Đặt cô trên giường trong phòng ngủ trước, tiếp đó nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài và giầy của cô ra, cuối cùng sau khi giúp cô đắp lớp chăn mỏng, Khuất Căng mới có cơ hội ra ngoài thám hiểm nơi ở của cô.
Một căn hộ chung cư nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích khoảng cỡ 20m vuông, khuôn viên tuy nhỏ nhưng đầy đủ tất cả các đồ gia dụng tiện ích, nhìn qua cũng biết cô sống ở đây khá lâu rồi.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, không các đồ vật dư thừa, chỉ có những đồ gia dụng tiện ích thường dùng, nhưng lại cho người khác cảm giác ấm áp thoải mái.
Xem xong nhà cô, Khuất Căng quay lại phòng ngủ, mở túi xách của cô, trong đó tìm được giấy chứng minh của cô.
Ngôn Hải Lam, cuối cùng anh cũng biết tên cô, sinh ngày 08 tháng 10 năm 1979 (08/10 Quốc Dân năm 68).
Hôm nay không phải là 08/10 sao? Anh đột nhiên chau mày, đây chẳng lẽ là lý do cô uống tới say khướt như vậy?
Đăm chiêu một lúc, Khuất Căng nghĩ ra một việc, nếu cô có bạn trai, thì trong ngày này, không thể không đón sinh nhật cùng cô, lại còn để cô một mình đón taxi về sao?
Không thể nào.
Cho nên anh có thể đoán hiện tại cô không có bạn trai?
Trong lòng nôn nóng muốn biết được đáp án, anh bắt đầu đi khắp nhà tìm kiếm dấu vết của đàn ông.
Trong ví của cô cũng không có hình của người đàn ông nào, phòng ngủ trong nhà cũng không có.
Trong nhà tắm cũng không thấy đồ dùng của nam, ví dụ những vật như dao cạo râu hoặc kem cạo râu.
Tủ áo cô — tuy làm vậy có chút biến thái và bỉ ổi, nhưng tha lỗi cho anh, anh chịu không cản được đôi tay mình, hơn nữa trong lòng nôn nóng rất muốn chắc chắn rằng cô không có bạn trai nên anh đi tới mở tủ áo cô ra, tỉ mỉ xem xét.
Không có.
Anh thả lỏng thở phào một tiếng, sau đó nhếch miệng, chỉ thiếu là không cười lớn lên, tủ áo của cô đến nửa chiếc áo của nam cũng không có, cô đúng là chưa có bạn trai.
Anh cười không thành tiếng, trong lòng vui sướng như muốn bay lên.
Cô không có bạn trai, tốt quá rồi !
***
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào nhà, rọi thẳng vào khuôn mặt người ở trên giường, phá bĩnh giấc ngủ của Ngôn Hải Lam.
Cô chau nhẹ chân mày, sau đó đưa tay lên trán che ánh mặt trời, rồi mới nhè nhẹ mở hai mắt ra.
Cô có thói quen xoay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên giường xem bây giờ là mấy giờ. Sực nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm. (bên nước ngoài sướng thật có tới 2 ngày nghỉ cuối tuần.)
Cô nhắm mắt lại, quyết định hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có để tiếp tục ngủ nướng trên giường, chỉ là ánh mặt trời chói quá, làm cô phải xoay lưng về phía cửa sổ.
Nhưng một ý nghĩ chạy qua làm cô tự nhiên chau mày mở mắt ra, ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn toàn thân mình áo sơ trắng và váy ngắn màu xám, sau đó nhớ lại buổi mừng sinh nhật hôm qua, và những việc xảy ra khi rời khỏi Bar Lounge, nhưng cô hoàn toàn không nhớ làm sao về được tới nhà, lại còn lên được giường ngủ nữa.
Ai đã đưa cô về nhà? Là bác lái xe sao?
Nhăn chân mày xoa xoa thái dương, Ngôn Hải Lam chẳng nghĩ ra làm sao mình về được tới nhà, chỉ nhớ là đã nhìn bác lái xe taxi thành Khuất Căng, còn ầm ĩ một trận với bác nữa.
Cũng có thể do như vậy, bác lái xe bị cô làm cho sợ rồi, mới thẳng tay đánh ngất cô rồi đưa cô về nhà, cho nên cô mới không nhớ được làm cách nào mình ngủ được trên giường. Thử hỏi có ai sau khi bị đánh ngất đi mà vẫn nhớ được những việc xảy ra khi ngất? (bà chị này suy diễn phong phú thật)
Gượng cười nằm xuống giường, cô nhắm mắt lại, nhưng lại không thể ngủ được, trong đầu đầy ắp những chuyện mà cô không muốn nghĩ đến, bây giờ tất cả lại như sống lại trước mắt cô.
Tất cả những gì liên quan giữa anh và cô.
***
Năm đó cô vừa tốt nghiệp đại học, vừa mới bước vào cuộc sống công sở nhàm chán được vài tháng, ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ, và tính cách tự nhận mình là độc lập. Cô cứng đầu nhất quyết xin nghỉ các công việc mà ai ai cũng ao ước đó, một mình tự túc sang Mỹ du lịch, sau đó cô gặp anh.
Khi còn ở Đài Loan trình độ tiếng Anh của cô rất tốt, tự cho là đến các nước nói tiếng Anh thì chẳng có gì phải lo, không ngờ mọi việc hoàn toàn không vậy.
Phát âm, lại còn ngữ pháp giao tiếp của dân từng vùng chẳng đâu giống đâu làm cô tài nữ thích thi cử mất hết sự tự tin, căng thẳng đến mức cả tiếng Anh giao tiếng hàng ngày cũng chẳng phát huy nổi.
Đúng lúc cô không biết làm sao thì lại có anh hùng từ trên trời rơi xuống, cô gặp được anh.
Khuất Căng, từ 7 tuổi đã theo cha mẹ di cư sang Mỹ, anh tuấn, đẹp trai đến ánh mặt trời cũng phải lu mờ vì anh.
Anh nghe tiếng Trung rất tốt, nói thì có chút không trôi trảy, đọc và viết chỉ có thể dùng hai từ “lộn xộn” để miêu tả, nhưng không hề đánh mất đi sự nhiệt tình hiếu khách của người phương Đông, cũng là tự anh quảng cáo kiêm ép buộc cô đồng ý cho anh là hướng dẫn viên du lịch cho cô, đưa cô đi thăm thú khắp nơi, ríu rít như đôi chim sẻ.
Họ từ xa lạ thành thân thiết, từ tình bạn trở thành tình yêu, mọi chuyển biến đều rất tự nhiên như nước chảy xuôi dòng.
Lúc đó cô mới 22 tuổi, tuổi vẫn còn ham chơi, có được một người bạn trai đẹp trai như minh tinh, lại giàu có, hơn nữa lại rất tốt với cô, ngày ngày cùng cô thưởng thức những món ngon, cùng cô vô tư vui đùa, hai người dính lấy nhau như hình với bóng tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, cuộc sống như vậy người nào không thích, người nào không mê?
Còn trẻ như cô khi đó chỉ bận tâm tới niềm vui trước mắt mà không lo nghĩ tới những chuyện lâu dài, còn anh tuy hơn cô 7 tuổi, nhưng cũng không biết nguyên nhân tại sao, mà mỗi ngày cũng lại cùng cô vui chơi hoang phí đủ thứ.
Họ vui chơi từ bờ biển Đông sang bờ biển Tây, từ Mỹ sang Cannada, ngoài thời gian ngủ ra, thời gian còn lại dành cho vui chơi, hẹn hò.
Tuy vậy, cô chắc chắn tình cảm giữa họ là tình yêu, hoàn toàn không phải do cô đơn mới tìm đến nhau. Do cô đã quen rất nhiều bạn trai trước đây rồi, cũng chỉ có anh mới khiến cô nguyện trao cho anh tất cả — thân thể, trái tim, tình cảm, nước mắt, anh còn hẹn thề về tương lai của hai người họ.
Anh nói con của họ sẽ rất xinh đẹp, nam sẽ giống anh, nữ sẽ giống cô, nam tuấn, nữ mỹ.
Anh nói cha mẹ cô sẽ rất hãnh diện vì đã sinh ra một người đẹp như cô, sau đó lại có được chàng rể đẹp trai như anh.
Anh lại nói đến khi chơi mệt rồi, anh sẽ cùng cô về nhà, xin cha mẹ cô gả cô con gái xinh đẹp của họ cho anh.
Anh thề non hẹn biển, thấm đậm chân tình, cô nghe mà cảm động đến rơi lệ. Hai người ngọt ngào, mặn nồng là thế, không đoán được tình cảm là thứ rất dễ đổi thay, chỉ lời nói thôi sao bảo đảm được tương lai sẽ vững bền.
Nguyên nhân tình cảm thay đổi đến bây giờ cô cũng không hiểu rõ được, nhưng đối với nguyên nhân khởi đầu thì cô lại nhớ rất rõ.
Hôm đó trời trong xanh, ánh mặt trời lấp lánh, cô vẫn đang vô tư du lịch bên Mỹ hơn nửa năm, từ bờ biển Tây chuyển về New york.
Đại lộ Thứ 5 không phân biệt mùa lễ trước sau nhộn nhịp lên.
Quán cafe Saks Fifth Avenue trên lầu 8 có vị trí rất tốt, bên ăn bên uống vẫn có thể từ trên cao quan sát được cảnh phồn hoa tuyệt luân của đường Đại lộ Thứ 5.
Trang sức phụ trang trong Berdgorf Goodman vẫn theo dòng cao cấp tinh tế, muốn hiểu biết hưởng thụ mùi vị của xã hội thượng lưu ở New york, đến đây nhất định không sai.
Tiếp theo là Tiffany&Co ngã giá không phải thói quen của họ, mua với giá đắt chết người làm cho tất cả các cô gái phải mê mẫn, mà hoang tưởng muốn có được món đồ trang sức đắt giá đó. Cô cũng là phái nữ, đương nhiên là không ngoài sức hút của nó.
Khuất Căng quàng lấy cô bước vào Tiffany&Co đây không hổ danh cửa tiệm hàng hiệu trên Đại lộ Thứ 5 , sau đó hào phóng bội phần cho cô tự ý chọn lựa, chỉ cần cô thích thì anh sẽ mua tặng cô.
“Nhẫn cũng được phải không? ” cô thỏ thẻ hỏi, lập tức làm anh nhớ đến nụ hôn nồng nàn nóng bỏng.
“Đương nhiên là được!”
Dáng vẻ của anh phấn khởi đến không thể tả được, tiếp đó hai người nắm ta nhau cùng chọn chiếc nhẫn đính hôn.
Hai người họ vừa nói cười vui vẻ vừa lựa chọn, mồi lâu sau mới chọn được chiếc nhẫn hai người đều vừa ý.
“Chút nữa mình sẽ đi đâu? ” đưa tấm the tín dụng vô thời hạn cho khuôn mặt tươi cười của nhân viên trong tiệm xong, Khuất Căng hỏi cô.
“Đâu cũng được! ” cô cười đáp lại, vui vẻ nhìn chiếc nhẫn không rời mắt.
“Em rất vui? ”
“Uhm ! ” cô ra sức gật đầu, không hề thoái thác.
“Thì ra em nông nóng muốn làm vợ anh như vậy. ” anh trêu cô, đắc ý hiện rõ trên mặt.
“Đúng vậy! Người chồng giàu có như anh, ai mà không muốn lấy chứ? ” cô cố ý đùa với anh.
“Thì ra em chỉ thích tiền của anh thôi à! ”
“Sai rồi! Còn có dáng vẻ anh tuấn của anh nữa. ”
“Em nhẫn tâm quá! Sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn này! ” anh làm ra biểu cảm trái tim tan nát, tay đặt lên trái tim bị thương, thương tâm cáo buộc.
Cô bỗng cười ra tiếng, bị anh làm tới không thể ngừng cười được.
“Anh đau lòng quá! Trái tim anh đau quá! Ai đến đây cứu anh với, ai đến đây? ” anh vẫn đang diễn.
“Được rồi! Người ta đang nhìn mình kìa !” Ngôn Hải Lam vừa mắc cười vừa mắc cỡ kéo lấy anh cúi đầu cười.
“Không được! Trừ khi em nói yêu anh!” anh thừa cơ ép uổng cô.
Cô đanh đá trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cam tâm nhận sự ép uổng của anh “Em yêu anh! ”
Anh mở miệng bật cười, diện mạo đẹp trai cộng thêm gương mặt hạnh phúc đắc ý, làm cho các kim ngân châu báu trong tiệm gần như mất sắc, ít nhất thì trong mắt cô lúc đó là vậy.
“Xin lỗi! Thưa ông! Xin hỏi ông còn tấm thẻ tín dụng nào khác không? ” nhân viên phục vụ họ nãy giờ bỗng quay lại hỏi.
“Sao vậy? ” anh hỏi lại.
“Thẻ tín dụng này không xài được! ”
Anh nhíu chân mày lên, trên mặt hiện lên 4 chữ “sao lại vậy được?”, nhưng lại không nói chữ nào, chỉ lấy trong bóp ra 1 tấm thẻ khác đưa cho đối phương.
Đối phương gật đầu quay người rời đi, anh cầm lấy tấm thẻ không dùng được, trái phải lật qua lại xem một bên rồi lại tới bên kia.
“Chuyện gì vậy? ” cô hỏi.
“Có thể do máy chiếu thẻ có vấn đề! ” anh nhún nhún vai.
Nhưng mà không lâu sau, cũng nhân viên phục vụ đó lại đến trước mặt anh nói cùng lời nói ban nãy.
“Xin lỗi! Thưa ông ! Xin hỏi ông còn thẻ tín dụng nào khác nữa không? ”
Một tấm thẻ tín dụng dùng không được có thể nói là bị lỗi, nhưng hai tấm thẻ không thể dùng cũng có thể do bị lỗi, có trùng hợp vậy không ?
Hai người họ cũng bắt đầu hoài nghi, Ngôn Hải Lam mở lời trước “Có thể là do em hôm trước không cẩn thận bỏ luôn bóp của anh vào máy giặt, nên làm cho mấy tấm thẻ của anh không dùng được, em xin lỗi! ”
Cô nói vậy mục đích là muốn giải nguy giùm anh, do anh không biết hay là không hiểu dụng ý của cô, hay là vì sỹ diện, một mực không nhượng bộ lấy hết 3 tấm thẻ còn lại trong bóp ra đưa cho nhân viên trong tiệm, yêu cầu thử xem sao.
Kết quả thử như đã thấy, 3 tấm thẻ còn lại hoàn toàn giống với 2 tấm thẻ trước không thể dùng được.
Sau khi khiếm nhã rời khỏi tiệm, mặt anh tối sầm lại, biểu cảm nghiêm nghị, trầm lặng không lời, còn cô chỉ có thể nỗ lực xem như không để tâm đến, tìm chuyện vui đùa tạo lại không khí, tiếc là hiệu quả không cao, sau khi rời khỏi tiệm Tiffany&Co, mặt anh từ chối nở nụ cười.
Về đến khách sạn, anh gọi điện thoại về nhà, đây là lần đầu tiên trong nửa năm họ ở cùng nhau mà cô thấy anh gọi điện thoại về nhà, nhưng làm cô hết hồn đến tròn xoe đôi mắt, kinh hãi đến nói không ra lời, là dáng vẻ anh cầm điện thoại lớn tiếng quát tháo.
Quen nhau nửa năm, cô chưa hề thấy dáng vẻ tức giận của anh bao giờ, đến nói lớn tiếng cũng chưa, cô luôn cho là anh không nóng tính, hay tính khí rất tốt, kết quả thực chất không như vậy, khi anh nổi nóng lên dáng vẻ dữ tợn của anh làm bất cứ kẻ lỗ mãng nào cũng sợ mà lui lại 3 phần.
Lần đầu tiên, cô phát hiện bản thân thực ra không hiểu hết anh.
Anh mạnh tay đập điện thoại xuống, nhìn thấy dáng cô sợ đến rút lại, liền nói lời xin lỗi với cô.
“Xin lỗi!” anh nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy? ” cô không thể không hỏi được.
“Cha anh đã đóng hết tài khoản của anh lại rồi! ” anh nghiến răng nói. Giận đến nỗi không thể biểu đạt cùng cô.
Cô chớp đôi mắt, không hiểu liền mở lời hỏi : “Tại sao? ” anh đã gần 30 rồi mà, sao lại thế chứ?
Chân mày anh nhăn lại “Anh cũng không biết, nếu như do cha anh nhờ mối quan hệ mà thông đồng với ngân hàng làm chuyện này, thì đừng trách anh trở mặt. Nói chung, giờ là lúc anh nên về nhà một chuyến. ”
Cô giật nhẹ một cái, bỗng có một trực giác bất thường. “Thực thì cần dùng tiền thì bên em có, nửa năm nay toàn dùng tiền của anh, tiền trong tài khoản của em 1 đồng cũng không dùng tới. ” cô hy vọng như vậy sẽ làm anh huỷ bỏ quyết định về nhà một chuyến.
“Anh không thể dùng tiền của em! ” anh lập tức cự tuyệt.
“Tại sao? ”
“Không tại sao hết! ”
“Nếu đã không tại sao, vậy sao lại không dùng được? Bây giờ em sẽ đi rút tiền.” Cô nói liền đứng dậy bước ra cửa, thì bị anh đột ngột kéo tay lại.
“Bây giờ tâm trạng anh không rất xấu, anh không muốn cãi nhau với em được chứ?” anh dùng ngữ khí nhẫn nhịn nói.
“Em không phải đang cãi, em đang nói thật mà, em không để ý anh dùng tiền của em.” cô thật thà nhìn anh nói.
“Em không để ý, anh thì có! ” anh bỗng cao giọng nói, làm cô giật mình một cái.
“Em chỉ là không muốn vì tiền mà làm anh phải phiền lòng. ” vòng mắt cô nhanh chóng ẩn đỏ, cúi đầu ấm ức.
“Xin lỗi! ” anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô nhẹ giọng xin lỗi.
“Em không phải vì anh có tiền chi trả chi phí cho chúng ta mà ở bên anh, tình cảm của em đối với anh là thật lòng, em thật lòng yêu anh, thật lòng muốn kết hôn cùng anh sống suốt đời. ” cô kìm không được rơi nước mắt.
“Anh biết! ” anh vỗ về an ủi cô.
“Em cũng muốn bỏ ra, tuy là số tiền của em không nhiều như anh, nhưng ít ra cũng có thể cầm cự một thời gian, cầm cự đến khi chúng ta nghĩ ra cách để giải quyết khó khăn mới thôi, đừng từ chối em có được không? ” cô ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “tiền của anh, tiền của em có gì khác nhau đâu? Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì đó là tiền của chúng ta, không đúng sao? ”
Anh thắm thiết nhìn cô, không nói tiếng nào liền cúi đầu hôn cô.
Nước mắt có vị mặn, anh liếm khô nước mắt cô cùng cô chia sẻ vị của nước mắt.
Nụ hôn của anh dịu dàng thương tiếc, mỗi lần anh hôn cô, đều làm cô hồn phách bay bổng, từ dịu dàng trở thành nhiệt tình, từ thương tiếc trở thành cám dỗ, cơ thể cô cuối cùng thất thủ, không tự chủ được phát ra tiếng rên, sau đó cùng anh vương đến cao trào vui sướng.
Kết quả của việc làm tình quá mạnh mẽ là mệt mõi đến ngủ thiếp đi, khi thức giấc, trong phòng một màng tối đen, bên ngoài trời đã tối, chiếc giường to lớn chỉ còn mình cô.
Mở đèn trên đầu giường, đập vào mắt cô là tờ giấy của anh để lại trên bàn, trên đó đơn giản viết —
Anh phải về nhà một chuyến, đợi anh, yêu em Căng.
Nhưng cũng từ đó anh một đi không trở về.
***
Say qua thì biết rượu nồng, yêu qua thì sẽ biết được lòng đau.
Cô đã say rồi cũng đã yêu rồi, cho nên hiện tại cô tuyệt không đụng đến rượu, nhưng còn yêu ……
Ngôn Hải Lam bất giác đưa tay phủ lên nơi tim mình, cảm giác nhịp đập của nó, xác nhận trái tim cô hãy còn đó, nhưng cô cũng không biết tại sao, từ sau khi trả qua mối tình với anh, cô mất đi bản năng yêu.
Đã thấy biển cả nên chê nước thường ? Hay là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.
Cho nên cô không muốn yêu tiếp là vì không muốn lại đau lòng nữa?
Thực sự mà nói cô cũng không biết tại sao, chỉ biết mấy năm nay tim cô như nước đã ngừng, sóng cũng không động, người theo đuổi nhiều đến mấy nhiệt tình đến đâu cũng không lay động được tim cô, nếu không cảm giác được trái tim đang đập từng nhịp trong cơ thể, cô còn tưởng là mình không có trái tim.
Chuyện ngày trước, cô không muốn tiếp tục nhớ nữa.
Lắc lắc đầu, cô ngồi dậy vào nhà tắm tắm bù lại cho hôm qua.
Hôm nay khí trời rất tốt, đương nhiên không thể ngủ nướng lại được, chút nữa đây sẽ giặt gra giường, tiện thể chà sàn nhà dọn dẹp nhà cửa luôn.
Cô vừa tắm vừa dự tính, khi cô tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, thì đã lên xong kế hoạch cho hai ngày nghĩ cuối tuần nên làm gì, bao gồm cả dọn dẹp nhà cửa, ra siêu thị mua vật dụng, sau cùng là tối mai sẽ về nhà cha mẹ ăn cơm.
Đi đến một nửa, bước chân của cô bỗng ngừng lại, động tác dùng khăn lau tóc cũng dừng lại theo, Ngôn Hải Lam toàn thân cứng lại, không chút sắc máu nhìn chăm chăm vào người đàn ông không biết từ đâu hiện ra, lại còn ngồi ngay trên giường cô nhìn cô mỉm cười —
Khuất Căng !
“Hi! ” anh mỉm cười chào cô.
Cô trừng mắt với anh nửa giây, bỗng dịu mặt xuống lơ đãng nói với bản thân: “Ngôn Hải lam mày đang mơ đó, anh ta không thể xuất hiện trong nhà mày được, tỉnh lại đi. ”
“Em không hề đang mơ. ” anh lên tiếng.
Cô bỗng lập tức ngẩng mặt trừng mắt lại anh, sau đó sắc mặt cô từ từ trở nên lạnh lùng. “Yêu cầu anh lập tức rời khỏi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói anh tự ý xâm nhập gia cư người khác. ”
“Chúng ta nói chuyện một chút được không? Hải Lam! ” anh nhìn cô mắt không chuyển hướng, nhẹ nhàng yêu cầu.
“Tôi không quen anh. ” cô quay đầu đi sang chỗ khác.
“Hôm qua em còn níu lấy cổ áo anh nói chúng ta đã từng quen nhau, từng yêu nhau sâu đậm, sao em lại không quen anh được chứ? Hải Lam! Không được nói dối! ” Khuất Căng than thở nhìn cô.
“Nếu như chúng ta từng quen nhau, từng yêu nhau sâu đậm, hôm qua tại quán Bar, sao anh lại hỏi tôi chúng ta có quen nhau không? ” cô mỉa mai cong môi lên nói, lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh, “Tôi không nói dối, hôm qua do tôi nhìn nhầm người, chúng ta không quen biết.”
“Nhưng em gọi đúng tên anh Khuất Căng, vậy giải thích sao đây?” anh chỉnh lý lại cô.
“Là trùng hợp thôi!” cô nhún nhún vai, mặc nhiên đáp.
“Ý vậy là anh chẳng những có hình dáng giống người mà em đã từng yêu sâu đậm qua, mà ngay cả tên cũng giống nhau? ”
“Trên đời này những việc trùng hợp xảy ra rất nhiều. ”
“Giống như anh và người ấy đều không thể thoát khỏi mê lực của em, đều bị hấp dẫn bởi em, không kiềm chế được bản thân mà động lòng vì em, đây cũng là trùng hợp sao? ” anh nhìn cô thắm thiết nhẹ giọng nói.
Nhịp tim bỗng chốc đập nhanh lên, nhưng Ngôn Hải Lam vẫn không lay chuyển sắc giọng, mặt không biểu cảm nhìn anh, chỉ nói một câu, “Mời anh ra khỏi đây. ”
Sau đó anh không nói câu nào nữa, chỉ chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa phòng, rồi bỗng ngừng bước quay đầu lại nhìn cô.
“Rời khỏi chỉ là tạm thời, anh sẽ còn quay lại, quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em. ” anh tuyên thệ cùng cô biểu đạt, sau đó rời đi.
Phòng khách truyền đến tiếng cửa lớn đóng lại, toàn bộ cơ thể Ngôn Hải Lam bỗng gục xuống rã rời trên sàn, toàn thân vô lực thở cũng cảm thấy khó khăn.
Tại sao anh lại nói như vậy? Rời khỏi chỉ là tạm thời, anh sẽ còn quay lại, quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em. Anh có thật lòng không?
Quay lại bên cạnh em, quay lại trong tin em?
Nếu như thật lòng muốn vậy, sao năm đó lại bỏ cô ra đi chứ? Hôm qua tại sao lại giả bộ không quen biết cô? Cô một chút cũng không tin cái gọi thật lòng của anh, nhưng mà tại sao nhịp tim của cô lúc này đây lại đập cuồng nhanh?
Cô rất tức giận, tại sao chỉ có anh mới điều động được nhịp tim của cô? Tại sao khi trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm, mà cô đối với anh vẫn còn có hy vọng?
Năm đó cô một lòng chờ đợi anh, cô đã ở khách sạn đợi anh đúng 1 tháng, kết quả chẳng những không đợi được người, mà ngay đến một cuộc điện thoại cũng không.
Sau đó không vì vậy, mà cô bỏ cuộc, sau khi nghĩ đến số tiền chi trả, cô đổi cách, rời khỏi khách sạn tìm thuê một căn phòng nhỏ gần khách sạn đó, tiếp tục chờ đợi.
Cô lại tiếp tục đợi một năm nữa, đợi đến nhân viên khách sạn đã lên làm giám đốc, người gác cổng cũng đã trở thành bạn thân của cô, cô cũng không có một tin tức gì của anh.
Cho đến một ngày, cô thấy được bóng dáng anh trên đường, áo vest giầy da, vẫn anh tuấn oai phong, khí chất phi thường, bên cạnh quay quanh là những phần tử tinh anh trong thành phố, nam có nữ có, chỉ là không có cô — không có vị trí của cô.
Sự chờ đợi một năm qua đã ăn mòn hết lòng tự tin của cô, cô nhìn anh lại không thể lấy được dũng khí chạy đến bên anh, đến khi anh đã ngồi lên xe rời đi, cô mới lặng lẽ rơi lệ.
Nhưng tận đáy lòng không khỏi nhớ nhung, cô cuối cùng cũng dò hỏi được có thể tìm anh ở đâu, lấy hết dũng khí đi đến đó, cô đã nghĩ đi nghĩ lại mấy ngàn lần những lời đối thoại cũng như bối cảnh khi họ gặp nhau, nhưng không hề nghĩ đến một điều —
Anh không chấp nhận gặp cô.
Bức tường đất lạnh giá cỡ nào cũng lạnh không bằng trái tim cô lúc đó, không ngờ cả gặp mặt cô một lần anh cũng không đồng ý? Nước mắt đã sớm đông thành băng trong tim cô, khóc không ra nổi nữa.
“Cậu chủ nhà chúng tôi là vậy đó, do sinh ra đã có dáng vẻ tuấn tú lại giàu có, nên tứ phương lưu tình, trong một năm tổng lại cũng có 4 đến 5 người như cô vừa trẻ vừa xinh đẹp đến đây tìm cậu. ” phụ trách truyền lời tên A Tang nói với cô như vậy.
“Cô đừng si tình như vậy nữa, hãy quên cậu chủ nhà tôi đi, cậu đã không muốn gặp cô, cũng có nghĩa là không thật lòng với cô, cô đáng lẽ nên biết chứ. ”
“Đừng đến nữa! Trước đây cũng có một cô gái không bỏ cuộc mỗi ngày đều đến, liên tiếp đến đúng một tháng, cuối cùng thì cũng không gặp được cậu chủ nhà tôi. ”
“Cô còn trẻ, lại xinh đẹp, sẽ còn rất nhiều người thích cô mà đúng không, hãy quên kẻ phụ tình như cậu chủ nhà tôi đi. ”
Lời nói của A Tang trọng tâm tuy là xuất phát từ lòng quan tâm, nhưng mỗi câu, mỗi chữ cứ như con dao, một nhát rồi một nhát đâm vào trong tim cô.
Cô không khóc, nhưng vết thương trong tim, đã rỉ máu gần như đã chảy thành sông rồi.
Đau là chắc chắn rồi, nhưng có thể trách anh không?
Không, cô chỉ trách bản thân ngu ngốc, lại đem trái tim trao cho một kẻ phụ tình.
Kết thúc một năm của sự chờ đợi, cô cũng rời khỏi nước Mỹ, trở về với Đài Loan, trở về trong lòng cha mẹ.
Nếu nói trong một năm rưỡi qua cô đã học được những gì, ngoài việc biết được vị nồng của rượu, biết đau lòng ra, còn có tấm lòng của cha mẹ là ấm áp nhất thế gian, và tấm lòng này tuyệt đối không bao giờ quay lưng bỏ rơi cô.
Nước mắt lại không biết từ bao giờ trên khuôn mắt cô rơi xuống, Ngôn Hải Lam từ dưới sàn đứng lên.
Chuyện lúc trước, sự ngu ngốc năm nào của bản thân đã theo đó mà đi mất rồi, cô bây giờ đáng ra phải có bản lĩnh kháng lại anh mới đúng, cô tự nói với mình.
Tục ngữ cũng có nói, quân đến thì đỡ, nước đến thì đấp lên, kì thực cô chẳng có gì phải do dự hay không yên, chỉ cần bí mật của cô không bị tiết lộ là được.
Đúng rồi, bí mật của cô.
Cô có một bí mật, một bí mật không thể nói ai nghe.
Bí mật đó dịu ngọt, dễ thương, thông minh, ngoan ngoãn.
Đó là gánh nặng mà cô yêu nhất và cũng ngọt ngào nhất.
Nếu những lời ban nãy của anh là thật lòng, vậy anh hãy lấy cái gọi là thật lòng ra để cảm động cô, theo đuổi cô, trước khi cô chưa tiếp nhận lại anh, cô tuyệt đối sẽ không nói anh nghe, cũng không cho anh biết bí mật này —
Cô có một đứa con gái, con gái của anh.
Một căn hộ chung cư nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích khoảng cỡ 20m vuông, khuôn viên tuy nhỏ nhưng đầy đủ tất cả các đồ gia dụng tiện ích, nhìn qua cũng biết cô sống ở đây khá lâu rồi.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, không các đồ vật dư thừa, chỉ có những đồ gia dụng tiện ích thường dùng, nhưng lại cho người khác cảm giác ấm áp thoải mái.
Xem xong nhà cô, Khuất Căng quay lại phòng ngủ, mở túi xách của cô, trong đó tìm được giấy chứng minh của cô.
Ngôn Hải Lam, cuối cùng anh cũng biết tên cô, sinh ngày 08 tháng 10 năm 1979 (08/10 Quốc Dân năm 68).
Hôm nay không phải là 08/10 sao? Anh đột nhiên chau mày, đây chẳng lẽ là lý do cô uống tới say khướt như vậy?
Đăm chiêu một lúc, Khuất Căng nghĩ ra một việc, nếu cô có bạn trai, thì trong ngày này, không thể không đón sinh nhật cùng cô, lại còn để cô một mình đón taxi về sao?
Không thể nào.
Cho nên anh có thể đoán hiện tại cô không có bạn trai?
Trong lòng nôn nóng muốn biết được đáp án, anh bắt đầu đi khắp nhà tìm kiếm dấu vết của đàn ông.
Trong ví của cô cũng không có hình của người đàn ông nào, phòng ngủ trong nhà cũng không có.
Trong nhà tắm cũng không thấy đồ dùng của nam, ví dụ những vật như dao cạo râu hoặc kem cạo râu.
Tủ áo cô — tuy làm vậy có chút biến thái và bỉ ổi, nhưng tha lỗi cho anh, anh chịu không cản được đôi tay mình, hơn nữa trong lòng nôn nóng rất muốn chắc chắn rằng cô không có bạn trai nên anh đi tới mở tủ áo cô ra, tỉ mỉ xem xét.
Không có.
Anh thả lỏng thở phào một tiếng, sau đó nhếch miệng, chỉ thiếu là không cười lớn lên, tủ áo của cô đến nửa chiếc áo của nam cũng không có, cô đúng là chưa có bạn trai.
Anh cười không thành tiếng, trong lòng vui sướng như muốn bay lên.
Cô không có bạn trai, tốt quá rồi !
***
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào nhà, rọi thẳng vào khuôn mặt người ở trên giường, phá bĩnh giấc ngủ của Ngôn Hải Lam.
Cô chau nhẹ chân mày, sau đó đưa tay lên trán che ánh mặt trời, rồi mới nhè nhẹ mở hai mắt ra.
Cô có thói quen xoay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên giường xem bây giờ là mấy giờ. Sực nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm. (bên nước ngoài sướng thật có tới 2 ngày nghỉ cuối tuần.)
Cô nhắm mắt lại, quyết định hưởng thụ ngày nghỉ hiếm có để tiếp tục ngủ nướng trên giường, chỉ là ánh mặt trời chói quá, làm cô phải xoay lưng về phía cửa sổ.
Nhưng một ý nghĩ chạy qua làm cô tự nhiên chau mày mở mắt ra, ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn toàn thân mình áo sơ trắng và váy ngắn màu xám, sau đó nhớ lại buổi mừng sinh nhật hôm qua, và những việc xảy ra khi rời khỏi Bar Lounge, nhưng cô hoàn toàn không nhớ làm sao về được tới nhà, lại còn lên được giường ngủ nữa.
Ai đã đưa cô về nhà? Là bác lái xe sao?
Nhăn chân mày xoa xoa thái dương, Ngôn Hải Lam chẳng nghĩ ra làm sao mình về được tới nhà, chỉ nhớ là đã nhìn bác lái xe taxi thành Khuất Căng, còn ầm ĩ một trận với bác nữa.
Cũng có thể do như vậy, bác lái xe bị cô làm cho sợ rồi, mới thẳng tay đánh ngất cô rồi đưa cô về nhà, cho nên cô mới không nhớ được làm cách nào mình ngủ được trên giường. Thử hỏi có ai sau khi bị đánh ngất đi mà vẫn nhớ được những việc xảy ra khi ngất? (bà chị này suy diễn phong phú thật)
Gượng cười nằm xuống giường, cô nhắm mắt lại, nhưng lại không thể ngủ được, trong đầu đầy ắp những chuyện mà cô không muốn nghĩ đến, bây giờ tất cả lại như sống lại trước mắt cô.
Tất cả những gì liên quan giữa anh và cô.
***
Năm đó cô vừa tốt nghiệp đại học, vừa mới bước vào cuộc sống công sở nhàm chán được vài tháng, ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ, và tính cách tự nhận mình là độc lập. Cô cứng đầu nhất quyết xin nghỉ các công việc mà ai ai cũng ao ước đó, một mình tự túc sang Mỹ du lịch, sau đó cô gặp anh.
Khi còn ở Đài Loan trình độ tiếng Anh của cô rất tốt, tự cho là đến các nước nói tiếng Anh thì chẳng có gì phải lo, không ngờ mọi việc hoàn toàn không vậy.
Phát âm, lại còn ngữ pháp giao tiếp của dân từng vùng chẳng đâu giống đâu làm cô tài nữ thích thi cử mất hết sự tự tin, căng thẳng đến mức cả tiếng Anh giao tiếng hàng ngày cũng chẳng phát huy nổi.
Đúng lúc cô không biết làm sao thì lại có anh hùng từ trên trời rơi xuống, cô gặp được anh.
Khuất Căng, từ 7 tuổi đã theo cha mẹ di cư sang Mỹ, anh tuấn, đẹp trai đến ánh mặt trời cũng phải lu mờ vì anh.
Anh nghe tiếng Trung rất tốt, nói thì có chút không trôi trảy, đọc và viết chỉ có thể dùng hai từ “lộn xộn” để miêu tả, nhưng không hề đánh mất đi sự nhiệt tình hiếu khách của người phương Đông, cũng là tự anh quảng cáo kiêm ép buộc cô đồng ý cho anh là hướng dẫn viên du lịch cho cô, đưa cô đi thăm thú khắp nơi, ríu rít như đôi chim sẻ.
Họ từ xa lạ thành thân thiết, từ tình bạn trở thành tình yêu, mọi chuyển biến đều rất tự nhiên như nước chảy xuôi dòng.
Lúc đó cô mới 22 tuổi, tuổi vẫn còn ham chơi, có được một người bạn trai đẹp trai như minh tinh, lại giàu có, hơn nữa lại rất tốt với cô, ngày ngày cùng cô thưởng thức những món ngon, cùng cô vô tư vui đùa, hai người dính lấy nhau như hình với bóng tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc, cuộc sống như vậy người nào không thích, người nào không mê?
Còn trẻ như cô khi đó chỉ bận tâm tới niềm vui trước mắt mà không lo nghĩ tới những chuyện lâu dài, còn anh tuy hơn cô 7 tuổi, nhưng cũng không biết nguyên nhân tại sao, mà mỗi ngày cũng lại cùng cô vui chơi hoang phí đủ thứ.
Họ vui chơi từ bờ biển Đông sang bờ biển Tây, từ Mỹ sang Cannada, ngoài thời gian ngủ ra, thời gian còn lại dành cho vui chơi, hẹn hò.
Tuy vậy, cô chắc chắn tình cảm giữa họ là tình yêu, hoàn toàn không phải do cô đơn mới tìm đến nhau. Do cô đã quen rất nhiều bạn trai trước đây rồi, cũng chỉ có anh mới khiến cô nguyện trao cho anh tất cả — thân thể, trái tim, tình cảm, nước mắt, anh còn hẹn thề về tương lai của hai người họ.
Anh nói con của họ sẽ rất xinh đẹp, nam sẽ giống anh, nữ sẽ giống cô, nam tuấn, nữ mỹ.
Anh nói cha mẹ cô sẽ rất hãnh diện vì đã sinh ra một người đẹp như cô, sau đó lại có được chàng rể đẹp trai như anh.
Anh lại nói đến khi chơi mệt rồi, anh sẽ cùng cô về nhà, xin cha mẹ cô gả cô con gái xinh đẹp của họ cho anh.
Anh thề non hẹn biển, thấm đậm chân tình, cô nghe mà cảm động đến rơi lệ. Hai người ngọt ngào, mặn nồng là thế, không đoán được tình cảm là thứ rất dễ đổi thay, chỉ lời nói thôi sao bảo đảm được tương lai sẽ vững bền.
Nguyên nhân tình cảm thay đổi đến bây giờ cô cũng không hiểu rõ được, nhưng đối với nguyên nhân khởi đầu thì cô lại nhớ rất rõ.
Hôm đó trời trong xanh, ánh mặt trời lấp lánh, cô vẫn đang vô tư du lịch bên Mỹ hơn nửa năm, từ bờ biển Tây chuyển về New york.
Đại lộ Thứ 5 không phân biệt mùa lễ trước sau nhộn nhịp lên.
Quán cafe Saks Fifth Avenue trên lầu 8 có vị trí rất tốt, bên ăn bên uống vẫn có thể từ trên cao quan sát được cảnh phồn hoa tuyệt luân của đường Đại lộ Thứ 5.
Trang sức phụ trang trong Berdgorf Goodman vẫn theo dòng cao cấp tinh tế, muốn hiểu biết hưởng thụ mùi vị của xã hội thượng lưu ở New york, đến đây nhất định không sai.
Tiếp theo là Tiffany&Co ngã giá không phải thói quen của họ, mua với giá đắt chết người làm cho tất cả các cô gái phải mê mẫn, mà hoang tưởng muốn có được món đồ trang sức đắt giá đó. Cô cũng là phái nữ, đương nhiên là không ngoài sức hút của nó.
Khuất Căng quàng lấy cô bước vào Tiffany&Co đây không hổ danh cửa tiệm hàng hiệu trên Đại lộ Thứ 5 , sau đó hào phóng bội phần cho cô tự ý chọn lựa, chỉ cần cô thích thì anh sẽ mua tặng cô.
“Nhẫn cũng được phải không? ” cô thỏ thẻ hỏi, lập tức làm anh nhớ đến nụ hôn nồng nàn nóng bỏng.
“Đương nhiên là được!”
Dáng vẻ của anh phấn khởi đến không thể tả được, tiếp đó hai người nắm ta nhau cùng chọn chiếc nhẫn đính hôn.
Hai người họ vừa nói cười vui vẻ vừa lựa chọn, mồi lâu sau mới chọn được chiếc nhẫn hai người đều vừa ý.
“Chút nữa mình sẽ đi đâu? ” đưa tấm the tín dụng vô thời hạn cho khuôn mặt tươi cười của nhân viên trong tiệm xong, Khuất Căng hỏi cô.
“Đâu cũng được! ” cô cười đáp lại, vui vẻ nhìn chiếc nhẫn không rời mắt.
“Em rất vui? ”
“Uhm ! ” cô ra sức gật đầu, không hề thoái thác.
“Thì ra em nông nóng muốn làm vợ anh như vậy. ” anh trêu cô, đắc ý hiện rõ trên mặt.
“Đúng vậy! Người chồng giàu có như anh, ai mà không muốn lấy chứ? ” cô cố ý đùa với anh.
“Thì ra em chỉ thích tiền của anh thôi à! ”
“Sai rồi! Còn có dáng vẻ anh tuấn của anh nữa. ”
“Em nhẫn tâm quá! Sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn này! ” anh làm ra biểu cảm trái tim tan nát, tay đặt lên trái tim bị thương, thương tâm cáo buộc.
Cô bỗng cười ra tiếng, bị anh làm tới không thể ngừng cười được.
“Anh đau lòng quá! Trái tim anh đau quá! Ai đến đây cứu anh với, ai đến đây? ” anh vẫn đang diễn.
“Được rồi! Người ta đang nhìn mình kìa !” Ngôn Hải Lam vừa mắc cười vừa mắc cỡ kéo lấy anh cúi đầu cười.
“Không được! Trừ khi em nói yêu anh!” anh thừa cơ ép uổng cô.
Cô đanh đá trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cam tâm nhận sự ép uổng của anh “Em yêu anh! ”
Anh mở miệng bật cười, diện mạo đẹp trai cộng thêm gương mặt hạnh phúc đắc ý, làm cho các kim ngân châu báu trong tiệm gần như mất sắc, ít nhất thì trong mắt cô lúc đó là vậy.
“Xin lỗi! Thưa ông! Xin hỏi ông còn tấm thẻ tín dụng nào khác không? ” nhân viên phục vụ họ nãy giờ bỗng quay lại hỏi.
“Sao vậy? ” anh hỏi lại.
“Thẻ tín dụng này không xài được! ”
Anh nhíu chân mày lên, trên mặt hiện lên 4 chữ “sao lại vậy được?”, nhưng lại không nói chữ nào, chỉ lấy trong bóp ra 1 tấm thẻ khác đưa cho đối phương.
Đối phương gật đầu quay người rời đi, anh cầm lấy tấm thẻ không dùng được, trái phải lật qua lại xem một bên rồi lại tới bên kia.
“Chuyện gì vậy? ” cô hỏi.
“Có thể do máy chiếu thẻ có vấn đề! ” anh nhún nhún vai.
Nhưng mà không lâu sau, cũng nhân viên phục vụ đó lại đến trước mặt anh nói cùng lời nói ban nãy.
“Xin lỗi! Thưa ông ! Xin hỏi ông còn thẻ tín dụng nào khác nữa không? ”
Một tấm thẻ tín dụng dùng không được có thể nói là bị lỗi, nhưng hai tấm thẻ không thể dùng cũng có thể do bị lỗi, có trùng hợp vậy không ?
Hai người họ cũng bắt đầu hoài nghi, Ngôn Hải Lam mở lời trước “Có thể là do em hôm trước không cẩn thận bỏ luôn bóp của anh vào máy giặt, nên làm cho mấy tấm thẻ của anh không dùng được, em xin lỗi! ”
Cô nói vậy mục đích là muốn giải nguy giùm anh, do anh không biết hay là không hiểu dụng ý của cô, hay là vì sỹ diện, một mực không nhượng bộ lấy hết 3 tấm thẻ còn lại trong bóp ra đưa cho nhân viên trong tiệm, yêu cầu thử xem sao.
Kết quả thử như đã thấy, 3 tấm thẻ còn lại hoàn toàn giống với 2 tấm thẻ trước không thể dùng được.
Sau khi khiếm nhã rời khỏi tiệm, mặt anh tối sầm lại, biểu cảm nghiêm nghị, trầm lặng không lời, còn cô chỉ có thể nỗ lực xem như không để tâm đến, tìm chuyện vui đùa tạo lại không khí, tiếc là hiệu quả không cao, sau khi rời khỏi tiệm Tiffany&Co, mặt anh từ chối nở nụ cười.
Về đến khách sạn, anh gọi điện thoại về nhà, đây là lần đầu tiên trong nửa năm họ ở cùng nhau mà cô thấy anh gọi điện thoại về nhà, nhưng làm cô hết hồn đến tròn xoe đôi mắt, kinh hãi đến nói không ra lời, là dáng vẻ anh cầm điện thoại lớn tiếng quát tháo.
Quen nhau nửa năm, cô chưa hề thấy dáng vẻ tức giận của anh bao giờ, đến nói lớn tiếng cũng chưa, cô luôn cho là anh không nóng tính, hay tính khí rất tốt, kết quả thực chất không như vậy, khi anh nổi nóng lên dáng vẻ dữ tợn của anh làm bất cứ kẻ lỗ mãng nào cũng sợ mà lui lại 3 phần.
Lần đầu tiên, cô phát hiện bản thân thực ra không hiểu hết anh.
Anh mạnh tay đập điện thoại xuống, nhìn thấy dáng cô sợ đến rút lại, liền nói lời xin lỗi với cô.
“Xin lỗi!” anh nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy? ” cô không thể không hỏi được.
“Cha anh đã đóng hết tài khoản của anh lại rồi! ” anh nghiến răng nói. Giận đến nỗi không thể biểu đạt cùng cô.
Cô chớp đôi mắt, không hiểu liền mở lời hỏi : “Tại sao? ” anh đã gần 30 rồi mà, sao lại thế chứ?
Chân mày anh nhăn lại “Anh cũng không biết, nếu như do cha anh nhờ mối quan hệ mà thông đồng với ngân hàng làm chuyện này, thì đừng trách anh trở mặt. Nói chung, giờ là lúc anh nên về nhà một chuyến. ”
Cô giật nhẹ một cái, bỗng có một trực giác bất thường. “Thực thì cần dùng tiền thì bên em có, nửa năm nay toàn dùng tiền của anh, tiền trong tài khoản của em 1 đồng cũng không dùng tới. ” cô hy vọng như vậy sẽ làm anh huỷ bỏ quyết định về nhà một chuyến.
“Anh không thể dùng tiền của em! ” anh lập tức cự tuyệt.
“Tại sao? ”
“Không tại sao hết! ”
“Nếu đã không tại sao, vậy sao lại không dùng được? Bây giờ em sẽ đi rút tiền.” Cô nói liền đứng dậy bước ra cửa, thì bị anh đột ngột kéo tay lại.
“Bây giờ tâm trạng anh không rất xấu, anh không muốn cãi nhau với em được chứ?” anh dùng ngữ khí nhẫn nhịn nói.
“Em không phải đang cãi, em đang nói thật mà, em không để ý anh dùng tiền của em.” cô thật thà nhìn anh nói.
“Em không để ý, anh thì có! ” anh bỗng cao giọng nói, làm cô giật mình một cái.
“Em chỉ là không muốn vì tiền mà làm anh phải phiền lòng. ” vòng mắt cô nhanh chóng ẩn đỏ, cúi đầu ấm ức.
“Xin lỗi! ” anh kéo cô vào lòng, ôm lấy cô nhẹ giọng xin lỗi.
“Em không phải vì anh có tiền chi trả chi phí cho chúng ta mà ở bên anh, tình cảm của em đối với anh là thật lòng, em thật lòng yêu anh, thật lòng muốn kết hôn cùng anh sống suốt đời. ” cô kìm không được rơi nước mắt.
“Anh biết! ” anh vỗ về an ủi cô.
“Em cũng muốn bỏ ra, tuy là số tiền của em không nhiều như anh, nhưng ít ra cũng có thể cầm cự một thời gian, cầm cự đến khi chúng ta nghĩ ra cách để giải quyết khó khăn mới thôi, đừng từ chối em có được không? ” cô ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh, “tiền của anh, tiền của em có gì khác nhau đâu? Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì đó là tiền của chúng ta, không đúng sao? ”
Anh thắm thiết nhìn cô, không nói tiếng nào liền cúi đầu hôn cô.
Nước mắt có vị mặn, anh liếm khô nước mắt cô cùng cô chia sẻ vị của nước mắt.
Nụ hôn của anh dịu dàng thương tiếc, mỗi lần anh hôn cô, đều làm cô hồn phách bay bổng, từ dịu dàng trở thành nhiệt tình, từ thương tiếc trở thành cám dỗ, cơ thể cô cuối cùng thất thủ, không tự chủ được phát ra tiếng rên, sau đó cùng anh vương đến cao trào vui sướng.
Kết quả của việc làm tình quá mạnh mẽ là mệt mõi đến ngủ thiếp đi, khi thức giấc, trong phòng một màng tối đen, bên ngoài trời đã tối, chiếc giường to lớn chỉ còn mình cô.
Mở đèn trên đầu giường, đập vào mắt cô là tờ giấy của anh để lại trên bàn, trên đó đơn giản viết —
Anh phải về nhà một chuyến, đợi anh, yêu em Căng.
Nhưng cũng từ đó anh một đi không trở về.
***
Say qua thì biết rượu nồng, yêu qua thì sẽ biết được lòng đau.
Cô đã say rồi cũng đã yêu rồi, cho nên hiện tại cô tuyệt không đụng đến rượu, nhưng còn yêu ……
Ngôn Hải Lam bất giác đưa tay phủ lên nơi tim mình, cảm giác nhịp đập của nó, xác nhận trái tim cô hãy còn đó, nhưng cô cũng không biết tại sao, từ sau khi trả qua mối tình với anh, cô mất đi bản năng yêu.
Đã thấy biển cả nên chê nước thường ? Hay là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng.
Cho nên cô không muốn yêu tiếp là vì không muốn lại đau lòng nữa?
Thực sự mà nói cô cũng không biết tại sao, chỉ biết mấy năm nay tim cô như nước đã ngừng, sóng cũng không động, người theo đuổi nhiều đến mấy nhiệt tình đến đâu cũng không lay động được tim cô, nếu không cảm giác được trái tim đang đập từng nhịp trong cơ thể, cô còn tưởng là mình không có trái tim.
Chuyện ngày trước, cô không muốn tiếp tục nhớ nữa.
Lắc lắc đầu, cô ngồi dậy vào nhà tắm tắm bù lại cho hôm qua.
Hôm nay khí trời rất tốt, đương nhiên không thể ngủ nướng lại được, chút nữa đây sẽ giặt gra giường, tiện thể chà sàn nhà dọn dẹp nhà cửa luôn.
Cô vừa tắm vừa dự tính, khi cô tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, thì đã lên xong kế hoạch cho hai ngày nghĩ cuối tuần nên làm gì, bao gồm cả dọn dẹp nhà cửa, ra siêu thị mua vật dụng, sau cùng là tối mai sẽ về nhà cha mẹ ăn cơm.
Đi đến một nửa, bước chân của cô bỗng ngừng lại, động tác dùng khăn lau tóc cũng dừng lại theo, Ngôn Hải Lam toàn thân cứng lại, không chút sắc máu nhìn chăm chăm vào người đàn ông không biết từ đâu hiện ra, lại còn ngồi ngay trên giường cô nhìn cô mỉm cười —
Khuất Căng !
“Hi! ” anh mỉm cười chào cô.
Cô trừng mắt với anh nửa giây, bỗng dịu mặt xuống lơ đãng nói với bản thân: “Ngôn Hải lam mày đang mơ đó, anh ta không thể xuất hiện trong nhà mày được, tỉnh lại đi. ”
“Em không hề đang mơ. ” anh lên tiếng.
Cô bỗng lập tức ngẩng mặt trừng mắt lại anh, sau đó sắc mặt cô từ từ trở nên lạnh lùng. “Yêu cầu anh lập tức rời khỏi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói anh tự ý xâm nhập gia cư người khác. ”
“Chúng ta nói chuyện một chút được không? Hải Lam! ” anh nhìn cô mắt không chuyển hướng, nhẹ nhàng yêu cầu.
“Tôi không quen anh. ” cô quay đầu đi sang chỗ khác.
“Hôm qua em còn níu lấy cổ áo anh nói chúng ta đã từng quen nhau, từng yêu nhau sâu đậm, sao em lại không quen anh được chứ? Hải Lam! Không được nói dối! ” Khuất Căng than thở nhìn cô.
“Nếu như chúng ta từng quen nhau, từng yêu nhau sâu đậm, hôm qua tại quán Bar, sao anh lại hỏi tôi chúng ta có quen nhau không? ” cô mỉa mai cong môi lên nói, lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh, “Tôi không nói dối, hôm qua do tôi nhìn nhầm người, chúng ta không quen biết.”
“Nhưng em gọi đúng tên anh Khuất Căng, vậy giải thích sao đây?” anh chỉnh lý lại cô.
“Là trùng hợp thôi!” cô nhún nhún vai, mặc nhiên đáp.
“Ý vậy là anh chẳng những có hình dáng giống người mà em đã từng yêu sâu đậm qua, mà ngay cả tên cũng giống nhau? ”
“Trên đời này những việc trùng hợp xảy ra rất nhiều. ”
“Giống như anh và người ấy đều không thể thoát khỏi mê lực của em, đều bị hấp dẫn bởi em, không kiềm chế được bản thân mà động lòng vì em, đây cũng là trùng hợp sao? ” anh nhìn cô thắm thiết nhẹ giọng nói.
Nhịp tim bỗng chốc đập nhanh lên, nhưng Ngôn Hải Lam vẫn không lay chuyển sắc giọng, mặt không biểu cảm nhìn anh, chỉ nói một câu, “Mời anh ra khỏi đây. ”
Sau đó anh không nói câu nào nữa, chỉ chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi đến bên cửa phòng, rồi bỗng ngừng bước quay đầu lại nhìn cô.
“Rời khỏi chỉ là tạm thời, anh sẽ còn quay lại, quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em. ” anh tuyên thệ cùng cô biểu đạt, sau đó rời đi.
Phòng khách truyền đến tiếng cửa lớn đóng lại, toàn bộ cơ thể Ngôn Hải Lam bỗng gục xuống rã rời trên sàn, toàn thân vô lực thở cũng cảm thấy khó khăn.
Tại sao anh lại nói như vậy? Rời khỏi chỉ là tạm thời, anh sẽ còn quay lại, quay lại bên cạnh em, quay lại trong tim em. Anh có thật lòng không?
Quay lại bên cạnh em, quay lại trong tin em?
Nếu như thật lòng muốn vậy, sao năm đó lại bỏ cô ra đi chứ? Hôm qua tại sao lại giả bộ không quen biết cô? Cô một chút cũng không tin cái gọi thật lòng của anh, nhưng mà tại sao nhịp tim của cô lúc này đây lại đập cuồng nhanh?
Cô rất tức giận, tại sao chỉ có anh mới điều động được nhịp tim của cô? Tại sao khi trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm, mà cô đối với anh vẫn còn có hy vọng?
Năm đó cô một lòng chờ đợi anh, cô đã ở khách sạn đợi anh đúng 1 tháng, kết quả chẳng những không đợi được người, mà ngay đến một cuộc điện thoại cũng không.
Sau đó không vì vậy, mà cô bỏ cuộc, sau khi nghĩ đến số tiền chi trả, cô đổi cách, rời khỏi khách sạn tìm thuê một căn phòng nhỏ gần khách sạn đó, tiếp tục chờ đợi.
Cô lại tiếp tục đợi một năm nữa, đợi đến nhân viên khách sạn đã lên làm giám đốc, người gác cổng cũng đã trở thành bạn thân của cô, cô cũng không có một tin tức gì của anh.
Cho đến một ngày, cô thấy được bóng dáng anh trên đường, áo vest giầy da, vẫn anh tuấn oai phong, khí chất phi thường, bên cạnh quay quanh là những phần tử tinh anh trong thành phố, nam có nữ có, chỉ là không có cô — không có vị trí của cô.
Sự chờ đợi một năm qua đã ăn mòn hết lòng tự tin của cô, cô nhìn anh lại không thể lấy được dũng khí chạy đến bên anh, đến khi anh đã ngồi lên xe rời đi, cô mới lặng lẽ rơi lệ.
Nhưng tận đáy lòng không khỏi nhớ nhung, cô cuối cùng cũng dò hỏi được có thể tìm anh ở đâu, lấy hết dũng khí đi đến đó, cô đã nghĩ đi nghĩ lại mấy ngàn lần những lời đối thoại cũng như bối cảnh khi họ gặp nhau, nhưng không hề nghĩ đến một điều —
Anh không chấp nhận gặp cô.
Bức tường đất lạnh giá cỡ nào cũng lạnh không bằng trái tim cô lúc đó, không ngờ cả gặp mặt cô một lần anh cũng không đồng ý? Nước mắt đã sớm đông thành băng trong tim cô, khóc không ra nổi nữa.
“Cậu chủ nhà chúng tôi là vậy đó, do sinh ra đã có dáng vẻ tuấn tú lại giàu có, nên tứ phương lưu tình, trong một năm tổng lại cũng có 4 đến 5 người như cô vừa trẻ vừa xinh đẹp đến đây tìm cậu. ” phụ trách truyền lời tên A Tang nói với cô như vậy.
“Cô đừng si tình như vậy nữa, hãy quên cậu chủ nhà tôi đi, cậu đã không muốn gặp cô, cũng có nghĩa là không thật lòng với cô, cô đáng lẽ nên biết chứ. ”
“Đừng đến nữa! Trước đây cũng có một cô gái không bỏ cuộc mỗi ngày đều đến, liên tiếp đến đúng một tháng, cuối cùng thì cũng không gặp được cậu chủ nhà tôi. ”
“Cô còn trẻ, lại xinh đẹp, sẽ còn rất nhiều người thích cô mà đúng không, hãy quên kẻ phụ tình như cậu chủ nhà tôi đi. ”
Lời nói của A Tang trọng tâm tuy là xuất phát từ lòng quan tâm, nhưng mỗi câu, mỗi chữ cứ như con dao, một nhát rồi một nhát đâm vào trong tim cô.
Cô không khóc, nhưng vết thương trong tim, đã rỉ máu gần như đã chảy thành sông rồi.
Đau là chắc chắn rồi, nhưng có thể trách anh không?
Không, cô chỉ trách bản thân ngu ngốc, lại đem trái tim trao cho một kẻ phụ tình.
Kết thúc một năm của sự chờ đợi, cô cũng rời khỏi nước Mỹ, trở về với Đài Loan, trở về trong lòng cha mẹ.
Nếu nói trong một năm rưỡi qua cô đã học được những gì, ngoài việc biết được vị nồng của rượu, biết đau lòng ra, còn có tấm lòng của cha mẹ là ấm áp nhất thế gian, và tấm lòng này tuyệt đối không bao giờ quay lưng bỏ rơi cô.
Nước mắt lại không biết từ bao giờ trên khuôn mắt cô rơi xuống, Ngôn Hải Lam từ dưới sàn đứng lên.
Chuyện lúc trước, sự ngu ngốc năm nào của bản thân đã theo đó mà đi mất rồi, cô bây giờ đáng ra phải có bản lĩnh kháng lại anh mới đúng, cô tự nói với mình.
Tục ngữ cũng có nói, quân đến thì đỡ, nước đến thì đấp lên, kì thực cô chẳng có gì phải do dự hay không yên, chỉ cần bí mật của cô không bị tiết lộ là được.
Đúng rồi, bí mật của cô.
Cô có một bí mật, một bí mật không thể nói ai nghe.
Bí mật đó dịu ngọt, dễ thương, thông minh, ngoan ngoãn.
Đó là gánh nặng mà cô yêu nhất và cũng ngọt ngào nhất.
Nếu những lời ban nãy của anh là thật lòng, vậy anh hãy lấy cái gọi là thật lòng ra để cảm động cô, theo đuổi cô, trước khi cô chưa tiếp nhận lại anh, cô tuyệt đối sẽ không nói anh nghe, cũng không cho anh biết bí mật này —
Cô có một đứa con gái, con gái của anh.
/10
|