Tôi đờ đẫn cả người ra, may mà quả phụ họ Vương chỉ liếc sang tôi rồi lại quay đầu đi, cũng không thèm hỏi xem ai đã lên giường với ma nữa, trực tiếp cứa vào lòng bàn tay của năm người con gái đó, lấy máu của từng người bôi lên tóc của họ, sau đó cắt tóc ấy xuống rồi đốt cháy.
Quá trình ấy diễn ra rất nhanh, trông cũng rất máu me. Sau khi mấy nắm tóc ấy đều đã hóa thành tro, quả phụ họ Vương thở ra một hơi, bảo dân làng lấp kín nấm mộ đó lại, rồi bà ta xoay người đi rời khỏi đó ngay.
Tôi cũng thở phào một cái, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi vấn, rốt cuộc máu trên nấm mộ đó là của ai? Rốt cuộc trên ga giường của Vương Văn có máu hay không?
Trong lòng rối bời, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà ở lại nghĩa địa nữa, kéo Vương Văn về nhà anh ấy.
Sau khi về nhà, tôi vào thẳng phòng ngủ, lúc vén chăn lên, cả người tôi cứng đờ lại.
Không có vết máu.
Ga giường vẫn là cái mà tôi ngủ tối hôm qua, nhưng bên trên lại rất sạch sẽ, không có một vết máu nào, thậm chí còn không có dấu vết gì của việc “yêu”.
Không thể thế được, nếu tối qua tôi quan hệ với Vương Văn trên chiếc giường này thật thì không thể không để lại dấu vết, chẳng lẽ máu trên nấm mộ đó là của tôi sao?
Người mà tôi đã quan hệ tối hôm qua không phải là Vương Văn, mà là thứ gì đó không sạch sẽ à?
Da đầu tôi tê rần lên, còn đang hoảng hồn thì giọng nói của Vương Văn vang lên từ đằng sau tôi: “Sắc mặt em kém thế, có phải đang tìm cái này không?”
Trên tay của Vương Văn là một chiếc ga giường giống hệt với cái trên giường lúc này, trông nó nhăn nhúm vô cùng, chính giữa có một vết máu đỏ sậm.
Trông thấy vết máu ấy, tôi thả lỏng hơn nhiều. Xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi, vết máu trên nấm mộ ấy không liên quan gì tới tôi, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi. Kể cũng phải, trên thế giới này làm gì có nhiều yêu ma quỷ quái đến vậy, sao tôi lại gặp được chứ!
Thấy sắc mặt tôi dịu đi, Vương Văn cười rồi bước tới ôm eo tôi, giải thích rằng anh ấy có rất nhiều ga giường giống nhau, cái tối hôm qua bẩn rồi, sợ bị mẹ phát hiện nên sáng sớm anh ấy đã thay cái khác.
Tôi gật đầu, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió thế thôi. Nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Từ tối qua tới giờ, Vương Văn như biến thành một người khác, buổi tối anh ấy cuồng nhiệt đã đành, những biểu hiện ngày hôm nay cũng rất lạ lùng, nhất là khi ở nghĩa địa, anh ấy nối dối mẹ mình thay cho tôi, lại còn nói dối một cách thản nhiên như vậy, trước kia, chỉ cần nói dối là anh ấy sẽ đỏ mặt ngay.
Tôi quay đầu nhìn chăm chú vào Vương Văn, muốn xem rốt cuộc anh lạ ở chỗ nào. Nhưng vừa mới một lát, anh ấy đã cười gian áp sát vào tôi, đẩy tôi ngã lăn lên giường, hỏi: “Bảo bối, có phải chồng em quá đẹp trai, khiến em không cầm lòng được, muốn một lần nữa đúng không?”
Nói xong, anh ấy cúi đầu hôn tôi, bàn tay mang hơi lạnh cũng không chịu để yên. Tối qua tôi đã rất mệt rồi, thấy thế, tôi giật nảy mình, không rảnh nghiên cứu anh ấy không bình thường ở chỗ nào nữa, vội vàng giữ tay anh ấy lại xin tha.
May mà anh ấy chỉ trêu đùa tôi vậy thôi, hôn tôi xong thì đứng lên đi ra ngoài lấy thức ăn vào cho tôi.
Sau khi tôi ăn xong, anh ấy nói có việc phải đi, đến tối sẽ trở lại, bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ấy.
Tôi hỏi anh ấy đi đâu làm gì, bởi vì lạ nước lạ cái, ở nhà anh ấy cũng không được tự nhiên nên tôi muốn anh ấy ở nhà với tôi, hoặc dẫn cả tôi đi cùng.
Kết quả anh ấy chỉ cười bí ẩn, hỏi tôi có muốn lấy anh ấy không, nếu muốn thì phải ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh ấy xử lí mọi chuyện xong xuôi là chúng tôi có thể kết hôn được rồi.
Tôi đã trao thân cho anh, đương nhiên là muốn lấy anh ấy rồi, bèn hỏi xem có phải anh định tới nhà họ hàng để bàn chuyện cưới xin không, nếu như thế thì đúng là tôi đi cùng sẽ không hợp lí cho lắm.
Vương Văn cười cười, không nói thêm gì cả, trước khi đi còn hôn sâu vào trán tôi.
Quá trình ấy diễn ra rất nhanh, trông cũng rất máu me. Sau khi mấy nắm tóc ấy đều đã hóa thành tro, quả phụ họ Vương thở ra một hơi, bảo dân làng lấp kín nấm mộ đó lại, rồi bà ta xoay người đi rời khỏi đó ngay.
Tôi cũng thở phào một cái, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết rồi. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi vấn, rốt cuộc máu trên nấm mộ đó là của ai? Rốt cuộc trên ga giường của Vương Văn có máu hay không?
Trong lòng rối bời, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà ở lại nghĩa địa nữa, kéo Vương Văn về nhà anh ấy.
Sau khi về nhà, tôi vào thẳng phòng ngủ, lúc vén chăn lên, cả người tôi cứng đờ lại.
Không có vết máu.
Ga giường vẫn là cái mà tôi ngủ tối hôm qua, nhưng bên trên lại rất sạch sẽ, không có một vết máu nào, thậm chí còn không có dấu vết gì của việc “yêu”.
Không thể thế được, nếu tối qua tôi quan hệ với Vương Văn trên chiếc giường này thật thì không thể không để lại dấu vết, chẳng lẽ máu trên nấm mộ đó là của tôi sao?
Người mà tôi đã quan hệ tối hôm qua không phải là Vương Văn, mà là thứ gì đó không sạch sẽ à?
Da đầu tôi tê rần lên, còn đang hoảng hồn thì giọng nói của Vương Văn vang lên từ đằng sau tôi: “Sắc mặt em kém thế, có phải đang tìm cái này không?”
Trên tay của Vương Văn là một chiếc ga giường giống hệt với cái trên giường lúc này, trông nó nhăn nhúm vô cùng, chính giữa có một vết máu đỏ sậm.
Trông thấy vết máu ấy, tôi thả lỏng hơn nhiều. Xem ra là tôi nghĩ nhiều quá rồi, vết máu trên nấm mộ ấy không liên quan gì tới tôi, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi. Kể cũng phải, trên thế giới này làm gì có nhiều yêu ma quỷ quái đến vậy, sao tôi lại gặp được chứ!
Thấy sắc mặt tôi dịu đi, Vương Văn cười rồi bước tới ôm eo tôi, giải thích rằng anh ấy có rất nhiều ga giường giống nhau, cái tối hôm qua bẩn rồi, sợ bị mẹ phát hiện nên sáng sớm anh ấy đã thay cái khác.
Tôi gật đầu, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió thế thôi. Nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Từ tối qua tới giờ, Vương Văn như biến thành một người khác, buổi tối anh ấy cuồng nhiệt đã đành, những biểu hiện ngày hôm nay cũng rất lạ lùng, nhất là khi ở nghĩa địa, anh ấy nối dối mẹ mình thay cho tôi, lại còn nói dối một cách thản nhiên như vậy, trước kia, chỉ cần nói dối là anh ấy sẽ đỏ mặt ngay.
Tôi quay đầu nhìn chăm chú vào Vương Văn, muốn xem rốt cuộc anh lạ ở chỗ nào. Nhưng vừa mới một lát, anh ấy đã cười gian áp sát vào tôi, đẩy tôi ngã lăn lên giường, hỏi: “Bảo bối, có phải chồng em quá đẹp trai, khiến em không cầm lòng được, muốn một lần nữa đúng không?”
Nói xong, anh ấy cúi đầu hôn tôi, bàn tay mang hơi lạnh cũng không chịu để yên. Tối qua tôi đã rất mệt rồi, thấy thế, tôi giật nảy mình, không rảnh nghiên cứu anh ấy không bình thường ở chỗ nào nữa, vội vàng giữ tay anh ấy lại xin tha.
May mà anh ấy chỉ trêu đùa tôi vậy thôi, hôn tôi xong thì đứng lên đi ra ngoài lấy thức ăn vào cho tôi.
Sau khi tôi ăn xong, anh ấy nói có việc phải đi, đến tối sẽ trở lại, bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ấy.
Tôi hỏi anh ấy đi đâu làm gì, bởi vì lạ nước lạ cái, ở nhà anh ấy cũng không được tự nhiên nên tôi muốn anh ấy ở nhà với tôi, hoặc dẫn cả tôi đi cùng.
Kết quả anh ấy chỉ cười bí ẩn, hỏi tôi có muốn lấy anh ấy không, nếu muốn thì phải ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh ấy xử lí mọi chuyện xong xuôi là chúng tôi có thể kết hôn được rồi.
Tôi đã trao thân cho anh, đương nhiên là muốn lấy anh ấy rồi, bèn hỏi xem có phải anh định tới nhà họ hàng để bàn chuyện cưới xin không, nếu như thế thì đúng là tôi đi cùng sẽ không hợp lí cho lắm.
Vương Văn cười cười, không nói thêm gì cả, trước khi đi còn hôn sâu vào trán tôi.
/377
|