“Điện thoại? Hiểu lầm? Không thích?Ha........” liền một lúc hỏi ba câu, Chiến Mặc Thần phát ra một tiếng cười trong cổ họng, trong đôi mắt đen láy im lặng dính phải một chút sương mỏng, “tôi không sao.”
Anh ấy thật sự không sao.
Không phải là đã sớm quyết định rằng sẽ không yêu cái người phụ nữ bất chấp kia sao? Anh ấy thật sự không sao.
Đứng dậy có hơi chút lung lay, anh mở cửa đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”Chu Tử Ngạn hỏi.
“Đi về.”
“Về đâu?”
“.......về nhà.”
Thân hình người đàn ông cao to vẫn rất kiên cường cứng rắn, nhưng nhìn đằng sau lưng thì lại vô cùng hiu quạnh, Chu Tử Ngạn cau mày, vội lấy điện thoại ra.
...........
Về đến Giang Sơn Đế Cảnh, Chiến Mặc Thần đi thẳng lên tầng hai.
Đêm mưa gió lạnh thổi vào,người anh cảm giác như là say đã bị thổi tan biến hết, đầu óc cũng tỉnh táo rõ ràng rất nhiều, trong lòng càng ngày càng cảm thấy cô đơn trống vắng.
Mở cửa phòng ra,anh nhìn thấy Cố Phi Yên đang ngồi ở chiếc ghế mấy ngoài ban công.
Nửa tháng không nhìn thấy, cô gầy đi rất nhiều.
Gió đêm thổi rất lạnh,cô chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ ở nhà, hình như không biết ấm lạnh.
Không biết là đang nghĩ chuyện gì, cô để cằm xuống dưới đầu gối rồi ngồi ngây người ra, gió thổi nhè nhẹ, thổi bay vào áo của cô ấy, mái tóc đen dài của cô ấy hoà quyện vào trong màn đêm tĩnh lặng.Dường như người tiếp theo biến mất sẽ là cô ấy vậy.
Trong lòng,cảm giác hoang mang sợ hãi không biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt được.
Bước đến ngoài ban công, Chiến Mặc Thần cố ý để tiếng bước chân rất nặng nề, nghe thấy tiếng, người con gái đang ngây người đã quay lại nhìn, động tác này làm người cô cuối cùng cũng có chút tức giận.
Lúc nhìn thấy anh ấy, cô rõ ràng có chút sững sờ.
“Việc này, em biết rồi?” Không có nói những lời thừa, Chiến Mặc Thần nặng trĩu lên tiếng.
Anh không có bất kì lời giải thích nào cả, anh biết, cô chắc chắn nghe hiểu.
Quả nhiên........
Chần chừ một lúc, Cố Phi Yên gật đầu.
“Tôi và Chu Tử Ngạn là bạn, từ nhỏ.”
“.........ừm.” Cố Phi Yên lại gật đầu
“Tôi đã từng nói với em rồikhông phải tôi cứu em, là do bản thân em không tin!”
“Tôi nhớ!”
“Em đã thích tôi tám năm, trong tám năm này, tôi đã vô số lần từ chối em, Cố Phi Yêm........ điều này,Em nên nhớ chứ?” Không phải anh ấy xin lỗi cô, mà cô đã đến đây để gây sự với anh ấy trước.
Nhẹ nhàng gật đầu,Cố Phi Yên không tránh được, “ tôi đều nhớ cả.”
“Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?” Người phụ nữ trước mắt lạnh nhạt, giống như cả thể giờ này chỉ có một mình anh giày vò nội tâm của mình vậy, trong lòng Chiến Mặc Thần bỗng chỗc đã tràn ngập sự tức giận, nâng cao âm lượng, giọng nói đầy tức giận hỏi, “ Cố Phi Yên,em đã biết từ đầu người cứu em không phải là tôi, vậy em không có gì muốn nói sao?!”
“Tôi hình như không có cái gì cần nói cả.” Cố Phi Yên đứng dậy,không thấy có gì sốc cả, thực sự điều cần nói là, “ là do bản thân tôi đã để anh nhận sai biết lỗi........ anh, anh cũng đã từng nói qua với tôi, người cứu tôi không phải là anh, là do bản thân tôi không tin........”
“Tôi phân biệt rất rõ.”nói ra một câu rất nhỏ,dung nhan trắng trẻo xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng, “mặc dù, tôi không biết bên trong nó có phức tạp gì,mà có thể làm ra như vậy, nhưng tất cả đều là câu hỏi của bản thân tôi, và không có liên quan gì đến anh.”
“Em không trách tôi sao?” Chiến Mặc Thần với đôi mắt nặng trĩu.
Cô không trách anh,cô rất là bình tĩnh mà cũng rất lạnh lùng, điều này rất bất ngờ với anh,và cũn để trong lòng anh càng khoa chịu hơn.
Không biết là tại vì sao, nhưng anh muốn đánh chết cái sự bình tĩnh ở trên mặt cô!
Anh rất muốn thay đổi sự lạnh lùng ở người cô, để cô ở trong lòng anh lại biến thành sự nhiệt huyết…….cho dù cô có tức giận với anh,như vậy cũng rất tốt dương như mọi chuyện có thể thoải mái thể hiện ra.
“tôi không trách anh”.Cố Phi Yên lắc đầu.
Rất khhó để hai người có thể bình tâm mà nói chuyện như vậy,cô ấy mượn cơ hội này để nói chuyện về chuyện của Du Diễm Phong.Cô vốn dĩ không biết chuyện Du Gia đến nhà Cố Gia đề nghị kết thông gia,lần đầu biết là từ mồm anh ấy nói ra,hôm nay liên hệ với Du Diễm Phong nhưng lại không liên lạc được,cô muốn hỏi xem cuối cùng là tình hình gì.
Giữa Cô và Du Diễm Phong không có chuyện tình cảm nam nữ,cô không thể để chuyện này phát triển thêm được,không thể cùng với anh ấy kết hôn được.
Còn Cố Minh Châu……
Anh và Cố Minh Châu đã chính thức đính hôn rồi,anh và cô bây giờ không nên vướng víu vào nhau nữa.
Nói chuyện thật vui vẻ,sau đó gặp mặt xong rồi chia tay thôi.
“chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi,bình tĩnh hòa nhã.” Cố Phi Yên lên tiếng.
Vẫn cònbình tĩnh hòa nhã được sao?
Ha!
Cố Phi Yên nói ra một câu,sắc mặt của người đàn ông lúc đó lại càng khó coi hơn, “ không nói chuyện! giữa chúng ta không có gì để nói cả!”
“ tại sao lại không?” Cố Phi Yên không hiểu được thái độ của anh ấy.
“em nói không nói chuyện thì không nói chuyện,em nói muốn nói chuyện thì nói chuyện,tôi tại sao phải nghe lời em chứ?em là phụ nữ,tôi là người đàn ông của em,là em phải nghe lời của tôi,chứ không phải tôi nghe lời em!”
“giải quyết vấn đề sớm một chút,sẽ đều có lợi cho chúng ta,không phải sao?”
“không phải.”
“anh không cảm thấy khó xử sao? Lẽ nào,anh thích phiền phức?anh luôn ngủ cùng với tôi,không sợ Cố Minh Châu tìm đến anh gây phiền phức sao,không sợ Cố Gia sẽ trở mặt với anh sao?”
“nếu như em là sự phiền phức đó,vậy thì tôi thích sự phiền phức đó,tôi sẽ không buông em ra đâu,mãi mãi!” người đàn ông với khuôn mặt nặng nề, nói rất có lý chẳng sợ.
“……..” Cố Phi Yên kinh ngạc.
Lần trước cô tức giận trách mắng anh,nói anh không biết xấu hổ vô liêm sỉ,nói anh giam cầm cô chỉ vì cơ thể của cô,muốn cô trở thành của riêng anh ấy,hình tường của anh ấy ở bên ngoài không bị hư hại,quay về còn có thể hưởng thụ vui thích quan hệ thân mật.
Nhưng, thực sự trong lòng cô không phải là nghĩ như vậy.
Cô hiểu anh ấy,biết anh ấy là một người đàn ông không thể khuất phục,anh ấy rất nghiêm túc,cho dù phải đối phó với người ta như thế nào cũng có thói quen đàn áp mạnh mẽ,có thể rất dã man thô bạo nhưng không thể dùng mưu quỷ kế,anh ấy cũng không có cái suy nghĩ nham hiểm thâm độc đó.
Bình tĩnh xuống,cô cảm thấy anh sớm muộn gì cũng sẽ thả cho cô tự do,mà bậy giờ,cô muốn làm là để thời gian sớm hơn.nhưng điều cô không nghĩ đến là,anh ấy lại có thể phản ứng như vậy.
Cô chưa có nhìn thấy Chiến Mặc Thần như vậy bao giờ cả,như vậy…..đã mất đi sự bình tĩnh,đổi thành một cút cáu kỉnh gắt gỏng,thậm chí,Chiến Mặc Thần còn có chút ấu trĩ,làm cho cô cảm thấy không quen.
Cố Phi Yên vẫn còn kinh ngạc,người đàn ông mất kiên nhẫn,cầm lấy cổ tay của cô,kéo cô vào lòng,và ôm cô.
“Chiến Mặc Thần,anh làm cái gì vậy.anh mau bỏ tôi ra!” biến cố xảy ra bất ngờ,bỗng nhiên Cố Phi Yên sắc mặt trắng bệch mất trọng lượng,dùng tay nắm đấm đánh lên người Chiến Mặc Thần,và có chút tức giận, “ nói chuyện thì hãy nghiêm túc nói,anh đừng có động tay động chân!”
“điều em nói tôi không muốn nghe,em không nghe lời,tôi sẽ làm cho em phải nghe lời!”
“cái gì?” cô trợn tròn mắt.
Suy nghĩ của người đàn ông này,làm thế nào mà cô lại không thể theo kịp được chứ?
“tôi muốn làm cùng với em,làm đến khi em ngoan ngoãn nghe lời của tôi,không thì trong lòng tôi lại rất là khó chịu.” đi đến bên giường,Chiến Mặc Thần để Cố Phi Yên lên trên giường,toàn bộ người lao nhanh giống như một con báo vậy,đè lên trên người cô,để cô không thể trốn thoát được.
Bị ngã xuống có chút chóng mặt,sự bực tức trong lòng của Cố Phi Yên phát ra,tức giận gào thét lên với anh ấy, “ Chiến Mặc Thần anh là đồ điên,cho dù anh có làm với tôi,tôi cũng sẽ không nghe lời anh đâu!”
Anh ấy thật sự không sao.
Không phải là đã sớm quyết định rằng sẽ không yêu cái người phụ nữ bất chấp kia sao? Anh ấy thật sự không sao.
Đứng dậy có hơi chút lung lay, anh mở cửa đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”Chu Tử Ngạn hỏi.
“Đi về.”
“Về đâu?”
“.......về nhà.”
Thân hình người đàn ông cao to vẫn rất kiên cường cứng rắn, nhưng nhìn đằng sau lưng thì lại vô cùng hiu quạnh, Chu Tử Ngạn cau mày, vội lấy điện thoại ra.
...........
Về đến Giang Sơn Đế Cảnh, Chiến Mặc Thần đi thẳng lên tầng hai.
Đêm mưa gió lạnh thổi vào,người anh cảm giác như là say đã bị thổi tan biến hết, đầu óc cũng tỉnh táo rõ ràng rất nhiều, trong lòng càng ngày càng cảm thấy cô đơn trống vắng.
Mở cửa phòng ra,anh nhìn thấy Cố Phi Yên đang ngồi ở chiếc ghế mấy ngoài ban công.
Nửa tháng không nhìn thấy, cô gầy đi rất nhiều.
Gió đêm thổi rất lạnh,cô chỉ mặc mỗi bộ quần áo ngủ ở nhà, hình như không biết ấm lạnh.
Không biết là đang nghĩ chuyện gì, cô để cằm xuống dưới đầu gối rồi ngồi ngây người ra, gió thổi nhè nhẹ, thổi bay vào áo của cô ấy, mái tóc đen dài của cô ấy hoà quyện vào trong màn đêm tĩnh lặng.Dường như người tiếp theo biến mất sẽ là cô ấy vậy.
Trong lòng,cảm giác hoang mang sợ hãi không biết dùng từ ngữ gì để biểu đạt được.
Bước đến ngoài ban công, Chiến Mặc Thần cố ý để tiếng bước chân rất nặng nề, nghe thấy tiếng, người con gái đang ngây người đã quay lại nhìn, động tác này làm người cô cuối cùng cũng có chút tức giận.
Lúc nhìn thấy anh ấy, cô rõ ràng có chút sững sờ.
“Việc này, em biết rồi?” Không có nói những lời thừa, Chiến Mặc Thần nặng trĩu lên tiếng.
Anh không có bất kì lời giải thích nào cả, anh biết, cô chắc chắn nghe hiểu.
Quả nhiên........
Chần chừ một lúc, Cố Phi Yên gật đầu.
“Tôi và Chu Tử Ngạn là bạn, từ nhỏ.”
“.........ừm.” Cố Phi Yên lại gật đầu
“Tôi đã từng nói với em rồikhông phải tôi cứu em, là do bản thân em không tin!”
“Tôi nhớ!”
“Em đã thích tôi tám năm, trong tám năm này, tôi đã vô số lần từ chối em, Cố Phi Yêm........ điều này,Em nên nhớ chứ?” Không phải anh ấy xin lỗi cô, mà cô đã đến đây để gây sự với anh ấy trước.
Nhẹ nhàng gật đầu,Cố Phi Yên không tránh được, “ tôi đều nhớ cả.”
“Em không có điều gì muốn nói với tôi sao?” Người phụ nữ trước mắt lạnh nhạt, giống như cả thể giờ này chỉ có một mình anh giày vò nội tâm của mình vậy, trong lòng Chiến Mặc Thần bỗng chỗc đã tràn ngập sự tức giận, nâng cao âm lượng, giọng nói đầy tức giận hỏi, “ Cố Phi Yên,em đã biết từ đầu người cứu em không phải là tôi, vậy em không có gì muốn nói sao?!”
“Tôi hình như không có cái gì cần nói cả.” Cố Phi Yên đứng dậy,không thấy có gì sốc cả, thực sự điều cần nói là, “ là do bản thân tôi đã để anh nhận sai biết lỗi........ anh, anh cũng đã từng nói qua với tôi, người cứu tôi không phải là anh, là do bản thân tôi không tin........”
“Tôi phân biệt rất rõ.”nói ra một câu rất nhỏ,dung nhan trắng trẻo xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng, “mặc dù, tôi không biết bên trong nó có phức tạp gì,mà có thể làm ra như vậy, nhưng tất cả đều là câu hỏi của bản thân tôi, và không có liên quan gì đến anh.”
“Em không trách tôi sao?” Chiến Mặc Thần với đôi mắt nặng trĩu.
Cô không trách anh,cô rất là bình tĩnh mà cũng rất lạnh lùng, điều này rất bất ngờ với anh,và cũn để trong lòng anh càng khoa chịu hơn.
Không biết là tại vì sao, nhưng anh muốn đánh chết cái sự bình tĩnh ở trên mặt cô!
Anh rất muốn thay đổi sự lạnh lùng ở người cô, để cô ở trong lòng anh lại biến thành sự nhiệt huyết…….cho dù cô có tức giận với anh,như vậy cũng rất tốt dương như mọi chuyện có thể thoải mái thể hiện ra.
“tôi không trách anh”.Cố Phi Yên lắc đầu.
Rất khhó để hai người có thể bình tâm mà nói chuyện như vậy,cô ấy mượn cơ hội này để nói chuyện về chuyện của Du Diễm Phong.Cô vốn dĩ không biết chuyện Du Gia đến nhà Cố Gia đề nghị kết thông gia,lần đầu biết là từ mồm anh ấy nói ra,hôm nay liên hệ với Du Diễm Phong nhưng lại không liên lạc được,cô muốn hỏi xem cuối cùng là tình hình gì.
Giữa Cô và Du Diễm Phong không có chuyện tình cảm nam nữ,cô không thể để chuyện này phát triển thêm được,không thể cùng với anh ấy kết hôn được.
Còn Cố Minh Châu……
Anh và Cố Minh Châu đã chính thức đính hôn rồi,anh và cô bây giờ không nên vướng víu vào nhau nữa.
Nói chuyện thật vui vẻ,sau đó gặp mặt xong rồi chia tay thôi.
“chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi,bình tĩnh hòa nhã.” Cố Phi Yên lên tiếng.
Vẫn cònbình tĩnh hòa nhã được sao?
Ha!
Cố Phi Yên nói ra một câu,sắc mặt của người đàn ông lúc đó lại càng khó coi hơn, “ không nói chuyện! giữa chúng ta không có gì để nói cả!”
“ tại sao lại không?” Cố Phi Yên không hiểu được thái độ của anh ấy.
“em nói không nói chuyện thì không nói chuyện,em nói muốn nói chuyện thì nói chuyện,tôi tại sao phải nghe lời em chứ?em là phụ nữ,tôi là người đàn ông của em,là em phải nghe lời của tôi,chứ không phải tôi nghe lời em!”
“giải quyết vấn đề sớm một chút,sẽ đều có lợi cho chúng ta,không phải sao?”
“không phải.”
“anh không cảm thấy khó xử sao? Lẽ nào,anh thích phiền phức?anh luôn ngủ cùng với tôi,không sợ Cố Minh Châu tìm đến anh gây phiền phức sao,không sợ Cố Gia sẽ trở mặt với anh sao?”
“nếu như em là sự phiền phức đó,vậy thì tôi thích sự phiền phức đó,tôi sẽ không buông em ra đâu,mãi mãi!” người đàn ông với khuôn mặt nặng nề, nói rất có lý chẳng sợ.
“……..” Cố Phi Yên kinh ngạc.
Lần trước cô tức giận trách mắng anh,nói anh không biết xấu hổ vô liêm sỉ,nói anh giam cầm cô chỉ vì cơ thể của cô,muốn cô trở thành của riêng anh ấy,hình tường của anh ấy ở bên ngoài không bị hư hại,quay về còn có thể hưởng thụ vui thích quan hệ thân mật.
Nhưng, thực sự trong lòng cô không phải là nghĩ như vậy.
Cô hiểu anh ấy,biết anh ấy là một người đàn ông không thể khuất phục,anh ấy rất nghiêm túc,cho dù phải đối phó với người ta như thế nào cũng có thói quen đàn áp mạnh mẽ,có thể rất dã man thô bạo nhưng không thể dùng mưu quỷ kế,anh ấy cũng không có cái suy nghĩ nham hiểm thâm độc đó.
Bình tĩnh xuống,cô cảm thấy anh sớm muộn gì cũng sẽ thả cho cô tự do,mà bậy giờ,cô muốn làm là để thời gian sớm hơn.nhưng điều cô không nghĩ đến là,anh ấy lại có thể phản ứng như vậy.
Cô chưa có nhìn thấy Chiến Mặc Thần như vậy bao giờ cả,như vậy…..đã mất đi sự bình tĩnh,đổi thành một cút cáu kỉnh gắt gỏng,thậm chí,Chiến Mặc Thần còn có chút ấu trĩ,làm cho cô cảm thấy không quen.
Cố Phi Yên vẫn còn kinh ngạc,người đàn ông mất kiên nhẫn,cầm lấy cổ tay của cô,kéo cô vào lòng,và ôm cô.
“Chiến Mặc Thần,anh làm cái gì vậy.anh mau bỏ tôi ra!” biến cố xảy ra bất ngờ,bỗng nhiên Cố Phi Yên sắc mặt trắng bệch mất trọng lượng,dùng tay nắm đấm đánh lên người Chiến Mặc Thần,và có chút tức giận, “ nói chuyện thì hãy nghiêm túc nói,anh đừng có động tay động chân!”
“điều em nói tôi không muốn nghe,em không nghe lời,tôi sẽ làm cho em phải nghe lời!”
“cái gì?” cô trợn tròn mắt.
Suy nghĩ của người đàn ông này,làm thế nào mà cô lại không thể theo kịp được chứ?
“tôi muốn làm cùng với em,làm đến khi em ngoan ngoãn nghe lời của tôi,không thì trong lòng tôi lại rất là khó chịu.” đi đến bên giường,Chiến Mặc Thần để Cố Phi Yên lên trên giường,toàn bộ người lao nhanh giống như một con báo vậy,đè lên trên người cô,để cô không thể trốn thoát được.
Bị ngã xuống có chút chóng mặt,sự bực tức trong lòng của Cố Phi Yên phát ra,tức giận gào thét lên với anh ấy, “ Chiến Mặc Thần anh là đồ điên,cho dù anh có làm với tôi,tôi cũng sẽ không nghe lời anh đâu!”
/202
|