Lão công của ta là cái loại nếu thấy ta sinh bệnh hắn cũng chẳng quan tâm.Thậm chí ta ho khan đến chết hắn cũng không quản,lại còn oán giận nói “Ho khan ngươi đi ra ngoài,miễn cho ầm ĩ ta không ngủ được”
Kia là được rồi,này là nam nhân của ta,ta thực yên tâm.
Gần nhất,chẳng lẽ nam nhân của ta đã thay đổi tính? (PS: “Tính” này đặc chỉ tính cách)
Ôm bụng nằm lăn lộn trên ghế shô pha,ta bị đau dạ dày.
Khẳng định gần đây vì lão công mà suy nghĩ quá nhiều,thế mới biết hao tổn tinh thần thế nào? Rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là “tương tư khổ”
Lão công khi trở về liền nhìn thấy ta giống con chó nhỏ đang lăn lộn trên ghế shô pha.Nếu trước kia hắn khẳng định liếc mắt một cái,sau đó đi về trong phòng.Ta đang chờ hắn xem ta là người trong suốt không nhìn thấy mà lựa chọn đường vòng mà đi (NN:chưa thấy ai lại mong muốn giống như chị này =)) )
“Lão bà làm sao vậy?”
Khuôn mặt hắn đột nhiên vọt tới trước mặt của ta
“Lão công ta đau dạ dày”
Thanh âm run rẩy cả người ta đều phát run,ta mặc niệm “ Là nam nhân của ta,hãy bớt sàm ngôn đi,nhanh chút mau mau tiêu sái cái bóng dáng này đi nơi khác,làm cho ta tự sinh tự diệt đi” (NN:*há há * ta buồn cười chết mất thôi )
“Đau dạ dày?”
“Ân” ta nhu thuận gật đầu.
Top ~~Stop!Stop! ta như muốn dựng ngược lên,pha quay chậm! Vừa mới kia là cái gì? Trời ạ ! Hắn thế nhưng lại nhíu mày,một bộ dáng đau lòng.
“Kia trở về phòng nghỉ ngơi đi”
“Không được ta còn phải đi đón Tử Kiến”
“Ta đi đón”
“Ta còn chưa làm cơm”
“Ta đi làm”
Một người vẫn tin tưởng vững chắc nam nhân phải tránh xa phòng bếp, thế nhưng phải àm cơm?
Cằm của ta sắp rớt xuống rồi.Hắn một phen ôm lấy ta sải bước đi về hướng phòng ngủ.
Đem ta đặt ở trên giường,sau đó cẩn thận đắp chăn lên,thuận tay vuốt ve một chút gương mặt của ta.
“Lão công ,ta ngủ không được,ngươi có thể hay không dỗ cho ta ngủ?” ta lôi kéo ống tay áo của hắn,tiếp tục phát lãng.Nhìn ngươi có thể chịu được bao lâu.
Lão công tựa hồ do dự,ta để ý đến trong lòng kêu gọi:cự tuyệt ta đi, hung hăng cự tuyệt ta đi!
Ta đang chờ hắn buông tha,chỉ thấy hắn cởi áo khoác,nhấc chăn lên chui vào trong,để đầu ta gối lên trên tay hắn.Tư thế thực không thoải mái,ta né tránh,tay của hắn liền lập tức kéo đầu của ta trở về,thuận thế đem ta ôm chặt vào trong ngực.Được rồi nếu hắn không chê mệt,ta cũng lười động
“Lão công kể chuyện xưa”
Hắn cư nhiên thực ôm ta,kể chuyện xưa cho ta nghe,mãi cho đến khi ta mệt mỏi ngủ đi.Trước khi mơ mơ màng màng ngủ ta liền nói cho chính hắn là hắn không phải nam nhân trước kia của ta.
Tuyệt đối có vấn đề! Không phải trong lòng có quỷ thì là cái gì? Cảm động là một chút,cảnh giác mới là thật. (NN:tự dưng lại tốt đột xuất như tế ai mà không lo chứ *há há* )
Này chính là manh mối.
Hắn vô số lần giáo dục ta,hôn nhân chính là hôn nhân,không cần ôm ảo tưởng.chân lý hôn nhân chính là ổn định,ngươi không cần nghĩ phong hoa tuyết nguyệt,hôn nhân không phải là biểu diễn tạp kỹ.Nếu ngày nào đó ta muốn là thân ái ôm ngươi một cái,đó chính là lúc ta rời đi xa.
Ta cũng đã chịu được thói quen cuộc sống trước kia khi chưa có hôn nhân cũng đã được nhiều năm đi.Thậm chí ta còn tin tưởng vững chắc có thể không cần có hôn nhân trong suốt quãng đường còn lại.
Muốn tẩy não ,phải làm ngay từ khi còn nhỏ,như việc ăn đường.Muốn làm cho đứa nhỏ rời xa kẹo ,biện pháp tốt nhất chính là liền đến giáo huấn đường là thạch tín,ăn một lần sẽ gục
Ta đã muốn tin
Sau đó thạch tín rơi xuống
Ta không cách nào chống đỡ.
Bản thân là thuộc loại tín ngưỡng “độc lập”.Tuy rằng sau khi kết hôn ,cả nhà mọi người kiên quyết phản đối ta đi làm .Cách nói phần đông
Lão công:Đừng lãng phí nộp thuế nhân tiền. =.=
Cha ta :Nữ nhi ngươi không muốn sống nữa.
Mẹ ta: không lo lắng chính mình cũng phải lo lắng cho người khác
Em trai; ra ngoài mà gặp ta,trăm ngàn lần đừng chào hỏi.
Cha chồng: Nga ha ha ~~ (ta đến nay vẫn chưa biết là hàm nghĩa gì)
Mẹ chồng:….(vẫn là mẹ chồng công lực thâm hậu,đã muốn tới cảnh giới không cần nói gì cũng hiểu)
Cuối cùng ta cũng mặc kệ người khác có hài lòng hay không,đi con đường của mình.
Đi làm không bao lâu ,liền ngáp mấy ngày liền,thật là nhàm chán,cầm tờ tạp chí lật qua lật lại giết thời gian.Ta chán đến chết nhìn,đột nhiên tinh thần bỗng rung lên
Một cái thí nghiệm phi thường đơn giản.
Làm cho hắn lựa chọn phương thức nào sau đây mà hắn cho rằng thêm vào bữa ăn để ăn nhanh nhất:
A:Thêm mứt hoa quả
B:Sao đản (NN:cái này bợn chả hiểu là gì ai hiểu giải thích hộ bợn nha *cắn cắn móng tay* )
C:Trực tiếp ăn
D:uống nước
E:Salad
Này không cần hắn,ta có thể thay hắn trả lời.Ta cầm bút không do dự khoanh tròn đáp án D
Lão công là một người lười tiêu chuẩn,có thể ngồi tuyệt không đứng,có thể nằm tuyệt không ngồi,có thể uống tuyệt không cắn.Hắn cũng không có ăn hoa quả có vỏ,trừ phi có người bóc hết vỏ ,nguyên nhân rất đơn giản : Phiền toái! (NN:đúng là lười quớ >>”
Kia là được rồi,này là nam nhân của ta,ta thực yên tâm.
Gần nhất,chẳng lẽ nam nhân của ta đã thay đổi tính? (PS: “Tính” này đặc chỉ tính cách)
Ôm bụng nằm lăn lộn trên ghế shô pha,ta bị đau dạ dày.
Khẳng định gần đây vì lão công mà suy nghĩ quá nhiều,thế mới biết hao tổn tinh thần thế nào? Rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là “tương tư khổ”
Lão công khi trở về liền nhìn thấy ta giống con chó nhỏ đang lăn lộn trên ghế shô pha.Nếu trước kia hắn khẳng định liếc mắt một cái,sau đó đi về trong phòng.Ta đang chờ hắn xem ta là người trong suốt không nhìn thấy mà lựa chọn đường vòng mà đi (NN:chưa thấy ai lại mong muốn giống như chị này =)) )
“Lão bà làm sao vậy?”
Khuôn mặt hắn đột nhiên vọt tới trước mặt của ta
“Lão công ta đau dạ dày”
Thanh âm run rẩy cả người ta đều phát run,ta mặc niệm “ Là nam nhân của ta,hãy bớt sàm ngôn đi,nhanh chút mau mau tiêu sái cái bóng dáng này đi nơi khác,làm cho ta tự sinh tự diệt đi” (NN:*há há * ta buồn cười chết mất thôi )
“Đau dạ dày?”
“Ân” ta nhu thuận gật đầu.
Top ~~Stop!Stop! ta như muốn dựng ngược lên,pha quay chậm! Vừa mới kia là cái gì? Trời ạ ! Hắn thế nhưng lại nhíu mày,một bộ dáng đau lòng.
“Kia trở về phòng nghỉ ngơi đi”
“Không được ta còn phải đi đón Tử Kiến”
“Ta đi đón”
“Ta còn chưa làm cơm”
“Ta đi làm”
Một người vẫn tin tưởng vững chắc nam nhân phải tránh xa phòng bếp, thế nhưng phải àm cơm?
Cằm của ta sắp rớt xuống rồi.Hắn một phen ôm lấy ta sải bước đi về hướng phòng ngủ.
Đem ta đặt ở trên giường,sau đó cẩn thận đắp chăn lên,thuận tay vuốt ve một chút gương mặt của ta.
“Lão công ,ta ngủ không được,ngươi có thể hay không dỗ cho ta ngủ?” ta lôi kéo ống tay áo của hắn,tiếp tục phát lãng.Nhìn ngươi có thể chịu được bao lâu.
Lão công tựa hồ do dự,ta để ý đến trong lòng kêu gọi:cự tuyệt ta đi, hung hăng cự tuyệt ta đi!
Ta đang chờ hắn buông tha,chỉ thấy hắn cởi áo khoác,nhấc chăn lên chui vào trong,để đầu ta gối lên trên tay hắn.Tư thế thực không thoải mái,ta né tránh,tay của hắn liền lập tức kéo đầu của ta trở về,thuận thế đem ta ôm chặt vào trong ngực.Được rồi nếu hắn không chê mệt,ta cũng lười động
“Lão công kể chuyện xưa”
Hắn cư nhiên thực ôm ta,kể chuyện xưa cho ta nghe,mãi cho đến khi ta mệt mỏi ngủ đi.Trước khi mơ mơ màng màng ngủ ta liền nói cho chính hắn là hắn không phải nam nhân trước kia của ta.
Tuyệt đối có vấn đề! Không phải trong lòng có quỷ thì là cái gì? Cảm động là một chút,cảnh giác mới là thật. (NN:tự dưng lại tốt đột xuất như tế ai mà không lo chứ *há há* )
Này chính là manh mối.
Hắn vô số lần giáo dục ta,hôn nhân chính là hôn nhân,không cần ôm ảo tưởng.chân lý hôn nhân chính là ổn định,ngươi không cần nghĩ phong hoa tuyết nguyệt,hôn nhân không phải là biểu diễn tạp kỹ.Nếu ngày nào đó ta muốn là thân ái ôm ngươi một cái,đó chính là lúc ta rời đi xa.
Ta cũng đã chịu được thói quen cuộc sống trước kia khi chưa có hôn nhân cũng đã được nhiều năm đi.Thậm chí ta còn tin tưởng vững chắc có thể không cần có hôn nhân trong suốt quãng đường còn lại.
Muốn tẩy não ,phải làm ngay từ khi còn nhỏ,như việc ăn đường.Muốn làm cho đứa nhỏ rời xa kẹo ,biện pháp tốt nhất chính là liền đến giáo huấn đường là thạch tín,ăn một lần sẽ gục
Ta đã muốn tin
Sau đó thạch tín rơi xuống
Ta không cách nào chống đỡ.
Bản thân là thuộc loại tín ngưỡng “độc lập”.Tuy rằng sau khi kết hôn ,cả nhà mọi người kiên quyết phản đối ta đi làm .Cách nói phần đông
Lão công:Đừng lãng phí nộp thuế nhân tiền. =.=
Cha ta :Nữ nhi ngươi không muốn sống nữa.
Mẹ ta: không lo lắng chính mình cũng phải lo lắng cho người khác
Em trai; ra ngoài mà gặp ta,trăm ngàn lần đừng chào hỏi.
Cha chồng: Nga ha ha ~~ (ta đến nay vẫn chưa biết là hàm nghĩa gì)
Mẹ chồng:….(vẫn là mẹ chồng công lực thâm hậu,đã muốn tới cảnh giới không cần nói gì cũng hiểu)
Cuối cùng ta cũng mặc kệ người khác có hài lòng hay không,đi con đường của mình.
Đi làm không bao lâu ,liền ngáp mấy ngày liền,thật là nhàm chán,cầm tờ tạp chí lật qua lật lại giết thời gian.Ta chán đến chết nhìn,đột nhiên tinh thần bỗng rung lên
Một cái thí nghiệm phi thường đơn giản.
Làm cho hắn lựa chọn phương thức nào sau đây mà hắn cho rằng thêm vào bữa ăn để ăn nhanh nhất:
A:Thêm mứt hoa quả
B:Sao đản (NN:cái này bợn chả hiểu là gì ai hiểu giải thích hộ bợn nha *cắn cắn móng tay* )
C:Trực tiếp ăn
D:uống nước
E:Salad
Này không cần hắn,ta có thể thay hắn trả lời.Ta cầm bút không do dự khoanh tròn đáp án D
Lão công là một người lười tiêu chuẩn,có thể ngồi tuyệt không đứng,có thể nằm tuyệt không ngồi,có thể uống tuyệt không cắn.Hắn cũng không có ăn hoa quả có vỏ,trừ phi có người bóc hết vỏ ,nguyên nhân rất đơn giản : Phiền toái! (NN:đúng là lười quớ >>”
/10
|