“Vợ ơi…..” Chàng trai có khuôn mặt trắng nõn đáng yêu chạy tung tăng lại nắm tay cô gái đang đứng tưới cây làm nũng: “Vợ ơi…. Vợ ơi vợ…. mình ra công viên chơi đi vợ….”
Cô quay lại, xoa xoa mặt anh yêu thương nói: “Nếu như anh có thể dụ tiểu Bạch đi cùng, em sẽ dẫn anh đi, thế nào?”
“Vợ hứa rồi đó nha.” Mắt anh vụt sáng, nhào lên hôn má cô một cái sau đó nhanh chóng bay vào trong.
Anh và tiểu Bạch đó giờ vẫn đều không hợp nhau, chỉ cần chạm mặt là ta cắn ngươi ngươi đá ta. Thật ra cô chỉ muốn trêu đùa anh thôi, nhưng cô không ngờ anh lại tin là thật. Vì sợ hai cái tên đó lại đối chọi gay gắt quậy phá banh nhà nên cô vội vàng tưới nốt chậu hoa cúc liền vứt bình tưới nước chạy vào trong xem “tình hình chiến đấu” như thế nào rồi.
Không ngờ hình ảnh đập vào mắt lại làm cô dở khóc dở cười. Tiểu Bạch ngồi chễm trệ trên ghế, còn anh thì nắm tay trước của tiểu Bạch lắc lắc: “Cẩu cẩu ngoan, tiểu Bạch giỏi, đi công viên chơi với anh nha. Em muốn gì anh cũng chiều” Bình thường giờ này là giờ ăn của tiểu Bạch, nhưng cô bận tưới nước nên chưa đổ thức ăn ra được.
Tiểu Bạch cảm thấy thật ủy khuất, cô chủ đã bỏ mặc nó đói không cho nó ăn thì thôi chứ, cái tên ngu ngốc hay đấu đá với nó hàng ngày lại còn chạy tới nắm tay nó lắc lắc, còn lảm nhảm cái gì mà nó không hiểu nữa, a…. thật là đáng ghét mà.
Tiểu Bạch khó chịu táp vào tay anh một cái, sau đó cắn quần anh lôi lôi về phía sau, ý chỉ anh đi theo, anh theo nó nhìn sang thì thấy bộ trò chơi đập chuột ưa thích của tiểu Bạch…. Thật ra là túi thức ăn đang nằm bên dưới đó. Nên anh tưởng rằng tiểu Bạch rủ anh chơi cùng, thương lượng hỏi: “Tiểu Bạch, chúng ta đi công viên xong về chơi được không?” Tiểu Bạch vẫn nôn nóng cắn quần anh, còn chạy tới chạy lui bảo anh đi nhanh, anh lập tức ủy khuất cắn cắn ngón tay, rối rắm nửa ngày mới nói: “Anh chơi với tiểu Bạch năm phút thôi nha, năm phút sau chúng ta đi công viên được không.” Đúng lúc tiểu Bạch “gâu gâu” một tiếng, anh vui vẻ nói: “Tiểu Bạch hứa rồi đó nha, đi thôi, mau chơi rồi chúng ta đi công viên nào.”
Cô đứng ngoài cửa nhìn toàn bộ quá trình mọi việc và cười thở không ra hơi, chồng cô thật là, quá..quá… quá manh mà…. Kawai ~
Cô quay lại, xoa xoa mặt anh yêu thương nói: “Nếu như anh có thể dụ tiểu Bạch đi cùng, em sẽ dẫn anh đi, thế nào?”
“Vợ hứa rồi đó nha.” Mắt anh vụt sáng, nhào lên hôn má cô một cái sau đó nhanh chóng bay vào trong.
Anh và tiểu Bạch đó giờ vẫn đều không hợp nhau, chỉ cần chạm mặt là ta cắn ngươi ngươi đá ta. Thật ra cô chỉ muốn trêu đùa anh thôi, nhưng cô không ngờ anh lại tin là thật. Vì sợ hai cái tên đó lại đối chọi gay gắt quậy phá banh nhà nên cô vội vàng tưới nốt chậu hoa cúc liền vứt bình tưới nước chạy vào trong xem “tình hình chiến đấu” như thế nào rồi.
Không ngờ hình ảnh đập vào mắt lại làm cô dở khóc dở cười. Tiểu Bạch ngồi chễm trệ trên ghế, còn anh thì nắm tay trước của tiểu Bạch lắc lắc: “Cẩu cẩu ngoan, tiểu Bạch giỏi, đi công viên chơi với anh nha. Em muốn gì anh cũng chiều” Bình thường giờ này là giờ ăn của tiểu Bạch, nhưng cô bận tưới nước nên chưa đổ thức ăn ra được.
Tiểu Bạch cảm thấy thật ủy khuất, cô chủ đã bỏ mặc nó đói không cho nó ăn thì thôi chứ, cái tên ngu ngốc hay đấu đá với nó hàng ngày lại còn chạy tới nắm tay nó lắc lắc, còn lảm nhảm cái gì mà nó không hiểu nữa, a…. thật là đáng ghét mà.
Tiểu Bạch khó chịu táp vào tay anh một cái, sau đó cắn quần anh lôi lôi về phía sau, ý chỉ anh đi theo, anh theo nó nhìn sang thì thấy bộ trò chơi đập chuột ưa thích của tiểu Bạch…. Thật ra là túi thức ăn đang nằm bên dưới đó. Nên anh tưởng rằng tiểu Bạch rủ anh chơi cùng, thương lượng hỏi: “Tiểu Bạch, chúng ta đi công viên xong về chơi được không?” Tiểu Bạch vẫn nôn nóng cắn quần anh, còn chạy tới chạy lui bảo anh đi nhanh, anh lập tức ủy khuất cắn cắn ngón tay, rối rắm nửa ngày mới nói: “Anh chơi với tiểu Bạch năm phút thôi nha, năm phút sau chúng ta đi công viên được không.” Đúng lúc tiểu Bạch “gâu gâu” một tiếng, anh vui vẻ nói: “Tiểu Bạch hứa rồi đó nha, đi thôi, mau chơi rồi chúng ta đi công viên nào.”
Cô đứng ngoài cửa nhìn toàn bộ quá trình mọi việc và cười thở không ra hơi, chồng cô thật là, quá..quá… quá manh mà…. Kawai ~
/18
|