Chồng Lưu Manh

Chương 4

/10


Nhật Bản Kyōto, chùa chiền có lá phong rụng là cảnh đẹp nhất.

đường cái kéo dài, hai bên rợp bóng phong, cuối đường cái thềm đá hàng nghìn viên, trên thềm đá là một gian miếu lớn, Lam Hiểu Hi chân nhảy cẩng cẩng, lâu lâu lại xoay vòng vòng trên đường cái, hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt hớp hồn rồi. Năm nay mới hai mươi bảy tuổi sao? Anh thấy cô căn bản chỉ mới mười bảy tuổi à. “Cẩn thận một chút, kẻo té.” hai tay Hạ Tử Đàm đút trong túi quần, rất nhàn nhã đi phía sau, nhìn cô gái trước mặt, thỉnh thoảng giống như chú bướm chập chờn, thỉnh thoảng lại như con dế mèn nhảy loạn khắp nơi, mắt anh sắp rối cả lên. Nhưng, đã bao lâu, anh không lửng thững đi ở đầu đường như vậy, cảm nhận được một mùa thu lãng mạn? Chỉ đơn giản là hưởng thụ niềm vui sướng này? Nếu không mang cô gái này tới thành phố dạo chơi, có thể anh sẽ không trở lại đây, hoặc là đến già mới có thể . Đối với anh mà nói, Nhật Bản chẳng có kỉ niệm tốt đẹp nào, đầu tiên là mẹ gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với Chức Điền, cùng cha bỏ trốn đến Đài Loan , trước khi mẹ anh qua đời, anh không gặp qua bà ngoại, mà sau khi bà ngoại đón anh trở về Nhật Bản, mặc dù đối xử với anh cực tốt, lại hoàn toàn không có biện pháp giảm đi nỗi đau mất cha mẹ, mà ở cái quốc gia xa lạ này, anh không tìm được cảm giác như trở lại quê hương, cũng không cảm thấy hương vị ấm áp của ngôi nhà. Ở nơi đây, anh cảm giác bị vứt bỏ, vì bị vứt bỏ, cho nên anh không thích đi đâu, vì vậy khi anh có cơ hội lựa chọn, anh liền đến Mĩ và Pháp để học, ở qua San Francisco, sau đó định cư tại Paris, số lần trở về Nhật Bản có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói nhàn nhã thưởng thức phong cảnh miếu thờ như vậy. “Nơi này thật là đẹp.” Cô hoàn toàn đắm chìm ở nơi cổ điển này. Hạ Tử Đàm nhìn cô, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi cười.”Đối với anh, mỗi quốc gia có một cái đẹp riêng, thích quốc gia nào? Anh có thể dẫn em đi.” Cái gì chứ? Người đàn ông này căn bản là đang cười nhạo cô mà. Lam Hiểu Hi hí mắt cười một tiếng.”Anh muốn dẫn em đi sao?” “Khụ khụ.” Anh gật đầu.”Nói đi, nơi nào?” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, muốn nghĩ ra một quốc gia mà cô muốn đi, sau đó cố ý nói là không thích, để anh mang cô đi, kết quả, còn chưa có nghĩ ra được, điện thoại di động lại vang lên. Cô lấy điện thoại di động ra, bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một chuỗi âm thanh rè rè của Lô quản lý kia—— “Ý cô viết trong thư là gì? Cho cô một quả tháng sao? Cô cho rằng công ty là công ty du lịch à, đặc biệt cung cấp tiền cho cô đi Paris miễn phí ăn ở và vui chơi hả? Chuyện làm xong chưa? Tại sao muốn một tháng?” Trong điện thoại di động, giọng nói rất chói tai, Lam Hiểu Hi cầm điện thoại xa một chút. “Một tháng chỉ là tạm thời, bởi vì tôi không biết phải bao lâu mới được, chuyện này không phải là tôi có thể giải quyết ngay được. . . . . .” Nói được một nửa, cô mới ý thức được Hạ Tử Đàm đang đứng bên cạnh, vội cười lúng túng một tiếng, quay lưng đi.”Quản lý, hiện giờ không tiện để nói chuyện. . . . . .” “Không được! Trừ phi cô khẳng định là một tháng sau, tuyệt đối có thể đem chuyện kia nắm chắc trong tay, nếu không tôi không thể nào để cô đi một tháng! Còn nữa…, tại sao muốn một tháng? Nếu như anh ta đã từ chối cô, sao cô có thể nắm chắc trong tay là trong vòng một tháng sẽ khiến anh ta thay đổi ý kiến?” “Quản lý, nếu như xui xẻo thì không có vấn đề gì, tôi sẽ tận ta để tranh thủ, bảo đảm tôi sẽ không ở đây để chơi. . . . . .” Lam Hiểu Hi càng nói càng nhỏ, bởi vì cô có chút chột dạ, hiện tại cô đang làm việc sao? Ở dạo ở thủ đô . . . . .trời ạ. Đột nhiên, điện thoại di động trên tay cô bị một bàn tay cướp đi —— “Alo, tôi là Hạ Tử Đàm.” Lam Hiểu Hi nhìn chằm chằm Hạ Tử Đàm, không biết nên hay không nên đoạt di động lại. “Hạ Tử Đàm?” Cô nghe thấy giọng hét rõ to của Lô quản lý từ trong điện thoại truyền ra, hiển nhiên là bị giật mình, nếu như là cô, cô cũng sẽ bị dọa! Đường đường là thiết kế sư hàng đầu nước Pháp, thế nhưng ở chung một chỗ với một phụ tá nhỏ như con kiến! Nói ra sẽ chẳng ai tin cả. “Thật xin lỗi, do tôi và Lam tiểu thư đã thỏa thuận, chỉ cần cô ấy giúp tôi một việc, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc này, điều này cần một chút thời gian, với lại. . . . . . một chút thời gian mà công ty cô cũng không muốn bỏ ra sao? Nếu như là vậy, tôi sẽ đưa Lam tiểu thư đến sân bay, hôm nay cô ấy sẽ bay trở về Đài Loan ngay. . . . . . Không phải như vậy, thì các người có đồng ý không? Vậy sao? Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi. . . . . . Không sao? Là thế này. . . . . . được, tôi sẽ gọi lại cô sau, hẹn gặp lại.” Hạ Tử Đàm nói xong, mỉm cười giao điện thoại cho Lam Hiểu Hi.”Nửa tháng này, sẽ không ai gọi điện thoại đến làm phiền em.” Lam Hiểu Hi cười cười, đưa di động bỏ vào trong túi.”Cám ơn.” “Cám ơn cái gì? Cám ơn anh lợi dụng thân phận và danh tiếng của mình để chèn ép quản lý công ty em sao?” Lam Hiểu Hi cười cười, lại không nói gì thêm, đi vào miếu thờ, chắp tay, vái lạy, lâu sau mới đứng dậy, thấy Hạ Tử Đàm chỉ là tựa ở cửa miếu nhìn cô, căn bản không đi vào, cô thích thú đi ra ngoài. “Cầu xin gì vậy?” Anh hỏi. “Không thể nói, nói sẽ không linh.” “Nếu như là quyền độc quyền, thì em nên xin anh.” “Em không cầu xin cái đó, là cái khác.” Cô cười, trong mắt lóe ra tia sáng, giống như các cô gái đang mong chờ thần tình yêu ‘bắn chết’. Đúng vậy, trên đời này làm gì có người con gái nào mà không xin đường tình duyên hả? Trong lòng của anh có cảm giác này. Bỗng dưng, anh kéo lấy cô, rất thuận thế đem tay cô đặt vào túi áo ngoài của anh. Lam Hiểu Hi nhìn anh, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi, muốn rút tay về, nhưng anh lại không thả. “Chúng ta phải tình cảm hơn, như vậy sẽ khó bị lộ.” Anh rất nghiêm túc nhìn cô, nhẹ nâng lông mày.”Em phải học cách quan tâm anh chứ, anh mới kéo tay em mà em đã muốn rút ra, Còn nữa…, nếu như cần thiết, khi anh hôn em, em không thể trốn, biết không?” Anh dịu dàng như nước, nhìn cô, bờ môi khêu gợi nói ra những lời khiến người ta mặt hồng tim đập, dịu dàng mà lại bức người. “Hôn? Tại sao muốn hôn em?” Lam Hiểu Hi đỏ mặt, lui về sau một bước.”Anh không được hôn em!” Cô gái này này. . . . . . Có cần thiết phải sợ đến như vậy không? Bao nhiêu người phụ nữ hi vọng Hạ Tử Đàm anh hôn, cô lại tránh né! Quả nhiên là muốn làm người ta tức chết mà. Anh tức giận nhếch lông mày.”Tôi nói là có lúc cần thiết.” “Ví dụ như?” “Ví dụ như biểu hiện của em quá kém cỏi, có thể bị bà phát hiện ra.” Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại gần cô, đôi mắt híp lại.”Em có từng thấy người ta hôn nhau chưa? Bây giờ là thế kỷ hai mốt, lên giường cũng rất phổ biến. . . . . . Đúng không?” Lên giường? ! Một cây đuốc bỗng đốt cháy mặt của Lam Hiểu Hi, cô liều mạng đẩy tay Hạ Tử Đàm ra, vừa xấu hổ vừa giận chạy về phía trước. Cái gì vậy, lên giường? Tên đàn ông háo sắc này! Thật là quá đáng! Tuy cô đã có bạn trai, nhưng anh không thể nói trước mặt cô thế được! Ghê tởm. . . . . . Hạ Tử Đàm không đuổi theo, chỉ đứng xa xa nhìn cô, nụ cười khóe môi chưa từng ngừng lại. Thật sự là. . . . . .chơi vui! Cô giống như một em bé mới chào đời, chỉ cần anh nhẹ nhàng trêu chọc, cô sẽ gấp đến độ nhảy dựng lên, thú vị vô cùng. Anh từ từ đi, lần đầu tiên cảm thấy Nhật Bản lại đẹp đến vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình không ghét nơi này, anh hít một hơi thật sâu, ngước nhìn bầu trời xanh bao la, đang muốn nhắm mắt lại cảm thụ một chút gió thổi vào mặt, lại nghe thấy một tiếng gào thét —— Bỗng dưng mở mắt, theo bản năng, anh chạy lên phía trước, ánh mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy Lam Hiểu Hi ngã trên đất, anh hơi nhíu lông mày, bước nhanh đến, còn chưa ngồi xổm xuống đã nhìn thấy đầu gối dưới cái váy trắng như tuyết dính đầy đất và máu. “Trời ạ, cô tìm chỗ ngã thật tốt.” Trên nền gạch không ngã, lại ngã trúng đá vụn trên đất. Hạ Tử Đàm ngồi xổm người xuống, đem chân bị thương của cô đặt trên đùi mình, cúi đầu thổi nhẹ bụi đất, sau đó móc khăn tay ra, muốn lau vết máu và vết bẩn trên đầu gối cô, nhưng một bàn tay lại vội vàng ngăn cản anh —— “Như vậy thì khăn tay sẽ bẩn rơi mất! Chẳng qua là vết thương nhỏ, về nhà xử lý là được rồi!” Lam Hiểu Hi hoàn toàn muốn khăn tay hàng hiệu kia dính bẩn. Hạ Tử Đàm tức giận liếc nhìn cô một cái.”Bây giờ là lúc lo lắng cho một cái khăn tay sao?” Nói xong, cúi đầu muốn lau vết máu —— “Này, khăn tay rất quý, em sẽ không bồi thường đâu.” Cô lần nữa bắt tay anh lại. Anh bật cười, gạt tay cô, nhẹ nhàng lau chùi máu trên đầu gối, dịu dàng lại chuyên chú. Lam Hiểu Hi nhìn anh, gương mặt không tự chủ càng ngày càng hồng, cũng càng ngày càng nóng, thỉnh thoảng có vài du khách nhìn chằm chằm bọn cô, mấy nữ sinh Nhật Bản thì chỉ chỉ chõ chõ, cười với vẻ mặt mập mờ mà lại hâm mộ. Cũng đúng, ở trong mắt người khác, có một bạn trai dịu dàng như vậy, khiến người ta hâm mộ là phải, nhưng cô biết, tất cả chẳng qua là diễn thôi, người đàn ông này chẳng có chút quan hệ nào với cô, còn đối với phái nữ dịu dàng là bản tính của anh, căn bản cũng không cần nghĩ quá nhiều. Vẫn biết thế, nhưng tại một giây này, cô lại có chút động lòng, cô kinh ngạc nhìn nhìn gò má dịu dàng chuyên chú của anh, vừa cảm động, vừa cảm thấy hạnh phúc, tựa như ngày đó trên mặt tuyết, anh kéo tay của cô, đem cô từ trong tuyết lạnh mang tới căn phòng ấm áp; tựa như hôm qua, anh ôm lấy cô khi đôi chân cô đang tê dại đi tới phòng ăn. Hạ Tử Đàm ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt cô đang ngây ngô nhìn anh, đột nhiên bị anh làm giật mình, cô không ngừng mở to mắt. “Anh biết mình rất đẹp trai, nhưng em là một cô gái, lại nhìn chằm chằm một người đàn ông như vậy, nói gì cũng sẽ làm cho người ta hiểu lầm, biết không?” Rõ là. . . . . . Sao anh lại làm bộ như không nhìn thấy cô nhìn chằm chằm anh sao? Lam Hiểu Hi lấy tay quạt quạt khuôn mặt đỏ hồng, quay đầu lại.”Em chỉ cảm thấy cái khăn tay kia rất vô tội. . . . . . Em đang nhìn khăn tay, không phải nhìn anh. . . . . . Anh đừng tự kỉ nữa!” Hạ Tử Đàm khẽ cười một tiếng, không có phản bác, ngược lại đứng lên xoay người, đưa lưng về phía cô. “Lên đây đi, anh cõng em.” Cô sợ tới mức rất muốn chạy đi.”Không cần! Sao em lại để anh cõng được? Chỉ là chảy một chút máu, chân đâu bị gãy đâu, anh không cần như vậy. . . . . . đối tối với phái nữ cũng có mức độ thôi chứ?” Anh xoay người lại, trừng cô, hoàn toàn không có biện pháp để nói. “Em chỉ cần nói cảm ơn là được rồi, nhiều lời chi vậy.” Đời này, anh cũng chưa từng thấy người đàn ông nào lại đối xử tốt như vậy với một người phụ nữ mà mình không yêu thương.“Nhưng em không thích như vậy.” Anh đối với cô dịu dàng như thế, chăm sóc như thế, nếu như cô không cẩn thận yêu anh thì sao bây giờ? Cô mới thể yêu một người đàn ông không nên yêu! “Vậy em thích thế nào? Anh vẫn lạnh nhạt với em sao? Thấy em bị nhã cũng không để ý đến em sao? Hay là anh đã vỗ tay khi thấy em ngã xuống, phải không?” Muốn anh nổi khùng à. “Em không cô ý này.” Biết anh đang tức giận, Lam Hiểu Hi lúng túng đưa tay kéo kéo váy, lại sờ sờ mái tóc ngắn ngủn, nhìn trộm anh một cái, thấy anh trừng cô, cô vội vàng dời đi ánh mắt.”Em là nói, em không yếu ớt như vậy, tự mình có thể đi rồi.” Nói xong, để chứng minh chân của mình có thể đi lại bình thường, Lam Hiểu Hi lấy tay dùng lực chống mình lên, tuy đứng không vững, đầu gối dau nhức, nhưng cô vẫn cắn răng nhịn được. Thật ra thì cô rất sợ đau, mỗi lần không cẩn thận va chạm đến vết bầm cũng sẽ hét to lên, chích thuốc cũng thế, chưa tiêm đã kêu la oai oái, nhưng bây giờ, cô không thể yếu thế trước mặt người đàn ông này. Cô dẫn đầu đi về phía trước, hơn nữa đi bộ giống như đang bay, cũng không biết đang lẩn trốn cái gì, giống như phía sau có quỷ đuổi theo cô, đi một đoạn đường, dừng lại, ở bên đường nhỏ giọng gọi. Hạ Tử Đàm phía sau cô, cười lắc đầu, khi cô lần nữa dừng lại vì đau mà gọi thì anh cất bước tiến lên, đuổi theo cô, sau đó ngồi xổm người xuống, đem tấm lưng to lớn lại gần—— “Lên.” “Em đã nói. . . . . .” “Đây là mệnh lệnh, lên.” Ra lệnh ư? Người này rõ là. . . . . . Không thể nói lý. “Em mà không leo lên lưng anh, anh sẽ gọi tài xế đem em đến sân bay, ngay cả leo lên lưng em cũng làm không được, sao anh có thể thuyết phục người khác rằng anh muốn cưới em về nhà hả?” Hèn hạ. . . . . . Cũng chỉ biết dùng mấy cái này để uy hiếp cô. . . . . . Lam Hiểu Hi le lưởi sau lưng anh, cuối cùng mới bò lên lưng của anh. Hạ Tử Đàm cõng cô lên, ngưỡng mặt mỉm cười. Cây Phong, trong gió thu, cô lắng tai nghe tiếng tim đập của anh, tâm cũng cuồng loạn. Một đường không nói gì. Nhưng có thứ gì đó không bình thường, cả cô, và cả anh. ★★★ Nhà Chức Điền có một vị khách xinh đẹp, là cô gái có quan hệ họ hàng với Chức Điền, con gái thiên kim thanh nhã mê người—— Phạn Mạt Nhi. Cô ở phòng khách hói chuyện với bà cố nội Chức Điền Lão nhiều giờ, mới đợi được Hạ Tử Đàm vào cửa, trên lưng còn cõng một cô gái đang ngủ, lông mi cô gái kia rất dài, da trắng nõn, lúc ngủ còn mang theo nụ cười, ngọt ngào lại đơn thuần giống như thiên sứ ngây thơ. Chức Điền liếc một cái liền nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Lam Hiểu Hi, không nhịn được thì thầm: “Sao giống đứa bé thế, lớn như vậy đi bộ còn có thể ngã sao? Rõ là. . . . . .” Hạ Tử Đàm cười cười, nhìn thấy Phạn Mạt Nhi, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Em tới rồi? Anh phải đem cô bé trên lưng đến phòng ——” “Em tỉnh…á…thả em xuống!” Lam Hiểu Hi nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói, nói xong, xin lỗi nhìn bà ngoại cùng cô gái xinh đẹp trước mắt này, cười cười xấu hổ. “Đã tỉnh rồi sao?” Hạ Tử Đàm quay đầu lại liếc cô, cong người để cho cô xuống, một cánh tay vươn ra vịn cô.”Cẩn thận một chút, ngồi trước đi.” “Thật xin lỗi, em lại ngủ thiếp đi, em có nặng không? Anh phải gọi em dậy chứ . . . . . .” đột nhiên, Hạ Tử Đàm tới gần phía trước, hôn cô một cái, Lam Hiểu Hi lập tức ngây người, quên muốn nói gì. Chức Điền thấy thế, không vui ho vài tiếng.”Không thấy có khách ở đây sao? Như vậy còn ra thể thống gì!” Phạn Mạt Nhi nghe vậy, lúng túng đem đầu hạ thấp xuống. “Mạt Nhi giống như là em gái cháu, không thể nói là khách.” Hạ Tử Đàm cười đáp, kéo tay Mạt Nhi.”Giới thiệu với em, bạn gái của anh….Lam Hiểu Hi, Hiểu Hi, vị này là bạn của anh – Phạn Mạt Nhi, bọn anh đã từng học trung học cùng nhau.” “Cháu cũng nên thuận tiện giới thiệu một chút, đối phương chính là vị hôn thê của cáu.” Chức Điền lạnh lùng bồi thêm một câu. Bà cố ý mời Mạt Nhi đến đây, cũng không muốn có hiệu quả như vậy. Bất kể cô cái này khôn khéo có thể khiến cháu trai điên đảo, nhưng Mạt Nhi sẽ không bỏ cuộc. . . . . . Thành thật mà nói, mặc dù nó thích cô gái Hiểu Hi này, nhưng cũng không ghét Mạt Nhi, bất kể chuyện phát triển thế nào thì mục tiêu cuối cùng của bà cũng có thể đạt thành. Vị hôn thê? Lam Hiểu Hi ngạc nhiên nhìn Hạ Tử Đàm cùng vị Mạt Nhi tiểu thư vô cùng xinh đẹp trước mắt, không biết tại sao, trong lòng lại quặn lên. “Bà ngoại, chuyện cười năm xưa cũng không cần nhắc lại chứ?” Hạ Tử Đàm cười cười, xoay người lại, đem Lam Hiểu Hi kéo vào trong ngực.”Như vậy Hiểu Hi sẽ hiểu lầm, cháu bỏ ra ngoài nhiều năm như vậy, thật vất vả mới cùng Hiểu Hi ở chung một chỗ, cháu không muốn khiến cô ấy bị dọa mà chạy mất.” Chức Điền khẽ hừ một tiếng.”tối hôm nay Mạt Nhi muốn ở lại, cháu phải giúp bà chăm sóc con bé.” “Không thành vấn đề, bà ngoại, cháu với cô ấy cũng đã lâu chưa nói chuyện.” Phạn Mạt Nhi nhìn Hạ Tử Đàm, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên nụ cười, chuyển sang Lam Hiểu Hi.”Có thể chứ? Hiểu Hi tiểu thư, anh Hạ cho em mượn một đêm?” “Dĩ nhiên. . . . . .” Lam Hiểu Hi vô cùng mà cười cười sáng lạn .”Bạn mượn mấy đêm cũng được, đừng bận tâm. . . . . .” Nói như anh là hàng hóa không bằng. Hạ Tử Đàm liếc xéo nhìn cô. Thành thật mà nói, nụ cười trên mặt cô quá ruwacj rỡ, rực rỡ đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút ưu thương. . . . . . Là ảo giác của anh ư? Nhất định vậy. ★★★ Ưu thương, cảm giác như thế quá kỳ dị. Lam Hiểu Hi ngủ trưa một giấc, sau đó bò dậy, đã là bốn giờ chiều, cảm giác như thế nhưng cô không biết tại sao, khiến cô cảm thấy phiền muộn, cho nên không để ý vết thương ở chân, cô mở cửa đi ra ngoài, một người từ từ đi dạo, không muốn cùng người nói chuyện, cô cố ý thấy phương xa có người liền nhanh chóng tránh đi, sau đó đi dạo vòng quanh vườn hoa, hai cái ao nước, đến khi mặt trời sắp xuống núi. Cô lạc đường. Lam Hiểu Hi không thể không thừa nhận sự thật này. Bởi vì cô đã đi đủ 4 hướng đông tây nam bắc, nhưng vẫn không tìm được đường trở về phòng, nhưng mà, cô cũng không vội, dù sao thì cô vẫn còn trong phạm vi nhà của Chức Điền, đi thế nào cũng không gặp phải con cọp con hổ, không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng, cô không nghĩ tới sẽ gặp phải loại hình ảnh trước mắt này. . . . . . Một nam một nữ đang hôn nhau. . . . . . bóng lưng cao lớn, rất quen, không cần thấy mặt cũng biết người đàn ông kia là Hạ Tử Đàm, còn nữ chính là Phạn Mạt Nhi… người đã nói muốn mượn người đàn ông ấy một buổi tối. Cô nhìn, không có chuyển bước, nên đi, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng không biết vì sao, chân của cô lại bất động, nhúc nhích một chút cũng không được, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bọn họ hôn nhau quên mình. Thế này ư . . . . . Không phải, anh đã nói cùng cô là vị hôn phu hôn thê năm xưa là chuyện cười mà? Nhưng, hình ảnh trước mắt là gì? Ngực rất buồn bực, cứ như bị một tảng đá lớn chặn lại, cô sắp hít thở không thông rồi. Lam Hiểu Hi không tự chủ vòng chặt hai cánh tay, đột nhiên cảm thấy lạnh quá, cô ngồi xổm xuống, đầu gối bởi vì động tác ngồi xổm xuống mà khẽ đau, nhưng cô không biết. Nơi này, cây lớn có thể giúp cô ẩn núp, cô giống như nghe có người nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm, bởi vì đầu cô đã loạn thành một đoàn. Tại sao cô muốn tránh? Cô nên đi ra ngoài, bảo anh đem cô đi về phòng, bởi vì cô lạc đường. Tại sao cô muốn tránh? Tại sao thấy người ta âu yếm, cô lại cảm thấy đau lòng? “Ăn cơm tối. . . . . .” một người làm nữ ở nhà Chức Điền tìm được cô, kinh ngạc kêu thành tiếng.”Hiểu Hi tiểu thư, sao cô ở đây? Có chỗ nào không thoải mái sao?” “A. . . . . .” Lam Hiểu Hi muốn ngăn lại nhưng không kịp, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân chạy lại gần cô—— Hạ Tử Đàm nhìn thấy cô.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status