Quỳnh Lam gõ cửa em gái. Từ lúc Hoàng Kiệt về, đã bốn tiếng đồng hồ Quỳnh My vẫn không tìm gặp cô, tại sao vậy?
- Chị Quỳnh Lam hả? Vào đi!
Quỳnh Lam xô nhẹ cánh cửa, cô ngẩn người nhìn Quỳnh My:
- Em định đi đâu, hả Quỳnh My?
- Em đi phố... có hẹn. Có chuyện gì không?
Quỳnh Lam đứng lặng người một chút ấp úng:
- Còn Hoàng Kiệt?
Quỳnh My nhún vai thản nhiên:
- Anh ấy đã về.
- Không hẹn em khi nào trở lại à?
Quỳnh My đáp dối trá một cách trắng trơn:
- Không. Chị muốn điều gì?
Quỳnh Lam ngồi xuống giường Quỳnh My, chăn nệm bừa bãi, cô rụt rè:
- Chị xin lỗi đã mạo tên em và lấy ảnh của em gửi cho anh Hoàng Kiệt...chị không thể ngờ là Hoàng Kiệt lại về nước mà không báo trước.
Quỳnh My làm vẻ tức giận:
- Chính chị đã gây cho em điều đột ngột khó xử. Nhưng thôi, em bỏ qua và chị cũng đừng dại dột mà ra mặt... cho ê.
Quỳnh Lam chết điếng, cô không ngờ Quỳnh My lại nói như vậy. Lẽ ra cô không nên nói với người chị kém may mắn của mình. Quỳnh My thừa biết, ngoài học đường ra, Quỳnh Lam hoàn toàn sống cô độc, cô thu mình trong vỏ ốc cô đơn của mình vì mặc cảm dị tật xấu xí. Hai chị em đi phố, kẻ theo tán tỉnh bao giờ cũng tán tỉnh Quỳnh My, gã con trai có thể làm tất cả cho Quỳnh My, kể cả việc lau gót giày, nhưng Quỳnh Lam thì không.
Quỳnh My vất thỏi son, Quỳnh Lam ngẩn ngơ.
Chiều nay, Quỳnh My lại dùng son phấn, mà so với tuổi học trò, Quỳnh My không nên dùng. Nhưng chút phấn hồng, chút son môi và đường chì màu đen trên mắt, lại làm Quỳnh My nổi bật và sắc sảo. Một nét đẹp dữ dội, chín mọng và quyến rũ. Quỳnh My khoác vào người chiếc áo đầm màu xanh nõn, tà áo xòe rộng phủ đến gối. Quỳnh Lam quay đi, cô không khỏi ganh tị với em gái, một nhan sắc trẻ trung chết người.
- Em xin phép mẹ chưa? Chừng nào em vể?
- Rồi. Tối về.
Quỳnh My xoay tròn người như cô vũ công thiện nghệ trước tấm gương lớn, cô hài lòng với chính mình hơn bao giờ.
Có tiếng xe đỗ phía trước, Quỳnh My hấp tấp vơ túi xách lên vai:
- Ở nhà đừng chờ cơm em.
Cô chạy biến ra khỏi phòng, Quỳnh Lam bước theo cô, cô tò mò muốn biết Quỳnh My đi với ai.
- Quỳnh My! Cho anh chào mẹ em.
Quỳnh My nũng nịu gắt:
- Mẹ vừa về nhưng lại đi đâu rồi. Mình đi anh!
- Em không mời chị Quỳnh Lam đi chơi cho vui?
- Chị Lam không đi đâu. Chị ấy lụ khụ như bà gì tám mươi ấy.
Quỳnh My cười khúc khích nắm tay Hoàng Kiệt kéo đi. Hoàng Kiệt bồi hồi. Chiều nay, Quỳnh My đẹp quá! Đẹp hơn phút giây đầu tiên anh gặp. Bất giác, Hoàng Kiệt siết nhẹ tay Quỳnh My.
Họ đã đi. Chiếc BMW bóng lộn màu sữa đục mang hai con người giai nhân – tài tử đi. Họ thân mật nhau quá, tay trong tay. Quỳnh Lam đứng gục mặt sau cánh màn gió. Tiếng nấc cô không kìm nén bật ra cửa miệng. Cô quay đầu chạy về phòng mình, ngã lên giường khóc nức nở.
- Chị Quỳnh Lam hả? Vào đi!
Quỳnh Lam xô nhẹ cánh cửa, cô ngẩn người nhìn Quỳnh My:
- Em định đi đâu, hả Quỳnh My?
- Em đi phố... có hẹn. Có chuyện gì không?
Quỳnh Lam đứng lặng người một chút ấp úng:
- Còn Hoàng Kiệt?
Quỳnh My nhún vai thản nhiên:
- Anh ấy đã về.
- Không hẹn em khi nào trở lại à?
Quỳnh My đáp dối trá một cách trắng trơn:
- Không. Chị muốn điều gì?
Quỳnh Lam ngồi xuống giường Quỳnh My, chăn nệm bừa bãi, cô rụt rè:
- Chị xin lỗi đã mạo tên em và lấy ảnh của em gửi cho anh Hoàng Kiệt...chị không thể ngờ là Hoàng Kiệt lại về nước mà không báo trước.
Quỳnh My làm vẻ tức giận:
- Chính chị đã gây cho em điều đột ngột khó xử. Nhưng thôi, em bỏ qua và chị cũng đừng dại dột mà ra mặt... cho ê.
Quỳnh Lam chết điếng, cô không ngờ Quỳnh My lại nói như vậy. Lẽ ra cô không nên nói với người chị kém may mắn của mình. Quỳnh My thừa biết, ngoài học đường ra, Quỳnh Lam hoàn toàn sống cô độc, cô thu mình trong vỏ ốc cô đơn của mình vì mặc cảm dị tật xấu xí. Hai chị em đi phố, kẻ theo tán tỉnh bao giờ cũng tán tỉnh Quỳnh My, gã con trai có thể làm tất cả cho Quỳnh My, kể cả việc lau gót giày, nhưng Quỳnh Lam thì không.
Quỳnh My vất thỏi son, Quỳnh Lam ngẩn ngơ.
Chiều nay, Quỳnh My lại dùng son phấn, mà so với tuổi học trò, Quỳnh My không nên dùng. Nhưng chút phấn hồng, chút son môi và đường chì màu đen trên mắt, lại làm Quỳnh My nổi bật và sắc sảo. Một nét đẹp dữ dội, chín mọng và quyến rũ. Quỳnh My khoác vào người chiếc áo đầm màu xanh nõn, tà áo xòe rộng phủ đến gối. Quỳnh Lam quay đi, cô không khỏi ganh tị với em gái, một nhan sắc trẻ trung chết người.
- Em xin phép mẹ chưa? Chừng nào em vể?
- Rồi. Tối về.
Quỳnh My xoay tròn người như cô vũ công thiện nghệ trước tấm gương lớn, cô hài lòng với chính mình hơn bao giờ.
Có tiếng xe đỗ phía trước, Quỳnh My hấp tấp vơ túi xách lên vai:
- Ở nhà đừng chờ cơm em.
Cô chạy biến ra khỏi phòng, Quỳnh Lam bước theo cô, cô tò mò muốn biết Quỳnh My đi với ai.
- Quỳnh My! Cho anh chào mẹ em.
Quỳnh My nũng nịu gắt:
- Mẹ vừa về nhưng lại đi đâu rồi. Mình đi anh!
- Em không mời chị Quỳnh Lam đi chơi cho vui?
- Chị Lam không đi đâu. Chị ấy lụ khụ như bà gì tám mươi ấy.
Quỳnh My cười khúc khích nắm tay Hoàng Kiệt kéo đi. Hoàng Kiệt bồi hồi. Chiều nay, Quỳnh My đẹp quá! Đẹp hơn phút giây đầu tiên anh gặp. Bất giác, Hoàng Kiệt siết nhẹ tay Quỳnh My.
Họ đã đi. Chiếc BMW bóng lộn màu sữa đục mang hai con người giai nhân – tài tử đi. Họ thân mật nhau quá, tay trong tay. Quỳnh Lam đứng gục mặt sau cánh màn gió. Tiếng nấc cô không kìm nén bật ra cửa miệng. Cô quay đầu chạy về phòng mình, ngã lên giường khóc nức nở.
/6
|