Trong lòng tôi có cả một chuỗi nghi vấn, vừa định hỏi Giao tiên là ông ta làm thế nào đánh bại được Yêu Thần để cứu tôi thì bên phía tường truyền tới tiếng kêu đau. Đường Dũng cử động giống như xác ướp chật vật bò dậy từ dưới đất, hỏi chúng tôi: “Các người cứ đứng nhìn như vậy mà được à? Không ai tới đỡ ta một chút?”
“Ngươi khôi phục nhanh như vậy còn cần người đỡ sao, tự mình đứng lên!” Giao tiên tức giận nói.
Nghe ông ta nói tôi mới phát hiện băng vải trên người Đường Dũng đã không thấy, thậm chí ngay cả quần áo bệnh nhân của anh ta cũng đã cởi ra, mặc dù bây giờ đau tới nghiến răng nhưng động tác của anh ta đã nhanh nhẹn rất nhiều, vùng vẫy một hồi liền tự mình đứng lên đi về phía tôi.
Tôi nhất thời kinh hãi, nhìn Đường Dũng nói: “Thân thể anh đã hoàn toàn khôi phục? Nhanh như vậy…”
“Nhanh cái con khỉ, anh tu dưỡng cũng mất một tháng, thân thể vừa mới khôi phục lại bị em cho một chưởng như vậy, e rằng gãy mấy cái xương sườn. Không được, Dương Dương, em phải chịu trách nhiệm.” Đường Dũng nhăn nhó nói.
Nhìn anh ta vẫn nhân cơ hội làm trò tôi cũng biết anh ta không có vấn đề gì lớn, nghiêm mặt nói: “Đã một tháng trôi qua sao? Vậy tôi đã ngủ mê man một tháng?”
“Đúng vậy, một tháng này em khiến anh buồn chết. Ngày ngày nằm trên giường không ăn không uống, tim cũng không đập, ngay cả sống hay chết anh cũng không biết. May mà da anh đen sẵn nên em không thấy được vành mắt anh đen, nếu không em nhìn thấy khẳng định sẽ đau lòng chết, một tháng này anh còn thấy khó khăn hơn cả em.” Đường Dũng mặt đầy khoa trương lại gần ngồi trên giường của tôi, vừa nói vừa lột vỏ một quả chuối đưa cho tôi, nói tiếp: “Đây, em nếm thử một chút xem vị giác có khôi phục không, em vừa mới tỉnh lại nhất định có nhiều thứ chưa thích ứng. Tiếp theo em hãy cùng Diệu Diệu ở nhà tập hồi phục, em đừng nôn nóng.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái, thuận tay nhận lấy chuối tiêu, mỉm cười với Đường Dũng: “Diệu Diệu cũng không sao à, tốt quá. Anh có thể đi ra ngoài mua cho tôi chút đồ không, tôi muốn ăn bánh ngọt ở Thành Tây, cực kỳ thèm, ngay cả lúc hôn mê cũng mơ thấy bánh.”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Thấy tôi chỉ đích danh món bánh ngọt, trên mặt Đường Dũng lộ ra vẻ vui mừng, hết sức hưng phấn.
Có điều anh ta rất nhanh đã nhìn Giao tiên, nói Giao tiên có thể bay, đi Thành Tây dễ dàng hơn, chuyện này nên để cho Giao tiên đi.
Tôi liền hướng về Đường Dũng mở to mắt, lộ ra vẻ đáng thương, mếu máo nói: “Nhưng người ta muốn ăn đồ anh mua. Giao tiên với tôi không quen, ông ta không biết tôi thích ăn dạng gì, cái này chỉ có anh mới có thể làm được.”
“A? Thật sao? Ha ha.” Đường Dũng bị lời khen của tôi đưa lên chín tầng mây, mặt đỏ lên, vừa cười vừa nhảy chân sáo đi ra ngoài, nói chưa tới một giờ anh ta sẽ đảm bảo sẽ mang bánh ngọt mới ra lò về cho tôi.
Giao tiên đưa mắt nhìn Đường Dũng như nhìn kẻ ngốc, chờ sau khi Đường Dũng đi xa ông ta mới nhìn tôi, nói: “Nói đi, ngươi cố ý bảo Đường Dũng đi có phải là muốn hỏi ta về Tô Mộc?”
“Ngươi khôi phục nhanh như vậy còn cần người đỡ sao, tự mình đứng lên!” Giao tiên tức giận nói.
Nghe ông ta nói tôi mới phát hiện băng vải trên người Đường Dũng đã không thấy, thậm chí ngay cả quần áo bệnh nhân của anh ta cũng đã cởi ra, mặc dù bây giờ đau tới nghiến răng nhưng động tác của anh ta đã nhanh nhẹn rất nhiều, vùng vẫy một hồi liền tự mình đứng lên đi về phía tôi.
Tôi nhất thời kinh hãi, nhìn Đường Dũng nói: “Thân thể anh đã hoàn toàn khôi phục? Nhanh như vậy…”
“Nhanh cái con khỉ, anh tu dưỡng cũng mất một tháng, thân thể vừa mới khôi phục lại bị em cho một chưởng như vậy, e rằng gãy mấy cái xương sườn. Không được, Dương Dương, em phải chịu trách nhiệm.” Đường Dũng nhăn nhó nói.
Nhìn anh ta vẫn nhân cơ hội làm trò tôi cũng biết anh ta không có vấn đề gì lớn, nghiêm mặt nói: “Đã một tháng trôi qua sao? Vậy tôi đã ngủ mê man một tháng?”
“Đúng vậy, một tháng này em khiến anh buồn chết. Ngày ngày nằm trên giường không ăn không uống, tim cũng không đập, ngay cả sống hay chết anh cũng không biết. May mà da anh đen sẵn nên em không thấy được vành mắt anh đen, nếu không em nhìn thấy khẳng định sẽ đau lòng chết, một tháng này anh còn thấy khó khăn hơn cả em.” Đường Dũng mặt đầy khoa trương lại gần ngồi trên giường của tôi, vừa nói vừa lột vỏ một quả chuối đưa cho tôi, nói tiếp: “Đây, em nếm thử một chút xem vị giác có khôi phục không, em vừa mới tỉnh lại nhất định có nhiều thứ chưa thích ứng. Tiếp theo em hãy cùng Diệu Diệu ở nhà tập hồi phục, em đừng nôn nóng.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái, thuận tay nhận lấy chuối tiêu, mỉm cười với Đường Dũng: “Diệu Diệu cũng không sao à, tốt quá. Anh có thể đi ra ngoài mua cho tôi chút đồ không, tôi muốn ăn bánh ngọt ở Thành Tây, cực kỳ thèm, ngay cả lúc hôn mê cũng mơ thấy bánh.”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Thấy tôi chỉ đích danh món bánh ngọt, trên mặt Đường Dũng lộ ra vẻ vui mừng, hết sức hưng phấn.
Có điều anh ta rất nhanh đã nhìn Giao tiên, nói Giao tiên có thể bay, đi Thành Tây dễ dàng hơn, chuyện này nên để cho Giao tiên đi.
Tôi liền hướng về Đường Dũng mở to mắt, lộ ra vẻ đáng thương, mếu máo nói: “Nhưng người ta muốn ăn đồ anh mua. Giao tiên với tôi không quen, ông ta không biết tôi thích ăn dạng gì, cái này chỉ có anh mới có thể làm được.”
“A? Thật sao? Ha ha.” Đường Dũng bị lời khen của tôi đưa lên chín tầng mây, mặt đỏ lên, vừa cười vừa nhảy chân sáo đi ra ngoài, nói chưa tới một giờ anh ta sẽ đảm bảo sẽ mang bánh ngọt mới ra lò về cho tôi.
Giao tiên đưa mắt nhìn Đường Dũng như nhìn kẻ ngốc, chờ sau khi Đường Dũng đi xa ông ta mới nhìn tôi, nói: “Nói đi, ngươi cố ý bảo Đường Dũng đi có phải là muốn hỏi ta về Tô Mộc?”
/377
|