Trong phòng khách một trận lặng im.
Phương Mẫn Chi là nói thẳng, khí thế bức người nói: Nếu sinh không được, tôi đây muốn hỏi một chút, các người định làm như thế nào? Tần gia tôi, là không có khả năng chặt đứt hương khói!
Mẹ, Tần gia cũng không phải chỉ có một con trai là con...
Con ngậm miệng! Phương Mẫn Chi trong lòng tức giận mười phần.
Cái này không tốt, liền không thể để cho bà thể hiện uy phong của mẹ chồng sao? Bà nói một câu nó chỉnh một câu, tức chết bà rồi!
Tần Phong nhìn đến mẹ mình mặt đều nhanh tái rồi, sáng suốt ngậm miệng lại.
Về vấn đề sinh con này, hiện giờ là tử huyệt của Ôn Ngọc.
Cô cứng người ngồi ở trên ghế, mím môi, một câu đều đã nói không nên lời.
Vừa rồi cô quả thật không có nghe ra Phương Mẫn Chi là đang nhằm vào chính mình. Nhưng giờ phút này, liền tính cô có phản ứng trì độn, cũng đã nhìn ra.
Con... Con khả năng, thật sự sinh không được rồi. Giọng Ôn Ngọc nhỏ như như ruồi muỗi vo ve, nhưng trong phòng khách cực kỳ an tĩnh, lại có vẻ rõ ràng như thế.
Tần Phong đau lòng cực kỳ, kéo tay cô đã muốn đi.
Tần Phong. Ôn Ngọc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hướng Phương Mẫn Chi, thật sự nói: Mặc kệ có thể sinh ra con hay không, con đã đồng ý với Tần Phong, con hẳn không lại rời khỏi anh anh ấy. Cho nên hôm nay mặc kệ người nói cái gì, con đều sẽ không rời khỏi anh ấy.
Cho nên, cô là có thể không để ý trách nhiệm của nó, để cho nó không có con sao? Mà còn, cô đây là thái độ nên có đối với trưởng bối? Cha cô chính là như thế này dạy cô?
Con... Ôn Ngọc mặt liền trắng. Cô nghe không hiểu Phương Mẫn Chi là đang cố tình gây sự, cô là thật cảm thấy được bà nói đúng.
Cô quên cha cô dạy bảo, quên người trước mặt này là mẹ của Tần Phong. Cô, giống như thật sự quá ích kỷ rồi.
Mẹ, người đủ...
Tần Phong cái chữ Rồi. kia còn chưa nói xong, phía sau cửa bỗng nhiên truyền đến một trận gầm thét.
Gia giáo của con gái tôi có vấn đề gì sao? Bà có gia giáo, bà cứ như vậy nói bạn gái con trai của bà mang về sao? Không thể sinh thì đã làm sao? Là ai để cho con bé phải sinh non? Con trai của bà làm, dựa vào cái gì để cho con gái của tôi một mình gánh chịu?
Cha!
Bác trai!
Ôn Ngọc cùng Tần Phong đồng thời đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất hiện này, hai người đều đã lờ mờ rồi.
Cái lão già ngang ngược này làm sao có thể xuất hiện tại nơi này!
Xong rồi. Tần Phong cùng Ôn Ngọc đối mắt nhìn nhau một cái, trái phải nhìn lướt qua, nhớ lại xem có chỗ nào có thể trốn.
Ôn Ngọc, con lại đây cho ta! Cha Ôn, Ôn Hòa Ngôn đi vào trong vài bước, đứng cách Ôn Ngọc bọn họ ba thước quát.
Cha...... Con... Con đau bụng, đi không nổi. Ôn Ngọc bị dọa đến hệ thần kinh đau bụng, là thật đi không nổi.
Cô chẳng qua cùng cha cô gửi tin tức báo một tiếng nói hôm nay muốn đến gặp cha mẹ Tần Phong, cha cô làm sao có thể cùng chạy đến rồi!
Bảo an nhà Tần Phong đều là ăn không ngồi rồi à? Như thế nào cũng không biết thông báo bọn họ một tiếng. Như vậy, bọn họ ít nhất còn có thể chạy trốn.
Tần Phong, làm sao bây giờ? Ôn Ngọc lặng lẽ lôi kéo tay áo Tần Phong, đều nhanh khóc.
Tần Phong khóe miệng giật giật hai lần, cũng là khóc không ra nước mắt.
Có thể làm sao? Dù sao cũng không thể thực chạy đi? Vậy anh về sau lại vẫn muốn tiến vào nhà Lão Trượng Nhân này nữa hay không?
Cha mẹ, con giới thiệu cho các người một phen, vị này chính là cha của Ngọc...
Giới thiệu cái gì! Ôn Ngọc, con đi qua đây cho lão tử! Ôn Hòa Ngôn thở phì phì trừng mắt nhìn Ôn Ngọc, một bộ dạng có nếu còn không đi qua liền muốn đem cô chém chết.
Thông gia, có chuyện gì từ từ nói. Phản ứng kịp cha Tần lập tức vui vẻ đi lên nghênh đón, đồng thời âm thầm liến mắt ra hiệu nhìn vợ mình một cái.
Bà muốn ra oai phủ đầu, hiện tại tốt rồi, nhìn bà như thế nào xong việc!
Phương Mẫn Chi quả thực sắp nội thương.
Xú tiểu tử, lão trượng nhân đến đây vậy mà không nói một tiếng với ta, trở về không lấy được vợ chúng ta cũng mặc kệ!
Bà đã sớm nghe nói lão nhân Ôn gia mở trang trại ngựa này đặc biệt khó trị, lần này thật muốn đau đầu rồi.
Ai là thông gia với các người! Ôn Ngọc, con không có nghe đến sao? Nếu còn không đi qua đây lão tử liền động thủ rồi! Ôn Hòa Ngôn vừa nói một bên xắn tay áo. Bác trai, người đừng dọa đến cô ấy. Mấy ngày nay mới vừa yên ổn lại một chút. Tần Phong vội vàng nói.
Ôn Hòa Ngôn vừa nghe, lập tức không dám xằng bậy rồi.
Ôn Ngọc vẻ mặt lờ mờ: Cái gì yên?
Không nghĩ muốn bị cha em đánh liền ngậm miệng. Tần Phong nhỏ giọng nói.
Anh còn không có nói cho cô biết, trước vì ổn định cha cô, anh bất đắc dĩ đem hồ sơ bệnh án của bác sĩ Vương ghi chép cho cô đưa đến.
Ôn Ngọc gật đầu, bày tỏ nhất định ngoan ngoãn phối hợp.
Cha mẹ Tần lúc này cũng không rảnh đi quản bệnh hay không gì gì đó, chỉ nghĩ muốn trước trấn an thông gia.
Nhưng bọn họ xem nhẹ sự ngang ngược của lão trượng nhân Ôn gia kia một người mười phần tính tình nóng nảy, không thể đối với con gái phát hỏa, vậy cũng chỉ có thể chuyển dời mục tiêu công kích.
Tần phu nhân, bà vừa rồi nói con gái của tôi gia giáo không tốt phải không? Vậy tôi nên cùng bà hảo hảo tính một món nợ. Con gái cưng nhà tôi ở bên con trai nhà các người thời điểm, đúng là hoàng hoa khuê nữ. Tôi đau khổ cay đắng muôi con bé hai mươi mấy năm, con trai các vị dụ dỗ, không rên một tiếng liền cho bắt mất rồi.
Phương Mẫn Chi sắc mặt cứng đờ, chính đang muốn phản kích, lại nghe Ôn Hòa Ngôn nói ra như súng đại bác liên hồi nả tới.
Con trai của vị trước khi ở bên con gái tôi từng có mấy người bạn gái chúng tôi liền không đếm, vậy mà khi cậu ta cùng con gái của tôi bên nhau về sau, vậy mà lại vẫn đi trêu chọc đàn ông! Bị người ta xem như truyện cười cũng không phải là con trai của các vị, là con gái của tôi!
Cha, cái kia là hiểu lầm...
Con ngậm miệng! Ôn Hòa Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với Ôn Ngọc một cái, quay đầu nhìn chằm chằm Phương Mẫn Chi nói, Con gái của tôi không thể sinh thì có làm sao? Con bé làm sai cái gì sao? Con bé là ngay từ đầu liền không có thể sinh sao? Bà như thế nào không nói, chuyện này là vì con trai của các người trước kia làm bậy quá nhiều, toàn bộ đều đã báo ứng đến trên thân con cái rồi!
Ông... Ông làm sao có thể nói như vậy! Phương Mẫn Chi lúc này thật có chút tức giận.
Trước bà chỉ là nghĩ muốn hù dọa Ôn Ngọc một chút, cho nên nói chuyện có vẻ nghiêm trọng một chút. Mà lúc này nghe được ông thông gia nói những lời này, tính tình của bà là triệt để nổi lên rồi.
Ôn Hòa Ngôn thấy bà một bộ dạng tính toán tranh cãi ầm ĩ, hừ lạnh nói: Như thế nào, tôi nói như vậy bà liền không vui, vậy bà mới vừa nói Quân nhi nhà chúng tôi như vậy, thân làm cha con bé như tôi càng không vui à!
Chẳng lẽ tôi vừa rồi nói sai sao? Con tôi đối với con gái nhà ông thật lòng thật dạ yêu thương, cô ta không thích cái gì liền thay đổi cái đó. Còn con gái ông gặp phải chút chuyện liền phủi mông chạy lấy người. Chẳng lẽ là tôi cầu cô ta vứt bỏ con tôi?
Vậy là do con trai bà quá vô dụng. Con gái cưng của tôi lúc ở bên cạnh tôi thời điểm, từng xảy ra qua loại chuyện này sao?
Ông có thể so sánh sao?
...
Tần Phong, nhà anh có thuốc hạ huyết áp hay không? Ôn Ngọc nhìn hai vị lão nhân tranh cãi gay gắt bên kia, lặng lẽ lôi kéo Tần Phong.
Tần Phong xoa xoa mi tâm: Liền ở bên trong ngăn tủ kia. Nếu không, chúng ta vẫn lại là ngày mai trở lại đi?
Mang ta cùng đi đi. Cha Tần không biết từ khi nào thì vụng trộm chạy đến bên cạnh bọn họ nhỏ giọng nói.
Cha, người cũng không khuyên mẹ một chút. Tần Phong mắt liếc cha mình.
Cha Tần có khổ khó nói: Mẹ con đang thời mãn kinh tính khí táo bạo con cũng không phải không biết. Ta đều nói để cho Bùi Dịch bọn họ cùng đến đây, con Không chịu nghe.
Cha nghĩ rằng con không nghĩ muốn à? Bùi Dịch tiểu tử kia sớm bỏ chạy rồi. Tần Phong buồn bực nói.
Cái kia... Tần Phong, mẹ anh giống như tức đến phát khóc rồi. Ôn Ngọc lôi kéo Tần Phong.
Tần Phong quay đầu vừa thấy. Đúng vậy, đôi mắt mẹ anh đã đỏ, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.
Haizzz, sức chiến đấu Lão Trượng Nhân này cho dù là mười người mẹ của anh đều đã không phải đối thủ. Mẹ anh có thể chiến đấu đến bây giờ đã tính không tệ rồi.
Ngay khi ba người không biết nên khuyên như thế nào thời điểm, cửa bỗng nhiên xông tới hai thân ảnh.
Người nào đang ức hiếp bà ngoại tôi! Tần Như Ngọc thật xa liền nghe được có người đang cùng bà ngoại cô cãi nhau, lúc này liền lôi kéo Bùi Tĩnh vọt vào.
CLGT! Tần Phong sắc mặt phát lạnh, khẩn trương xông tới.
Bà cô nhỏ này làm sao có thể hiện tại trở về!
Cha, mau tránh! Ôn Ngọc chỉ tới kịp kêu hô như vậy một câu.
Phương Mẫn Chi là nói thẳng, khí thế bức người nói: Nếu sinh không được, tôi đây muốn hỏi một chút, các người định làm như thế nào? Tần gia tôi, là không có khả năng chặt đứt hương khói!
Mẹ, Tần gia cũng không phải chỉ có một con trai là con...
Con ngậm miệng! Phương Mẫn Chi trong lòng tức giận mười phần.
Cái này không tốt, liền không thể để cho bà thể hiện uy phong của mẹ chồng sao? Bà nói một câu nó chỉnh một câu, tức chết bà rồi!
Tần Phong nhìn đến mẹ mình mặt đều nhanh tái rồi, sáng suốt ngậm miệng lại.
Về vấn đề sinh con này, hiện giờ là tử huyệt của Ôn Ngọc.
Cô cứng người ngồi ở trên ghế, mím môi, một câu đều đã nói không nên lời.
Vừa rồi cô quả thật không có nghe ra Phương Mẫn Chi là đang nhằm vào chính mình. Nhưng giờ phút này, liền tính cô có phản ứng trì độn, cũng đã nhìn ra.
Con... Con khả năng, thật sự sinh không được rồi. Giọng Ôn Ngọc nhỏ như như ruồi muỗi vo ve, nhưng trong phòng khách cực kỳ an tĩnh, lại có vẻ rõ ràng như thế.
Tần Phong đau lòng cực kỳ, kéo tay cô đã muốn đi.
Tần Phong. Ôn Ngọc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hướng Phương Mẫn Chi, thật sự nói: Mặc kệ có thể sinh ra con hay không, con đã đồng ý với Tần Phong, con hẳn không lại rời khỏi anh anh ấy. Cho nên hôm nay mặc kệ người nói cái gì, con đều sẽ không rời khỏi anh ấy.
Cho nên, cô là có thể không để ý trách nhiệm của nó, để cho nó không có con sao? Mà còn, cô đây là thái độ nên có đối với trưởng bối? Cha cô chính là như thế này dạy cô?
Con... Ôn Ngọc mặt liền trắng. Cô nghe không hiểu Phương Mẫn Chi là đang cố tình gây sự, cô là thật cảm thấy được bà nói đúng.
Cô quên cha cô dạy bảo, quên người trước mặt này là mẹ của Tần Phong. Cô, giống như thật sự quá ích kỷ rồi.
Mẹ, người đủ...
Tần Phong cái chữ Rồi. kia còn chưa nói xong, phía sau cửa bỗng nhiên truyền đến một trận gầm thét.
Gia giáo của con gái tôi có vấn đề gì sao? Bà có gia giáo, bà cứ như vậy nói bạn gái con trai của bà mang về sao? Không thể sinh thì đã làm sao? Là ai để cho con bé phải sinh non? Con trai của bà làm, dựa vào cái gì để cho con gái của tôi một mình gánh chịu?
Cha!
Bác trai!
Ôn Ngọc cùng Tần Phong đồng thời đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất hiện này, hai người đều đã lờ mờ rồi.
Cái lão già ngang ngược này làm sao có thể xuất hiện tại nơi này!
Xong rồi. Tần Phong cùng Ôn Ngọc đối mắt nhìn nhau một cái, trái phải nhìn lướt qua, nhớ lại xem có chỗ nào có thể trốn.
Ôn Ngọc, con lại đây cho ta! Cha Ôn, Ôn Hòa Ngôn đi vào trong vài bước, đứng cách Ôn Ngọc bọn họ ba thước quát.
Cha...... Con... Con đau bụng, đi không nổi. Ôn Ngọc bị dọa đến hệ thần kinh đau bụng, là thật đi không nổi.
Cô chẳng qua cùng cha cô gửi tin tức báo một tiếng nói hôm nay muốn đến gặp cha mẹ Tần Phong, cha cô làm sao có thể cùng chạy đến rồi!
Bảo an nhà Tần Phong đều là ăn không ngồi rồi à? Như thế nào cũng không biết thông báo bọn họ một tiếng. Như vậy, bọn họ ít nhất còn có thể chạy trốn.
Tần Phong, làm sao bây giờ? Ôn Ngọc lặng lẽ lôi kéo tay áo Tần Phong, đều nhanh khóc.
Tần Phong khóe miệng giật giật hai lần, cũng là khóc không ra nước mắt.
Có thể làm sao? Dù sao cũng không thể thực chạy đi? Vậy anh về sau lại vẫn muốn tiến vào nhà Lão Trượng Nhân này nữa hay không?
Cha mẹ, con giới thiệu cho các người một phen, vị này chính là cha của Ngọc...
Giới thiệu cái gì! Ôn Ngọc, con đi qua đây cho lão tử! Ôn Hòa Ngôn thở phì phì trừng mắt nhìn Ôn Ngọc, một bộ dạng có nếu còn không đi qua liền muốn đem cô chém chết.
Thông gia, có chuyện gì từ từ nói. Phản ứng kịp cha Tần lập tức vui vẻ đi lên nghênh đón, đồng thời âm thầm liến mắt ra hiệu nhìn vợ mình một cái.
Bà muốn ra oai phủ đầu, hiện tại tốt rồi, nhìn bà như thế nào xong việc!
Phương Mẫn Chi quả thực sắp nội thương.
Xú tiểu tử, lão trượng nhân đến đây vậy mà không nói một tiếng với ta, trở về không lấy được vợ chúng ta cũng mặc kệ!
Bà đã sớm nghe nói lão nhân Ôn gia mở trang trại ngựa này đặc biệt khó trị, lần này thật muốn đau đầu rồi.
Ai là thông gia với các người! Ôn Ngọc, con không có nghe đến sao? Nếu còn không đi qua đây lão tử liền động thủ rồi! Ôn Hòa Ngôn vừa nói một bên xắn tay áo. Bác trai, người đừng dọa đến cô ấy. Mấy ngày nay mới vừa yên ổn lại một chút. Tần Phong vội vàng nói.
Ôn Hòa Ngôn vừa nghe, lập tức không dám xằng bậy rồi.
Ôn Ngọc vẻ mặt lờ mờ: Cái gì yên?
Không nghĩ muốn bị cha em đánh liền ngậm miệng. Tần Phong nhỏ giọng nói.
Anh còn không có nói cho cô biết, trước vì ổn định cha cô, anh bất đắc dĩ đem hồ sơ bệnh án của bác sĩ Vương ghi chép cho cô đưa đến.
Ôn Ngọc gật đầu, bày tỏ nhất định ngoan ngoãn phối hợp.
Cha mẹ Tần lúc này cũng không rảnh đi quản bệnh hay không gì gì đó, chỉ nghĩ muốn trước trấn an thông gia.
Nhưng bọn họ xem nhẹ sự ngang ngược của lão trượng nhân Ôn gia kia một người mười phần tính tình nóng nảy, không thể đối với con gái phát hỏa, vậy cũng chỉ có thể chuyển dời mục tiêu công kích.
Tần phu nhân, bà vừa rồi nói con gái của tôi gia giáo không tốt phải không? Vậy tôi nên cùng bà hảo hảo tính một món nợ. Con gái cưng nhà tôi ở bên con trai nhà các người thời điểm, đúng là hoàng hoa khuê nữ. Tôi đau khổ cay đắng muôi con bé hai mươi mấy năm, con trai các vị dụ dỗ, không rên một tiếng liền cho bắt mất rồi.
Phương Mẫn Chi sắc mặt cứng đờ, chính đang muốn phản kích, lại nghe Ôn Hòa Ngôn nói ra như súng đại bác liên hồi nả tới.
Con trai của vị trước khi ở bên con gái tôi từng có mấy người bạn gái chúng tôi liền không đếm, vậy mà khi cậu ta cùng con gái của tôi bên nhau về sau, vậy mà lại vẫn đi trêu chọc đàn ông! Bị người ta xem như truyện cười cũng không phải là con trai của các vị, là con gái của tôi!
Cha, cái kia là hiểu lầm...
Con ngậm miệng! Ôn Hòa Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với Ôn Ngọc một cái, quay đầu nhìn chằm chằm Phương Mẫn Chi nói, Con gái của tôi không thể sinh thì có làm sao? Con bé làm sai cái gì sao? Con bé là ngay từ đầu liền không có thể sinh sao? Bà như thế nào không nói, chuyện này là vì con trai của các người trước kia làm bậy quá nhiều, toàn bộ đều đã báo ứng đến trên thân con cái rồi!
Ông... Ông làm sao có thể nói như vậy! Phương Mẫn Chi lúc này thật có chút tức giận.
Trước bà chỉ là nghĩ muốn hù dọa Ôn Ngọc một chút, cho nên nói chuyện có vẻ nghiêm trọng một chút. Mà lúc này nghe được ông thông gia nói những lời này, tính tình của bà là triệt để nổi lên rồi.
Ôn Hòa Ngôn thấy bà một bộ dạng tính toán tranh cãi ầm ĩ, hừ lạnh nói: Như thế nào, tôi nói như vậy bà liền không vui, vậy bà mới vừa nói Quân nhi nhà chúng tôi như vậy, thân làm cha con bé như tôi càng không vui à!
Chẳng lẽ tôi vừa rồi nói sai sao? Con tôi đối với con gái nhà ông thật lòng thật dạ yêu thương, cô ta không thích cái gì liền thay đổi cái đó. Còn con gái ông gặp phải chút chuyện liền phủi mông chạy lấy người. Chẳng lẽ là tôi cầu cô ta vứt bỏ con tôi?
Vậy là do con trai bà quá vô dụng. Con gái cưng của tôi lúc ở bên cạnh tôi thời điểm, từng xảy ra qua loại chuyện này sao?
Ông có thể so sánh sao?
...
Tần Phong, nhà anh có thuốc hạ huyết áp hay không? Ôn Ngọc nhìn hai vị lão nhân tranh cãi gay gắt bên kia, lặng lẽ lôi kéo Tần Phong.
Tần Phong xoa xoa mi tâm: Liền ở bên trong ngăn tủ kia. Nếu không, chúng ta vẫn lại là ngày mai trở lại đi?
Mang ta cùng đi đi. Cha Tần không biết từ khi nào thì vụng trộm chạy đến bên cạnh bọn họ nhỏ giọng nói.
Cha, người cũng không khuyên mẹ một chút. Tần Phong mắt liếc cha mình.
Cha Tần có khổ khó nói: Mẹ con đang thời mãn kinh tính khí táo bạo con cũng không phải không biết. Ta đều nói để cho Bùi Dịch bọn họ cùng đến đây, con Không chịu nghe.
Cha nghĩ rằng con không nghĩ muốn à? Bùi Dịch tiểu tử kia sớm bỏ chạy rồi. Tần Phong buồn bực nói.
Cái kia... Tần Phong, mẹ anh giống như tức đến phát khóc rồi. Ôn Ngọc lôi kéo Tần Phong.
Tần Phong quay đầu vừa thấy. Đúng vậy, đôi mắt mẹ anh đã đỏ, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.
Haizzz, sức chiến đấu Lão Trượng Nhân này cho dù là mười người mẹ của anh đều đã không phải đối thủ. Mẹ anh có thể chiến đấu đến bây giờ đã tính không tệ rồi.
Ngay khi ba người không biết nên khuyên như thế nào thời điểm, cửa bỗng nhiên xông tới hai thân ảnh.
Người nào đang ức hiếp bà ngoại tôi! Tần Như Ngọc thật xa liền nghe được có người đang cùng bà ngoại cô cãi nhau, lúc này liền lôi kéo Bùi Tĩnh vọt vào.
CLGT! Tần Phong sắc mặt phát lạnh, khẩn trương xông tới.
Bà cô nhỏ này làm sao có thể hiện tại trở về!
Cha, mau tránh! Ôn Ngọc chỉ tới kịp kêu hô như vậy một câu.
/771
|