Sau khi đuổi Chiến Mặc Thần ra khỏi cửa, Cố Phi Yên nhìn vào tay mình ngẩn người ra, cảm giác không thể nhận thức được.
Cô như vậy mà đuổi được Chiến đại tổng tài sao?
Cái này…..
Thật sự quá tuyệt rồi!
Haha
Tâm trạng Cố Phi Yên không phải rất tốt, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến lời nói của Chiến Mặc Thần, nếu anh viết thư cho cô, trong lòng giấu đi chút kỳ vọng. Lục tung căn phòng lên, cuối cùng cô cũng tìm được mảnh giấy đặt dưới gối.
Giấy trắng chữ đen, chữ của người đàn ông trầm ổn mang theo chút lanh lợi.
Cố Phi Yên cảm thán chữ viết, sau đó xem nội dung.
[Tối hôm nay tôi có việc quan trọng, 1h đêm mới về, không cần đợi tôi. Có lẽ việc hôm nay và ngày sau sẽ làm em không vui, nhưng em phải tin vào tôi, tin tưởng tất cả cái này là biểu tượng,tin vào giấy chứng nhận kết hôn trong tay em. Những lời nói bên ngoài không cần để ý, em không được dùng mắt nhìn, hãy dùng trái tim mình mà cảm nhận. Hiểu không?!]
Hiểu không?
Không hiểu!
Cố Phi Yên bĩu môi vo tròn mảnh giấy vứt vào thùng rác, bực bội lên giường nằm.
Chiếc giường mềm mại tiếp lấy cơ thể cô, bật lên như viên đạn.
Lấy mảnh giấy vứt trong thùng rác sạch sẽ ra, cô vuốt phẳng lại, nhìn từng câu từng chữ, vuốt cằm suy nghĩ.
Chiến Mặc Thần…..
Thực sự có chuyện khó nói sao?
……
Ngày sau đó.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, Cố Phi Yên cảm thấy có chút không đúng.
Lúc tối hôm qua ngủ còn cảm thấy trống trống chỗ, nhưng bây giờ rõ ràng có chật chội, sau lưng như áp vào lò lửa, bị nướng đến toàn thân phát nóng.
Quay mắt sang nhìn bên cạnh mình, người đàn ông đẹp trai tuấn tú đang chìm vào trong giấc ngủ, cô bị anh khóa chặt vào trong lòng, chỉ cần ngẩng đầu lên chút nữa là trán của cô chạm vào cánh môi mềm của anh.
Cố Phi Yên hai má hồng lên.
Nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, bị người đàn ông đang ngủ giữ chặt eo.
“Anh giả vờ ngủ?”
Cố Phi Yên nhìn chằm chằm, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh, một chút cũng không có khí thế, càng không dọa được gương mặt của người đàn ông làm người ta im như thóc.
Chiến Mặc Thần nhếch môi, ánh mắt để lộ ra sự vui sướng, kéo cô lại ôm vào lòng, không nói gì cả, nhưng từ cổ họng phát ra tiếng thở thoải mái, làm cho Cố Phi Yên bỗng nhiên mềm lòng đi.
Cô giơ tay bấu vào eo cứng cáp của người đàn ông, ra sức mới véo được miếng thịt, “Anh hôm qua viết thư cho tôi có ý gì?”
“Để em không ghen loạn lên.”
“Tôi ghen loạn sao, đùa hả?” Cố Phi Yên ‘ha một tiếng, ánh mắt lườm anh, “Tôi giống kiểu người không hiểu chuyện đi ghen loạn xạ không? Vấn đề là, anh với tư cách là người đàn ông của Cố Phi Yên tôi, bên ngoài quyến rũ phụ nữ khác thì bỏ qua, đây lại còn quyến rũ người tôi ghét nhất, chọn người tôi ghét nhất cũng không nói, nhưng tôi kết hôn với anh không có nhẫn cưới hoa tươi, anh lại mua cho Cố Minh Châu, anh coi tôi là gì? Người vợ nội trợ làm ấm giường cho anh?”
Chiến Mặc Thần, “……..”
“Mau trả lời ah!” cô ra sức véo.
Lực của cô không lớn, không cảm giác đau, trái tim anh tê dại đến mơ hồ.
Thật ra anh là người có EQ tình yêu không cao, nhưng, ngay lúc nàu, anh dường như không cần dậy cũng hiểu trong lời nói người phụ nữ này có chút thấp thỏm không yên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cô hầm hầm giận dữ với anh, thực ra, trong con ngươi chứa đựng những tia sáng, làm anh chỉ muốn cẩn thận che chở.
“Tôi đích xác cùng Minh Châu tham dự hội từ thiện đó nhưng tôi chỉ coi cô ấy như em gái, không có bất cứ tình cảm gì.” Chiến Mặc Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thật lòng giải thích, “Mặc dù bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể giải thích rõ ràng cho em tại sao tôi vẫn giữ mối quan hệ với cô ấy, thậm chí dùng đính hôn để che mắt thiên hạ nhưng tôi mong em tin tôi, tạm thời tủi thân chút.”
“Thật sự không thể nói với tôi?”
“Không thể.”
“Nếu như tôi tức giận, anh cũng không nói với tôi?”
“Không thể.”
“Tôi muốn ly hôn, anh cũng không nói với tôi?”
“……” Chiến Mặc Thần sắc mặt đột nhiên tối lại, ánh mắt sắc nhọn, hai cánh tay vội vàng ôm chặt cô, cắn vào tai cô nói, “Không thể!”
Ly hôn….
Nữ nhân này lại dám nói ly hôn!
Giấy chứng nhận kết hôn anh còn chưa cầm ấm tay, cô đã nói muốn ly hôn? Tưởng như….làm anh hận không thể nuốt cô vào trong bụng, để cô không còn cách nào nói muốn đi được!
“Anh lại có thể kiên quyết như vậy?” Cố Phi Yên có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có thất vọng, dù sao cô cũng tùy miệng nói, nghĩ lại, cô hỏi, “Vậy….tôi có thể hỏi anh vài vẫn đề được không.”
Chiến Mặc Thần tâm trạng không tốt lắm “Ừm” một tiếng.
“Giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta là thật không?”
“……” Chiến Mặc Thần đôi mắt mơ màng, “Thật!”
“Anh cam tâm tình nguyện cùng tôi kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Sẽ mua nhẫn cho tôi chứ?”
“…..Có.”
“Sau này, có tổ chức đám cưới không?”
“Tất nhiên, nhưng không rõ thời gian cụ thể, tôi không còn cách nào chấp thuận.”
“Nếu có ngày anh làm tổn thương trái tim tôi, tôi có thể….”
“Không thể!” Chiến Mặc Thần chắc như đinh đóng cột ngắt lời nói của cô, sắc mặt đần ra, “Cố Phi Yên, em tốt nhất đừng cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo, cho rằng tôi chiều là em không kiêng nể gì cả thách thức giới hạn của tôi!”
Cả đời này, cô cho dù đã cùng anh lên chung một thuyền, vậy thì đừng nghĩ có ngày xuống được.
Cô nghĩ rằng anh là ai, có tính khí tốt như vậy để cô ngang ngược sao?
Cố Phi Yên, “…..”
Cô thực ra chỉ là muốn hỏi có thể đánh anh không…..
Kết quả anh nói anh chiều cô, cô cậy nuông chiều mà kiêu ngạo, vị tiên sinh này mặt anh to từng nào mới có dũng khí này? Nếu như không phải cô quá quen thuộc tâm tư và suy nghĩ của người đàn ông này, tiếp tục theo cách chiều chuộng của anh, không có người con gái nào sẽ thích anh!
Anh chủ nghĩa đại nam tử như vậy, không hiểu tâm tư con gái như vậy, cứng rắn như vậy, lại lạnh lùng tựa như hòn đá….với tư cách là người tình, anh quả thật cả người khuyết điểm!
Nhưng……
“Tôi hỏi anh câu cuối cùng.” Cố Phi Yên thật thà nhìn vào mắt của người đàn ông, khuôn mặt biểu cảm nghiêm túc, dường như chỉ cần theo câu trả lời của câu hỏi này mà trong lòng có suy tính.
“Em nói.” ngữ khí của Chiến Mặc Thần trầm xuống.
“Giả dụ những câu hỏi vừa nãy anh không lừa tôi, vậy tôi muốn hỏi anh…. anh chắc chắn không nói tôi nguyên nhân tiếp cận Cố Minh Châu là bởi vì có liên quan đến công việc của anh?”
Đã sớm trước đó Cố Phi Yên đã âm thầm đoán, nhưng cũng không nghĩ sâu, bây giờ liên hệ với biểu cảm trầm tư của Chiến Mặc Thần, cản thấy anh có vẻ giống khả năng như cô nghĩ.
Đột nhiên, bầu không khí như ngưng trệ lại.
Một hồi lâu, Chiến Mặc Thần lạnh tiếng hỏi, “Em đều biết cái gì?”
Anh từ trên giường ngồi dậy, con ngươi lanh lợi lạnh lùng nhìn lại làm cho Cố Phi Yên phát run lên. Thấy phản ứng này của cô, Chiến Mặc Thần phát hiện mình có chút hơi quá, thu lại vài phần.
Chỉ là, vẫn nghiêm túc hỏi, “Tại sao em hỏi tôi như vậy? Nói rõ ràng cho tôi!”
Cô như vậy mà đuổi được Chiến đại tổng tài sao?
Cái này…..
Thật sự quá tuyệt rồi!
Haha
Tâm trạng Cố Phi Yên không phải rất tốt, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến lời nói của Chiến Mặc Thần, nếu anh viết thư cho cô, trong lòng giấu đi chút kỳ vọng. Lục tung căn phòng lên, cuối cùng cô cũng tìm được mảnh giấy đặt dưới gối.
Giấy trắng chữ đen, chữ của người đàn ông trầm ổn mang theo chút lanh lợi.
Cố Phi Yên cảm thán chữ viết, sau đó xem nội dung.
[Tối hôm nay tôi có việc quan trọng, 1h đêm mới về, không cần đợi tôi. Có lẽ việc hôm nay và ngày sau sẽ làm em không vui, nhưng em phải tin vào tôi, tin tưởng tất cả cái này là biểu tượng,tin vào giấy chứng nhận kết hôn trong tay em. Những lời nói bên ngoài không cần để ý, em không được dùng mắt nhìn, hãy dùng trái tim mình mà cảm nhận. Hiểu không?!]
Hiểu không?
Không hiểu!
Cố Phi Yên bĩu môi vo tròn mảnh giấy vứt vào thùng rác, bực bội lên giường nằm.
Chiếc giường mềm mại tiếp lấy cơ thể cô, bật lên như viên đạn.
Lấy mảnh giấy vứt trong thùng rác sạch sẽ ra, cô vuốt phẳng lại, nhìn từng câu từng chữ, vuốt cằm suy nghĩ.
Chiến Mặc Thần…..
Thực sự có chuyện khó nói sao?
……
Ngày sau đó.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, Cố Phi Yên cảm thấy có chút không đúng.
Lúc tối hôm qua ngủ còn cảm thấy trống trống chỗ, nhưng bây giờ rõ ràng có chật chội, sau lưng như áp vào lò lửa, bị nướng đến toàn thân phát nóng.
Quay mắt sang nhìn bên cạnh mình, người đàn ông đẹp trai tuấn tú đang chìm vào trong giấc ngủ, cô bị anh khóa chặt vào trong lòng, chỉ cần ngẩng đầu lên chút nữa là trán của cô chạm vào cánh môi mềm của anh.
Cố Phi Yên hai má hồng lên.
Nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, bị người đàn ông đang ngủ giữ chặt eo.
“Anh giả vờ ngủ?”
Cố Phi Yên nhìn chằm chằm, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh, một chút cũng không có khí thế, càng không dọa được gương mặt của người đàn ông làm người ta im như thóc.
Chiến Mặc Thần nhếch môi, ánh mắt để lộ ra sự vui sướng, kéo cô lại ôm vào lòng, không nói gì cả, nhưng từ cổ họng phát ra tiếng thở thoải mái, làm cho Cố Phi Yên bỗng nhiên mềm lòng đi.
Cô giơ tay bấu vào eo cứng cáp của người đàn ông, ra sức mới véo được miếng thịt, “Anh hôm qua viết thư cho tôi có ý gì?”
“Để em không ghen loạn lên.”
“Tôi ghen loạn sao, đùa hả?” Cố Phi Yên ‘ha một tiếng, ánh mắt lườm anh, “Tôi giống kiểu người không hiểu chuyện đi ghen loạn xạ không? Vấn đề là, anh với tư cách là người đàn ông của Cố Phi Yên tôi, bên ngoài quyến rũ phụ nữ khác thì bỏ qua, đây lại còn quyến rũ người tôi ghét nhất, chọn người tôi ghét nhất cũng không nói, nhưng tôi kết hôn với anh không có nhẫn cưới hoa tươi, anh lại mua cho Cố Minh Châu, anh coi tôi là gì? Người vợ nội trợ làm ấm giường cho anh?”
Chiến Mặc Thần, “……..”
“Mau trả lời ah!” cô ra sức véo.
Lực của cô không lớn, không cảm giác đau, trái tim anh tê dại đến mơ hồ.
Thật ra anh là người có EQ tình yêu không cao, nhưng, ngay lúc nàu, anh dường như không cần dậy cũng hiểu trong lời nói người phụ nữ này có chút thấp thỏm không yên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cô hầm hầm giận dữ với anh, thực ra, trong con ngươi chứa đựng những tia sáng, làm anh chỉ muốn cẩn thận che chở.
“Tôi đích xác cùng Minh Châu tham dự hội từ thiện đó nhưng tôi chỉ coi cô ấy như em gái, không có bất cứ tình cảm gì.” Chiến Mặc Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thật lòng giải thích, “Mặc dù bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi không thể giải thích rõ ràng cho em tại sao tôi vẫn giữ mối quan hệ với cô ấy, thậm chí dùng đính hôn để che mắt thiên hạ nhưng tôi mong em tin tôi, tạm thời tủi thân chút.”
“Thật sự không thể nói với tôi?”
“Không thể.”
“Nếu như tôi tức giận, anh cũng không nói với tôi?”
“Không thể.”
“Tôi muốn ly hôn, anh cũng không nói với tôi?”
“……” Chiến Mặc Thần sắc mặt đột nhiên tối lại, ánh mắt sắc nhọn, hai cánh tay vội vàng ôm chặt cô, cắn vào tai cô nói, “Không thể!”
Ly hôn….
Nữ nhân này lại dám nói ly hôn!
Giấy chứng nhận kết hôn anh còn chưa cầm ấm tay, cô đã nói muốn ly hôn? Tưởng như….làm anh hận không thể nuốt cô vào trong bụng, để cô không còn cách nào nói muốn đi được!
“Anh lại có thể kiên quyết như vậy?” Cố Phi Yên có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không có thất vọng, dù sao cô cũng tùy miệng nói, nghĩ lại, cô hỏi, “Vậy….tôi có thể hỏi anh vài vẫn đề được không.”
Chiến Mặc Thần tâm trạng không tốt lắm “Ừm” một tiếng.
“Giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta là thật không?”
“……” Chiến Mặc Thần đôi mắt mơ màng, “Thật!”
“Anh cam tâm tình nguyện cùng tôi kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Sẽ mua nhẫn cho tôi chứ?”
“…..Có.”
“Sau này, có tổ chức đám cưới không?”
“Tất nhiên, nhưng không rõ thời gian cụ thể, tôi không còn cách nào chấp thuận.”
“Nếu có ngày anh làm tổn thương trái tim tôi, tôi có thể….”
“Không thể!” Chiến Mặc Thần chắc như đinh đóng cột ngắt lời nói của cô, sắc mặt đần ra, “Cố Phi Yên, em tốt nhất đừng cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo, cho rằng tôi chiều là em không kiêng nể gì cả thách thức giới hạn của tôi!”
Cả đời này, cô cho dù đã cùng anh lên chung một thuyền, vậy thì đừng nghĩ có ngày xuống được.
Cô nghĩ rằng anh là ai, có tính khí tốt như vậy để cô ngang ngược sao?
Cố Phi Yên, “…..”
Cô thực ra chỉ là muốn hỏi có thể đánh anh không…..
Kết quả anh nói anh chiều cô, cô cậy nuông chiều mà kiêu ngạo, vị tiên sinh này mặt anh to từng nào mới có dũng khí này? Nếu như không phải cô quá quen thuộc tâm tư và suy nghĩ của người đàn ông này, tiếp tục theo cách chiều chuộng của anh, không có người con gái nào sẽ thích anh!
Anh chủ nghĩa đại nam tử như vậy, không hiểu tâm tư con gái như vậy, cứng rắn như vậy, lại lạnh lùng tựa như hòn đá….với tư cách là người tình, anh quả thật cả người khuyết điểm!
Nhưng……
“Tôi hỏi anh câu cuối cùng.” Cố Phi Yên thật thà nhìn vào mắt của người đàn ông, khuôn mặt biểu cảm nghiêm túc, dường như chỉ cần theo câu trả lời của câu hỏi này mà trong lòng có suy tính.
“Em nói.” ngữ khí của Chiến Mặc Thần trầm xuống.
“Giả dụ những câu hỏi vừa nãy anh không lừa tôi, vậy tôi muốn hỏi anh…. anh chắc chắn không nói tôi nguyên nhân tiếp cận Cố Minh Châu là bởi vì có liên quan đến công việc của anh?”
Đã sớm trước đó Cố Phi Yên đã âm thầm đoán, nhưng cũng không nghĩ sâu, bây giờ liên hệ với biểu cảm trầm tư của Chiến Mặc Thần, cản thấy anh có vẻ giống khả năng như cô nghĩ.
Đột nhiên, bầu không khí như ngưng trệ lại.
Một hồi lâu, Chiến Mặc Thần lạnh tiếng hỏi, “Em đều biết cái gì?”
Anh từ trên giường ngồi dậy, con ngươi lanh lợi lạnh lùng nhìn lại làm cho Cố Phi Yên phát run lên. Thấy phản ứng này của cô, Chiến Mặc Thần phát hiện mình có chút hơi quá, thu lại vài phần.
Chỉ là, vẫn nghiêm túc hỏi, “Tại sao em hỏi tôi như vậy? Nói rõ ràng cho tôi!”
/202
|