , nóng nãy buột miệng nói “Thiếu gia nhà tôi bị hạ thuốc, cần…”
“…” Cần một người phụ nữ?!
Kỷ An Trần không nói hai lời, lại co giò bỏ chạy.
“Aizz…cô đợi chút, cô nghe tôi nói hết đã!”
Bằng tốc độ của Lãnh Viêm chỉ hai ba bước chân là có thể bắt Kỷ An Trần lại nhưng lại sợ làm cô gái đoán chừng là thiếu phu nhân tương lai này sợ hãi, anh cũng không dám đuổi theo quá nhanh. Chỉ có thể lớn tiếng nói “Bác sĩ đang trên đường đến đây, giờ chỉ cần nhanh chóng uống thuốc gây ói nhưng mà thiếu gia không cho người khác chạm vào, tôi muốn đút thiếu gia uống thuốc.”
Lãnh Viêm nóng nãy đến mức cào tóc, trong phút chốc không tìm được chứng cứ thuyết phục đành phải kiên trì nói “Thật sự xin lỗi cô, tôi không có ý xem thường cô nhưng mà cô nhìn xe của thiếu gia nhà tôi xem…chúng tôi không phải bọn buôn người,hơn nữa tôi, tôi…”
Lãnh Viêm nhìn nhìn xung quanh một chút, đá một cái “Rầm” vào thùng rác ven đường làm nó thủng một lỗ sâu hoắm, yếu ớt nói “ Thật ra tôi hoàn toàn có thể bắt cô lại…tiểu thư, xin cô, thiếu gia cần cô giúp.”
Nhưng này còn là trinh tiết liệt mĩ nam đó! *Biến thể của câu “trinh tiết liệt nữ” (-.-!)
Chạm cũng không cho chạm vào thì làm sao hắn đút thuốc được!
Mỹ nam thật là phiền phức mà!
Lãnh Viêm bị hành hạ cho xoắn xuýt mà cảm thán.
Anh ta cũng không khẩn trương lắm. Với kiến thức của anh, đã thấy được tác dụng của thuốc này dữ dội như thế nào, thiếu gia dù có lợi hại tới đâu cũng là người thôi, kiên trì vài phút nữa sẽ bị thuốc hành hạ đến không chịu đựng được nữa chẳng còn sức lực thì lúc đó anh mới đút thuốc.
Sau mười phút giằng co, sức lực của Sở Mộ Phong cũng yếu đi nhưng cứ mỗi lần Lãnh Viêm muốn đụng vào thì anh chợt như nổi điên mà hất ra.
Đừng xem thường ý chí của trai tân đã có vợ…không đúng…ý chí sắt đá của mỹ nam còn trinh.
Lãnh Viêm quýnh quáng.
Phải làm sao bây giờ?!
Dù bây giờ bất chấp ầm ĩ mà đưa thiếu gia đi bệnh viện cũng không được rồi.Tình trạng thiếu gia hiện giờ cơ bản là không cho bất kỳ ai đến gần mình.Lãnh Viêm sốt ruột, gọi điện thoại cho Ngũ thiếu lần nữa.
Vừa bấm dãy số đang đợi nối máy, Lãnh Viêm lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở góc phố đối diện.
Cứu tinh! Thiếu gia được cứu rồi!
Lãnh Viêm cảm thấy quả thực là mình đã nhìn thấy thiên sứ nhỏ rồi, anh ta nhìn quanh bốn phía, xác định mấy phút là không có ai chạy đến sàm sỡ thiếu gia nhà anh, liền chạy như điên về phía người kia.
Kỷ An Trần đi từ chỗ dạy học ra, giờ này đã hơi muộn, tuy rằng đường này cũng không đông người lắm nhưng hàng quán ven đường đèn đuốc sáng trưng nên cô cũng không sợ.
Cho đến khi có một bóng người đàn ông vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh, vẻ mặt như kiểu “anh đây phăm phăm chém chết cô em” chạy như điên đến trước mặt cô.
Kỷ An Trần bị dọa, mặt mày tái mét, co giò bỏ chạy.
Lãnh Viêm vội vàng hô to “Tôi là…” Vị tiểu thư này không biết anh mà!
“Là người đàn ông ban ngày thử vai cùng cô ở CR! Tôi là tài xế của anh ta.” Lãnh Viêm tìm cách nói an toàn nhất.
Kỷ An Trần thở phào nhẹ nhõm không chết sống bỏ chạy nữa nhưng vẫn nhìn anh ta một cách để phòng.
Người đàn ông lúc ban ngày…là ngôi sao sao? Bên cạnh ngôi sao có vệ sĩ dáng người vạm vỡ, bản lĩnh cao cường cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà muộn thế này rồi, hắn gọi cô làm gì?
Lãnh Viêm nhìn chiếc xe đối diện , nóng nãy buột miệng nói “Thiếu gia nhà tôi bị hạ thuốc, cần…”
“…” Cần một người phụ nữ?!
Kỷ An Trần không nói hai lời, lại co giò bỏ chạy.
“Aizz…cô đợi chút, cô nghe tôi nói hết đã!”
Bằng tốc độ của Lãnh Viêm chỉ hai ba bước chân là có thể bắt Kỷ An Trần lại nhưng lại sợ làm cô gái đoán chừng là thiếu phu nhân tương lai này sợ hãi, anh cũng không dám đuổi theo quá nhanh. Chỉ có thể lớn tiếng nói “Bác sĩ đang trên đường đến đây, giờ chỉ cần nhanh chóng uống thuốc gây ói nhưng mà thiếu gia không cho người khác chạm vào, tôi muốn đút thiếu gia uống thuốc.”
Lãnh Viêm nóng nãy đến mức cào tóc, trong phút chốc không tìm được chứng cứ thuyết phục đành phải kiên trì nói “Thật sự xin lỗi cô, tôi không có ý xem thường cô nhưng mà cô nhìn xe của thiếu gia nhà tôi xem…chúng tôi không phải bọn buôn người,hơn nữa tôi, tôi…”
Lãnh Viêm nhìn nhìn xung quanh một chút, đá một cái “Rầm” vào thùng rác ven đường làm nó thủng một lỗ sâu hoắm, yếu ớt nói “ Thật ra tôi hoàn toàn có thể bắt cô lại…tiểu thư, xin cô, thiếu gia cần cô giúp.”
/136
|