Vào nhà, Ngọc Ngân đặt Thuyên Thuyên xuống, Thuyên Thuyên lập tức chạy qua chơi với đồ chơi của nó.
Ngự Tứ thấy Ngọc Ngân đang chu môi giống Thuyên Thuyên, vẻ mặt không vui là mấy, biết cô ta lại suy nghĩ nhiều. Anh cười ôm cô ta vào lòng, nói: “Ngọc Ngân, Sa Sa là em của Lăng Tinh, chắc em không ghen với cô ấy đâu nhỉ?”
“Em gái Lăng Tinh sẽ không đi quyến rũ chồng người khác chắc?” Ngọc Ngân phản bác.
Ngự Tứ bị cô ta làm cho không nói được lời nào, chỉ biết cười lắc đầu.
Ngọc Ngân cắn môi nhìn anh, sau đó bày ra vẻ mặt hoài nghi nói: “Mấy ngày nay có vẻ anh thân thiết hơn mức bình thường với Sa Sa nhỉ?”
“Ý gì?”
“Anh nói xem? Mấy ngày nay anh thân thiết với người phụ nữ đó em đều nghe hết rồi, anh đừng có lừa em.” Cô ta bĩu môi, gương mặt ấm ức.
Ngự Tứ nghe mà hồ đồ, nghĩ lại một hồi, vẫn không hiểu gần đây mình có thân thiết với người phụ nữ nào. Aanh bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô ta nói: “Ngọc Ngân, em lại nghĩ lung tung rồi, anh đã nói với em rồi, bên này gần đây đang thu mua một công ty, cho nên phải chịu khó một chút. Sao em có thể vì nghi ngờ mà đem Thuyên Thuyên đến đây chứ? Thuyên Thuyên còn phải đi học cơ mà.”
“Em lo anh bị một con hồ ly tinh cướp mất đó.” Ngọc Ngân vẫn ấm ức.
“Lấy đâu ra lắm hồ ly tinh đến vậy.” Ngự Tứ cười, dùng ngón tay vuốt lên chóp mũi cô ta: “Yên tâm đi, cho dù có hồ ly tinh xuất hiện, anh cũng sẽ không dễ dàng bị câu đi như vậy đâu.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy sau này anh không được ở cùng Lăng Sa Sa nữa.”
“Sa Sa là em của Lăng Tinh, mỗi lần Lăng Tinh xuất hiện chắc chắn sẽ có cô ấy, hơn nữa lúc cô ấy đến anh đâu thể nhốt cô ấy bên ngoài cửa không tiếp chứ?”
Ngự Tứ biết Ngọc Ngân có tính chiếm hữu rất mạnh, để tránh phiền phức nên anh rất ít đi họp mặt bạn bè, tránh ở riêng với gái đẹp bên ngoài.
Đây cũng chính là điểm anh ghét nhất ở Ngọc Ngân, có điều cứ nghĩ đến trước đây khi làm phẫu thuật tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy là Ngọc Ngân, lúc ở viện cũng là Ngọc Ngân chăm sóc anh không rời một bước. Nghĩ đến lúc vì sinh Thuyên Thuyên mà cô khóc đến chết đi sống lại, anh đành rộng lượng tha thứ cho những điều không tốt ở cô.
“Vậy tối nay anh đi dự tiệc với cô ấy hả?” Ngọc Ngân tiếp tục truy cứu.
“Đó là bởi vì em nói em mệt mỏi, không muốn dự tiệc.” Ngự Tứ ôm lấy cô ta, cưng chiều cười: “Được rồi, anh đồng ý về sau ít tiếp xúc với cô ấy là được chứ gi, hỏi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì để anh đi tắm rửa thay đồ nhé.”
“Chưa thì sao.”
“Hử? Còn muốn hỏi gì nữa đây?”
“Em hỏi anh, có phải gần đây anh rất thân thiết với một cô gái ở công ty Mùa Hoa không?”
“Em nói ai? Cô Cố trợ lý của sếp Phó sao?”
“Em không biết cô gái đó tên gì nhưng em nghe nói anh đối xử với cô ấy khác hẳn những cô gái khác.”
Về tin đồn này, Ngọc Ngân nghe từ chỗ thư ký Lâm bên người Ngự Tứ, thư ký Lâm là người cô ta giới thiệu đến chỗ Ngự Tứ, cũng chính camera giám sát để cô ta giám sát anh.
Điều này Ngự Tứ đương nhiên cũng biết, anh không sa thải thư ký Lâm, vẫn là câu nói kia, anh rộng lượng bao dung mọi thứ về Ngọc Ngân..
“Là thư ký Lâm nói cho em nghe?”
“Anh để ý làm gì?”
“Thư ký Lâm có nói cho em biết cô ấy đã ba mươi tuổi, còn là mẹ của một đứa bé bốn tuổi chưa. Anh có muốn tìm thì cũng phải tìm cô gái hai mươi tuổi chưa kết hôn mới phải chứ?”
“Cô ấy kết hôn rồi?” Giọng Ngọc Ngân dịu dàng hơn một chút, cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Ngự Tứ gật đầu, tuy bây giờ Cố Duyên đã ly hôn, có điều có Phó Huệ ở đây, chắc không lâu nữa cô ấy sẽ tái hôn.
“Em yêu, bây giờ anh có thể lên tầng tắm rửa rồi chứ?”
“Được rồi, tắm xong thì xuống ăn khuya, anh muốn ăn gì để em nấu nào.”
“Anh muốn ăn món mì em nấu.”
Ngự Tứ nói xong liền xoa đầu cô ta, đứng dậy đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng đi lên tầng của anh, Ngọc Ngân mỉm cười hạnh phúc, giờ khắc này, trong lòng cô, trong mắt cô, trong máu cô... ngay cả trên từng lỗ chân lông cũng đều cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Hạnh phúc này không hề dễ dàng có được, cô ta nhất định sẽ quý trọng nó, bảo vệ nó, không cho bất cứ ai cướp mất từ tay cô ta.
Cũng bởi vì quá sợ mất đi nên mới phải ngày ngày lo sợ, Ngự Tứ hơi về muộn một chút hay không trở về, cô ta sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi xem anh ở đâu, chỉ sợ Ngự Tứ có phụ nữ ở bên ngoài.
Cô ta cũng biết làm như vậy rất dễ khiến đàn ông phiền chán, nhưng cô ta không có cách, không có cách ngăn bản thân không làm vậy.
Cố Duyên cho rằng Ngự Tứ sẽ không đáp ứng giá cô yêu cầu thay đổi, không ngờ anh không làm như vậy, anh chính thức ký hợp đồng vào ngày hôm sau.
Hai ngày trước là cuối tuần, Cố Duyên quyết định ở bên Hạnh Hạnh, gần đây bận công việc nên không ở bên bé nhiều được.
Cách nhà Lý Lý không xa là bãi biển, Hạnh Hạnh đã chơi chán rồi nên khi Cố Duyên vừa nhắc tới sẽ đi nhặt vỏ sò với bé, Hạnh Hạnh tỏ ra thất vọng, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên.
Cố Duyên dùng ngón tay chạm lên chiếc môi nhỏ nhắn đang chu lên của bé, bật cười nói: “Con yêu, vậy con muốn đi đâu chơi, mẹ sẽ đi với con.”
“Con muốn đến công viên thiếu nhi chơi, mẹ sẽ dẫn con đi chứ?” Hạnh Hạnh đầy kỳ vọng nhìn cô.
Công viên thiếu nhi, Cố Duyên có chút khó xử, nơi nhiều người như vậy, đến cô còn không dám đi một mình, nhỡ không may làm lạc Hạnh Hạnh, cô sao sống nổi chứ.
Cố Duyên do dự một hồi, Hạnh Hạnh giống như một khinh khí cầu hết hơi, không hề ôm bất kỳ kỳ vọng nào.
Cuối cùng vẫn là Lý Lý đang trang điểm mở miệng: “Chỉ là công viên thiếu nhi thôi mà, dì Lý Lý dẫn con đi.”
“Thật sao?” Hạnh Hạnh cười vui sướng đứng lên.
“Đương nhiên là thật, dì có lừa con bao giờ đâu.”
“Dì là tốt nhất!” Hạnh Hạnh vui mừng nhảy loạn trong phòng.
Cố Duyên nhìn Tô Lý Lý, giễu cợt hỏi: “Không phải cậu muốn đi câu anh nào đó sao?”
“Câu gì chứ? Là anh ta hẹn tớ cơ mà?”
Cố Duyên đổi giọng: “Vậy cậu không muốn đi hẹn hò với anh nào đó sao?”
“Không phải cậu kêu tớ phải một lòng với Giang Ngọc sao? Tớ đi dời lịch hẹn lại.” Tô Lý Lý cười hì hì.
Cô ấy có hẹn một anh nào đó đi nghỉ mát, nhưng từ lúc cô ấy quyết định đi, cũng chính là từ tối hôm qua đến bây giờ. Cố Duyên khuyên cô ấy, sau đó châm chọc cô ấy, về sau mắng cô ấy không biết xấu hổ. Sau khi hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, cô ấy uy hiếp Cố Duyên nếu còn dám chửi một câu nữa thì cô ấy sẽ đuổi hai mẹ con cô ra ngoài thì cô mới im miệng.
Bây giờ Cố Duyên không mắng nữa, nhưng ngược lại chính cô ấy lại cảm thấy ngượng ngùng, cô ấy định dời lịch lại đến khi nào đó Cố Duyên không biết thì lại đi.
“Đây mới là người con gái tốt trong lòng Giang Ngọc.” Cố Duyên dựng ngón tay cái hướng về phía cô.
Lý Lý đi chiếc xe Cayene màu xám bạc của cô ấy, lái xe với tốc độ rất nhanh, mau chóng đến công viên thiếu nhi.
Bên trong công viên thiếu nhi có rất nhiều người, Cố Duyên nắm tay Hạnh Hạnh đi xuyên qua đám người, Hạnh Hạnh rất hứng thú với các trò chơi trong đó, thấy cái gì cũng muốn chơi.
Lý Lý dắt tay Hạnh Hạnh, chỉ vào đu quay ngựa gỗ phía trước: “Đi, dì đưa con đi chơi ngựa gỗ nhé.”
“Dạ, con muốn chơi ngựa gỗ!” Hạnh Hạnh vui sướng đi theo Tô Lý Lý đến chơi đu quay ngựa gỗ.
Tô Lý Lý cũng là người ham chơi, có cô ấy đi theo, Cố Duyên không cần lo Hạnh Hạnh không được chơi.
Cô đứng bên ngoài vòng bảo vệ của đu quay ngựa gỗ, đưa ống kính máy chụp hình hướng đến chỗ hai người chụp ảnh.
Trong tấm hình Hạnh Hạnh đáng yêu tươi cười, chỉ nhìn thôi Cố Duyên cũng vui theo.
Chơi ngựa gỗ xong, Tô Lý Lý lại dẫn Hạnh Hạnh đi chơi trò khác, mãi đến khi Tô Lý Lý mệt không chạy được nữa, mới đưa tay cầu xin: “Bé Hàm à, chúng ta đi ăn chút gì đã rồi chơi có được không?”
“Vâng ạ, con muốn ăn kem sô cô la!”
“Được, chúng ta đi ăn kem nhé.” Tô Lý Lý kéo cánh tay bé nhỏ của bé: “Đi, dì biết chỗ này có cửa hàng kem ngon lắm, dì dẫn con đi ăn.”
Cố Duyên thấy Tô Lý Lý kéo Hạnh Hạnh thẳng đến cửa hàng kia, vừa đuổi theo vừa nói: “Hay là đổi chỗ khác đi, cửa hàng này đắt lắm.”
“Tiền thôi mà, chị đây có.” Tô Lý Lý nói khoác mà không biết ngượng.
Đây là một cửa hàng đồ ngọt khá đẹp, giá cả kinh người, bởi vì giá cả quá cao nên bên trong không có nhiều khách lắm. Ba người cùng đi đến chỗ một chiếc bàn tròn ngoài trời, Tô Lý Lý rút một tấm thẻ từ ví ra đưa vào tay Cố Duyên: “Cậu đi mua đi, chị đây mệt rồi.”
Cố Duyên nhìn tấm thẻ cô ấy đưa cho: “Đây là thẻ gì?”
“Thẻ hội viên đó, người khác tặng, bên trong có nhiều tiền, đi đi.”
Cố Duyên cầm thẻ xoay người trong cửa hàng gọi chút đồ, Tô Lý Lý kêu Hạnh Hạnh ngồi yên trên ghế đừng chạy lung tung, tránh bị người khác lấy mất chỗ, mình thì đi sang một góc nghe điện thoại.
Lúc Hạnh Hạnh đang ngồi giữ chỗ thì có người đến lấy chỗ.
Đó là một bé trai ăn mặc cao quý, vẻ mặt ngạo mạn, bước lên nói với Hạnh Hạnh nói: “Này, cậu qua kia đi, tôi muốn ngồi đây.”
Nói xong dùng ngón tay chỉ chỗ bên cạnh, chỗ ngồi đó gần góc tường, tầm nhìn còn hạn hẹp.
Hạnh Hạnh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm thằng bé ngạo mạn kia, nhưng bé không chịu nhường chỗ, ngược lại bé tức giận nói lý: “Dựa vào cái gì chứ? Là tôi tới trước cơ mà.”
“Cậu đến trước bao giờ? Cha tôi là ông chủ ở đây, đây là bàn nhà tôi.” Thằng bé phổng mũi nói.
Hạnh Hạnh cũng vênh mặt lên: “Nói mạnh miệng mà không sợ bị người ta cắt lưỡi à, cha tôi là ông chủ ở đây, đây là bàn nhà tôi!”
“Cậu!” Thằng bé quay người sang phía một người phụ nữ, tức giận chỉ trích: “Mẹ… Con bé đó không nhường chỗ cho chúng ta, mẹ mau đuổi nó đi.”
“Thuyên Thuyên, không được mất lịch sự.” Ngọc Ngân kéo nó lại, chỉ vào bàn bên cạnh dỗ dành nó: “Người ta ngồi đó trước rồi, chúng ta sang bên kia đi.”
“Không! Con muốn ngồi đây, trước đây con đều ngồi đây mà.” Thuyên Thuyên không nghe lời mà làm ầm lên.
Ngọc Ngân bất đắc dĩ, nhìn Hạnh Hạnh, thấy bé cũng rất cố chấp, bèn rút ra mấy tờ tiền từ trong túi đưa đến trước mặt bé, cười híp mắt nói: “Bạn nhỏ này, có thể nhường chỗ được không? Tiền này cho cháu này, có thể mua được rất nhiều kem đó.”
Hạnh Hạnh nhìn lên xấp tiền trên bàn, quả thực có thể mua được rất nhiều kem, có điều mẹ nói, không được nhận đồ của người khác, đặc biệt là người lạ.
Bé cắn môi, trong lúc không biết nên làm thế nào thì xấp tiền trên bàn bị người nào đó nắm lấy, rồi đặt trở lại trong tay Ngọc Ngân.
“Cầm số tiền thối tha này của cô đi, cút đi cho tôi ngồi.” Tô Lý Lý đứng trước mặt Ngọc Ngân và Thuyên Thuyên, dáng vẻ khí thế ngời ngời.
Ngọc Ngân bị cô ấy nói như vậy, lập tức cảm thấy khó chịu, kéo Thuyên Thuyên xoay người rời đi, có điều lúc đi trong trong miệng cô ta còn phun ra một câu nói: “Đồ thần kinh!”
Tô Lý Lý không chịu để yên, chạy đến kéo tay cô ta ngăn không cho đi, sau đó lôi mạnh lại, trừng mắt nhìn quát lớn: “Cô nói ai bị thần kinh? Rốt cuộc là ai bị thần kinh hả? Cô nói rõ hẵng đi.”
Ngọc Ngân nhìn mọi người đang vây xem xung quanh, cô ta không muốn tự hủy hình tượng của mình ở đây nên đành nhịn không nói lời nào.
“Đúng là mẹ nào con nấy, khẩu khí của thằng ranh con này cũng không nhỏ…”
“Cô mới là thằng ranh ý, đồ ranh con!” Thuyên Thuyên phồng miệng cãi nhau với Lý Lý.
“Thằng ranh mày còn nói nữa thì tao sẽ ăn mày đó!” Tô Lý Lý làm khuôn mặt quỷ với nó.
Thuyên Thuyên bị cô ấy làm cho sợ đến nỗi khóc “oa” một tiếng.
Trong cửa hàng, Cố Duyên gọi xong ba suất kem và một ít điểm tâm, lúc đang tính tiền thì nhân viên thu ngân nói cho cô biết thẻ không có tiền.
Cố Duyên sững sờ một chút, thẻ hội viên không có tiền? Lý Lý nói trong thẻ của cô ấy có rất nhiều tiền mà. Cái đồ ngốc này, không biết đã bị tên nào lừa rồi.
“Ôi... Xin lỗi, tôi đi ra bên ngoài lấy ví tiền một chút, bạn tôi ở bên ngoài...” Cố Duyên áy náy nói với người bán hàng, xoay người định đi.
Người bán hàng vội vàng kêu cô lại: “Không được, cô không thể đi, đồ lấy rồi không trả lại được.”
“Tôi không định trả lại hàng, tôi chỉ đi ra ngoài lấy tiền thôi mà.” Cố Duyên cảm thấy tê cả da đầu.
Ngự Tứ thấy Ngọc Ngân đang chu môi giống Thuyên Thuyên, vẻ mặt không vui là mấy, biết cô ta lại suy nghĩ nhiều. Anh cười ôm cô ta vào lòng, nói: “Ngọc Ngân, Sa Sa là em của Lăng Tinh, chắc em không ghen với cô ấy đâu nhỉ?”
“Em gái Lăng Tinh sẽ không đi quyến rũ chồng người khác chắc?” Ngọc Ngân phản bác.
Ngự Tứ bị cô ta làm cho không nói được lời nào, chỉ biết cười lắc đầu.
Ngọc Ngân cắn môi nhìn anh, sau đó bày ra vẻ mặt hoài nghi nói: “Mấy ngày nay có vẻ anh thân thiết hơn mức bình thường với Sa Sa nhỉ?”
“Ý gì?”
“Anh nói xem? Mấy ngày nay anh thân thiết với người phụ nữ đó em đều nghe hết rồi, anh đừng có lừa em.” Cô ta bĩu môi, gương mặt ấm ức.
Ngự Tứ nghe mà hồ đồ, nghĩ lại một hồi, vẫn không hiểu gần đây mình có thân thiết với người phụ nữ nào. Aanh bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô ta nói: “Ngọc Ngân, em lại nghĩ lung tung rồi, anh đã nói với em rồi, bên này gần đây đang thu mua một công ty, cho nên phải chịu khó một chút. Sao em có thể vì nghi ngờ mà đem Thuyên Thuyên đến đây chứ? Thuyên Thuyên còn phải đi học cơ mà.”
“Em lo anh bị một con hồ ly tinh cướp mất đó.” Ngọc Ngân vẫn ấm ức.
“Lấy đâu ra lắm hồ ly tinh đến vậy.” Ngự Tứ cười, dùng ngón tay vuốt lên chóp mũi cô ta: “Yên tâm đi, cho dù có hồ ly tinh xuất hiện, anh cũng sẽ không dễ dàng bị câu đi như vậy đâu.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy sau này anh không được ở cùng Lăng Sa Sa nữa.”
“Sa Sa là em của Lăng Tinh, mỗi lần Lăng Tinh xuất hiện chắc chắn sẽ có cô ấy, hơn nữa lúc cô ấy đến anh đâu thể nhốt cô ấy bên ngoài cửa không tiếp chứ?”
Ngự Tứ biết Ngọc Ngân có tính chiếm hữu rất mạnh, để tránh phiền phức nên anh rất ít đi họp mặt bạn bè, tránh ở riêng với gái đẹp bên ngoài.
Đây cũng chính là điểm anh ghét nhất ở Ngọc Ngân, có điều cứ nghĩ đến trước đây khi làm phẫu thuật tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy là Ngọc Ngân, lúc ở viện cũng là Ngọc Ngân chăm sóc anh không rời một bước. Nghĩ đến lúc vì sinh Thuyên Thuyên mà cô khóc đến chết đi sống lại, anh đành rộng lượng tha thứ cho những điều không tốt ở cô.
“Vậy tối nay anh đi dự tiệc với cô ấy hả?” Ngọc Ngân tiếp tục truy cứu.
“Đó là bởi vì em nói em mệt mỏi, không muốn dự tiệc.” Ngự Tứ ôm lấy cô ta, cưng chiều cười: “Được rồi, anh đồng ý về sau ít tiếp xúc với cô ấy là được chứ gi, hỏi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì để anh đi tắm rửa thay đồ nhé.”
“Chưa thì sao.”
“Hử? Còn muốn hỏi gì nữa đây?”
“Em hỏi anh, có phải gần đây anh rất thân thiết với một cô gái ở công ty Mùa Hoa không?”
“Em nói ai? Cô Cố trợ lý của sếp Phó sao?”
“Em không biết cô gái đó tên gì nhưng em nghe nói anh đối xử với cô ấy khác hẳn những cô gái khác.”
Về tin đồn này, Ngọc Ngân nghe từ chỗ thư ký Lâm bên người Ngự Tứ, thư ký Lâm là người cô ta giới thiệu đến chỗ Ngự Tứ, cũng chính camera giám sát để cô ta giám sát anh.
Điều này Ngự Tứ đương nhiên cũng biết, anh không sa thải thư ký Lâm, vẫn là câu nói kia, anh rộng lượng bao dung mọi thứ về Ngọc Ngân..
“Là thư ký Lâm nói cho em nghe?”
“Anh để ý làm gì?”
“Thư ký Lâm có nói cho em biết cô ấy đã ba mươi tuổi, còn là mẹ của một đứa bé bốn tuổi chưa. Anh có muốn tìm thì cũng phải tìm cô gái hai mươi tuổi chưa kết hôn mới phải chứ?”
“Cô ấy kết hôn rồi?” Giọng Ngọc Ngân dịu dàng hơn một chút, cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Ngự Tứ gật đầu, tuy bây giờ Cố Duyên đã ly hôn, có điều có Phó Huệ ở đây, chắc không lâu nữa cô ấy sẽ tái hôn.
“Em yêu, bây giờ anh có thể lên tầng tắm rửa rồi chứ?”
“Được rồi, tắm xong thì xuống ăn khuya, anh muốn ăn gì để em nấu nào.”
“Anh muốn ăn món mì em nấu.”
Ngự Tứ nói xong liền xoa đầu cô ta, đứng dậy đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng đi lên tầng của anh, Ngọc Ngân mỉm cười hạnh phúc, giờ khắc này, trong lòng cô, trong mắt cô, trong máu cô... ngay cả trên từng lỗ chân lông cũng đều cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Hạnh phúc này không hề dễ dàng có được, cô ta nhất định sẽ quý trọng nó, bảo vệ nó, không cho bất cứ ai cướp mất từ tay cô ta.
Cũng bởi vì quá sợ mất đi nên mới phải ngày ngày lo sợ, Ngự Tứ hơi về muộn một chút hay không trở về, cô ta sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi xem anh ở đâu, chỉ sợ Ngự Tứ có phụ nữ ở bên ngoài.
Cô ta cũng biết làm như vậy rất dễ khiến đàn ông phiền chán, nhưng cô ta không có cách, không có cách ngăn bản thân không làm vậy.
Cố Duyên cho rằng Ngự Tứ sẽ không đáp ứng giá cô yêu cầu thay đổi, không ngờ anh không làm như vậy, anh chính thức ký hợp đồng vào ngày hôm sau.
Hai ngày trước là cuối tuần, Cố Duyên quyết định ở bên Hạnh Hạnh, gần đây bận công việc nên không ở bên bé nhiều được.
Cách nhà Lý Lý không xa là bãi biển, Hạnh Hạnh đã chơi chán rồi nên khi Cố Duyên vừa nhắc tới sẽ đi nhặt vỏ sò với bé, Hạnh Hạnh tỏ ra thất vọng, khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên.
Cố Duyên dùng ngón tay chạm lên chiếc môi nhỏ nhắn đang chu lên của bé, bật cười nói: “Con yêu, vậy con muốn đi đâu chơi, mẹ sẽ đi với con.”
“Con muốn đến công viên thiếu nhi chơi, mẹ sẽ dẫn con đi chứ?” Hạnh Hạnh đầy kỳ vọng nhìn cô.
Công viên thiếu nhi, Cố Duyên có chút khó xử, nơi nhiều người như vậy, đến cô còn không dám đi một mình, nhỡ không may làm lạc Hạnh Hạnh, cô sao sống nổi chứ.
Cố Duyên do dự một hồi, Hạnh Hạnh giống như một khinh khí cầu hết hơi, không hề ôm bất kỳ kỳ vọng nào.
Cuối cùng vẫn là Lý Lý đang trang điểm mở miệng: “Chỉ là công viên thiếu nhi thôi mà, dì Lý Lý dẫn con đi.”
“Thật sao?” Hạnh Hạnh cười vui sướng đứng lên.
“Đương nhiên là thật, dì có lừa con bao giờ đâu.”
“Dì là tốt nhất!” Hạnh Hạnh vui mừng nhảy loạn trong phòng.
Cố Duyên nhìn Tô Lý Lý, giễu cợt hỏi: “Không phải cậu muốn đi câu anh nào đó sao?”
“Câu gì chứ? Là anh ta hẹn tớ cơ mà?”
Cố Duyên đổi giọng: “Vậy cậu không muốn đi hẹn hò với anh nào đó sao?”
“Không phải cậu kêu tớ phải một lòng với Giang Ngọc sao? Tớ đi dời lịch hẹn lại.” Tô Lý Lý cười hì hì.
Cô ấy có hẹn một anh nào đó đi nghỉ mát, nhưng từ lúc cô ấy quyết định đi, cũng chính là từ tối hôm qua đến bây giờ. Cố Duyên khuyên cô ấy, sau đó châm chọc cô ấy, về sau mắng cô ấy không biết xấu hổ. Sau khi hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, cô ấy uy hiếp Cố Duyên nếu còn dám chửi một câu nữa thì cô ấy sẽ đuổi hai mẹ con cô ra ngoài thì cô mới im miệng.
Bây giờ Cố Duyên không mắng nữa, nhưng ngược lại chính cô ấy lại cảm thấy ngượng ngùng, cô ấy định dời lịch lại đến khi nào đó Cố Duyên không biết thì lại đi.
“Đây mới là người con gái tốt trong lòng Giang Ngọc.” Cố Duyên dựng ngón tay cái hướng về phía cô.
Lý Lý đi chiếc xe Cayene màu xám bạc của cô ấy, lái xe với tốc độ rất nhanh, mau chóng đến công viên thiếu nhi.
Bên trong công viên thiếu nhi có rất nhiều người, Cố Duyên nắm tay Hạnh Hạnh đi xuyên qua đám người, Hạnh Hạnh rất hứng thú với các trò chơi trong đó, thấy cái gì cũng muốn chơi.
Lý Lý dắt tay Hạnh Hạnh, chỉ vào đu quay ngựa gỗ phía trước: “Đi, dì đưa con đi chơi ngựa gỗ nhé.”
“Dạ, con muốn chơi ngựa gỗ!” Hạnh Hạnh vui sướng đi theo Tô Lý Lý đến chơi đu quay ngựa gỗ.
Tô Lý Lý cũng là người ham chơi, có cô ấy đi theo, Cố Duyên không cần lo Hạnh Hạnh không được chơi.
Cô đứng bên ngoài vòng bảo vệ của đu quay ngựa gỗ, đưa ống kính máy chụp hình hướng đến chỗ hai người chụp ảnh.
Trong tấm hình Hạnh Hạnh đáng yêu tươi cười, chỉ nhìn thôi Cố Duyên cũng vui theo.
Chơi ngựa gỗ xong, Tô Lý Lý lại dẫn Hạnh Hạnh đi chơi trò khác, mãi đến khi Tô Lý Lý mệt không chạy được nữa, mới đưa tay cầu xin: “Bé Hàm à, chúng ta đi ăn chút gì đã rồi chơi có được không?”
“Vâng ạ, con muốn ăn kem sô cô la!”
“Được, chúng ta đi ăn kem nhé.” Tô Lý Lý kéo cánh tay bé nhỏ của bé: “Đi, dì biết chỗ này có cửa hàng kem ngon lắm, dì dẫn con đi ăn.”
Cố Duyên thấy Tô Lý Lý kéo Hạnh Hạnh thẳng đến cửa hàng kia, vừa đuổi theo vừa nói: “Hay là đổi chỗ khác đi, cửa hàng này đắt lắm.”
“Tiền thôi mà, chị đây có.” Tô Lý Lý nói khoác mà không biết ngượng.
Đây là một cửa hàng đồ ngọt khá đẹp, giá cả kinh người, bởi vì giá cả quá cao nên bên trong không có nhiều khách lắm. Ba người cùng đi đến chỗ một chiếc bàn tròn ngoài trời, Tô Lý Lý rút một tấm thẻ từ ví ra đưa vào tay Cố Duyên: “Cậu đi mua đi, chị đây mệt rồi.”
Cố Duyên nhìn tấm thẻ cô ấy đưa cho: “Đây là thẻ gì?”
“Thẻ hội viên đó, người khác tặng, bên trong có nhiều tiền, đi đi.”
Cố Duyên cầm thẻ xoay người trong cửa hàng gọi chút đồ, Tô Lý Lý kêu Hạnh Hạnh ngồi yên trên ghế đừng chạy lung tung, tránh bị người khác lấy mất chỗ, mình thì đi sang một góc nghe điện thoại.
Lúc Hạnh Hạnh đang ngồi giữ chỗ thì có người đến lấy chỗ.
Đó là một bé trai ăn mặc cao quý, vẻ mặt ngạo mạn, bước lên nói với Hạnh Hạnh nói: “Này, cậu qua kia đi, tôi muốn ngồi đây.”
Nói xong dùng ngón tay chỉ chỗ bên cạnh, chỗ ngồi đó gần góc tường, tầm nhìn còn hạn hẹp.
Hạnh Hạnh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm thằng bé ngạo mạn kia, nhưng bé không chịu nhường chỗ, ngược lại bé tức giận nói lý: “Dựa vào cái gì chứ? Là tôi tới trước cơ mà.”
“Cậu đến trước bao giờ? Cha tôi là ông chủ ở đây, đây là bàn nhà tôi.” Thằng bé phổng mũi nói.
Hạnh Hạnh cũng vênh mặt lên: “Nói mạnh miệng mà không sợ bị người ta cắt lưỡi à, cha tôi là ông chủ ở đây, đây là bàn nhà tôi!”
“Cậu!” Thằng bé quay người sang phía một người phụ nữ, tức giận chỉ trích: “Mẹ… Con bé đó không nhường chỗ cho chúng ta, mẹ mau đuổi nó đi.”
“Thuyên Thuyên, không được mất lịch sự.” Ngọc Ngân kéo nó lại, chỉ vào bàn bên cạnh dỗ dành nó: “Người ta ngồi đó trước rồi, chúng ta sang bên kia đi.”
“Không! Con muốn ngồi đây, trước đây con đều ngồi đây mà.” Thuyên Thuyên không nghe lời mà làm ầm lên.
Ngọc Ngân bất đắc dĩ, nhìn Hạnh Hạnh, thấy bé cũng rất cố chấp, bèn rút ra mấy tờ tiền từ trong túi đưa đến trước mặt bé, cười híp mắt nói: “Bạn nhỏ này, có thể nhường chỗ được không? Tiền này cho cháu này, có thể mua được rất nhiều kem đó.”
Hạnh Hạnh nhìn lên xấp tiền trên bàn, quả thực có thể mua được rất nhiều kem, có điều mẹ nói, không được nhận đồ của người khác, đặc biệt là người lạ.
Bé cắn môi, trong lúc không biết nên làm thế nào thì xấp tiền trên bàn bị người nào đó nắm lấy, rồi đặt trở lại trong tay Ngọc Ngân.
“Cầm số tiền thối tha này của cô đi, cút đi cho tôi ngồi.” Tô Lý Lý đứng trước mặt Ngọc Ngân và Thuyên Thuyên, dáng vẻ khí thế ngời ngời.
Ngọc Ngân bị cô ấy nói như vậy, lập tức cảm thấy khó chịu, kéo Thuyên Thuyên xoay người rời đi, có điều lúc đi trong trong miệng cô ta còn phun ra một câu nói: “Đồ thần kinh!”
Tô Lý Lý không chịu để yên, chạy đến kéo tay cô ta ngăn không cho đi, sau đó lôi mạnh lại, trừng mắt nhìn quát lớn: “Cô nói ai bị thần kinh? Rốt cuộc là ai bị thần kinh hả? Cô nói rõ hẵng đi.”
Ngọc Ngân nhìn mọi người đang vây xem xung quanh, cô ta không muốn tự hủy hình tượng của mình ở đây nên đành nhịn không nói lời nào.
“Đúng là mẹ nào con nấy, khẩu khí của thằng ranh con này cũng không nhỏ…”
“Cô mới là thằng ranh ý, đồ ranh con!” Thuyên Thuyên phồng miệng cãi nhau với Lý Lý.
“Thằng ranh mày còn nói nữa thì tao sẽ ăn mày đó!” Tô Lý Lý làm khuôn mặt quỷ với nó.
Thuyên Thuyên bị cô ấy làm cho sợ đến nỗi khóc “oa” một tiếng.
Trong cửa hàng, Cố Duyên gọi xong ba suất kem và một ít điểm tâm, lúc đang tính tiền thì nhân viên thu ngân nói cho cô biết thẻ không có tiền.
Cố Duyên sững sờ một chút, thẻ hội viên không có tiền? Lý Lý nói trong thẻ của cô ấy có rất nhiều tiền mà. Cái đồ ngốc này, không biết đã bị tên nào lừa rồi.
“Ôi... Xin lỗi, tôi đi ra bên ngoài lấy ví tiền một chút, bạn tôi ở bên ngoài...” Cố Duyên áy náy nói với người bán hàng, xoay người định đi.
Người bán hàng vội vàng kêu cô lại: “Không được, cô không thể đi, đồ lấy rồi không trả lại được.”
“Tôi không định trả lại hàng, tôi chỉ đi ra ngoài lấy tiền thôi mà.” Cố Duyên cảm thấy tê cả da đầu.
/163
|