Sở Trạm Đông nhập viện rồi đến Hàn Tử Tây bị cảnh sát bắt với tội danh dùng súng hành hung người khác.
Tuy rằng Sở Trạm Đông đã bị thương, nhưng vẫn chưa trúng chỗ quan trọng, nếu không phải vì che chở cho bà nội, hắn có thể hoàn toàn không bị hao tổn một tí gì.
Sức mạnh của tin tức có thể đem so với bom nguyên tử, vị trí của Sở gia lại to lớn như vậy, muốn phong tỏa cũng không được.
Chỉ nháy mắt, từ các phố lớn đến ngõ nhỏ trong thành phố B, tin tức đều được truyền khắp nơi!
Người vui vẻ nhất chính là Âu Dương Di. Đáng đời hắn!
Người cảm thấy kinh khủng nhất là Mặc Thiên Kình vừa đến thành phố B. Dùng súng giết người sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cặp vợ chồng điên cuồng như vậy!
Và người lo lắng nhất là Cố Hạ. Làm sao có thể, Hàn Tử Tây làm sao lại có con trai? Chuyện từ khi nào, tại sao cô lại không hề biết gì?
Khi Cố Hạ gặp được Cố Tử Mạch liền hỏi thăm tình hình: “Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Mạch thở dài: “Đừng hỏi thêm gì nữa, lần này chỉ sợ Hàn Tử Tây lành ít dữ nhiều.”
“Anh, em muốn gặp Tử Tây, anh có thể sắp xếp không?”
“Không được, thiếu gia đã ra lệnh, bất kì ai cũng không thể gặp cô ấy.”
Biết Hàn Tử Tây nhiều năm như vậy, nhưng hôm đó Cố Tử Mạch cũng bị giật mình. Quá điên cuồng!
Chẳng qua mọi chuyện có thể phát sinh chỉ vì nỗi đau mất con!
Nhưng việc kia cũng là vượt qua bao nhiêu lý trí của con người, thật quá điên cuồng!
Nói đến đây, Cố Tử Mạch đối với Sở Trạm Đông vẫn có điều trách móc. Anh ta mang theo Bất Hối đến Quỷ đảo nhưng không hề cho hắn biết.
Đề phòng gì chứ, sợ hắn mật báo hay sao? Thật đúng là, không thể nào chịu đựng nổi!
Bây giờ thì tốt rồi, không có hắn báo tin, náo loạn khiến bây giờ thành ra như vậy, thoải mái quá đúng không?
Cố Hạ cũng biết sự tình nghiêm trọng như thế nào, Sở Trạm Đông có thù tất nhiên sẽ trả, hành động lần này của Hàn Tử Tây, khiến cho hắn mất mặt trước toàn thể mọi người trong thành phố này. Hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Không được, bất kể như thế nào cô cũng không để cô ấy gặp chuyện.
Vì vậy Cố Hạ đi tìm Sở Trạm Đông, nhưng Sở Trạm Đông không muốn gặp cô! Thái độ như vậy, chẳng phải rất rõ ràng hay sao?
Cô lại đi tìm Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nghe xong lông mày khẽ chau lại: “Làm sao cô biết về người bên cạnh của Sở Trạm Đông?”
Cố Hạ biết, tìm Lãnh Dạ là việc vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại cô không thể để ý được nhiều như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ được Hàn Tử Tây, cô không còn cách nào khác.
“Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ về thân phận của tôi hay sao?” Cố Hạ nhìn Lãnh Dạ:“Tôi chính là nội ứng được Sở Trạm Đông cài vào bên cạnh anh!”
“Thế thì sao?” Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn cô: “Nói ra sự thật, cô còn muốn tôi cứu Hàn Tử Tây?”
Cô nghe được giọng điệu mỉa mai của hắn: “Mặc dù ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có tin không?”
“Cô nghĩ thế nào?”
“Anh không tin.” Cố Hạ cười khổ: “Nếu được hoán đổi thân phận, tôi cũng sẽ không tin! Lời nói của nội ứng thì ai tin chứ! Dựa vào cái gì mà không đem ra trao đổi, dựa vào cái gì mà mặc kệ chuyện xin lỗi, không phải đó là vì yêu sao. Có gì đặc biệt chứ!”
“Cô nói cái gì?” Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Tôi sẽ không nói gì cả!” Cố Hạ nói: “Lãnh Dạ, thân phận của tôi cũng đã rõ rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt, cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”
“Tôi cho cô đem lời mới nói, lặp lại lần nữa!” Lãnh Dạ bước tới, nắm lấy cổ tay cô, đem cô quăng lên ghế sô pha, nằm đè lên, lời nói gần như mệnh lệnh: “Cố Hạ, đem lời cô vừa mới nói, lặp lại lần nữa!”
Cố Hạ không lên tiếng, nước mắt chảy ra, sờ lên mặt hắn, đáy mắt vô cùng triền miên: “Lãnh Dạ, tôi nói tôi yêu anh, liệu anh có tin không?”
Con ngươi Lãnh Dạ liền sắc bén, nắm lấy cổ tay cô, lực đạo chặt đến đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát cô.
Tuy rằng Sở Trạm Đông đã bị thương, nhưng vẫn chưa trúng chỗ quan trọng, nếu không phải vì che chở cho bà nội, hắn có thể hoàn toàn không bị hao tổn một tí gì.
Sức mạnh của tin tức có thể đem so với bom nguyên tử, vị trí của Sở gia lại to lớn như vậy, muốn phong tỏa cũng không được.
Chỉ nháy mắt, từ các phố lớn đến ngõ nhỏ trong thành phố B, tin tức đều được truyền khắp nơi!
Người vui vẻ nhất chính là Âu Dương Di. Đáng đời hắn!
Người cảm thấy kinh khủng nhất là Mặc Thiên Kình vừa đến thành phố B. Dùng súng giết người sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cặp vợ chồng điên cuồng như vậy!
Và người lo lắng nhất là Cố Hạ. Làm sao có thể, Hàn Tử Tây làm sao lại có con trai? Chuyện từ khi nào, tại sao cô lại không hề biết gì?
Khi Cố Hạ gặp được Cố Tử Mạch liền hỏi thăm tình hình: “Anh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Cố Tử Mạch thở dài: “Đừng hỏi thêm gì nữa, lần này chỉ sợ Hàn Tử Tây lành ít dữ nhiều.”
“Anh, em muốn gặp Tử Tây, anh có thể sắp xếp không?”
“Không được, thiếu gia đã ra lệnh, bất kì ai cũng không thể gặp cô ấy.”
Biết Hàn Tử Tây nhiều năm như vậy, nhưng hôm đó Cố Tử Mạch cũng bị giật mình. Quá điên cuồng!
Chẳng qua mọi chuyện có thể phát sinh chỉ vì nỗi đau mất con!
Nhưng việc kia cũng là vượt qua bao nhiêu lý trí của con người, thật quá điên cuồng!
Nói đến đây, Cố Tử Mạch đối với Sở Trạm Đông vẫn có điều trách móc. Anh ta mang theo Bất Hối đến Quỷ đảo nhưng không hề cho hắn biết.
Đề phòng gì chứ, sợ hắn mật báo hay sao? Thật đúng là, không thể nào chịu đựng nổi!
Bây giờ thì tốt rồi, không có hắn báo tin, náo loạn khiến bây giờ thành ra như vậy, thoải mái quá đúng không?
Cố Hạ cũng biết sự tình nghiêm trọng như thế nào, Sở Trạm Đông có thù tất nhiên sẽ trả, hành động lần này của Hàn Tử Tây, khiến cho hắn mất mặt trước toàn thể mọi người trong thành phố này. Hắn làm sao có thể từ bỏ ý đồ.
Không được, bất kể như thế nào cô cũng không để cô ấy gặp chuyện.
Vì vậy Cố Hạ đi tìm Sở Trạm Đông, nhưng Sở Trạm Đông không muốn gặp cô! Thái độ như vậy, chẳng phải rất rõ ràng hay sao?
Cô lại đi tìm Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nghe xong lông mày khẽ chau lại: “Làm sao cô biết về người bên cạnh của Sở Trạm Đông?”
Cố Hạ biết, tìm Lãnh Dạ là việc vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại cô không thể để ý được nhiều như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ được Hàn Tử Tây, cô không còn cách nào khác.
“Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ về thân phận của tôi hay sao?” Cố Hạ nhìn Lãnh Dạ:“Tôi chính là nội ứng được Sở Trạm Đông cài vào bên cạnh anh!”
“Thế thì sao?” Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn cô: “Nói ra sự thật, cô còn muốn tôi cứu Hàn Tử Tây?”
Cô nghe được giọng điệu mỉa mai của hắn: “Mặc dù ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, anh có tin không?”
“Cô nghĩ thế nào?”
“Anh không tin.” Cố Hạ cười khổ: “Nếu được hoán đổi thân phận, tôi cũng sẽ không tin! Lời nói của nội ứng thì ai tin chứ! Dựa vào cái gì mà không đem ra trao đổi, dựa vào cái gì mà mặc kệ chuyện xin lỗi, không phải đó là vì yêu sao. Có gì đặc biệt chứ!”
“Cô nói cái gì?” Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Tôi sẽ không nói gì cả!” Cố Hạ nói: “Lãnh Dạ, thân phận của tôi cũng đã rõ rồi, muốn chém muốn giết hay róc thịt, cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”
“Tôi cho cô đem lời mới nói, lặp lại lần nữa!” Lãnh Dạ bước tới, nắm lấy cổ tay cô, đem cô quăng lên ghế sô pha, nằm đè lên, lời nói gần như mệnh lệnh: “Cố Hạ, đem lời cô vừa mới nói, lặp lại lần nữa!”
Cố Hạ không lên tiếng, nước mắt chảy ra, sờ lên mặt hắn, đáy mắt vô cùng triền miên: “Lãnh Dạ, tôi nói tôi yêu anh, liệu anh có tin không?”
Con ngươi Lãnh Dạ liền sắc bén, nắm lấy cổ tay cô, lực đạo chặt đến đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát cô.
/113
|