"Xin chào Mặc thiếu, ngài vẫn tốt chứ?"
So với Mặc Thiên Kình đang nổi giận lôi đình thì Hàn Tử Tây lại vô cùng lạnh nhạt, gật đầu chào hỏi hắn.
"Tốt, ta tốt không được..."
Hắn nhìn vào miếng ngọc trên cổ cô mà nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt khẽ rùng mình, cứ vòng vo nói chuyện, cười tủm tỉm rồi làm động tác mời nói: "Mời lên lầu!"
Hàn Tử Tây cười nhạt: "Mong Mặc thiếu dẫn đường."
Nhìn Hàn Tử Tây đi theo Mặc Thiên Kình vào thang máy dành cho tổng giám đốc, đôi mắt của cô nhân viên lúc nãy giật giật, chính là mình không nhìn lầm đi, người phụ nữ này quả thật không đơn giản.
***
Phòng làm việc của Mặc Thiên Kình.
Vừa mới bước vào cửa Hàn Tử Tây đã bị Mặc Thiên Kình bắt lấy cổ tay, đặt lên trên cánh cửa.
Nhìn ánh mắt của cô, hàn quang liền hiện ra, vô cùng khắc nghiệt nói: "Ngươi thật sự là rất giỏi!"
Hắn chưa từng thấy một người phụ nữ nào có lá gan lớn như vậy, rốt cuộc là do cái gì tạo thành người này vậy?
Làm bỏng chân hắn, làm hắn bị thương, trộm đồ gia truyền của hắn, mà cô ta còn dám một mình tới đây sao?
Mặc Thiên Kình đúng là người không có hòa nhã dễ gần như mọi người đã nhìn!
"Mặc thiếu xin hãy tự trọng!" Hai tay Hàn Tử Tây đặt trước ngực của hắn nói: "Tôi đến đây là thay tổng giám đốc của mình để đưa thiệp mời cho anh!"
Nói xong cô liền cầm một chiếc phong bì màu đỏ đưa đến trước mặt hắn.
Sở dĩ cô trộm ngọc cũng là bị người khác sai khiến!
A!
Thật không khó đoán người đó là ai!
Giọng điệu cao ngạo này, ngoại trừ Sở Trạm Đông thì còn ai khác nữa?
Tầm mắt lơ đãng nhìn qua tấm thiệp mời có hai chữ màu vàng HC, lập tức khóe môi của Mặc Thiên Kình liền tà ác cong lên một vòng cong, nói: "Thì ra là Sở thiếu, như vậy thì tôi phải tiếp đãi thật tốt!"
***
Thành phố ven biển ở A thị.
Thời tiết vào mùa hè, ban ngày nóng còn ban đêm thì lạnh.
"Ba..."
Một tiếng vang cơ hồ muốn thủng màng nhỉ, vang vọng âm thanh vô cùng lớn ở dưới tầng hầm.
"Chị dâu, không biết tôi chiêu đãi cô như vậy, cô có thoải mái không!"
Lời nói đầy hung ác nham hiểm, mang theo lãnh ý dày đặc, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác bóp chặt khóe miệng của người phụ nữ đang chảy máu, từng giọt máu nhỏ dần xuống đất: "Thật đúng là vợ của Sở thiếu, lần trước tôi không biết, chỉ có thể tiếp đãi một lần. Lần này nhất định phải nồng hậu hơn mới được!"
Hàn Tử Tây quay sang hắn nhếch môi cười.
Mặc Thiên Kình không thể phủ nhận, hắn lại bị dao động nữa rồi!
Sở Trạm Đông đúng là tiện nhân, rốt cuộc là hắn đã đạp phải vận cứt chó gì, có vợ tốt như vậy mà cũng không biết quý trọng!
Hắn chưa bao giờ thấy dạng phụ nữ như vậy!
Bộ dạng của cô rất tốt, làm cho ánh mắt của hắn hai lần đều lu mờ.
Mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, mái tóc dài như thác nước, mày liễu cong cong, hàng mi như lá của quạt hương bồ, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào, da thịt thì trắng như tuyết, thân hình có lồi có lõm, dù cho ai thấy thì tâm cũng sẽ náo loạn một phen.
Nhất là khi cô cười, càng làm cho một địa phương của hắn bất ngờ nổi lên phản ứng!
Shit!
Quả thực là điên rồi, hắn cư nhiên có phản ứng đối với đàn bà của Sở Trạm Đông?
Lúc Mặc Thiên Kình đang ảo não thì thái độ Hàn Tử Tây đột nhiên khác hẳn, cô nhổ một ngụm nước bọt xem lẫn máu vào mặt hắn: "Đa tạ Mặc thiếu đã nhiệt tình hậu đãi!"
Quả là không thể nhẫn nhịn được nữa mà!
Lần trước hắn hôn cô một cái liền bị cô thúc đầu gối một cái...
Hắn đường đường là Mặc thiếu, loại đãi ngộ nào mà chưa thấy qua, người phụ nữ nào thấy hắn đều bu tới như là đang xua đàn vịt vậy.
Rút ra một chiếc khăn tay rồi tùy tiện lau mặt, túm mái tóc dài như thác nước của cô lên, khóe môi Mặc Thiên Kình nhẹ nhàng cong lên, lông mày nhướng lên nhìn cô một cách quỷ dị rồi nói: "Chị dâu quá khách khí rồi!"
Hắn lại giống như là tiếc hận, thở dài một hơi, chậm rãi vuốt khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ: "Người tốt như vậy, Sở thiếu như thế nào lại nỡ cho cô đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, nếu là tôi thì tôi làm không được!"
Sở Trạm Đông không chỉ để cho người phụ nữ này mang ngọc sang tìm hắn, mà còn cố ý mượn lúc hắn điều tra thân phận của cô, tung tin đồn rằng cô là vợ của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hàn Tử Tây mở miệng nói, âm thanh tuy nghe rất êm tai nhưng lại cực kỳ lạnh nhạt: "Thật đáng tiếc, chúng tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào!"
"Ha ha!" Mặc Thiên Kình liền mỉm cười: "Có khí phách!"
Tính cách của người phụ nữ này thật hợp với khẩu vị của hắn.
Bất kể là nói hay làm đều có tính khiêu khích không sợ chết!
Phụ nữ có tính không sợ chết này Mặc Thiên Kình hắn lần đầu gặp, bất quá...
Thật là đáng tiếc!
Cô ta lại là người của Sở Trạm Đông!
Để hắn xem, hai người bọn họ rốt cuộc là đang diễn trò gì!
Ánh mắt Mặc Thiên Kình khẽ biến, hắn nhún vai nói: "Đến đây, chị dâu, chúng ta chụp một tấm ảnh gửi qua cho Sở thiếu để hắn nhìn thấy rằng tôi cũng không có tiếp đãi chị đạm bạc.”
Hai tay cô bị bắt chéo sau lưng, trước dáng người cao 1m88 của Mặc Thiên Kình thì hắn là dao, cô là cá.
Nhìn hai người đang ôm hôn trong bức ảnh, Mặc Thiên Kình không ngừng ve vẩy cái điện thoại trong tay, hắn vuốt vuốt cằm, rồi lại bình phẩm từ đầu đến cuối một phen: "Không sai, kỹ năng chụp của bản thiếu gia, quả thật very good!”
Ảnh chụp sau khi gửi qua, điện thoại Mặc Thiên Kình liền nhanh chóng rung lên.
Nhìn cái tên trên màn hình, hắn giống như cười mà như không nói: "Đã lâu rồi tôi chưa được nói chuyện với Sở Thiếu a!"
Châm một điếu thuốc, không thèm đếm xỉa hướng về phía của Hàn Tử Tây phun ra một làm khói, hắn sát đầu vào tai cô nói: "Chị dâu, có câu một ngày không gặp như ba năm, cô nhất định là rất nhớ Sở thiếu!"
Nói xong, hắn không nhanh không chậm ấn loa ngoài điện thoại nói: "Alô, xin hỏi ai đang nói chuyện vậy?"
Người bên kia điện thoại thế nhưng lại không nói gì.
Đến khi Mặc Thiên Kình không đợi được nữa thì...
"A..." Một tiếng cười nhã nhặn xuyên qua ống nghe truyền tới, ánh mắt của Hàn Tử Tây dường như đang lẩn tránh.
"Mặc thiếu không có số điện thoại của tôi sao?" Âm thanh trầm thấp từ tính cất lên, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
"..."
Mặc Thiên Kình hơi nhíu mày, người này quả thực ngày càng biết cách chơi!
Được rồi, nếu hắn đã phối hợp như thế thì mình cũng góp một tay thôi!
Hắn tự nhiên huýt sáo một tiếng rồi nói: "Chị dâu hiện đang ở chổ của tôi, tôi chính là muốn cho Sở Thiếu xem tôi đã tiếp đãi với chị dâu như vậy có làm cho Sở Thiếu hài lòng hay không.”
"Chị dâu?" Sở Trạm Đông vẫn thờ ơ như cũ: "Tôi thật không nhớ là đã từng mời Mặc thiếu uống rượu mừng."
"Vậy sao?" Mặc Thiên Kình mỉm cười nói: "Kết hôn bí mật hiện đang là xu thế đấy, không phải Sở thiếu cho tới bây giờ vẫn chạy theo thời thượng hay sao?"
"Mặc thiếu, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, nếu danh tiếng của tôi bị phá hủy, anh có bồi thường không?" Sở Trạm Đông buồn cười nói: "Mặc thiếu, đừng có chụp ảnh gửi tới đây nữa, tôi không có hứng thú!"
Mặc Thiên Kình lại không cho là đúng nói: "Vậy sao, thôi cứ như thế này, tôi muốn Sở thiếu bỏ đi một thứ yêu thích, Sở thiếu có bằng lòng hay không?"
"Bỏ được chứ, luyến tiếc làm gì, chỉ là một người đàn bà thôi mà, nếu Mặc thiếu đã coi trọng thì đó chính là phúc khí của cô ta! Mặc thiếu, có thể hay không đưa điện thoại cho cô ta nghe không?"
"Cô ta đang ở chỗ này, Sở thiếu có cần tôi tránh mặt hay không?"
"Không cần!"
Mặt của Hàn Tử Tây từ đầu đến cuối đều không thay đổi, thật giống như hai người đàn ông kia nói chuyện không có liên quan đến cô, mà ngay cả Sở Trạm Đông nói với cô rằng...
"Nếu Mặc thiếu đã coi trọng cô thì cô phải hầu hạ cho tốt!”
Đây là lời mà một con người có thể nói sao?
Nói hắn là cầm thú, chính là vũ nhục cầm thú!
Đây không phải là vợ hắn hay sao?
Nói ra, Mặc Thiên Kình thật sự rất muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là đã chọc Sở Trạm Đông như thế nào, để hắn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
Hàn Tử Tây trả lời, càng làm cho cằm của Mặc Thiên Kình muốn rớt xuống đất.
"Vâng!"
"..."
Vâng?!!
Hai người này điên rồi phải không?
Nhất là cô ta!
Cô có nghe rõ người bên kia đang nói gì không?
"Ngoan!"
Giọng nói của Sở Trạm Đông mang đầy ý trêu chọc: "Mặc thiếu coi trọng cô, thì đó chính là vinh hạnh của cô, nói không chừng nếu hắn vui vẻ thì lần sau gặp mặt tôi sẽ gọi cô một tiếng là Mặc phu nhân!"
"..."
Mặc Thiên Kình không chịu nỗi nữa rồi!
Sở Trạm Đông thối tha, có phải đây chính là chủ ý của hắn ngay từ đầu, đã nhận định là mình với hắn chơi, lại thành hai vợ chồng này dành cái trò chơi buồn chán này!
Thật là đặc biệt!
Mà cô gái này đúng là thật biết tính toán, vậy thì hắn sẽ phối hợp, nguyên nhân cụ thể là bởi vì... Cô ta nhiều lần không sợ chết khiêu khích hắn, hắn cũng muốn biết Sở Trạm Đông rốt cuộc muốn làm gì, chính hắn cũng không đoán ra.
Được thôi, để hắn xem cô có thể chịu được tới mức nào!
Mày kiếm đẹp mắt chau lên, hắn liền nói với Sở Trạm Đông: "Sở thiếu quả nhiên hào phóng hơn lúc trước nhiều a! Nếu như vậy, bản thiếu cung kính không bằng tuân mệnh!"
Nhìn về phía của Hàn Tử Tây, hắn cười tà ác nói: "Chị dâu, xuân thu đáng giá ngàn vàng, để không phụ ưu ái của Sở thiếu, chúng ta phải tranh thủ mới được!"
"Mặc thiếu đang bận rộn, ta sẽ không quấy rối nữa!" Ngữ điệu của Sở Trạm Đông trước sau đều là lười nhác, không tập trung.
"Chờ một chút!" Mặc Thiên Kình gọi lại hắn nói: "Sở thiếu đừng vội cúp máy chứ, tôi còn có chuyện muốn thỉnh giáo anh đây!"
"Vậy sao?" Tiếng cười của Sở Trạm Đông mang đầy ý chế nhạo: "Mặc thiếu đang muốn thỉnh giáo tôi mấy tư thế khác hay sao?"
"..."
Mặc Thiên Kình hắn quỵ luôn rồi!
Hắn luôn tự nhận là mình đã vô cùng không biết xấu hổ rồi, vậy mà Sở Trạm Đông...
"Sở thiếu đúng là con giun trong bụng tôi!" Mặc Thiên Kình nói với giọng đầy mỉa mai: "Không biết Sở thiếu có chịu bằng lòng giảng dạy hay không?"
"A... Mặc thiếu xem báo chí tạp chí mà học hỏi, tôi luôn cho rằng Mặc thiếu anh đối với các tư thế đã vô cùng uyên bác rồi chứ, bởi vậy mới nói đó chỉ là hư danh thôi!"
"..." Chết tiệt! Mặc Thiên Kình nheo mắt đầy nguy hiểm nói: "Vậy làm phiền Sở thiếu tự mình chỉ dạy một chút!"
Mặc Thiên Kình mở wedcam lên, xuất hiện trên màn hình di động là một người đàn ông với một vẻ ngoài tuấn tú đến nỗi người khác phẫn nộ muốn chém vào anh ta một nhát búa để phá hủy cái dung nhan kia!
Mặc Thiên Kình âm thầm cắn răng!
Anh ta đúng là rất có gan!!!
Tay Sở Trạm Đông nâng ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói: "Điểm mẫn cảm của cô ta ở phía sau tai, anh thử xem."
"..."
Đê tiện!
Người đê tiện như vậy hắn chưa gặp qua bao giờ!
Hàn Tử Tây thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Sở Trạm Đông trong màn hình.
Đôi mắt ấy, chỉ là một mảnh mây trôi gió thổi, không có giận dữ, sợ hãi hay ủy khuất...
Cô lạnh nhạt nhìn vào đôi hắc ưng của Sở Trạm Đông.
Mặc Thiên Kình cho rằng với đôi mắt này thì bất cứ người đàn ông nào dù nhìn như không có việc gì thì cũng sẽ bị chột dạ, không thể thờ ơ.
Giống như hắn!
Rõ ràng đôi mắt ấy không nhìn mình thế nhưng mình lại đau lòng vì nó.
Nhưng Sở Trạm Đông một lần nữa làm cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Không chỉ không có một chút tránh né, hắn lại còn khoa tây múa chân với Hàn Tử Tây nói: "Mặc thiếu thích người chủ động một chút."
Mặc Thiên Kình thấy rõ ràng, lúc Sở Trạm Đông nói xong câu áy, mày của Hàn Tử Tây hình như nhíu lại một chút.
Lần này sẽ không giống như một con búp bê gỗ, không buồn không giận?
Thế nhưng hành động tiếp theo của Hàn Tử Tây lại làm cho Mặc Thiên Kình như bị sét đánh, cứng lại...
Cô ta, cô ta, cô ta...
Cô ta hôn hắn! ! !
Điều này không quan trọng!
Quan trọng chính là cô ta dám làm trò này trước mặt của Sở Trạm Đông! ! !
Mẹ nó! Thật đúng là một tên súc sinh đội lốt người!
Mặc Thiên Kình ngày hôm nay cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Hắn tự nhận là chính mình đã chơi đủ rồi, nhưng hắn phải thừa nhận, trước mặt hắn là hai người điên, chính mình bị biến thành một món ăn!
Nếu như giữa vợ chồng có chung cách làm như vậy, thật đúng là rất... TMD!
Mà sau đó lại càng làm hắn phát điên hơn nữa, Sở Trạm Đông cư nhiên phát biểu một ý kiến: "Mặc thiếu, tôi nghĩ trước hết anh nên cởi trói cho cô ta đi, anh nghĩ sao?"
Đáp lại Sở Trạm Đông chính là tiếng của điện thoại di động bị đập vỡ!
Mặc Thiên Kình áp mình trên người của Hàn Tử Tây, nhìn giống như một người điên nói: "Quả nhiên là hai vợ chồng, một đôi bệnh nhân tâm thần!"
So với Mặc Thiên Kình đang nổi giận lôi đình thì Hàn Tử Tây lại vô cùng lạnh nhạt, gật đầu chào hỏi hắn.
"Tốt, ta tốt không được..."
Hắn nhìn vào miếng ngọc trên cổ cô mà nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt khẽ rùng mình, cứ vòng vo nói chuyện, cười tủm tỉm rồi làm động tác mời nói: "Mời lên lầu!"
Hàn Tử Tây cười nhạt: "Mong Mặc thiếu dẫn đường."
Nhìn Hàn Tử Tây đi theo Mặc Thiên Kình vào thang máy dành cho tổng giám đốc, đôi mắt của cô nhân viên lúc nãy giật giật, chính là mình không nhìn lầm đi, người phụ nữ này quả thật không đơn giản.
***
Phòng làm việc của Mặc Thiên Kình.
Vừa mới bước vào cửa Hàn Tử Tây đã bị Mặc Thiên Kình bắt lấy cổ tay, đặt lên trên cánh cửa.
Nhìn ánh mắt của cô, hàn quang liền hiện ra, vô cùng khắc nghiệt nói: "Ngươi thật sự là rất giỏi!"
Hắn chưa từng thấy một người phụ nữ nào có lá gan lớn như vậy, rốt cuộc là do cái gì tạo thành người này vậy?
Làm bỏng chân hắn, làm hắn bị thương, trộm đồ gia truyền của hắn, mà cô ta còn dám một mình tới đây sao?
Mặc Thiên Kình đúng là người không có hòa nhã dễ gần như mọi người đã nhìn!
"Mặc thiếu xin hãy tự trọng!" Hai tay Hàn Tử Tây đặt trước ngực của hắn nói: "Tôi đến đây là thay tổng giám đốc của mình để đưa thiệp mời cho anh!"
Nói xong cô liền cầm một chiếc phong bì màu đỏ đưa đến trước mặt hắn.
Sở dĩ cô trộm ngọc cũng là bị người khác sai khiến!
A!
Thật không khó đoán người đó là ai!
Giọng điệu cao ngạo này, ngoại trừ Sở Trạm Đông thì còn ai khác nữa?
Tầm mắt lơ đãng nhìn qua tấm thiệp mời có hai chữ màu vàng HC, lập tức khóe môi của Mặc Thiên Kình liền tà ác cong lên một vòng cong, nói: "Thì ra là Sở thiếu, như vậy thì tôi phải tiếp đãi thật tốt!"
***
Thành phố ven biển ở A thị.
Thời tiết vào mùa hè, ban ngày nóng còn ban đêm thì lạnh.
"Ba..."
Một tiếng vang cơ hồ muốn thủng màng nhỉ, vang vọng âm thanh vô cùng lớn ở dưới tầng hầm.
"Chị dâu, không biết tôi chiêu đãi cô như vậy, cô có thoải mái không!"
Lời nói đầy hung ác nham hiểm, mang theo lãnh ý dày đặc, một tay cầm điện thoại di động, một tay khác bóp chặt khóe miệng của người phụ nữ đang chảy máu, từng giọt máu nhỏ dần xuống đất: "Thật đúng là vợ của Sở thiếu, lần trước tôi không biết, chỉ có thể tiếp đãi một lần. Lần này nhất định phải nồng hậu hơn mới được!"
Hàn Tử Tây quay sang hắn nhếch môi cười.
Mặc Thiên Kình không thể phủ nhận, hắn lại bị dao động nữa rồi!
Sở Trạm Đông đúng là tiện nhân, rốt cuộc là hắn đã đạp phải vận cứt chó gì, có vợ tốt như vậy mà cũng không biết quý trọng!
Hắn chưa bao giờ thấy dạng phụ nữ như vậy!
Bộ dạng của cô rất tốt, làm cho ánh mắt của hắn hai lần đều lu mờ.
Mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, mái tóc dài như thác nước, mày liễu cong cong, hàng mi như lá của quạt hương bồ, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào, da thịt thì trắng như tuyết, thân hình có lồi có lõm, dù cho ai thấy thì tâm cũng sẽ náo loạn một phen.
Nhất là khi cô cười, càng làm cho một địa phương của hắn bất ngờ nổi lên phản ứng!
Shit!
Quả thực là điên rồi, hắn cư nhiên có phản ứng đối với đàn bà của Sở Trạm Đông?
Lúc Mặc Thiên Kình đang ảo não thì thái độ Hàn Tử Tây đột nhiên khác hẳn, cô nhổ một ngụm nước bọt xem lẫn máu vào mặt hắn: "Đa tạ Mặc thiếu đã nhiệt tình hậu đãi!"
Quả là không thể nhẫn nhịn được nữa mà!
Lần trước hắn hôn cô một cái liền bị cô thúc đầu gối một cái...
Hắn đường đường là Mặc thiếu, loại đãi ngộ nào mà chưa thấy qua, người phụ nữ nào thấy hắn đều bu tới như là đang xua đàn vịt vậy.
Rút ra một chiếc khăn tay rồi tùy tiện lau mặt, túm mái tóc dài như thác nước của cô lên, khóe môi Mặc Thiên Kình nhẹ nhàng cong lên, lông mày nhướng lên nhìn cô một cách quỷ dị rồi nói: "Chị dâu quá khách khí rồi!"
Hắn lại giống như là tiếc hận, thở dài một hơi, chậm rãi vuốt khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ: "Người tốt như vậy, Sở thiếu như thế nào lại nỡ cho cô đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, nếu là tôi thì tôi làm không được!"
Sở Trạm Đông không chỉ để cho người phụ nữ này mang ngọc sang tìm hắn, mà còn cố ý mượn lúc hắn điều tra thân phận của cô, tung tin đồn rằng cô là vợ của hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hàn Tử Tây mở miệng nói, âm thanh tuy nghe rất êm tai nhưng lại cực kỳ lạnh nhạt: "Thật đáng tiếc, chúng tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào!"
"Ha ha!" Mặc Thiên Kình liền mỉm cười: "Có khí phách!"
Tính cách của người phụ nữ này thật hợp với khẩu vị của hắn.
Bất kể là nói hay làm đều có tính khiêu khích không sợ chết!
Phụ nữ có tính không sợ chết này Mặc Thiên Kình hắn lần đầu gặp, bất quá...
Thật là đáng tiếc!
Cô ta lại là người của Sở Trạm Đông!
Để hắn xem, hai người bọn họ rốt cuộc là đang diễn trò gì!
Ánh mắt Mặc Thiên Kình khẽ biến, hắn nhún vai nói: "Đến đây, chị dâu, chúng ta chụp một tấm ảnh gửi qua cho Sở thiếu để hắn nhìn thấy rằng tôi cũng không có tiếp đãi chị đạm bạc.”
Hai tay cô bị bắt chéo sau lưng, trước dáng người cao 1m88 của Mặc Thiên Kình thì hắn là dao, cô là cá.
Nhìn hai người đang ôm hôn trong bức ảnh, Mặc Thiên Kình không ngừng ve vẩy cái điện thoại trong tay, hắn vuốt vuốt cằm, rồi lại bình phẩm từ đầu đến cuối một phen: "Không sai, kỹ năng chụp của bản thiếu gia, quả thật very good!”
Ảnh chụp sau khi gửi qua, điện thoại Mặc Thiên Kình liền nhanh chóng rung lên.
Nhìn cái tên trên màn hình, hắn giống như cười mà như không nói: "Đã lâu rồi tôi chưa được nói chuyện với Sở Thiếu a!"
Châm một điếu thuốc, không thèm đếm xỉa hướng về phía của Hàn Tử Tây phun ra một làm khói, hắn sát đầu vào tai cô nói: "Chị dâu, có câu một ngày không gặp như ba năm, cô nhất định là rất nhớ Sở thiếu!"
Nói xong, hắn không nhanh không chậm ấn loa ngoài điện thoại nói: "Alô, xin hỏi ai đang nói chuyện vậy?"
Người bên kia điện thoại thế nhưng lại không nói gì.
Đến khi Mặc Thiên Kình không đợi được nữa thì...
"A..." Một tiếng cười nhã nhặn xuyên qua ống nghe truyền tới, ánh mắt của Hàn Tử Tây dường như đang lẩn tránh.
"Mặc thiếu không có số điện thoại của tôi sao?" Âm thanh trầm thấp từ tính cất lên, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
"..."
Mặc Thiên Kình hơi nhíu mày, người này quả thực ngày càng biết cách chơi!
Được rồi, nếu hắn đã phối hợp như thế thì mình cũng góp một tay thôi!
Hắn tự nhiên huýt sáo một tiếng rồi nói: "Chị dâu hiện đang ở chổ của tôi, tôi chính là muốn cho Sở Thiếu xem tôi đã tiếp đãi với chị dâu như vậy có làm cho Sở Thiếu hài lòng hay không.”
"Chị dâu?" Sở Trạm Đông vẫn thờ ơ như cũ: "Tôi thật không nhớ là đã từng mời Mặc thiếu uống rượu mừng."
"Vậy sao?" Mặc Thiên Kình mỉm cười nói: "Kết hôn bí mật hiện đang là xu thế đấy, không phải Sở thiếu cho tới bây giờ vẫn chạy theo thời thượng hay sao?"
"Mặc thiếu, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, nếu danh tiếng của tôi bị phá hủy, anh có bồi thường không?" Sở Trạm Đông buồn cười nói: "Mặc thiếu, đừng có chụp ảnh gửi tới đây nữa, tôi không có hứng thú!"
Mặc Thiên Kình lại không cho là đúng nói: "Vậy sao, thôi cứ như thế này, tôi muốn Sở thiếu bỏ đi một thứ yêu thích, Sở thiếu có bằng lòng hay không?"
"Bỏ được chứ, luyến tiếc làm gì, chỉ là một người đàn bà thôi mà, nếu Mặc thiếu đã coi trọng thì đó chính là phúc khí của cô ta! Mặc thiếu, có thể hay không đưa điện thoại cho cô ta nghe không?"
"Cô ta đang ở chỗ này, Sở thiếu có cần tôi tránh mặt hay không?"
"Không cần!"
Mặt của Hàn Tử Tây từ đầu đến cuối đều không thay đổi, thật giống như hai người đàn ông kia nói chuyện không có liên quan đến cô, mà ngay cả Sở Trạm Đông nói với cô rằng...
"Nếu Mặc thiếu đã coi trọng cô thì cô phải hầu hạ cho tốt!”
Đây là lời mà một con người có thể nói sao?
Nói hắn là cầm thú, chính là vũ nhục cầm thú!
Đây không phải là vợ hắn hay sao?
Nói ra, Mặc Thiên Kình thật sự rất muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là đã chọc Sở Trạm Đông như thế nào, để hắn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
Hàn Tử Tây trả lời, càng làm cho cằm của Mặc Thiên Kình muốn rớt xuống đất.
"Vâng!"
"..."
Vâng?!!
Hai người này điên rồi phải không?
Nhất là cô ta!
Cô có nghe rõ người bên kia đang nói gì không?
"Ngoan!"
Giọng nói của Sở Trạm Đông mang đầy ý trêu chọc: "Mặc thiếu coi trọng cô, thì đó chính là vinh hạnh của cô, nói không chừng nếu hắn vui vẻ thì lần sau gặp mặt tôi sẽ gọi cô một tiếng là Mặc phu nhân!"
"..."
Mặc Thiên Kình không chịu nỗi nữa rồi!
Sở Trạm Đông thối tha, có phải đây chính là chủ ý của hắn ngay từ đầu, đã nhận định là mình với hắn chơi, lại thành hai vợ chồng này dành cái trò chơi buồn chán này!
Thật là đặc biệt!
Mà cô gái này đúng là thật biết tính toán, vậy thì hắn sẽ phối hợp, nguyên nhân cụ thể là bởi vì... Cô ta nhiều lần không sợ chết khiêu khích hắn, hắn cũng muốn biết Sở Trạm Đông rốt cuộc muốn làm gì, chính hắn cũng không đoán ra.
Được thôi, để hắn xem cô có thể chịu được tới mức nào!
Mày kiếm đẹp mắt chau lên, hắn liền nói với Sở Trạm Đông: "Sở thiếu quả nhiên hào phóng hơn lúc trước nhiều a! Nếu như vậy, bản thiếu cung kính không bằng tuân mệnh!"
Nhìn về phía của Hàn Tử Tây, hắn cười tà ác nói: "Chị dâu, xuân thu đáng giá ngàn vàng, để không phụ ưu ái của Sở thiếu, chúng ta phải tranh thủ mới được!"
"Mặc thiếu đang bận rộn, ta sẽ không quấy rối nữa!" Ngữ điệu của Sở Trạm Đông trước sau đều là lười nhác, không tập trung.
"Chờ một chút!" Mặc Thiên Kình gọi lại hắn nói: "Sở thiếu đừng vội cúp máy chứ, tôi còn có chuyện muốn thỉnh giáo anh đây!"
"Vậy sao?" Tiếng cười của Sở Trạm Đông mang đầy ý chế nhạo: "Mặc thiếu đang muốn thỉnh giáo tôi mấy tư thế khác hay sao?"
"..."
Mặc Thiên Kình hắn quỵ luôn rồi!
Hắn luôn tự nhận là mình đã vô cùng không biết xấu hổ rồi, vậy mà Sở Trạm Đông...
"Sở thiếu đúng là con giun trong bụng tôi!" Mặc Thiên Kình nói với giọng đầy mỉa mai: "Không biết Sở thiếu có chịu bằng lòng giảng dạy hay không?"
"A... Mặc thiếu xem báo chí tạp chí mà học hỏi, tôi luôn cho rằng Mặc thiếu anh đối với các tư thế đã vô cùng uyên bác rồi chứ, bởi vậy mới nói đó chỉ là hư danh thôi!"
"..." Chết tiệt! Mặc Thiên Kình nheo mắt đầy nguy hiểm nói: "Vậy làm phiền Sở thiếu tự mình chỉ dạy một chút!"
Mặc Thiên Kình mở wedcam lên, xuất hiện trên màn hình di động là một người đàn ông với một vẻ ngoài tuấn tú đến nỗi người khác phẫn nộ muốn chém vào anh ta một nhát búa để phá hủy cái dung nhan kia!
Mặc Thiên Kình âm thầm cắn răng!
Anh ta đúng là rất có gan!!!
Tay Sở Trạm Đông nâng ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói: "Điểm mẫn cảm của cô ta ở phía sau tai, anh thử xem."
"..."
Đê tiện!
Người đê tiện như vậy hắn chưa gặp qua bao giờ!
Hàn Tử Tây thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Sở Trạm Đông trong màn hình.
Đôi mắt ấy, chỉ là một mảnh mây trôi gió thổi, không có giận dữ, sợ hãi hay ủy khuất...
Cô lạnh nhạt nhìn vào đôi hắc ưng của Sở Trạm Đông.
Mặc Thiên Kình cho rằng với đôi mắt này thì bất cứ người đàn ông nào dù nhìn như không có việc gì thì cũng sẽ bị chột dạ, không thể thờ ơ.
Giống như hắn!
Rõ ràng đôi mắt ấy không nhìn mình thế nhưng mình lại đau lòng vì nó.
Nhưng Sở Trạm Đông một lần nữa làm cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Không chỉ không có một chút tránh né, hắn lại còn khoa tây múa chân với Hàn Tử Tây nói: "Mặc thiếu thích người chủ động một chút."
Mặc Thiên Kình thấy rõ ràng, lúc Sở Trạm Đông nói xong câu áy, mày của Hàn Tử Tây hình như nhíu lại một chút.
Lần này sẽ không giống như một con búp bê gỗ, không buồn không giận?
Thế nhưng hành động tiếp theo của Hàn Tử Tây lại làm cho Mặc Thiên Kình như bị sét đánh, cứng lại...
Cô ta, cô ta, cô ta...
Cô ta hôn hắn! ! !
Điều này không quan trọng!
Quan trọng chính là cô ta dám làm trò này trước mặt của Sở Trạm Đông! ! !
Mẹ nó! Thật đúng là một tên súc sinh đội lốt người!
Mặc Thiên Kình ngày hôm nay cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Hắn tự nhận là chính mình đã chơi đủ rồi, nhưng hắn phải thừa nhận, trước mặt hắn là hai người điên, chính mình bị biến thành một món ăn!
Nếu như giữa vợ chồng có chung cách làm như vậy, thật đúng là rất... TMD!
Mà sau đó lại càng làm hắn phát điên hơn nữa, Sở Trạm Đông cư nhiên phát biểu một ý kiến: "Mặc thiếu, tôi nghĩ trước hết anh nên cởi trói cho cô ta đi, anh nghĩ sao?"
Đáp lại Sở Trạm Đông chính là tiếng của điện thoại di động bị đập vỡ!
Mặc Thiên Kình áp mình trên người của Hàn Tử Tây, nhìn giống như một người điên nói: "Quả nhiên là hai vợ chồng, một đôi bệnh nhân tâm thần!"
/113
|