Mặc Thiên Kình cũng chưa hề nuốt lời, hắn đã lên tốt toàn bộ kế hoạch, chỉ cần Hàn Tử Tây phóng ám hiệu ra, anh sẽ bắt đầu hành động, ai biết cuối cùng lại...
Ông cụ nhà hắn rõ ràng bị tai nạn xe cộ. Thời điểm điện thoại gọi tới, dì hắn ở bên kia khóc đến mức không thể tự kềm chế, hình như là tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Kế hoạch gì gì đó, hắn cũng chẳng quan tâm nữa, chạy suốt đêm về.
Chờ về đến nhà, lúc ấy đã tối muộn.
Mặc dù ông cụ không hề bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình huống cũng không phải quá tốt.
Sau khi giải phẫu, vẫn chưa có tỉnh lại.
"Sao lại thế này?" Mặc Thiên Kình hỏi người nhà tình huống.
Bà nội nói: " Mấy người bạn già của ông nội con gọi điện thoại cho ông, bảo là muốn ra ngoài họp gặp. Trước kia mấy người bọn họ cũng thường xuyên họp mặt, cho nên ông ấy để lái xe đưa ra ngoài. Buổi tối tám giờ đi, mãi cho đến mười một giờ cũng chưa trở về, cho nên bà gọi điện thoại cho ông, ông lại nói đang lên xe, sau đó đã. . ."
Bà cụ cực kỳ tự trách: "Bà không nên thúc giục ông ấy, nếu không phải bà thúc giục, nói không chừng đã không. . ."
"Mẹ, người đừng nói như vậy, thiên tai nhân họa, ai cũng không tránh khỏi, cha đã như vậy, mẹ phải bảo trọng thân thể của chính mình, cha cần mẹ ủng hộ!" Cha của Mặc Thiên Kình, Mặc Tước nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai mẹ mình khuyên nhủ: "Tin tưởng con, cha nhất định sẽ không sao, cha không nỡ bỏ mẹ đâu!"
Tất cả người nhà họ Mặc đều bị bao phủ trong một bầu không khí u ám.
Mặc Thiên Kình không lấy được tin tức có ích từ chỗ người nhà, đành sai người đi thăm dò xem thiết bị giám sát trên đường, nhưng lại nhận được tin tức. . .
"Thiếu gia, người phụ trách thiết bị giám sát trên đoạn đường kia nói ngay ngày hôm ấy, đúng lúc thiết bị xảy ra trục trặc!"
"Xảy ra trục trặc?" Con ngươi Mặc Thiên Kình ẩn ẩn màu máu: "Tốt, đúng lúc xảy ra trục trặc!"
Tốt lắm. Lại có người tìm cách đánh tới trên đầu Mặc Thiên Kình hắn, thực sự đúng lúc sao, tốt lắm!
Sở Trạm Đông, con mẹ nó, lần này thật sự hắn chọc tới lão tử rồi !
Cũng giống như Bất Hối, đối tượng hoài nghi đầu tiên của Mặc Thiên Kình chính là Sở Trạm Đông.
Hắn có thể nhìn ra Hàn Tử Tây là đóng giả, tên đó không có khả năng nhìn không ra, nhất định là ngày đó hắn đi tìm Hàn Tử Tây bị hắn ta phát hiện, cho nên mới có thể xuống tay độc ác với ông cụ như vậy.
Trừ bỏ hắn ta, thật sự tìm không ra người khả nghi thứ hai!
Họ Sở, lần này không chỉnh chết mày thì lão tử con mẹ nó cùng họ với mày!
***
Bất Hối tiểu gia cũng coi Sở Trạm Đông thành kẻ địch, đã bắt đầu hành động.
"Thành công chưa?"
Người đàn ông mang mặt nạ màu tối, hỏi Đào Hứa.
"Dạ chưa!" Đào Hứa cung kính trả lời.
Còn tưởng rằng ông chủ biết Bất Hối mất tích sẽ giận dữ, ai biết không chỉ có không có phát hỏa, còn không cho bọn họ đi tìm.
Mà ông chủ chỉ nói là: "Kìm nén nó cũng đủ lâu, bây giờ là lúc để cho nó phát tiết một phen, bằng không thì sẽ nghẹn chết rồi!"
"Đã ba ngày còn không có thành công, xem ra lần này Bất Hối tiểu gia của chúng ta gặp được đối thủ rồi!" Người đàn ông cất giọng nói sâu xa, mang theo vẻ chế nhạo.
"Ông chủ, cho dù Bất Hối có thông minh như thế nào, nói cho cùng nó cũng mới tám tuổi, có muốn hay không..." Nếu là nó xảy ra chuyện gì, con gái mình phải làm sao bây giờ.
Nhưng mà mới ba ngày, khuôn mặt bánh bao thịt của Đào Đào đều biến dạng rồi.
"Không cần!" Người đàn ông không giận tự uy: "Ai cũng không được giúp nó!"
"Vâng!" Đào Hứa nhíu nhẹ mày.
"Tiếp tục đi!"
Sau khi Đào Hứa rời khỏi, người đàn ông lấy ra một cái ảnh chụp từ trong ngăn kéo, là Hàn Tử Tây.
Đưa tay đeo bao tay da, nhẹ nhàng sờ xuống, giọng hắn mang ý cười: "Mấy ngày nay cảm giác như thế nào, có phải cực kỳ thoải mái hay không? Hàn Tử Tây ơi Hàn Tử Tây. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không nỡ thả em đi, em nói nên làm cái gì bây giờ đây? Không có cha con Sở Trạm Đông, có lẽ em sẽ an tâm ở bên cạnh tôi đi?"
***
Kế hoạch hành động ám sát của Bất hối là hắn sẽ gắn bom ở trên xe, rồi cho nổ chết người đàn ông cặn bã kia.
Ai lại nghĩ đến, thằng cha kia, giả vờ thật đúng là rất giống như thật, vẫn đều ở bên giường bệnh. Muốn cái gì, đều là cho người đi mua.
Không được!
Oan có đầu nợ có chủ, không thể hi sinh người khác một cách vô ích.
Bất Hối tiểu gia lại thần không biết quỷ không hay, hủy bom đi.
Dù sao vẫn không đi ra là ý tứ mấy người, dù ôm cây đợi thỏ, con thỏ cũng phải ra lồng đúng không!
Đợi ba ngày, cũng không hề có bất kỳ thu hoạch gì, Bất Hối cảm thấy, đến lúc phải đổi phương án rồi.
Nếu là cậu lại ngồi vài ngày nữa, không chừng tiểu gia cũng phải chờ thành bức tượng.
Ban đêm, thừa dịp đêm tối gió lớn, Bất Hối tiểu gia bắt đầu thi hành kế hoạch B.
Hai năm qua mặc dù không thể gặp bố mẹ, nhưng cậu đi theo Đào Hứa, cũng xem như học được một chút bản lãnh thật sự.
Tuy nhiên là do ôm đứa trẻ mà đổi lấy!
Nói đến còn phải cảm ơn đứa trẻ họ Đào kia, nếu không phải Đào Đào sống chết bám lấy mình, nói không chừng cha cô nhóc sẽ không dạy hắn nhiều thứ như vậy đâu!
Mở khóa, trèo tường, chạy trốn, tháo dỡ súng ống, chế tác đạn dược, còn có máy tính...
Hai năm qua, chỉ cần Đào Hứa đồng ý dạy, Bất Hối sẽ dụng tâm học. Vì mẹ, cậu phải nhanh lớn mạnh!
Trừ bỏ những thứ này, cậu vẫn học trộm những thứ khác sau lưng Đào Hứa, đi theo người nào đó học chế độc.
Nếu lão già kia kia dám hạ độc cho mẹ hắn, hắn chỉ là lấy đạo của người, trả lại cho người.
Kế hoạch của hắn vốn là thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, leo đến lầu 10, tìm đúng cơ hội, cho Sở Trạm Đông một châm độc.
Kế hoạch quả thực hoàn mỹ, thực hiện cũng cực kỳ thuận lợi.
Trên tay đeo đồng hồ trang bị đặc biệt, ấn nhẹ cái nút, lập tức soàn soạt bắn ra một sợi chỉ bạc dài, xác định độ vững chắc xong, lại ấn một cái nút. Bất Hối tiểu gia không tốn một chút sức lực đã lên tới lầu 10, giống như ngồi thang máy, dừng lại ở bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của Hàn Tử Tây.
Tay chân Hàn Tử Tây bị trói đan chéo ở trên giường, trong miệng nhét đồ, đang không ngừng vùng vẫy.
Tư Mã Hạo chỉ thị hộ sĩ, ở một bên ghi lại số liệu, xem thử có khác biệt so với lần trước hay không.
Sở Trạm Đông thì xỏ hai tay vào túi, đứng ở chỗ rất xa, nhìn như thật bình tĩnh, chỉ có hắn biết, bản thân đang có mong muốn giết người.
Nhất là mỗi lần sau khi đối diện với đôi mắt đau khổ tột cùng của cô, hắn lập tức kích động muốn bất chấp hết thảy.
Bên trong phòng rối một nùi, người nào cũng không phát hiện, ngay trên ban công, có một người nhìn thấy toàn bộ quá trình, bóng dáng nhỏ bé hận không thể lấy súng máy bắn phá tất cả nhóm người bọn hắn.
Sở Trạm Đông, tiểu gia không làm thịt ông thì tiểu gia cùng họ với ông!
Động tĩnh bên trong vang lên bao lâu, Bất Hối ở trên ban công, lau súng bấy lâu.
Cậu thay đổi kế hoạch, chỉ cho hắn một châm, quả thực lợi cho hắn quá.
Đào Hứa đã dạy hắn, đánh vào chỗ nào, vừa không sẽ mất mạng lại làm cho người ta sống không bằng chết, cho nên đợi lát nữa cậu chuẩn bị tự mình thử ở trên người hắn xem.
Súng này là hắn trộm sư huynh khác, cho tới bây giờ cũng chưa dùng qua!
Một là tuổi của hắn quả thật nhỏ, hai là không có đối tượng!
Rốt cục, bên trong trở lại yên lặng, Tư Mã Hạo và các y tá đều đi ra ngoài. Sở Trạm Đông đứng yên tại chỗ thật lâu mới đến gần giường bệnh.
Nhìn kỹ, sẽ phát hiện chân của hắn có phần run rẩy.
Ba ngày, kết quả kiểm nghiệm ma túy trong cơ thể Hàn Tử Tây đã có, là một loại thuốc phiện tương đối hiếm thấy.
Hút một lần sẽ nghiện.
Ba ngày nay, kèm thêm ban nãy thì cô đã lên cơn bốn lần, một lần càng nghiêm trọng so với một lần. Tư Mã Hạo nói, biện pháp duy nhất giảm bớt đau khổ chính là tiếp tục hút, nhưng là như vậy sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với thân thể cô.
Mỗi một lần nhìn cô khó chịu như vậy, Sở Trạm Đông Đô lại có cái loại ý nghĩ đáng sợ để cho cô tiếp tục hút. Cho dù rất khó tìm, hắn sẽ tìm khắp thế giới mang đến cho cô.
Người luôn chịu đựng như cô, lúc trước chịu qua nhiều vết thương như vậy, nhưng chưa từng nghe cô hừ qua một tiếng. Cả lúc dùng mảnh thủy tinh tự mình cắt cánh tay mình lần đó, càng là từ đầu tới đuôi, ngay cả mày cũng chưa mặt nhăn một cái.
Nhưng mà bốn lần độc phát, cô lại giống như phát điên, kêu to, gào thét. . .
Vì tránh cho cô tự mình hại mình, bọn họ đành phải trói buộc cô ở trên giường.
Sau lưng của cô có người, anh biết, như vậy toàn bộ đều là người nọ làm, anh cũng biết.
Từ hai năm trước, có lẽ sớm hơn, người nọ vẫn âm thầm khống chế toàn bộ.
Nếu không phải như vậy, sau khi cô giả chết, sẽ không suôn sẻ trốn ra ngục giam. Hai năm sau đó, lại lấy thân phận Hàn Mộc Tâm xuất hiện.
Cái bớt trên trán ngay cả Tư Mã Hạo cũng không xóa sạch, với vết sẹo từng ghép da trên cánh tay cũng không thấy nữa, những thứ này đều không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ là tới cùng là ai, vì cái gì đối với mọi thứ của Sở Trạm Đông hắn đều rõ như bàn tay.
Lần này Hàn Tử Tây trở lại bên cạnh hắn, lại là mang theo mục đích gì?
Cũng không thể nói Hàn Tử Tây chưa từng có lúc tỉnh lại, tuy nhiên phần lớn thời gian, cô đều ở trạng thái hôn mê, nhưng là tiềm thức của cô vẫn luôn tỉnh táo.
Ví như hiện tại, tuy rằng cô từ từ nhắm hai mắt nhưng lại biết rõ ràng, Sở Trạm Đông đã đứng ở bên giường, thậm chí rõ ràng nghe được đối thoại ban ngày của bọn họ, trong cơ thể cô có ma túy.
Sở dĩ mình có thể điên cuồng như vậy, cũng là bởi vì lên cơn thèm thuốc.
Chỉ là này ma túy tới cùng là trúng khi nào?
Lại là người nào bỏ thuốc mình?
Thời gian Ma túy phát tác, sao lại vừa vặn tốt như thế?
Cô không có hoài nghi vào trên người Sở Trạm Đông, mấy ngày nay ở chung, mỗi một động tác của hắn không lừa được người.
Tựa như vừa rồi, tuy rằng hắn đứng rất xa, nhưng là đôi mắt hắn vẫn không từ bỏ. Cô vẫn thấy... nhưng điều này cô chưa từng nhìn thấy qua trước kia.
Một người tự kiêu tự tin như Sở Trạm Đông, cho dù gặp bất luận chuyện gì, tuyệt đối là sẽ hành động một cách sấm rền gió cuốn. Từ không từ bỏ này, có lẽ lúc trước chưa từng có ở trong từ điển của hắn, nhưng mà vừa rồi cô quả thật là thấy được.
Cô muốn nói gì đó, nhưng mà thật sự mệt mỏi quá, mệt đến nỗi mí mắt hình như nặng ngàn cân, một chút cũng không mở ra được.
Sở Trạm Đông thấy cô hô hấp ổn định, mới dám chạm vào cô.
Như là đối xử vật báu dễ vỡ, nhẹ nhàng cởi bỏ trói buộc trên người cho cô.
Dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán còn có trên mặt mũi cô.
Nhẹ chân nhẹ tay lên giường, ôm cô ôm vào trong lòng, khẽ hôn khóe môi của cô. . .
Toàn bộ toàn bộ, đều nhẹ đến mức hận không thể không phát ra chút xíu tiếng động nào.
Bất Hối cũng xem một màn ôm này ở trong mắt, chỉ nghĩ muốn cười.
Biến thái quả nhiên là biến thái, một hồi thế này, một hồi thế khác, đa nhân cách nặng, đầu óc có bệnh!
Lại đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, bên trong hai người giống như đều ngủ thiếp đi giống như, Bất Hối mới nhẹ nhàng đẩy ra trên ban công cửa thủy tinh, rón ra rón rén vào bên trong.
Hai người trên giường, hô hấp đều rất ổn định.
Bất Hối nhìn Hàn Tử Tây trước, trong con ngươi xanh da trời, thoáng chốc chứa đầy nước mắt đau lòng.
Mẹ gầy quá, hai má đều lõm xuống, sắc mặt cũng bị hành hạ trắng xanh khó coi.
Chẳng qua mới có ba ngày đó, có thể nghĩ, ba ngày nay tới cùng là mẹ đã bị bao nhiêu hành hạ.
Mẹ, mẹ yên tâm, để cho con giúp người báo thù!
Cố nén từng giọt nước mắt rơi, oán hận trừng mắt nhìn người đang ôm Hàn Tử Tây, Bất Hối lặng yên không một tiếng động thong dong đến sau lưng hắn, súng ngắn giảm thanh huyền ảo, họng súng ngắm ngay..
Ông cụ nhà hắn rõ ràng bị tai nạn xe cộ. Thời điểm điện thoại gọi tới, dì hắn ở bên kia khóc đến mức không thể tự kềm chế, hình như là tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Kế hoạch gì gì đó, hắn cũng chẳng quan tâm nữa, chạy suốt đêm về.
Chờ về đến nhà, lúc ấy đã tối muộn.
Mặc dù ông cụ không hề bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình huống cũng không phải quá tốt.
Sau khi giải phẫu, vẫn chưa có tỉnh lại.
"Sao lại thế này?" Mặc Thiên Kình hỏi người nhà tình huống.
Bà nội nói: " Mấy người bạn già của ông nội con gọi điện thoại cho ông, bảo là muốn ra ngoài họp gặp. Trước kia mấy người bọn họ cũng thường xuyên họp mặt, cho nên ông ấy để lái xe đưa ra ngoài. Buổi tối tám giờ đi, mãi cho đến mười một giờ cũng chưa trở về, cho nên bà gọi điện thoại cho ông, ông lại nói đang lên xe, sau đó đã. . ."
Bà cụ cực kỳ tự trách: "Bà không nên thúc giục ông ấy, nếu không phải bà thúc giục, nói không chừng đã không. . ."
"Mẹ, người đừng nói như vậy, thiên tai nhân họa, ai cũng không tránh khỏi, cha đã như vậy, mẹ phải bảo trọng thân thể của chính mình, cha cần mẹ ủng hộ!" Cha của Mặc Thiên Kình, Mặc Tước nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai mẹ mình khuyên nhủ: "Tin tưởng con, cha nhất định sẽ không sao, cha không nỡ bỏ mẹ đâu!"
Tất cả người nhà họ Mặc đều bị bao phủ trong một bầu không khí u ám.
Mặc Thiên Kình không lấy được tin tức có ích từ chỗ người nhà, đành sai người đi thăm dò xem thiết bị giám sát trên đường, nhưng lại nhận được tin tức. . .
"Thiếu gia, người phụ trách thiết bị giám sát trên đoạn đường kia nói ngay ngày hôm ấy, đúng lúc thiết bị xảy ra trục trặc!"
"Xảy ra trục trặc?" Con ngươi Mặc Thiên Kình ẩn ẩn màu máu: "Tốt, đúng lúc xảy ra trục trặc!"
Tốt lắm. Lại có người tìm cách đánh tới trên đầu Mặc Thiên Kình hắn, thực sự đúng lúc sao, tốt lắm!
Sở Trạm Đông, con mẹ nó, lần này thật sự hắn chọc tới lão tử rồi !
Cũng giống như Bất Hối, đối tượng hoài nghi đầu tiên của Mặc Thiên Kình chính là Sở Trạm Đông.
Hắn có thể nhìn ra Hàn Tử Tây là đóng giả, tên đó không có khả năng nhìn không ra, nhất định là ngày đó hắn đi tìm Hàn Tử Tây bị hắn ta phát hiện, cho nên mới có thể xuống tay độc ác với ông cụ như vậy.
Trừ bỏ hắn ta, thật sự tìm không ra người khả nghi thứ hai!
Họ Sở, lần này không chỉnh chết mày thì lão tử con mẹ nó cùng họ với mày!
***
Bất Hối tiểu gia cũng coi Sở Trạm Đông thành kẻ địch, đã bắt đầu hành động.
"Thành công chưa?"
Người đàn ông mang mặt nạ màu tối, hỏi Đào Hứa.
"Dạ chưa!" Đào Hứa cung kính trả lời.
Còn tưởng rằng ông chủ biết Bất Hối mất tích sẽ giận dữ, ai biết không chỉ có không có phát hỏa, còn không cho bọn họ đi tìm.
Mà ông chủ chỉ nói là: "Kìm nén nó cũng đủ lâu, bây giờ là lúc để cho nó phát tiết một phen, bằng không thì sẽ nghẹn chết rồi!"
"Đã ba ngày còn không có thành công, xem ra lần này Bất Hối tiểu gia của chúng ta gặp được đối thủ rồi!" Người đàn ông cất giọng nói sâu xa, mang theo vẻ chế nhạo.
"Ông chủ, cho dù Bất Hối có thông minh như thế nào, nói cho cùng nó cũng mới tám tuổi, có muốn hay không..." Nếu là nó xảy ra chuyện gì, con gái mình phải làm sao bây giờ.
Nhưng mà mới ba ngày, khuôn mặt bánh bao thịt của Đào Đào đều biến dạng rồi.
"Không cần!" Người đàn ông không giận tự uy: "Ai cũng không được giúp nó!"
"Vâng!" Đào Hứa nhíu nhẹ mày.
"Tiếp tục đi!"
Sau khi Đào Hứa rời khỏi, người đàn ông lấy ra một cái ảnh chụp từ trong ngăn kéo, là Hàn Tử Tây.
Đưa tay đeo bao tay da, nhẹ nhàng sờ xuống, giọng hắn mang ý cười: "Mấy ngày nay cảm giác như thế nào, có phải cực kỳ thoải mái hay không? Hàn Tử Tây ơi Hàn Tử Tây. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không nỡ thả em đi, em nói nên làm cái gì bây giờ đây? Không có cha con Sở Trạm Đông, có lẽ em sẽ an tâm ở bên cạnh tôi đi?"
***
Kế hoạch hành động ám sát của Bất hối là hắn sẽ gắn bom ở trên xe, rồi cho nổ chết người đàn ông cặn bã kia.
Ai lại nghĩ đến, thằng cha kia, giả vờ thật đúng là rất giống như thật, vẫn đều ở bên giường bệnh. Muốn cái gì, đều là cho người đi mua.
Không được!
Oan có đầu nợ có chủ, không thể hi sinh người khác một cách vô ích.
Bất Hối tiểu gia lại thần không biết quỷ không hay, hủy bom đi.
Dù sao vẫn không đi ra là ý tứ mấy người, dù ôm cây đợi thỏ, con thỏ cũng phải ra lồng đúng không!
Đợi ba ngày, cũng không hề có bất kỳ thu hoạch gì, Bất Hối cảm thấy, đến lúc phải đổi phương án rồi.
Nếu là cậu lại ngồi vài ngày nữa, không chừng tiểu gia cũng phải chờ thành bức tượng.
Ban đêm, thừa dịp đêm tối gió lớn, Bất Hối tiểu gia bắt đầu thi hành kế hoạch B.
Hai năm qua mặc dù không thể gặp bố mẹ, nhưng cậu đi theo Đào Hứa, cũng xem như học được một chút bản lãnh thật sự.
Tuy nhiên là do ôm đứa trẻ mà đổi lấy!
Nói đến còn phải cảm ơn đứa trẻ họ Đào kia, nếu không phải Đào Đào sống chết bám lấy mình, nói không chừng cha cô nhóc sẽ không dạy hắn nhiều thứ như vậy đâu!
Mở khóa, trèo tường, chạy trốn, tháo dỡ súng ống, chế tác đạn dược, còn có máy tính...
Hai năm qua, chỉ cần Đào Hứa đồng ý dạy, Bất Hối sẽ dụng tâm học. Vì mẹ, cậu phải nhanh lớn mạnh!
Trừ bỏ những thứ này, cậu vẫn học trộm những thứ khác sau lưng Đào Hứa, đi theo người nào đó học chế độc.
Nếu lão già kia kia dám hạ độc cho mẹ hắn, hắn chỉ là lấy đạo của người, trả lại cho người.
Kế hoạch của hắn vốn là thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, leo đến lầu 10, tìm đúng cơ hội, cho Sở Trạm Đông một châm độc.
Kế hoạch quả thực hoàn mỹ, thực hiện cũng cực kỳ thuận lợi.
Trên tay đeo đồng hồ trang bị đặc biệt, ấn nhẹ cái nút, lập tức soàn soạt bắn ra một sợi chỉ bạc dài, xác định độ vững chắc xong, lại ấn một cái nút. Bất Hối tiểu gia không tốn một chút sức lực đã lên tới lầu 10, giống như ngồi thang máy, dừng lại ở bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của Hàn Tử Tây.
Tay chân Hàn Tử Tây bị trói đan chéo ở trên giường, trong miệng nhét đồ, đang không ngừng vùng vẫy.
Tư Mã Hạo chỉ thị hộ sĩ, ở một bên ghi lại số liệu, xem thử có khác biệt so với lần trước hay không.
Sở Trạm Đông thì xỏ hai tay vào túi, đứng ở chỗ rất xa, nhìn như thật bình tĩnh, chỉ có hắn biết, bản thân đang có mong muốn giết người.
Nhất là mỗi lần sau khi đối diện với đôi mắt đau khổ tột cùng của cô, hắn lập tức kích động muốn bất chấp hết thảy.
Bên trong phòng rối một nùi, người nào cũng không phát hiện, ngay trên ban công, có một người nhìn thấy toàn bộ quá trình, bóng dáng nhỏ bé hận không thể lấy súng máy bắn phá tất cả nhóm người bọn hắn.
Sở Trạm Đông, tiểu gia không làm thịt ông thì tiểu gia cùng họ với ông!
Động tĩnh bên trong vang lên bao lâu, Bất Hối ở trên ban công, lau súng bấy lâu.
Cậu thay đổi kế hoạch, chỉ cho hắn một châm, quả thực lợi cho hắn quá.
Đào Hứa đã dạy hắn, đánh vào chỗ nào, vừa không sẽ mất mạng lại làm cho người ta sống không bằng chết, cho nên đợi lát nữa cậu chuẩn bị tự mình thử ở trên người hắn xem.
Súng này là hắn trộm sư huynh khác, cho tới bây giờ cũng chưa dùng qua!
Một là tuổi của hắn quả thật nhỏ, hai là không có đối tượng!
Rốt cục, bên trong trở lại yên lặng, Tư Mã Hạo và các y tá đều đi ra ngoài. Sở Trạm Đông đứng yên tại chỗ thật lâu mới đến gần giường bệnh.
Nhìn kỹ, sẽ phát hiện chân của hắn có phần run rẩy.
Ba ngày, kết quả kiểm nghiệm ma túy trong cơ thể Hàn Tử Tây đã có, là một loại thuốc phiện tương đối hiếm thấy.
Hút một lần sẽ nghiện.
Ba ngày nay, kèm thêm ban nãy thì cô đã lên cơn bốn lần, một lần càng nghiêm trọng so với một lần. Tư Mã Hạo nói, biện pháp duy nhất giảm bớt đau khổ chính là tiếp tục hút, nhưng là như vậy sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với thân thể cô.
Mỗi một lần nhìn cô khó chịu như vậy, Sở Trạm Đông Đô lại có cái loại ý nghĩ đáng sợ để cho cô tiếp tục hút. Cho dù rất khó tìm, hắn sẽ tìm khắp thế giới mang đến cho cô.
Người luôn chịu đựng như cô, lúc trước chịu qua nhiều vết thương như vậy, nhưng chưa từng nghe cô hừ qua một tiếng. Cả lúc dùng mảnh thủy tinh tự mình cắt cánh tay mình lần đó, càng là từ đầu tới đuôi, ngay cả mày cũng chưa mặt nhăn một cái.
Nhưng mà bốn lần độc phát, cô lại giống như phát điên, kêu to, gào thét. . .
Vì tránh cho cô tự mình hại mình, bọn họ đành phải trói buộc cô ở trên giường.
Sau lưng của cô có người, anh biết, như vậy toàn bộ đều là người nọ làm, anh cũng biết.
Từ hai năm trước, có lẽ sớm hơn, người nọ vẫn âm thầm khống chế toàn bộ.
Nếu không phải như vậy, sau khi cô giả chết, sẽ không suôn sẻ trốn ra ngục giam. Hai năm sau đó, lại lấy thân phận Hàn Mộc Tâm xuất hiện.
Cái bớt trên trán ngay cả Tư Mã Hạo cũng không xóa sạch, với vết sẹo từng ghép da trên cánh tay cũng không thấy nữa, những thứ này đều không phải người bình thường có thể làm được.
Chỉ là tới cùng là ai, vì cái gì đối với mọi thứ của Sở Trạm Đông hắn đều rõ như bàn tay.
Lần này Hàn Tử Tây trở lại bên cạnh hắn, lại là mang theo mục đích gì?
Cũng không thể nói Hàn Tử Tây chưa từng có lúc tỉnh lại, tuy nhiên phần lớn thời gian, cô đều ở trạng thái hôn mê, nhưng là tiềm thức của cô vẫn luôn tỉnh táo.
Ví như hiện tại, tuy rằng cô từ từ nhắm hai mắt nhưng lại biết rõ ràng, Sở Trạm Đông đã đứng ở bên giường, thậm chí rõ ràng nghe được đối thoại ban ngày của bọn họ, trong cơ thể cô có ma túy.
Sở dĩ mình có thể điên cuồng như vậy, cũng là bởi vì lên cơn thèm thuốc.
Chỉ là này ma túy tới cùng là trúng khi nào?
Lại là người nào bỏ thuốc mình?
Thời gian Ma túy phát tác, sao lại vừa vặn tốt như thế?
Cô không có hoài nghi vào trên người Sở Trạm Đông, mấy ngày nay ở chung, mỗi một động tác của hắn không lừa được người.
Tựa như vừa rồi, tuy rằng hắn đứng rất xa, nhưng là đôi mắt hắn vẫn không từ bỏ. Cô vẫn thấy... nhưng điều này cô chưa từng nhìn thấy qua trước kia.
Một người tự kiêu tự tin như Sở Trạm Đông, cho dù gặp bất luận chuyện gì, tuyệt đối là sẽ hành động một cách sấm rền gió cuốn. Từ không từ bỏ này, có lẽ lúc trước chưa từng có ở trong từ điển của hắn, nhưng mà vừa rồi cô quả thật là thấy được.
Cô muốn nói gì đó, nhưng mà thật sự mệt mỏi quá, mệt đến nỗi mí mắt hình như nặng ngàn cân, một chút cũng không mở ra được.
Sở Trạm Đông thấy cô hô hấp ổn định, mới dám chạm vào cô.
Như là đối xử vật báu dễ vỡ, nhẹ nhàng cởi bỏ trói buộc trên người cho cô.
Dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán còn có trên mặt mũi cô.
Nhẹ chân nhẹ tay lên giường, ôm cô ôm vào trong lòng, khẽ hôn khóe môi của cô. . .
Toàn bộ toàn bộ, đều nhẹ đến mức hận không thể không phát ra chút xíu tiếng động nào.
Bất Hối cũng xem một màn ôm này ở trong mắt, chỉ nghĩ muốn cười.
Biến thái quả nhiên là biến thái, một hồi thế này, một hồi thế khác, đa nhân cách nặng, đầu óc có bệnh!
Lại đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, bên trong hai người giống như đều ngủ thiếp đi giống như, Bất Hối mới nhẹ nhàng đẩy ra trên ban công cửa thủy tinh, rón ra rón rén vào bên trong.
Hai người trên giường, hô hấp đều rất ổn định.
Bất Hối nhìn Hàn Tử Tây trước, trong con ngươi xanh da trời, thoáng chốc chứa đầy nước mắt đau lòng.
Mẹ gầy quá, hai má đều lõm xuống, sắc mặt cũng bị hành hạ trắng xanh khó coi.
Chẳng qua mới có ba ngày đó, có thể nghĩ, ba ngày nay tới cùng là mẹ đã bị bao nhiêu hành hạ.
Mẹ, mẹ yên tâm, để cho con giúp người báo thù!
Cố nén từng giọt nước mắt rơi, oán hận trừng mắt nhìn người đang ôm Hàn Tử Tây, Bất Hối lặng yên không một tiếng động thong dong đến sau lưng hắn, súng ngắn giảm thanh huyền ảo, họng súng ngắm ngay..
/113
|