Trong bếp, tiếng ồn của máy hút mùi vang lên.
Sau khi nói chuyện bàn công việc xong, Tần Tô quay người lại, nhìn mẹ chồng cô rồi nhoẻn miệng cười, cúi đầu cầm dao cắt bó rau cần tây đang để trên bàn.
Nhưng vừa mới cắt được một lúc, điện thoại trong túi cô lại kêu lên, cô đặt dao xuống, tiếp tục nghe điện.
"Tô Tô, không thì để đấy mẹ cắt cho?" mẹ Tư Đồ Thận thấy cô nghe điện thoại xong, bước tới nhẹ nhàng hỏi.
"Mẹ, không cần đâu ạ, con cắt cũng được mà. Thực ra thì không có việc gì, gần đây công trình tương đối nhiều, nên con có hơi bận một chút." Tần Tô cười nói.
Nghe xong, Tư Đồ phu nhân khẽ gật đầu, "ừ, con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có bận rộn cố sức quá."
"Vâng, con sẽ chú ý." Tần Tô trả lời, tay vẫn đều đặn lên xuống cắt từng câu rau, một lúc sau bó rau đã được cắt gọn gàng.
Trong phòng bếp rộng rãi, chỉ có mẹ chồng và con dâu, từ trước đến nay mỗi khi gia đình tụ họp, bà đều không cần tới sự trợ giúp của người khác, nhìn thì có thể thấy rất hòa hợp, nhưng vẫn có một cái gì đó không thoải mái.
Tư Đồ phu nhân trộn bát nhân thịt đang cầm trên tay, liên tục ngẩng đầu nhìn sang Tần Tô, lúc này cô đang đập trứng vào trong một chiếc đĩa thủy tinh, sau đó cho hành và tôm thịt vào, thêm đầy đủ gia vị và một chút dầu ăn, xong xuôi cô cho chiếc đĩa vào lò vi sóng, chỉ một lúc sau mùi thơm nức mũi đã bay ra từ trong lò vi sóng.
Con trai không vừa lòng với cuộc hôn nhân này, Tư Đồ phu nhân là người hiểu rõ nhất. Nhìn từ góc độ của bà mà nói, bà rất muốn con trai mình có thể tìm được một người phụ nữ trầm tính nghe lời, mọi việc đều phải nghe người chồng chỉ bảo, chỉ cần chăm sóc chồng con là đủ. Mà Tần Tô tuy nói là người đảm đang tháo vát việc gì cũng biết làm, nhưng cô là người có cá tính mạnh, lại rất biết tính toán những việc lớn, cho nên từ việc công cho đến việc tư, bà đều cảm thấy cô con dâu này không hợp một chút nào.
Nhưng quan hệ giữa hai bố con vốn dĩ không được tốt, mỗi khi ở cùng nhau không khí gia đình đều rất căng thẳng, đến cả việc đưa Tần Tô tới nhà thờ của dòng họ Tư Đồ cũng không có được sự công nhận và ủng hộ, cho nên đối với con dâu bà lại rất thương yêu.
Nghĩ tới con trai, Tư Đồ phu nhân liền hỏi cô, "Tô Tô, A Thận tối nay không tới à?"
"Vâng... ...anh ấy có việc quan trọng, đợt này là vì có được khu đất Giang Bắc đó nên công việc cũng rất bận." Tần Tô không ngẩng đầu, khẽ gật gật, cố gắng điều chỉnh ngữ khí sao cho tự nhiên nhất.
Lúc này, Tư Đồ phu nhân nhíu mày, miệng mấp máy như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại vẫn lặng im.
Đêm xuống, toàn bộ những bóng đèn ở tầng một đều được bật lên, sáng rõ như ban ngày.
Theo tự nhiên bữa tối là ấm cúng và vui vẻ nhất, chiếc bàn ăn dài, cụ bà ngồi tại vị trí chính diện, Tư Đồ phu nhân ngồi kế bên, Tần Tô và con trai ngồi phía đối diện.
Từng đĩa đồ ăn được bê lên, mỗi một đĩa được bê lên, cậu bé đang ngồi trên ghế đều suýt xoa "ôi, thơm quá", làm cho Tư Đồ phu nhân đang bận rộn nhưng vẫn tươi cười vui mừng.
Có trẻ nhỏ, không khí càng trở lên quây quần hơn, khi vừa so đũa chia cho từng người xong, bỗng mắt cậu bé sáng lên, không biết là đã nhìn thấy gì, liền từ trên ghế nhảy xuống, chạy ra ngoài cổng.
"Có cái gì thế!" cụ bà nhíu mày, nhưng trên miệng vẫn cười ha ha.
"Châu Châu----"Tần Tô cũng không hiểu chuyện gì, liền đứng dậy chạy theo cậu bé.
Mới chạy qua sảnh nhà chính, đã nhìn thấy hình ảnh hai người một lớn một bé mờ mờ ảo ảo trong bóng tối, cô liền đứng sững lại.