Không thể phủ nhận rằng qua cách ăn mặc của Bất Hối chứng tỏ người đàn ông kia không hề bạc đãi con trai cô, nhưng tại sao tính tình lại không tốt như vậy?
Lại còn vuốt đuôi tóc sang hai bên, hiện tại Bất Hối mới chỉ tám tuổi, vẫn còn phải đi học nữa chứ!
Còn chuyện Bất Hối không nhận ra cô là bởi vì nó, hay là vì…
“Làm sao có một người đẹp hơn cháu được?” Cậu nhóc bĩu môi nói: “Cô có gì chứng minh được không?”
“…”
“Không có?” Cậu nhóc nhún vai nói tiếp: “Cô à! Lúc nhỏ thầy cô giáo không dạy cô rằng nói có sách mách có chứng sao? Cô không thể nói những chuyện không có căn cứ như vậy được!”
“...”
Hàn Tử Tây bước ra cửa hai bước, sau đó lấy điện thoại ra…
Cô còn chưa kịp ấn xong dãy số thì điện thoại bị một bàn tay bé nhỏ phía sau đoạt lấy và nhanh chóng mở khóa.
Lông mày của Hàn Tử Tây nhướng lên, nhìn điện thoại của mình bị cậu nhóc lật tới lật lui. Giống như không thấy được điều mình đang tìm nên hai hàng lông mày bé nhỏ của cậu nhóc chau lại, thởi dài: “Thật sự chỉ là cô mạnh miệng thôi.”
Nói xong, ậu nhóc còn tự chọn chế độ chụp ảnh chụp cho mình,liên tục bấm ‘răng rắc răng rắc’ mười mấy tấm. Cậu nhóc còn đặc biệt tạo thành khuôn mặt ngây thơ, chụp một, hai, ba… năm tấm hình liên tục…
Chụp xong lại còn ngắm nhìn một hồi: “Tại sao mình đẹp trai như vậy? Như thế này làm sao người khác sống được đây?”
Rồi sau đó Bất Hối ngoắc ngoắc ngón tay với Hàn Tử Tây “Cô mau đến đây! Hai chúng ta cùng chụp chung! Sau này nếu cô có nói khoác cũng có chứng cứ để lừa người ta.”
Một cậu bé tám tuổi cùng cô đứng chung mới thấy được cậu bé đã cao tới đầu vai của cô rồi.
Hàn Tử Tây đoán Bất Hối cao ít nhất cũng 1m5.
Cậu nhóc ôm lấy vai cô làm cho cô theo lực đó ngồi xổm xuống. Trên mặt Hàn Tử tây bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, thì ra cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé áp vào má cô…
Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau kịp lúc được lưu vào điện thoại, thời khắc ấy được ghi lại mãi mãi.
Chụp xong hai người cũng không có phản ứng gì.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Hàn Tử Tây rơi ra, lại rơi vào ngày làn môi bé bỏng của cậu nhóc đang áp vào má cô.
Là hương vị của quá khứ, của sự nhớ lại!
Vành mắt của Bất Hối lúc này cũng đã đỏ nhưng vẫn dán chặt vào mặt cô, làn môi khẽ lay động…
Chỉ mấp máy không thành tiếng nhưng Hàn Tử Tây có thể nghe được là “Mẹ ơi…”
Hai chữ ấy đã giáng xuống lòng cô một quả chùy nặng ngàn cân.
Hàn Tử Tây vươn tay ôm Bất Hối vào trong ngực thật chặt… thật chặt… làm cậu nhóc có chút khó thở, nhưng nó vẫn không lên tiếng mà chỉ nằm trên vai cô mà gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Cậu làm sao quên được mẹ, mẹ là mẹ của cậu. Cậu rất nhớ mẹ, hai năm qua không khi nào là không nhớ.
“Bất Hối!” Giọng nói Hàn Tử Tây run rẩy không còn nghe rõ được “Con là Bất Hối!”
“Mẹ! Mẹ!...” Bất Hối càng ôm chặt eo của cô: “Con rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ!”
Cảm giác của Hàn Tử Tây lúc này giống như từ địa ngục bay đến thiên đàn. Vừa rồi, trong mắt Bất Hối, cô như một người xa lạ hoàn toàn không giống như đang giả bộ, làm cô nghĩ rằng Bất Hối đã thật sự quên mình.
Có trời mới biết thiếu chút nữa thì cô đã điên rồi.
Cô đợi hai năm, cuối cùng cũng nhìn thấy con nhưng đứa con lại không nhận ra cô còn gọi cô là cô. Nếu không phải lo lắng làm cho cậu nhóc sợ hãi thì cô thật sự muốn chết ngay lập tức.
“Tiểu tử thúi! Chơi như thế vui lắm sao?” Khẽ đẩy con ra, Hàn Tử Tây lạnh lùng hỏi “Tật xấu này là học của ai?”
Bất Hối cười cười nhào vào lòng cô làm nũng “Con chỉ đùa chút thôi mà! Mẹ không nên tức giận như vậy, cục cưng sẽ sợ đó!”
Một cậu bé đã tám tuổi rồi còn tự gọi mình là “cục cưng”, dù cho người đó là con trai mình nhưng Hàn Tử Tây vẫn nổi da gà.
Lúc nhỏ cậu nhóc luôn gọi cô là dì Tây Tây, dì Tây Tây, khi cô muốn ôm lấy nó thì lại xị mặt xuống, còn nói là như vậy sẽ rất mất mặt, thế mà hiện tại lại...
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Trong khoảng thời gian cô ở cùng Bất Hối, Hàn Tử Tây còn nghi ngờ đây có phải Bất Hối của cô hay không? Tại sao lại…
“Mẹ ơi! Con muốn ăn cái kia!” Đến bữa trưa, Bất Hối không thèm dùng chén đũa của mình mà bắt Hàn Tử Tây bón cho.
“Mẹ ôm con!” Khi đi ra ngoài, cậu nhóc chỉ muốn ngồi trên chân cô.
“Mẹ ơi! Con muốn cái xe kia!”
Cả ngày, cái miệng nhỏ nhắn ấy không khi nào là khép lại lâu được, dù nơi nhiều người hay ít người đều liên tục gọi cô.
Có trời mới biết chuyện đó gây chú ý đến cỡ nào.
Mọi người đều nhìn hai mẹ con với ánh mắt đồng tình. Như nói rằng: đứa con của cô thật đáng yêu nhưng đáng tiếc đầu óc có vấn đề.
Tám tuổi là thời kỳ phát triển nhanh nhất của trẻ nhỏ, chắc hẳn cậu nhóc nên yên tĩnh mới phải. Nhưng Bất Hối nhà mình lại nũng nịu, nhõng nhẽo đủ điều, giống như ngày hôm nay đòi lại tất cả những gì cậu thiếu lúc nhỏ.
Bất Hối không quan tâm đến ánh mắt người. Quan tâm người khác làm gì, mình cũng không phải sống vì người khác. Cậu sống vì câu, nên tất nhiên phải làm những gì mà cậu thích.
Cậu đã không được gặp mẹ hai năm, làm nũng nhõng nhẻo là sai sao?
Có pháp luật nào quy định ko được như vậy sao?
Có không?
Có không?
Nếu không tìm ra được thì đều im miệng cho tiểu gia!
Cái gì làm tiểu gia vui tiểu gia sẽ làm như thế, cho nên vị tiểu gia nào đó vẫn tiếu tục làm nũng, làm nũng!
Bên trong khu vui chơi, Bất Hối chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ: “Mẹ ơi! Con muốn ngồi cái kia!”
Mặc dù cả ngày Hàn Tử Tây đều nổi da gà, nhưng trong lòng cô lại đang chua xót. Vì cô biết nguyên nhân vì sao Bất Hối làm như vậy.
Những năm tháng kia, cô không có khả năng mang bé đi dạo phố.
Hôm nay, với hai mẹ con mà nói cũng là lần đầu đi chơi cùng nhau.
Lần đâu tiên, cùng ăn cơm, mua đồ chơi và cùng đi khu vui chơi.
Mặc dù hai người phải hóa trang từ đầu đến cuối, Bất Hối đội một tóc giả rậm rạp cùng một bộ đồ màu đen rộng thùng thình, còn Hàn Tử Tây mang một cái khẩu trang to nhưng đối với hai người như thế này vẫn khó có được.
Nên dù con có bất kì yêu cầu nào Hàn Tử Tây đều đồng ý.
Những trò chơi trong khu vui chơi hình như đều đã chơi qua một lần.
Khắp nơi đều có thể nghe được tiếng cười của hai mẹ con họ.
Dù rất mệt nhưng hai mẹ con không ai muốn về cả.
Hôm nay với bọn họ mà nói là ngàn vàng khó mua. Ai biết lần sao gặp lại là ngày tháng năm nào. Dù người đàn ông kia gọi điện thoại thúc giục, Hàn Tử Tây cũng không nỡ chia tay với con yêu.
Bất Hối cũng vậy.
Nhưng số mệnh lại là như vậy!
Không phải chỉ là muốn ở cùng mẹ sao? Có hàng vạn đứa trẻ có số tốt hơn hắn cả mấy trăm lần. Nghĩ đến đây. Oán hận của Bất Hối càng ngày càng sâu.
Tên biến thái chết tiệt, không phải vì người đó thì tiểu gia cậu sao có mệnh khổ như vậy?
So với bắp cải thì đậu Lupin khó buộc hơn nhiều!
Chờ đó! Chờ cậu lớn lên chắc chắn sẽ để mắt đến người đàn ông xấu xa kia!
Về chuyện cha hắn là ai...
Đối với vấn đề này lòng Bất Hối rối như trăm mối tơ vò.
Trước đây, cậu cho rằng Sở Trạm đông là cha cậu, sau khi điều tra mười tám đời tổ tông của Sở Trạm Đông đều sinh ra dưới cờ đỏ Trung Quốc, không có dòng máu nước ngoài nào hòa lẫn, mà mẹ cũng là người Trung Quốc. Tướng mạo xem ra thì không giống nhau nhưng mà…
Cậu cũng muốn hỏi mẹ một chút nhưng lời nói đến bên miệng không thể nào thốt ra được, nhiều lần phải nuốt xuống. Nếu tình tiết cẩu huyết giống như phim lúc tám giờ thì sẽ đụng đến nổi đau của mẹ muốn chôn dấu mất.
Hazzz, chờ sau này hãy nói đi. Bây giờ, dù có cha hay không đối với cậu mà nói cũng không quan trọng.
Bất quá vài năm nữa người đàn ông đó cũng có thể làm cha, lúc đó còn muốn cậu phụng dưỡng ông ta sao?
Xê ra đi! Không có chuyện tốt như vậy đâu!
Phút chốc, ánh mắt hắn quét qua một bóng dáng cao lớn, con ngươi xanh thẫm của Bất Hối chuyển động vài vòng. Bất Hối giả bộ mắc tiểu nói với Hàn Tử Tây “Mẹ ơi! Mẹ chờ con, con đi vệ sinh một chút!”
Lại còn vuốt đuôi tóc sang hai bên, hiện tại Bất Hối mới chỉ tám tuổi, vẫn còn phải đi học nữa chứ!
Còn chuyện Bất Hối không nhận ra cô là bởi vì nó, hay là vì…
“Làm sao có một người đẹp hơn cháu được?” Cậu nhóc bĩu môi nói: “Cô có gì chứng minh được không?”
“…”
“Không có?” Cậu nhóc nhún vai nói tiếp: “Cô à! Lúc nhỏ thầy cô giáo không dạy cô rằng nói có sách mách có chứng sao? Cô không thể nói những chuyện không có căn cứ như vậy được!”
“...”
Hàn Tử Tây bước ra cửa hai bước, sau đó lấy điện thoại ra…
Cô còn chưa kịp ấn xong dãy số thì điện thoại bị một bàn tay bé nhỏ phía sau đoạt lấy và nhanh chóng mở khóa.
Lông mày của Hàn Tử Tây nhướng lên, nhìn điện thoại của mình bị cậu nhóc lật tới lật lui. Giống như không thấy được điều mình đang tìm nên hai hàng lông mày bé nhỏ của cậu nhóc chau lại, thởi dài: “Thật sự chỉ là cô mạnh miệng thôi.”
Nói xong, ậu nhóc còn tự chọn chế độ chụp ảnh chụp cho mình,liên tục bấm ‘răng rắc răng rắc’ mười mấy tấm. Cậu nhóc còn đặc biệt tạo thành khuôn mặt ngây thơ, chụp một, hai, ba… năm tấm hình liên tục…
Chụp xong lại còn ngắm nhìn một hồi: “Tại sao mình đẹp trai như vậy? Như thế này làm sao người khác sống được đây?”
Rồi sau đó Bất Hối ngoắc ngoắc ngón tay với Hàn Tử Tây “Cô mau đến đây! Hai chúng ta cùng chụp chung! Sau này nếu cô có nói khoác cũng có chứng cứ để lừa người ta.”
Một cậu bé tám tuổi cùng cô đứng chung mới thấy được cậu bé đã cao tới đầu vai của cô rồi.
Hàn Tử Tây đoán Bất Hối cao ít nhất cũng 1m5.
Cậu nhóc ôm lấy vai cô làm cho cô theo lực đó ngồi xổm xuống. Trên mặt Hàn Tử tây bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, thì ra cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé áp vào má cô…
Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau kịp lúc được lưu vào điện thoại, thời khắc ấy được ghi lại mãi mãi.
Chụp xong hai người cũng không có phản ứng gì.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Hàn Tử Tây rơi ra, lại rơi vào ngày làn môi bé bỏng của cậu nhóc đang áp vào má cô.
Là hương vị của quá khứ, của sự nhớ lại!
Vành mắt của Bất Hối lúc này cũng đã đỏ nhưng vẫn dán chặt vào mặt cô, làn môi khẽ lay động…
Chỉ mấp máy không thành tiếng nhưng Hàn Tử Tây có thể nghe được là “Mẹ ơi…”
Hai chữ ấy đã giáng xuống lòng cô một quả chùy nặng ngàn cân.
Hàn Tử Tây vươn tay ôm Bất Hối vào trong ngực thật chặt… thật chặt… làm cậu nhóc có chút khó thở, nhưng nó vẫn không lên tiếng mà chỉ nằm trên vai cô mà gọi “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Cậu làm sao quên được mẹ, mẹ là mẹ của cậu. Cậu rất nhớ mẹ, hai năm qua không khi nào là không nhớ.
“Bất Hối!” Giọng nói Hàn Tử Tây run rẩy không còn nghe rõ được “Con là Bất Hối!”
“Mẹ! Mẹ!...” Bất Hối càng ôm chặt eo của cô: “Con rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ!”
Cảm giác của Hàn Tử Tây lúc này giống như từ địa ngục bay đến thiên đàn. Vừa rồi, trong mắt Bất Hối, cô như một người xa lạ hoàn toàn không giống như đang giả bộ, làm cô nghĩ rằng Bất Hối đã thật sự quên mình.
Có trời mới biết thiếu chút nữa thì cô đã điên rồi.
Cô đợi hai năm, cuối cùng cũng nhìn thấy con nhưng đứa con lại không nhận ra cô còn gọi cô là cô. Nếu không phải lo lắng làm cho cậu nhóc sợ hãi thì cô thật sự muốn chết ngay lập tức.
“Tiểu tử thúi! Chơi như thế vui lắm sao?” Khẽ đẩy con ra, Hàn Tử Tây lạnh lùng hỏi “Tật xấu này là học của ai?”
Bất Hối cười cười nhào vào lòng cô làm nũng “Con chỉ đùa chút thôi mà! Mẹ không nên tức giận như vậy, cục cưng sẽ sợ đó!”
Một cậu bé đã tám tuổi rồi còn tự gọi mình là “cục cưng”, dù cho người đó là con trai mình nhưng Hàn Tử Tây vẫn nổi da gà.
Lúc nhỏ cậu nhóc luôn gọi cô là dì Tây Tây, dì Tây Tây, khi cô muốn ôm lấy nó thì lại xị mặt xuống, còn nói là như vậy sẽ rất mất mặt, thế mà hiện tại lại...
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Trong khoảng thời gian cô ở cùng Bất Hối, Hàn Tử Tây còn nghi ngờ đây có phải Bất Hối của cô hay không? Tại sao lại…
“Mẹ ơi! Con muốn ăn cái kia!” Đến bữa trưa, Bất Hối không thèm dùng chén đũa của mình mà bắt Hàn Tử Tây bón cho.
“Mẹ ôm con!” Khi đi ra ngoài, cậu nhóc chỉ muốn ngồi trên chân cô.
“Mẹ ơi! Con muốn cái xe kia!”
Cả ngày, cái miệng nhỏ nhắn ấy không khi nào là khép lại lâu được, dù nơi nhiều người hay ít người đều liên tục gọi cô.
Có trời mới biết chuyện đó gây chú ý đến cỡ nào.
Mọi người đều nhìn hai mẹ con với ánh mắt đồng tình. Như nói rằng: đứa con của cô thật đáng yêu nhưng đáng tiếc đầu óc có vấn đề.
Tám tuổi là thời kỳ phát triển nhanh nhất của trẻ nhỏ, chắc hẳn cậu nhóc nên yên tĩnh mới phải. Nhưng Bất Hối nhà mình lại nũng nịu, nhõng nhẽo đủ điều, giống như ngày hôm nay đòi lại tất cả những gì cậu thiếu lúc nhỏ.
Bất Hối không quan tâm đến ánh mắt người. Quan tâm người khác làm gì, mình cũng không phải sống vì người khác. Cậu sống vì câu, nên tất nhiên phải làm những gì mà cậu thích.
Cậu đã không được gặp mẹ hai năm, làm nũng nhõng nhẻo là sai sao?
Có pháp luật nào quy định ko được như vậy sao?
Có không?
Có không?
Nếu không tìm ra được thì đều im miệng cho tiểu gia!
Cái gì làm tiểu gia vui tiểu gia sẽ làm như thế, cho nên vị tiểu gia nào đó vẫn tiếu tục làm nũng, làm nũng!
Bên trong khu vui chơi, Bất Hối chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ: “Mẹ ơi! Con muốn ngồi cái kia!”
Mặc dù cả ngày Hàn Tử Tây đều nổi da gà, nhưng trong lòng cô lại đang chua xót. Vì cô biết nguyên nhân vì sao Bất Hối làm như vậy.
Những năm tháng kia, cô không có khả năng mang bé đi dạo phố.
Hôm nay, với hai mẹ con mà nói cũng là lần đầu đi chơi cùng nhau.
Lần đâu tiên, cùng ăn cơm, mua đồ chơi và cùng đi khu vui chơi.
Mặc dù hai người phải hóa trang từ đầu đến cuối, Bất Hối đội một tóc giả rậm rạp cùng một bộ đồ màu đen rộng thùng thình, còn Hàn Tử Tây mang một cái khẩu trang to nhưng đối với hai người như thế này vẫn khó có được.
Nên dù con có bất kì yêu cầu nào Hàn Tử Tây đều đồng ý.
Những trò chơi trong khu vui chơi hình như đều đã chơi qua một lần.
Khắp nơi đều có thể nghe được tiếng cười của hai mẹ con họ.
Dù rất mệt nhưng hai mẹ con không ai muốn về cả.
Hôm nay với bọn họ mà nói là ngàn vàng khó mua. Ai biết lần sao gặp lại là ngày tháng năm nào. Dù người đàn ông kia gọi điện thoại thúc giục, Hàn Tử Tây cũng không nỡ chia tay với con yêu.
Bất Hối cũng vậy.
Nhưng số mệnh lại là như vậy!
Không phải chỉ là muốn ở cùng mẹ sao? Có hàng vạn đứa trẻ có số tốt hơn hắn cả mấy trăm lần. Nghĩ đến đây. Oán hận của Bất Hối càng ngày càng sâu.
Tên biến thái chết tiệt, không phải vì người đó thì tiểu gia cậu sao có mệnh khổ như vậy?
So với bắp cải thì đậu Lupin khó buộc hơn nhiều!
Chờ đó! Chờ cậu lớn lên chắc chắn sẽ để mắt đến người đàn ông xấu xa kia!
Về chuyện cha hắn là ai...
Đối với vấn đề này lòng Bất Hối rối như trăm mối tơ vò.
Trước đây, cậu cho rằng Sở Trạm đông là cha cậu, sau khi điều tra mười tám đời tổ tông của Sở Trạm Đông đều sinh ra dưới cờ đỏ Trung Quốc, không có dòng máu nước ngoài nào hòa lẫn, mà mẹ cũng là người Trung Quốc. Tướng mạo xem ra thì không giống nhau nhưng mà…
Cậu cũng muốn hỏi mẹ một chút nhưng lời nói đến bên miệng không thể nào thốt ra được, nhiều lần phải nuốt xuống. Nếu tình tiết cẩu huyết giống như phim lúc tám giờ thì sẽ đụng đến nổi đau của mẹ muốn chôn dấu mất.
Hazzz, chờ sau này hãy nói đi. Bây giờ, dù có cha hay không đối với cậu mà nói cũng không quan trọng.
Bất quá vài năm nữa người đàn ông đó cũng có thể làm cha, lúc đó còn muốn cậu phụng dưỡng ông ta sao?
Xê ra đi! Không có chuyện tốt như vậy đâu!
Phút chốc, ánh mắt hắn quét qua một bóng dáng cao lớn, con ngươi xanh thẫm của Bất Hối chuyển động vài vòng. Bất Hối giả bộ mắc tiểu nói với Hàn Tử Tây “Mẹ ơi! Mẹ chờ con, con đi vệ sinh một chút!”
/113
|