“Chẳng lẽ em nói sai sao?”
“Không ngờ cô cũng là người như vậy.”
Dao Trụ có chút mất mát, cười khổ: “Anh nói “cũng” là có ý gì? Còn có người giống như em sao? Người nào vậy? Hà Ngọc Ngân ư?”
Phong Tùy không muốn dây dưa với cô nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
Buổi tối, Cố Duyên nằm dài trên giường từ sớm, Phong Tùy bận rộn vài chuyện ở phòng sách xong cũng trở về phòng ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ, nhưng cả hai lại không buồn ngủ chút nào.
Phong Tùy ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Anh rất vui vì em có thể ghen với Ngọc Ngân, chứng minh trong lòng em có anh, nhưng em không cần ghen tị với một người đã khuất.”
Cố Duyên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Phong Tùy, đối mặt với anh: “Nếu như người đó còn sống thì sao?”
Phong Tùy lắc đầu: “Không có nếu như. Trên đời này không có nhiều chuyện “nếu như” như vậy, anh hi vọng em đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Duyên cười khổ, anh nói thế, bởi vì anh không biết “nếu như” mà cô vừa nói lại thực sự tồn tại mà thôi...
Phong Tùy hôn vào cổ cô, cô kinh ngạc một lát, sau đó nhắm mắt lại.
Thấy cô không chống cự, Phong Tùy bắt đầu hành động.
Anh giật áo ngủ trên người cô ra, sau đó đè lên, áp sát vào người cô. Khi quần áo hai người đều được cởi ra, Cố Duyên vẫn không thể chống lại bóng ma tâm lý trong lòng mình, khẽ đưa tay đẩy Phong Tùy...
Phong Tùy bị cô đẩy, anh kinh ngạc, dò xét nhìn cô: “Sao vậy?”
Rất lâu rồi cô không chống cự như vậy, vì sao hôm nay lại thế? Chẳng lẽ vì lời nói của Dao Trụ sao? Rốt cuộc Dao Trụ đã nói linh tinh những gì với cô?
“Xin lỗi.” Cố Duyên cắn môi: “Em không thoải mái!”
“Chỗ nào không thoải mái?” Phong Tùy liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ tức giận. Sao anh lại không biết đây chỉ là cái cớ chứ?
Cố Duyên thấy biểu cảm của Phong Tùy, cô biết bản thân nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy đành im lặng.
Phong Tùy đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói với cô: “Tâm lý của em bao giờ mới có thể mạnh mẽ lên vậy? Dao Trụ mới nói một hai câu đã ảnh hưởng em tới mức này rồi sao? Em không cảm thấy bản thân càng ngày càng thiếu tự tin hả?”
Cố Duyên vô cùng oan ức, rõ ràng anh không biết gì cả, cũng không hiểu gì cả...
Nếu đổi lại là người khác, gặp phải tình huống như cô thì nhất định cũng như vậy mà thôi!
“Có phải em muốn anh thề độc, cả đời này chỉ yêu một mình em, cho dù Hà Ngọc Ngân có sống lại hay không thì anh cũng chỉ yêu một mình em đúng không?”
Cố Duyên nhìn anh chăm chú: “Anh sẽ thề sao?”
“Sẽ!” Phong Tùy đưa tay nhặt áo ngủ khoác lên người, sau đó nhặt thêm một cái, ôm lấy Cố Duyên, khoác áo ngủ lên người cô.
Cố Duyên bỗng dưng đẩy Phong Tùy ra, thân thể hai người hơi xê dịch một chút.
“Không phải em muốn anh thề sao?” Phong Tùy nói xong lại ôm lấy cô.
Cố Duyên đột nhiên nhào vào ngực anh, ôm chầm lấy anh: “Không cần, em tin anh...”
Cô không muốn ép anh, càng không thể ép anh vào lúc này được. Bởi vì cô tin tưởng một ngày nào đó, Phong Tùy sẽ biết Hà Ngọc Ngân còn sống, cô không muốn anh khó xử vì lời thề này...
Yêu chính là yêu, cho dù yêu cô hay yêu Hà Ngọc Ngân thì đều là quyết định của riêng anh.
Anh cúi đầu xuống, dùng ngón tay nâng cằm cô lên: “Bao giờ thì em mới có tự tin trong tình yêu đây?”
“Em sẽ học cách tự tin.”
“Vậy thì bắt đầu từ giờ phút này đi...”
“Được!”
Phong Tùy ôm cô, nằm lên giường lần nữa.
Anh ôm lấy cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, anh cảm thấy như có chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh lại không thể xác định được. Bởi vì trong mắt anh, Cố Duyên không phải là người như thế này, cô không đa sầu đa cảm như vậy...
Sáng hôm sau, Cố Duyên tỉnh dậy, tâm trạng của cô cũng không tốt hơn là bao, ngược lại cô còn cảm thấy có thêm chút áy náy...
Cô tựa vào đầu giường, nhìn Phong Tùy đang thay quần áo trước gương, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Tiếng cầu cứu của Hà Ngọc Ngân lúc nào cũng vang lên trong đầu cô. Nếu Phong Tùy biết cô như vậy thì sẽ cho rằng cô là người tàn nhẫn, thấy chết không cứu, lúc đó anh còn yêu cô như hiện giờ không?
Vì có được Phong Tùy, cô đã lựa chọn che giấu chuyện Hà Ngọc Ngân, nhưng cảm giác tội ác khiến cho cô không thể nào yên lòng được, chẳng lẽ cô sẽ phải chịu cảm giác này cả đời sao?
“Sao vậy? Không muốn dậy sao?” Phong Tùy đi tới, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Không sao, không muốn dậy thì ngủ tiếp đi.”
Cố Duyên không ngủ nữa, nhanh chóng rửa mặt, sau đó xuống tầng ăn sáng cùng Phong Tùy.
Gần đây Phong Tùy rất bận rộn, Cố Duyên không dám hi vọng xa vời rằng ngày nào anh cũng trở về, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đêm nay anh về không?”
Phong Tùy nghĩ một lúc, gật đầu: “Có!”
Anh do dự, chứng tỏ anh không rảnh để về đây, vì vậy Cố Duyên nói: “Nếu bận thì không cần về đâu, em ở một mình cũng không sao. Cha em bảo ngày mai về nhà ăn cơm, em cũng có thể ở lại đó mà.”
“Không sao, anh về được!”
“Để hôm khác đi, em cũng muốn về nhà một hôm.” Cố Duyên cố tình nói như vậy để Phong Tùy yên tâm.
Quả nhiên Phong Tùy yên tâm, đặt dĩa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, cúi người ôm cô, mỉm cười nói: “Còn vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi, chờ anh giải quyết mọi chuyện xong, anh sẽ cùng em ăn tết.”
“Được!” Cố Duyên gật đầu, trong lòng bắt đầu chờ mong.
Cô đứng dậy cùng Phong Tùy, đi ra khỏi phòng ăn. A Kim đã chờ sẵn ở cửa, thấy hai người hôn tạm biệt, cậu ta khẽ cúi đầu xuống.
Trước khi đi, Phong Tùy còn dặn dò một câu: “Sau này nếu Dao Trụ tới tìm thì em cứ tránh đi là được.”
“Em biết rồi!” Cố Duyên gật đầu.
“Anh đi đây!” Phong Tùy hôn lên trán cô một cái.
Đêm ba mươi, Cố Duyên trở về nhà họ Phong ăn cơm tất niện, sau đó đi về nhà họ Cố, chúc tết ông nội Cố và ông bà Cố.
Ông nội Cố nhìn thấy Ngự Tứ và Cố Duyên, vui vẻ vô cùng, nhiệt tình tiếp đãi. Ông Cố, bà Cố đều lạnh nhạt, không có chút nhiệt tình nào. Sau khi Cố Duyên tặng lì xì cho bọn họ, nhận lại một bao lì xì thì bà Cố lập tức khó chịu trở về phòng.
Cố Duyên đành phải đi vào phòng ngủ của ông nội Cố, định trò chuyện cùng ông.
Khi Cố Duyên đi vào, Ngự Tứ và ông nội Cố đang uống trà, cô đi đến bên cạnh Ngự Tứ, hỏi ông Cố: “Mẹ sao vậy?”
Ông nội Cố cười cười: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy cháu lại nghĩ đến Phong Thanh, trong lòng khó chịu mà thôi.”
“Cũng phải...” Cố Duyên hít sâu một hơi, chuyện này cô cũng không có cách nào.
Cô thấy Ngự Tứ không nói gì, khẽ huých anh một cái: “Anh lì xì cho ông chưa?”
“Rồi!” Ngự Tứ ôm cô, mỉm cười: “Quên ai cũng được, nhưng không thể quên ông được đâu!”
“Lì xì không quan trọng, quan trọng là hai đứa có thể thường xuyên về thăm ông già này.” Ông nội Cố cười cười, dập tắt tàn thuốc trong tay: “Hơn nữa Ngự Tứ bận rộn nhiều việc như vậy, có thể tới đây thì ông đã rất thỏa mãn ồi.”
“Ông à, ông nghĩ oan cho cháu và Duyên Duyên rồi. Chỉ cần Duyên Duyên muốn về, cháu nhất định sẽ đi theo.” Ngự Tứ bóp nhẹ một cái vào tay Cố Duyên, cười híp mắt.
Ông Cố cũng cười theo, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngự Tứ, tuy Duyên Duyên không phải cháu gái ruột của ông nhưng lại do một tay ông nuôi lớn, nếu cháu dám phụ nó thì ông sẽ liều mạng với cháu!”
“Đến chết cũng sẽ không!”
“Được!” Ông Cố lại cười một tiếng, chỉ đồ ăn trên bàn: “Đây là bánh như ý mới làm, hai đứa nếm thử xem...”
Ngự Tứ cầm miếng bánh như ý lên cắn một cái, gật nhẹ đầu, sau đó đưa bánh đến bên miệng Cố Duyên đang sợ run người.
Cố Duyên hoàn hồn, đánh giá hai người, kinh ngạc một lúc lâu mới hỏi: “Hai người... Ông, ông biết thân phận thật của Ngự Tứ rồi sao?”
Từ khi Ngự Tứ thẳng thắn thừa nhận thân phận, hai người chưa từng tới nhà họ Cố, cô cũng chưa từng nói với ông, sao ông lại biết được?
Thấy ông nội Cố chỉ cười đầy ẩn ý, Cố Duyên đành chuyển hướng sang Ngự Tứ, nghi ngờ nhìn anh.
Hai người chỉ mỉm cười, không mở miệng nói chuyện, cuối cùng Ngự Tứ vẫn lên tiếng trước: “Ông đã sớm biết thân phận thật của anh rồi, hơn nữa... ông chính là người dạy anh cách sinh tồn. Ông không chỉ là người đầu tiên biết thân phận thật của anh, mà còn là ân nhân cứu mạng anh nữa.”
“Gì cơ?” Cố Duyên càng nghe càng mơ hồ. Ân nhân cứu mạng? Sao cô không biết ông nội từng cứu người vậy?
“Năm đó, khi anh và mẹ gặp tai nạn xe, ông đã cứu anh, sau đó ông thấy anh đáng thương nên đã gửi anh vào kí túc của trường học. Đến khi cha anh tìm tới, vì bảo vệ tính mạng cho anh nên ông đã lừa ông ta, nói rằng anh bị chấn thương não, vì vậy anh đã giả làm một kẻ ngốc, trở lại nhà họ Ngự...” Ngự Tứ giữ chặt tay Cố Duyên, mỉm cười: “Khi anh và ông gặp nhau, em vẫn ở nhà họ Phong làm con nhà giàu đó...”
“Hả?”
Ông nội Cố cười ha hả: “Hiện giờ chắc cháu cũng hiểu vì sao trước đây ông lại gả cháu cho Ngự Tứ chứ? Đã sớm nói với cháu rồi, ông sẽ không hại cháu đâu!”
“Chuyện này...” Cố Duyên chuyển hướng sang Ngự Tứ: “Có phải anh biết em từ trước rồi không?”
Ngự Tứ lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy sao anh lại kết hôn với em?” Cô không hiểu.
Ngự Tứ nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Có năm, sáu người phụ nữ đã kết hôn với anh rồi...”
Đúng vậy, trước cô, anh đã kết hôn năm lần rồi, mà hôn nhân của anh đều không do anh làm chủ, đều là ông chủ Ngự và bà hai sắp xếp.
Nụ cười trên mặt ông nội Cố nhạt dần, có chút buồn phiền: “Những năm này ông luôn cảm thấy có lỗi với cháu, cho nên hi vọng duy nhất của ông là có thể gả cháu vào một nhà tốt, sống vui vẻ hạnh phục. Khi ông nói chuyện này với Ngự Tứ, Ngự Tứ cũng không đồng ý, nhưng ông không từ bỏ ý định gả cháu cho Ngự Tứ, cho nên đã sai người đến nói chuyện mai mối với bà Ngự, không ngờ bà ta lại đồng ý.”
“Sau đó ông lừa mọi người rằng nhà thiếu tiền, lừa cháu vào đó sao?” Sắc mặt Cố Duyên tối sầm lại.
Ông nội Cố liếc nhìn cô: “Cháu có công nhận ông lừa người rất giỏi không?”
“Ông à, đâu phải là cháu không gả đi được chứ? Người ta đã không quan tâm ông còn cố đưa cháu qua, thật mất mặt!” Muốn cô thừa nhận ông nội Cố giỏi lừa người sao? Còn lâu cô mới thừa nhận.
Ngự Tứ cười trấn an cô: “Ý em là ban đầu anh có mắt không tròng sao?”
Anh ở nhà họ Ngự nhiều năm, thỉnh thoảng còn phải trở về thân phận Phong Tùy, rất bận rộn, cho nên nhiều năm không đến nhà họ Cố, vì vậy không gặp được Cố Duyên.
Lúc đó, ông nội Cố muốn gả cháu gái cho anh, anh đã nhanh chóng từ chối. Anh sống ở nhà họ Ngự từ nhỏ, chứng kiến không ít mâu thuẫn lục đục tàn nhẫn của đám người đó, nếu như đổi lại là người khác muốn gả vào nhà họ Ngự thì anh sẽ không ngăn cản, bởi vì bọn họ không đáng để anh bảo vệ. Nhưng Cố Duyên thì khác, ông nội Cố là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể để cho cháu gái ông sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy? Sao anh có thể để cô gả cho một người đàn ông không yêu thương cô chứ?
“Hiện giờ biết rõ mọi chuyện rồi, hai đứa có thể chung sống thật tốt...” Ông nội Cố nói: “Cổ đông lớn nhất Tần Thị hiện giờ là Ngự Tứ, trò chơi mạo hiểm này cũng nên kết thúc rồi. Chờ sau khi mọi chuyện ổn định, hai đứa hãy rời khỏi nhà họ Ngự, sống cuộc sống của riêng mình.”
“Cháu biết rồi!” Ngự Tứ ôm vai Cố Duyên, đáp một cách nghiêm túc.
Cố Duyên thì lại kinh ngạc vô cùng, Tần Thị đã rơi vào tay Ngự Tứ sao? Sao lại nhanh như vậy?
“Không ngờ cô cũng là người như vậy.”
Dao Trụ có chút mất mát, cười khổ: “Anh nói “cũng” là có ý gì? Còn có người giống như em sao? Người nào vậy? Hà Ngọc Ngân ư?”
Phong Tùy không muốn dây dưa với cô nữa, dứt khoát cúp điện thoại.
Buổi tối, Cố Duyên nằm dài trên giường từ sớm, Phong Tùy bận rộn vài chuyện ở phòng sách xong cũng trở về phòng ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ, nhưng cả hai lại không buồn ngủ chút nào.
Phong Tùy ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Anh rất vui vì em có thể ghen với Ngọc Ngân, chứng minh trong lòng em có anh, nhưng em không cần ghen tị với một người đã khuất.”
Cố Duyên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Phong Tùy, đối mặt với anh: “Nếu như người đó còn sống thì sao?”
Phong Tùy lắc đầu: “Không có nếu như. Trên đời này không có nhiều chuyện “nếu như” như vậy, anh hi vọng em đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Duyên cười khổ, anh nói thế, bởi vì anh không biết “nếu như” mà cô vừa nói lại thực sự tồn tại mà thôi...
Phong Tùy hôn vào cổ cô, cô kinh ngạc một lát, sau đó nhắm mắt lại.
Thấy cô không chống cự, Phong Tùy bắt đầu hành động.
Anh giật áo ngủ trên người cô ra, sau đó đè lên, áp sát vào người cô. Khi quần áo hai người đều được cởi ra, Cố Duyên vẫn không thể chống lại bóng ma tâm lý trong lòng mình, khẽ đưa tay đẩy Phong Tùy...
Phong Tùy bị cô đẩy, anh kinh ngạc, dò xét nhìn cô: “Sao vậy?”
Rất lâu rồi cô không chống cự như vậy, vì sao hôm nay lại thế? Chẳng lẽ vì lời nói của Dao Trụ sao? Rốt cuộc Dao Trụ đã nói linh tinh những gì với cô?
“Xin lỗi.” Cố Duyên cắn môi: “Em không thoải mái!”
“Chỗ nào không thoải mái?” Phong Tùy liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ tức giận. Sao anh lại không biết đây chỉ là cái cớ chứ?
Cố Duyên thấy biểu cảm của Phong Tùy, cô biết bản thân nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy đành im lặng.
Phong Tùy đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói với cô: “Tâm lý của em bao giờ mới có thể mạnh mẽ lên vậy? Dao Trụ mới nói một hai câu đã ảnh hưởng em tới mức này rồi sao? Em không cảm thấy bản thân càng ngày càng thiếu tự tin hả?”
Cố Duyên vô cùng oan ức, rõ ràng anh không biết gì cả, cũng không hiểu gì cả...
Nếu đổi lại là người khác, gặp phải tình huống như cô thì nhất định cũng như vậy mà thôi!
“Có phải em muốn anh thề độc, cả đời này chỉ yêu một mình em, cho dù Hà Ngọc Ngân có sống lại hay không thì anh cũng chỉ yêu một mình em đúng không?”
Cố Duyên nhìn anh chăm chú: “Anh sẽ thề sao?”
“Sẽ!” Phong Tùy đưa tay nhặt áo ngủ khoác lên người, sau đó nhặt thêm một cái, ôm lấy Cố Duyên, khoác áo ngủ lên người cô.
Cố Duyên bỗng dưng đẩy Phong Tùy ra, thân thể hai người hơi xê dịch một chút.
“Không phải em muốn anh thề sao?” Phong Tùy nói xong lại ôm lấy cô.
Cố Duyên đột nhiên nhào vào ngực anh, ôm chầm lấy anh: “Không cần, em tin anh...”
Cô không muốn ép anh, càng không thể ép anh vào lúc này được. Bởi vì cô tin tưởng một ngày nào đó, Phong Tùy sẽ biết Hà Ngọc Ngân còn sống, cô không muốn anh khó xử vì lời thề này...
Yêu chính là yêu, cho dù yêu cô hay yêu Hà Ngọc Ngân thì đều là quyết định của riêng anh.
Anh cúi đầu xuống, dùng ngón tay nâng cằm cô lên: “Bao giờ thì em mới có tự tin trong tình yêu đây?”
“Em sẽ học cách tự tin.”
“Vậy thì bắt đầu từ giờ phút này đi...”
“Được!”
Phong Tùy ôm cô, nằm lên giường lần nữa.
Anh ôm lấy cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô, anh cảm thấy như có chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh lại không thể xác định được. Bởi vì trong mắt anh, Cố Duyên không phải là người như thế này, cô không đa sầu đa cảm như vậy...
Sáng hôm sau, Cố Duyên tỉnh dậy, tâm trạng của cô cũng không tốt hơn là bao, ngược lại cô còn cảm thấy có thêm chút áy náy...
Cô tựa vào đầu giường, nhìn Phong Tùy đang thay quần áo trước gương, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đè nặng, vô cùng khó chịu.
Tiếng cầu cứu của Hà Ngọc Ngân lúc nào cũng vang lên trong đầu cô. Nếu Phong Tùy biết cô như vậy thì sẽ cho rằng cô là người tàn nhẫn, thấy chết không cứu, lúc đó anh còn yêu cô như hiện giờ không?
Vì có được Phong Tùy, cô đã lựa chọn che giấu chuyện Hà Ngọc Ngân, nhưng cảm giác tội ác khiến cho cô không thể nào yên lòng được, chẳng lẽ cô sẽ phải chịu cảm giác này cả đời sao?
“Sao vậy? Không muốn dậy sao?” Phong Tùy đi tới, hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Không sao, không muốn dậy thì ngủ tiếp đi.”
Cố Duyên không ngủ nữa, nhanh chóng rửa mặt, sau đó xuống tầng ăn sáng cùng Phong Tùy.
Gần đây Phong Tùy rất bận rộn, Cố Duyên không dám hi vọng xa vời rằng ngày nào anh cũng trở về, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Đêm nay anh về không?”
Phong Tùy nghĩ một lúc, gật đầu: “Có!”
Anh do dự, chứng tỏ anh không rảnh để về đây, vì vậy Cố Duyên nói: “Nếu bận thì không cần về đâu, em ở một mình cũng không sao. Cha em bảo ngày mai về nhà ăn cơm, em cũng có thể ở lại đó mà.”
“Không sao, anh về được!”
“Để hôm khác đi, em cũng muốn về nhà một hôm.” Cố Duyên cố tình nói như vậy để Phong Tùy yên tâm.
Quả nhiên Phong Tùy yên tâm, đặt dĩa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, cúi người ôm cô, mỉm cười nói: “Còn vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi, chờ anh giải quyết mọi chuyện xong, anh sẽ cùng em ăn tết.”
“Được!” Cố Duyên gật đầu, trong lòng bắt đầu chờ mong.
Cô đứng dậy cùng Phong Tùy, đi ra khỏi phòng ăn. A Kim đã chờ sẵn ở cửa, thấy hai người hôn tạm biệt, cậu ta khẽ cúi đầu xuống.
Trước khi đi, Phong Tùy còn dặn dò một câu: “Sau này nếu Dao Trụ tới tìm thì em cứ tránh đi là được.”
“Em biết rồi!” Cố Duyên gật đầu.
“Anh đi đây!” Phong Tùy hôn lên trán cô một cái.
Đêm ba mươi, Cố Duyên trở về nhà họ Phong ăn cơm tất niện, sau đó đi về nhà họ Cố, chúc tết ông nội Cố và ông bà Cố.
Ông nội Cố nhìn thấy Ngự Tứ và Cố Duyên, vui vẻ vô cùng, nhiệt tình tiếp đãi. Ông Cố, bà Cố đều lạnh nhạt, không có chút nhiệt tình nào. Sau khi Cố Duyên tặng lì xì cho bọn họ, nhận lại một bao lì xì thì bà Cố lập tức khó chịu trở về phòng.
Cố Duyên đành phải đi vào phòng ngủ của ông nội Cố, định trò chuyện cùng ông.
Khi Cố Duyên đi vào, Ngự Tứ và ông nội Cố đang uống trà, cô đi đến bên cạnh Ngự Tứ, hỏi ông Cố: “Mẹ sao vậy?”
Ông nội Cố cười cười: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy cháu lại nghĩ đến Phong Thanh, trong lòng khó chịu mà thôi.”
“Cũng phải...” Cố Duyên hít sâu một hơi, chuyện này cô cũng không có cách nào.
Cô thấy Ngự Tứ không nói gì, khẽ huých anh một cái: “Anh lì xì cho ông chưa?”
“Rồi!” Ngự Tứ ôm cô, mỉm cười: “Quên ai cũng được, nhưng không thể quên ông được đâu!”
“Lì xì không quan trọng, quan trọng là hai đứa có thể thường xuyên về thăm ông già này.” Ông nội Cố cười cười, dập tắt tàn thuốc trong tay: “Hơn nữa Ngự Tứ bận rộn nhiều việc như vậy, có thể tới đây thì ông đã rất thỏa mãn ồi.”
“Ông à, ông nghĩ oan cho cháu và Duyên Duyên rồi. Chỉ cần Duyên Duyên muốn về, cháu nhất định sẽ đi theo.” Ngự Tứ bóp nhẹ một cái vào tay Cố Duyên, cười híp mắt.
Ông Cố cũng cười theo, sau đó nghiêm mặt nói: “Ngự Tứ, tuy Duyên Duyên không phải cháu gái ruột của ông nhưng lại do một tay ông nuôi lớn, nếu cháu dám phụ nó thì ông sẽ liều mạng với cháu!”
“Đến chết cũng sẽ không!”
“Được!” Ông Cố lại cười một tiếng, chỉ đồ ăn trên bàn: “Đây là bánh như ý mới làm, hai đứa nếm thử xem...”
Ngự Tứ cầm miếng bánh như ý lên cắn một cái, gật nhẹ đầu, sau đó đưa bánh đến bên miệng Cố Duyên đang sợ run người.
Cố Duyên hoàn hồn, đánh giá hai người, kinh ngạc một lúc lâu mới hỏi: “Hai người... Ông, ông biết thân phận thật của Ngự Tứ rồi sao?”
Từ khi Ngự Tứ thẳng thắn thừa nhận thân phận, hai người chưa từng tới nhà họ Cố, cô cũng chưa từng nói với ông, sao ông lại biết được?
Thấy ông nội Cố chỉ cười đầy ẩn ý, Cố Duyên đành chuyển hướng sang Ngự Tứ, nghi ngờ nhìn anh.
Hai người chỉ mỉm cười, không mở miệng nói chuyện, cuối cùng Ngự Tứ vẫn lên tiếng trước: “Ông đã sớm biết thân phận thật của anh rồi, hơn nữa... ông chính là người dạy anh cách sinh tồn. Ông không chỉ là người đầu tiên biết thân phận thật của anh, mà còn là ân nhân cứu mạng anh nữa.”
“Gì cơ?” Cố Duyên càng nghe càng mơ hồ. Ân nhân cứu mạng? Sao cô không biết ông nội từng cứu người vậy?
“Năm đó, khi anh và mẹ gặp tai nạn xe, ông đã cứu anh, sau đó ông thấy anh đáng thương nên đã gửi anh vào kí túc của trường học. Đến khi cha anh tìm tới, vì bảo vệ tính mạng cho anh nên ông đã lừa ông ta, nói rằng anh bị chấn thương não, vì vậy anh đã giả làm một kẻ ngốc, trở lại nhà họ Ngự...” Ngự Tứ giữ chặt tay Cố Duyên, mỉm cười: “Khi anh và ông gặp nhau, em vẫn ở nhà họ Phong làm con nhà giàu đó...”
“Hả?”
Ông nội Cố cười ha hả: “Hiện giờ chắc cháu cũng hiểu vì sao trước đây ông lại gả cháu cho Ngự Tứ chứ? Đã sớm nói với cháu rồi, ông sẽ không hại cháu đâu!”
“Chuyện này...” Cố Duyên chuyển hướng sang Ngự Tứ: “Có phải anh biết em từ trước rồi không?”
Ngự Tứ lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy sao anh lại kết hôn với em?” Cô không hiểu.
Ngự Tứ nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Có năm, sáu người phụ nữ đã kết hôn với anh rồi...”
Đúng vậy, trước cô, anh đã kết hôn năm lần rồi, mà hôn nhân của anh đều không do anh làm chủ, đều là ông chủ Ngự và bà hai sắp xếp.
Nụ cười trên mặt ông nội Cố nhạt dần, có chút buồn phiền: “Những năm này ông luôn cảm thấy có lỗi với cháu, cho nên hi vọng duy nhất của ông là có thể gả cháu vào một nhà tốt, sống vui vẻ hạnh phục. Khi ông nói chuyện này với Ngự Tứ, Ngự Tứ cũng không đồng ý, nhưng ông không từ bỏ ý định gả cháu cho Ngự Tứ, cho nên đã sai người đến nói chuyện mai mối với bà Ngự, không ngờ bà ta lại đồng ý.”
“Sau đó ông lừa mọi người rằng nhà thiếu tiền, lừa cháu vào đó sao?” Sắc mặt Cố Duyên tối sầm lại.
Ông nội Cố liếc nhìn cô: “Cháu có công nhận ông lừa người rất giỏi không?”
“Ông à, đâu phải là cháu không gả đi được chứ? Người ta đã không quan tâm ông còn cố đưa cháu qua, thật mất mặt!” Muốn cô thừa nhận ông nội Cố giỏi lừa người sao? Còn lâu cô mới thừa nhận.
Ngự Tứ cười trấn an cô: “Ý em là ban đầu anh có mắt không tròng sao?”
Anh ở nhà họ Ngự nhiều năm, thỉnh thoảng còn phải trở về thân phận Phong Tùy, rất bận rộn, cho nên nhiều năm không đến nhà họ Cố, vì vậy không gặp được Cố Duyên.
Lúc đó, ông nội Cố muốn gả cháu gái cho anh, anh đã nhanh chóng từ chối. Anh sống ở nhà họ Ngự từ nhỏ, chứng kiến không ít mâu thuẫn lục đục tàn nhẫn của đám người đó, nếu như đổi lại là người khác muốn gả vào nhà họ Ngự thì anh sẽ không ngăn cản, bởi vì bọn họ không đáng để anh bảo vệ. Nhưng Cố Duyên thì khác, ông nội Cố là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể để cho cháu gái ông sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy? Sao anh có thể để cô gả cho một người đàn ông không yêu thương cô chứ?
“Hiện giờ biết rõ mọi chuyện rồi, hai đứa có thể chung sống thật tốt...” Ông nội Cố nói: “Cổ đông lớn nhất Tần Thị hiện giờ là Ngự Tứ, trò chơi mạo hiểm này cũng nên kết thúc rồi. Chờ sau khi mọi chuyện ổn định, hai đứa hãy rời khỏi nhà họ Ngự, sống cuộc sống của riêng mình.”
“Cháu biết rồi!” Ngự Tứ ôm vai Cố Duyên, đáp một cách nghiêm túc.
Cố Duyên thì lại kinh ngạc vô cùng, Tần Thị đã rơi vào tay Ngự Tứ sao? Sao lại nhanh như vậy?
/163
|