Người đến người đi sân bay đón người, muôn hình muôn vẻ mấy chiếc xe chạy qua chạy lai, nhưng không có một chiếc quen thuộc màu đen dáng vẻ khí phách oai phong.
Thi Thi, xảy ra chuyện gì? Tống Trọng Hạo nhìn thấy Tô Thi Thi đang nhìn chằm chằm đến khoảng trống ở mặt đường ngẩn người, đi tới đẩy một phen bờ vai cô, cười hỏi.
Tô Thi Thi lúc này mới phản ứng kịp, quay đầu cười cười với anh ta: Không có việc gì, chúng ta đi bên kia đón xe.
Không biết trong lòng là nhẹ nhàng thở ra, hay vẫn lại là thất vọng càng nhiều một chút, Tô Thi Thi không biết Bùi Dịch tại sao đột nhiên biến mất.
Đợi cho lúc cô lên taxi, trong di động mới có tin nhắn tiến vào, là Bùi Dịch gửi đến.
Có việc đi trước rồi.
Chỉ có ngắn ngủn năm chữ, không có cái giải thích gì khác. Tô Thi Thi trong lòng ít nhiều lại vẫn là có chút phiền muộn, nhưng là thấy người bên cạnh líu ríu, hết sức hưng phấn - Tống Trọng Hạo, trong lòng có chút phiền muộn gì đó rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Hai năm không trở về, nơi này lại vẫn không thay đổi gì nhiều. Tống Trọng Hạo ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài cảnh vật đường phố quen thuộc, nhịn không được cảm thán nói.
Tô Thi Thi mắt trợn trắng, dở khóc dở cười nói: Mới 2 năm mà thôi, cũng không phải 20 năm, anh cho là có thể thay đổi được bao nhiêu chứ? Bất quá không biết những khu vực xung quanh trường học có hay không thay đổi, lần trước nghe các học sinh nói, nơi đó tựa hồ so với trước kia càng phồn hoa hơn rồi.
Chỉ cần cửa tiệm bán mì vịt kia còn là được. Tống Trọng Hạo vừa nói tới mì vịt, liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Nơi đó là quán ăn rất nổi tiếng, có rất nhiều đồng học mỗi lần trở về đều ghé đến cửa tiệm kia ăn một trận cho thỏa thích.
Ở nước ngoài chẳng lẽ cũng chưa cơm ăn sao? Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh ta: Lần này trở về lại vẫn tính toán ra ngoài sao?
Tống Trọng Hạo nhíu mày nói: Bên đó đều là cơm Tây, làm sao có đồ ăn Trung Quốc chúng ta, mà có cũng ăn ngon sao? Bất quá trái lại không định dfi nữa, tính toán tìm một công ty trước làm ổn định, hoặc là chính mình gây dựng sự nghiệp đi.
Gây dựng sự nghiệp thật tốt. Tô Thi Thi trong mắt sáng lên, cô vẫn đã nghĩ chính mình gây dựng sự nghiệp, chỉ là không có cơ hội, nghĩ nghĩ nói: Em đang định đi Xây dựng Tiệp Khắc nhận lời mời phỏng vấn, chỉ tiếc cái kia người phỏng vấn quá khủng bố, đã bị đuổi ra tới hai lần, ngày mai nếu là lại không thành công, phỏng chừng đời này đều đã cùng Xây dựng Tiệp Khắc vô duyên rồi.
Tống Trọng Hạo như là đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên nói: Người kia hẳn không là Diêu Thanh Uyển đi?
Tô Thi Thi nghĩ một chút nói: Hình như là họ Diêu, mặc quần áo công sở nghiêm túc bộ dáng, giống như bà cô già khó tính. Cô nói xong làm một cái mặt quỷ, đối vị nữ khảo phỏng vấn kia ấn tượng khắc sâu.
Đây là cô lần đầu tiên nhìn thấy có người phụ nữ nghiêm khắc như vậy.
Tống Trọng Hạo ném cho cô một bộ dáng an ủi như có như không: Nén bi thương đi, người ta đều gọi cô ấy là quản lí ma quỉ, em sau này liệu mà sống.
Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ nói: Có thể hay không được nhận vào vẫn lại là một vấn đề!
Chưa gì đã nản rồi sao? Tống Trọng Hạo đẩy đẩy cô, Tiểu sư muội luôn được mọi người khen là thiên tài của tôi ơi, nếu phỏng vấn lần sau không muốn đi nữa cũng tốt, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Tống Trọng Hạo, mỗi lần cùng với anh, cô liền cảm thấy được đặc biệt thoải mái.
Hai người rất nhanh liền đến quán mì vịt bên ngoài trường học. Tống Trọng Hạo cảm động hai tay tạo thành chữ thập, thâm sâu nói: Không tồi quán ăn này vẫn còn mở cửa, bằng không anh cảm giác anb trong vòng 3 ngày đều đã không muốn ăn cơm rồi.
Xem đem anh kích động rồi. Tô Thi Thi lời tuy như thế nói, nhưng là miệng vẫn lại là nhịn không được nuốt nước miếng.
Trong quán vẫn như trước kia náo nhiệt, không còn chỗ ngồi, Tô Thi Thi bọn họ đợi hơn nửa giờ mới có chỗ ngồi.
Tống Trọng Hạo lấy tay quạt gió, sau đó tay cần thực đơn bắt đầu chọn món nào là đùi vịt, gan vịt, mì trộn... gọi một tràn đã 4. 5 món
Sư huynh, anh kiềm chế chút đi, bằng không như thế này sẽ bị người ta đuổi giết mất. Tô Thi Thi nhất bả túm lấy thực đơn trong tay Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng nói.
Không thấy được bên ngoài cửa học sinh đang đứng đợi đều dùng ánh mắt muốn giết người nhìn bọn họ bày một bàn đầy đồ ăn sao?
Mà quán ăn bày, mỗi ngày cung ứng thức ăn là có hạn, nếu ai gọi quá nhiều ăn không hết, sau này đừng mong quay lại chỗ này, phỏng chừng sẽ bị cự tuyệt tiếp đãi.
Tống Trọng Hạo vỗ vỗ bao tử: Ang hiện tại có thể nuốt trôi đầu một con trâu.
Phốc... Bên cạnh mấy bàn truyền đến tiếng cười, có người trực tiếp xóa liễu khí, gục xuống bàn ho khan khởi lai.
Tô Thi Thi bụm mặt, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.
Hai năm không gắp, Tống Trọng Hạo cái con người quái đản này, càng ngày độ điên càng nặng rồi
May mắn sau khi mì vịt được đưa lên, Tống Trọng Hạo không nói chuyện linh tinh nữa, cuối đầu ra sức ăn.
Tô Thi Thi múc một chén nhỏ, nếm một chút, nháy mắt nheo lại mi mắt. Cái này vừa vào miệng là tan ra, mang theo 10 phần hương vị nước canh vịt cực ngon, mới nếm thử khiến cho đầu lưỡi nhịn không được cuốn lại.
Tư vị kia thật sự là quá mỹ diệu rồi.
Thi Thi, sau khi ăn xong chúng ta đi trường học tản bộ đi, anh gần đây có ý nghĩ, muốn làm ra một công trình vĩ đại trong sự nghiệp thiết kế của mình, nhưng vẫn chưa có linh cảm gì cả, có lẽ về trường học đi dạo, có thể kích phát điểm linh cảm.
Lúc ăn Tống Trọng Hạo đột nhiên ngẩng đầu, đối với Tô Thi Thi nói.
Tô Thi Thi gật đầu cười nói: Được ạ, dù sao em hôm nay cũng không có việc gì làm.
Ngay lúc cô còn đang nói mobile phone đột nhiên vang lên, cô lấy ra vừa thấy, tâm mạnh nhảy một phen.
Là Bùi Dịch.
Vâng?
Cho em nửa giờ, về nhà, nếu không hậu quả tự chịu. Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Bùi Dịch lạnh như băng.
Tô Thi Thi nhướng mày, ngữ khí liền có chút không vui trở lại: Ngại quá, tôi bây giờ còn có việc.
Tô Thi Thi, tôi có phải hay không cho em quá nhiều tự do, cho nên em đã quên chính mình là ai? Người nào đưa cho em cái quyền được phép cự tuyệt tôi? Lời Bùi Dịch nói ra toàn là băng lãnh ngoan độc, giống như một cây đao cắm thẳng vào trong thân thể Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi sắc mặt liền trắng đi vài phần, quả đấm hung hăng nắm chặt. Trong lòng có càn thêm tức giận, không biết là vì thương tâm vẫn lại là tức giận.
Anh chưa từng có dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô. Lúc đưa cô tới sân bay còn rất tốt mà, sao bây giờ đột nhiên như vậy, rốt cục trong lúc đó là xảy ra chuyện gì?
Ủy khuất, phẫn nộ, Tô Thi Thi thiếu chút nữa liền chửi ầm lên. Nhưng là nhìn đến một bên vẻ mặt quan tâm nhìn cô của Tống Trọng Hạo, cô yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở vào, đối với điện thoại lãnh đạm nói một tiếng Tôi biết rõ.
Sau đó liền cúp điện thoại.
Xảy ra chuyện gì? Tống Trọng Hạo tuy nhiên không nghe rõ nội dung của cuộc điện thoại, nhưng là xem sắc mặt Tô Thi Thi sau khi tiếp điện thoại xong liền rất xấu, nhịn không được có chút lo lắng.
Tô Thi Thi lắc đầu nói: Một người bệnh thần kinh đột nhiên lên cơn. Sư huynh, thật ngại quá..., hôm nay không thể cùng anh đi dạo trường học, chúng ta hôm nào hẹn lại cùng đi được không?
Bệnh thần kinh? Tống Trọng Hạo nghi hoặc nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái nguyên cớ, điểm gật đầu nói, Được hôm nào gắp lại, anh mới về vẫn chưa quen múi giờ ở đây, vừa lúc cũng mệt nhọc.
Tô Thi Thi cùng anh tách ra sau đó hướng thẳng đến trang viên Đoàn gia trở về.
Lúctrở lại biệt thự, ngoài ý muốn nhìn đến Bùi Dịch đanv ở trong biệt thự.
Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, sau đó liền kéo tiểu rương hành lí, cầm lấy laptop ở trên bàn trà, xoay người hướng lên lầu di tới.
Bùi Dịch nhìn bộ dáng Tô Thi Thi xoay người rời đi, trong đầu không biết sao vậy, bỗng nhiên hiện ra một nữ nhân khác kéo hành lý quyết liệt tuyệt tình rời đi.
Nữ nhân kia sau khi rời khỏi, không còn có xuất hiện nữa. Đến bây giờ, Bùi Dịch lại vẫn hoài nghi Trạm Dẫn Lan có phải hay không thật sự đã chết.
Ầm!
Cái chén hung hăng bị đập bể trên mặt đất, nháy mắt bể thành nhiều mảnh nhỏ.
Bùi Dịch đứng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua cái chén trên mặt đất bị anh đập nát, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi đang muốn vào đi vào cửa phòng, đột nhiên nghe đến dưới lầu truyền đến âm thanh cái chén vỡ tan, trong lòng chấn động mạnh một cái.
Cô theo bản năng xiết chặt quả đấm, hốc mắt có chút cay cay, trong lòng là vô tận ủy khuất.
Cô rõ ràng cái gì đều không có làm, người đàn ông này sao lại đột nhiên phát giận.
Cô căm giận mở cửa phòng, đi vào trong phòng, đang định đi tắm rửa một cái, đột nhiên nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động.
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn lại là đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện chiếc xe Cayenne của Bùi Dịch đậu lúc nãy, bây giờ liền tự mình lái xe rời khỏi biệt thự.
Hỗn đản! Tô Thi Thi oán hận đập cửa sổ một cái, nước mắt không kìm chế được cứ thế chảy ra
Thi Thi, xảy ra chuyện gì? Tống Trọng Hạo nhìn thấy Tô Thi Thi đang nhìn chằm chằm đến khoảng trống ở mặt đường ngẩn người, đi tới đẩy một phen bờ vai cô, cười hỏi.
Tô Thi Thi lúc này mới phản ứng kịp, quay đầu cười cười với anh ta: Không có việc gì, chúng ta đi bên kia đón xe.
Không biết trong lòng là nhẹ nhàng thở ra, hay vẫn lại là thất vọng càng nhiều một chút, Tô Thi Thi không biết Bùi Dịch tại sao đột nhiên biến mất.
Đợi cho lúc cô lên taxi, trong di động mới có tin nhắn tiến vào, là Bùi Dịch gửi đến.
Có việc đi trước rồi.
Chỉ có ngắn ngủn năm chữ, không có cái giải thích gì khác. Tô Thi Thi trong lòng ít nhiều lại vẫn là có chút phiền muộn, nhưng là thấy người bên cạnh líu ríu, hết sức hưng phấn - Tống Trọng Hạo, trong lòng có chút phiền muộn gì đó rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
Hai năm không trở về, nơi này lại vẫn không thay đổi gì nhiều. Tống Trọng Hạo ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài cảnh vật đường phố quen thuộc, nhịn không được cảm thán nói.
Tô Thi Thi mắt trợn trắng, dở khóc dở cười nói: Mới 2 năm mà thôi, cũng không phải 20 năm, anh cho là có thể thay đổi được bao nhiêu chứ? Bất quá không biết những khu vực xung quanh trường học có hay không thay đổi, lần trước nghe các học sinh nói, nơi đó tựa hồ so với trước kia càng phồn hoa hơn rồi.
Chỉ cần cửa tiệm bán mì vịt kia còn là được. Tống Trọng Hạo vừa nói tới mì vịt, liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Nơi đó là quán ăn rất nổi tiếng, có rất nhiều đồng học mỗi lần trở về đều ghé đến cửa tiệm kia ăn một trận cho thỏa thích.
Ở nước ngoài chẳng lẽ cũng chưa cơm ăn sao? Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh ta: Lần này trở về lại vẫn tính toán ra ngoài sao?
Tống Trọng Hạo nhíu mày nói: Bên đó đều là cơm Tây, làm sao có đồ ăn Trung Quốc chúng ta, mà có cũng ăn ngon sao? Bất quá trái lại không định dfi nữa, tính toán tìm một công ty trước làm ổn định, hoặc là chính mình gây dựng sự nghiệp đi.
Gây dựng sự nghiệp thật tốt. Tô Thi Thi trong mắt sáng lên, cô vẫn đã nghĩ chính mình gây dựng sự nghiệp, chỉ là không có cơ hội, nghĩ nghĩ nói: Em đang định đi Xây dựng Tiệp Khắc nhận lời mời phỏng vấn, chỉ tiếc cái kia người phỏng vấn quá khủng bố, đã bị đuổi ra tới hai lần, ngày mai nếu là lại không thành công, phỏng chừng đời này đều đã cùng Xây dựng Tiệp Khắc vô duyên rồi.
Tống Trọng Hạo như là đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên nói: Người kia hẳn không là Diêu Thanh Uyển đi?
Tô Thi Thi nghĩ một chút nói: Hình như là họ Diêu, mặc quần áo công sở nghiêm túc bộ dáng, giống như bà cô già khó tính. Cô nói xong làm một cái mặt quỷ, đối vị nữ khảo phỏng vấn kia ấn tượng khắc sâu.
Đây là cô lần đầu tiên nhìn thấy có người phụ nữ nghiêm khắc như vậy.
Tống Trọng Hạo ném cho cô một bộ dáng an ủi như có như không: Nén bi thương đi, người ta đều gọi cô ấy là quản lí ma quỉ, em sau này liệu mà sống.
Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ nói: Có thể hay không được nhận vào vẫn lại là một vấn đề!
Chưa gì đã nản rồi sao? Tống Trọng Hạo đẩy đẩy cô, Tiểu sư muội luôn được mọi người khen là thiên tài của tôi ơi, nếu phỏng vấn lần sau không muốn đi nữa cũng tốt, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Tống Trọng Hạo, mỗi lần cùng với anh, cô liền cảm thấy được đặc biệt thoải mái.
Hai người rất nhanh liền đến quán mì vịt bên ngoài trường học. Tống Trọng Hạo cảm động hai tay tạo thành chữ thập, thâm sâu nói: Không tồi quán ăn này vẫn còn mở cửa, bằng không anh cảm giác anb trong vòng 3 ngày đều đã không muốn ăn cơm rồi.
Xem đem anh kích động rồi. Tô Thi Thi lời tuy như thế nói, nhưng là miệng vẫn lại là nhịn không được nuốt nước miếng.
Trong quán vẫn như trước kia náo nhiệt, không còn chỗ ngồi, Tô Thi Thi bọn họ đợi hơn nửa giờ mới có chỗ ngồi.
Tống Trọng Hạo lấy tay quạt gió, sau đó tay cần thực đơn bắt đầu chọn món nào là đùi vịt, gan vịt, mì trộn... gọi một tràn đã 4. 5 món
Sư huynh, anh kiềm chế chút đi, bằng không như thế này sẽ bị người ta đuổi giết mất. Tô Thi Thi nhất bả túm lấy thực đơn trong tay Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng nói.
Không thấy được bên ngoài cửa học sinh đang đứng đợi đều dùng ánh mắt muốn giết người nhìn bọn họ bày một bàn đầy đồ ăn sao?
Mà quán ăn bày, mỗi ngày cung ứng thức ăn là có hạn, nếu ai gọi quá nhiều ăn không hết, sau này đừng mong quay lại chỗ này, phỏng chừng sẽ bị cự tuyệt tiếp đãi.
Tống Trọng Hạo vỗ vỗ bao tử: Ang hiện tại có thể nuốt trôi đầu một con trâu.
Phốc... Bên cạnh mấy bàn truyền đến tiếng cười, có người trực tiếp xóa liễu khí, gục xuống bàn ho khan khởi lai.
Tô Thi Thi bụm mặt, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.
Hai năm không gắp, Tống Trọng Hạo cái con người quái đản này, càng ngày độ điên càng nặng rồi
May mắn sau khi mì vịt được đưa lên, Tống Trọng Hạo không nói chuyện linh tinh nữa, cuối đầu ra sức ăn.
Tô Thi Thi múc một chén nhỏ, nếm một chút, nháy mắt nheo lại mi mắt. Cái này vừa vào miệng là tan ra, mang theo 10 phần hương vị nước canh vịt cực ngon, mới nếm thử khiến cho đầu lưỡi nhịn không được cuốn lại.
Tư vị kia thật sự là quá mỹ diệu rồi.
Thi Thi, sau khi ăn xong chúng ta đi trường học tản bộ đi, anh gần đây có ý nghĩ, muốn làm ra một công trình vĩ đại trong sự nghiệp thiết kế của mình, nhưng vẫn chưa có linh cảm gì cả, có lẽ về trường học đi dạo, có thể kích phát điểm linh cảm.
Lúc ăn Tống Trọng Hạo đột nhiên ngẩng đầu, đối với Tô Thi Thi nói.
Tô Thi Thi gật đầu cười nói: Được ạ, dù sao em hôm nay cũng không có việc gì làm.
Ngay lúc cô còn đang nói mobile phone đột nhiên vang lên, cô lấy ra vừa thấy, tâm mạnh nhảy một phen.
Là Bùi Dịch.
Vâng?
Cho em nửa giờ, về nhà, nếu không hậu quả tự chịu. Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Bùi Dịch lạnh như băng.
Tô Thi Thi nhướng mày, ngữ khí liền có chút không vui trở lại: Ngại quá, tôi bây giờ còn có việc.
Tô Thi Thi, tôi có phải hay không cho em quá nhiều tự do, cho nên em đã quên chính mình là ai? Người nào đưa cho em cái quyền được phép cự tuyệt tôi? Lời Bùi Dịch nói ra toàn là băng lãnh ngoan độc, giống như một cây đao cắm thẳng vào trong thân thể Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi sắc mặt liền trắng đi vài phần, quả đấm hung hăng nắm chặt. Trong lòng có càn thêm tức giận, không biết là vì thương tâm vẫn lại là tức giận.
Anh chưa từng có dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô. Lúc đưa cô tới sân bay còn rất tốt mà, sao bây giờ đột nhiên như vậy, rốt cục trong lúc đó là xảy ra chuyện gì?
Ủy khuất, phẫn nộ, Tô Thi Thi thiếu chút nữa liền chửi ầm lên. Nhưng là nhìn đến một bên vẻ mặt quan tâm nhìn cô của Tống Trọng Hạo, cô yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở vào, đối với điện thoại lãnh đạm nói một tiếng Tôi biết rõ.
Sau đó liền cúp điện thoại.
Xảy ra chuyện gì? Tống Trọng Hạo tuy nhiên không nghe rõ nội dung của cuộc điện thoại, nhưng là xem sắc mặt Tô Thi Thi sau khi tiếp điện thoại xong liền rất xấu, nhịn không được có chút lo lắng.
Tô Thi Thi lắc đầu nói: Một người bệnh thần kinh đột nhiên lên cơn. Sư huynh, thật ngại quá..., hôm nay không thể cùng anh đi dạo trường học, chúng ta hôm nào hẹn lại cùng đi được không?
Bệnh thần kinh? Tống Trọng Hạo nghi hoặc nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái nguyên cớ, điểm gật đầu nói, Được hôm nào gắp lại, anh mới về vẫn chưa quen múi giờ ở đây, vừa lúc cũng mệt nhọc.
Tô Thi Thi cùng anh tách ra sau đó hướng thẳng đến trang viên Đoàn gia trở về.
Lúctrở lại biệt thự, ngoài ý muốn nhìn đến Bùi Dịch đanv ở trong biệt thự.
Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, sau đó liền kéo tiểu rương hành lí, cầm lấy laptop ở trên bàn trà, xoay người hướng lên lầu di tới.
Bùi Dịch nhìn bộ dáng Tô Thi Thi xoay người rời đi, trong đầu không biết sao vậy, bỗng nhiên hiện ra một nữ nhân khác kéo hành lý quyết liệt tuyệt tình rời đi.
Nữ nhân kia sau khi rời khỏi, không còn có xuất hiện nữa. Đến bây giờ, Bùi Dịch lại vẫn hoài nghi Trạm Dẫn Lan có phải hay không thật sự đã chết.
Ầm!
Cái chén hung hăng bị đập bể trên mặt đất, nháy mắt bể thành nhiều mảnh nhỏ.
Bùi Dịch đứng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua cái chén trên mặt đất bị anh đập nát, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi đang muốn vào đi vào cửa phòng, đột nhiên nghe đến dưới lầu truyền đến âm thanh cái chén vỡ tan, trong lòng chấn động mạnh một cái.
Cô theo bản năng xiết chặt quả đấm, hốc mắt có chút cay cay, trong lòng là vô tận ủy khuất.
Cô rõ ràng cái gì đều không có làm, người đàn ông này sao lại đột nhiên phát giận.
Cô căm giận mở cửa phòng, đi vào trong phòng, đang định đi tắm rửa một cái, đột nhiên nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động.
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn lại là đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện chiếc xe Cayenne của Bùi Dịch đậu lúc nãy, bây giờ liền tự mình lái xe rời khỏi biệt thự.
Hỗn đản! Tô Thi Thi oán hận đập cửa sổ một cái, nước mắt không kìm chế được cứ thế chảy ra
/771
|