Sau đó….
“A! Là anh ta!” Có tiếng kêu hơi kinh ngạc lại bừng tỉnh.
Đám người vốn tán loạn, tự động lui ra hai bên, nhường con đường giữa hành lang.
Mà người đàn ông ở cuối đám đông kia dường như đã quen với đãi ngộ như vậy từ sớm, bị nhiều người bên đường vây xem thế, mà anh vẫn ung dung bước đi.
không, nên nói rằng tướng đi của anh… rất thướt tha.
Anh vốn có khuôn mặt yêu nghiệt, vóc dáng chuẩn khiến người ta chảy máu mũi, mà anh lại chẳng muốn giấu bớt chút nào, mọi động tác nho nhỏ đều phơi bày sức hấp dẫn của anh đến mức cùng cực, dáng vẻ hút hồn lại mê người, làm người xem… (ˉ﹃ˉ)
Ánh sáng trên hành lang không thay đổi, nhưng có không ít người trong thoáng chốc cảm thấy, xung quanh có chuỗi đèn flash răng rắc, gấp rút ghi lại từng khoảng khắc mỗi bước chân anh.
… Thực sự là hiệu ứng đèn flash kèm theo, không phục không được.
không cần phải nói, phong cách ra sân thế này, chỉ có thể là Sở Mộ Phong.
May mà người phụ nữ trung niên được gọi là dì Lan kia coi như từng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, cũng từng xem siêu mẫu trên sàn castwalk, còn bị chấn động trước phong cách đỏm dáng không chút che giấu của Sở Mộ Phong.
Nhưng bà ta mau chóng phục hồi tinh thần, câu nói kia của Sở Mộ Phong rất giống như uy hiếp, khiến khuôn mặt được bảo dưỡng của bà ta, trong nháy mắt để lộ sự tàn nhẫn: “Bằng không thì sao?”
Nếu bà ta muốn tiếp tục đánh, thì người đàn ông này dám làm gì bà ta à?
Người phụ nữ được gọi là dì Lan này, là Kỷ Mỹ Lan - mẹ ruột của Trương Viễn.
Trụ sở chính của nhà họ Kỷ nằm ở Châu Âu, chủ yếu kinh doanh bất động sản, có một Villa khá nổi tiếng, là thương hiệu của nhà họ Kỷ.
Nghe nói năm đó nhà họ Kỷ lập nghiệp bất chính, hiện tại mặc dù tác phong làm việc dần dần rửa sạch, song vẫn không giống người làm ăn bình thường lắm, nên người bình thường sẽ không bằng lòng chọc vào phiền toái này.
Trước khi Kỷ Mỹ Lan lấy chồng chính là thiên kim tiểu thư, vốn dĩ nhà họ Kỷ chỉ có ba người con, hơn hai mươi năm trước một người đã mất tích, còn lại hai, nên được nhà họ Kỷ nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.
Sau khi kết hôn, bà ta gả vào nhà họ Trương kém rất rất xa Kỷ gia hiển hách, nhưng cũng chính vì vậy, nên người nhà Trương nhường bà khắp nơi.
Trong cuộc sống mấy thập niên của bà ta, xưa nay chẳng ai dám chọc giận bà ta, giờ nghe được một câu không chút khách sáo của Sở Mộ Phong, lập tức giận dữ.
Sở Mộ Phong vẫn không thèm đếm xỉa… bày bộ dáng muốn ăn đòn, nhếch môi: “Tôi không đánh vợ, nhưng phụ nữ, tôi muốn đánh thì đánh”.
Kỷ An Trần: “…”_( : 3ゝ∠)_ Trước khi anh ra khỏi cửa, tại sao không chịu trị bệnh trước…
trên hành lang cũng vang lên hàng loạt âm thanh xôn xao, không ít người lần đầu tiên trông thấy có người đàn ông công khai nói mình đánh phụ nữ, còn nói hùng hồn thế… Bọn họ bị sét đánh chấn động rồi.
Kỷ Mỹ Lan nghe được sắc mặt càng xanh mét: “Cậu muốn nói, cậu dám đánh tôi?”
“Tôi đánh bà?” một đôi mày đào hoa hơi nhướng lên, Sở Mộ Phong khẽ cười: “Bà đừng có mơ ~~~”
Mọi người: “…..”
Mọi người như sét đánh ngang tai. Nhưng mỹ nam nào đó vẫn trưng bản mặt yêu nghiệt tươi đẹp huênh hoang khoác lác, “Tôi là Sở Mộ Phong.”
Tôi ‘là’, chứ không phải tôi ‘tên’, khác một chữ, có nghĩa là khác cả nghìn dặm.
Kỷ Mỹ Lan thoáng biến sắc, sợ bản thân chọc phải nhân vật lớn gì đó.
Nhưng trong đầu nhanh chóng sàng lọc một lần, bà ta xác định chưa từng nghe qua cái tên này.
Thậm chí họ Sở, một số thanh niên trong nước có thân phận, cũng chỉ có duy nhất Sở Nhiên – ông chủ công ty giải trí CR.
“A! Là anh ta!” Có tiếng kêu hơi kinh ngạc lại bừng tỉnh.
Đám người vốn tán loạn, tự động lui ra hai bên, nhường con đường giữa hành lang.
Mà người đàn ông ở cuối đám đông kia dường như đã quen với đãi ngộ như vậy từ sớm, bị nhiều người bên đường vây xem thế, mà anh vẫn ung dung bước đi.
không, nên nói rằng tướng đi của anh… rất thướt tha.
Anh vốn có khuôn mặt yêu nghiệt, vóc dáng chuẩn khiến người ta chảy máu mũi, mà anh lại chẳng muốn giấu bớt chút nào, mọi động tác nho nhỏ đều phơi bày sức hấp dẫn của anh đến mức cùng cực, dáng vẻ hút hồn lại mê người, làm người xem… (ˉ﹃ˉ)
Ánh sáng trên hành lang không thay đổi, nhưng có không ít người trong thoáng chốc cảm thấy, xung quanh có chuỗi đèn flash răng rắc, gấp rút ghi lại từng khoảng khắc mỗi bước chân anh.
… Thực sự là hiệu ứng đèn flash kèm theo, không phục không được.
không cần phải nói, phong cách ra sân thế này, chỉ có thể là Sở Mộ Phong.
May mà người phụ nữ trung niên được gọi là dì Lan kia coi như từng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, cũng từng xem siêu mẫu trên sàn castwalk, còn bị chấn động trước phong cách đỏm dáng không chút che giấu của Sở Mộ Phong.
Nhưng bà ta mau chóng phục hồi tinh thần, câu nói kia của Sở Mộ Phong rất giống như uy hiếp, khiến khuôn mặt được bảo dưỡng của bà ta, trong nháy mắt để lộ sự tàn nhẫn: “Bằng không thì sao?”
Nếu bà ta muốn tiếp tục đánh, thì người đàn ông này dám làm gì bà ta à?
Người phụ nữ được gọi là dì Lan này, là Kỷ Mỹ Lan - mẹ ruột của Trương Viễn.
Trụ sở chính của nhà họ Kỷ nằm ở Châu Âu, chủ yếu kinh doanh bất động sản, có một Villa khá nổi tiếng, là thương hiệu của nhà họ Kỷ.
Nghe nói năm đó nhà họ Kỷ lập nghiệp bất chính, hiện tại mặc dù tác phong làm việc dần dần rửa sạch, song vẫn không giống người làm ăn bình thường lắm, nên người bình thường sẽ không bằng lòng chọc vào phiền toái này.
Trước khi Kỷ Mỹ Lan lấy chồng chính là thiên kim tiểu thư, vốn dĩ nhà họ Kỷ chỉ có ba người con, hơn hai mươi năm trước một người đã mất tích, còn lại hai, nên được nhà họ Kỷ nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.
Sau khi kết hôn, bà ta gả vào nhà họ Trương kém rất rất xa Kỷ gia hiển hách, nhưng cũng chính vì vậy, nên người nhà Trương nhường bà khắp nơi.
Trong cuộc sống mấy thập niên của bà ta, xưa nay chẳng ai dám chọc giận bà ta, giờ nghe được một câu không chút khách sáo của Sở Mộ Phong, lập tức giận dữ.
Sở Mộ Phong vẫn không thèm đếm xỉa… bày bộ dáng muốn ăn đòn, nhếch môi: “Tôi không đánh vợ, nhưng phụ nữ, tôi muốn đánh thì đánh”.
Kỷ An Trần: “…”_( : 3ゝ∠)_ Trước khi anh ra khỏi cửa, tại sao không chịu trị bệnh trước…
trên hành lang cũng vang lên hàng loạt âm thanh xôn xao, không ít người lần đầu tiên trông thấy có người đàn ông công khai nói mình đánh phụ nữ, còn nói hùng hồn thế… Bọn họ bị sét đánh chấn động rồi.
Kỷ Mỹ Lan nghe được sắc mặt càng xanh mét: “Cậu muốn nói, cậu dám đánh tôi?”
“Tôi đánh bà?” một đôi mày đào hoa hơi nhướng lên, Sở Mộ Phong khẽ cười: “Bà đừng có mơ ~~~”
Mọi người: “…..”
Mọi người như sét đánh ngang tai. Nhưng mỹ nam nào đó vẫn trưng bản mặt yêu nghiệt tươi đẹp huênh hoang khoác lác, “Tôi là Sở Mộ Phong.”
Tôi ‘là’, chứ không phải tôi ‘tên’, khác một chữ, có nghĩa là khác cả nghìn dặm.
Kỷ Mỹ Lan thoáng biến sắc, sợ bản thân chọc phải nhân vật lớn gì đó.
Nhưng trong đầu nhanh chóng sàng lọc một lần, bà ta xác định chưa từng nghe qua cái tên này.
Thậm chí họ Sở, một số thanh niên trong nước có thân phận, cũng chỉ có duy nhất Sở Nhiên – ông chủ công ty giải trí CR.
/136
|