...Quan gia, tôi không biết chị Nguyên là người của ngài, ngài nể mặt cha tôi....
Hắn ta muốn đem ba ra để cứu hắn một mạng, nhưng nói được một nửa, Đới Dũng mới phản ứng được rằng mặt mũi của cha hắn đứng trước người này cũng chẳng là cái rắm gì.
Dù hắn có những mối quen biết, nhưng lại chẳng liên quan gì tới người trước mắt, ngay cả tư cách cầu xin tha thứ cũng chẳng có.
Nét mặt Đới Dũng càng xám như tro, cả người run lẩy bẩy, một chữ cũng không nói lên lời, mà căn bản hắn cũng không có gan nói nhảm nữa.
Mọi người ở đây nhìn cảnh này mà ngu cả người, với tác phong phách lối của Đới gia, dù vừa rồi Đới Dũng có đánh chết người bọn họ cũng không kinh hoàng tới mức này.
Rốt cục người đàn ông kia cầm thứ gì trong tay mà có thể dọa con trưởng của Đới gia sợ tới vậy.
Mặt Quan Hành Duệ vẫn không đổi, quay người, vẫy vẫy tay
Tâm tâm, qua đây
Nguyên Nguyên đặt điện thoại xuống, đi tới, chân mày khẽ nhíu lại, nét mặt có vẻ mất hứng.
Chồng bé hỏi cô
Sao vậy?
Em muốn ăn Ma Lạt Thang, vẫn chưa gọi điện thoại được để đặt mua
Kể từ khi nghe được câu nói Biết Đới gia không? của Đới Dũng, Nguyên Nguyện vẫn luôn nghĩ tới món ăn này....nhưng quán Đới Ký buôn bán đắt khách, nên đường dây điện thoại bận suốt.
Khuôn mặt quần chúng vây xem như đều bị co rút
Bạn trai cô vừa mới bộc lộ thủ đoạn kinh người như thế, cô thì lại chỉ muốn Ma Lạt Thang....
Ngược lại, bạn đại gia chồng bé vẫn bình tĩnh
Chốc nữa anh đi mua cho em
Đới Dũng thân ở chức vị cao, dù hơn phân nửa là do có gia tộc chống lưng, thứ VK nhìn trúng là các mạng lưới xã giao củahắn, nhưng hắn cũng không phải thằng ngu.
Chỉ cần liếc mắt là hắn có thể nhìn ra điều mấu chốt, vội vàng cầu xin sự tha thứ từ Nguyên Nguyện
Chị Nguyên, vừa nãy tôi có mặt như mù, đã đắc tội với chị , Đới Dũng bằng lòng mặc cho chị xử trí
Sau đó, đường đường chính chính dập đầu trước Nguyên Nguyện một cái.
Nguyên Nguyện chưa kịp tránh ra, cô ngẩn người, sờ soạng ví tiền một hồi lâu mới tìm ra một đồng 1 xu, thả xuống trước mặt hắn.
Đới Dũng cũng ngẩn cả người, nhưng hắn nào dám hỏi, Nguyên Nguyện và Quan Hành Duệ chưa bảo hắn dừng lại, hắn đương nhiên không dám dừng.
Cho nên, Nguyên Nguyện không kịp ngăn cản thì hắn lại dập đầu một cái nữa.
Lúc này, Nguyên Nguyện tụt hứng, vội vàng ngăn hắn
Anh đừng có dập đầu, tôi hết tiền lẻ rồi!!!!
Sau đó cô cẩn thận đếm tiền trong ví, lẩm bẩm
Vừa đủ để mua Ma Lạt Thang
Mọi người
...
Hả, coi Đới Dũng như ăn xin sao....
Đới Dũng dập đầu một cái nữa, rồi mãi không nhấc lên nổi....
Trong lòng tuôn ra một loại cảm giác không tài nào tả nổi, quả thật, khi biết thân phận Quan Hành Duệ, hắn cho rằng cuộc đời này thật u ám....
Đám vệ sĩ im lặng, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ....
Bọn họ đang nói gì ấy nhỉ.....
Thật ra, chị dâu căn bản chẳng hề bận tâm tới an toàn của bản thân, chị ấy quá ngốc, có thể so sánh với sự tồn tại của vũ khí sinh học ấy chứ....
Lúc Tề Tu Viễn vội vàng chạy tới thì phát hiện cả phim trường phân ra hai loại tâm trạng kỳ lạ.
Nam thì ánh mắt ảm đạm giống như bị đả kích, còn nữ thì hưng phấn dị thường, có vài cô, sắc mặt còn ửng hồng, không hiểu là gặp chuyện gì tốt.
Trong lòng Tề Tu Viễn thấy cấp bách, nhưng không có thời gian suy nghĩ, tiện tay kéo một người lại hỏi
Nguyên Nguyện đâu?
Vừa hỏi xong thì hắn thấy cửa phòng thay đồ bị đạp mở ra một nửa, Đới Dũng thì đang cúi đầu, lộ ra cái trán và xương gò má trầy sát, được người ta dìu ra khỏi cửa.
Bộ dạng kinh sợ này, Tề Tu Viễn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt của cậu ấm nhà họ Đới cả.
Quan Hành Duệ và Nguyên Nguyện thì ngược lại, họ bước ra theo sau. Bạn đại gia chồng bé vẫn không có biểu tình gì, còn Nguyên Nguyện.......
Hắn ta muốn đem ba ra để cứu hắn một mạng, nhưng nói được một nửa, Đới Dũng mới phản ứng được rằng mặt mũi của cha hắn đứng trước người này cũng chẳng là cái rắm gì.
Dù hắn có những mối quen biết, nhưng lại chẳng liên quan gì tới người trước mắt, ngay cả tư cách cầu xin tha thứ cũng chẳng có.
Nét mặt Đới Dũng càng xám như tro, cả người run lẩy bẩy, một chữ cũng không nói lên lời, mà căn bản hắn cũng không có gan nói nhảm nữa.
Mọi người ở đây nhìn cảnh này mà ngu cả người, với tác phong phách lối của Đới gia, dù vừa rồi Đới Dũng có đánh chết người bọn họ cũng không kinh hoàng tới mức này.
Rốt cục người đàn ông kia cầm thứ gì trong tay mà có thể dọa con trưởng của Đới gia sợ tới vậy.
Mặt Quan Hành Duệ vẫn không đổi, quay người, vẫy vẫy tay
Tâm tâm, qua đây
Nguyên Nguyên đặt điện thoại xuống, đi tới, chân mày khẽ nhíu lại, nét mặt có vẻ mất hứng.
Chồng bé hỏi cô
Sao vậy?
Em muốn ăn Ma Lạt Thang, vẫn chưa gọi điện thoại được để đặt mua
Kể từ khi nghe được câu nói Biết Đới gia không? của Đới Dũng, Nguyên Nguyện vẫn luôn nghĩ tới món ăn này....nhưng quán Đới Ký buôn bán đắt khách, nên đường dây điện thoại bận suốt.
Khuôn mặt quần chúng vây xem như đều bị co rút
Bạn trai cô vừa mới bộc lộ thủ đoạn kinh người như thế, cô thì lại chỉ muốn Ma Lạt Thang....
Ngược lại, bạn đại gia chồng bé vẫn bình tĩnh
Chốc nữa anh đi mua cho em
Đới Dũng thân ở chức vị cao, dù hơn phân nửa là do có gia tộc chống lưng, thứ VK nhìn trúng là các mạng lưới xã giao củahắn, nhưng hắn cũng không phải thằng ngu.
Chỉ cần liếc mắt là hắn có thể nhìn ra điều mấu chốt, vội vàng cầu xin sự tha thứ từ Nguyên Nguyện
Chị Nguyên, vừa nãy tôi có mặt như mù, đã đắc tội với chị , Đới Dũng bằng lòng mặc cho chị xử trí
Sau đó, đường đường chính chính dập đầu trước Nguyên Nguyện một cái.
Nguyên Nguyện chưa kịp tránh ra, cô ngẩn người, sờ soạng ví tiền một hồi lâu mới tìm ra một đồng 1 xu, thả xuống trước mặt hắn.
Đới Dũng cũng ngẩn cả người, nhưng hắn nào dám hỏi, Nguyên Nguyện và Quan Hành Duệ chưa bảo hắn dừng lại, hắn đương nhiên không dám dừng.
Cho nên, Nguyên Nguyện không kịp ngăn cản thì hắn lại dập đầu một cái nữa.
Lúc này, Nguyên Nguyện tụt hứng, vội vàng ngăn hắn
Anh đừng có dập đầu, tôi hết tiền lẻ rồi!!!!
Sau đó cô cẩn thận đếm tiền trong ví, lẩm bẩm
Vừa đủ để mua Ma Lạt Thang
Mọi người
...
Hả, coi Đới Dũng như ăn xin sao....
Đới Dũng dập đầu một cái nữa, rồi mãi không nhấc lên nổi....
Trong lòng tuôn ra một loại cảm giác không tài nào tả nổi, quả thật, khi biết thân phận Quan Hành Duệ, hắn cho rằng cuộc đời này thật u ám....
Đám vệ sĩ im lặng, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ....
Bọn họ đang nói gì ấy nhỉ.....
Thật ra, chị dâu căn bản chẳng hề bận tâm tới an toàn của bản thân, chị ấy quá ngốc, có thể so sánh với sự tồn tại của vũ khí sinh học ấy chứ....
Lúc Tề Tu Viễn vội vàng chạy tới thì phát hiện cả phim trường phân ra hai loại tâm trạng kỳ lạ.
Nam thì ánh mắt ảm đạm giống như bị đả kích, còn nữ thì hưng phấn dị thường, có vài cô, sắc mặt còn ửng hồng, không hiểu là gặp chuyện gì tốt.
Trong lòng Tề Tu Viễn thấy cấp bách, nhưng không có thời gian suy nghĩ, tiện tay kéo một người lại hỏi
Nguyên Nguyện đâu?
Vừa hỏi xong thì hắn thấy cửa phòng thay đồ bị đạp mở ra một nửa, Đới Dũng thì đang cúi đầu, lộ ra cái trán và xương gò má trầy sát, được người ta dìu ra khỏi cửa.
Bộ dạng kinh sợ này, Tề Tu Viễn chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt của cậu ấm nhà họ Đới cả.
Quan Hành Duệ và Nguyên Nguyện thì ngược lại, họ bước ra theo sau. Bạn đại gia chồng bé vẫn không có biểu tình gì, còn Nguyên Nguyện.......
/256
|