Nó vui đến phát điên, vui đến chạy chân trần trên đường suốt một quãng đường dài mà không hề hay biết, tay nó nắm chặt lấy chiếc máy ghi âm Hellen gửi cho mình, miệng toe toét cười dưới nắng đến rạng ngời. Thề rồi ông trời đã đáp lại cho nó một kết quả chẳng có hậu chút nào.
Vừa đến cổng Hoàng Nhật gia thì đập ngay vào mắt nó hình ảnh đầu tiên về những con người chen chút nhau với vẻ mặt nhăn nhó, khẩn trương dời những vật có thể lấy của Hoàng Nhật gia đi mà không hề có bất cứ sự ngăn cản nào từ phía người bên trong.
- Các người làm cái quái gì vậy? Sao lại mang đồ của chúng tôi đi?_nó vội vã chạy vào trong và hét lên
- Con nhỏ này, có buông ra không hả?_người đàn bà chanh chua quát, vung tay xô ngã nó xuống nền đất
- Tiểu thư, tiểu thư, cô có làm sao không?
- Tiểu thư phải cẩn thận hơn chứ ạ.
Đám người làm vây lấy nó, mắt người nào cũng có vẻ sưng mọng lên vì khóc rất lâu
- Chuyện gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?_nó bàng hoàng hỏi
- Tiểu thư vào trong nhà rồi nói ạ_bà Sáu nói rồi đưa tay dìu nó vào trong.
Cả nhà, tất thảy đều im lặng từ hắn đến ông, không ai nói hay phản ứng gì cả ngoài vẻ mặt thất thần của mẹ và tiếng khóc sụt sịt của người làm, mãi cho đến khi lũ người kia biến hết khỏi Hoàng Nhật gia và đồng thời mang hết mọi thứ trong nhà đi lúc này ông mới khẽ gục đầu xuống bàn, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho đám người làm
- Con xin người, lão gia. Người đừng đuổi chúng con.Hu...hu...
- Con sẽ không đi đâu hết, xin lão gia đừng đuổi con...hu...hu..
- Hoàng Nhật gia ăn cơm thì con húp cháo,hức...hức... Hoàng Nhật gia ăn thịt thì con gặm xương chứ lão gia đừng đuổi con hức...hức... Con không còn nơi nào để đi cả lão gia ơi...hu...hu....
- Bà chủ, ông chủ 2 người xin lão gia đừng đuổi chúng con
- Chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc cho mọi người thì dù không trả tiền lương cũng không sao nhưng xin đừng đuổi chúng con...hu...hu..
- Mợ chủ, em không thể rời xa mợ được... hức...hức...
- Thiếu gia, cậu hãy cứ để già này tiếp tục hầu hạ cậu, thiếu cậu và Hoàng Nhật gia sao già sống nổi....hu...hu...
Đám người làm vừa khóc vừa nói toàn những điều khó hiểu, họ quỳ xuống đất, ôm lấy chân mọi người van xin thảm thiết khiến nó trở nên ngơ ngác
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao người ta đến lấy đồ của chúng ta đi mà không ai nói gì? Sao bà Sáu, dì Năm, chị Hạnh và mọi người phải khóc lóc van xin chúng ta đừng đuổi họ? Ai nói cho con biết đi_nó hỏi
- Nhà ta đã phá sản_ba thừ người ra nói- Dự án khu nghỉ mát ở Nha Trang của tập đoàn chúng ta đã có trục trặc, mọi cổ đông đều rút hết vốn giữa thời điểm thi công, quản lí dự án đã ôm tiền bỏ trốn, không tiền trả công nhân, không tiền trả vật liệu, không tiền trả ngân hàng, người ta đến xiết đồ.
Vừa dứt lời thì lực lượng công an đến làm việc và đề nghị tịch thu toàn bộ tài sản còn lại trong nhà.
- Tôi xin nhắc lại, kể từ bây giờ, căn biệt thự này sẽ không còn là của Hoàng Nhật gia nữa, phiền gia đình thu dọn một vài vật dụng cá nhân rồi chuyển ra nơi khác sống
Mọi người không nói gì, lẳng lặng xách hành lí ra ngoài, mẹ nghe tới đây thì lăn ra xỉu.
Một ngày, nó chỉ vừa mới đi một ngày mà biết bao chuyện xảy ra, một gia đình giàu có nhất châu Á tiền phá không hết nhưng lại kết thúc một cách vô nghĩa trong một ngày không lấy làm đặc biệt.
Nó đi bên cạnh hắn, nhìn hắn thật chăm chú, nước mắt nó tự dưng trào ra vì chỉ duy một mình nó biết mai, mốt hay ngay bây giờ nó có thể bị ba kéo về như lời hứa trong lễ thành hôn của nó
Vừa đến cổng Hoàng Nhật gia thì đập ngay vào mắt nó hình ảnh đầu tiên về những con người chen chút nhau với vẻ mặt nhăn nhó, khẩn trương dời những vật có thể lấy của Hoàng Nhật gia đi mà không hề có bất cứ sự ngăn cản nào từ phía người bên trong.
- Các người làm cái quái gì vậy? Sao lại mang đồ của chúng tôi đi?_nó vội vã chạy vào trong và hét lên
- Con nhỏ này, có buông ra không hả?_người đàn bà chanh chua quát, vung tay xô ngã nó xuống nền đất
- Tiểu thư, tiểu thư, cô có làm sao không?
- Tiểu thư phải cẩn thận hơn chứ ạ.
Đám người làm vây lấy nó, mắt người nào cũng có vẻ sưng mọng lên vì khóc rất lâu
- Chuyện gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?_nó bàng hoàng hỏi
- Tiểu thư vào trong nhà rồi nói ạ_bà Sáu nói rồi đưa tay dìu nó vào trong.
Cả nhà, tất thảy đều im lặng từ hắn đến ông, không ai nói hay phản ứng gì cả ngoài vẻ mặt thất thần của mẹ và tiếng khóc sụt sịt của người làm, mãi cho đến khi lũ người kia biến hết khỏi Hoàng Nhật gia và đồng thời mang hết mọi thứ trong nhà đi lúc này ông mới khẽ gục đầu xuống bàn, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho đám người làm
- Con xin người, lão gia. Người đừng đuổi chúng con.Hu...hu...
- Con sẽ không đi đâu hết, xin lão gia đừng đuổi con...hu...hu..
- Hoàng Nhật gia ăn cơm thì con húp cháo,hức...hức... Hoàng Nhật gia ăn thịt thì con gặm xương chứ lão gia đừng đuổi con hức...hức... Con không còn nơi nào để đi cả lão gia ơi...hu...hu....
- Bà chủ, ông chủ 2 người xin lão gia đừng đuổi chúng con
- Chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc cho mọi người thì dù không trả tiền lương cũng không sao nhưng xin đừng đuổi chúng con...hu...hu..
- Mợ chủ, em không thể rời xa mợ được... hức...hức...
- Thiếu gia, cậu hãy cứ để già này tiếp tục hầu hạ cậu, thiếu cậu và Hoàng Nhật gia sao già sống nổi....hu...hu...
Đám người làm vừa khóc vừa nói toàn những điều khó hiểu, họ quỳ xuống đất, ôm lấy chân mọi người van xin thảm thiết khiến nó trở nên ngơ ngác
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao người ta đến lấy đồ của chúng ta đi mà không ai nói gì? Sao bà Sáu, dì Năm, chị Hạnh và mọi người phải khóc lóc van xin chúng ta đừng đuổi họ? Ai nói cho con biết đi_nó hỏi
- Nhà ta đã phá sản_ba thừ người ra nói- Dự án khu nghỉ mát ở Nha Trang của tập đoàn chúng ta đã có trục trặc, mọi cổ đông đều rút hết vốn giữa thời điểm thi công, quản lí dự án đã ôm tiền bỏ trốn, không tiền trả công nhân, không tiền trả vật liệu, không tiền trả ngân hàng, người ta đến xiết đồ.
Vừa dứt lời thì lực lượng công an đến làm việc và đề nghị tịch thu toàn bộ tài sản còn lại trong nhà.
- Tôi xin nhắc lại, kể từ bây giờ, căn biệt thự này sẽ không còn là của Hoàng Nhật gia nữa, phiền gia đình thu dọn một vài vật dụng cá nhân rồi chuyển ra nơi khác sống
Mọi người không nói gì, lẳng lặng xách hành lí ra ngoài, mẹ nghe tới đây thì lăn ra xỉu.
Một ngày, nó chỉ vừa mới đi một ngày mà biết bao chuyện xảy ra, một gia đình giàu có nhất châu Á tiền phá không hết nhưng lại kết thúc một cách vô nghĩa trong một ngày không lấy làm đặc biệt.
Nó đi bên cạnh hắn, nhìn hắn thật chăm chú, nước mắt nó tự dưng trào ra vì chỉ duy một mình nó biết mai, mốt hay ngay bây giờ nó có thể bị ba kéo về như lời hứa trong lễ thành hôn của nó
/37
|