Tân nương ngày đầu tiên dậy thật sớm, khi thẩm Xuân Thủy rời giường, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Tuy thẩm Xuân Thủy không phải là thân nương của A Phong, Lục Tưởng Vân vẫn chuẩn bị trà như cũ, thẩm Xuân Thủy ngồi xuống, để nàng phụng trà, theo A Phong kêu một tiếng nương.
Trượng phu là uống sữa của bà, được bà nuôi dưỡng lớn lên, ân nghĩa trong đó sớm đã cùng thân nương không khác gì nhau.
Thẩm Xuân Thủy nhận chén trà càng thêm xác định A phong đã cưới đúng người rồi, Tưởng Vân là người biết cấp bậc lễ nghĩa, có nàng ở bên cạnh A Phong, mọi việc cũng sẽ vì hắn chuẩn bị chu toàn.
Chậm một chút nàng trở về phòng muốn kêu trượng phụ dậy rửa mặt chải đầu, thì thấy hắn đầu tóc tán loạn ngồi sững sờ trên giường, nhìn cái gối bên cạnh trống không, còn tưởng rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng mơ thấy mộng đẹp như thế. Có người lo lắng cho hắn, giúp hắn rửa chân, còn cho hắn ôm thân thể ấm vù vù.
Lục Tưởng Vân lấy cây lược, tiến lên chải tóc cho hắn, hắn rốt cục phục hồi tinh thần, ngơ ngác ngẫng đầu lên nhìn nàng.
“Phát ngốc gì? Về sau đều chải tóc cho chàng.”
Đúng, bọn họ đã thành thân, về sau nàng sẽ chải tóc cho hắn.
Chải đầu xong, nàng từ trong rương gỗ lấy ra một bộ y phục mới.
Nàng biết phụ thân nhận của Chúc gia không ít sính lễ, mấy năm nay tiền nàng kiếm được cũng đều trợ cấp cho nhà, nên để dành cũng không được nhiều lắm, chỉ có thể dùng những thứ hiện có, làm cho hắn một chút vật phẩm, trong rương gỗ có mấy bộ y phục mới, cũng là chính tay nàng chọn vải, tự nàng may thành, coi như là đồ cưới báo đáp hắn.
Giúp hắn mặc xong y phục, lại xoay người vắt khăn ướt lau mặt cho hắn.
Thấy hắn đứng trước gương đồng, sờ sờ tóc, lại sờ y phục trên người, giống như đứa nhỏ nhận được món đồ chơi mới, mặt lâng lâng: “Đây….đều là của ta sao?”
“Đúng vậy, đều là của chàng.”
“Là của ta, là của ta……”
“Ai, chàng còn chưa có lau mặt……” Người kia chạy nhanh ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý tới lời nàng gọi.
Nàng cầm khăn đuổi theo, vừa vặn thấy hắn kéo thẩm Xuân Thủy khoe y phục như một vật quý, lặp lại lời nói.
“Là của con, Tưởng Vân làm cho con…..Này, này, còn có cái này cũng là của con, a nương, a nương, đẹp mắt không?”
“Ừ ừ ừ, cực kỳ đẹp mắt, có vợ thôi mà nhìn con đắc ý chưa kìa!” Sáng sớm đã đem đồ ra khoe.
“Chúc Xuân Phong chàng lại đây ngồi cho ta.” Nàng không thể không lên tiếng, để cho hắn buông tha thẩm Xuân Thủy.
“A.” Hắn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Thay hắn lau mặt, múc một chén cháo hoa cho hắn, hắn rất nhanh bưng lên ăn, nghĩ chính mình sẽ kiếm thiệt nhiều tiền cho nàng, nhất định phải cố gắng làm việc, kiếm càng nhiều tiền mới có thể mua đồ ăn ngon cho nàng.
Nàng nói còn đang nấu đồ trong bếp nên vội vàng đi vào.
Thẩm Xuân Thủy theo vào, thấy nàng nhìn chăm chú bếp lửa chưa tắt sợ run.
“Ta đã lâu không thấy nó vui vẻ như vậy.”
Lục Tưởng Vân quay đầu nhìn lại, lòng dâng lên chút chua xót mỉm cười nói: “Đây chỉ là một việc nhỏ thôi.”
Nàng mỗi ngày đều phải làm y phục cho người khác, bất quá chỉ là tiện tay làm cho trượng phu mình vài bộ mà thôi, việc này có cái gì lớn đâu? Thậm chí không tốn nhiều tâm tư của nàng.
Nhưng hắn lại vui vẻ như vậy, chính là chút việc nhỏ, hắn đã vui vẻ như vậy.
Thẩm Xuân Thủy vỗ vỗ nàng, không nói thêm gì, bưng món ăn đi ra ngoài.
Không cần ngôn ngữ, đều ở trong những cái vỗ vỗ kia, nàng hiểu được.
Chăm sóc nhiều cho hắn.
Đó là thẩm Xuân Thủy nhờ nàng làm hộ.
Lòng tham của hắn nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc đã có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu.
Hắn đáng giá, đáng giá để cho nàng đối đãi tốt, vô luận nàng làm gì cho hắn cho dù là rất nhỏ, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, sau đó sẽ báo đáp lại nàng gấp trăm, gấp ngàn lần.
Ngày lại mặt, Lục Tưởng Vân chuẩn bị quà tặng, kéo trượng phu trở về.
Thật ra thì Lục gia cách Chúc gia không xa, chỉ do A Phong không dám qua cầu, vì thế phải buông tha cho đường tắt, đi đường vòng qua nhiều con đường nhỏ.
Đến cửa lớn Lục gia, hắn sống chết cũng không chịu vào, chỉ nói muốn ở ngoài chờ nàng, hỏi hắn tại sao thì hắn không nói.
Kỳ thật thì nàng làm sao mà không hiểu được?
A Phong vốn không thích người ngoài, hơn nữa người trong nhà nàng cho tới bây giờ đều không cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn hiểu được điều đó nên sinh ra bài xích cũng có thể lí giải được.
Người nào đối với hắn tốt, hắn sẽ tốt lại, còn người nào sắc mặt không tốt với hắn, hắn cùng lắm thì không để ý tới người đó, cũng không quản họ là ai.
Ý nghĩ của hắn thực trực tiếp, không hiểu cách giả tạo ngoài mặt, cũng không quản người ngoài nghĩ sao về hắn.
Nàng nghĩ thầm, như vậy không được, sau này phải chỉ dạy hắn đôi chút, nhưng nhất thời cũng không thể bức hắn được, phải từ từ, nên lần này cũng sẽ không ép hắn.
Mặc cho phụ thân kín đáo phê bình hắn, nói hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nàng tai trái nghe, tai phải ra, nghĩ trượng phu đang ở bên ngoài chờ, nàng cũng không có ở lại lâu, ngồi một lát thì cáo từ cùng trượng phu về nhà.
Dù sao hai nhà cũng ở gần nhau, sau này còn nhiều cơ hội thăm hỏi.
Kỳ thực làm tân nương tử cũng không có gì không thích ứng được, bất quá chính là thay đổi mái hiên, có một trượng phu tốt sống chung, cũng không cần phối hợp nhân nhượng gì.
Đã nhiều ngày, thẩm Xuân Thủy cũng đã đem cuộc sống hàng ngày của A Phong và khẩu vị của hắn nói cho nàng biết rõ ràng.
Lo liệu thỏa đáng chuyện chung thân đại sự của A Phong xong, thì đã đến lúc trở về quê nhà, cũng không sợ nàng dâu ngại dài dòng, lải nhải nói liên miên chuyện nhỏ nhặt nhất của A Phong, cẩn thận dặn dò nên chú ý những gì, thẩm Xuân Thủy mới yên tâm về quê.
Lục Tưởng Vân nhất nhất nhớ rõ, sau khi thành hôn bảy ngày, sáng sớm tinh mơ, hai phu thê đã thức dậy, thay thẩm Xuân Thủy thuê xe ngựa, một đường đưa đến cửa thôn, nhìn bà đi xa.
Giữa trưa làm cơm, thấy hắn không về, nhớ lại buổi sáng cũng đã không thấy hắn đâu.
Thẩm Xuân Thủy phải đi, biết hắn sẽ cảm thấy khó chịu, nên đến đêm hôm trước mới nói cho hắn, sau đó hắn cả đêm đều không ngủ.
Cách một ngày , đưa thẩm Xuân Thủy đi, suốt đoạn đường đều nắm chặt tay không chịu buông, hốc mắt hồng hồng.
Nàng biết hắn rất khổ sở, nhưng cũng biết nói thẩm Xuân Thủy đi là chuyện tất nhiên, yên lặng không nháo, sợ a nương sẽ cảm thấy khó xử nên một câu bốc đồng cũng giữ lại không dám nói.
Thẩm Xuân Thủy nói, khi hắn khổ sở, sẽ đem chính mình giấu đi, không muốn cho ai thấy.
Nàng theo tin tức thẩm Xuân Thủy lưu lại, đến căn phòng đổ nát bên cạnh tìm người.
Phòng này vốn là một gian học đường, khi một nhà A Phong đến thôn Lưu Vân dịnh cư, phụ thân hắn mua mãnh đất này xây học đường, dạy những đứa nhỏ trong thôn đọc sách, nàng cũng đã được công công dạy một năm, khi đó, A Phong ngồi phía sau nàng, vẫn còn là một người hoạt bát lanh lợi, một bé trai thích cười đùa….
Về sau, phụ mẫu đi rồi, không còn ai đảm đương công việc dạy học nữa, học đường ngày xưa trở nên lụn bại, nơi này thành chỗ riêng tư của hắn, mỗi khi khổ sở sẽ ẩn thân.
Nam nhân ôm thân mình lui vào trong góc bàn, yên lặng bất động.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, đem trượng phu đang co thành một đoàn ôm vào lòng, hắn giật mình nhưng không cự tuyệt, đem mặt chôn trên hõm vai của nàng.
Phụ thân đi rồi, nương đi rồi, bây giờ ngay cả a nương cũng đều đi rồi…….
Hắn chỉ còn có nàng, chỉ còn có nàng!
Hắn thực dùng sức, thực dùng sức mà ôm nàng, dường như không muốn ai cướp nàng đi.
“Nàng là của ta!” Lại thêm lực, phảng phất muốn đem nàng giấu vào trong lòng, thực cố chấp cường điều lại lời vừa nói: “Là của ta!”
“Ừm.” Không oán trách lực đạo quá mạnh làm cho nàng đau, nàng trấn an xoa xoa gò má hắn: “Ta là của chàng.”
Thương tiếc nam nhân này vì lo sợ cô độc mà trong lòng không yên. Ôn nhu ngã vào lòng hắn, lấy thân an ủi hắn.
Hai người ôm nhau, không hề một thân một mình, xoa dịu nỗi đau của hắn, thành một đôi trong thiên hạ, lẳng lặng người dựa, người ngã vào nhau….
Cuộc sống của hai phu thê mới cưới, thực bình dị cũng rất đơn giản.
Ban ngày hắn sẽ lên núi săn thú, có khi săn được chim thú quý hiếm, sẽ đưa vào trong thành chào hàng, có thể bán với giá không tệ lắm, ngẫu nhiên cũng sẽ săn chút món ăn thôn quê, trở về cho nàng thêm đồ ăn.
Hai ngày trước, hắn săn được một con chồn hoang, bán không ít tiền, hỏi nàng có thiếu cái gì không, muốn thuận đường mua về cho nàng.
Nàng suy nghĩ một lúc, liền muốn hắn mua cho nàng vài khúc vải cùng mấy cuộn chỉ màu.
Hắn cho rằng nàng thiếu quần áo mới, còn hỏi chưởng quầy nữ tử thường thích loại nào, nghiêm túc chọn vài khúc vải trở về.
Kết quả nàng làm xong quần áo, lần tới hắn vào thành, gọi hắn thuận tiện đưa cho tiệm đầu đường gởi bán.
Thì ra là nàng muốn kiếm tiền, không phải muốn mặc quần áo mới.
Hắn nói: “Đã vất vả.”
Trước khi thành hôn hắn đã hướng nàng cam đoan qua, hắn có thể nuôi nàng, đây không phải lời nói suông, hơn nữa sự chăm chỉ của hắn đã kiểm chứng.
Nàng cười đáp hắn: “Ta biết a, nhà là của hai chúng ta, hẳn là nên cùng nhau cố gắng mới phải.”
Hơn nữa nàng nói, tuy rằng hiện tại không lo ăn mặc, nhưng tương lai sẽ có đứa nhỏ, phải cần rất nhiều rất nhiều tiền, hai người cùng nhau cố gắng sẽ kiếm được nhiều hơn.
Thấy hắn còn muốn cãi, nàng liền đáp ứng hắn, nếu thấy mệt mỏi, sẽ nghỉ ngơi, không làm tiếp nữa.
Mỗi ngày trôi qua, phu thê đồng lòng, muốn đem cái bình sành dưới sàng từng chút từng chút lấp đầy.
Một ngày nọ, đại thẩm kế bên nhà cầm một khối vải đến, nói là thân thích đưa, nhờ Tưởng Vân giúp bà may vài bộ đồ mới, hai người thỏa thuận tiền bạc xong, đang muốn rời đi, Chúc Xuân Phong vừa khéo trở về, ở trước sân nhìn thấy.
“Ta nói tiểu tử nhà ngươi a! Cũng không hiểu cái vận gì mà cưới được thê tử tốt như Tưởng Vân, một người vừa hiền tuệ lại biết chăm lo việc nhà như vậy. Tiểu tử nhà ngươi thật là có phúc khí!”
A Phong không thích giao tiếp với người lạ, vẫn như cũ không lên tiếng trả lời, lau trán đầy mồ hôi rồi vào nhà.
Lục Tưởng Vân ở bên trong, nhìn khối vải bày trên bàn, đánh giá nên sử dụng như thế nào, a thẩm lại mập ra, như vậy muốn làm một bộ mới có chút miễn cưỡng, nửa điểm vải đều không thể lãng phí được….
Đang suy nghĩ, lơ đãng rót trà, xoay người không chú ý dẫm phải vạt áo, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, người liền ngã về phía trước.
“Tưởng Vân!” Hắn căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, vừa vào cửa thì thấy nàng ngất đi.
Nàng nhắm mắt, không thèm để ý đến hắn.
Phụ thân và nương cũng như vậy, nhắm mắt không bao giờ tỉnh lại…
Trong đầu hắn chỉ quanh quẫn với cái suy nghĩ này, vừa hoảng vừa đau, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì bây giờ, vẫn là đại thẩm ở trước sân chưa đi xa nghe được tiếng kêu to của hắn, quay trở lại, mắng hắn vài câu: “Ngốc ra đó làm cái gì? Còn không mau đỡ thê tử ngươi dậy, chạy nhanh đi tìm đại phu.”
Đúng, đúng, sinh bệnh phải tìm đại phu.
Hắn bị câu rống này, ba hồn bảy vía bị dọa thế này mới quay trở về vị trí cũ, ba chân bốn cẵng ôm nàng, lao ra khỏi cửa tìm đại phu.
Hơn nửa canh giờ qua đi, Tưởng Vân nằm trong nhà của đại phu duy nhất trong thôn, còn chưa tỉnh lại.
Hắn lo sợ bất an, mười ngón tay nắm lại, rất sợ nàng nếu không tỉnh lại thì hắn làm sao bây giờ? Một mình hắn làm sao đây? Buổi tối không có người ôm hắn ngủ, không có người nấu cơm cho hắn ăn, không có người bồi hắn, hắn chỉ còn lại một mình, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…..
Nhất định là do làm xiêm y mệt mỏi đến đổ bệnh, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy hắn nên kiên trì không cho nàng làm mới đúng……..
Hắn còn đang trong vực sâu vạn phần tự trách, lão đại phu đã bắt mạch xong, quay đầu cười hơ hớ với hắn: “Yên tâm, là phúc không phải họa.”
Hắn thu hồi thần trí, dùng sức trừng lão đại phu.
Người này thật xấu! Tưởng Vân bị bệnh, ông còn cao hứng như vậy, nàng là có thù oán gì với ông a!
“Đương nhiên là phúc a, tiểu tử ngốc, ngươi sắp làm phụ thân.”
Hắn ngơ ngác, trừng mắt nhìn, nhất thời không thể lý giải câu nói ấy.
“Không hiểu sao? Tưởng Vân không bệnh, là có hỉ mạch, cơ thể hơi yếu một chút nên mới té xỉu, ta bốc mấy thang thuốc, ngươi đi mua con gà cùng táo tào bạch quả nấu, cho nàng tỉnh dưỡng thân thể sẽ không có việc gì.”
“Cho nên……cho nên……” Tưởng Vân không có việc gì, sẽ tỉnh lại, không giống như phụ mẫu, cứ nhắm mắt mãi không quan tâm đến hắn.
Lão đại phu nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, không nhịn được nhắc đi nhắc lại: “Ta nói ngươi nha, ngày thường đầu óc ngốc nghếch, trong lòng so với ai đều tặc, hiểu được tiên hạ thủ vi cường*, khó trách nam nhân trong thôn đều thua ngươi…..” Thành thân mới nửa tháng, mà thai này ít nhất cũng đã hai tháng, khó trách phải thành thân gấp như vậy, chậc!
[Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.]
“Ta, ta mới không có….” Hắn mới không phải tặc! A nương nói không thể làm chuyện xấu, hắn không có.
“Gấp cái gì? Ta cũng sẽ không đi nói lung tung.” Chút y đức ấy ông có.
Hắn há miệng còn muốn giải thích, nghiêng đầu nhìn thấy thê tử nằm trên giường đã tỉnh dậy, vội vàng chạy qua, cúi người tựa vào bả vai nàng làm nũng.
“Nàng làm ta sợ muốn chết……” Gò má cọ cọ, muốn nàng trấn ân tâm hồn bị trấn kinh, không quên thuận đường giáo huấn: “Lần sau không được như thế, có biết hay không?!”
Tưởng Vân không giống như dĩ vãng trước đây sờ sờ đầu hắn, an ủi hắn, làm cho hắn có chút nghi hoặc ngẫng đầu lên: “Tưởng Vân?”
Nàng làm sao vậy? Im lặng không nói chuyện, biểu tình kinh ngạc.
Trước kia đều là hắn ngớ ngẩn, bây giờ lại đổi thành nàng?
“A Phong, ta muốn về nhà…..”
Chúc Xuân Phong lúc này cũng không còn lo sợ, quay đầu nhìn lão đại phu, đợi đối phương gật đầu, mới dè dặt cẩn trọng, ôm thê tử vào lòng như một tuyệt thế trân bảo, rất sợ hấp tấp sẽ làm ngã nàng.
Lão đại phu ở phía sau lắc đầu cười cười.
Sau khi về nhà, Lục Tưởng Vân một câu cũng không nói.
Chúc Xuân Phong đương nhiên cũng không nói, nhìn sắc mặt không tốt của nàng, không dám làm phiền nàng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cẩn thận chiếu cố, không để nàng có chút tổn thương.
Lão đại phu nói, gà ở nhà Thổ bá là tốt nhất, cho nên ngày hôm sau hắn đến nhà Thổ bá mua một con gà sống trở về, chính mình giết lấy máu, cắt cổ gà, tay chân lại luống cuống.
Hắn chưa từng giết gà, a nương nói, chuyện bếp núc là của nữ nhân, không cho hắn đụng vào, nhưng Tưởng Vân hiện tại không thoải mái, không thể làm được.
Vừa mới ở trên đường gặp được a thẩm, a thẩm mắng hắn vài câu, nói Tưởng Vân đã gả cho hắn, hắn phải khôn khéo lên một chút. Trong nhà có hai phu thê bọn họ, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, đừng chỉ biết ngớ ngẩn, có ngày sẽ hại chết Tưởng Vân.
Hắn đều nghe được, lần đầu tiên có người mắng hắn, hắn không cảm thấy chán ghét, cũng không xoay người bỏ đi.
Thời điểm hắn trở về, không thấy thê tử hắn đâu, đoán rằng chắc nàng phải đi đưa xiêm y cho người ta, cũng không suy nghĩ thêm gì, chuyên chú ở trong phòng bếp bận rộn, chờ nàng trở lại sẽ có canh bổ để uống.
Lục Tưởng Vân vừa về tới, thì nghe thấy tiếng va chạm từ phòng bếp phát ra, theo tiếng vang mà đi vào, nhìn thấy trượng phu vừa nhóm lửa lại vừa cắt cổ gà, mặt mày dính đầy tro bụi.
“Chàng đang làm gì?”
Hắn quay đầu nhếch miệng cười: “Nấu canh bổ cho nàng. Nàng ngoan, mau đi nghỉ, lập tức sẽ tốt thôi.”
Nàng đi nghỉ còn hắn thì bận rộn?
Chỉ là nhóm lửa, mà hai tay đã có nhiều vết sẹo, lại còn cố gắng không ngừng mà hăng hái chiến đấu.
Nàng không nhịn được, tiến lên ngăn hắn lại, nâng tay áo giúp hắn lau mồ hôi, than bụi trên mặt, cầm tay hắn lên thổi thổi: “Không đau sao?”
“Không đau.”
Nhiều bọt nước như vậy làm sao không đau!
“Đừng làm, ta bôi thuốc cho chàng.”
“Không được, đại phu nói nàng cần phải tẩm bổ.” Bằng không, nếu lại té xỉu thì làm sao bây giờ?
“Bổ cái gì! Đứa nhỏ này…” Đứa nhỏ này là một sai lầm, căn bản không nên tới.
Chuyện khó khăn như thế, nàng làm sao mở miệng nói với trượng phu của mình đây.
Hắn nghiêng đầu hết chờ rồi đợi, không nghe được câu tiếp theo, tầm mắt dừng lại ở gói thuốc nàng mới đặt xuống.
“Nàng cũng đi lấy thuốc bổ?” Hắn nghĩ nghĩ: “Uống cái này trước đi. Ngày mai nàng lại uống cái kia, bổ nhiều một chút, bổ cho khỏe mạnh, mới có thể sinh đứa nhỏ tốt được.”
Nàng đau xót, rốt cuộc không còn cách nào khác, đối với trượng phu đơn thuần tín nhiệm mình, nàng không thể lừa gạt hắn: “A Phong, đứa nhỏ này không thể giữ….”
Hắn vừa nghe, hoảng sợ: “Vì sao?”
“Chàng còn không hiểu sao? Trước khi thành thân ta đã nói rồi, ta không phải khuê nữ trong trắng thuần khiết, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này……” Giọng nói nghẹn lại, nàng quay mặt, không tiếng động rơi lệ, xấu hổ, vô cùng xấu hổ, nếu sớm biết như thế, cho dù hắn có nói cái gì nàng cũng sẽ không gả.
Nếu không gả, đứa nhỏ này nàng còn có thể lưu lại, nhưng nàng đã gả cho hắn, làm sao có thể để cho trượng phu thay người khác nuôi dưỡng đứa nhỏ?
Những lời này, nàng nói không nên lời, hắn đâu? Rốt cuộc đã hiểu được vài phần?
“Đứa nhỏ rất tốt, vì cái gì lại không cần?” Hắn không hiểu sờ sờ bụng nàng, đứa nhỏ rõ ràng ở nơi đó, ngoan ngoãn không nháo sự gì, vì sao lại không cần?
“Nó không phải của chàng…..”
“Phải.”Không đợi nàng nói xong, hắn vội vàng cắt ngang: “Chúng ta đã thành thân, sẽ có đứa nhỏ, a nương đã nói như vậy.”
“Không phải như vậy…..”
“A nương sẽ không gạt ta!” Hắn căn bản không nghe.
“Đứa nhỏ ở trong bụng nàng, chúng ta phải tiết kiệm tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ, gối nhỏ, y phục nhỏ đều cho nó….”
Hắn lao ra khỏi phòng bếp, kéo rương gỗ ra, vội vàng đem đồ đạc trong đó đổ ra, linh tinh tán tán rơi xuống đất: “Nàng xem, đây là đồ lúc nhỏ của ta, đồ chơi, còn có chăn nhỏ….thật nhiều, thật nhiều…..”
Hắn đông một câu, tây một câu, nói năng lộn xộn, chỉ sợ nàng thực sự đem đứa nhỏ vứt đi.
“Đứa nhỏ bị vứt bỏ, thực đáng thương…..” Hắn cũng đã bị phụ mẫu bỏ rơi, không cần hắn, tuy rằng không phải cố ý, nhưng khi hắn khóc, hắn đau, sẽ không ai để ý…..Rất đau, hắn không muốn như vậy!
“Ta cũng không muốn a!” Đó là đứa nhỏ của nàng, nàng như thế nào có thể bỏ được? Nhưng là, nhưng là……..
Đối với chuyện phu thê, hắn tỉnh tỉnh mê mê, chưa hiểu rõ hết. Không hiểu rõ đây đối với hắn là một loại sĩ nhục, muốn nàng mượn nước đẩy thuyền, cùng người khác giống nhau khi dễ hắn không biết, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho mình được.
Miệng nói được dễ nghe, nói là còn có cả đời, có thể từ từ sẽ quen, tất cả đều là lừa người dối mình, là cách nói để cho lương tri của mình dễ chịu hơn một chút, trong lòng nàng so với ai đều rõ ràng hơn cả, tình cảm của nàng đối với hắn là gần như người thân, thương tiếc là chiếm đa số, không có tình yêu, trong hôn nhân không có tình yêu làm cơ sở, là có bao nhiêu phần gượng ép, đêm tân hôn hôm đó, nàng kỳ thực cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn cái gì cũng không hiểu……
Nàng như vậy, làm sao đáng giá để hắn đối đãi với nàng tốt như vậy?
Hắn toàn tâm toàn ý muốn nàng làm thê tử hắn, chân thành như thế, đối với nàng là hoàn toàn không nghi ngờ……Nàng cảm thấy…..thực xấu hổ, khinh thường chính mình.
“Chàng muốn đứa nhỏ, về sau chúng ta sẽ sinh lại, còn đứa này…..Trước không cần, được không?”
”Không được!” Mặc kệ là một đứa, hai đứa, hay là tám, là mười đứa, đều giữ, a nương nói, đó là khúc ruột trong bụng nữ nhân.
”Ta biết ta ngốc…….” Hắn cụp mi mắt xuống, cúi đầu, tự trách mình: “Ta ngay cả nàng cũng chiếu cố không tốt…” Nàng té xỉu, hắn chỉ biết đứng ngây ngốc một chỗ.
A nương đem nàng vào cửa là muốn nàng chiếu cố cho hắn, hắn đều biết tất cả, hắn không giống người khác linh hoạt như vậy, có bản lĩnh như vậy, ngay cả trượng phu cũng đảm đương không nổi, như thế nào có tư cách làm phụ thân?
“Cho nên, cho nên ngay cả nàng cũng không tin tưởng ta……không tin ta có thể làm một phụ thân tốt……….”
“Không phải!” Nàng không có ý xem thường hắn.
“Nhưng ta sẽ học, nàng dạy ta, ta sẽ nghiêm túc mà học, mỗi một câu mỗi một chữ đều ghi nhớ kỹ trong đầu! Xem, ta hiện tại sẽ học cách hầm gà bồi bổ cho nàng….”
“A Phong….” Hắn như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?
“Nếu nàng thật sự muốn vứt bỏ đứa nhỏ, ta, ta….Ta sẽ không bao giờ nói chuyện với nàng nữa.” Hắn chưa từng uy hiếp người, vắt hết óc, nghĩ ra thêm được một câu: “Cũng không ăn cơm nàng nấu.” Cuối cùng, đem suy nghĩ cực hạn có thể uy hiếp ra nói: “Cũng, cũng không cho rửa chân cho ta!”
“…….”
Hắn là nghiêm túc, thẩm Xuân Thủy nói qua, đừng nhìn tính tình hắn tốt, bộ dáng cái gì cũng được, nhưng lại có tính cố chấp như đầu trâu, ai cũng đừng nghĩ lôi kéo nhúc nhích được.
Tựa như, kiên trì muốn nhận thức thẩm Xuân Thủy là a nương, kêu suốt mười năm, ai cũng không thể làm cho hắn sửa miệng được.
Tựa như, kiên trì muốn thành hôn với nàng, không sợ làm trò cười, trước khi lên kiệu hoa còn phải xốc khăn trùm lên để xác nhận, tự tay đem nàng tiến vào kiệu hoa.
Một khi hắn đã nhận định, ai cũng đừng mong khuyên giải.
Nàng biết, nếu không để cho hắn thấy bụng nàng nổi lên, sinh ra một oa nhi trắng trắng non mềm cho hắn, hắn thức sự sẽ làm ầm ỹ với nàng.
Không cùng nàng nói chuyện, không ăn cơm nàng nấu, không cho nàng rửa chân cho hắn….Đây đều là những chuyện hắn thích nhất, thời khắc hắn vui vẻ nhất, lấy điều này ra để uy hiếp, rốt cuộc là tra tấn ai đây?
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên giật cổ tay áo hắn.
Nam nhân kia thực đang dỗi, híp mắt nhìn nàng, tận lực bày ra bộ dáng không quan tâm tới nàng.
“Chàng thật sự muốn ta sinh?” Hắn bỏ qua một bên đầu, trước khi nàng đồng ý không vứt bỏ, tuyệt đối nói là làm, không nói chuyện với nàng.
Cho rằng nàng sẽ nói thêm một hai câu, nào biết nàng đột nhiên xoay người bước đi.
Di di di? Thế nào liền đi ra ngoài? Làm nũng thêm mấy lần, hắn sẽ để ý thôi…..rất muốn giả bộ không để ý đến nàng, khóe mắt dư quang lại không nhịn được lén nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Nàng đem gói thuốc mới vừa rồi đem về ném ra ngoài phòng, lại trở về, bắt đầu làm tiếp phần canh bổ hắn mới làm được một nửa.
Hắn rốt cuộc nhìn không được, hỏi ra miệng: “Nàng làm gì thế?”
“Không phải muốn nấu canh bổ, đem ta cùng đứa nhỏ bồi bổ cho cường tráng sao?”
”Đúng rồi.” Hắn đáp, mới đột nhiên lĩnh ngộ.
Nàng đáp ứng rồi! Nàng muốn sinh một đứa nhỏ cường tráng.
Hắn vui vẻ kinh hô, dang tay dùng sức ôm nàng.
“Nàng muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ làm! Ta sẽ liều mình kiếm tiền, nuôi nàng và đứa nhỏ.”
“Đứa ngốc!”
Nàng mặc cho hắn ôm, gương mặt thuần nhiên (đơn thuần+hồn nhiên) vui sướng rơi vào đáy mắt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nóng ấm nổi đầy bọt nước, lòng hơi hơi mềm ra, bấn loạn.
Như thế nào có nam nhân ngốc như vậy, ngốc…….lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được, ngực nổi lên một trận đau nhè nhẹ.
Tuy thẩm Xuân Thủy không phải là thân nương của A Phong, Lục Tưởng Vân vẫn chuẩn bị trà như cũ, thẩm Xuân Thủy ngồi xuống, để nàng phụng trà, theo A Phong kêu một tiếng nương.
Trượng phu là uống sữa của bà, được bà nuôi dưỡng lớn lên, ân nghĩa trong đó sớm đã cùng thân nương không khác gì nhau.
Thẩm Xuân Thủy nhận chén trà càng thêm xác định A phong đã cưới đúng người rồi, Tưởng Vân là người biết cấp bậc lễ nghĩa, có nàng ở bên cạnh A Phong, mọi việc cũng sẽ vì hắn chuẩn bị chu toàn.
Chậm một chút nàng trở về phòng muốn kêu trượng phụ dậy rửa mặt chải đầu, thì thấy hắn đầu tóc tán loạn ngồi sững sờ trên giường, nhìn cái gối bên cạnh trống không, còn tưởng rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng mơ thấy mộng đẹp như thế. Có người lo lắng cho hắn, giúp hắn rửa chân, còn cho hắn ôm thân thể ấm vù vù.
Lục Tưởng Vân lấy cây lược, tiến lên chải tóc cho hắn, hắn rốt cục phục hồi tinh thần, ngơ ngác ngẫng đầu lên nhìn nàng.
“Phát ngốc gì? Về sau đều chải tóc cho chàng.”
Đúng, bọn họ đã thành thân, về sau nàng sẽ chải tóc cho hắn.
Chải đầu xong, nàng từ trong rương gỗ lấy ra một bộ y phục mới.
Nàng biết phụ thân nhận của Chúc gia không ít sính lễ, mấy năm nay tiền nàng kiếm được cũng đều trợ cấp cho nhà, nên để dành cũng không được nhiều lắm, chỉ có thể dùng những thứ hiện có, làm cho hắn một chút vật phẩm, trong rương gỗ có mấy bộ y phục mới, cũng là chính tay nàng chọn vải, tự nàng may thành, coi như là đồ cưới báo đáp hắn.
Giúp hắn mặc xong y phục, lại xoay người vắt khăn ướt lau mặt cho hắn.
Thấy hắn đứng trước gương đồng, sờ sờ tóc, lại sờ y phục trên người, giống như đứa nhỏ nhận được món đồ chơi mới, mặt lâng lâng: “Đây….đều là của ta sao?”
“Đúng vậy, đều là của chàng.”
“Là của ta, là của ta……”
“Ai, chàng còn chưa có lau mặt……” Người kia chạy nhanh ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý tới lời nàng gọi.
Nàng cầm khăn đuổi theo, vừa vặn thấy hắn kéo thẩm Xuân Thủy khoe y phục như một vật quý, lặp lại lời nói.
“Là của con, Tưởng Vân làm cho con…..Này, này, còn có cái này cũng là của con, a nương, a nương, đẹp mắt không?”
“Ừ ừ ừ, cực kỳ đẹp mắt, có vợ thôi mà nhìn con đắc ý chưa kìa!” Sáng sớm đã đem đồ ra khoe.
“Chúc Xuân Phong chàng lại đây ngồi cho ta.” Nàng không thể không lên tiếng, để cho hắn buông tha thẩm Xuân Thủy.
“A.” Hắn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Thay hắn lau mặt, múc một chén cháo hoa cho hắn, hắn rất nhanh bưng lên ăn, nghĩ chính mình sẽ kiếm thiệt nhiều tiền cho nàng, nhất định phải cố gắng làm việc, kiếm càng nhiều tiền mới có thể mua đồ ăn ngon cho nàng.
Nàng nói còn đang nấu đồ trong bếp nên vội vàng đi vào.
Thẩm Xuân Thủy theo vào, thấy nàng nhìn chăm chú bếp lửa chưa tắt sợ run.
“Ta đã lâu không thấy nó vui vẻ như vậy.”
Lục Tưởng Vân quay đầu nhìn lại, lòng dâng lên chút chua xót mỉm cười nói: “Đây chỉ là một việc nhỏ thôi.”
Nàng mỗi ngày đều phải làm y phục cho người khác, bất quá chỉ là tiện tay làm cho trượng phu mình vài bộ mà thôi, việc này có cái gì lớn đâu? Thậm chí không tốn nhiều tâm tư của nàng.
Nhưng hắn lại vui vẻ như vậy, chính là chút việc nhỏ, hắn đã vui vẻ như vậy.
Thẩm Xuân Thủy vỗ vỗ nàng, không nói thêm gì, bưng món ăn đi ra ngoài.
Không cần ngôn ngữ, đều ở trong những cái vỗ vỗ kia, nàng hiểu được.
Chăm sóc nhiều cho hắn.
Đó là thẩm Xuân Thủy nhờ nàng làm hộ.
Lòng tham của hắn nhỏ, chỉ cần một chút hạnh phúc đã có thể làm cho hắn vui vẻ thật lâu.
Hắn đáng giá, đáng giá để cho nàng đối đãi tốt, vô luận nàng làm gì cho hắn cho dù là rất nhỏ, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, sau đó sẽ báo đáp lại nàng gấp trăm, gấp ngàn lần.
Ngày lại mặt, Lục Tưởng Vân chuẩn bị quà tặng, kéo trượng phu trở về.
Thật ra thì Lục gia cách Chúc gia không xa, chỉ do A Phong không dám qua cầu, vì thế phải buông tha cho đường tắt, đi đường vòng qua nhiều con đường nhỏ.
Đến cửa lớn Lục gia, hắn sống chết cũng không chịu vào, chỉ nói muốn ở ngoài chờ nàng, hỏi hắn tại sao thì hắn không nói.
Kỳ thật thì nàng làm sao mà không hiểu được?
A Phong vốn không thích người ngoài, hơn nữa người trong nhà nàng cho tới bây giờ đều không cho hắn sắc mặt hòa nhã, hắn hiểu được điều đó nên sinh ra bài xích cũng có thể lí giải được.
Người nào đối với hắn tốt, hắn sẽ tốt lại, còn người nào sắc mặt không tốt với hắn, hắn cùng lắm thì không để ý tới người đó, cũng không quản họ là ai.
Ý nghĩ của hắn thực trực tiếp, không hiểu cách giả tạo ngoài mặt, cũng không quản người ngoài nghĩ sao về hắn.
Nàng nghĩ thầm, như vậy không được, sau này phải chỉ dạy hắn đôi chút, nhưng nhất thời cũng không thể bức hắn được, phải từ từ, nên lần này cũng sẽ không ép hắn.
Mặc cho phụ thân kín đáo phê bình hắn, nói hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nàng tai trái nghe, tai phải ra, nghĩ trượng phu đang ở bên ngoài chờ, nàng cũng không có ở lại lâu, ngồi một lát thì cáo từ cùng trượng phu về nhà.
Dù sao hai nhà cũng ở gần nhau, sau này còn nhiều cơ hội thăm hỏi.
Kỳ thực làm tân nương tử cũng không có gì không thích ứng được, bất quá chính là thay đổi mái hiên, có một trượng phu tốt sống chung, cũng không cần phối hợp nhân nhượng gì.
Đã nhiều ngày, thẩm Xuân Thủy cũng đã đem cuộc sống hàng ngày của A Phong và khẩu vị của hắn nói cho nàng biết rõ ràng.
Lo liệu thỏa đáng chuyện chung thân đại sự của A Phong xong, thì đã đến lúc trở về quê nhà, cũng không sợ nàng dâu ngại dài dòng, lải nhải nói liên miên chuyện nhỏ nhặt nhất của A Phong, cẩn thận dặn dò nên chú ý những gì, thẩm Xuân Thủy mới yên tâm về quê.
Lục Tưởng Vân nhất nhất nhớ rõ, sau khi thành hôn bảy ngày, sáng sớm tinh mơ, hai phu thê đã thức dậy, thay thẩm Xuân Thủy thuê xe ngựa, một đường đưa đến cửa thôn, nhìn bà đi xa.
Giữa trưa làm cơm, thấy hắn không về, nhớ lại buổi sáng cũng đã không thấy hắn đâu.
Thẩm Xuân Thủy phải đi, biết hắn sẽ cảm thấy khó chịu, nên đến đêm hôm trước mới nói cho hắn, sau đó hắn cả đêm đều không ngủ.
Cách một ngày , đưa thẩm Xuân Thủy đi, suốt đoạn đường đều nắm chặt tay không chịu buông, hốc mắt hồng hồng.
Nàng biết hắn rất khổ sở, nhưng cũng biết nói thẩm Xuân Thủy đi là chuyện tất nhiên, yên lặng không nháo, sợ a nương sẽ cảm thấy khó xử nên một câu bốc đồng cũng giữ lại không dám nói.
Thẩm Xuân Thủy nói, khi hắn khổ sở, sẽ đem chính mình giấu đi, không muốn cho ai thấy.
Nàng theo tin tức thẩm Xuân Thủy lưu lại, đến căn phòng đổ nát bên cạnh tìm người.
Phòng này vốn là một gian học đường, khi một nhà A Phong đến thôn Lưu Vân dịnh cư, phụ thân hắn mua mãnh đất này xây học đường, dạy những đứa nhỏ trong thôn đọc sách, nàng cũng đã được công công dạy một năm, khi đó, A Phong ngồi phía sau nàng, vẫn còn là một người hoạt bát lanh lợi, một bé trai thích cười đùa….
Về sau, phụ mẫu đi rồi, không còn ai đảm đương công việc dạy học nữa, học đường ngày xưa trở nên lụn bại, nơi này thành chỗ riêng tư của hắn, mỗi khi khổ sở sẽ ẩn thân.
Nam nhân ôm thân mình lui vào trong góc bàn, yên lặng bất động.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, đem trượng phu đang co thành một đoàn ôm vào lòng, hắn giật mình nhưng không cự tuyệt, đem mặt chôn trên hõm vai của nàng.
Phụ thân đi rồi, nương đi rồi, bây giờ ngay cả a nương cũng đều đi rồi…….
Hắn chỉ còn có nàng, chỉ còn có nàng!
Hắn thực dùng sức, thực dùng sức mà ôm nàng, dường như không muốn ai cướp nàng đi.
“Nàng là của ta!” Lại thêm lực, phảng phất muốn đem nàng giấu vào trong lòng, thực cố chấp cường điều lại lời vừa nói: “Là của ta!”
“Ừm.” Không oán trách lực đạo quá mạnh làm cho nàng đau, nàng trấn an xoa xoa gò má hắn: “Ta là của chàng.”
Thương tiếc nam nhân này vì lo sợ cô độc mà trong lòng không yên. Ôn nhu ngã vào lòng hắn, lấy thân an ủi hắn.
Hai người ôm nhau, không hề một thân một mình, xoa dịu nỗi đau của hắn, thành một đôi trong thiên hạ, lẳng lặng người dựa, người ngã vào nhau….
Cuộc sống của hai phu thê mới cưới, thực bình dị cũng rất đơn giản.
Ban ngày hắn sẽ lên núi săn thú, có khi săn được chim thú quý hiếm, sẽ đưa vào trong thành chào hàng, có thể bán với giá không tệ lắm, ngẫu nhiên cũng sẽ săn chút món ăn thôn quê, trở về cho nàng thêm đồ ăn.
Hai ngày trước, hắn săn được một con chồn hoang, bán không ít tiền, hỏi nàng có thiếu cái gì không, muốn thuận đường mua về cho nàng.
Nàng suy nghĩ một lúc, liền muốn hắn mua cho nàng vài khúc vải cùng mấy cuộn chỉ màu.
Hắn cho rằng nàng thiếu quần áo mới, còn hỏi chưởng quầy nữ tử thường thích loại nào, nghiêm túc chọn vài khúc vải trở về.
Kết quả nàng làm xong quần áo, lần tới hắn vào thành, gọi hắn thuận tiện đưa cho tiệm đầu đường gởi bán.
Thì ra là nàng muốn kiếm tiền, không phải muốn mặc quần áo mới.
Hắn nói: “Đã vất vả.”
Trước khi thành hôn hắn đã hướng nàng cam đoan qua, hắn có thể nuôi nàng, đây không phải lời nói suông, hơn nữa sự chăm chỉ của hắn đã kiểm chứng.
Nàng cười đáp hắn: “Ta biết a, nhà là của hai chúng ta, hẳn là nên cùng nhau cố gắng mới phải.”
Hơn nữa nàng nói, tuy rằng hiện tại không lo ăn mặc, nhưng tương lai sẽ có đứa nhỏ, phải cần rất nhiều rất nhiều tiền, hai người cùng nhau cố gắng sẽ kiếm được nhiều hơn.
Thấy hắn còn muốn cãi, nàng liền đáp ứng hắn, nếu thấy mệt mỏi, sẽ nghỉ ngơi, không làm tiếp nữa.
Mỗi ngày trôi qua, phu thê đồng lòng, muốn đem cái bình sành dưới sàng từng chút từng chút lấp đầy.
Một ngày nọ, đại thẩm kế bên nhà cầm một khối vải đến, nói là thân thích đưa, nhờ Tưởng Vân giúp bà may vài bộ đồ mới, hai người thỏa thuận tiền bạc xong, đang muốn rời đi, Chúc Xuân Phong vừa khéo trở về, ở trước sân nhìn thấy.
“Ta nói tiểu tử nhà ngươi a! Cũng không hiểu cái vận gì mà cưới được thê tử tốt như Tưởng Vân, một người vừa hiền tuệ lại biết chăm lo việc nhà như vậy. Tiểu tử nhà ngươi thật là có phúc khí!”
A Phong không thích giao tiếp với người lạ, vẫn như cũ không lên tiếng trả lời, lau trán đầy mồ hôi rồi vào nhà.
Lục Tưởng Vân ở bên trong, nhìn khối vải bày trên bàn, đánh giá nên sử dụng như thế nào, a thẩm lại mập ra, như vậy muốn làm một bộ mới có chút miễn cưỡng, nửa điểm vải đều không thể lãng phí được….
Đang suy nghĩ, lơ đãng rót trà, xoay người không chú ý dẫm phải vạt áo, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, người liền ngã về phía trước.
“Tưởng Vân!” Hắn căn bản không rõ phát sinh chuyện gì, vừa vào cửa thì thấy nàng ngất đi.
Nàng nhắm mắt, không thèm để ý đến hắn.
Phụ thân và nương cũng như vậy, nhắm mắt không bao giờ tỉnh lại…
Trong đầu hắn chỉ quanh quẫn với cái suy nghĩ này, vừa hoảng vừa đau, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì bây giờ, vẫn là đại thẩm ở trước sân chưa đi xa nghe được tiếng kêu to của hắn, quay trở lại, mắng hắn vài câu: “Ngốc ra đó làm cái gì? Còn không mau đỡ thê tử ngươi dậy, chạy nhanh đi tìm đại phu.”
Đúng, đúng, sinh bệnh phải tìm đại phu.
Hắn bị câu rống này, ba hồn bảy vía bị dọa thế này mới quay trở về vị trí cũ, ba chân bốn cẵng ôm nàng, lao ra khỏi cửa tìm đại phu.
Hơn nửa canh giờ qua đi, Tưởng Vân nằm trong nhà của đại phu duy nhất trong thôn, còn chưa tỉnh lại.
Hắn lo sợ bất an, mười ngón tay nắm lại, rất sợ nàng nếu không tỉnh lại thì hắn làm sao bây giờ? Một mình hắn làm sao đây? Buổi tối không có người ôm hắn ngủ, không có người nấu cơm cho hắn ăn, không có người bồi hắn, hắn chỉ còn lại một mình, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…..
Nhất định là do làm xiêm y mệt mỏi đến đổ bệnh, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy hắn nên kiên trì không cho nàng làm mới đúng……..
Hắn còn đang trong vực sâu vạn phần tự trách, lão đại phu đã bắt mạch xong, quay đầu cười hơ hớ với hắn: “Yên tâm, là phúc không phải họa.”
Hắn thu hồi thần trí, dùng sức trừng lão đại phu.
Người này thật xấu! Tưởng Vân bị bệnh, ông còn cao hứng như vậy, nàng là có thù oán gì với ông a!
“Đương nhiên là phúc a, tiểu tử ngốc, ngươi sắp làm phụ thân.”
Hắn ngơ ngác, trừng mắt nhìn, nhất thời không thể lý giải câu nói ấy.
“Không hiểu sao? Tưởng Vân không bệnh, là có hỉ mạch, cơ thể hơi yếu một chút nên mới té xỉu, ta bốc mấy thang thuốc, ngươi đi mua con gà cùng táo tào bạch quả nấu, cho nàng tỉnh dưỡng thân thể sẽ không có việc gì.”
“Cho nên……cho nên……” Tưởng Vân không có việc gì, sẽ tỉnh lại, không giống như phụ mẫu, cứ nhắm mắt mãi không quan tâm đến hắn.
Lão đại phu nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, không nhịn được nhắc đi nhắc lại: “Ta nói ngươi nha, ngày thường đầu óc ngốc nghếch, trong lòng so với ai đều tặc, hiểu được tiên hạ thủ vi cường*, khó trách nam nhân trong thôn đều thua ngươi…..” Thành thân mới nửa tháng, mà thai này ít nhất cũng đã hai tháng, khó trách phải thành thân gấp như vậy, chậc!
[Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.]
“Ta, ta mới không có….” Hắn mới không phải tặc! A nương nói không thể làm chuyện xấu, hắn không có.
“Gấp cái gì? Ta cũng sẽ không đi nói lung tung.” Chút y đức ấy ông có.
Hắn há miệng còn muốn giải thích, nghiêng đầu nhìn thấy thê tử nằm trên giường đã tỉnh dậy, vội vàng chạy qua, cúi người tựa vào bả vai nàng làm nũng.
“Nàng làm ta sợ muốn chết……” Gò má cọ cọ, muốn nàng trấn ân tâm hồn bị trấn kinh, không quên thuận đường giáo huấn: “Lần sau không được như thế, có biết hay không?!”
Tưởng Vân không giống như dĩ vãng trước đây sờ sờ đầu hắn, an ủi hắn, làm cho hắn có chút nghi hoặc ngẫng đầu lên: “Tưởng Vân?”
Nàng làm sao vậy? Im lặng không nói chuyện, biểu tình kinh ngạc.
Trước kia đều là hắn ngớ ngẩn, bây giờ lại đổi thành nàng?
“A Phong, ta muốn về nhà…..”
Chúc Xuân Phong lúc này cũng không còn lo sợ, quay đầu nhìn lão đại phu, đợi đối phương gật đầu, mới dè dặt cẩn trọng, ôm thê tử vào lòng như một tuyệt thế trân bảo, rất sợ hấp tấp sẽ làm ngã nàng.
Lão đại phu ở phía sau lắc đầu cười cười.
Sau khi về nhà, Lục Tưởng Vân một câu cũng không nói.
Chúc Xuân Phong đương nhiên cũng không nói, nhìn sắc mặt không tốt của nàng, không dám làm phiền nàng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cẩn thận chiếu cố, không để nàng có chút tổn thương.
Lão đại phu nói, gà ở nhà Thổ bá là tốt nhất, cho nên ngày hôm sau hắn đến nhà Thổ bá mua một con gà sống trở về, chính mình giết lấy máu, cắt cổ gà, tay chân lại luống cuống.
Hắn chưa từng giết gà, a nương nói, chuyện bếp núc là của nữ nhân, không cho hắn đụng vào, nhưng Tưởng Vân hiện tại không thoải mái, không thể làm được.
Vừa mới ở trên đường gặp được a thẩm, a thẩm mắng hắn vài câu, nói Tưởng Vân đã gả cho hắn, hắn phải khôn khéo lên một chút. Trong nhà có hai phu thê bọn họ, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể dựa vào hắn, đừng chỉ biết ngớ ngẩn, có ngày sẽ hại chết Tưởng Vân.
Hắn đều nghe được, lần đầu tiên có người mắng hắn, hắn không cảm thấy chán ghét, cũng không xoay người bỏ đi.
Thời điểm hắn trở về, không thấy thê tử hắn đâu, đoán rằng chắc nàng phải đi đưa xiêm y cho người ta, cũng không suy nghĩ thêm gì, chuyên chú ở trong phòng bếp bận rộn, chờ nàng trở lại sẽ có canh bổ để uống.
Lục Tưởng Vân vừa về tới, thì nghe thấy tiếng va chạm từ phòng bếp phát ra, theo tiếng vang mà đi vào, nhìn thấy trượng phu vừa nhóm lửa lại vừa cắt cổ gà, mặt mày dính đầy tro bụi.
“Chàng đang làm gì?”
Hắn quay đầu nhếch miệng cười: “Nấu canh bổ cho nàng. Nàng ngoan, mau đi nghỉ, lập tức sẽ tốt thôi.”
Nàng đi nghỉ còn hắn thì bận rộn?
Chỉ là nhóm lửa, mà hai tay đã có nhiều vết sẹo, lại còn cố gắng không ngừng mà hăng hái chiến đấu.
Nàng không nhịn được, tiến lên ngăn hắn lại, nâng tay áo giúp hắn lau mồ hôi, than bụi trên mặt, cầm tay hắn lên thổi thổi: “Không đau sao?”
“Không đau.”
Nhiều bọt nước như vậy làm sao không đau!
“Đừng làm, ta bôi thuốc cho chàng.”
“Không được, đại phu nói nàng cần phải tẩm bổ.” Bằng không, nếu lại té xỉu thì làm sao bây giờ?
“Bổ cái gì! Đứa nhỏ này…” Đứa nhỏ này là một sai lầm, căn bản không nên tới.
Chuyện khó khăn như thế, nàng làm sao mở miệng nói với trượng phu của mình đây.
Hắn nghiêng đầu hết chờ rồi đợi, không nghe được câu tiếp theo, tầm mắt dừng lại ở gói thuốc nàng mới đặt xuống.
“Nàng cũng đi lấy thuốc bổ?” Hắn nghĩ nghĩ: “Uống cái này trước đi. Ngày mai nàng lại uống cái kia, bổ nhiều một chút, bổ cho khỏe mạnh, mới có thể sinh đứa nhỏ tốt được.”
Nàng đau xót, rốt cuộc không còn cách nào khác, đối với trượng phu đơn thuần tín nhiệm mình, nàng không thể lừa gạt hắn: “A Phong, đứa nhỏ này không thể giữ….”
Hắn vừa nghe, hoảng sợ: “Vì sao?”
“Chàng còn không hiểu sao? Trước khi thành thân ta đã nói rồi, ta không phải khuê nữ trong trắng thuần khiết, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này……” Giọng nói nghẹn lại, nàng quay mặt, không tiếng động rơi lệ, xấu hổ, vô cùng xấu hổ, nếu sớm biết như thế, cho dù hắn có nói cái gì nàng cũng sẽ không gả.
Nếu không gả, đứa nhỏ này nàng còn có thể lưu lại, nhưng nàng đã gả cho hắn, làm sao có thể để cho trượng phu thay người khác nuôi dưỡng đứa nhỏ?
Những lời này, nàng nói không nên lời, hắn đâu? Rốt cuộc đã hiểu được vài phần?
“Đứa nhỏ rất tốt, vì cái gì lại không cần?” Hắn không hiểu sờ sờ bụng nàng, đứa nhỏ rõ ràng ở nơi đó, ngoan ngoãn không nháo sự gì, vì sao lại không cần?
“Nó không phải của chàng…..”
“Phải.”Không đợi nàng nói xong, hắn vội vàng cắt ngang: “Chúng ta đã thành thân, sẽ có đứa nhỏ, a nương đã nói như vậy.”
“Không phải như vậy…..”
“A nương sẽ không gạt ta!” Hắn căn bản không nghe.
“Đứa nhỏ ở trong bụng nàng, chúng ta phải tiết kiệm tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ, gối nhỏ, y phục nhỏ đều cho nó….”
Hắn lao ra khỏi phòng bếp, kéo rương gỗ ra, vội vàng đem đồ đạc trong đó đổ ra, linh tinh tán tán rơi xuống đất: “Nàng xem, đây là đồ lúc nhỏ của ta, đồ chơi, còn có chăn nhỏ….thật nhiều, thật nhiều…..”
Hắn đông một câu, tây một câu, nói năng lộn xộn, chỉ sợ nàng thực sự đem đứa nhỏ vứt đi.
“Đứa nhỏ bị vứt bỏ, thực đáng thương…..” Hắn cũng đã bị phụ mẫu bỏ rơi, không cần hắn, tuy rằng không phải cố ý, nhưng khi hắn khóc, hắn đau, sẽ không ai để ý…..Rất đau, hắn không muốn như vậy!
“Ta cũng không muốn a!” Đó là đứa nhỏ của nàng, nàng như thế nào có thể bỏ được? Nhưng là, nhưng là……..
Đối với chuyện phu thê, hắn tỉnh tỉnh mê mê, chưa hiểu rõ hết. Không hiểu rõ đây đối với hắn là một loại sĩ nhục, muốn nàng mượn nước đẩy thuyền, cùng người khác giống nhau khi dễ hắn không biết, ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho mình được.
Miệng nói được dễ nghe, nói là còn có cả đời, có thể từ từ sẽ quen, tất cả đều là lừa người dối mình, là cách nói để cho lương tri của mình dễ chịu hơn một chút, trong lòng nàng so với ai đều rõ ràng hơn cả, tình cảm của nàng đối với hắn là gần như người thân, thương tiếc là chiếm đa số, không có tình yêu, trong hôn nhân không có tình yêu làm cơ sở, là có bao nhiêu phần gượng ép, đêm tân hôn hôm đó, nàng kỳ thực cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn cái gì cũng không hiểu……
Nàng như vậy, làm sao đáng giá để hắn đối đãi với nàng tốt như vậy?
Hắn toàn tâm toàn ý muốn nàng làm thê tử hắn, chân thành như thế, đối với nàng là hoàn toàn không nghi ngờ……Nàng cảm thấy…..thực xấu hổ, khinh thường chính mình.
“Chàng muốn đứa nhỏ, về sau chúng ta sẽ sinh lại, còn đứa này…..Trước không cần, được không?”
”Không được!” Mặc kệ là một đứa, hai đứa, hay là tám, là mười đứa, đều giữ, a nương nói, đó là khúc ruột trong bụng nữ nhân.
”Ta biết ta ngốc…….” Hắn cụp mi mắt xuống, cúi đầu, tự trách mình: “Ta ngay cả nàng cũng chiếu cố không tốt…” Nàng té xỉu, hắn chỉ biết đứng ngây ngốc một chỗ.
A nương đem nàng vào cửa là muốn nàng chiếu cố cho hắn, hắn đều biết tất cả, hắn không giống người khác linh hoạt như vậy, có bản lĩnh như vậy, ngay cả trượng phu cũng đảm đương không nổi, như thế nào có tư cách làm phụ thân?
“Cho nên, cho nên ngay cả nàng cũng không tin tưởng ta……không tin ta có thể làm một phụ thân tốt……….”
“Không phải!” Nàng không có ý xem thường hắn.
“Nhưng ta sẽ học, nàng dạy ta, ta sẽ nghiêm túc mà học, mỗi một câu mỗi một chữ đều ghi nhớ kỹ trong đầu! Xem, ta hiện tại sẽ học cách hầm gà bồi bổ cho nàng….”
“A Phong….” Hắn như vậy, nàng phải làm sao bây giờ?
“Nếu nàng thật sự muốn vứt bỏ đứa nhỏ, ta, ta….Ta sẽ không bao giờ nói chuyện với nàng nữa.” Hắn chưa từng uy hiếp người, vắt hết óc, nghĩ ra thêm được một câu: “Cũng không ăn cơm nàng nấu.” Cuối cùng, đem suy nghĩ cực hạn có thể uy hiếp ra nói: “Cũng, cũng không cho rửa chân cho ta!”
“…….”
Hắn là nghiêm túc, thẩm Xuân Thủy nói qua, đừng nhìn tính tình hắn tốt, bộ dáng cái gì cũng được, nhưng lại có tính cố chấp như đầu trâu, ai cũng đừng nghĩ lôi kéo nhúc nhích được.
Tựa như, kiên trì muốn nhận thức thẩm Xuân Thủy là a nương, kêu suốt mười năm, ai cũng không thể làm cho hắn sửa miệng được.
Tựa như, kiên trì muốn thành hôn với nàng, không sợ làm trò cười, trước khi lên kiệu hoa còn phải xốc khăn trùm lên để xác nhận, tự tay đem nàng tiến vào kiệu hoa.
Một khi hắn đã nhận định, ai cũng đừng mong khuyên giải.
Nàng biết, nếu không để cho hắn thấy bụng nàng nổi lên, sinh ra một oa nhi trắng trắng non mềm cho hắn, hắn thức sự sẽ làm ầm ỹ với nàng.
Không cùng nàng nói chuyện, không ăn cơm nàng nấu, không cho nàng rửa chân cho hắn….Đây đều là những chuyện hắn thích nhất, thời khắc hắn vui vẻ nhất, lấy điều này ra để uy hiếp, rốt cuộc là tra tấn ai đây?
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên giật cổ tay áo hắn.
Nam nhân kia thực đang dỗi, híp mắt nhìn nàng, tận lực bày ra bộ dáng không quan tâm tới nàng.
“Chàng thật sự muốn ta sinh?” Hắn bỏ qua một bên đầu, trước khi nàng đồng ý không vứt bỏ, tuyệt đối nói là làm, không nói chuyện với nàng.
Cho rằng nàng sẽ nói thêm một hai câu, nào biết nàng đột nhiên xoay người bước đi.
Di di di? Thế nào liền đi ra ngoài? Làm nũng thêm mấy lần, hắn sẽ để ý thôi…..rất muốn giả bộ không để ý đến nàng, khóe mắt dư quang lại không nhịn được lén nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Nàng đem gói thuốc mới vừa rồi đem về ném ra ngoài phòng, lại trở về, bắt đầu làm tiếp phần canh bổ hắn mới làm được một nửa.
Hắn rốt cuộc nhìn không được, hỏi ra miệng: “Nàng làm gì thế?”
“Không phải muốn nấu canh bổ, đem ta cùng đứa nhỏ bồi bổ cho cường tráng sao?”
”Đúng rồi.” Hắn đáp, mới đột nhiên lĩnh ngộ.
Nàng đáp ứng rồi! Nàng muốn sinh một đứa nhỏ cường tráng.
Hắn vui vẻ kinh hô, dang tay dùng sức ôm nàng.
“Nàng muốn ta làm cái gì, ta đều sẽ làm! Ta sẽ liều mình kiếm tiền, nuôi nàng và đứa nhỏ.”
“Đứa ngốc!”
Nàng mặc cho hắn ôm, gương mặt thuần nhiên (đơn thuần+hồn nhiên) vui sướng rơi vào đáy mắt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nóng ấm nổi đầy bọt nước, lòng hơi hơi mềm ra, bấn loạn.
Như thế nào có nam nhân ngốc như vậy, ngốc…….lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được, ngực nổi lên một trận đau nhè nhẹ.
/10
|