Mặc dù cực kỳ không muốn tin mình có thể mang thai, nhưng vì lý do an toàn Cố Duyên vẫn mua que thử thai về.
Nếu không phải câu nói kia của chị Lưu nhắc nhở, cô căn bản không nghĩ tới cụm từ “mang thai” này, sau khi tỉnh táo lật xem lịch treo tường, “kỳ” đã chậm hơn hai mươi ngày rồi.
Hơn một tháng qua trong lòng trong đầu cô toàn là tin tức Phong Thanh sắp kết hôn, căn bản không để ý đến sự thay đổi này.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy kết quả trên que thử thai, tim vẫn đập loạn nhịp rất lâu.
Cô mang thai rồi, mang thai sau một tháng rưỡi lấy Ngự Tứ!
Đầu tiên cô nghĩ mình phải làm gì mới có thể nhanh chóng xử lý sinh mệnh bé nhỏ không nên xuất hiện này, với điều kiện không ai biết.
Không nói cô không cách nào tiếp nhận được thân phận không rõ nguồn gốc của đứa bé này, nếu như bị người nhà họ Ngự biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không để cô sống tốt. Dù sao ai cũng thấy được Ngự Tứ không thể hiểu được những trò chơi của người lớn, không thể nào khiến một cô gái mang thai được.
Chuyện lớn như vậy có thể giấu giếm được nhà họ Ngự sao? Chị Lưu là người bên cạnh bà hai, chị ta sẽ không báo cáo chuyện này với bà hai sao? Cho dù chị ta thực sự lương thiện không nói gì thì đứa bé trong bụng cũng sẽ trưởng thành, cái bụng cũng sẽ to lên.
Trước khi vào nhà họ Ngự cô cũng đã được nghe nói đến gia pháp của nhà họ Ngự, có người nói còn khó chịu hơn cả cái chết. Nhốt người phạm sai lầm vào một gian phòng nhỏ ở vườn sau rồi bỏ đói cho đến chết.
Một người trong số năm cô vợ trước của Ngự Tứ bị bắt trở về nhà họ Ngự trên đường bỏ trốn, từ đó về sau không hề lộ diện, có tin đồn là cô ta bị chủ nhân nhà họ Ngự nhốt vào vườn sau nhận hình phạt theo gia pháp.
Lỗi trốn đi không tính là lớn mà đã bị xử theo gia pháp như vậy, thế mình thì sao? Vừa kết hôn đã mang thai đứa trẻ không rõ nguồn gốc…
Chỉ nghĩ tới đây thôi, Cố Duyên đã dựng ngược tóc gáy.
Ông trời ơi, trò đùa của ông còn có thể lớn hơn nữa không?
Cố Duyên rất không hiểu rốt cuộc kiếp trước mình đã đắc tội bao nhiêu tiểu nhân mới có thể tạo thành đủ các loại đau khổ kiếp này.
Để phá bỏ đứa bé trước khi bị người nhà họ Ngự phát hiện, rạng sáng hôm sau Cố Duyên đã đến bệnh viện phụ sản, khi cô đến Sương Sương và Xinh Xinh đã lấy số xong chờ cô sẵn ở đó.
Thấy cô, Xinh Xinh lập tức tức giận: “Sao cậu ngốc thế, sau khi gặp chuyện cũng không biết phòng tránh?”
Sao lại ngốc thế? Cố Duyên cũng không biết vì sao mình lại ngốc thế nữa.
Hôm đó tỉnh rượu xong cô bận nổi cáu, bận hối hận, chỉ không bận đi làm biện pháp tránh thai. Nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích gì? Sinh mệnh nhỏ bé đến không đúng lúc đã sống trong bụng cô rồi.
“Thôi đi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, mau mau điền tờ thông tin này đi!” Sương Sương cầm sổ khám bệnh và bút ký tên trong tay đưa tới trước mặt Cố Duyên.
Điền thông tin xong, Cố Duyên và Sương Sương, Xinh Xinh đi siêu âm B, siêu âm B thể hiện thai nhi phát triển bình thường, đã có nhịp tim. Nghe tiếng tim đập “thình thình”, có chút không nỡ trào lên trong lòng Cố Duyên.
Đây chính là một sinh mệnh mới hoạt bát, thân làm mẹ, sao có thể tước bỏ quyền được sống của nó như vậy chứ? Sao có thể ích kỷ như vậy?
“Gương mặt đứa bé rất đẹp, cô chắc chắn muốn phá sao?” Nữ bác sĩ nhìn Cố Duyên bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt đó rõ ràng như đang nói: phụ nữ bây giờ chỉ biết ra ngoài ngủ với đàn ông, làm to bụng xong lại chạy đến bệnh viện, chẳng biết tự ái là gì.
Cố Duyên cũng không để tâm bác sĩ nhìn mình thế nào, nhưng cô vẫn còn do dự, thực sự muốn phá sao? Đây là cốt nhục của mình đấy!
Đứa bé vô tội như vậy, nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa phát triển phôi răng.
“Tôi…” Cô mấp máy miệng, thế nào cũng không thốt ra được câu tiếp theo.
“Suy nghĩ kỹ rồi quay lại.” Bác sĩ đẩy lại sổ khám bệnh cho cô.
Nếu không phải câu nói kia của chị Lưu nhắc nhở, cô căn bản không nghĩ tới cụm từ “mang thai” này, sau khi tỉnh táo lật xem lịch treo tường, “kỳ” đã chậm hơn hai mươi ngày rồi.
Hơn một tháng qua trong lòng trong đầu cô toàn là tin tức Phong Thanh sắp kết hôn, căn bản không để ý đến sự thay đổi này.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy kết quả trên que thử thai, tim vẫn đập loạn nhịp rất lâu.
Cô mang thai rồi, mang thai sau một tháng rưỡi lấy Ngự Tứ!
Đầu tiên cô nghĩ mình phải làm gì mới có thể nhanh chóng xử lý sinh mệnh bé nhỏ không nên xuất hiện này, với điều kiện không ai biết.
Không nói cô không cách nào tiếp nhận được thân phận không rõ nguồn gốc của đứa bé này, nếu như bị người nhà họ Ngự biết cô mang thai, chắc chắn sẽ không để cô sống tốt. Dù sao ai cũng thấy được Ngự Tứ không thể hiểu được những trò chơi của người lớn, không thể nào khiến một cô gái mang thai được.
Chuyện lớn như vậy có thể giấu giếm được nhà họ Ngự sao? Chị Lưu là người bên cạnh bà hai, chị ta sẽ không báo cáo chuyện này với bà hai sao? Cho dù chị ta thực sự lương thiện không nói gì thì đứa bé trong bụng cũng sẽ trưởng thành, cái bụng cũng sẽ to lên.
Trước khi vào nhà họ Ngự cô cũng đã được nghe nói đến gia pháp của nhà họ Ngự, có người nói còn khó chịu hơn cả cái chết. Nhốt người phạm sai lầm vào một gian phòng nhỏ ở vườn sau rồi bỏ đói cho đến chết.
Một người trong số năm cô vợ trước của Ngự Tứ bị bắt trở về nhà họ Ngự trên đường bỏ trốn, từ đó về sau không hề lộ diện, có tin đồn là cô ta bị chủ nhân nhà họ Ngự nhốt vào vườn sau nhận hình phạt theo gia pháp.
Lỗi trốn đi không tính là lớn mà đã bị xử theo gia pháp như vậy, thế mình thì sao? Vừa kết hôn đã mang thai đứa trẻ không rõ nguồn gốc…
Chỉ nghĩ tới đây thôi, Cố Duyên đã dựng ngược tóc gáy.
Ông trời ơi, trò đùa của ông còn có thể lớn hơn nữa không?
Cố Duyên rất không hiểu rốt cuộc kiếp trước mình đã đắc tội bao nhiêu tiểu nhân mới có thể tạo thành đủ các loại đau khổ kiếp này.
Để phá bỏ đứa bé trước khi bị người nhà họ Ngự phát hiện, rạng sáng hôm sau Cố Duyên đã đến bệnh viện phụ sản, khi cô đến Sương Sương và Xinh Xinh đã lấy số xong chờ cô sẵn ở đó.
Thấy cô, Xinh Xinh lập tức tức giận: “Sao cậu ngốc thế, sau khi gặp chuyện cũng không biết phòng tránh?”
Sao lại ngốc thế? Cố Duyên cũng không biết vì sao mình lại ngốc thế nữa.
Hôm đó tỉnh rượu xong cô bận nổi cáu, bận hối hận, chỉ không bận đi làm biện pháp tránh thai. Nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích gì? Sinh mệnh nhỏ bé đến không đúng lúc đã sống trong bụng cô rồi.
“Thôi đi, bây giờ nói gì cũng đã muộn, mau mau điền tờ thông tin này đi!” Sương Sương cầm sổ khám bệnh và bút ký tên trong tay đưa tới trước mặt Cố Duyên.
Điền thông tin xong, Cố Duyên và Sương Sương, Xinh Xinh đi siêu âm B, siêu âm B thể hiện thai nhi phát triển bình thường, đã có nhịp tim. Nghe tiếng tim đập “thình thình”, có chút không nỡ trào lên trong lòng Cố Duyên.
Đây chính là một sinh mệnh mới hoạt bát, thân làm mẹ, sao có thể tước bỏ quyền được sống của nó như vậy chứ? Sao có thể ích kỷ như vậy?
“Gương mặt đứa bé rất đẹp, cô chắc chắn muốn phá sao?” Nữ bác sĩ nhìn Cố Duyên bằng ánh mắt khinh thường, ánh mắt đó rõ ràng như đang nói: phụ nữ bây giờ chỉ biết ra ngoài ngủ với đàn ông, làm to bụng xong lại chạy đến bệnh viện, chẳng biết tự ái là gì.
Cố Duyên cũng không để tâm bác sĩ nhìn mình thế nào, nhưng cô vẫn còn do dự, thực sự muốn phá sao? Đây là cốt nhục của mình đấy!
Đứa bé vô tội như vậy, nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa phát triển phôi răng.
“Tôi…” Cô mấp máy miệng, thế nào cũng không thốt ra được câu tiếp theo.
“Suy nghĩ kỹ rồi quay lại.” Bác sĩ đẩy lại sổ khám bệnh cho cô.
/163
|