Chồng Em Là Mỹ Nam

Chương 9 - Gặp Lại (2)​

/136


Anh chịu sức nặng của hai người, Kỷ An trần có thể nge thấy rõ ràng tiếng vang nặng nề khi anh tiếp xúc với mặt đất, anh té không nhẹ chút nào. Nhưng anh không thốt lên tiếng nào, cánh tay vẫn vững vàng ôm Kỷ An Trần, dường như trong đầu chỉ còn nhớ đến tiếng thét kinh hãi của cô lúc nãy. Bị thuốc hành hạ, chân đã tê rần mềm nhũn, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển nữa, vậy mà vẫn vụng về vỗ đầu cô an ủi “Đừng sợ, đừng sợ, là anh không tốt.”

Với năng lực suy nghĩ của anh bây giờ, đại khái là cũng không biết mình sai cái gì, dù sao cứ xin lỗi trước. An ủi được hai câu, cổ họng anh lại khe khẽ rên rỉ một tiếng đầy buồn bực, đè nén “Vợ ơi, anh khó chịu.”

Đầu anh cọ cọ vào vai cô giống như bị oan ức “Khó chịu…”

Lãnh Viêm luống cuống tay chân đưa nước và thuốc cho Kỷ An Trần còn không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu khiến cô đành chịu đựng thêm một lát.

Cô cũng thấy đó, thiếu gia hoàn toàn không hề làm gì xấu hết!

Kỷ An Trần đành phải tiếp tục kiên trì chịu đựng cái tình trạng quái dị này. Bất quá, cô cũng phải công nhận là đối với một người bị hạ thuốc mà nói thì hành động của người đàn ông xa lạ này đã hết sức đứng đắn rồi. Hơn nữa, sự tự chủ của người đàn ông này cũng thật là kinh người.

Cầm lấy thuốc và bình nước, Kỷ An Trần vội khuyên anh uống thuốc “Anh…”

“Tiên sinh, anh có cần giúp đỡ không?” Một âm thanh nũng nịu đột nhiên vang lên.

Người vừa tới rõ ràng là đã nhìn thấy tình trạng khác thường của Sở Mộ Phong, ánh mắt láo liên, không ngừng đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt của Sở Mộ Phong và chiếc Porsche 918*.

Xe thể thao mới tinh trị giá hơn một ngàn vạn đó! Lại có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy, nếu quyến rũ được thì đúng là phát tài rồi!

Kết quả là Sở Mộ Phong ngay cả liếc mắt cũng không thèm, giống như đụng cũng không muốn đụng, thuận tay lấy cái gì đó hất vào người kia “Cút!”

“Bệnh à…” Người kia thẹn quá hóa giận, giẫm gót giày cao gót cồm cộp bỏ đi.

Kỷ An Trần thấy thái độ khác biệt của anh đối với mình và người khác thì có chút dở khóc dở cười. Giờ phút này, Kỷ An Trần chợt có một ý nghĩ kỳ quái trong đầu “Nếu chồng mình cũng như thế này thì tốt biết mấy.”

Rất nhiều năm trước, có một câu nói là “Tiêu chuẩn của một anh chồng tốt là biết đường đi cũng biết lối về”, có phải là đang nói người đàn ông trước mặt này không?

Anh ta không chỉ là một anh chồng biết lối về thôi đâu! Dù bị hạ thuốc vẫn luôn gắng gượng ghi nhớ chỉ có vợ mình mới được đụng vào mình.

…Nhưng cô không phải là vợ của anh mà, có lẽ anh nhận nhầm người rồi.

Vừa ý thức được chuyện này, Kỷ An Trần càng xấu hổ, vội vàng thu toàn bộ tâm tư của mình lại khuyên anh uống thuốc.

Người đàn ông vừa rồi toàn thân lạnh lùng bây giờ lại như một đứa trẻ, cô khuyên anh uống thuốc anh liền thành thật uống. Uống hết một bụm thuốc không chút do dự, cũng không hỏi đó là thuốc gì, không sợ cô hạ độc.

Chờ anh uống hết thuốc, đại công cáo thành, Kỷ An Trần thở phào nhẹ nhõm, mặt đã hơi hồng muốn thoát khỏi ngực anh. Nhưng Sở Mộ Phong hoàn toàn không buông ra, hai cánh tay cứng rắn dường như không làm đau cô nhưng cũng kiên quyết không buông, nói gì cũng không buông ra.

Kỷ An Trần nhìn Lãnh Viêm cầu cứu.

Lãnh Viêm run cầm cập. Nếu như thiếu gia tỉnh táo mà thấy thiếu phu nhân nhìn mình như vậy, có khi nào sẽ đánh mình không?

Đúng rồi, thiếu phu nhân!

Trải qua chuyện vừa rồi, anh gần như xác định thiếu gia tuyệt đối đã quen biết thiếu phu nhân từ trước rồi, còn đặc biệt thích người ta.

Rốt cuộc là từ khi nào? Sao anh vẫn luôn đi theo thiếu gia mà không biết?


/136

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status