Vốn định vứt hộp cơm đi, nhưng nhìn thấy trên đó có nhãn Ngự Thiện Phường, Cố Phi Yên lại không có tiền đồ mang hộp cơm vào nhà.
Ngự Thiện Phường là tửu điếm nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, chưa nói cách trang trí trong đây lộng lẫy tráng lệ như hoàng cung, người có thể vào đó không phú thì quý, thẻ hội viên không bao giờ dành cho người thường.
Có thể nói, tài sản không qua ngàn vạn, căn bản vô duyên với Ngự Thiện Phường.
Mà cho dù có trên ngàn vạn, ăn một bữa ở đó số tiền cần chi ít nhất tính từ hàng chục vạn, cũng không phải thứ người thường có thể ăn.
Về Cố gia, tuy nắm trong tay thẻ hội viên của Ngự Thiện Phường, nhưng nghiêm túc mà nói, cũng chưa ăn được mấy lần.
Quan trọng hơn là, Ngự Thiện Phường chỉ bán cơm hộp cho hội viên có thẻ Bạch Kim trở lên, mỗi phần cơm hộp bán ra đều thập toàn thập mĩ, tuyệt đối sẽ không đóng vào gói làm nất đi vị ngon thức ăn.
Điểm này, nhìn vào cơm hộp của Ngự Thiện Phường là có thể thấy rõ.
Hộp cơm làm từ gỗ tử đàn tràn đầy phong vị cổ xưa, thiết bị giữ ấm đặc biệt không thể tìm thấy ở các nhà hàng khác, vừa mở ra, mùi vị nóng hầm hập toả ra ngoài làm người ta tò mò muốn nếm thử.
Cố Phi Yên nhìn món ăn bên trong, có chút ngây ngốc.
Cô tưởng anh ta sẽ lại trêu chọc cô lần nữa, đồ ăn bên trong khẳng định là đồ không ra gì, còn là loại rẻ nhất, nhưng mà... không ngờ rằng bên trong đều là món cô thích, khiến cô hoảng loạn.
Chiến Mặc Thần, anh ta có ý gì?
Trong đó không lẽ có độc?
Mang lòng thấp thỏm, đến giờ cơm tối, Cố Phi Yên không thể chịu nổi sự hiếu kỳ, nơm nớp lo sợ ăn một chút, nhưng đợi hai tiếng sau không thấy bụng khó chịu, càng thêm mạc danh kỳ diệu.
Chẳng qua cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Có tiện nghi không chiếm mới là đồ ngốc, hơn thế là Chiến Mặc Thần mang đến tận đây, cô chỉ cần ăn không cần phải cảm kích. Càng huống hồ, anh ta từng nói mỉa cô, anh ta trả tiền là chuyện phải làm.
...
Hôm sau.
Cố Phi Yên dậy rất sớm.
Ngày đầu tiên đi làm với cô rất quan trọng.
Cô chọn một chiếc đầm vàng nhạt, uốn xoăn đuôi tóc, cài chiếc kẹp tóc pha lê, tạo vẻ ngoài đơn giản nhanh nhẹn, tràn ngập khí chất vui vẻ hoạt bát.
Hôm nay không có đưa đón của Sở Nghiễn, nhưng cô vẫn rất thoải mái.
Cả đêm hôm qua cô suy nghĩ về công việc, bước ra từ hầm tàu điện ngầm đông đúc, mới 8 giờ sáng, trên khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười nhàn nhã.
Không tồi, thời gian còn dư dả.
Lễ tân phụ trách việc mở cửa, Cố Phi Yên buộc phải là nhân viên đầu tiên đến làm việc, lúc cô đến công ty vẫn còn sớm, dọn dẹp bàn làm việc một hồi, các nhân viên khác mới lục tục tới quẹt thẻ.
Đối diện với nụ cười ngọt ngào của Cố Phi Yên, đồng nghiệp trong công ty đều biểu thị tâm trạng làm việc trở nên tốt hơn nhiều.
Buổi sáng rất yên ổn, đến buổi trưa thì ông chủ hôm qua phỏng vấn Cố Phi Yên đi tới chỗ cô.
Công ty cô phỏng vấn hôm qua là công ty sản xuất thiết kế nhà ở, công ty không lớn, mới có khoảng chục người, nghiệp vụ chủ yếu là tiếp nhận một vài yêu cầu thiết kế quảng cáo cho bất động sản.
Ông chủ công ty là một người khoảng bốn mươi lăm tuổi, xem ra là một người đàn ông trung niên thân thiện, họ Vương. Thấy Cố Phi Yên đang ngồi ở nơi tiếp tân, gõ vào bàn, Đến phòng làm việc của tôi, tôi cần bàn với cô về lương thưởng.”
Ông chủ, tôi còn có tiền thưởng?
Cố Phi Yên có chút kinh hỷ, hợp đồng hôm qua cô ký không hề có phúc lợi như vậy.
Tất nhiên. Ông chủ cười ý vị, Cô có hình tượng tốt, lãng phí thiên phú ở một vị trí lễ tân như thế, cái cô cần là sự nỗ lực, tôi có thể bồi dưỡng giúp cho cô nhiều hơn.
Vâng!
Cố Phi Yên không phát hiện thái độ không đúng của ông chủ Vương, đi theo ông ta vào văn phòng.
Mấy người nói xem, cô nhân viên lễ tân mới đến có thể trở thành tân sủng của ông chủ hay không? Người cũ ông chủ mới chơi một tháng đã chơi chán, người này, không biết có thể duy trì được bao lâu.
Cố Phi Yên vừa đi, một nữ nhân mặc váy đỏ ở khu làm việc khác cười trên nỗi đau của người khác.
Cô ta một bên thưởng thức móng tay mình vừa làm xong, một bên cay nghiệt, Lớn đến bây giờ, cũng không biết cẩn thận chút, đáng đời!
Không phải sao? Lập tức có người phụ hoạ cho cô ta, kỳ quái nói, Có điều, nói không chừng người ta nguyện ý, trang điểm lộng lẫy thế kia, còn không phải để câu dẫn người sao? Ông chủ tuy hoa tâm, nhưng vẫn là người phóng khoáng.
Một anh chàng mặt mũi phổ thông nhìn không nổi, nhăn mày mở miệng, Mấy người đừng nói bừa, nhìn người ta đâu có giống loại người đó.
Chậc, chính anh muốn giả làm người tốt chứ gì... Nữ nhân váy đỏ không thèm để ý đánh đánh móng tay.
...
Cố Phi Yên vừa bước vào văn phòng, ông chủ lập tức đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt sau lưng, Cố Phi Yên nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy không tốt, nhưng đối mặt với ông chủ đầu tiên trong đời mình, cô áp chế cảm giác quái dị trong lòng lại.
Tiểu Yên, cô mới tốt nghiệp, đây là công việc đầu tiên của cô đúng không? Ông chủ Vương hỏi.
Vâng. Cố Phi Yên gật đầu.
Nếu đã như vậy, cô có từng nghĩ qua chức vụ mai sau không?
Tôi có một cách nghĩ đơn giản.
Nói thử xem.
Trước mắt tôi muốn làm tốt công việc này. Cố Phi Yên không phải là đồ ăn hại, vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Tất nhiên sẽ không ngay tại lúc này nói rằng công việc cô đang làm chỉ là tạm thời.
Những năm này, cô khắp nơi bị đối xử lạnh nhạt, biết nhìn sắc mặt người khác, thực chất không phải là một đứa con gái mới bước chân vào đời.
Đúng, chăm chỉ làm với tôi! Trọng âm rơi vào chữ cuối, ông chủ Vương đảo mắt nhìn toàn thân Cố Phi Yên một vòng, cuối cùng thò tay nắm lấy cái tay trắng nõn của Cố Phi Yên, nhè nhẹ vuốt ve, Chỉ cần cùng với tôi, sau này muốn cái gì, tôi đều sẽ mua cho em, thế nào?
Cô rút mạnh tay ra, không ngăn được nổi giận, Ông chủ, xin ông tôn trọng tôi chút!
Nghĩ cũng không nghĩ, cô bước về phía cửa.
Công việc này, cô không cần nữa!
Tôi làm sao không tôn trọng em?
Ông chủ bị từ chối, sắc mặt khó chịu, thế nhưng, miếng thịt ngon đã đến miệng còn rơi mất, ông ta sao có thể nguyện ý?
Ông chủ Vương bước nhanh vài bước, mạnh mẽ ôm lấy Cố Phi Yên vào lòng, ngăn cản cô mở cửa, cười mờ ám đầy ý xấu nói với cô, Cố nhị tiểu thư nổi danh kinh thành lăng loàn ai cũng có thể thượng, em bây giờ cần gì giả ngây thơ trước mặt tôi? Chỉ cần theo tôi, một lần tôi cho em 10 vạn!
Ông thả tôi ra! Một cước dẫm mạnh vào bàn chân ông ta, hạ vai làm cho ông ta nặng nề ngã xuống đất, cô từ trên cao khinh thường liếc xuống, Với thứ đức hạnh này của ông, làm chó của tôi còn không xứng!
Nói xong, không thèm quản ông chủ Vương đang rên rỉ, kéo cửa văn phòng đi ra ngoài.
Ông chủ Vương hổn hển gào lên, Tiện nhân, câu dẫn tao lại động thủ với tao, không phải chính mày chê tiền tao ít sao? Đúng là thứ xe công cộng ai lên đều được, ông mày cho mày một lần mười vạn là quá xem trọng mày rồi! Mày quay lại cho tao, tao phải báo công an!
Nhân viên trong công ty ló mặt hóng chuyện, Cố Phi Yên cầm lấy túi của mình, đầu cũng không quay rời khỏi công ty.
Ngoài cửa, ánh mặt trời sáng lạn.
Nhưng ánh mặt trời ấy không có cách hâm nóng cõi lòng hoang dại của Cố Phi Yên, cô đi đến một chỗ vắng, ngồi xổm ở đó ôm lấy đầu gối, đau đớn khóc trong im lặng.
Ngự Thiện Phường là tửu điếm nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, chưa nói cách trang trí trong đây lộng lẫy tráng lệ như hoàng cung, người có thể vào đó không phú thì quý, thẻ hội viên không bao giờ dành cho người thường.
Có thể nói, tài sản không qua ngàn vạn, căn bản vô duyên với Ngự Thiện Phường.
Mà cho dù có trên ngàn vạn, ăn một bữa ở đó số tiền cần chi ít nhất tính từ hàng chục vạn, cũng không phải thứ người thường có thể ăn.
Về Cố gia, tuy nắm trong tay thẻ hội viên của Ngự Thiện Phường, nhưng nghiêm túc mà nói, cũng chưa ăn được mấy lần.
Quan trọng hơn là, Ngự Thiện Phường chỉ bán cơm hộp cho hội viên có thẻ Bạch Kim trở lên, mỗi phần cơm hộp bán ra đều thập toàn thập mĩ, tuyệt đối sẽ không đóng vào gói làm nất đi vị ngon thức ăn.
Điểm này, nhìn vào cơm hộp của Ngự Thiện Phường là có thể thấy rõ.
Hộp cơm làm từ gỗ tử đàn tràn đầy phong vị cổ xưa, thiết bị giữ ấm đặc biệt không thể tìm thấy ở các nhà hàng khác, vừa mở ra, mùi vị nóng hầm hập toả ra ngoài làm người ta tò mò muốn nếm thử.
Cố Phi Yên nhìn món ăn bên trong, có chút ngây ngốc.
Cô tưởng anh ta sẽ lại trêu chọc cô lần nữa, đồ ăn bên trong khẳng định là đồ không ra gì, còn là loại rẻ nhất, nhưng mà... không ngờ rằng bên trong đều là món cô thích, khiến cô hoảng loạn.
Chiến Mặc Thần, anh ta có ý gì?
Trong đó không lẽ có độc?
Mang lòng thấp thỏm, đến giờ cơm tối, Cố Phi Yên không thể chịu nổi sự hiếu kỳ, nơm nớp lo sợ ăn một chút, nhưng đợi hai tiếng sau không thấy bụng khó chịu, càng thêm mạc danh kỳ diệu.
Chẳng qua cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Có tiện nghi không chiếm mới là đồ ngốc, hơn thế là Chiến Mặc Thần mang đến tận đây, cô chỉ cần ăn không cần phải cảm kích. Càng huống hồ, anh ta từng nói mỉa cô, anh ta trả tiền là chuyện phải làm.
...
Hôm sau.
Cố Phi Yên dậy rất sớm.
Ngày đầu tiên đi làm với cô rất quan trọng.
Cô chọn một chiếc đầm vàng nhạt, uốn xoăn đuôi tóc, cài chiếc kẹp tóc pha lê, tạo vẻ ngoài đơn giản nhanh nhẹn, tràn ngập khí chất vui vẻ hoạt bát.
Hôm nay không có đưa đón của Sở Nghiễn, nhưng cô vẫn rất thoải mái.
Cả đêm hôm qua cô suy nghĩ về công việc, bước ra từ hầm tàu điện ngầm đông đúc, mới 8 giờ sáng, trên khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười nhàn nhã.
Không tồi, thời gian còn dư dả.
Lễ tân phụ trách việc mở cửa, Cố Phi Yên buộc phải là nhân viên đầu tiên đến làm việc, lúc cô đến công ty vẫn còn sớm, dọn dẹp bàn làm việc một hồi, các nhân viên khác mới lục tục tới quẹt thẻ.
Đối diện với nụ cười ngọt ngào của Cố Phi Yên, đồng nghiệp trong công ty đều biểu thị tâm trạng làm việc trở nên tốt hơn nhiều.
Buổi sáng rất yên ổn, đến buổi trưa thì ông chủ hôm qua phỏng vấn Cố Phi Yên đi tới chỗ cô.
Công ty cô phỏng vấn hôm qua là công ty sản xuất thiết kế nhà ở, công ty không lớn, mới có khoảng chục người, nghiệp vụ chủ yếu là tiếp nhận một vài yêu cầu thiết kế quảng cáo cho bất động sản.
Ông chủ công ty là một người khoảng bốn mươi lăm tuổi, xem ra là một người đàn ông trung niên thân thiện, họ Vương. Thấy Cố Phi Yên đang ngồi ở nơi tiếp tân, gõ vào bàn, Đến phòng làm việc của tôi, tôi cần bàn với cô về lương thưởng.”
Ông chủ, tôi còn có tiền thưởng?
Cố Phi Yên có chút kinh hỷ, hợp đồng hôm qua cô ký không hề có phúc lợi như vậy.
Tất nhiên. Ông chủ cười ý vị, Cô có hình tượng tốt, lãng phí thiên phú ở một vị trí lễ tân như thế, cái cô cần là sự nỗ lực, tôi có thể bồi dưỡng giúp cho cô nhiều hơn.
Vâng!
Cố Phi Yên không phát hiện thái độ không đúng của ông chủ Vương, đi theo ông ta vào văn phòng.
Mấy người nói xem, cô nhân viên lễ tân mới đến có thể trở thành tân sủng của ông chủ hay không? Người cũ ông chủ mới chơi một tháng đã chơi chán, người này, không biết có thể duy trì được bao lâu.
Cố Phi Yên vừa đi, một nữ nhân mặc váy đỏ ở khu làm việc khác cười trên nỗi đau của người khác.
Cô ta một bên thưởng thức móng tay mình vừa làm xong, một bên cay nghiệt, Lớn đến bây giờ, cũng không biết cẩn thận chút, đáng đời!
Không phải sao? Lập tức có người phụ hoạ cho cô ta, kỳ quái nói, Có điều, nói không chừng người ta nguyện ý, trang điểm lộng lẫy thế kia, còn không phải để câu dẫn người sao? Ông chủ tuy hoa tâm, nhưng vẫn là người phóng khoáng.
Một anh chàng mặt mũi phổ thông nhìn không nổi, nhăn mày mở miệng, Mấy người đừng nói bừa, nhìn người ta đâu có giống loại người đó.
Chậc, chính anh muốn giả làm người tốt chứ gì... Nữ nhân váy đỏ không thèm để ý đánh đánh móng tay.
...
Cố Phi Yên vừa bước vào văn phòng, ông chủ lập tức đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt sau lưng, Cố Phi Yên nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy không tốt, nhưng đối mặt với ông chủ đầu tiên trong đời mình, cô áp chế cảm giác quái dị trong lòng lại.
Tiểu Yên, cô mới tốt nghiệp, đây là công việc đầu tiên của cô đúng không? Ông chủ Vương hỏi.
Vâng. Cố Phi Yên gật đầu.
Nếu đã như vậy, cô có từng nghĩ qua chức vụ mai sau không?
Tôi có một cách nghĩ đơn giản.
Nói thử xem.
Trước mắt tôi muốn làm tốt công việc này. Cố Phi Yên không phải là đồ ăn hại, vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Tất nhiên sẽ không ngay tại lúc này nói rằng công việc cô đang làm chỉ là tạm thời.
Những năm này, cô khắp nơi bị đối xử lạnh nhạt, biết nhìn sắc mặt người khác, thực chất không phải là một đứa con gái mới bước chân vào đời.
Đúng, chăm chỉ làm với tôi! Trọng âm rơi vào chữ cuối, ông chủ Vương đảo mắt nhìn toàn thân Cố Phi Yên một vòng, cuối cùng thò tay nắm lấy cái tay trắng nõn của Cố Phi Yên, nhè nhẹ vuốt ve, Chỉ cần cùng với tôi, sau này muốn cái gì, tôi đều sẽ mua cho em, thế nào?
Cô rút mạnh tay ra, không ngăn được nổi giận, Ông chủ, xin ông tôn trọng tôi chút!
Nghĩ cũng không nghĩ, cô bước về phía cửa.
Công việc này, cô không cần nữa!
Tôi làm sao không tôn trọng em?
Ông chủ bị từ chối, sắc mặt khó chịu, thế nhưng, miếng thịt ngon đã đến miệng còn rơi mất, ông ta sao có thể nguyện ý?
Ông chủ Vương bước nhanh vài bước, mạnh mẽ ôm lấy Cố Phi Yên vào lòng, ngăn cản cô mở cửa, cười mờ ám đầy ý xấu nói với cô, Cố nhị tiểu thư nổi danh kinh thành lăng loàn ai cũng có thể thượng, em bây giờ cần gì giả ngây thơ trước mặt tôi? Chỉ cần theo tôi, một lần tôi cho em 10 vạn!
Ông thả tôi ra! Một cước dẫm mạnh vào bàn chân ông ta, hạ vai làm cho ông ta nặng nề ngã xuống đất, cô từ trên cao khinh thường liếc xuống, Với thứ đức hạnh này của ông, làm chó của tôi còn không xứng!
Nói xong, không thèm quản ông chủ Vương đang rên rỉ, kéo cửa văn phòng đi ra ngoài.
Ông chủ Vương hổn hển gào lên, Tiện nhân, câu dẫn tao lại động thủ với tao, không phải chính mày chê tiền tao ít sao? Đúng là thứ xe công cộng ai lên đều được, ông mày cho mày một lần mười vạn là quá xem trọng mày rồi! Mày quay lại cho tao, tao phải báo công an!
Nhân viên trong công ty ló mặt hóng chuyện, Cố Phi Yên cầm lấy túi của mình, đầu cũng không quay rời khỏi công ty.
Ngoài cửa, ánh mặt trời sáng lạn.
Nhưng ánh mặt trời ấy không có cách hâm nóng cõi lòng hoang dại của Cố Phi Yên, cô đi đến một chỗ vắng, ngồi xổm ở đó ôm lấy đầu gối, đau đớn khóc trong im lặng.
/202
|