Vừa vào trong nhà, Cố Duyên thấy chị Lương từ bên trong phòng tạp vụ đi ra ngoài, thấy hai người, chị Lương cười nhạt: “Cậu hai, mợ hai trở về rồi.”
Giọng của cô ta rất lớn, sau đó bà hai nhanh chóng từ phòng nghỉ ở tầng một đi tới.
“Cuối cùng cũng về rồi sao?” Bà ta tức giận nói với bọn họ.
“Mẹ, có chuyện gì không?” Cố Duyên cố tình giả ngu.
“Con nói xem?”
“Ồ, là chuyện của Liên Liên sao? Mẹ, con không biết là Liên Liên đã nói cho mẹ biết chưa nhỉ? Liên Liên định dụ dỗ bạn trai của người khác, sau đó bị bạn gái người ta tát cho mấy cái, mà người bạn gái kia lại trùng hợp là bạn học cũ của con.” Cố Duyên nghiêm túc nói ra, Liên Liên đã nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống.
“Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói linh tinh. Bụng con lớn như thế này rồi sao có thể đi dụ dỗ bạn trai của người khác được chứ? Rõ ràng là cô ta xúi giục bạn mình đánh con thì có! Nếu không phải cô ta xúi giục thì đứa con gái kia sao lại chưa nói hai câu đã nhảy vào đánh con chứ?”
Vết sưng đỏ trên mặt Liên Liên còn chưa hoàn toàn biến mất, kết hợp với nước mắt cá sấu của cô ta, nhìn vô cùng đáng thương.
Cố Duyên cười lạnh: “Có phải cô cảm thấy tôi đố kị vì cô mang thai không?”
“Nếu như không phải thế thì sao cô lại gọi người đánh tôi chứ?”
“Vậy cô cảm thấy nếu tôi đánh cô sảy thai thì tôi được lợi gì? Có thể tranh giành tài sản của nhà họ Ngự sao? Cô yên tâm, tôi không có nhiều ý đồ xấu như cô đâu, hơn nữa tôi cũng không cần phải giết chết một sinh mạng vô tội để tranh giành mấy thứ không quan trọng với tôi.”
“Ai mà biết được cô có ý đồ gì chứ? Ra vẻ thanh cao!” Liên Liên hừ lạnh.
“Đủ rồi!” Ông chủ Ngự nghe được tiếng động cũng đi từ trên tầng xuống, lườm mọi người: “Suốt ngày ầm ĩ, không ra thể thống gì cả!”
“Cha...” Liên Liên nhìn ông, chỉ tay vào Cố Duyên: “Là cô ta gọi người đến đánh con... Cha nhìn mặt con...”
“Được rồi, Duyên Duyên là hạng người gì thì trong lòng cha rất rõ ràng, con không cần phải ở đây gây sự nữa.”
Trong lòng Cố Duyên kinh ngạc, không ngờ ông chủ Ngự lại nói giúp cô.
Bà hai cũng không ngờ tới, vì vậy bà tức giận oán trách ông chủ Ngự: “Ông đang nói gì vậy? Rõ ràng trong bụng Liên Liên là cháu của ông, vậy mà ông lại đi nói giúp mấy người không biết lí lẽ kia!”
Ông chủ Ngự trừng mắt nhìn bà: “Trước kia bà chiều hư Dung Kim, bây giờ lại đến lượt Liên Liên, bà không biết cách dạy các con chung sống hòa bình sao?”
“Sao tôi lại không biết cách dạy con chứ? Sao tự nhiên ông lại đẩy vấn đề này lên người tôi?”
Ông chủ Ngự không muốn cãi nhau với bà hai, ông nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, con đừng để ý, đi lên nghỉ ngơi đi.”
Cố Duyên liếc mắt nhìn bà hai, cô thực sự không muốn ở đây dây dưa thêm với đám người này nữa, cho nên cô lập tức kéo Ngự Tứ đi lên tầng.
Trở về phòng ngủ, Cố Duyên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô thay quần áo, tắm rửa, thu dọn đồ đạc.
Ngự Tứ đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, nhìn cô từ phòng tắm đi tới, sợi tóc ẩm ướt còn nhỏ nước.
“Anh không tắm sao?” Cố Duyên hỏi.
Ngự Tứ đi đến tủ, lấy máy sấy ra: “Anh sấy tóc giúp em.”
“Cảm ơn!” Cố Duyên cười cười.
Ngự Tứ giúp cô sấy khô tóc, cẩn thận dùng lược chải, dường như sợ bản thân quá mạnh tay sẽ làm tóc cô gãy rụng. Chải xong, anh nhìn cô qua gương: “Duyên Duyên, em ra ngoài ở được không? Rời khỏi nơi này?”
“Vì sao?” Cố Duyên hỏi lại. Trên thực tế, không cần Ngự Tứ trả lời cô cũng biết nguyên nhân, nhưng không biết nên trả lời thế nào, đành phải hỏi ngược lại.
Ngự Tứ đặt lược xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Vừa nãy em đã thấy đủ rồi, còn cần hỏi sao?” Ngự Tứ hỏi lại.
Cố Duyên thản nhiên cười: “Bọn họ có thể làm gì được em? Còn muốn mạng của em nữa sao?”
“Sao em chắc chắn bọn họ không muốn mạng của em chứ?” Ngự Tứ cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Tin anh đi, chuyện gì bọn họ cũng làm được...”
Cố Duyên im lặng. Cô nhớ tới lời Phong Hách đã từng nói với cô, trong vòng một năm, người nhà họ Tần ai chết cũng đã chết, ai bị thương cũng đã bị thương. Ngay từ lúc đầu, Ngự Tứ đã không hề tin tưởng ông chủ Ngự và bà hai rồi.
“Nghe lời!” Anh lên tiếng.
“Vậy còn anh?” Cố Duyên ngẩng đầu, nhìn Ngự Tứ.
“Anh?” Ngự Tứ nói: “Anh vẫn chưa rời khỏi nhà họ Ngự được, chờ anh xử lý xong vài chuyện, anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi thị phi này.”
Đây là lời hứa của Ngự Tứ sao? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Ngự Tứ dùng thân phận thực sự của anh để hứa hẹn về tương lai với cô. Sự cảm động từ tận sâu trong đáy lòng cô chậm rãi dâng lên.
“Anh còn phải xử lý chuyện gì? Em có thể giúp anh.” Cố Duyên lo lắng hỏi.
Ngự Tứ chỉ cười nhạt, lắc đầu: “Em không giúp được anh, anh cũng không cần sự giúp đỡ của em, em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là được.”
“Anh để cho em về nhà họ Phong ở sao?”
“Không, đến biệt thự bên bờ biển ở đi.” Phong Tùy cười một tiếng: “Anh cũng không muốn gặp em mà lại phải nhìn sắc mặt cha vợ, chẳng tự do gì cả.”
“Nhưng cha... sẽ đồng ý sao?” Cố Duyên nghĩ đến cảnh ông chủ Ngự vừa nói tốt cho cô, nếu như không phải vì muốn cô ở lại đây thì sao ông ta lại nói tốt cho cô chứ?
“Em yên tâm đi, hiện giờ ông ta không dám làm gì em đâu. Chỉ cần em không trở lại thì ông ta cũng không có cách nào làm gì em được.”
Cố Duyên im lặng một lúc, lo lắng nói: “Ngự Tứ, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Sao em lại hỏi vậy?” Ngự Tứ nở nụ cười trấn an cô: “Yên tâm, anh tự có chừng mực.”
“Vậy anh phải đồng ý với em, cho dù đối phương làm gì thì không được giết người nữa.”
Cô không hi vọng Ngự Tứ sẽ cải trang thân phận để đi giết người giống như lần giết sếp Chu nữa, cho dù đối phương đáng chết tới đâu thì đó cũng là một mạng người. Hơn nữa, giết người sẽ phải đền mạng, cô luôn lo lắng sẽ có một ngày anh bị quả báo, bị cảnh sát bắt giữ, như vậy thì đời này của anh coi như xong rồi.
“Được, anh đồng ý với em!”
“Anh phải đảm bảo giữ đúng lời đó...”
“Anh đảm bảo!” Ngự Tứ cưng chiều cô không khác gì Phong Tùy, xem ra đây mới là bộ mặt thật của Ngự Tứ.
Tuy Cố Duyên không muốn rời bỏ Ngự Tứ để chuyển ra ngoài, nhưng thấy Ngự Tứ chắc chắn như vậy thì cô cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Cô ở lại nơi này chẳng những không giúp được Ngự Tứ mà còn có thể mang đến phiền phức cho anh nữa, vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Sáng hôm sau, Cố Duyên lấy danh nghĩa về nhà ngoại để rời khỏi nhà họ Ngự, tuy ông chủ Ngự không ngăn cản cô nhưng thật ra trong lòng ông ta cũng không thoải mái.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ngự, Ngự Tứ lập tức đưa Cố Duyên đến biệt thự bên bờ biển.
Cố Duyên dựa vào thành ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật trôi qua trước mắt, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ngự Tứ nói: “Có bao nhiêu phụ nữ đã từng ở biệt thự đó vậy? Anh nói thật cho em biết đi!”
Ngự Tứ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh quay đầu nhìn cô: “Sao? Cuối cùng cũng biết ghen rồi sao?”
“Ngự Tứ, em đang nói nghiêm túc đó, em có bệnh sạch sẽ.”
“Ý của em là sao?”
“Em sẽ không ngủ trên chiếc giường mà người phụ nữ khác đã ngủ, cũng không ở trong căn phòng mà có người phụ nữ khác từng ở!”
“Em yên tâm đi, ngoại trừ Dao Trụ đã từng nghỉ ngơi một đêm ở phòng khách thì những phòng khác đều không có ai ở, trừ anh và em.” Ngự Tứ nói.
Cố Duyên cảm thấy rất tò mò, Phong Thanh thì sao? Chẳng lẽ Phong Thanh cũng chưa từng ở nơi này? Biệt thự bên bờ biển này xây mất khoảng hai năm, cộng thêm sửa sang thay đổi thì phải mất thêm một năm, có lẽ thời gian Ngự Tứ ở chỗ này cũng chưa vượt quá một năm.
Cô yên tâm hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút rầu rĩ không vui: “Vậy đám phụ nữ thường vây quanh anh ở đâu cả rồi?”
Chẳng lẽ lại ở khách sạn hết sao? Cô không tin anh lại ngốc nghếch như vậy.
Ngự Tứ nghĩ ngợi một lúc: “Anh cũng có bệnh sạch sẽ, không thích người khác ngủ trên giường của anh.”
“Bao gồm cả phụ nữ sao?”
“Cũng chỉ có phụ nữ mới có khả năng ngủ trên đó thôi, chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ cho một người đàn ông ngủ trên giường của anh sao?” Ngự Tứ liếc mắt nhìn Cố Duyên, giọng nói có chút không vui: “Duyên Duyên, em nghĩ anh quá xấu xa rồi, anh không giống như em nghĩ đâu!”
“Rõ ràng bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh, Dao Trụ cũng nói như vậy.”
“Phụ nữ sao?” Ngự Tứ lắc đầu bật cười.
Cố Duyên im lặng, Ngự Tứ nói tiếp: “Em có cần anh cam đoan với em không, rằng từ nay về sau bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi.”
“Nếu như anh đồng ý thì như vậy là tốt nhất rồi.”
“Anh đồng ý.” Ngự Tứ dừng xe lại, nhìn Cố Duyên, kéo tay cô lên hôn một cái: “Như vậy em cũng nên cam đoan với anh, rằng trong lòng và bên cạnh em từ nay về sau cũng chỉ có một người đàn ông là anh chứ?”
Cố Duyên im lặng.
Người đàn ông này đúng là không muốn chịu thiệt thòi chút nào.
Trong lòng chỉ có một người đàn ông là Ngự Tứ sao? Đột nhiên Cố Duyên nhớ tới Phong Thanh, anh trai ruột của cô, có lẽ bây giờ cũng là lúc cô nên xóa Phong Thanh ra khỏi trái tim cô rồi. Cô nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không đồng ý với Ngự Tứ, chỉ cúi đầu mỉm cười, không nói gì.
Ngự Tứ bất đắc dĩ hít sâu một hơi: “Em toàn thích để anh chịu thiệt mà thôi. Nhưng không sao, anh không ép em.”
Anh luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó Cố Duyên sẽ đặt anh trong lòng. Anh không muốn ép buộc cô, không muốn tạo áp lực cho cô.
Cố Duyên đẩy Ngự Tứ một cái, thúc giục: “Người ta sẽ chê cười đó, mau xuống xe đi!”
“Yên tâm, người làm trong nhà đều đã bị cho nghỉ việc rồi, không có ai ở đây cả.” Ngự Tứ nhìn sang chiếc sân trống rỗng ở bên ngoài cửa sổ xe, cúi đầu hôn Cố Duyên.
Anh luôn thích hôn cô như vậy, cho dù ở chỗ nào, hôn bao nhiêu lâu, anh cũng cảm thấy không đủ.
Thậm chí anh còn ép người cô xuống ghế dựa trên xe, mạnh mẽ khống chế cô.
“Đừng...” Cố Duyên dùng sức đẩy anh ra.
Ngự Tứ đột nhiên ngừng lại, nhìn Cố Duyên: “Vì sao em không muốn? Em không thích anh hay là em có chỗ nào không thoải mái?”
Trong mắt Ngự Tứ có thất vọng, có tức giận. Cố Duyên sợ nhất vẻ mặt này của Ngự Tứ, cô vội nói: “Không phải, chỉ là chân của em sắp bị anh đè gãy rồi...” Nói xong, cô chỉ phần chân đang bị kẹt gần cửa xe.
Ngự Tứ tỏ vẻ hiểu rõ, ngồi thẳng dậy, đẩy cửa xe ra, xuống xe, sau đó đi vòng sang bên Cố Duyên, mở cửa xe, ôm cô ra ngoài.
Anh làm chuyện này rất đơn giản, giống như ôm một đồ vật không có trọng lượng vậy.
Cố Duyên bị anh dọa đến mức hét lớn lên một tiếng, dùng hai tay ôm chặt cổ anh: “Ngự Tứ, anh làm gì vậy?”
“Em nói xem anh làm gì?” Ngự Tứ ôm cô đi thẳng về cửa chính, mở cửa ra, ôm cô đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cố Duyên ngượng ngùng úp mặt xuống, trong miệng không ngừng oán trách: “Ngự Tứ, anh muốn làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt sao?”
“Ban ngày ban mặt thì sao? Đâu có ảnh hưởng đến ai?” Cơ thể cao lớn của Ngự Tứ đè lên người Cố Duyên, hôn tới tấp lên mặt cô. Cuối cùng, anh không đợi được nữa, mạnh mẽ kéo quần áo trên người cô ra.
Cố Duyên rất nhạy cảm, chỉ cần anh vuốt ve một chút thì ngọn lửa ham muốn trong người cô sẽ được thắp lên, lúc đó cô có muốn giả bộ thục nữ cũng không được.
Ngự Tứ cũng là người có kinh nghiệm trong chuyện đó, cho nên hành động của anh vô cùng thuần thục.
“Còn ngây người ra đó làm gì?” Ngự Tứ hôn lên má cô, dịu dàng hỏi.
“Không có gì.”
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, chú ý một chút đi...”
“Ngự Tứ, yêu cầu của anh cao thật đấy!” Cô biểu hiện sự không vui của bản thân.
Ngự Tứ chỉ cười ha hả, xoay người một cái, ép chặt cô xuống dưới, bắt đầu vuốt ve...
Giọng của cô ta rất lớn, sau đó bà hai nhanh chóng từ phòng nghỉ ở tầng một đi tới.
“Cuối cùng cũng về rồi sao?” Bà ta tức giận nói với bọn họ.
“Mẹ, có chuyện gì không?” Cố Duyên cố tình giả ngu.
“Con nói xem?”
“Ồ, là chuyện của Liên Liên sao? Mẹ, con không biết là Liên Liên đã nói cho mẹ biết chưa nhỉ? Liên Liên định dụ dỗ bạn trai của người khác, sau đó bị bạn gái người ta tát cho mấy cái, mà người bạn gái kia lại trùng hợp là bạn học cũ của con.” Cố Duyên nghiêm túc nói ra, Liên Liên đã nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống.
“Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói linh tinh. Bụng con lớn như thế này rồi sao có thể đi dụ dỗ bạn trai của người khác được chứ? Rõ ràng là cô ta xúi giục bạn mình đánh con thì có! Nếu không phải cô ta xúi giục thì đứa con gái kia sao lại chưa nói hai câu đã nhảy vào đánh con chứ?”
Vết sưng đỏ trên mặt Liên Liên còn chưa hoàn toàn biến mất, kết hợp với nước mắt cá sấu của cô ta, nhìn vô cùng đáng thương.
Cố Duyên cười lạnh: “Có phải cô cảm thấy tôi đố kị vì cô mang thai không?”
“Nếu như không phải thế thì sao cô lại gọi người đánh tôi chứ?”
“Vậy cô cảm thấy nếu tôi đánh cô sảy thai thì tôi được lợi gì? Có thể tranh giành tài sản của nhà họ Ngự sao? Cô yên tâm, tôi không có nhiều ý đồ xấu như cô đâu, hơn nữa tôi cũng không cần phải giết chết một sinh mạng vô tội để tranh giành mấy thứ không quan trọng với tôi.”
“Ai mà biết được cô có ý đồ gì chứ? Ra vẻ thanh cao!” Liên Liên hừ lạnh.
“Đủ rồi!” Ông chủ Ngự nghe được tiếng động cũng đi từ trên tầng xuống, lườm mọi người: “Suốt ngày ầm ĩ, không ra thể thống gì cả!”
“Cha...” Liên Liên nhìn ông, chỉ tay vào Cố Duyên: “Là cô ta gọi người đến đánh con... Cha nhìn mặt con...”
“Được rồi, Duyên Duyên là hạng người gì thì trong lòng cha rất rõ ràng, con không cần phải ở đây gây sự nữa.”
Trong lòng Cố Duyên kinh ngạc, không ngờ ông chủ Ngự lại nói giúp cô.
Bà hai cũng không ngờ tới, vì vậy bà tức giận oán trách ông chủ Ngự: “Ông đang nói gì vậy? Rõ ràng trong bụng Liên Liên là cháu của ông, vậy mà ông lại đi nói giúp mấy người không biết lí lẽ kia!”
Ông chủ Ngự trừng mắt nhìn bà: “Trước kia bà chiều hư Dung Kim, bây giờ lại đến lượt Liên Liên, bà không biết cách dạy các con chung sống hòa bình sao?”
“Sao tôi lại không biết cách dạy con chứ? Sao tự nhiên ông lại đẩy vấn đề này lên người tôi?”
Ông chủ Ngự không muốn cãi nhau với bà hai, ông nói với Cố Duyên: “Duyên Duyên, con đừng để ý, đi lên nghỉ ngơi đi.”
Cố Duyên liếc mắt nhìn bà hai, cô thực sự không muốn ở đây dây dưa thêm với đám người này nữa, cho nên cô lập tức kéo Ngự Tứ đi lên tầng.
Trở về phòng ngủ, Cố Duyên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô thay quần áo, tắm rửa, thu dọn đồ đạc.
Ngự Tứ đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, nhìn cô từ phòng tắm đi tới, sợi tóc ẩm ướt còn nhỏ nước.
“Anh không tắm sao?” Cố Duyên hỏi.
Ngự Tứ đi đến tủ, lấy máy sấy ra: “Anh sấy tóc giúp em.”
“Cảm ơn!” Cố Duyên cười cười.
Ngự Tứ giúp cô sấy khô tóc, cẩn thận dùng lược chải, dường như sợ bản thân quá mạnh tay sẽ làm tóc cô gãy rụng. Chải xong, anh nhìn cô qua gương: “Duyên Duyên, em ra ngoài ở được không? Rời khỏi nơi này?”
“Vì sao?” Cố Duyên hỏi lại. Trên thực tế, không cần Ngự Tứ trả lời cô cũng biết nguyên nhân, nhưng không biết nên trả lời thế nào, đành phải hỏi ngược lại.
Ngự Tứ đặt lược xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Vừa nãy em đã thấy đủ rồi, còn cần hỏi sao?” Ngự Tứ hỏi lại.
Cố Duyên thản nhiên cười: “Bọn họ có thể làm gì được em? Còn muốn mạng của em nữa sao?”
“Sao em chắc chắn bọn họ không muốn mạng của em chứ?” Ngự Tứ cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Tin anh đi, chuyện gì bọn họ cũng làm được...”
Cố Duyên im lặng. Cô nhớ tới lời Phong Hách đã từng nói với cô, trong vòng một năm, người nhà họ Tần ai chết cũng đã chết, ai bị thương cũng đã bị thương. Ngay từ lúc đầu, Ngự Tứ đã không hề tin tưởng ông chủ Ngự và bà hai rồi.
“Nghe lời!” Anh lên tiếng.
“Vậy còn anh?” Cố Duyên ngẩng đầu, nhìn Ngự Tứ.
“Anh?” Ngự Tứ nói: “Anh vẫn chưa rời khỏi nhà họ Ngự được, chờ anh xử lý xong vài chuyện, anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi thị phi này.”
Đây là lời hứa của Ngự Tứ sao? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Ngự Tứ dùng thân phận thực sự của anh để hứa hẹn về tương lai với cô. Sự cảm động từ tận sâu trong đáy lòng cô chậm rãi dâng lên.
“Anh còn phải xử lý chuyện gì? Em có thể giúp anh.” Cố Duyên lo lắng hỏi.
Ngự Tứ chỉ cười nhạt, lắc đầu: “Em không giúp được anh, anh cũng không cần sự giúp đỡ của em, em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là được.”
“Anh để cho em về nhà họ Phong ở sao?”
“Không, đến biệt thự bên bờ biển ở đi.” Phong Tùy cười một tiếng: “Anh cũng không muốn gặp em mà lại phải nhìn sắc mặt cha vợ, chẳng tự do gì cả.”
“Nhưng cha... sẽ đồng ý sao?” Cố Duyên nghĩ đến cảnh ông chủ Ngự vừa nói tốt cho cô, nếu như không phải vì muốn cô ở lại đây thì sao ông ta lại nói tốt cho cô chứ?
“Em yên tâm đi, hiện giờ ông ta không dám làm gì em đâu. Chỉ cần em không trở lại thì ông ta cũng không có cách nào làm gì em được.”
Cố Duyên im lặng một lúc, lo lắng nói: “Ngự Tứ, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Sao em lại hỏi vậy?” Ngự Tứ nở nụ cười trấn an cô: “Yên tâm, anh tự có chừng mực.”
“Vậy anh phải đồng ý với em, cho dù đối phương làm gì thì không được giết người nữa.”
Cô không hi vọng Ngự Tứ sẽ cải trang thân phận để đi giết người giống như lần giết sếp Chu nữa, cho dù đối phương đáng chết tới đâu thì đó cũng là một mạng người. Hơn nữa, giết người sẽ phải đền mạng, cô luôn lo lắng sẽ có một ngày anh bị quả báo, bị cảnh sát bắt giữ, như vậy thì đời này của anh coi như xong rồi.
“Được, anh đồng ý với em!”
“Anh phải đảm bảo giữ đúng lời đó...”
“Anh đảm bảo!” Ngự Tứ cưng chiều cô không khác gì Phong Tùy, xem ra đây mới là bộ mặt thật của Ngự Tứ.
Tuy Cố Duyên không muốn rời bỏ Ngự Tứ để chuyển ra ngoài, nhưng thấy Ngự Tứ chắc chắn như vậy thì cô cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Cô ở lại nơi này chẳng những không giúp được Ngự Tứ mà còn có thể mang đến phiền phức cho anh nữa, vẫn nên rời đi thì tốt hơn.
Sáng hôm sau, Cố Duyên lấy danh nghĩa về nhà ngoại để rời khỏi nhà họ Ngự, tuy ông chủ Ngự không ngăn cản cô nhưng thật ra trong lòng ông ta cũng không thoải mái.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ngự, Ngự Tứ lập tức đưa Cố Duyên đến biệt thự bên bờ biển.
Cố Duyên dựa vào thành ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh vật trôi qua trước mắt, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn Ngự Tứ nói: “Có bao nhiêu phụ nữ đã từng ở biệt thự đó vậy? Anh nói thật cho em biết đi!”
Ngự Tứ không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh quay đầu nhìn cô: “Sao? Cuối cùng cũng biết ghen rồi sao?”
“Ngự Tứ, em đang nói nghiêm túc đó, em có bệnh sạch sẽ.”
“Ý của em là sao?”
“Em sẽ không ngủ trên chiếc giường mà người phụ nữ khác đã ngủ, cũng không ở trong căn phòng mà có người phụ nữ khác từng ở!”
“Em yên tâm đi, ngoại trừ Dao Trụ đã từng nghỉ ngơi một đêm ở phòng khách thì những phòng khác đều không có ai ở, trừ anh và em.” Ngự Tứ nói.
Cố Duyên cảm thấy rất tò mò, Phong Thanh thì sao? Chẳng lẽ Phong Thanh cũng chưa từng ở nơi này? Biệt thự bên bờ biển này xây mất khoảng hai năm, cộng thêm sửa sang thay đổi thì phải mất thêm một năm, có lẽ thời gian Ngự Tứ ở chỗ này cũng chưa vượt quá một năm.
Cô yên tâm hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút rầu rĩ không vui: “Vậy đám phụ nữ thường vây quanh anh ở đâu cả rồi?”
Chẳng lẽ lại ở khách sạn hết sao? Cô không tin anh lại ngốc nghếch như vậy.
Ngự Tứ nghĩ ngợi một lúc: “Anh cũng có bệnh sạch sẽ, không thích người khác ngủ trên giường của anh.”
“Bao gồm cả phụ nữ sao?”
“Cũng chỉ có phụ nữ mới có khả năng ngủ trên đó thôi, chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ cho một người đàn ông ngủ trên giường của anh sao?” Ngự Tứ liếc mắt nhìn Cố Duyên, giọng nói có chút không vui: “Duyên Duyên, em nghĩ anh quá xấu xa rồi, anh không giống như em nghĩ đâu!”
“Rõ ràng bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ vây quanh, Dao Trụ cũng nói như vậy.”
“Phụ nữ sao?” Ngự Tứ lắc đầu bật cười.
Cố Duyên im lặng, Ngự Tứ nói tiếp: “Em có cần anh cam đoan với em không, rằng từ nay về sau bên cạnh anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi.”
“Nếu như anh đồng ý thì như vậy là tốt nhất rồi.”
“Anh đồng ý.” Ngự Tứ dừng xe lại, nhìn Cố Duyên, kéo tay cô lên hôn một cái: “Như vậy em cũng nên cam đoan với anh, rằng trong lòng và bên cạnh em từ nay về sau cũng chỉ có một người đàn ông là anh chứ?”
Cố Duyên im lặng.
Người đàn ông này đúng là không muốn chịu thiệt thòi chút nào.
Trong lòng chỉ có một người đàn ông là Ngự Tứ sao? Đột nhiên Cố Duyên nhớ tới Phong Thanh, anh trai ruột của cô, có lẽ bây giờ cũng là lúc cô nên xóa Phong Thanh ra khỏi trái tim cô rồi. Cô nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không đồng ý với Ngự Tứ, chỉ cúi đầu mỉm cười, không nói gì.
Ngự Tứ bất đắc dĩ hít sâu một hơi: “Em toàn thích để anh chịu thiệt mà thôi. Nhưng không sao, anh không ép em.”
Anh luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó Cố Duyên sẽ đặt anh trong lòng. Anh không muốn ép buộc cô, không muốn tạo áp lực cho cô.
Cố Duyên đẩy Ngự Tứ một cái, thúc giục: “Người ta sẽ chê cười đó, mau xuống xe đi!”
“Yên tâm, người làm trong nhà đều đã bị cho nghỉ việc rồi, không có ai ở đây cả.” Ngự Tứ nhìn sang chiếc sân trống rỗng ở bên ngoài cửa sổ xe, cúi đầu hôn Cố Duyên.
Anh luôn thích hôn cô như vậy, cho dù ở chỗ nào, hôn bao nhiêu lâu, anh cũng cảm thấy không đủ.
Thậm chí anh còn ép người cô xuống ghế dựa trên xe, mạnh mẽ khống chế cô.
“Đừng...” Cố Duyên dùng sức đẩy anh ra.
Ngự Tứ đột nhiên ngừng lại, nhìn Cố Duyên: “Vì sao em không muốn? Em không thích anh hay là em có chỗ nào không thoải mái?”
Trong mắt Ngự Tứ có thất vọng, có tức giận. Cố Duyên sợ nhất vẻ mặt này của Ngự Tứ, cô vội nói: “Không phải, chỉ là chân của em sắp bị anh đè gãy rồi...” Nói xong, cô chỉ phần chân đang bị kẹt gần cửa xe.
Ngự Tứ tỏ vẻ hiểu rõ, ngồi thẳng dậy, đẩy cửa xe ra, xuống xe, sau đó đi vòng sang bên Cố Duyên, mở cửa xe, ôm cô ra ngoài.
Anh làm chuyện này rất đơn giản, giống như ôm một đồ vật không có trọng lượng vậy.
Cố Duyên bị anh dọa đến mức hét lớn lên một tiếng, dùng hai tay ôm chặt cổ anh: “Ngự Tứ, anh làm gì vậy?”
“Em nói xem anh làm gì?” Ngự Tứ ôm cô đi thẳng về cửa chính, mở cửa ra, ôm cô đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Cố Duyên ngượng ngùng úp mặt xuống, trong miệng không ngừng oán trách: “Ngự Tứ, anh muốn làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt sao?”
“Ban ngày ban mặt thì sao? Đâu có ảnh hưởng đến ai?” Cơ thể cao lớn của Ngự Tứ đè lên người Cố Duyên, hôn tới tấp lên mặt cô. Cuối cùng, anh không đợi được nữa, mạnh mẽ kéo quần áo trên người cô ra.
Cố Duyên rất nhạy cảm, chỉ cần anh vuốt ve một chút thì ngọn lửa ham muốn trong người cô sẽ được thắp lên, lúc đó cô có muốn giả bộ thục nữ cũng không được.
Ngự Tứ cũng là người có kinh nghiệm trong chuyện đó, cho nên hành động của anh vô cùng thuần thục.
“Còn ngây người ra đó làm gì?” Ngự Tứ hôn lên má cô, dịu dàng hỏi.
“Không có gì.”
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, chú ý một chút đi...”
“Ngự Tứ, yêu cầu của anh cao thật đấy!” Cô biểu hiện sự không vui của bản thân.
Ngự Tứ chỉ cười ha hả, xoay người một cái, ép chặt cô xuống dưới, bắt đầu vuốt ve...
/163
|