Cố Duyên không quan tâm đến anh, bực bội nói với hai chị em đang lấy lòng mình: “Chuyện tớ bảo các cậu điều tra thế nào rồi? Còn không mau nói chuyện chính.”
“Cái đó…” Sương Sương ngồi xuống bên trái cô, gãi gãi đầu nói: “Để điều tra được thân phận của người kia, tớ đã quấn lấy quản lý khách sạn cả tối, khó khăn lắm mới đăng nhập được vào hệ thống đăng ký, nhưng bên trong không ghi lại thông tin của khách phòng 1012.”
“Sao có thể không ghi lại?” Cố Duyên không tin.
Không sai, cô bảo hai chị em Sương Xinh đi tìm người đàn ông đã xảy ra quan hệ với mình đêm đó, cũng chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu của mình kia.
Trong trí nhớ mơ hồ của cô, người đàn ông kia rất cao, rất đẹp trai, toàn thân tỏa ra hơi thở nho nhã lạnh lùng…
Một người đàn ông khí chất bất phàm như vậy nhất định phải có chút địa vị mới đúng, thực ra cô cũng không biết mình tìm anh để làm gì, trong tiềm thức chỉ muốn tìm anh, dù sao anh đã cướp đi cái ngàn vàng mà hai mươi mấy năm qua mình vẫn giữ gìn mà!
“Sau đó tớ hỏi quản lý Trần, quản lý Trần do dự một hồi lâu mới nói cho tớ biết người nọ là ông chủ đứng sau khách sạn đó, ở khách sạn chưa bao giờ ghi tên, cũng không để ai tiết lộ bất kỳ tin tức gì về anh ta. Sở dĩ quản lý Trần cứ không muốn nói cho tớ biết những điều này cũng là bởi vì sợ ông chủ phía sau kia sẽ trừng trị anh ta.”
“Vậy… cái người gọi là ông chủ kia cũng phải có cái tên chứ?”
“Cái này… quản lý Trần sống chết không chịu nói.”
“Ôi chao bỏ đi.” Xinh Xinh ngồi xuống bên phải Cố Duyên, ôm cánh tay cô lay lay: “Duyên Duyên, cậu cũng đừng nghĩ cái này nữa, biết đối phương là một ông chủ, lại là một anh chàng đẹp trai, thừa xứng với cậu là được rồi, trong lòng cậu cũng coi như được an ủi. Cứ coi như là một đêm gặp gỡ tuyệt đẹp trước hôn nhân đi, những cô gái bình thường còn chả gặp được kìa.”
“Đó là lần đầu của tớ đấy…” Cố Duyên đau khổ chỉ muốn đâm đầu vào tường tự sát.
Nếu như cái người được gọi là ông chủ sau bức màn kia bằng lòng chịu trách nhiệm cưới cô, giúp cô thoát khỏi vận mệnh lấy một tên si đần thì cô sẽ vô cùng cảm kích. Cứ miễn phí cho người ta ăn sạch như vậy, cuối cùng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nghĩ lại là thấy tủi thân.
“Cố Duyên, cậu có thể đừng cổ hủ như vậy không? Tuổi này rồi mà vẫn mang theo lần đầu đi lấy chồng, cậu không ngại mất mặt sao?” Sương Sương bày ra vẻ mặt nghi ngờ với cô.
Cố Duyên bất mãn đầy bụng, mình chỉ mới có hai mươi ba tuổi.
Cô chẳng muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện này, dù sao thảo luận với chị em Sương Sương Xinh Xinh về vấn đề này, kết quả cuối cùng cũng là bị quở trách, lại chả được đồng nào.
Hai ly rượu vào bụng, Xinh Xinh mở miệng cong lưỡi một lúc mới phun ra được mấy chữ: “Duyên Duyên à, nói với cậu chuyện này…”
“Cậu nói đi…” Cố Duyên dựa bên người Ngự Tứ, dùng tăm xỉa răng chọc một món đồ ngọt trên đĩa trước mặt anh bỏ vào miệng.
“Chị, mực ngon lắm.” Ngự Tứ chọc một miếng mực đưa tới trước mặt Cố Duyên, Cố Duyên không muốn phủi đi tấm lòng của anh nên mở miệng nhận. Quay lại thấy gương mặt đen tối của hai chị em kia đang chớp chớp mắt với mình, đôi mắt đẹp nhếch lên: “Nói chuyện chính.”
Sương Sương đang ngồi ngay người lại: “Là thế này, Phong Thanh về rồi, anh ta… anh ta hỏi thăm tớ tung tích của cậu, tớ không dám nói cậu đã kết hôn rồi, chỉ nói với anh ta là cậu đã đến thành phố Nhũ làm việc rồi…”
Tay cầm tăm của Cố Duyên run lên, suýt nữa thì đâm trúng ngón tay mình, lời Sương Sương nói làm đầu óc cô chấn động, nhất thời ngừng hoạt động, ánh mắt ngạc nhiên từ mặt bàn chuyển đến mặt Sương Sương.
Sương Sương lộ vẻ như đã biết ngay sẽ thế này mà nên vẫn không dám mở miệng nói chuyện này, cô rũ mắt xuống, ngây ra không dám nghển cổ lên nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của Cố Duyên.
“Là thật đấy, mặc dù anh ta không ở nhà, nhưng mấy hôm nay vẫn đang tìm cậu.” Xinh Xinh ở phía sau thòng thêm một câu.
Cố Duyên từ từ thu ánh mắt lại, vẻ ngạc nhiên trên mặt dần dần chuyển thành thờ ơ, rất lâu mới phun ra một câu: “Bảo anh ta đi chết đi.”
“Cái đó…” Sương Sương ngồi xuống bên trái cô, gãi gãi đầu nói: “Để điều tra được thân phận của người kia, tớ đã quấn lấy quản lý khách sạn cả tối, khó khăn lắm mới đăng nhập được vào hệ thống đăng ký, nhưng bên trong không ghi lại thông tin của khách phòng 1012.”
“Sao có thể không ghi lại?” Cố Duyên không tin.
Không sai, cô bảo hai chị em Sương Xinh đi tìm người đàn ông đã xảy ra quan hệ với mình đêm đó, cũng chính là người đàn ông đã cướp đi lần đầu của mình kia.
Trong trí nhớ mơ hồ của cô, người đàn ông kia rất cao, rất đẹp trai, toàn thân tỏa ra hơi thở nho nhã lạnh lùng…
Một người đàn ông khí chất bất phàm như vậy nhất định phải có chút địa vị mới đúng, thực ra cô cũng không biết mình tìm anh để làm gì, trong tiềm thức chỉ muốn tìm anh, dù sao anh đã cướp đi cái ngàn vàng mà hai mươi mấy năm qua mình vẫn giữ gìn mà!
“Sau đó tớ hỏi quản lý Trần, quản lý Trần do dự một hồi lâu mới nói cho tớ biết người nọ là ông chủ đứng sau khách sạn đó, ở khách sạn chưa bao giờ ghi tên, cũng không để ai tiết lộ bất kỳ tin tức gì về anh ta. Sở dĩ quản lý Trần cứ không muốn nói cho tớ biết những điều này cũng là bởi vì sợ ông chủ phía sau kia sẽ trừng trị anh ta.”
“Vậy… cái người gọi là ông chủ kia cũng phải có cái tên chứ?”
“Cái này… quản lý Trần sống chết không chịu nói.”
“Ôi chao bỏ đi.” Xinh Xinh ngồi xuống bên phải Cố Duyên, ôm cánh tay cô lay lay: “Duyên Duyên, cậu cũng đừng nghĩ cái này nữa, biết đối phương là một ông chủ, lại là một anh chàng đẹp trai, thừa xứng với cậu là được rồi, trong lòng cậu cũng coi như được an ủi. Cứ coi như là một đêm gặp gỡ tuyệt đẹp trước hôn nhân đi, những cô gái bình thường còn chả gặp được kìa.”
“Đó là lần đầu của tớ đấy…” Cố Duyên đau khổ chỉ muốn đâm đầu vào tường tự sát.
Nếu như cái người được gọi là ông chủ sau bức màn kia bằng lòng chịu trách nhiệm cưới cô, giúp cô thoát khỏi vận mệnh lấy một tên si đần thì cô sẽ vô cùng cảm kích. Cứ miễn phí cho người ta ăn sạch như vậy, cuối cùng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, nghĩ lại là thấy tủi thân.
“Cố Duyên, cậu có thể đừng cổ hủ như vậy không? Tuổi này rồi mà vẫn mang theo lần đầu đi lấy chồng, cậu không ngại mất mặt sao?” Sương Sương bày ra vẻ mặt nghi ngờ với cô.
Cố Duyên bất mãn đầy bụng, mình chỉ mới có hai mươi ba tuổi.
Cô chẳng muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện này, dù sao thảo luận với chị em Sương Sương Xinh Xinh về vấn đề này, kết quả cuối cùng cũng là bị quở trách, lại chả được đồng nào.
Hai ly rượu vào bụng, Xinh Xinh mở miệng cong lưỡi một lúc mới phun ra được mấy chữ: “Duyên Duyên à, nói với cậu chuyện này…”
“Cậu nói đi…” Cố Duyên dựa bên người Ngự Tứ, dùng tăm xỉa răng chọc một món đồ ngọt trên đĩa trước mặt anh bỏ vào miệng.
“Chị, mực ngon lắm.” Ngự Tứ chọc một miếng mực đưa tới trước mặt Cố Duyên, Cố Duyên không muốn phủi đi tấm lòng của anh nên mở miệng nhận. Quay lại thấy gương mặt đen tối của hai chị em kia đang chớp chớp mắt với mình, đôi mắt đẹp nhếch lên: “Nói chuyện chính.”
Sương Sương đang ngồi ngay người lại: “Là thế này, Phong Thanh về rồi, anh ta… anh ta hỏi thăm tớ tung tích của cậu, tớ không dám nói cậu đã kết hôn rồi, chỉ nói với anh ta là cậu đã đến thành phố Nhũ làm việc rồi…”
Tay cầm tăm của Cố Duyên run lên, suýt nữa thì đâm trúng ngón tay mình, lời Sương Sương nói làm đầu óc cô chấn động, nhất thời ngừng hoạt động, ánh mắt ngạc nhiên từ mặt bàn chuyển đến mặt Sương Sương.
Sương Sương lộ vẻ như đã biết ngay sẽ thế này mà nên vẫn không dám mở miệng nói chuyện này, cô rũ mắt xuống, ngây ra không dám nghển cổ lên nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của Cố Duyên.
“Là thật đấy, mặc dù anh ta không ở nhà, nhưng mấy hôm nay vẫn đang tìm cậu.” Xinh Xinh ở phía sau thòng thêm một câu.
Cố Duyên từ từ thu ánh mắt lại, vẻ ngạc nhiên trên mặt dần dần chuyển thành thờ ơ, rất lâu mới phun ra một câu: “Bảo anh ta đi chết đi.”
/163
|