Cố Phi Yên chuyển mắt, Cố Minh Châu mặc chiếc áo sơ mi liền váy đang đứng cách đó hơn hai mét, một tay xách túi bánh bao nhỏ rất đẹp mắt, một tay khoác thân hình cao to của Chiến Mặc Thần, trên khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ tràn đầy kinh ngạc.
Tựa hồ, Cố Phi Yên xuất hiện ở chỗ này là điều không nên.
Cô theo dõi chúng tôi? Cố Minh Châu lại hỏi.
Tôi chán chường đến mức phải đi theo dõi cô, một tiểu minh tinh tuyến 18? (*) Có đáng không?! (Cách nói mỉa mai bên Trung Quốc, ý chỉ ngôi sao không có tiếng tăm, không người biết tới).
Lười giả vẻ miễn cưỡng, Cố Phi Yên lạnh lùng thả một câu, không thèm nhìn tới khuôn mặt trầm lặng như nước của Chiến Mặc Thần, bước qua hai người, đi về phía cửa tiểu khu.
Cô... Cố Phi Yên, cô đứng lại! Cố Minh Châu tức đến mức thân thể run rẩy.
Cô ta trong giới giải trí, có Cố gia đầu tư, đương nhiên không thể là tiểu minh tinh tuyến 18, nhưng cô ta cũng còn xa mới tính là đại danh.
Cô ta nhìn như yểu liễu đào tơ, nhưng làm mọi sự đều rất mạnh mẽ, lúc nào cũng muốn làm tốt hơn Cố Phi Yên, muốn dẫm Cố Phi Yên dưới chân mình, hiện tại bị Cố Phi Yên châm biếm, ngay tức khắc cả người đều không khoẻ.
Nhân cơ hội, cô ta quay sang Chiến Mặc Thần oan ức: Mặc Thần, em thật sự kém cỏi sao? Nhưng được làm diễn viên là nghề yêu thích nhất của em, em đã rất cố gắng rồi... Em không còn cách nào khác cả...
Cô ta không có biện pháp, Chiến Mặc Thần có!
Nếu Chiến Mặc Thần nguyện cho cô ta tài nguyên, cho dù chỉ là chào hỏi với vài đạo diễn nổi tiếng, con đường minh tinh của cô ta cũng sẽ rộng mở hơn nhiều.
Cố Minh Châu trong lòng thầm nghĩ, cô phải nắm chắc cơ hội, phải lợi dụng Cố Phi Yên nhiều hơn nữa!
Đáng tiếc, Chiến Mặc Thần không nói câu nào.
Đôi mâu phượng sâu thẳm nhìn bóng lưng Cố Phi Yên, chăm chú suy tư, không biết đang nghĩ gì.
Chuyện này với Cố Phi Yên chỉ là nhạc đệm, không nghĩ quá nhiều, không muốn nghĩ chuyện đau đầu như thế.
Chưa bước được hai bước, đã thấy một thân ảnh thon dài hướng đến chỗ cô.
Tiểu Yên, nói chuyện với tôi một lát.
Cố Phi Yên đứng lại, nhìn Sở Nghiễn trước mặt, chỉ cảm thấy càng thêm nhức đầu, Anh Sở Nghiễn, có chuyện gì sao?
Không cần biết làm sao anh ấy tìm được đến đây, với người này, cô không thể lạnh giọng đối đáp được.
Nếu không vội, tìm một nơi để ngồi đã.
Tôi rất vội. Cố Phi Yên cố ý lấy di động xem giờ, giả vờ nóng ruột. Thôi chết, thời gian không còn sớm, tôi còn cuộc hẹn phỏng vấn, có gì anh nói ngắn gọi thôi.
Sở Nghiễn không có vạch trần cô, trái lại xoa đầu cô, Thật đúng lúc, tôi cũng đang vội, để tôi tiễn em.
Cố Phi Yên, ...
Vốn muốn kéo dãn quan hệ, sớm tránh giao tiếp, nhưng bây giờ, nói từ chối hình như không thích hợp cho lắm.
Lẽ nào nói, cô còn vội hơn, chỉ muốn tránh khỏi anh ấy?
Cố Phi Yên đang do dự, Sở Nghiễn đã đem tất cả sự tự nhiên trong tám năm dắt lấy tay cô, tinh tế nói, Hôm nay đi phỏng vấn em chuẩn bị như thế nào rồi? Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp, rất quan trọng mà đúng không?
Muốn rụt tay lại, nhưng rút không ra.
Cố Phi Yên cảm thấy quẫn bách, À... Có chút...
Nghĩ đến Chiến Mặc Thần và Cố Minh Châu đang đứng không xa, hơn nữa còn chưa rời đi, tâm Cố Phi Yên càng thêm phức tạp.
Cô không nhịn được bắt đầu nghĩ lung tung.
Trên thực tế, Cố Minh Châu không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Giây phút Sở Nghiễn nắm lấy tay Cố Phi Yên, trong lòng Chiến Mặc Thần đột nhiên toát ra nộ ý, ánh mắt lạnh băng nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cơ hồ như muốn thiêu cháy chúng.
Phản ứng bất thường của anh ta, Cố Minh Châu tất nhiên phát hiện sớm nhất, cô ta lắc lắc tay Chiến Mặc Thần, cũng không thể nào hiểu được ý nghĩ trong mắt của của Chiến Mặc Thần, âm thanh mềm mại yếu đuối nói với anh ta, Mặc Thần, chúng ta lên tầng thôi. Hôm nay nắng to quá, em có chút say.
Đợi đã!
Chiến Mặc Thần không hiểu nỗi tức giận của mình là từ đâu.
Anh ta đẩy tay Cố Minh Châu ra, bước lớn đi đến bên cạnh Cố Phi Yên, nắm cổ tay khác của cô, kéo cả người Cố Phi Yên rời xa Sở Nghiễn.
Tựa hồ, Cố Phi Yên xuất hiện ở chỗ này là điều không nên.
Cô theo dõi chúng tôi? Cố Minh Châu lại hỏi.
Tôi chán chường đến mức phải đi theo dõi cô, một tiểu minh tinh tuyến 18? (*) Có đáng không?! (Cách nói mỉa mai bên Trung Quốc, ý chỉ ngôi sao không có tiếng tăm, không người biết tới).
Lười giả vẻ miễn cưỡng, Cố Phi Yên lạnh lùng thả một câu, không thèm nhìn tới khuôn mặt trầm lặng như nước của Chiến Mặc Thần, bước qua hai người, đi về phía cửa tiểu khu.
Cô... Cố Phi Yên, cô đứng lại! Cố Minh Châu tức đến mức thân thể run rẩy.
Cô ta trong giới giải trí, có Cố gia đầu tư, đương nhiên không thể là tiểu minh tinh tuyến 18, nhưng cô ta cũng còn xa mới tính là đại danh.
Cô ta nhìn như yểu liễu đào tơ, nhưng làm mọi sự đều rất mạnh mẽ, lúc nào cũng muốn làm tốt hơn Cố Phi Yên, muốn dẫm Cố Phi Yên dưới chân mình, hiện tại bị Cố Phi Yên châm biếm, ngay tức khắc cả người đều không khoẻ.
Nhân cơ hội, cô ta quay sang Chiến Mặc Thần oan ức: Mặc Thần, em thật sự kém cỏi sao? Nhưng được làm diễn viên là nghề yêu thích nhất của em, em đã rất cố gắng rồi... Em không còn cách nào khác cả...
Cô ta không có biện pháp, Chiến Mặc Thần có!
Nếu Chiến Mặc Thần nguyện cho cô ta tài nguyên, cho dù chỉ là chào hỏi với vài đạo diễn nổi tiếng, con đường minh tinh của cô ta cũng sẽ rộng mở hơn nhiều.
Cố Minh Châu trong lòng thầm nghĩ, cô phải nắm chắc cơ hội, phải lợi dụng Cố Phi Yên nhiều hơn nữa!
Đáng tiếc, Chiến Mặc Thần không nói câu nào.
Đôi mâu phượng sâu thẳm nhìn bóng lưng Cố Phi Yên, chăm chú suy tư, không biết đang nghĩ gì.
Chuyện này với Cố Phi Yên chỉ là nhạc đệm, không nghĩ quá nhiều, không muốn nghĩ chuyện đau đầu như thế.
Chưa bước được hai bước, đã thấy một thân ảnh thon dài hướng đến chỗ cô.
Tiểu Yên, nói chuyện với tôi một lát.
Cố Phi Yên đứng lại, nhìn Sở Nghiễn trước mặt, chỉ cảm thấy càng thêm nhức đầu, Anh Sở Nghiễn, có chuyện gì sao?
Không cần biết làm sao anh ấy tìm được đến đây, với người này, cô không thể lạnh giọng đối đáp được.
Nếu không vội, tìm một nơi để ngồi đã.
Tôi rất vội. Cố Phi Yên cố ý lấy di động xem giờ, giả vờ nóng ruột. Thôi chết, thời gian không còn sớm, tôi còn cuộc hẹn phỏng vấn, có gì anh nói ngắn gọi thôi.
Sở Nghiễn không có vạch trần cô, trái lại xoa đầu cô, Thật đúng lúc, tôi cũng đang vội, để tôi tiễn em.
Cố Phi Yên, ...
Vốn muốn kéo dãn quan hệ, sớm tránh giao tiếp, nhưng bây giờ, nói từ chối hình như không thích hợp cho lắm.
Lẽ nào nói, cô còn vội hơn, chỉ muốn tránh khỏi anh ấy?
Cố Phi Yên đang do dự, Sở Nghiễn đã đem tất cả sự tự nhiên trong tám năm dắt lấy tay cô, tinh tế nói, Hôm nay đi phỏng vấn em chuẩn bị như thế nào rồi? Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp, rất quan trọng mà đúng không?
Muốn rụt tay lại, nhưng rút không ra.
Cố Phi Yên cảm thấy quẫn bách, À... Có chút...
Nghĩ đến Chiến Mặc Thần và Cố Minh Châu đang đứng không xa, hơn nữa còn chưa rời đi, tâm Cố Phi Yên càng thêm phức tạp.
Cô không nhịn được bắt đầu nghĩ lung tung.
Trên thực tế, Cố Minh Châu không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Giây phút Sở Nghiễn nắm lấy tay Cố Phi Yên, trong lòng Chiến Mặc Thần đột nhiên toát ra nộ ý, ánh mắt lạnh băng nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cơ hồ như muốn thiêu cháy chúng.
Phản ứng bất thường của anh ta, Cố Minh Châu tất nhiên phát hiện sớm nhất, cô ta lắc lắc tay Chiến Mặc Thần, cũng không thể nào hiểu được ý nghĩ trong mắt của của Chiến Mặc Thần, âm thanh mềm mại yếu đuối nói với anh ta, Mặc Thần, chúng ta lên tầng thôi. Hôm nay nắng to quá, em có chút say.
Đợi đã!
Chiến Mặc Thần không hiểu nỗi tức giận của mình là từ đâu.
Anh ta đẩy tay Cố Minh Châu ra, bước lớn đi đến bên cạnh Cố Phi Yên, nắm cổ tay khác của cô, kéo cả người Cố Phi Yên rời xa Sở Nghiễn.
/202
|