Ánh mắt anh ấy quét thoáng qua tôi một cái, không hề dừng lại, rồi dừng ở trên người Chung Quỳ, cười thảm một tiếng, nói: “Giờ khắc này vẫn phải tới.”
“Nếu biết trốn không thoát thì đừng nên giãy giụa vô ích. Ngươi cho là mang cô ta chạy tới phương Tây thì ta sẽ không có biện pháp nào sao?” Lông mày Chung Quỳ nhướng lên một cái, cười lạnh nói.
“Là ta mộng tưởng hão huyền.” Tô Mộc nhỏ giọng nói. Giọng nói của anh ấy lúc này không còn chút kháng cự nào, chậm rãi hướng về phía Chung Quỳ quỳ xuống, nói: “Ta cho rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, ở bên cạnh bảo vệ Dương Dương thật tốt, đánh thức trí nhớ của cô ấy thì nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.”
“Ta cho rằng, tình cảm của ta với Lộc Dương chẳng qua chỉ là kế thừa từ hồn phách của ngươi, chỉ cần ta yêu người khác thì tình yêu đối với Lộc Dương sẽ phai nhạt.”
“Ta cho rằng, trải qua mười kiếp rèn luyện, một luồng thần phách cũng có thể trở thành linh hồn độc lập, dù là biến thành một người bình thường không có gì lạ cũng được.”
“Nhưng thế sự vô thường. Dù ngươi đem tinh phách của Lâm Yến Nhi cắm rễ trong thân thể ta, đem tính mạng của chúng ta ràng buộc với nhau thì ta vẫn động tâm với Lộc Dương. Cho dù đời này cô ấy xấu xí, lại lười, lại ngu ngốc hay thế nào đi nữa ta cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với cô ấy, dù chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy ba hay năm năm ta cũng sẽ tìm kiếm.”
Tô Mộc nói.
Lúc nói tới chỗ này ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi, sự sợ hãi Chung Quỳ trong đáy mắt từ từ tản đi đồng thời hiện lên ánh vui mừng, thật giống như có thể nhìn thấy tôi thì mọi thứ này cũng đều đáng giá. Anh ấy sớm biết sẽ là kết quả này nhưng lại chưa bao giờ hối hận.
Nhìn Tô Mộc lúc này trái tim tôi đau đớn muốn nổ tung!
Tại sao?
Tại sao Quỳ ca ca lại xuất hiện đúng lúc tôi sắp làm đám cưới, ngăn cản hạnh phúc của tôi?
Rốt cuộc hắn là người nào, cùng Tô Mộc có quan hệ thế nào?!
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu hơn, thật giống như không thể hít thở.
Yêu lực bốn phía như có như không bị tích khí đè nén rúc vào một chỗ, mơ hồ đong đưa trong thượng đan điền của tôi.
“Quỳ ca ca, là huynh đem hồn phách Lâm Yến Nhi cùng hồn phách Tô Mộc ràng buộc với nhau? Vậy chủ nhân của Lâm Yến Nhi cũng chính là huynh?” Người tôi khẽ run lên, hỏi Chung Quỳ.
Mặc dù Chung Quỳ nói sự tồn tại của tôi chỉ là vì để làm sống lại Lộc Dương trong lòng hắn, nhưng nếu hắn chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì họa diệt môn của Tô gia năm đó không phải là do chính tổ tiên Tô gia là hắn bày kế sao?
Còn có tiếp sau đó, Tô Mộc bị buộc phải cho tôi ăn hoa bỉ ngạn để khôi phục trí nhớ kiếp trước của tôi.
Những chuyện này đều là Chung Quỳ sớm đã sắp xếp, chỉ là vì để sau khi tôi khôi phục trí nhớ kiếp trước sẽ dung hợp vào trong yêu thân này, biến thành thần Lộc Dương một cách hoàn chỉnh!
Tất cả đều là một ván cờ, từ khi tôi vừa sinh ra thì số mệnh của tôi đã bị Chung Quỳ từng bước sắp xếp xong xuôi.
Vậy Tô Mộc là gì?
Cũng chỉ là một quân cờ bên cạnh tôi trong tay Chung Quỳ? Chỉ là quân cờ này lại thành tinh, có tư duy của mình, thoát khỏi tay hắn, cho nên Chung Quỳ cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải tiêu diệt hai chúng tôi?
Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng tôi không nhịn được phun trào, dựa vào cái gì mà số mệnh của tôi bị người khác nắm trong tay?
Bởi vì hắn là thần sao?
“Nếu biết trốn không thoát thì đừng nên giãy giụa vô ích. Ngươi cho là mang cô ta chạy tới phương Tây thì ta sẽ không có biện pháp nào sao?” Lông mày Chung Quỳ nhướng lên một cái, cười lạnh nói.
“Là ta mộng tưởng hão huyền.” Tô Mộc nhỏ giọng nói. Giọng nói của anh ấy lúc này không còn chút kháng cự nào, chậm rãi hướng về phía Chung Quỳ quỳ xuống, nói: “Ta cho rằng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, ở bên cạnh bảo vệ Dương Dương thật tốt, đánh thức trí nhớ của cô ấy thì nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.”
“Ta cho rằng, tình cảm của ta với Lộc Dương chẳng qua chỉ là kế thừa từ hồn phách của ngươi, chỉ cần ta yêu người khác thì tình yêu đối với Lộc Dương sẽ phai nhạt.”
“Ta cho rằng, trải qua mười kiếp rèn luyện, một luồng thần phách cũng có thể trở thành linh hồn độc lập, dù là biến thành một người bình thường không có gì lạ cũng được.”
“Nhưng thế sự vô thường. Dù ngươi đem tinh phách của Lâm Yến Nhi cắm rễ trong thân thể ta, đem tính mạng của chúng ta ràng buộc với nhau thì ta vẫn động tâm với Lộc Dương. Cho dù đời này cô ấy xấu xí, lại lười, lại ngu ngốc hay thế nào đi nữa ta cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với cô ấy, dù chỉ có thể ở bên cạnh cô ấy ba hay năm năm ta cũng sẽ tìm kiếm.”
Tô Mộc nói.
Lúc nói tới chỗ này ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi, sự sợ hãi Chung Quỳ trong đáy mắt từ từ tản đi đồng thời hiện lên ánh vui mừng, thật giống như có thể nhìn thấy tôi thì mọi thứ này cũng đều đáng giá. Anh ấy sớm biết sẽ là kết quả này nhưng lại chưa bao giờ hối hận.
Nhìn Tô Mộc lúc này trái tim tôi đau đớn muốn nổ tung!
Tại sao?
Tại sao Quỳ ca ca lại xuất hiện đúng lúc tôi sắp làm đám cưới, ngăn cản hạnh phúc của tôi?
Rốt cuộc hắn là người nào, cùng Tô Mộc có quan hệ thế nào?!
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu hơn, thật giống như không thể hít thở.
Yêu lực bốn phía như có như không bị tích khí đè nén rúc vào một chỗ, mơ hồ đong đưa trong thượng đan điền của tôi.
“Quỳ ca ca, là huynh đem hồn phách Lâm Yến Nhi cùng hồn phách Tô Mộc ràng buộc với nhau? Vậy chủ nhân của Lâm Yến Nhi cũng chính là huynh?” Người tôi khẽ run lên, hỏi Chung Quỳ.
Mặc dù Chung Quỳ nói sự tồn tại của tôi chỉ là vì để làm sống lại Lộc Dương trong lòng hắn, nhưng nếu hắn chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì họa diệt môn của Tô gia năm đó không phải là do chính tổ tiên Tô gia là hắn bày kế sao?
Còn có tiếp sau đó, Tô Mộc bị buộc phải cho tôi ăn hoa bỉ ngạn để khôi phục trí nhớ kiếp trước của tôi.
Những chuyện này đều là Chung Quỳ sớm đã sắp xếp, chỉ là vì để sau khi tôi khôi phục trí nhớ kiếp trước sẽ dung hợp vào trong yêu thân này, biến thành thần Lộc Dương một cách hoàn chỉnh!
Tất cả đều là một ván cờ, từ khi tôi vừa sinh ra thì số mệnh của tôi đã bị Chung Quỳ từng bước sắp xếp xong xuôi.
Vậy Tô Mộc là gì?
Cũng chỉ là một quân cờ bên cạnh tôi trong tay Chung Quỳ? Chỉ là quân cờ này lại thành tinh, có tư duy của mình, thoát khỏi tay hắn, cho nên Chung Quỳ cho dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải tiêu diệt hai chúng tôi?
Nghĩ tới đây lửa giận trong lòng tôi không nhịn được phun trào, dựa vào cái gì mà số mệnh của tôi bị người khác nắm trong tay?
Bởi vì hắn là thần sao?
/377
|