“Không có gì!” Cố Duyên vội vã buộc lại quần áo, sau đó nhặt áo ngủ của anh lên, đưa cho anh. Giữa ban ngày ban mặt như này, cô không dám nhìn thân thể hoàn mỹ của anh…
Sau khi tắm rửa, thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Ông chủ Ngự, bà hai, Liên Liên đều ở đó, vẫn ngồi ở vị trí chủ nhà trên ghế sofa, nhưng không có tinh thần như hồi trước.
Nhất là ông chủ Ngự, dường như trong một đêm đã già đi rất nhiều. Bà hai thì lại chẳng thay đổi gì, vẫn mang gương mặt lạnh lùng cao ngạo, Còn Liên Liên thì cả mặt đầy nước mắt, rõ ràng là vừa cãi nhau với ông chủ Ngự.
Thấy hai người đi xuống, Liên Liên lập tức chào đón, kéo tay Ngự Tứ: “Ngự Tứ, anh đến rất đúng lúc, hiện giờ anh là chủ của căn nhà này, anh phải làm chủ cho em!”
Ngự Tứ chán ghét tránh sang một bên, lạnh lùng nói: “Chuyện của cô thì cô tự quản đi.”
“Nhưng bà già đáng chết này không cho!” Liên Liên quay người chỉ vào mặt bà hai, tức giận nói: “Tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, đây không phải là con của Ngự Hàn, vì sao không ai tin tưởng tôi?”
Bà hai cười lạnh: “Lúc trước, khi cô muốn vào nhà họ Ngự, cô cũng khóc lóc như bây giờ, cầu xin tôi tin tưởng cô, nói rằng đó là con của Ngự Hàn!”
“Đó là bởi vì lúc trước nhà họ Ngự có tiền có thế, tôi muốn vào nên mới nói vậy, hiện giờ nhà họ Ngự sụp đổ rồi, tôi không cần phải diễn trò nữa, hiểu không?” Liên Liên đã giải thích rất nhiều lần rồi mà không ai tin cô ta cả.
Bà hai kia cứ nhốt cô ta, bắt cô ta ở trong nhà chờ sinh đẻ, không cho cô ta ra khỏi cửa.
“Sụp đổ cái gì?” Ông chủ Ngự ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô ta: “Chú ý từ ngữ một chút, Tần Thị chẳng qua chỉ là đổi chủ mà thôi, người chủ mới vẫn là cậu hai của nhà họ Ngự, sụp đổ cái gì?”
Đúng là nói không biết ngại! Chỉ là nhà họ Ngự thực sự đã sụp đổ rồi! Cố Duyên cười khổ trong lòng.
Liên Liên cũng biết rõ điều này, cười mỉa mai: “Lừa mình dối người làm gì? Hiện giờ bên ngoài đều đồn đại ông chủ Ngự ác giả ác báo, tài sản cuối cùng lại rơi vào tay con trai mình chứ? Ông cảm thấy Ngự Tứ sẽ giữ ông lại nhà họ Ngự an hưởng tuổi già à?”
Ông chủ Ngự khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Ngự Tứ, tràn đầy mong đợi.
Khi Liên Liên vừa nói xong, bà hai lập tức đứng lên, tát Liên Liên một cái: “Con khốn này! Nhà này có thể đổi chủ hay không còn chưa biết đâu! Đúng là nuôi ong tay áo!”
Liên Liên bị bà ta đánh suýt ngã sấp trên mặt đất, may mà có Cố Duyên tới đỡ.
“Bụng to thì đi nghỉ đi, ở đây tranh cãi làm gì?” Cố Duyên nhắc nhở. Cô đã trải qua cảm giác mất con nên cô không hi vọng Liên Liên cũng bị như thế, cho dù Liên Liên đã từng nhẫn tâm muốn làm tổn thương cô.
Liên Liên không muốn nhận ý tốt này của Cố Duyên, cô ta hất tay Cố Duyên ra, lạnh lùng nói: “Bớt ở đây đóng vai người tốt đi! Bây giờ trong lòng cô đang cười nhạo tôi chứ gì?”
Ngự Tứ vẫy tay về phía cửa, hai bảo vệ đi đến, cung kính mở miệng: “Cậu hai, có chuyện gì vậy?”
“Mang người đàn bà điên này nhốt vào phòng cậu cả!” Ngự Tứ lạnh nhạt nói.
Hai bảo vệ không nói gì, lập tức bắt Liên Liên lại, đưa cô ta lên tầng hai.
Liên Liên tức giận, giãy giụa hét lớn: “Tôi muốn đi ra ngoài, không muốn trở về phòng, tôi không muốn ở cùng kẻ điên như Ngự Hàn…”
Giọng của cô ta còn đang vang vọng, nhưng người đã bị đẩy vào phòng ngủ rồi.
Cố Duyên không đành lòng, khẽ giật góc áo Ngự Tứ, nhắc nhở anh đừng tàn nhẫn quá.
Sao Ngự Tứ lại không hiểu rõ ý của cô chứ? Duyên Duyên của anh quá mức lương thiện, cho nên mới bị người khác bắt nạt. Anh ôm bả vai Cố Duyên, im lặng trấn an cô.
Phòng khách chỉ còn lại bốn người, không khí có chút yên tĩnh. Ông chủ Ngự hít sâu một hơi, nhìn Ngự Tứ: “Con định làm gì?”
Khi ông biết Ngự Tứ vẫn đang giả điên lừa gạt ông, anh chính là ông chủ đứng sau lưng Thụy Cảnh thì ông đã không hi vọng Ngự Tứ buông tha cho mình nữa rồi.
Đêm qua ông đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mọi thứ lại rơi vào tay đứa con trai ngu ngốc kia. Năm Ngự Tứ gặp tai nạn mới có mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi mà lại có thể đùa giỡn ông trong lòng bàn tay sao? Thật nực cười!
“Rất đơn giản, giết người đền mạng, ông có thể nhớ lại xem mẹ tôi chết như thế nào.” Ngự Tứ nghiêm túc nói.
Ông chủ Ngự kinh ngạc, giết người đền mạng sao? Ông còn chưa muốn chết!
“Ngự Tứ…” Mắt ông chủ Ngự ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Nể mặt mấy năm nay cha dốc lòng kinh doanh Tần Thị mà bỏ qua đi, tha cho mẹ hai và anh trai con…”
“Mẹ hai sẽ có Dung Kim quan tâm, chúng ta không cần nhọc lòng.” Ngự Tứ nói.
Lúc trước, anh giữ lại Dung Kim chính là vì ngày này. Anh biết Dung Kim đã nhịn bà hai rất lâu rồi, một ngày nào đó nhất định sẽ bùng phát. Quả nhiên, chẳng qua anh chỉ đến trước mặt cảnh sát tố cáo cô ta, cô ta lập tức khai cả bà hai ra.
Bà hai làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, cũng nên vào trong đó.
“Con…” Ông chủ Ngự tuyệt vọng, ngón tay run rẩy chỉ vào anh: “Con lại để cho mẹ con ngồi tù sao?”
“Không được sao? Còn có ông nữa, ông không nên ngồi tù sao?” Ngự Tứ cười lạnh: “Đúng rồi, không nên cho hai người ngồi tù, hẳn là phải dùng dao xẻo từng miếng cho tới chết mới hả giận được….”
“Ngự Tứ, mày không phải là người!” Ngón tay ông chủ Ngự nắm chặt, đánh một cái lên bàn trà.
Ngự Tứ chỉ cười nhạt: “Ông cũng đâu phải là người.”
Cố Duyên lặng lẽ kéo áo Ngự Tứ, nhỏ giọng nói: “Dù sao cha mẹ cũng là bề trên, anh bớt tranh cãi đi.”
Tuy bà hai đáng giận, ông chủ Ngự cũng không khá hơn, nhưng nói chuyện với bề trên như thế có chút hỗn xược, cô cảm thấy không ổn lắm, cô chưa từng thấy ai đối xử với người già như vậy…
“Duyên Duyên, em quên những chuyện bọn họ làm với em rồi sao?” Ngự Tứ quay đầu nhìn Cố Duyên.
Anh thích sự lương thiện của cô, nhưng không thích cô lương thiện tới mức ngu xuẩn như vậy!
“Hay là em không biết hai, ba mươi năm nay anh sống như thế nào?”
Cố Duyên im lặng, cô đương nhiên biết những năm này Ngự Tứ sống như thế nào, không chỉ nghe Phong Hách nói, nghe ông nội Cố nói mà cô còn tận mắt chứng kiến cuộc sống hèn mọn của anh ở nhà họ Ngự.
Cô không lên tiếng nữa, đành để cho anh xả hết cơn tức giận tích tụ bao nhiêu năm nay ra ngoài vậy…
Ông chủ Ngự cắn răng, giọng điệu cũng hòa hoãn lại, cầu xin Ngự Tứ: “Ngự Tứ, trước đây là cha không đúng, bây giờ cha xin lỗi con, có tức giận gì con cứ trút vào cha là được, con buông tha cho mẹ con và anh trai con được không? Coi như cha xin con.”
Ông cho rằng Ngự Tứ sẽ mềm lòng mà tha cho ông một lần, dù sao ông cũng đã lớn tuổi rồi, còn phải hạ mình nói xin lỗi với anh.
Nhưng lời xin lỗi của ông ta càng khiến cho Ngự Tứ tức giận, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng sâu hơn vài phần, nhìn chằm chằm ông chủ Ngự: “Ông vẫn cầu xin cho bà ta sao? Nếu không có bà ta thì sao mẹ tôi lại chết? Nếu không có bà ta thì sao ông lại bỏ mặc mẹ tôi?”
Ngự Tứ hít sâu, nhắm mắt lại, trong lòng anh đau đớn vô cùng: “Có phải ông định nói cho tôi biết mẹ tôi là người điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược, cậy mạnh hiếp yếu không? Ông lừa được người ngoài, nhưng không lừa được tôi đâu. Bởi vì chỉ có tôi biết mẹ tôi là người như thế nào, chỉ có tôi biết khi ông thông đồng cùng người phụ nữ khác thì bà ấy đã rất đau lòng…”
Ngự Tứ nói rất nhiều, giọng nói anh dường như có chút nghẹn ngào.
Cố Duyên nắm chặt tay anh, im lặng ở bên cạnh anh. Anh đau, đương nhiên cô còn đau hơn.
Cô chưa từng nhìn thấy anh đau lòng như vậy, chưa từng thấy anh nức nở nghẹn ngào như vậy… Cho dù là chuyện của Hà Ngọc Ngân, anh cũng chưa từng phát điên như thế.
Ngự Tứ nắm chặt tay cô, nói với cô: “Anh còn chưa sinh ra, Ngự Hàn đã ba tuổi rồi, ông ta và mẹ anh mới kết hôn có một năm. Em cảm thấy ông ta có đáng chết không? Còn có bà ta nữa…”
Anh chỉ tay vào bà hai.
Cố Duyên im lặng ở cạnh Ngự Tứ, không nói gì, cũng không biết bản thân có thể nói gì.
Điều khiến cô nghi ngờ nhất là mẹ Ngự Tứ rốt cuộc là người như thế nào? Giống như người ngoài nói hay là giống như Ngự Tứ nói?
Cô tin Ngự Tứ sẽ không nói dối, nhất là chuyện như thế này.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Bà hai liếc nhìn Ngự Tứ.
Từ đầu đến cuối, bà hai đều mang dáng vẻ lạnh lùng, dường như đây là chuyện không liên quan tới bà ta, ngay cả khi nhắc đến Dung Kim, thái độ bà ta cũng giống như người sắp phải ngồi tù không phải là bà ta vậy.
Ngự Tứ nhìn xung quanh căn nhà, lạnh nhạt nói: “Căn nhà này đã bị chồng bà thế chấp cho ngân hàng rồi, qua nghỉ lễ thì ngân hàng sẽ đến thu lại, dù sao hai người ai nên ngồi tù thì vào tù, nên rời đi thì rời đi, nơi này cũng không ở được nữa. Tôi cũng không định chuộc căn nhà này về, huống chi khắp nơi đều là kỉ niệm không tốt đẹp gì, không cần thiết giữ lại.”
“Đúng vậy, không có kỉ niệm tốt đẹp gì, còn có kí ức đau khổ của Nguyệt Nguyệt nữa.” Bà hai nhếch môi cười, nhìn Ngự Tứ: “Ngự Tứ, cậu thắng tất cả thì sao? Cậu có vui không? Có hạnh phúc không? Cậu còn đủ thời gian cảm nhận niềm vui chiến thắng sao?”
Cố Duyên run lên, lời này của bà hai là có ý gì? Vì sao lại khiến cô lo lắng như vậy? Cô quay đầu nhìn Ngự Tứ, Ngự Tứ chỉ nhếch môi cười lạnh, không kinh ngạc hay lo lắng gì cả.
Cô nhớ Phong Thanh từng nói với cô, bệnh của Ngự Tứ hiện giờ chưa có bệnh viện nào trị được, hơn nữa sẽ nặng dần lên, cho đến khi phát bệnh thì sẽ đau đớn mà chết.
Chẳng lẽ bà hai nói chuyện này sao? Chỉ là… vì sao bà ta lại xác định Ngự Tứ gặp nguy hiểm chứ? Cho dù cô là vợ cũng không biết mà?
“Trước khi chết có thể nhìn hai người thua cuộc, tôi hài lòng rồi!” Ngự Tứ cười cười.
“Chẳng lẽ cậu không sợ…”
“Đời tôi chỉ sợ đúng một chuyện, đó là không thể đoạt lại Tần Thị, không thể nhìn thấy các người thảm hại.” Ngự Tứ cắt ngang lời bà ta. Anh biết bà hai muốn nói gì, nhưng Cố Duyên ở đây, anh không hi vọng Cố Duyên nghe được những lời liên quan đến bệnh tình của anh, anh lo lắng Cố Duyên bị dọa sợ.
“Duyên Duyên, chúng ta về phòng.” Anh nắm tay Cố Duyên, xoay người, đi lên tầng hai.
“Cậu hai, hai người còn chưa ăn sáng.” Linh Lung đuổi theo sau lưng bọn họ.
“Mang bữa sáng lên phòng!” Ngự Tứ nói.
“Còn nữa… ông chủ và bà chủ thì sao ạ?” Linh Lung nhìn ông chủ Ngự và bà hai.
Hiện giờ mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Ngự Tứ định đoạt, không có lệnh của anh thì bọn họ cũng không dám chuẩn bị thêm một phần ăn sáng.
Ngự Tứ do dự: “Ông chủ và bà chủ vội thu dọn đồ đạc nên không có thời gian ăn sáng, không cần chuẩn bị cho bọn họ, còn có…”
Anh chuyển hướng nhìn về phía chị Lương đứng cạnh bà hai: “Chị Lương, chị có tình cảm tốt với ông bà chủ như vậy, thì phiền chị trông chừng bọn họ. Ngoại trừ quần áo giày dép, không cho mang đi bất cứ thứ gì cả, cho dù là đồ đạc, trang sức dùng tiền của Tần Thị để mua.
“Ngự Tứ, con…” Ông chủ Ngự tức giận hộc máu, đứng dậy khỏi ghế, suýt nữa thì ngã xuống…
Sau khi tắm rửa, thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Ông chủ Ngự, bà hai, Liên Liên đều ở đó, vẫn ngồi ở vị trí chủ nhà trên ghế sofa, nhưng không có tinh thần như hồi trước.
Nhất là ông chủ Ngự, dường như trong một đêm đã già đi rất nhiều. Bà hai thì lại chẳng thay đổi gì, vẫn mang gương mặt lạnh lùng cao ngạo, Còn Liên Liên thì cả mặt đầy nước mắt, rõ ràng là vừa cãi nhau với ông chủ Ngự.
Thấy hai người đi xuống, Liên Liên lập tức chào đón, kéo tay Ngự Tứ: “Ngự Tứ, anh đến rất đúng lúc, hiện giờ anh là chủ của căn nhà này, anh phải làm chủ cho em!”
Ngự Tứ chán ghét tránh sang một bên, lạnh lùng nói: “Chuyện của cô thì cô tự quản đi.”
“Nhưng bà già đáng chết này không cho!” Liên Liên quay người chỉ vào mặt bà hai, tức giận nói: “Tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, đây không phải là con của Ngự Hàn, vì sao không ai tin tưởng tôi?”
Bà hai cười lạnh: “Lúc trước, khi cô muốn vào nhà họ Ngự, cô cũng khóc lóc như bây giờ, cầu xin tôi tin tưởng cô, nói rằng đó là con của Ngự Hàn!”
“Đó là bởi vì lúc trước nhà họ Ngự có tiền có thế, tôi muốn vào nên mới nói vậy, hiện giờ nhà họ Ngự sụp đổ rồi, tôi không cần phải diễn trò nữa, hiểu không?” Liên Liên đã giải thích rất nhiều lần rồi mà không ai tin cô ta cả.
Bà hai kia cứ nhốt cô ta, bắt cô ta ở trong nhà chờ sinh đẻ, không cho cô ta ra khỏi cửa.
“Sụp đổ cái gì?” Ông chủ Ngự ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô ta: “Chú ý từ ngữ một chút, Tần Thị chẳng qua chỉ là đổi chủ mà thôi, người chủ mới vẫn là cậu hai của nhà họ Ngự, sụp đổ cái gì?”
Đúng là nói không biết ngại! Chỉ là nhà họ Ngự thực sự đã sụp đổ rồi! Cố Duyên cười khổ trong lòng.
Liên Liên cũng biết rõ điều này, cười mỉa mai: “Lừa mình dối người làm gì? Hiện giờ bên ngoài đều đồn đại ông chủ Ngự ác giả ác báo, tài sản cuối cùng lại rơi vào tay con trai mình chứ? Ông cảm thấy Ngự Tứ sẽ giữ ông lại nhà họ Ngự an hưởng tuổi già à?”
Ông chủ Ngự khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Ngự Tứ, tràn đầy mong đợi.
Khi Liên Liên vừa nói xong, bà hai lập tức đứng lên, tát Liên Liên một cái: “Con khốn này! Nhà này có thể đổi chủ hay không còn chưa biết đâu! Đúng là nuôi ong tay áo!”
Liên Liên bị bà ta đánh suýt ngã sấp trên mặt đất, may mà có Cố Duyên tới đỡ.
“Bụng to thì đi nghỉ đi, ở đây tranh cãi làm gì?” Cố Duyên nhắc nhở. Cô đã trải qua cảm giác mất con nên cô không hi vọng Liên Liên cũng bị như thế, cho dù Liên Liên đã từng nhẫn tâm muốn làm tổn thương cô.
Liên Liên không muốn nhận ý tốt này của Cố Duyên, cô ta hất tay Cố Duyên ra, lạnh lùng nói: “Bớt ở đây đóng vai người tốt đi! Bây giờ trong lòng cô đang cười nhạo tôi chứ gì?”
Ngự Tứ vẫy tay về phía cửa, hai bảo vệ đi đến, cung kính mở miệng: “Cậu hai, có chuyện gì vậy?”
“Mang người đàn bà điên này nhốt vào phòng cậu cả!” Ngự Tứ lạnh nhạt nói.
Hai bảo vệ không nói gì, lập tức bắt Liên Liên lại, đưa cô ta lên tầng hai.
Liên Liên tức giận, giãy giụa hét lớn: “Tôi muốn đi ra ngoài, không muốn trở về phòng, tôi không muốn ở cùng kẻ điên như Ngự Hàn…”
Giọng của cô ta còn đang vang vọng, nhưng người đã bị đẩy vào phòng ngủ rồi.
Cố Duyên không đành lòng, khẽ giật góc áo Ngự Tứ, nhắc nhở anh đừng tàn nhẫn quá.
Sao Ngự Tứ lại không hiểu rõ ý của cô chứ? Duyên Duyên của anh quá mức lương thiện, cho nên mới bị người khác bắt nạt. Anh ôm bả vai Cố Duyên, im lặng trấn an cô.
Phòng khách chỉ còn lại bốn người, không khí có chút yên tĩnh. Ông chủ Ngự hít sâu một hơi, nhìn Ngự Tứ: “Con định làm gì?”
Khi ông biết Ngự Tứ vẫn đang giả điên lừa gạt ông, anh chính là ông chủ đứng sau lưng Thụy Cảnh thì ông đã không hi vọng Ngự Tứ buông tha cho mình nữa rồi.
Đêm qua ông đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mọi thứ lại rơi vào tay đứa con trai ngu ngốc kia. Năm Ngự Tứ gặp tai nạn mới có mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi mà lại có thể đùa giỡn ông trong lòng bàn tay sao? Thật nực cười!
“Rất đơn giản, giết người đền mạng, ông có thể nhớ lại xem mẹ tôi chết như thế nào.” Ngự Tứ nghiêm túc nói.
Ông chủ Ngự kinh ngạc, giết người đền mạng sao? Ông còn chưa muốn chết!
“Ngự Tứ…” Mắt ông chủ Ngự ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Nể mặt mấy năm nay cha dốc lòng kinh doanh Tần Thị mà bỏ qua đi, tha cho mẹ hai và anh trai con…”
“Mẹ hai sẽ có Dung Kim quan tâm, chúng ta không cần nhọc lòng.” Ngự Tứ nói.
Lúc trước, anh giữ lại Dung Kim chính là vì ngày này. Anh biết Dung Kim đã nhịn bà hai rất lâu rồi, một ngày nào đó nhất định sẽ bùng phát. Quả nhiên, chẳng qua anh chỉ đến trước mặt cảnh sát tố cáo cô ta, cô ta lập tức khai cả bà hai ra.
Bà hai làm nhiều chuyện mất hết tính người như vậy, cũng nên vào trong đó.
“Con…” Ông chủ Ngự tuyệt vọng, ngón tay run rẩy chỉ vào anh: “Con lại để cho mẹ con ngồi tù sao?”
“Không được sao? Còn có ông nữa, ông không nên ngồi tù sao?” Ngự Tứ cười lạnh: “Đúng rồi, không nên cho hai người ngồi tù, hẳn là phải dùng dao xẻo từng miếng cho tới chết mới hả giận được….”
“Ngự Tứ, mày không phải là người!” Ngón tay ông chủ Ngự nắm chặt, đánh một cái lên bàn trà.
Ngự Tứ chỉ cười nhạt: “Ông cũng đâu phải là người.”
Cố Duyên lặng lẽ kéo áo Ngự Tứ, nhỏ giọng nói: “Dù sao cha mẹ cũng là bề trên, anh bớt tranh cãi đi.”
Tuy bà hai đáng giận, ông chủ Ngự cũng không khá hơn, nhưng nói chuyện với bề trên như thế có chút hỗn xược, cô cảm thấy không ổn lắm, cô chưa từng thấy ai đối xử với người già như vậy…
“Duyên Duyên, em quên những chuyện bọn họ làm với em rồi sao?” Ngự Tứ quay đầu nhìn Cố Duyên.
Anh thích sự lương thiện của cô, nhưng không thích cô lương thiện tới mức ngu xuẩn như vậy!
“Hay là em không biết hai, ba mươi năm nay anh sống như thế nào?”
Cố Duyên im lặng, cô đương nhiên biết những năm này Ngự Tứ sống như thế nào, không chỉ nghe Phong Hách nói, nghe ông nội Cố nói mà cô còn tận mắt chứng kiến cuộc sống hèn mọn của anh ở nhà họ Ngự.
Cô không lên tiếng nữa, đành để cho anh xả hết cơn tức giận tích tụ bao nhiêu năm nay ra ngoài vậy…
Ông chủ Ngự cắn răng, giọng điệu cũng hòa hoãn lại, cầu xin Ngự Tứ: “Ngự Tứ, trước đây là cha không đúng, bây giờ cha xin lỗi con, có tức giận gì con cứ trút vào cha là được, con buông tha cho mẹ con và anh trai con được không? Coi như cha xin con.”
Ông cho rằng Ngự Tứ sẽ mềm lòng mà tha cho ông một lần, dù sao ông cũng đã lớn tuổi rồi, còn phải hạ mình nói xin lỗi với anh.
Nhưng lời xin lỗi của ông ta càng khiến cho Ngự Tứ tức giận, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng sâu hơn vài phần, nhìn chằm chằm ông chủ Ngự: “Ông vẫn cầu xin cho bà ta sao? Nếu không có bà ta thì sao mẹ tôi lại chết? Nếu không có bà ta thì sao ông lại bỏ mặc mẹ tôi?”
Ngự Tứ hít sâu, nhắm mắt lại, trong lòng anh đau đớn vô cùng: “Có phải ông định nói cho tôi biết mẹ tôi là người điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược, cậy mạnh hiếp yếu không? Ông lừa được người ngoài, nhưng không lừa được tôi đâu. Bởi vì chỉ có tôi biết mẹ tôi là người như thế nào, chỉ có tôi biết khi ông thông đồng cùng người phụ nữ khác thì bà ấy đã rất đau lòng…”
Ngự Tứ nói rất nhiều, giọng nói anh dường như có chút nghẹn ngào.
Cố Duyên nắm chặt tay anh, im lặng ở bên cạnh anh. Anh đau, đương nhiên cô còn đau hơn.
Cô chưa từng nhìn thấy anh đau lòng như vậy, chưa từng thấy anh nức nở nghẹn ngào như vậy… Cho dù là chuyện của Hà Ngọc Ngân, anh cũng chưa từng phát điên như thế.
Ngự Tứ nắm chặt tay cô, nói với cô: “Anh còn chưa sinh ra, Ngự Hàn đã ba tuổi rồi, ông ta và mẹ anh mới kết hôn có một năm. Em cảm thấy ông ta có đáng chết không? Còn có bà ta nữa…”
Anh chỉ tay vào bà hai.
Cố Duyên im lặng ở cạnh Ngự Tứ, không nói gì, cũng không biết bản thân có thể nói gì.
Điều khiến cô nghi ngờ nhất là mẹ Ngự Tứ rốt cuộc là người như thế nào? Giống như người ngoài nói hay là giống như Ngự Tứ nói?
Cô tin Ngự Tứ sẽ không nói dối, nhất là chuyện như thế này.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Bà hai liếc nhìn Ngự Tứ.
Từ đầu đến cuối, bà hai đều mang dáng vẻ lạnh lùng, dường như đây là chuyện không liên quan tới bà ta, ngay cả khi nhắc đến Dung Kim, thái độ bà ta cũng giống như người sắp phải ngồi tù không phải là bà ta vậy.
Ngự Tứ nhìn xung quanh căn nhà, lạnh nhạt nói: “Căn nhà này đã bị chồng bà thế chấp cho ngân hàng rồi, qua nghỉ lễ thì ngân hàng sẽ đến thu lại, dù sao hai người ai nên ngồi tù thì vào tù, nên rời đi thì rời đi, nơi này cũng không ở được nữa. Tôi cũng không định chuộc căn nhà này về, huống chi khắp nơi đều là kỉ niệm không tốt đẹp gì, không cần thiết giữ lại.”
“Đúng vậy, không có kỉ niệm tốt đẹp gì, còn có kí ức đau khổ của Nguyệt Nguyệt nữa.” Bà hai nhếch môi cười, nhìn Ngự Tứ: “Ngự Tứ, cậu thắng tất cả thì sao? Cậu có vui không? Có hạnh phúc không? Cậu còn đủ thời gian cảm nhận niềm vui chiến thắng sao?”
Cố Duyên run lên, lời này của bà hai là có ý gì? Vì sao lại khiến cô lo lắng như vậy? Cô quay đầu nhìn Ngự Tứ, Ngự Tứ chỉ nhếch môi cười lạnh, không kinh ngạc hay lo lắng gì cả.
Cô nhớ Phong Thanh từng nói với cô, bệnh của Ngự Tứ hiện giờ chưa có bệnh viện nào trị được, hơn nữa sẽ nặng dần lên, cho đến khi phát bệnh thì sẽ đau đớn mà chết.
Chẳng lẽ bà hai nói chuyện này sao? Chỉ là… vì sao bà ta lại xác định Ngự Tứ gặp nguy hiểm chứ? Cho dù cô là vợ cũng không biết mà?
“Trước khi chết có thể nhìn hai người thua cuộc, tôi hài lòng rồi!” Ngự Tứ cười cười.
“Chẳng lẽ cậu không sợ…”
“Đời tôi chỉ sợ đúng một chuyện, đó là không thể đoạt lại Tần Thị, không thể nhìn thấy các người thảm hại.” Ngự Tứ cắt ngang lời bà ta. Anh biết bà hai muốn nói gì, nhưng Cố Duyên ở đây, anh không hi vọng Cố Duyên nghe được những lời liên quan đến bệnh tình của anh, anh lo lắng Cố Duyên bị dọa sợ.
“Duyên Duyên, chúng ta về phòng.” Anh nắm tay Cố Duyên, xoay người, đi lên tầng hai.
“Cậu hai, hai người còn chưa ăn sáng.” Linh Lung đuổi theo sau lưng bọn họ.
“Mang bữa sáng lên phòng!” Ngự Tứ nói.
“Còn nữa… ông chủ và bà chủ thì sao ạ?” Linh Lung nhìn ông chủ Ngự và bà hai.
Hiện giờ mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Ngự Tứ định đoạt, không có lệnh của anh thì bọn họ cũng không dám chuẩn bị thêm một phần ăn sáng.
Ngự Tứ do dự: “Ông chủ và bà chủ vội thu dọn đồ đạc nên không có thời gian ăn sáng, không cần chuẩn bị cho bọn họ, còn có…”
Anh chuyển hướng nhìn về phía chị Lương đứng cạnh bà hai: “Chị Lương, chị có tình cảm tốt với ông bà chủ như vậy, thì phiền chị trông chừng bọn họ. Ngoại trừ quần áo giày dép, không cho mang đi bất cứ thứ gì cả, cho dù là đồ đạc, trang sức dùng tiền của Tần Thị để mua.
“Ngự Tứ, con…” Ông chủ Ngự tức giận hộc máu, đứng dậy khỏi ghế, suýt nữa thì ngã xuống…
/163
|