Tất cả nam nhân đều là cầm thú, nữ nhân không thể chiều được!
Lục Tưởng Vân sau khi xác nhận danh phận phu thê thì hoàn toàn triệt để lĩnh ngộ được điều này.
Nam nhân thường ngon ngọt, thể nghiệm tư vị tuyệt diệu trong đó, chỉ cần có cơ hội lập tức đem nàng ăn từ đầu đến chân, nàng đều nhanh chóng bị hắn ép buộc đến chết.
Trừ việc đó ra, thì việc làm hắn yêu thích nhất đó là ôm nữ nhi bảo bối đi chung quanh, gặp người liền nói: “Đây là Tầm Nhi nhà hắn.”
Sau khi nữ nhi đầy tháng, nàng nghĩ cần dùng một vài thứ, hỏi hắn: “Chàng có thể lấy rương gỗ ra cho ta xem được không?”
Biết hắn có bao nhiêu quý trọng cái rương gỗ, nên nàng tôn trọng hỏi hắn.
“Tốt a, đều cho nàng.” Nói được rất hào phóng, không chút do dự muốn đem tất cả bảo bối của hắn chia sẻ cho nàng.
Trong rương gỗ hơn phân nữa là những vật cũ của phụ mẫu hắn lưu lại cho hắn, có chút vật phẩm dùng cho trẻ sơ sinh, dùng được liền lấy ra, còn có chút sách trân quý của công công…cuối cùng lại có một quyển sách đông cung đồ.
Nàng choáng váng ngây ngốc.
“Trước khi thành thân, a nương đưa cho ta.” Hắn chăm chú nhìn tùy ý đáp.
Nàng im lặng một hồi.
Cư nhiên là quyển số lượng có hạng được các nhà danh gia trân quý.
Khó trách hắn nói hắn biết, nhiều tư thế đa dạng làm cho người ta chống đỡ không được…….nàng quả thật có loại cảm giác hối hận khi bị người lừa gạt! Làm nàng còn nghĩ hắn thành thật, không quan tâm đến cái này……
Nàng thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ cất giấu, miễn cho hắn lại ép buộc nàng.
“Nàng thích thì cho nàng, ta đã nhớ kỹ hết rồi.” Lầm tưởng nàng đem sách cất đi vì yêu thích, cho nên hắn hào phóng mà cho nàng.
Bên trong còn có cái hộp, nàng tò mò mở ra, đây là thư của cha mẹ chồng để lại, sau khi thành thân cũng làm chuyện tình thú giữa phu thê, nên không có xem qua.
Lúc này nàng cảm thấy thú vị mở ra xem.
Thì ra nương của A Phong là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình phú quý, lặng lẽ ái mộ tiên sinh được người trong nhà mời đến dạy học cho nàng, thương hắn có chí khí, một bụng kinh luân cùng khí chất tao nhã, trong khuê phòng của đại tiểu thư, lại lớn mật viết thư thổ lộ.
Tiên sinh dạy học này vốn là luyến mộ chi tâm, cũng không phải là người đọc sách cổ hũ, hai người yêu nhau một cách oanh oanh liệt liệt.
Bên phía nhà nữ nhân phản đối, tiểu thư quyết tâm cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cùng tiên sinh bỏ trốn.
Sau đó hai người ân ân ái ái, rồi có con.
Bên nhà nam nhân có vài mẫu đất cằn, không phải là loại nghèo trắng tay, cuộc sống qua ngày cũng không có gì trở ngại.
Ngẫu nhiên, làm trượng phu sẽ vì thê tử rửa chân, ngoài miệng trêu đùa: “Nô tài xin hầu hạ tiểu thư.”
Thê tử cũng có hứng thú, thoải mái cho hắn hầu hạ, sau đó mới đẩy trượng phu ngồi trên giường, nàng khom lưng vái chào: “Thiếp thân xin hầu hạ phu quân.”
Khó trách đứa con còn nhỏ tuổi nhìn thấy chưa hiểu rõ hết, không biết đây là tình thú trong khuê phòng của phụ mẫu, cũng học theo cho rằng phu thê là phải như thế.
Bọn họ thực sự rất ân ái, cũng rất hạnh phúc.
Giữa những hàng chữ là tràn đầy, tràn đầy tình nồng mật ý. Lục Tưởng Vân xem xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhìn về phía trượng phu đang ghé mặt vào giường gật gù.
Giữa bọn họ có khả năng bồi dưỡng ra tình cảm vấn vương như vậy?
“Tưởng Vân, phải đi ngủ.” Rõ ràng mắt đã muốn khép lại, còn cố chống đỡ, dù thế nào cũng chờ nàng, ôm nàng vào lòng, hai thân thể dựa vào nhau, mới chịu ngủ.
Nàng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cúi người tựa vào vai hắn.
“Sau này chúng ta cũng viết thư được không?”
”Ta không biết viết gì.”
“Trong đầu nghĩ cái gì thì cứ viết ra là được, không cần suy nghĩ nhiều.”
Hắn ấp úng nửa ngày mới thừa nhận: “Chữ của ta rất xấu.” Một lòng chỉ sợ bị cười, hồn nhiên không biết đây là dụng tâm của thê tử, muốn càng hiểu thêm về hắn, cùng hắn thân cận, là một phương thức bồi dưỡng tình cảm.
“Ta viết, chàng xem là được rồi.”
Lúc này hắn không lên tiếng trả lời.
Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, ôn nhu ôm mặt hắn: “Không phải mệt mỏi sao? Ngủ đi!”
”Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nồng.”
“Chàng xem, chúng ta là duyên đẹp, có phải hay không là do trời định? Phu quân.”
Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn.
Một tiếng phu quân, thật ra thì có một chút ý tứ làm nũng, mang tình ý hàm xúc uyển chuyển.
Hắn xem xong, không biết có hiểu được hay không, chính là yên lặng cất vào trong tay áo, sau đó giống như thường ngày ăn đồ ăn sáng do nàng chuẩn bị, ra ngoài làm việc.
Bất đồng là thời điểm trở về đưa cho nàng một đôi khuyên tai trân châu, nhìn về phía trượng phu, nam nhân đông bận tây bận, cố ý không nhìn nàng, nhưng bên tai lại hồng lên một mảnh.
Người này da mặt mỏng, ngượng ngùng tự đưa cho nàng, xấu hổ đi!
Sau này, nàng thỉnh thoảng sẽ viết một phong thư, hắn cũng sẽ đưa cho nàng một chút đồ nhỏ.
Không nhất định đáng giá bao nhiêu, có khi là một đóa hoa màu trắng nhỏ trên núi, có khi là một đoạn dây cột tóc màu xanh nước biển, có khi là một viên kẹo đào ngọt ngào, một khối điểm tâm, một hộp son phấn,… Tóm lại, chỉ cần hắn nhìn thấy thích, sẽ mang về cho nàng.
Tiểu Vũ Nhi ở phụ cận, gần đây thường hướng nơi này chạy tới, nhất là ban ngày, muốn nàng dạy cho cách may y phục.
Lúc đầu trượng phu cũng không tỏ vẻ gì, nhưng về sau biểu tình có chút rầu rĩ.
Nàng phát hiện, vào một ngày trước khi ngủ, hỏi hắn: “Có chuyện gì không thoải mái?”
”Nàng nói Vũ Nhi đừng tới!”
”Nào có người đuổi khách như vậy?”
Hắn mím chặt môi, hờn dỗi không nói.
“Do Vũ Nhi làm cái gì sao?” Bằng không hắn sẽ không có địch ý.
“Không có.”
“Vậy thì vì sao?”
”Ta chính là không thích có người khác trong nhà.”
“A Phong, không thể như vậy.” Sau khi sinh nữ nhi, không phải tính tình hắn đã tốt lên nhiều rồi sao? Vì sao lúc này lại độc lai độc vãng, không để ý tới người khác?
“Vậy nàng cứ đi mà để ý nàng ấy là được rồi, không cần quan tâm đến ta.” Bị thê tử giáo huấn, hắn giận, ủy khuất trở mình không để ý tới nàng.
Đây rốt cuộc là tại sao a?
Nàng sửng sốt một lúc lâu sau, mới lĩnh ngộ được thì ra là trượng phu đang ghen, hơn nữa là ăn dấm chua của Vũ Nhi.
Trước kia trong nhà chỉ có hai phu thê bọn họ, hiện tại Vũ Nhi lại ba ngày hai bữa chạy tới đây quấn lấy nàng, hại nàng không có thời gian để ý tới hắn, nên hắn cảm thấy hư không tịch mịch.
Nàng cười ra tiếng: “ Vũ Nhi cũng là vì sủng nam nhân nhà nàng, chờ ta dạy nàng làm tốt xiêm y, nàng sẽ không thường xuyên lại đến đây, chàng ráng chịu một chút được không?”
Hắn quay mặt, không hé răng.
Vì thế nàng tiến lên hôn khóe miệng hắn một chút, lại hôn môi hắn một chút.
Hắn ngưỡng mặt, hơi hơi mở miệng, chờ nàng tiến vào, ai biết nàng lại không động.
“Chàng không phải không để ý tới ta sao?” Nàng nín cười, giả vờ không thấy vẻ mặt chờ đợi cùng khát vọng của hắn.
Hắn khó xử, tự lấy dây buộc mình nên hắn tiến hay lùi đều không được.
“Được rồi, tha thứ cho nàng, tha thứ cho nàng a!” Ngưỡng mặt, chờ nàng nhanh chút sờ sờ ôm ôm hắn.
Trượng phu của nàng đánh chết cũng không chịu thừa nhận chính mình đùa bỡn tâm cơ nho nhỏ, nàng giấu ý cười, tiến lên ôn nhu hôn môi hắn.
“Tầm Nhi ăn được bánh bao thịt không?”
“Không được.” Nhỏ như vậy làm sao có răng mà cắn a?
“Tầm Nhi ăn cháo được không?”
“Không được.”
“Vậy…”
”Tầm Nhi không ăn bánh bao thịt, không uống cháo, cũng không ăn điểm tâm, đem đồ ăn sáng của chàng mau chóng ăn cho xong, không được cho nó ăn lung tung, sẽ sinh bệnh.”
“À.” Nhiệt huyết yêu thương của phụ thân nhanh chóng bị dập tắt, Chúc Xuân Phong thất vọng vùi đầu ăn bánh bao, trong lòng không phục lắm.
Bánh bao thịt thơm quá, cháo cũng rất ngon, đây là những món từ nhỏ hắn đã thích, điểm tâm này vừa mềm lại ngon, nàng vì sao không cho Tầm Nhi ăn? Sữa của nàng khó uống, hắn cũng không thích, Tầm Nhi làm sao có thể thích được?
Lục Tưởng Vân giả vờ không phát hiện ánh mắt lên án như nàng đang ngược đãi nữ nhi của trượng phu, nàng làm sao không hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, phương thức biểu đạt tình cảm của hắn là trực tiếp, hắn muốn đem những thức hắn yêu thích nhất chia sẻ cho những người hắn yêu nhất, tâm tư như tờ giấy trắng, luôn sạch sẽ đơn thuần như vậy.
“Ta đây ăn xong đồ ăn sáng, có thể mang Tầm Nhi ra ngoài chơi được hay không?” Hôm nay hắn không có lên núi săn thú, hắn muốn đi vào trong thành thu tiền.
Những thứ hắn săn được, đều cung cấp cho tửu lâu lớn nhất trong thành – Thiên Hương quán, mỗi tháng cố định đều có một lần thanh toán tiền bạc.
“Thuận tiện đến bố trang thu tiền luôn, rồi chọn một vài khúc vải về.” nàng nhắc nhở nói.
Tay nghề làm xiêm y của Tưởng Vân rất tinh xảo, hình thức lại đẹp, mọi người đều rất yêu thích, gửi bán ở trong bố trang, giá cả cũng không tệ.
Hàng tháng nàng đều viết thư cho a nương kèm theo chút ngân lượng, nói đây là cấp bậc lễ nghĩa, a nương chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, nên hắn phải hiếu kính lại.
Bình sành dưới sàng của bọn họ rất nhanh cũng đã đầy, Tưởng Vân đem tiền trong đó gửi vào ngân hàng tư nhân, đến bây giờ số lượng có bao nhiêu hắn cũng không biết được, dù sao nàng biết chăm lo việc nhà, sẽ đem mọi chuyện xử lí tốt.
Có thể mang Tầm Nhi đi chơi, làm cho tâm tình hắn cực tốt, sau khi ăn sáng xong, thì bế nữ nhi ra khỏi cửa, ngay cả thê tử ở phía sau nói thời tiết lạnh kêu hắn mặc thêm áo cho nữ nhi để tránh bị nhiễm lạnh hắn cũng không có nghe thấy.
Mới sẽ không đâu! Hắn khỏe mạnh cường tráng, đem Tầm Nhin bọc vào trong áo choàng của hắn, ấm vù vù, một chút cũng sẽ không làm cho nó bị nhiễm lạnh.
“Đúng hay không? Tầm Nhi.” Hắn cúi đầu tìm kiếm tán thành của nữ nhi.
Nữ nhi bị bao lại ở trong nội bào, lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xoa xoa ở ngực hắn, mở miệng a a.
Tầm Nhi đang cười! Tầm Nhi cũng thích hắn, đang làm nũng với hắn!
Trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, ôm oa nhi trong lòng hôn một ngụm, nói không nên lời là có bao nhiêu yêu thương đứa nhỏ này, ngọt ngấy ngấy, vật nhỏ mềm mềm.
Tưởng Vân nói Tầm Nhi còn nhỏ, sẽ không biết nhận thức, nhưng hắn thấy nữ nhi của hắn rõ ràng thông minh như vậy, sẽ nhận thức được phụ thân nó, cũng sẽ cười với hắn.
“Nương đều khi dễ con, không cho con ăn, không sao, phụ thân thương con.”
Đến trong thành thu tiền, đứng ở trên đường, mua vòng ngọc cho thê tử, lại thấy nữ nhi trong lòng đang nhỏ dãi, cũng thực công bằng mua cho nó một cây kẹo hồ lô.
Mật đường trong suốt, hắn nhìn còn phải chảy nước miếng, đưa đến bên miệng nữ nhi cho nó liếm, nữ nhi còn nhỏ, ăn rất chậm, một viên kẹo liếm rất lâu.
Cuối cùng hắn mới đem phần ruột còn lại ăn luôn.
Mật đường ngọt cho nữ nhi, hắn ăn ruột.
Phụ thân và nữ nhi lăn lộn bên ngoài cả một ngày, về nhà còn phải nghe thê tử niệm vài câu.
“Đã nói hôm nay trời lạnh vậy mà ở ngoài chơi lâu như vậy, nếu bị nhiễm lạnh ta sẽ không tha cho chàng.”
Hắn cười hì hì, nghe nàng niệm.
Tưởng Vân ngoài miệng niệm thì niệm, cũng chưa từng tức giận với hắn.
Hắn nhìn thấy đại thẩm cách vách, mỗi khi tức giận sẽ nhéo lỗ tai trượng phu, ném này nọ, đuổi trượng phu ra ngoài, Tưởng Vân đều không có làm như thế, nhiều nhất là mắng hắn một chút nhưng lại không có chút khí thế.
Buổi tối sau khi nàng chuẩn bị xong bữa tối, khi trở lại phòng muốn cho nữ nhi ăn, thì đứa nhỏ còn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng ôm lấy, thế này mới phát hiện da thịt nữ nhi nóng không bình thường.
Sao lại thế này? Bị bệnh sao?
Nàng dò xét trên mặt nữ nhi, thấy ở khóe miệng có một tí đường, trên cổ cũng có những điểm đỏ loang lỗ không bình thường.
“A Phong, A Phong…” Nàng ôm nữ nhi đi ra, hỏi trượng phu đang ăn cơm: “Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?”
”Không có a.”
Làm sao có thể…
“Chắc là chàng cho nữ nhi ăn gì đó lung tung?” Nàng một lòng muốn hỏi rõ tình huống, chỉ sợ trượng phu hồ đồ cho nữ nhi ăn đồ không nên ăn, nữ nhi mới có năm tháng, sợ tiêu hóa không được.
“Thì, thì…..” Không biết nàng tại sao phát hiện ra, ánh mắt hắn đông ngắm tây ngắm chính là không dám nhìn nàng.
Chỉ nhìn bộ dáng chột dạ kia, nàng liền hiểu được!
“Chúc Xuân Phong! Ta không phải là đã nói với chàng là không được cho nữ nhi ăn loạn sao, lỡ hại hư bụng nó thì làm sao!”
“Mới không có, Tầm Nhi rất thích, hơn nữa liếm rất nhiều.” hắn há miệng biện giải, bị nàng giận dữ mắng,
“Chàng còn dám nói!” Nàng quả thực sắp bị tên thiếu đầu óc này chọc cho tức chết rồi: “Chàng không thể khôn khéo một chút được sao? Mới thả lỏng một lát đã gây phiền toái cho ta!”
Nàng một lòng lo lắng đến tình trạng không bình thường của nữ nhi, nhìn hắn một cái liền hướng nhà lão đại phu chạy đi, cũng không chú ý tới khẩu khí của mình khi nói chuyện.
Ép buộc hơn nửa đêm, tình trạng của Tầm Nhi ổn định lại, lão đại phu chẩn đoán không có gì, nóng lên, khóc một chút là chuyện bình thường, lưu tâm chiếu cố nhiều ngày là không có việc gì.
Ôm đứa nhỏ đi ra, thấy trượng phu đang đứng ngoài cửa, co quắt bất an, mở miệng muốn hỏi lại không dám hỏi.
Nàng một lòng đặt tâm trí trên người nữ nhi, cũng không lưu ý nhiều cảm xúc của hắn, hai người một đường im lặng.
Về đến nhà, thấy một bàn đồ ăn cũng chưa động vào, quay đầu hỏi hắn: “Chàng chưa ăn sao?”
Hắn lắc đầu: “Chờ nàng.”
“Ta ăn không vô, chàng ăn đi, ăn xong thì dọn dẹp cho tốt.” Nàng ôm nữ nhi trở về phòng, hắn cũng không ăn, đem một bàn đồ ăn cất vào phòng bếp.
Hắn cũng không ngủ, nhìn nàng mệt mỏi, lo lắng, tâm đều treo cao vài ngày, ăn không ngon ngủ không yên, mệt đến gầy đi một vòng.
Về sau, Tầm Nhi khỏe lên, lại cười, hướng người hô nha nha ô ô, mắt to linh hoạt vẫn thập phần đáng yêu như cũ.
Nhưng là….hắn không dám ôm nữ nhi nữa.
Khi Lục Tưởng Vân phát hiện, đáy lòng trượng phu dĩ nhiên sợ hãi thật sâu, chỉ biết nhìn xa xa, ngay cả chạm cũng không có gan dám chạm.
Lúc này nàng mới chợt nhớ lại khi đó trong lòng hoản loạn, nhất thời lỡ miệng làm tổn thương hắn.
“A Phong, không phải chàng thích chơi đùa với nữ nhi nhất sao? Đi a, nó đang đợi chàng đến ôm, mang nó đi dạo khắp thôn.” Nàng kì quái liếc hắn.
Trượng phu đã nhiều ngày không ôm Tầm Nhi, trước kia khi vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là rửa sạch tay chân, sau đó là ôm ôm nữ nhi, chơi đùa với nó.
Hắn nhìn nữ nhi nằm trên giường, ánh mắt của oa nhi thật to nhìn hắn, hắn giật giật khóe miệng, vẫn là lắc đầu: “Ta bận, phải đi giúp A Thổ bá sửa lại nhà.”
“A….” Quái, rõ ràng là trên mặt khát vọng a! Hắn sao thế?
Nàng còn chưa làm rõ tình huống, sau khi trượng phu ra khỏi nhà không bao lâu, chỉ thấy tiểu muội rung đùi đắc ý, một mặt hoang mang đi vào, hỏi nàng: “Cùng tỉ phu cãi nhau à?”
”Không a, vì sao lại hỏi như vậy?” Làm nàng càng thêm khó hiểu.
“Trên đường đi, ta thấy hắn một mình cô đơn ngồi ở bên bờ ruộng ngẩn người, thoạt nhìn vừa tịch mịch lại đáng thương, ta tiến lên thuận miệng hỏi hắn, ‘hôm nay sao không thấy ngươi ôm nữ nhi đi dạo?’ ”
“Hắn trả lời thế nào?”
“Hắn nói ‘Tưởng Vân mệt, không thể làm cho nàng phiền toái.’ Đại tỷ, đây là có ý gì a?”
Lục Tưởng Vân im lặng.
Nói cái gì muốn đi sửa nhà?! Nàng không nghĩ tới, trượng phu luôn luôn thành thực với nàng, cũng học được cách nói dối lừa gạt nàng.
Trong đầu ê ẩm, có chút khó chịu, rốt cục cũng muốn biết hắn đang nháo cái gì.
Hơi trễ một chút trượng phu trở về ăn cơm, nàng cũng không vạch trần hắn, hỏi:
“Nhà sửa xong chưa?”
“Ừm.” Hắn thuận miệng trả lời một tiếng, liền lãng tránh đi vào trong phòng.
Sau khi dùng qua ngọ thiện (bữa trưa), nàng ở trong phòng làm một bộ xiêm y cho khách hàng, hắn ngồi bên cửa sổ, nhàm chán đến nổi sắp ngủ gục.
Đột nhiên tiếng khóc trẻ con truyền đến, Chúc Xuân Phong không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú.
Nàng cũng không nhúc nhích, thần thái nhàn nhã tiếp tục thêu hoa sen.
Hắn kiềm chế không được nhắc nhở nàng: “Tầm Nhi khóc.”
“Ta nghe thấy.”
Vậy sao không đi dỗ nó?
Hắn không nhịn được lại mở miệng: “Khóc tiếp, cổ họng sẽ không phát ra tiếng.”
Miệng nói rất là đau lòng.
Mới khóc một chút như vậy có thể câm được sao?
“Không thể mỗi khi nó khóc đều ôm nó dỗ, sẽ tập thành thói quen xấu, sau này đều đòi người bế.” Nàng vẫn thảnh thơi như cũ.
“……” Nơi nào sẽ như thế! Cho dù có như vậy, nó muốn ôm thì ôm thôi, một đêm không ngủ cũng không sao.
Hắn há miệng muốn nói, Lục Tưởng Vân lại không có cử động gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hồng lên, hắn nhìn thấy lòng thật đau, chần chờ rồi chậm rãi đi về phía trước, vươn tay lên lại lui về, không dám đụng vào, nhìn về phía thê tử xin trợ giúp…..
“Tưởng Vân, nàng ôm ôm nó đi! Tầm Nhi thật đáng thương….”
“Không thấy ta đang bận sao?”
”Nhưng là……” Lại quay sang nữ nhi. Oa nhi ở trên giường, cánh tay hướng hắn, vẻ mặt chờ mong.
Hắn trong lòng giao chiến nửa ngày, vẫn là ôm nữ nhi vào lòng an ủi dỗ nó.
Quay lưng về phía Tưởng Vân, bờ môi lặng lẽ giương lên tươi cười, đuôi mắt dư quang dò xét hắn một bên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, một bên bước chân ổn định hướng phòng ngoài đi tới.
Từ khi Tầm Nhi được sinh ra đền giờ, đa số thời gian là do hắn ôm, sau khi đứa nhỏ đầy tháng, hắn mỗi khi rãnh rỗi sẽ mang đứa nhỏ đi ra ngoài lắc lắc, nói là sưởi nắng cho ấm, hít thở không khí thanh mát bên ngoài, đứa nhỏ mới có bộ dạng tốt.
Rõ ràng là tư thế ôm đứa nhỏ mười phần cẩn thận, so với ai thì hắn đều xứng với chức phụ thân, luôn che chở nữ nhi bảo bối, lại bởi vì nàng vô tâm nói vài câu nên lùi bước, tự trách mình.
Là nàng không tốt, nhất thời mở miệng không quan tâm đến tâm trạng của hắn. Nhưng đều này cũng làm cho nàng nhìn thấy rõ A Phong kỳ thực là không tự tin, mới có thể bởi vì nàng nói mấy câu liền lùi bước, rõ ràng làm đúng lại hoài nghi chính mình.
Từ nhỏ đến lớn không có người nhìn nhận hắn, người người đều cười hắn, vốn nghĩ rằng hắn không thèm để ý, thì ra là hắn so với bất kỳ ai đều để ý hơn cả, không dám nhìn nhận chính mình tốt, chính mình có năng lực làm tốt mọi việc.
Xem, thời điềm hắn chiếu cố Tâm Nhi đều toàn tâm toàn ý, mới một lát, nữ nhi đã an ổn ngủ trong lòng hắn.
Hắn trở lại phòng, cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống giường, lập tức lùi ra xa xa.
Sau mấy ngày vẫn như thế.
Cẩn thận không đi đụng chạm, không phạm sai lầm.
Lục Tưởng Vân thấy hắn như thế, trong đầu ảo não tự trách, còn có là càng nhiều thương tiếc đối với hắn.
Nàng chỉ có thể từng bước dụ dỗ, chậm rãi tạo cơ hội để cho hắn lần nữa thân cận nữ nhi, tìm tự tin trở về.
Khi đứa nhỏ đái dầm nàng bảo hắn đi thay tả lót, khi đứa nhỏ khóc nháo, cũng đều cho hắn đi dỗ, bản thân thì trừ bỏ bộ dáng thị uy với đứa nhỏ, còn lại cái gì cũng không có làm.
“A Phong, đã thật lâu chàng chưa mang Tầm Nhi ra ngoài đi dạo, Tầm Nhi nhớ không khí bên ngoài.”
Hắn không trả lời, nghiêng người giả vờ ngủ say.
Có người nào đang ngủ còn gõ ván giường?
Nàng cũng không vạch trần, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Ai, nào có ai làm phụ thân như vậy a, Tâm Nhi khẳng định đang cực kỳ đau lòng, cho rằng phụ thân không thương nó, không đau vì nó….”
Nghe thấy thế, hắn rốt cuộc không còn kiên nhẫn, cãi lại: “Nàng nói bậy! Ta làm sao không đau! Ta rất đau, rất đau, rất đau cho Tầm Nhi……”
Nàng cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ta còn tưởng chàng đang ngủ.”
Hắn rầu rĩ, cố biện giải: “Đều do nàng đánh thức…”
Nàng cũng không dễ dàng buông tha hắn như vậy: “Nếu thực đau vì Tầm Nhi, tại sao lại không để ý nó? Rõ ràng chính là hối hận, cảm thấy nuôi đứa nhỏ quá khó khăn, ngại phiền toái……”
“Ta không có!” Ánh mắt thành thực của hắn không chịu nổi ép cung, nói hai ba câu liền nói ra lời thật lòng: “Ta là sợ hãi…..”
“Sợ cái gì?”
”Ta hại Tầm Nhi sinh bệnh, ta sợ, sợ…….” Sợ lại tiếp cận nó sẽ làm cho nó bị thương, hắn thực ngốc, cái gì cũng không biết.
“Tầm Nhi là bị bệnh sởi, hồi nhỏ ta cũng bị bệnh này, không phải do chàng, chàng chiếu cố nó rất tốt.” Nàng dừng một chút: “Cũng là do chàng giận ta, trách ta ngày đó nói lung tung, oan chàng.”
“Không phải.” Hắn dùng lực lắc đầu. Đứa nhỏ bị bệnh, trong lòng Tưởng Vân lo sợ, hắn biết.
“Đã không phải, vậy đừng day dứt trong lòng, mai ôm Tầm Nhi ra ngoài đi dạo đi! Nó nhận thức được mùi của chàng nên rất thích chàng, chẳng qua là chàng không phát hiện ra thôi, khi chàng ôm, nó đặc biệt rất nhu thuận.”
“Phải không……” Nhưng hắn rất lo lắng, vạn nhất chính mình có chỗ nào làm không tốt thì làm sao bây giờ? Hắn rất yêu Tâm Nhi, không muốn thương tổn nó.
“A Phong, chàng làm tốt lắm, chàng là một phụ thân tốt nhất mà ta từng thấy, cho nên Tâm Nhi mới thương chàng như vậy, chàng cũng biết, nó còn nhỏ, trong quá trình trưởng thành sẽ không tránh được va chạm ngoài ý muốn, không có một đứa nhỏ nào có thể vô bệnh vô tai, chàng xem.” Nàng vén cao cổ tay áo, lộ ra một vết sẹo nhợt nhạt trên cánh tay: “Đây là khi ta năm tuổi, phụ thân mang ta đi vườn trái cây, đặt ta trong sọt trúc, một chút không lưu ý, sọt trúc bị lủng lổ, làm ta lăn vài vòng dẫn tới bị thương, chẳng lẽ vì như vậy mà ta oán giận phụ thân sơ ý, trách ông thô tay ngốc chân cái gì cũng đều làm không tốt, hại ta bị thương sao? Ta biết chàng đau lòng cho Tầm Nhi, sẽ không muốn làm hại nó, chúng ta làm phụ mẫu, có thể làm chính là hết sức bảo hộ nó, cho dù thực sự có sơ xuất, cũng chỉ muốn dụng tâm chiếu cố, làm cho nó một lần nữa có thể chạy nhảy, có thể cười, khỏe mạnh như trước, như vậy là được rồi, không cần cứ trách bản thân.”
Hắn không lên tiếng trả lời, nhưng nàng biết là hắn nghe hiểu.
“A Phong?”
”Ta đang ngủ…” Giọng nói mơ hồ từ trong chăn truyền ra.
Nàng cười yếu ớt nói: “Chàng thật sự là làm tốt hơn những điều chàng tưởng, nếu không chàng đã không lo lắng chiếu cố nữ nhi và ta, Tầm Nhi sao có thể an an ổn ổn ngủ? Chúc Xuân Phong, ta thật cao hứng khi gả cho chàng, điều chàng làm được biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ này chưa chắc đã làm được, chàng rất giỏi, chàng biết không?”
đêm đó, nói chuyện liền như vậy đã xong, hắn vẫn không trả lời nàng.
Nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trượng phu đã không còn bên gối, lại nhìn sang bên giường trẻ sơ sinh cũng là trống không.
Nàng bước xuống giường, đẩy cửa sổ, vươn vai, nhìn phía trước trông thấy nam nhân nhà nàng đang ôm nữ nhi ngồi bên cạnh cây thạch tử lớn, kéo y bào trùm cho đứa nhỏ, không cho bị đông lạnh do sương sớm, chỉ để lộ ra khuôn mặt nho nhỏ.
“Đó là mây, đây là cây, còn đây là hoa…” Hắn rất kiên nhẫn chỉ dạy cho đứa nhỏ nhận thức, đứa nhỏ mới năm tháng kêu nha nha, cũng không biết nghe có hiểu không.
Sau đó, ngón trỏ hắn vừa chuyển, cọ nhẹ chóp mũi: “Còn…còn có ta là phụ thân.”
Nàng mỉm cười nhợt nhạt, chuẩn bị điểm tâm.
Lục Tưởng Vân sau khi xác nhận danh phận phu thê thì hoàn toàn triệt để lĩnh ngộ được điều này.
Nam nhân thường ngon ngọt, thể nghiệm tư vị tuyệt diệu trong đó, chỉ cần có cơ hội lập tức đem nàng ăn từ đầu đến chân, nàng đều nhanh chóng bị hắn ép buộc đến chết.
Trừ việc đó ra, thì việc làm hắn yêu thích nhất đó là ôm nữ nhi bảo bối đi chung quanh, gặp người liền nói: “Đây là Tầm Nhi nhà hắn.”
Sau khi nữ nhi đầy tháng, nàng nghĩ cần dùng một vài thứ, hỏi hắn: “Chàng có thể lấy rương gỗ ra cho ta xem được không?”
Biết hắn có bao nhiêu quý trọng cái rương gỗ, nên nàng tôn trọng hỏi hắn.
“Tốt a, đều cho nàng.” Nói được rất hào phóng, không chút do dự muốn đem tất cả bảo bối của hắn chia sẻ cho nàng.
Trong rương gỗ hơn phân nữa là những vật cũ của phụ mẫu hắn lưu lại cho hắn, có chút vật phẩm dùng cho trẻ sơ sinh, dùng được liền lấy ra, còn có chút sách trân quý của công công…cuối cùng lại có một quyển sách đông cung đồ.
Nàng choáng váng ngây ngốc.
“Trước khi thành thân, a nương đưa cho ta.” Hắn chăm chú nhìn tùy ý đáp.
Nàng im lặng một hồi.
Cư nhiên là quyển số lượng có hạng được các nhà danh gia trân quý.
Khó trách hắn nói hắn biết, nhiều tư thế đa dạng làm cho người ta chống đỡ không được…….nàng quả thật có loại cảm giác hối hận khi bị người lừa gạt! Làm nàng còn nghĩ hắn thành thật, không quan tâm đến cái này……
Nàng thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ cất giấu, miễn cho hắn lại ép buộc nàng.
“Nàng thích thì cho nàng, ta đã nhớ kỹ hết rồi.” Lầm tưởng nàng đem sách cất đi vì yêu thích, cho nên hắn hào phóng mà cho nàng.
Bên trong còn có cái hộp, nàng tò mò mở ra, đây là thư của cha mẹ chồng để lại, sau khi thành thân cũng làm chuyện tình thú giữa phu thê, nên không có xem qua.
Lúc này nàng cảm thấy thú vị mở ra xem.
Thì ra nương của A Phong là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình phú quý, lặng lẽ ái mộ tiên sinh được người trong nhà mời đến dạy học cho nàng, thương hắn có chí khí, một bụng kinh luân cùng khí chất tao nhã, trong khuê phòng của đại tiểu thư, lại lớn mật viết thư thổ lộ.
Tiên sinh dạy học này vốn là luyến mộ chi tâm, cũng không phải là người đọc sách cổ hũ, hai người yêu nhau một cách oanh oanh liệt liệt.
Bên phía nhà nữ nhân phản đối, tiểu thư quyết tâm cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cùng tiên sinh bỏ trốn.
Sau đó hai người ân ân ái ái, rồi có con.
Bên nhà nam nhân có vài mẫu đất cằn, không phải là loại nghèo trắng tay, cuộc sống qua ngày cũng không có gì trở ngại.
Ngẫu nhiên, làm trượng phu sẽ vì thê tử rửa chân, ngoài miệng trêu đùa: “Nô tài xin hầu hạ tiểu thư.”
Thê tử cũng có hứng thú, thoải mái cho hắn hầu hạ, sau đó mới đẩy trượng phu ngồi trên giường, nàng khom lưng vái chào: “Thiếp thân xin hầu hạ phu quân.”
Khó trách đứa con còn nhỏ tuổi nhìn thấy chưa hiểu rõ hết, không biết đây là tình thú trong khuê phòng của phụ mẫu, cũng học theo cho rằng phu thê là phải như thế.
Bọn họ thực sự rất ân ái, cũng rất hạnh phúc.
Giữa những hàng chữ là tràn đầy, tràn đầy tình nồng mật ý. Lục Tưởng Vân xem xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhìn về phía trượng phu đang ghé mặt vào giường gật gù.
Giữa bọn họ có khả năng bồi dưỡng ra tình cảm vấn vương như vậy?
“Tưởng Vân, phải đi ngủ.” Rõ ràng mắt đã muốn khép lại, còn cố chống đỡ, dù thế nào cũng chờ nàng, ôm nàng vào lòng, hai thân thể dựa vào nhau, mới chịu ngủ.
Nàng nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, cúi người tựa vào vai hắn.
“Sau này chúng ta cũng viết thư được không?”
”Ta không biết viết gì.”
“Trong đầu nghĩ cái gì thì cứ viết ra là được, không cần suy nghĩ nhiều.”
Hắn ấp úng nửa ngày mới thừa nhận: “Chữ của ta rất xấu.” Một lòng chỉ sợ bị cười, hồn nhiên không biết đây là dụng tâm của thê tử, muốn càng hiểu thêm về hắn, cùng hắn thân cận, là một phương thức bồi dưỡng tình cảm.
“Ta viết, chàng xem là được rồi.”
Lúc này hắn không lên tiếng trả lời.
Nàng cũng không nói thêm cái gì nữa, ôn nhu ôm mặt hắn: “Không phải mệt mỏi sao? Ngủ đi!”
”Vân Tưởng Y thường hoa Tưởng Dung, Xuân Phong phất hạm lộ hoa nồng.”
“Chàng xem, chúng ta là duyên đẹp, có phải hay không là do trời định? Phu quân.”
Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn.
Một tiếng phu quân, thật ra thì có một chút ý tứ làm nũng, mang tình ý hàm xúc uyển chuyển.
Hắn xem xong, không biết có hiểu được hay không, chính là yên lặng cất vào trong tay áo, sau đó giống như thường ngày ăn đồ ăn sáng do nàng chuẩn bị, ra ngoài làm việc.
Bất đồng là thời điểm trở về đưa cho nàng một đôi khuyên tai trân châu, nhìn về phía trượng phu, nam nhân đông bận tây bận, cố ý không nhìn nàng, nhưng bên tai lại hồng lên một mảnh.
Người này da mặt mỏng, ngượng ngùng tự đưa cho nàng, xấu hổ đi!
Sau này, nàng thỉnh thoảng sẽ viết một phong thư, hắn cũng sẽ đưa cho nàng một chút đồ nhỏ.
Không nhất định đáng giá bao nhiêu, có khi là một đóa hoa màu trắng nhỏ trên núi, có khi là một đoạn dây cột tóc màu xanh nước biển, có khi là một viên kẹo đào ngọt ngào, một khối điểm tâm, một hộp son phấn,… Tóm lại, chỉ cần hắn nhìn thấy thích, sẽ mang về cho nàng.
Tiểu Vũ Nhi ở phụ cận, gần đây thường hướng nơi này chạy tới, nhất là ban ngày, muốn nàng dạy cho cách may y phục.
Lúc đầu trượng phu cũng không tỏ vẻ gì, nhưng về sau biểu tình có chút rầu rĩ.
Nàng phát hiện, vào một ngày trước khi ngủ, hỏi hắn: “Có chuyện gì không thoải mái?”
”Nàng nói Vũ Nhi đừng tới!”
”Nào có người đuổi khách như vậy?”
Hắn mím chặt môi, hờn dỗi không nói.
“Do Vũ Nhi làm cái gì sao?” Bằng không hắn sẽ không có địch ý.
“Không có.”
“Vậy thì vì sao?”
”Ta chính là không thích có người khác trong nhà.”
“A Phong, không thể như vậy.” Sau khi sinh nữ nhi, không phải tính tình hắn đã tốt lên nhiều rồi sao? Vì sao lúc này lại độc lai độc vãng, không để ý tới người khác?
“Vậy nàng cứ đi mà để ý nàng ấy là được rồi, không cần quan tâm đến ta.” Bị thê tử giáo huấn, hắn giận, ủy khuất trở mình không để ý tới nàng.
Đây rốt cuộc là tại sao a?
Nàng sửng sốt một lúc lâu sau, mới lĩnh ngộ được thì ra là trượng phu đang ghen, hơn nữa là ăn dấm chua của Vũ Nhi.
Trước kia trong nhà chỉ có hai phu thê bọn họ, hiện tại Vũ Nhi lại ba ngày hai bữa chạy tới đây quấn lấy nàng, hại nàng không có thời gian để ý tới hắn, nên hắn cảm thấy hư không tịch mịch.
Nàng cười ra tiếng: “ Vũ Nhi cũng là vì sủng nam nhân nhà nàng, chờ ta dạy nàng làm tốt xiêm y, nàng sẽ không thường xuyên lại đến đây, chàng ráng chịu một chút được không?”
Hắn quay mặt, không hé răng.
Vì thế nàng tiến lên hôn khóe miệng hắn một chút, lại hôn môi hắn một chút.
Hắn ngưỡng mặt, hơi hơi mở miệng, chờ nàng tiến vào, ai biết nàng lại không động.
“Chàng không phải không để ý tới ta sao?” Nàng nín cười, giả vờ không thấy vẻ mặt chờ đợi cùng khát vọng của hắn.
Hắn khó xử, tự lấy dây buộc mình nên hắn tiến hay lùi đều không được.
“Được rồi, tha thứ cho nàng, tha thứ cho nàng a!” Ngưỡng mặt, chờ nàng nhanh chút sờ sờ ôm ôm hắn.
Trượng phu của nàng đánh chết cũng không chịu thừa nhận chính mình đùa bỡn tâm cơ nho nhỏ, nàng giấu ý cười, tiến lên ôn nhu hôn môi hắn.
“Tầm Nhi ăn được bánh bao thịt không?”
“Không được.” Nhỏ như vậy làm sao có răng mà cắn a?
“Tầm Nhi ăn cháo được không?”
“Không được.”
“Vậy…”
”Tầm Nhi không ăn bánh bao thịt, không uống cháo, cũng không ăn điểm tâm, đem đồ ăn sáng của chàng mau chóng ăn cho xong, không được cho nó ăn lung tung, sẽ sinh bệnh.”
“À.” Nhiệt huyết yêu thương của phụ thân nhanh chóng bị dập tắt, Chúc Xuân Phong thất vọng vùi đầu ăn bánh bao, trong lòng không phục lắm.
Bánh bao thịt thơm quá, cháo cũng rất ngon, đây là những món từ nhỏ hắn đã thích, điểm tâm này vừa mềm lại ngon, nàng vì sao không cho Tầm Nhi ăn? Sữa của nàng khó uống, hắn cũng không thích, Tầm Nhi làm sao có thể thích được?
Lục Tưởng Vân giả vờ không phát hiện ánh mắt lên án như nàng đang ngược đãi nữ nhi của trượng phu, nàng làm sao không hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, phương thức biểu đạt tình cảm của hắn là trực tiếp, hắn muốn đem những thức hắn yêu thích nhất chia sẻ cho những người hắn yêu nhất, tâm tư như tờ giấy trắng, luôn sạch sẽ đơn thuần như vậy.
“Ta đây ăn xong đồ ăn sáng, có thể mang Tầm Nhi ra ngoài chơi được hay không?” Hôm nay hắn không có lên núi săn thú, hắn muốn đi vào trong thành thu tiền.
Những thứ hắn săn được, đều cung cấp cho tửu lâu lớn nhất trong thành – Thiên Hương quán, mỗi tháng cố định đều có một lần thanh toán tiền bạc.
“Thuận tiện đến bố trang thu tiền luôn, rồi chọn một vài khúc vải về.” nàng nhắc nhở nói.
Tay nghề làm xiêm y của Tưởng Vân rất tinh xảo, hình thức lại đẹp, mọi người đều rất yêu thích, gửi bán ở trong bố trang, giá cả cũng không tệ.
Hàng tháng nàng đều viết thư cho a nương kèm theo chút ngân lượng, nói đây là cấp bậc lễ nghĩa, a nương chiếu cố hắn nhiều năm như vậy, nên hắn phải hiếu kính lại.
Bình sành dưới sàng của bọn họ rất nhanh cũng đã đầy, Tưởng Vân đem tiền trong đó gửi vào ngân hàng tư nhân, đến bây giờ số lượng có bao nhiêu hắn cũng không biết được, dù sao nàng biết chăm lo việc nhà, sẽ đem mọi chuyện xử lí tốt.
Có thể mang Tầm Nhi đi chơi, làm cho tâm tình hắn cực tốt, sau khi ăn sáng xong, thì bế nữ nhi ra khỏi cửa, ngay cả thê tử ở phía sau nói thời tiết lạnh kêu hắn mặc thêm áo cho nữ nhi để tránh bị nhiễm lạnh hắn cũng không có nghe thấy.
Mới sẽ không đâu! Hắn khỏe mạnh cường tráng, đem Tầm Nhin bọc vào trong áo choàng của hắn, ấm vù vù, một chút cũng sẽ không làm cho nó bị nhiễm lạnh.
“Đúng hay không? Tầm Nhi.” Hắn cúi đầu tìm kiếm tán thành của nữ nhi.
Nữ nhi bị bao lại ở trong nội bào, lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xoa xoa ở ngực hắn, mở miệng a a.
Tầm Nhi đang cười! Tầm Nhi cũng thích hắn, đang làm nũng với hắn!
Trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, ôm oa nhi trong lòng hôn một ngụm, nói không nên lời là có bao nhiêu yêu thương đứa nhỏ này, ngọt ngấy ngấy, vật nhỏ mềm mềm.
Tưởng Vân nói Tầm Nhi còn nhỏ, sẽ không biết nhận thức, nhưng hắn thấy nữ nhi của hắn rõ ràng thông minh như vậy, sẽ nhận thức được phụ thân nó, cũng sẽ cười với hắn.
“Nương đều khi dễ con, không cho con ăn, không sao, phụ thân thương con.”
Đến trong thành thu tiền, đứng ở trên đường, mua vòng ngọc cho thê tử, lại thấy nữ nhi trong lòng đang nhỏ dãi, cũng thực công bằng mua cho nó một cây kẹo hồ lô.
Mật đường trong suốt, hắn nhìn còn phải chảy nước miếng, đưa đến bên miệng nữ nhi cho nó liếm, nữ nhi còn nhỏ, ăn rất chậm, một viên kẹo liếm rất lâu.
Cuối cùng hắn mới đem phần ruột còn lại ăn luôn.
Mật đường ngọt cho nữ nhi, hắn ăn ruột.
Phụ thân và nữ nhi lăn lộn bên ngoài cả một ngày, về nhà còn phải nghe thê tử niệm vài câu.
“Đã nói hôm nay trời lạnh vậy mà ở ngoài chơi lâu như vậy, nếu bị nhiễm lạnh ta sẽ không tha cho chàng.”
Hắn cười hì hì, nghe nàng niệm.
Tưởng Vân ngoài miệng niệm thì niệm, cũng chưa từng tức giận với hắn.
Hắn nhìn thấy đại thẩm cách vách, mỗi khi tức giận sẽ nhéo lỗ tai trượng phu, ném này nọ, đuổi trượng phu ra ngoài, Tưởng Vân đều không có làm như thế, nhiều nhất là mắng hắn một chút nhưng lại không có chút khí thế.
Buổi tối sau khi nàng chuẩn bị xong bữa tối, khi trở lại phòng muốn cho nữ nhi ăn, thì đứa nhỏ còn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng ôm lấy, thế này mới phát hiện da thịt nữ nhi nóng không bình thường.
Sao lại thế này? Bị bệnh sao?
Nàng dò xét trên mặt nữ nhi, thấy ở khóe miệng có một tí đường, trên cổ cũng có những điểm đỏ loang lỗ không bình thường.
“A Phong, A Phong…” Nàng ôm nữ nhi đi ra, hỏi trượng phu đang ăn cơm: “Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?”
”Không có a.”
Làm sao có thể…
“Chắc là chàng cho nữ nhi ăn gì đó lung tung?” Nàng một lòng muốn hỏi rõ tình huống, chỉ sợ trượng phu hồ đồ cho nữ nhi ăn đồ không nên ăn, nữ nhi mới có năm tháng, sợ tiêu hóa không được.
“Thì, thì…..” Không biết nàng tại sao phát hiện ra, ánh mắt hắn đông ngắm tây ngắm chính là không dám nhìn nàng.
Chỉ nhìn bộ dáng chột dạ kia, nàng liền hiểu được!
“Chúc Xuân Phong! Ta không phải là đã nói với chàng là không được cho nữ nhi ăn loạn sao, lỡ hại hư bụng nó thì làm sao!”
“Mới không có, Tầm Nhi rất thích, hơn nữa liếm rất nhiều.” hắn há miệng biện giải, bị nàng giận dữ mắng,
“Chàng còn dám nói!” Nàng quả thực sắp bị tên thiếu đầu óc này chọc cho tức chết rồi: “Chàng không thể khôn khéo một chút được sao? Mới thả lỏng một lát đã gây phiền toái cho ta!”
Nàng một lòng lo lắng đến tình trạng không bình thường của nữ nhi, nhìn hắn một cái liền hướng nhà lão đại phu chạy đi, cũng không chú ý tới khẩu khí của mình khi nói chuyện.
Ép buộc hơn nửa đêm, tình trạng của Tầm Nhi ổn định lại, lão đại phu chẩn đoán không có gì, nóng lên, khóc một chút là chuyện bình thường, lưu tâm chiếu cố nhiều ngày là không có việc gì.
Ôm đứa nhỏ đi ra, thấy trượng phu đang đứng ngoài cửa, co quắt bất an, mở miệng muốn hỏi lại không dám hỏi.
Nàng một lòng đặt tâm trí trên người nữ nhi, cũng không lưu ý nhiều cảm xúc của hắn, hai người một đường im lặng.
Về đến nhà, thấy một bàn đồ ăn cũng chưa động vào, quay đầu hỏi hắn: “Chàng chưa ăn sao?”
Hắn lắc đầu: “Chờ nàng.”
“Ta ăn không vô, chàng ăn đi, ăn xong thì dọn dẹp cho tốt.” Nàng ôm nữ nhi trở về phòng, hắn cũng không ăn, đem một bàn đồ ăn cất vào phòng bếp.
Hắn cũng không ngủ, nhìn nàng mệt mỏi, lo lắng, tâm đều treo cao vài ngày, ăn không ngon ngủ không yên, mệt đến gầy đi một vòng.
Về sau, Tầm Nhi khỏe lên, lại cười, hướng người hô nha nha ô ô, mắt to linh hoạt vẫn thập phần đáng yêu như cũ.
Nhưng là….hắn không dám ôm nữ nhi nữa.
Khi Lục Tưởng Vân phát hiện, đáy lòng trượng phu dĩ nhiên sợ hãi thật sâu, chỉ biết nhìn xa xa, ngay cả chạm cũng không có gan dám chạm.
Lúc này nàng mới chợt nhớ lại khi đó trong lòng hoản loạn, nhất thời lỡ miệng làm tổn thương hắn.
“A Phong, không phải chàng thích chơi đùa với nữ nhi nhất sao? Đi a, nó đang đợi chàng đến ôm, mang nó đi dạo khắp thôn.” Nàng kì quái liếc hắn.
Trượng phu đã nhiều ngày không ôm Tầm Nhi, trước kia khi vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là rửa sạch tay chân, sau đó là ôm ôm nữ nhi, chơi đùa với nó.
Hắn nhìn nữ nhi nằm trên giường, ánh mắt của oa nhi thật to nhìn hắn, hắn giật giật khóe miệng, vẫn là lắc đầu: “Ta bận, phải đi giúp A Thổ bá sửa lại nhà.”
“A….” Quái, rõ ràng là trên mặt khát vọng a! Hắn sao thế?
Nàng còn chưa làm rõ tình huống, sau khi trượng phu ra khỏi nhà không bao lâu, chỉ thấy tiểu muội rung đùi đắc ý, một mặt hoang mang đi vào, hỏi nàng: “Cùng tỉ phu cãi nhau à?”
”Không a, vì sao lại hỏi như vậy?” Làm nàng càng thêm khó hiểu.
“Trên đường đi, ta thấy hắn một mình cô đơn ngồi ở bên bờ ruộng ngẩn người, thoạt nhìn vừa tịch mịch lại đáng thương, ta tiến lên thuận miệng hỏi hắn, ‘hôm nay sao không thấy ngươi ôm nữ nhi đi dạo?’ ”
“Hắn trả lời thế nào?”
“Hắn nói ‘Tưởng Vân mệt, không thể làm cho nàng phiền toái.’ Đại tỷ, đây là có ý gì a?”
Lục Tưởng Vân im lặng.
Nói cái gì muốn đi sửa nhà?! Nàng không nghĩ tới, trượng phu luôn luôn thành thực với nàng, cũng học được cách nói dối lừa gạt nàng.
Trong đầu ê ẩm, có chút khó chịu, rốt cục cũng muốn biết hắn đang nháo cái gì.
Hơi trễ một chút trượng phu trở về ăn cơm, nàng cũng không vạch trần hắn, hỏi:
“Nhà sửa xong chưa?”
“Ừm.” Hắn thuận miệng trả lời một tiếng, liền lãng tránh đi vào trong phòng.
Sau khi dùng qua ngọ thiện (bữa trưa), nàng ở trong phòng làm một bộ xiêm y cho khách hàng, hắn ngồi bên cửa sổ, nhàm chán đến nổi sắp ngủ gục.
Đột nhiên tiếng khóc trẻ con truyền đến, Chúc Xuân Phong không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú.
Nàng cũng không nhúc nhích, thần thái nhàn nhã tiếp tục thêu hoa sen.
Hắn kiềm chế không được nhắc nhở nàng: “Tầm Nhi khóc.”
“Ta nghe thấy.”
Vậy sao không đi dỗ nó?
Hắn không nhịn được lại mở miệng: “Khóc tiếp, cổ họng sẽ không phát ra tiếng.”
Miệng nói rất là đau lòng.
Mới khóc một chút như vậy có thể câm được sao?
“Không thể mỗi khi nó khóc đều ôm nó dỗ, sẽ tập thành thói quen xấu, sau này đều đòi người bế.” Nàng vẫn thảnh thơi như cũ.
“……” Nơi nào sẽ như thế! Cho dù có như vậy, nó muốn ôm thì ôm thôi, một đêm không ngủ cũng không sao.
Hắn há miệng muốn nói, Lục Tưởng Vân lại không có cử động gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hồng lên, hắn nhìn thấy lòng thật đau, chần chờ rồi chậm rãi đi về phía trước, vươn tay lên lại lui về, không dám đụng vào, nhìn về phía thê tử xin trợ giúp…..
“Tưởng Vân, nàng ôm ôm nó đi! Tầm Nhi thật đáng thương….”
“Không thấy ta đang bận sao?”
”Nhưng là……” Lại quay sang nữ nhi. Oa nhi ở trên giường, cánh tay hướng hắn, vẻ mặt chờ mong.
Hắn trong lòng giao chiến nửa ngày, vẫn là ôm nữ nhi vào lòng an ủi dỗ nó.
Quay lưng về phía Tưởng Vân, bờ môi lặng lẽ giương lên tươi cười, đuôi mắt dư quang dò xét hắn một bên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, một bên bước chân ổn định hướng phòng ngoài đi tới.
Từ khi Tầm Nhi được sinh ra đền giờ, đa số thời gian là do hắn ôm, sau khi đứa nhỏ đầy tháng, hắn mỗi khi rãnh rỗi sẽ mang đứa nhỏ đi ra ngoài lắc lắc, nói là sưởi nắng cho ấm, hít thở không khí thanh mát bên ngoài, đứa nhỏ mới có bộ dạng tốt.
Rõ ràng là tư thế ôm đứa nhỏ mười phần cẩn thận, so với ai thì hắn đều xứng với chức phụ thân, luôn che chở nữ nhi bảo bối, lại bởi vì nàng vô tâm nói vài câu nên lùi bước, tự trách mình.
Là nàng không tốt, nhất thời mở miệng không quan tâm đến tâm trạng của hắn. Nhưng đều này cũng làm cho nàng nhìn thấy rõ A Phong kỳ thực là không tự tin, mới có thể bởi vì nàng nói mấy câu liền lùi bước, rõ ràng làm đúng lại hoài nghi chính mình.
Từ nhỏ đến lớn không có người nhìn nhận hắn, người người đều cười hắn, vốn nghĩ rằng hắn không thèm để ý, thì ra là hắn so với bất kỳ ai đều để ý hơn cả, không dám nhìn nhận chính mình tốt, chính mình có năng lực làm tốt mọi việc.
Xem, thời điềm hắn chiếu cố Tâm Nhi đều toàn tâm toàn ý, mới một lát, nữ nhi đã an ổn ngủ trong lòng hắn.
Hắn trở lại phòng, cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống giường, lập tức lùi ra xa xa.
Sau mấy ngày vẫn như thế.
Cẩn thận không đi đụng chạm, không phạm sai lầm.
Lục Tưởng Vân thấy hắn như thế, trong đầu ảo não tự trách, còn có là càng nhiều thương tiếc đối với hắn.
Nàng chỉ có thể từng bước dụ dỗ, chậm rãi tạo cơ hội để cho hắn lần nữa thân cận nữ nhi, tìm tự tin trở về.
Khi đứa nhỏ đái dầm nàng bảo hắn đi thay tả lót, khi đứa nhỏ khóc nháo, cũng đều cho hắn đi dỗ, bản thân thì trừ bỏ bộ dáng thị uy với đứa nhỏ, còn lại cái gì cũng không có làm.
“A Phong, đã thật lâu chàng chưa mang Tầm Nhi ra ngoài đi dạo, Tầm Nhi nhớ không khí bên ngoài.”
Hắn không trả lời, nghiêng người giả vờ ngủ say.
Có người nào đang ngủ còn gõ ván giường?
Nàng cũng không vạch trần, như là lầm bầm lầu bầu nói: “Ai, nào có ai làm phụ thân như vậy a, Tâm Nhi khẳng định đang cực kỳ đau lòng, cho rằng phụ thân không thương nó, không đau vì nó….”
Nghe thấy thế, hắn rốt cuộc không còn kiên nhẫn, cãi lại: “Nàng nói bậy! Ta làm sao không đau! Ta rất đau, rất đau, rất đau cho Tầm Nhi……”
Nàng cố bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ta còn tưởng chàng đang ngủ.”
Hắn rầu rĩ, cố biện giải: “Đều do nàng đánh thức…”
Nàng cũng không dễ dàng buông tha hắn như vậy: “Nếu thực đau vì Tầm Nhi, tại sao lại không để ý nó? Rõ ràng chính là hối hận, cảm thấy nuôi đứa nhỏ quá khó khăn, ngại phiền toái……”
“Ta không có!” Ánh mắt thành thực của hắn không chịu nổi ép cung, nói hai ba câu liền nói ra lời thật lòng: “Ta là sợ hãi…..”
“Sợ cái gì?”
”Ta hại Tầm Nhi sinh bệnh, ta sợ, sợ…….” Sợ lại tiếp cận nó sẽ làm cho nó bị thương, hắn thực ngốc, cái gì cũng không biết.
“Tầm Nhi là bị bệnh sởi, hồi nhỏ ta cũng bị bệnh này, không phải do chàng, chàng chiếu cố nó rất tốt.” Nàng dừng một chút: “Cũng là do chàng giận ta, trách ta ngày đó nói lung tung, oan chàng.”
“Không phải.” Hắn dùng lực lắc đầu. Đứa nhỏ bị bệnh, trong lòng Tưởng Vân lo sợ, hắn biết.
“Đã không phải, vậy đừng day dứt trong lòng, mai ôm Tầm Nhi ra ngoài đi dạo đi! Nó nhận thức được mùi của chàng nên rất thích chàng, chẳng qua là chàng không phát hiện ra thôi, khi chàng ôm, nó đặc biệt rất nhu thuận.”
“Phải không……” Nhưng hắn rất lo lắng, vạn nhất chính mình có chỗ nào làm không tốt thì làm sao bây giờ? Hắn rất yêu Tâm Nhi, không muốn thương tổn nó.
“A Phong, chàng làm tốt lắm, chàng là một phụ thân tốt nhất mà ta từng thấy, cho nên Tâm Nhi mới thương chàng như vậy, chàng cũng biết, nó còn nhỏ, trong quá trình trưởng thành sẽ không tránh được va chạm ngoài ý muốn, không có một đứa nhỏ nào có thể vô bệnh vô tai, chàng xem.” Nàng vén cao cổ tay áo, lộ ra một vết sẹo nhợt nhạt trên cánh tay: “Đây là khi ta năm tuổi, phụ thân mang ta đi vườn trái cây, đặt ta trong sọt trúc, một chút không lưu ý, sọt trúc bị lủng lổ, làm ta lăn vài vòng dẫn tới bị thương, chẳng lẽ vì như vậy mà ta oán giận phụ thân sơ ý, trách ông thô tay ngốc chân cái gì cũng đều làm không tốt, hại ta bị thương sao? Ta biết chàng đau lòng cho Tầm Nhi, sẽ không muốn làm hại nó, chúng ta làm phụ mẫu, có thể làm chính là hết sức bảo hộ nó, cho dù thực sự có sơ xuất, cũng chỉ muốn dụng tâm chiếu cố, làm cho nó một lần nữa có thể chạy nhảy, có thể cười, khỏe mạnh như trước, như vậy là được rồi, không cần cứ trách bản thân.”
Hắn không lên tiếng trả lời, nhưng nàng biết là hắn nghe hiểu.
“A Phong?”
”Ta đang ngủ…” Giọng nói mơ hồ từ trong chăn truyền ra.
Nàng cười yếu ớt nói: “Chàng thật sự là làm tốt hơn những điều chàng tưởng, nếu không chàng đã không lo lắng chiếu cố nữ nhi và ta, Tầm Nhi sao có thể an an ổn ổn ngủ? Chúc Xuân Phong, ta thật cao hứng khi gả cho chàng, điều chàng làm được biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ này chưa chắc đã làm được, chàng rất giỏi, chàng biết không?”
đêm đó, nói chuyện liền như vậy đã xong, hắn vẫn không trả lời nàng.
Nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trượng phu đã không còn bên gối, lại nhìn sang bên giường trẻ sơ sinh cũng là trống không.
Nàng bước xuống giường, đẩy cửa sổ, vươn vai, nhìn phía trước trông thấy nam nhân nhà nàng đang ôm nữ nhi ngồi bên cạnh cây thạch tử lớn, kéo y bào trùm cho đứa nhỏ, không cho bị đông lạnh do sương sớm, chỉ để lộ ra khuôn mặt nho nhỏ.
“Đó là mây, đây là cây, còn đây là hoa…” Hắn rất kiên nhẫn chỉ dạy cho đứa nhỏ nhận thức, đứa nhỏ mới năm tháng kêu nha nha, cũng không biết nghe có hiểu không.
Sau đó, ngón trỏ hắn vừa chuyển, cọ nhẹ chóp mũi: “Còn…còn có ta là phụ thân.”
Nàng mỉm cười nhợt nhạt, chuẩn bị điểm tâm.
/10
|