Hắn không nên làm như vậy! Tại sao hắn lài hành động như vậy chứ?
Hàn Tử Tây cũng không thể nào đoán được Sở Trạm Đông đang suy nghĩ cái gì! Mà những chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô vô cùng bực bội.
Khi Sở Trạm Đông bựng một ly nước gừng đi vào thì thấy Hàn Tử Tây đã quay trở về giường bệnh.
Ánh mắt của hắn cuối xuống nhìn ly nước trong tay, trầm ngâm một chút rồi đưa đến trước mặt Hàn Tử Tây. Lúc này, dường như trên gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện một chút ửng đỏ khó thấy: “Đây!”
Nhưng ngoài dự đoán hắn, Hàn Tử Tây lại không tiếp nhận lấy ly nước mà lại nói: “Tôi bị dị ứng với gừng!”
Bị dị ứng với gừng sao? Sao hắn lại không biết chuyện cô bị dị ứng với gừng?
Sau đó chỉ nghe 1 tiếng “Rầm”. Ly nước gừng nóng hổi cứ thế bay thẳng vào thùng rác.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay xuống bếp, vậy mà cô lại còn không biết cảm kích! Khóe môi Sổ Trạm Đông nhếch lên một cách tự giễu.
Thậm chí lúc nãy khi thấy cô hắn còn hơi ngượng ngùng, vậy mà kết quả là người ta nhìn cũng không thèm nhìn!
Nói hắn không tức giận là giả!
Một người vô cùng tự đại như Sở Trạm Đông hắn có khi nào bị đối xử như thế không?
Cô gái này luôn luôn cảnh giác phòng bị đối với hắn. Thật sự là hắn... rất tức giận!
Sở Trạm Đông ôm một bụng lửa giận xoay người, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh liền được mở ra.
Người đi vào chính là Sở Bích Đình đang nổi giận đùng đùng, đi theo sau cô ta còn có hai vị cảnh sát.
Có vẻ như Sở Bích Đình không nghĩ tới Sở Trạm Đông đang ở trong này nên vô cùng kinh ngạc, động tác bỗng dừng lại, nhưng cô ta nhanh chóng chỉ tay lên phía giường bệnh quát lớn: “Chính là cô ta. Hai năm trước cô ta đã giả chết để thoát khỏi lưới trời. Cô ta chính là Hàn Tử Tây.”
Từ lúc ở quán cafe, Sở Bích Đình vẫn luôn muốn vạch mặt chuyện Hàn Tử Tây.
Lúc đầu Sở Bích Đình dự định sẽ nói chuyện này cho Sở Trạm Đông biết, nhưng cô suy nghĩ mình không bằng không chứng, chỉ dựa vào lời nói của một mình mình cô thì chắc hẳn Trạm Đông sẽ không tin tưởng.
Cô biết... hai năm qua Trạm Đông đã vì cái chết của Hàn Tử Tây mà làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ, mà ngay cả ngày bình thường cũng không cho cô nhắc đến tên của cô ta.
Cô cũng không tin Trạm Đông không hề hoài nghi thân phận của cô ta. Người thông minh như Trạm Đông không thể nào không nhìn ra những sơ hở vô cùng rõ ràng đó.
Nhưng là Trạm Đông lại quyết định lấy cô ta một lần nữa, càng chứng minh rằng chuyện này nhất định có vấn đề!
Hai năm trước, Hàn Tử Tây giả chết, thoát khỏi hình phạt của pháp luật, nhưng không nghĩ tới hai năm sau cô tại lại xuất hiện một lần nữa. Lần này cô nhất định phải làm cho cô ta vào được mà không ra được.
...
Cảnh sát?
Đôi mi thanh tú của Hàn Tử Tây như có như không nhíu lại.
Hành động lần này của Sở Bích Đình đúng là đã nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô cho rằng cô ta sẽ nói trực tiếp với Sở Trạm Đông. Nhưng đã qua mấy tiếng đồng hồ mà Sở Trạm Đông vẫn không có biểu hiện gì, không chất vấn, cũng không nói đến chuyện gì liên quan đến hôn lễ ba ngày sau.
Cô còn không nhịn được đoán rằng rốt cuộc hắn có nhận được tin tức gì hay không nữa!
Nhưng dưới tình huống hiện tại có vẻ chuyện gì hắn cũng không biết!
Lần này, Sở Bích Đình khôn ngoan hơn hai năm trước rất nhiều, cô ta không nói trực tiếp cho Sở Trạm Đông mà lại đi tìm cảnh sát để đến tìm cô.
Nhưng điều này cũng không phải là không tốt, kết quả cô đạt được vẫn sẽ không khác nhau là mấy.
Hai vị cảnh sát kia bước vào trong phòng, điều đầu tiên là cúi đầu chào Sở Trạm Đông: “Sở thiếu!”
Hai con mắt đen của Sở Trạm Đông liếc nhìn Sở Bích Đình một cái, rồi gật đầu với hai vị cảnh sát.
Sở Bích Đình làm như không nhìn thấy ánh mắt của Sở Trạm Đông, quay qua nói với cảnh sát: “Hai năm trước, vì muốn thoát tội mà cô ta đã giả bộ cắn lưỡi tự sát, hai năm sau...”
Sở Bích Đình còn chưa nói hết thì đã bị Sở Trạm Đông cắt ngang: “Chị, chị nhận lầm người rồi!”
“Không thể lầm được...” Thanh âm Sở Bích Đình sắc bén, sau đó chỉ thẳng vào Hàn Tử Tây vẫn đang im lặng ngồi trên giường bệnh. “Tôi sẽ làm cho thân phận của cô bị phơi bày. Chẳng phải hai năm trước trong cục cảnh sát có hồ sơ ghi chép về vụ án đó sao? Nhất định là còn lưu trữ lại dấu vân tay của cô ta, nếu quả thật cô không phải Hàn Tử Tây thì cô đến sở cách sát so dấu vân tay với Hàn Tử Tây đã chết kia đi!”
Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng dấu vân tay thì nhất định không thể giả được!
Trên thế giới này, tuyệt đối không thể tìm được hai người có cùng một dấu vân tay.
“Sở tiểu thư, tôi thật sự không phải là Hàn Tử Tây...” Hàn Tử Tây vẫn bình tĩnh nói: “Buổi chiều hôm nay, tôi đã nói rõ rất nhiều lần với cô, nhưng cô vẫn không tin lời tôi nói, bây giờ cô còn dẫn cảnh sát đến... Tôi không biết cô có xích mích gì với người tên Hàn Tử Tây kia, nhưng tôi không phải là...”
“Cô câm miệng!” Tiện nhân chết tiệt này lại còn dám giả bộ? “Buổi chiều cô vừa mới thừa nhận, hiện tại lại giả bộ ngây thơ là có mục đích gì?”
Khuôn mặt Hàn Tử Tây trở nên tái nhợt:
“Sở tiểu thư, tôi biết cô không hài lòng với chuyện tôi gả cho tổng giám đốc. Đúng vậy, tôi cùng tổng giám đốc thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người cao quý, còn một người lại vô cùng thấp hèn. Đừng nói là cô, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ không chúc phúc cho hai chúng tôi. Nhưng tôi phải làm sao đây? Xuất thân nghèo hèn này cũng không phải do tôi lựa chọn, nếu như được chọn thì tôi cũng muốn mình được sinh ra trong một gia đình giàu có. Như vậy mọi người sẽ không coi thường tôi, và cũng không làm cho tổng giám đốc mất thể diện như vậy!”
Nói xong, Hàn Tử Tây nở nụ cười buồn, chỉ là khóe mắt lại có một giọt nước rơi xuống, cô quật cường lấy tay lau đi nước mắt, không kiêu không nịnh nói: “Mặc dù xuất thân của tôi thấp kém, nhưng tôi vẫn luôn đường đường chính chính làm người. Nếu cô đã không tin tôi thì tôi sẽ đến sở cảnh sát để kiểm tra, nhưng tôi có một điều kiện!”
“...”
Nghe Hàn Tử Tây nói vậy, Sở Bích Đình lại có chút lưỡng lự.
Tiện nhân này luôn quỷ kế đa đoan, từ khi cô dẫn theo cảnh sát vào phòng, mặc dù lúc ban đầu cô ta có một chút kinh ngạc, nhưng là từ đầu tới cuối vẫn không có hoảng loạn chút nào.
Mà ngay cả khi cô nói muốn cô ta đến sở cảnh sát lấy dấu vân tay, cô ta cũng thẳng thắn đồng ý, lại còn đề nghị điều kiện với cô!
Đúng vậy! Nếu cô ta dám xuất hiện một lần nữa thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi!
Nhưng hai năm trước, cô ta làm sao có thể đánh lừa hết tất cả mọi người?
Sở Bích Đình nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Điều kiện của cô là gì?”
Hàn Tử Tây bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể chứng minh được tôi không phải là Hàn Tử Tây thì nhất định cô phải xin lỗi tôi!”
“...” Sở Bích Đình cảm thấy rất buồn cười. “Hàn Tử Tây, quả thật cô làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn! Vậy nếu như chứng minh được cô là Hàn Tử Tây thì sao?”
“Nếu cô chứng minh được tôi là Hàn Tử Tây thì cô muốn làm tôi cũng được.”
“Được!” Sở Bích Đình quay sang nói với hai cảnh sát: “Hai anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hai cảnh sát tiến lên định dẫn Hàn Tử Tây đi.
“Khoan đã!” Đột nhiên Sở Trạm Đông lại lên tiếng: “Hai anh ra ngoài trước đi.”
Hai tên cảnh sát nhìn nhau... Chuyện này có vẻ khó khăn a!
Hai người này đều là người Sở gia, cả hai đều không thể đắc tội!
Sở Bích Đình nổi tiếng là một người đanh đá, mà Sở Trạm Đông lại càng không thể dây vào.
Người này về sau chính là gia chủ của Sở gia, chỉ cần hắn hắt hơi một cái thì B Thị cũng bị rung chuyển.
Một người nói mang người đi, một người lại không cho.
Mà đắc tội bên nào thì bọn họ cũng đều không có cơm để ăn.
Nhưng là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, bọn họ vẫn đi ra ngoài theo lời của Sở Trạm Đông.
Hai người này so sáng với nahu thì Sở Thiếu vẫn là người đáng sợ hơn!
Sở Bính Đình nhìn Sở Trạm Đông cười lạnh: “Em làm vậy là có ý gì? Edm cho rằng lời nói của chị không tin tưởng được sao?”
“Chị!” Sở Trạm Đông nói: “Cô ấy không phải Hàn Tử Tây, mặc dù ngoại hình rất giống nhưng không phải cô ấy.”
“Có phải hay không chẳng phải em là người rõ ràng nhất sao?” Lời nói của Sở Bích Đình như có hàm ý khác: “Sở Trạm Đông, em có biết mình đang làm cái gì hay không?”
“Tất nhiên!” Sở Trạm Đông khẽ cười: “Từ trước đến giờ, bây giờ là lúc em đang tỉnh táo nhất.”
“Em...” Sở Bích Đình nhíu mày nói: “Em có biết buổi chiều hôm nay, chính cô ta đã mở miệng thừa nhật cô ta là Hàn Tử Tây hay không?”
“Chị... chị không thấy những lời nói này của chị rất buồn cười hay không?” Ánh mắt thâm thúy của Sở Trạm Đông nhìn về phía Hàn Tử Tây: “Nếu đúng như lời chị nói cô ấy là Hàn Tử Tây, thì cô ấy càng che đậy càng tốt chứ sao lại thừa nhận như vậy? Cô ấy nói ra để cho chị gọi cảnh sát đến rồi bắt cô ấy vào ngục một lần nữa sao? Chẳng phải chị vẫn biết rằng Hàn Tử Tây không có ngốc như vậy!”
“...” Sở Bích Đình không thể phản bác lại được lời nào.
Đây chính là điểm thông minh của Hàn Tử Tây. Cô ta làm như vậy là có mục đích gì?
Thấy Sở Bích Đình không nói được lời nào, Sở Trạm Đông liền đi đến ôm lấy bả vai cô rồi dẫn cô ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu khuyên nhủ:
“Em có thể hiểu được tâm tình của chị. Chị đã có thành kiến với Hàn Tử Tây nhiều năm như vậy nên không thể phai mờ một sớm một chiều được. Cho nên khi chị nhìn thấy một người giống như đúc Hàn Tử Tây nhất định khó tránh khỏi xúc động, suy nghĩ trong đầu sẽ tự nhận định rằng cô ấy là Hàn Tử Tây, những gì chị bất mãn với Hàn Tử Tây đương nhiên sẽ đổ hết lên đầu cô ấy. Nhưng cô ấy thật sự không phải Hàn Tử Tây. Em đã điều tra rất kỹ rồi, ngay cả mười tám đời tổ tông của cô ấy em cũng đều điều tra cả rồi. Cô ấy là Hàn Mộc Tâm, không phải Hàn Tử Tây!”
Sở Bích Đình cảm thấy em trai của cô đã điên rồi. Em trai cô rõ ràng đã trúng một loại độc tên là Hàn Tử Tây, biết rõ sẽ có nguy hiểm nhưng nó vẫn vui vẻ chịu đựng!
Không chỉ riêng Sở Bích Đình mà ngay cả Hàn Tử Tây cũng không thể tin được Sở Trạm Đông sẽ nói những lời như vậy.
Thật sự là hắn đã tin tưởng mình là Hàn Mộc Tâm, hay là...
Hàn Tử Tây không muốn tin vào khả năng thứ hai!
Nhưng tại sao hắn lại bảo vệ mình?
Không phải Sở Trạm Đông vẫn luôn hận cô, muốn cô trọn đời trọn kiếp không thể đầu thai sao? Nhưng tại sao hắn lại lo lắng cho cô, lại còn sợ rằng Sở Bích Đình sẽ gây bất lợi cho cô?
Hàn Tử Tây... mày phải tỉnh lại. Mày không được để những lời nói ba xạo của hắn làm mù mắt được!
***
Hàn Tử Tây cho rằng hôn lễ sẽ được hủy bỏ.
Sở Bính Đình đã nói như thế, với lại cô cũng đang bị thương, làm sao có thể tham dự buổi hôn lễ với nhiều quan khách quan trọng như vậy? Hắn không sợ mất mặt sao?
Cứ tưởng sau khi Sở Bích Đình đi thì hắn cũng sẽ rời khỏi, nhưng là hắn lại không đi mà còn chen lấn với cô trên một chiếc giường bệnh.
“Nếu cô không chịu hô hấp thì ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cô đấy!” Tiếng nói trêu đùa bỗng vang lên bên tai Hàn Tử Tây: “Tôi không có hứng thú với một cuộc chiến đẫm máu đâu!”
“...”
Lúc này Hàn Tử Tây rất muốn lấy một cái giẻ để nhét vào miệng hắn.
Hàn Tử Tây mới vừa thả lỏng cơ thể thì cánh tay đã bị người nào đó kéo ra, lại còn kê đầu của hắn lên tay cô: “Gối mềm quá không tốt cho giấc ngủ.”
“...”
Hắn ta đang có âm mưu quỷ kế gì vậy? Có biết là nặng lắm hay không?
Nhưng chuyện này còn chưa tính mà hắn lại còn...
Cánh tay của cô bị làm gối kê đầu, vậy bây giờ tại sao hắn lại còn ôm eo của cô?
“Hơi lạnh!”
Trời tháng tám mà còn lạnh sao?
Hàn Tử Tây liền lấy chăn đắp lên người hắn, ngay cả mặt hắn cô cũng phủ chăn lên: “Vậy anh đắp chăn đi, tôi không lạnh!”
Nhất định hắn sẽ nóng rồi dùng tay lấy chăn ra, đến lúc đó cô sẽ thừa cơ thoát khỏi vòng tay của hắn.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã đánh giá quá thấy sự không biết xấu hổ của Sở Trạm Đông.
Hắn là Tổng giám đốc của HC, vậy tại sao lại bỉ ổi đến như vậy?
Hắn... lại...
Hàn Tử Tây ngại ngùng đến nỗi không nói được câu nào.
Dưới lớp chăn, hắn không ngừng...
Khụ!!!
Cảm giác ngưa ngứa trên ngực làm cho khuôn mặt của Hàn Tử Tây đỏ hết cả lên.
Là cô lấy chăn đắp lên mặt hắn, bây giờ cô cũng phải tự tay lấy chăn ra khỏi người hắn, sau đó quăng cho hắn một ánh mắt cùng sắc mặt vô cùng không tốt.
Có phải hắn cố tình làm vậy là để ép bức cô hay không???
Nhưng người ta lại như không nhìn thấy, lại còn trơ tráo nói: “Ngại quá, lúc nãy bị chăn che mắt nên tôi không nhìn thấy! Được rồi, cô mau ngủ đi, ngày mai còn phải diễn thử quá trình hôn lễ trước nữa!
“...” Và cứ như vậy... Hôn lễ của cô và Sở Trạm Đông vẫn được cử hành theo ngày giờ đã định!
Hàn Tử Tây cũng không thể nào đoán được Sở Trạm Đông đang suy nghĩ cái gì! Mà những chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô vô cùng bực bội.
Khi Sở Trạm Đông bựng một ly nước gừng đi vào thì thấy Hàn Tử Tây đã quay trở về giường bệnh.
Ánh mắt của hắn cuối xuống nhìn ly nước trong tay, trầm ngâm một chút rồi đưa đến trước mặt Hàn Tử Tây. Lúc này, dường như trên gương mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện một chút ửng đỏ khó thấy: “Đây!”
Nhưng ngoài dự đoán hắn, Hàn Tử Tây lại không tiếp nhận lấy ly nước mà lại nói: “Tôi bị dị ứng với gừng!”
Bị dị ứng với gừng sao? Sao hắn lại không biết chuyện cô bị dị ứng với gừng?
Sau đó chỉ nghe 1 tiếng “Rầm”. Ly nước gừng nóng hổi cứ thế bay thẳng vào thùng rác.
Đây là lần đầu tiên hắn tự tay xuống bếp, vậy mà cô lại còn không biết cảm kích! Khóe môi Sổ Trạm Đông nhếch lên một cách tự giễu.
Thậm chí lúc nãy khi thấy cô hắn còn hơi ngượng ngùng, vậy mà kết quả là người ta nhìn cũng không thèm nhìn!
Nói hắn không tức giận là giả!
Một người vô cùng tự đại như Sở Trạm Đông hắn có khi nào bị đối xử như thế không?
Cô gái này luôn luôn cảnh giác phòng bị đối với hắn. Thật sự là hắn... rất tức giận!
Sở Trạm Đông ôm một bụng lửa giận xoay người, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh liền được mở ra.
Người đi vào chính là Sở Bích Đình đang nổi giận đùng đùng, đi theo sau cô ta còn có hai vị cảnh sát.
Có vẻ như Sở Bích Đình không nghĩ tới Sở Trạm Đông đang ở trong này nên vô cùng kinh ngạc, động tác bỗng dừng lại, nhưng cô ta nhanh chóng chỉ tay lên phía giường bệnh quát lớn: “Chính là cô ta. Hai năm trước cô ta đã giả chết để thoát khỏi lưới trời. Cô ta chính là Hàn Tử Tây.”
Từ lúc ở quán cafe, Sở Bích Đình vẫn luôn muốn vạch mặt chuyện Hàn Tử Tây.
Lúc đầu Sở Bích Đình dự định sẽ nói chuyện này cho Sở Trạm Đông biết, nhưng cô suy nghĩ mình không bằng không chứng, chỉ dựa vào lời nói của một mình mình cô thì chắc hẳn Trạm Đông sẽ không tin tưởng.
Cô biết... hai năm qua Trạm Đông đã vì cái chết của Hàn Tử Tây mà làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ, mà ngay cả ngày bình thường cũng không cho cô nhắc đến tên của cô ta.
Cô cũng không tin Trạm Đông không hề hoài nghi thân phận của cô ta. Người thông minh như Trạm Đông không thể nào không nhìn ra những sơ hở vô cùng rõ ràng đó.
Nhưng là Trạm Đông lại quyết định lấy cô ta một lần nữa, càng chứng minh rằng chuyện này nhất định có vấn đề!
Hai năm trước, Hàn Tử Tây giả chết, thoát khỏi hình phạt của pháp luật, nhưng không nghĩ tới hai năm sau cô tại lại xuất hiện một lần nữa. Lần này cô nhất định phải làm cho cô ta vào được mà không ra được.
...
Cảnh sát?
Đôi mi thanh tú của Hàn Tử Tây như có như không nhíu lại.
Hành động lần này của Sở Bích Đình đúng là đã nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô cho rằng cô ta sẽ nói trực tiếp với Sở Trạm Đông. Nhưng đã qua mấy tiếng đồng hồ mà Sở Trạm Đông vẫn không có biểu hiện gì, không chất vấn, cũng không nói đến chuyện gì liên quan đến hôn lễ ba ngày sau.
Cô còn không nhịn được đoán rằng rốt cuộc hắn có nhận được tin tức gì hay không nữa!
Nhưng dưới tình huống hiện tại có vẻ chuyện gì hắn cũng không biết!
Lần này, Sở Bích Đình khôn ngoan hơn hai năm trước rất nhiều, cô ta không nói trực tiếp cho Sở Trạm Đông mà lại đi tìm cảnh sát để đến tìm cô.
Nhưng điều này cũng không phải là không tốt, kết quả cô đạt được vẫn sẽ không khác nhau là mấy.
Hai vị cảnh sát kia bước vào trong phòng, điều đầu tiên là cúi đầu chào Sở Trạm Đông: “Sở thiếu!”
Hai con mắt đen của Sở Trạm Đông liếc nhìn Sở Bích Đình một cái, rồi gật đầu với hai vị cảnh sát.
Sở Bích Đình làm như không nhìn thấy ánh mắt của Sở Trạm Đông, quay qua nói với cảnh sát: “Hai năm trước, vì muốn thoát tội mà cô ta đã giả bộ cắn lưỡi tự sát, hai năm sau...”
Sở Bích Đình còn chưa nói hết thì đã bị Sở Trạm Đông cắt ngang: “Chị, chị nhận lầm người rồi!”
“Không thể lầm được...” Thanh âm Sở Bích Đình sắc bén, sau đó chỉ thẳng vào Hàn Tử Tây vẫn đang im lặng ngồi trên giường bệnh. “Tôi sẽ làm cho thân phận của cô bị phơi bày. Chẳng phải hai năm trước trong cục cảnh sát có hồ sơ ghi chép về vụ án đó sao? Nhất định là còn lưu trữ lại dấu vân tay của cô ta, nếu quả thật cô không phải Hàn Tử Tây thì cô đến sở cách sát so dấu vân tay với Hàn Tử Tây đã chết kia đi!”
Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng dấu vân tay thì nhất định không thể giả được!
Trên thế giới này, tuyệt đối không thể tìm được hai người có cùng một dấu vân tay.
“Sở tiểu thư, tôi thật sự không phải là Hàn Tử Tây...” Hàn Tử Tây vẫn bình tĩnh nói: “Buổi chiều hôm nay, tôi đã nói rõ rất nhiều lần với cô, nhưng cô vẫn không tin lời tôi nói, bây giờ cô còn dẫn cảnh sát đến... Tôi không biết cô có xích mích gì với người tên Hàn Tử Tây kia, nhưng tôi không phải là...”
“Cô câm miệng!” Tiện nhân chết tiệt này lại còn dám giả bộ? “Buổi chiều cô vừa mới thừa nhận, hiện tại lại giả bộ ngây thơ là có mục đích gì?”
Khuôn mặt Hàn Tử Tây trở nên tái nhợt:
“Sở tiểu thư, tôi biết cô không hài lòng với chuyện tôi gả cho tổng giám đốc. Đúng vậy, tôi cùng tổng giám đốc thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người cao quý, còn một người lại vô cùng thấp hèn. Đừng nói là cô, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ không chúc phúc cho hai chúng tôi. Nhưng tôi phải làm sao đây? Xuất thân nghèo hèn này cũng không phải do tôi lựa chọn, nếu như được chọn thì tôi cũng muốn mình được sinh ra trong một gia đình giàu có. Như vậy mọi người sẽ không coi thường tôi, và cũng không làm cho tổng giám đốc mất thể diện như vậy!”
Nói xong, Hàn Tử Tây nở nụ cười buồn, chỉ là khóe mắt lại có một giọt nước rơi xuống, cô quật cường lấy tay lau đi nước mắt, không kiêu không nịnh nói: “Mặc dù xuất thân của tôi thấp kém, nhưng tôi vẫn luôn đường đường chính chính làm người. Nếu cô đã không tin tôi thì tôi sẽ đến sở cảnh sát để kiểm tra, nhưng tôi có một điều kiện!”
“...”
Nghe Hàn Tử Tây nói vậy, Sở Bích Đình lại có chút lưỡng lự.
Tiện nhân này luôn quỷ kế đa đoan, từ khi cô dẫn theo cảnh sát vào phòng, mặc dù lúc ban đầu cô ta có một chút kinh ngạc, nhưng là từ đầu tới cuối vẫn không có hoảng loạn chút nào.
Mà ngay cả khi cô nói muốn cô ta đến sở cảnh sát lấy dấu vân tay, cô ta cũng thẳng thắn đồng ý, lại còn đề nghị điều kiện với cô!
Đúng vậy! Nếu cô ta dám xuất hiện một lần nữa thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi!
Nhưng hai năm trước, cô ta làm sao có thể đánh lừa hết tất cả mọi người?
Sở Bích Đình nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Điều kiện của cô là gì?”
Hàn Tử Tây bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể chứng minh được tôi không phải là Hàn Tử Tây thì nhất định cô phải xin lỗi tôi!”
“...” Sở Bích Đình cảm thấy rất buồn cười. “Hàn Tử Tây, quả thật cô làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn! Vậy nếu như chứng minh được cô là Hàn Tử Tây thì sao?”
“Nếu cô chứng minh được tôi là Hàn Tử Tây thì cô muốn làm tôi cũng được.”
“Được!” Sở Bích Đình quay sang nói với hai cảnh sát: “Hai anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hai cảnh sát tiến lên định dẫn Hàn Tử Tây đi.
“Khoan đã!” Đột nhiên Sở Trạm Đông lại lên tiếng: “Hai anh ra ngoài trước đi.”
Hai tên cảnh sát nhìn nhau... Chuyện này có vẻ khó khăn a!
Hai người này đều là người Sở gia, cả hai đều không thể đắc tội!
Sở Bích Đình nổi tiếng là một người đanh đá, mà Sở Trạm Đông lại càng không thể dây vào.
Người này về sau chính là gia chủ của Sở gia, chỉ cần hắn hắt hơi một cái thì B Thị cũng bị rung chuyển.
Một người nói mang người đi, một người lại không cho.
Mà đắc tội bên nào thì bọn họ cũng đều không có cơm để ăn.
Nhưng là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, bọn họ vẫn đi ra ngoài theo lời của Sở Trạm Đông.
Hai người này so sáng với nahu thì Sở Thiếu vẫn là người đáng sợ hơn!
Sở Bính Đình nhìn Sở Trạm Đông cười lạnh: “Em làm vậy là có ý gì? Edm cho rằng lời nói của chị không tin tưởng được sao?”
“Chị!” Sở Trạm Đông nói: “Cô ấy không phải Hàn Tử Tây, mặc dù ngoại hình rất giống nhưng không phải cô ấy.”
“Có phải hay không chẳng phải em là người rõ ràng nhất sao?” Lời nói của Sở Bích Đình như có hàm ý khác: “Sở Trạm Đông, em có biết mình đang làm cái gì hay không?”
“Tất nhiên!” Sở Trạm Đông khẽ cười: “Từ trước đến giờ, bây giờ là lúc em đang tỉnh táo nhất.”
“Em...” Sở Bích Đình nhíu mày nói: “Em có biết buổi chiều hôm nay, chính cô ta đã mở miệng thừa nhật cô ta là Hàn Tử Tây hay không?”
“Chị... chị không thấy những lời nói này của chị rất buồn cười hay không?” Ánh mắt thâm thúy của Sở Trạm Đông nhìn về phía Hàn Tử Tây: “Nếu đúng như lời chị nói cô ấy là Hàn Tử Tây, thì cô ấy càng che đậy càng tốt chứ sao lại thừa nhận như vậy? Cô ấy nói ra để cho chị gọi cảnh sát đến rồi bắt cô ấy vào ngục một lần nữa sao? Chẳng phải chị vẫn biết rằng Hàn Tử Tây không có ngốc như vậy!”
“...” Sở Bích Đình không thể phản bác lại được lời nào.
Đây chính là điểm thông minh của Hàn Tử Tây. Cô ta làm như vậy là có mục đích gì?
Thấy Sở Bích Đình không nói được lời nào, Sở Trạm Đông liền đi đến ôm lấy bả vai cô rồi dẫn cô ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu khuyên nhủ:
“Em có thể hiểu được tâm tình của chị. Chị đã có thành kiến với Hàn Tử Tây nhiều năm như vậy nên không thể phai mờ một sớm một chiều được. Cho nên khi chị nhìn thấy một người giống như đúc Hàn Tử Tây nhất định khó tránh khỏi xúc động, suy nghĩ trong đầu sẽ tự nhận định rằng cô ấy là Hàn Tử Tây, những gì chị bất mãn với Hàn Tử Tây đương nhiên sẽ đổ hết lên đầu cô ấy. Nhưng cô ấy thật sự không phải Hàn Tử Tây. Em đã điều tra rất kỹ rồi, ngay cả mười tám đời tổ tông của cô ấy em cũng đều điều tra cả rồi. Cô ấy là Hàn Mộc Tâm, không phải Hàn Tử Tây!”
Sở Bích Đình cảm thấy em trai của cô đã điên rồi. Em trai cô rõ ràng đã trúng một loại độc tên là Hàn Tử Tây, biết rõ sẽ có nguy hiểm nhưng nó vẫn vui vẻ chịu đựng!
Không chỉ riêng Sở Bích Đình mà ngay cả Hàn Tử Tây cũng không thể tin được Sở Trạm Đông sẽ nói những lời như vậy.
Thật sự là hắn đã tin tưởng mình là Hàn Mộc Tâm, hay là...
Hàn Tử Tây không muốn tin vào khả năng thứ hai!
Nhưng tại sao hắn lại bảo vệ mình?
Không phải Sở Trạm Đông vẫn luôn hận cô, muốn cô trọn đời trọn kiếp không thể đầu thai sao? Nhưng tại sao hắn lại lo lắng cho cô, lại còn sợ rằng Sở Bích Đình sẽ gây bất lợi cho cô?
Hàn Tử Tây... mày phải tỉnh lại. Mày không được để những lời nói ba xạo của hắn làm mù mắt được!
***
Hàn Tử Tây cho rằng hôn lễ sẽ được hủy bỏ.
Sở Bính Đình đã nói như thế, với lại cô cũng đang bị thương, làm sao có thể tham dự buổi hôn lễ với nhiều quan khách quan trọng như vậy? Hắn không sợ mất mặt sao?
Cứ tưởng sau khi Sở Bích Đình đi thì hắn cũng sẽ rời khỏi, nhưng là hắn lại không đi mà còn chen lấn với cô trên một chiếc giường bệnh.
“Nếu cô không chịu hô hấp thì ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cô đấy!” Tiếng nói trêu đùa bỗng vang lên bên tai Hàn Tử Tây: “Tôi không có hứng thú với một cuộc chiến đẫm máu đâu!”
“...”
Lúc này Hàn Tử Tây rất muốn lấy một cái giẻ để nhét vào miệng hắn.
Hàn Tử Tây mới vừa thả lỏng cơ thể thì cánh tay đã bị người nào đó kéo ra, lại còn kê đầu của hắn lên tay cô: “Gối mềm quá không tốt cho giấc ngủ.”
“...”
Hắn ta đang có âm mưu quỷ kế gì vậy? Có biết là nặng lắm hay không?
Nhưng chuyện này còn chưa tính mà hắn lại còn...
Cánh tay của cô bị làm gối kê đầu, vậy bây giờ tại sao hắn lại còn ôm eo của cô?
“Hơi lạnh!”
Trời tháng tám mà còn lạnh sao?
Hàn Tử Tây liền lấy chăn đắp lên người hắn, ngay cả mặt hắn cô cũng phủ chăn lên: “Vậy anh đắp chăn đi, tôi không lạnh!”
Nhất định hắn sẽ nóng rồi dùng tay lấy chăn ra, đến lúc đó cô sẽ thừa cơ thoát khỏi vòng tay của hắn.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã đánh giá quá thấy sự không biết xấu hổ của Sở Trạm Đông.
Hắn là Tổng giám đốc của HC, vậy tại sao lại bỉ ổi đến như vậy?
Hắn... lại...
Hàn Tử Tây ngại ngùng đến nỗi không nói được câu nào.
Dưới lớp chăn, hắn không ngừng...
Khụ!!!
Cảm giác ngưa ngứa trên ngực làm cho khuôn mặt của Hàn Tử Tây đỏ hết cả lên.
Là cô lấy chăn đắp lên mặt hắn, bây giờ cô cũng phải tự tay lấy chăn ra khỏi người hắn, sau đó quăng cho hắn một ánh mắt cùng sắc mặt vô cùng không tốt.
Có phải hắn cố tình làm vậy là để ép bức cô hay không???
Nhưng người ta lại như không nhìn thấy, lại còn trơ tráo nói: “Ngại quá, lúc nãy bị chăn che mắt nên tôi không nhìn thấy! Được rồi, cô mau ngủ đi, ngày mai còn phải diễn thử quá trình hôn lễ trước nữa!
“...” Và cứ như vậy... Hôn lễ của cô và Sở Trạm Đông vẫn được cử hành theo ngày giờ đã định!
/113
|