Cái gì thuốc mỡ? Bùi Tĩnh các người sao lại dạy trẻ con như vậy? Làm sao có thể dạy trẻ con những thứ chuyện lung tung lộn xộn này? Hỗ Quân Nhạc từ trên giường kéo xuống khăn trải giường bao quấn ở trên người, lách bạch đã chạy tới.
Bùi Tĩnh nhìn cũng đều đã chẳng muốn nhìn anh ta, cúi đầu thăm dò đến ngoài cửa sổ bên cạnh, nhìn chằm chằm đứa bé phía dưới, thản nhiên nói: Lấy quần áo ra.
Bọn nhỏ Bùi Ngôn bị cậu nhìn như vậy, khẩn trương đem quần áo trên tay hướng phía sau giấu đi, ngửa đầu, ngẩng đầu trông mong nhìn cậu: Chú trẻ, quần áo cho chú cũng được, nhưng mà người có thể đồng ý với con một cái điều kiện hay không?
Bùi Tĩnh cắn răng, ánh mắt híp lại, nguy hiểm quan sát cậu bé. Còn tuổi nhỏ vậy mà học được cách uy hiếp người?
Bùi Ngôn mới không sợ cậu. Cậu bé từ nhỏ chính là một tiểu quỷ suốt ngày đi ức hiếp em gái thành quen, hiện tại ức hiếp chẳng qua cũng chỉ là chú trẻ nhà nhà cậu bé, dù sao có ức hiếp đến thế nào chú trẻ cũng không có thể thật sự xử lý cậu bé được. Chẳng qua đến lúc đó chạy đến chỗ mẹ bên kia đi khóc một chút, chú trẻ của cậu bé sợ nhất chính là mẹ cậu bé nha.
Nghĩ tới đây, Bạn nhỏ Bùi Ngôn ngưỡng mặt lên hướng về phía Bùi Tĩnh lộ ra một cái nụ cười ngây thơ vô (số) tội: Chú trẻ, dì Như Ngọc nói sở nghiên cứu các người gần đây nghiên cứu rất nhiều đồ chơi tốt, có thể cho con một ít đồ chơi hay không?
Cậu bé nói xong nghiêm trang đảm bảo nói: Chú yên tâm, con nhất định sẽ cho người quần áo.
Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt sữa lưng cậu bé nói: Kêu chị Như Ngọc, nếu còn gọi sai, con chừng ta xử lý con.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngôn vừa nhíu, nói thầm: Quan hệ của các người cũng thật loạn, một hồi thì chị một hồi thì dì. Bỏ đi, dù sao các người nói gọi cái là gì thì liền gọi cái đó. Chú trẻ, vậy người đồng ý điều kiện này sao?
Bùi Tĩnh nheo lại mắt quan sát cậu bé: Có thể, đem quần áo mang lên đây.
Bùi Ngôn lập tức hưng phấn mà từ trên mặt đất nhảy lên. Nhưng mà nơi này là lầu hai khoảng cách cao như vậy, cậu bé khó khăn, ngẩng đầu hỏi Bùi Tĩnh: Quần áo muốn như thế nào đưa cho chú?
Đi lên lầu, từ cửa tiến vào. Bùi Tĩnh nói.
Bùi Ngôn mắt trợn to: Người ngẫm lại liền biết, con nếu là đi vào cửa được, liền không trốn ở chỗ này rồi. Cha đã sớm để cho chú Dương Dũng canh giữ ở cửa rồi.
Bùi Tĩnh ngầm cắn răng, cậu như thế nào đem vị đại thần kia cho quên rồi? Lạnh giọng nói: Ta đem chăn mềm thả xuống, con đem quần áo để vào đó.
Cậu nói xong cũng không quay đầu lại, đưa tay hướng bên cạnh một túm, liền đem chăn mềm trên người Hỗ Quân Nhạc ném xuống.
Hỗ Quân Nhạc thét chói tai một tiếng, băng bó bộ vị trọng yếu trừng mắt nhìn cậu: Tiểu tử thối, em cũng thật quá đáng mà!
Anh ta nói xong ló ra hướng phía dưới nhìn thoáng qua, rất muốn nói trẻ con cũng chỉ là trẻ con, dễ dàng lừa như như vậy. Bùi Tĩnh bị một đứa con nít uy hiếp còn có thể đồng ý điều kiện của thằng bé kia? Vậy mặt trời thật đúng là mọc từ hướng tây rồi.
Tuy không phải quen biết từ nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là anh em ruột. Tính cách Bùi Tĩnh cái người em trai này anh ta vẫn lại là cực kỳ hiểu biết.
Hỗ Quân Nhạc nhìn Bùi Ngôn phía dưới, ngầm lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn liền tính bản tính tiểu quỷ giỏi đến đâu, cũng nghĩ không ra chú trẻ của mình một vẻ nghiêm trang chững chạc như vậy là đang lừa cậu bé. Chờ cậu đem chăn mềm ném xuống, liền bắt đầu ngoan ngoãn đem quần áo cài lên.
Hai cái tay béo ụt ịt nhưng động tác rất nhanh, linh hoạt cầm quần áo gắn ở trên, nhưng mà ngay khi cậu bé muốn thả tay thời điểm, bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân. Sau đó một cái bóng dáng màu vàng liền vọt lên, đợi cho cậu bé giật mình tỉnh lại thời điểm, cái con chó màu vàng kia đã ngậm lấy quần áo chạy xa rồi.
Đại Cẩu Tử xuất hiện quá đột ngột, thế cho nên đến Bùi Tĩnh cũng chưa phản ứng kịp. Đợi cho phát hiện thời điểm, chăn mền trong tay đã bị nó kéo đi mất.
Xa xa nhìn lại, một con chó màu vàng ngậm một cái chăn cột quần áo chỉ chốc lát sau liền lùi vào trong hoa viên, biến mất không thấy nữa.
Bùi Tĩnh cùng Hỗ Quân Nhạc tức giận đến mặt đều đã tái rồi.
Hỗ Quân Nhạc trừng mắt nhìn Bùi Tĩnh, khóc không ra nước mắt nói: Dựa theo tuổi tác của con chó này, Đại Cẩu Tử coi như là lớn tuổi rồi đi, bản lĩnh sao vẫn lại là mạnh mẽ như thế? Nhà các người tới cùng là nuôi nấng như thế nào? Cho nó uống thuốc kích thích sao?
Bùi Tĩnh mắt trợn trắng nhìn anh ta, tức đến vô lực châm chọc.
Bùi Ngôn, lại đi lấy một bộ quần áo đến đây, lấy một bộ là đủ rồi. Bùi Tĩnh ghé vào cửa sổ đối với bạn nhỏ Bùi Ngôn chính đang ở phía dưới ngẩn người nói.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn đôi con ngươi giảo hoạt xoay một vòng, nói: Con nghĩ muốn đi sở nghiên cứu khoa học thăm quan.
Bùi Tĩnh cắn răng, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: Có thể, lập tức đi lấy.
Này, Bùi Ngôn Tiểu Vương Tử cũng lấy một bộ đến đây cho ta với. Trẻ con phải biết tôn kính trưởng bối, chẳng thế thì ta sẽ nói người lớn nhà con đó! Hỗ Quân Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Ngôn hô.
Bùi Ngôn ngó cũng không thèm quay lại ngó anh ta một phen, nhanh như chớp bỏ chạy mất.
Hỗ Quân Nhạc giận vô cùng, trừng mắt với Bùi Tĩnh nói: Trẻ con nhà các người sao lại có bộ dạng này? Không hổ là con của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.
Con của anh và chị dâu tôi thì làm sao? Bùi Tĩnh quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt lộ ra quét xuống khí tức nguy hiểm.
Hỗ Quân Nhạc khẽ run rẩy, khẩn trương nói: Không có gì, anh đang khen ngợi nó lanh lợi. Em xem thằng bé thật thông minh lanh lợi, nhỏ như vậy liền biết kiếm lợi ích rồi, trưởng thành sẽ càng lợi hại hơn.
Anh tốt nhất chú ý lời nói một chút đi, nơi này đúng là Bùi gia. Coi chừng đi không ra được cái nhà này. Bùi Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, tuy là nói lời uy hiếp, nhưng mà coi như là một cái nhắc nhở.Hỗ Quân Nhạc người này nói chuyện không có cân nhắc trước sau, ruột để ngoài da, nếu lỡ thực chọc giận Bùi Dịch, vậy cũng không phải là đùa giỡn. Phỏng chừng sẽ đem anh ta nhốt ở trong này làm người hầu vài năm giày vò anh ta đến điên rồi mới thả ra.
Em làm gì? Hỗ Quân Nhạc thấy Bùi Tĩnh ngồi xổm xuống bắt đầu phá gỡ chăn, nghi hoặc bu lại.
Cút xa một chút. Bùi Tĩnh ghét bỏ hướng bên cạnh xê dịch, nhanh nhẹn mà đem ruột chăn moi hết ra, sau đó đem phần ruột chăn bên trong tiếp tục quấn lại trên thân mình, đem vỏ chăn vặn thành một sợi dây thật dài, đưa đến chỗ ngoài cửa sổ bên cạnh.
Bây giờ vì để ngừa bất trắc, cậu đem cái chăn kia một đầu buộc ở trên cửa sổ, đồng thời âm thầm quyết định sau khi đi ra ngoài nhất định phải đem con chó chết kia bắt lấy, hung hăng đánh một trận.
Mỗi lần đều đã nghịch ngợm gây sự như thế!
Hỗ Quân Nhạc có trần truồng hết một đoạn thời gian sớm đã thành thói quen, lúc này trần truồng đi đến bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tán thưởng nói: Nơi này nhìn ra phong cảnh lại vẫn thật không tệ.
Bùi Tĩnh giống nhìn thấy tên bệnh thần kinh một dạng nhìn anh ta nói: Muốn chụp lại tấm hình lưu làm kỷ niệm cho anh hay không?
Hỗ Quân Nhạc cúi đầu nhìn một cái, bỗng nhiên bày ra một cái tạo hình chữ đại, nói: Dáng người anh đây vẫn lại là rất tốt. Em nghĩ muốn chụp mà nói, anh liền hy sinh một phen, cho em chụp đủ.
Bùi Tĩnh hận không thể một cước đá bay anh ta.
Nhưng lúc này cũng không có biện pháp khác, cậu chỉ có thể bọc khăn trải giường ở đây chờ. Đúng là lần này đã chờ ước chừng qua đi một giờ, Tiểu tử Bùi Ngôn kia còn không có xuất hiện.
Nó hẳn không là quên đi? Hỗ Quân Nhạc nhỏ giọng hỏi.
Bùi Tĩnh nhíu mày, thanh âm băng lãnh: Nó cũng không giống anh, hư việc nhiều hơn là thành công.
Vậy nó vì cái gì không đến? Hỗ Quân Nhạc thở phì phì hỏi.
Bùi Tĩnh tức giận nói: Bị bắt được.
Sau đó liền bọc khăn trải giường, lãnh nghiêm mặt hướng tới sô pha trong phòng ngủ đi đến.
Bị phát hiện rồi hả? Chúng ta làm sao bây giờ? Hỗ Quân Nhạc lần này thật có chút sốt ruột, bọn họ hẳn không để cho chúng ta liền vẫn như vậy đợi ở trong phòng đi?
Anh yên tâm, hẳn không đói chết anh, một ngày ba bữa khẳng định để cho anh ăn no. Bùi Tĩnh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hỗ Quân Nhạc mặt đều đã tái rồi, nói: Anh thật sự là tai bay vạ gió nha.
Nhưng sự thật đó là như vậy, bọn họ bị lột hết quần áo nhốt ở trong cái phòng này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Hỗ Quân Nhạc nhịn không được, đều đã đòi thân thể trần truồng cũng muốn chạy ra ngoài. Đúng là phát hiện cửa đều bị khóa, bọn họ muốn ra ngoài trừ phi từ cửa sổ trốn đi.
Nhưng mà nếu lỡ thân thể trần truồng trèo ra cửa sổ leo đến một nửa, treo ở giữa không trung bị người vây xem, vậy đến lúc đó không riêng gì tin tức xấu bị khắp Bắc Kinh. Phỏng chừng Bùi Dịch cái người bệnh thần kinh kia làm cho toàn bộ thế giới đều biết đến.
Hai người bị nhốt ước chừng qua sáu giờ, ăn cơm buổi trưa thời điểm mới được thả ra đi. Tô Thi Thi thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, kêu Tiểu Ưu đem quần áo mang vào, hai người lúc này mới được giải phóng.
Hỗ Quân Nhạc ra khỏi phòng thời điểm, giữ chặt Bùi Tĩnh nhỏ giọng nói: Chúng ta muốn hay không bỏ trốn?
Bùi Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta: Anh không có nghe Tiểu Ưu nói chị dâu để cho chúng ta ở lại ăn cơm, anh dám chạy trốn?
Hỗ Quân Nhạc buồn bực nói: Không chạy lỡ như lần nữa bị ngược làm sao bây giờ, cùng lắm về sau đừng tới?
Anh không đến là chuyện của anh, nơi này là nhà tôi. Bùi Tĩnh mặt kệ anh ta, nói: Cách tôi xa một chút, đừng kéo tôi xuống nước.
Cậu là phát hiện, mỗi lần cùng với Hỗ Quân Nhạc liền luôn không có chuyện tốt. Cái tên gia hỏa này quá hại người rồi.
Hỗ Quân Nhạc thấy thế nhưng mà nhất quyết không tha đuổi theo đi lên nói: Không có em dẫn đường, anh có thể rời đi mới là lạ. Thôi, dù sao cũng đói bụng, ăn một bữa cơm cũng không sẽ chết người.
Ăn một bữa cơm là sẽ không chết người, nhưng mà khi anh ta vừa thấy đến Bùi Dịch ngồi ở trong phòng ăn khi đó, hai chân vẫn lại là kìm lòng không được run lẩy bẩy. Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn đến cái người đàn ông chỉ so với anh ta lớn hơn vài tuổi này, lại như là nhìn đến ông nội anh ta một dạng, sợ hãi là từ trong lòng thâm nhập trào ra.
Tô Thi Thi đoan chính bưng một chén nước canh từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ cười vẫy vẫy tay: Đến đây dùng cơm đi, hôm nay tôi tự mình xuống bếp.
Bùi Tĩnh nhìn cũng đều đã chẳng muốn nhìn anh ta, cúi đầu thăm dò đến ngoài cửa sổ bên cạnh, nhìn chằm chằm đứa bé phía dưới, thản nhiên nói: Lấy quần áo ra.
Bọn nhỏ Bùi Ngôn bị cậu nhìn như vậy, khẩn trương đem quần áo trên tay hướng phía sau giấu đi, ngửa đầu, ngẩng đầu trông mong nhìn cậu: Chú trẻ, quần áo cho chú cũng được, nhưng mà người có thể đồng ý với con một cái điều kiện hay không?
Bùi Tĩnh cắn răng, ánh mắt híp lại, nguy hiểm quan sát cậu bé. Còn tuổi nhỏ vậy mà học được cách uy hiếp người?
Bùi Ngôn mới không sợ cậu. Cậu bé từ nhỏ chính là một tiểu quỷ suốt ngày đi ức hiếp em gái thành quen, hiện tại ức hiếp chẳng qua cũng chỉ là chú trẻ nhà nhà cậu bé, dù sao có ức hiếp đến thế nào chú trẻ cũng không có thể thật sự xử lý cậu bé được. Chẳng qua đến lúc đó chạy đến chỗ mẹ bên kia đi khóc một chút, chú trẻ của cậu bé sợ nhất chính là mẹ cậu bé nha.
Nghĩ tới đây, Bạn nhỏ Bùi Ngôn ngưỡng mặt lên hướng về phía Bùi Tĩnh lộ ra một cái nụ cười ngây thơ vô (số) tội: Chú trẻ, dì Như Ngọc nói sở nghiên cứu các người gần đây nghiên cứu rất nhiều đồ chơi tốt, có thể cho con một ít đồ chơi hay không?
Cậu bé nói xong nghiêm trang đảm bảo nói: Chú yên tâm, con nhất định sẽ cho người quần áo.
Bùi Tĩnh lãnh nghiêm mặt sữa lưng cậu bé nói: Kêu chị Như Ngọc, nếu còn gọi sai, con chừng ta xử lý con.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngôn vừa nhíu, nói thầm: Quan hệ của các người cũng thật loạn, một hồi thì chị một hồi thì dì. Bỏ đi, dù sao các người nói gọi cái là gì thì liền gọi cái đó. Chú trẻ, vậy người đồng ý điều kiện này sao?
Bùi Tĩnh nheo lại mắt quan sát cậu bé: Có thể, đem quần áo mang lên đây.
Bùi Ngôn lập tức hưng phấn mà từ trên mặt đất nhảy lên. Nhưng mà nơi này là lầu hai khoảng cách cao như vậy, cậu bé khó khăn, ngẩng đầu hỏi Bùi Tĩnh: Quần áo muốn như thế nào đưa cho chú?
Đi lên lầu, từ cửa tiến vào. Bùi Tĩnh nói.
Bùi Ngôn mắt trợn to: Người ngẫm lại liền biết, con nếu là đi vào cửa được, liền không trốn ở chỗ này rồi. Cha đã sớm để cho chú Dương Dũng canh giữ ở cửa rồi.
Bùi Tĩnh ngầm cắn răng, cậu như thế nào đem vị đại thần kia cho quên rồi? Lạnh giọng nói: Ta đem chăn mềm thả xuống, con đem quần áo để vào đó.
Cậu nói xong cũng không quay đầu lại, đưa tay hướng bên cạnh một túm, liền đem chăn mềm trên người Hỗ Quân Nhạc ném xuống.
Hỗ Quân Nhạc thét chói tai một tiếng, băng bó bộ vị trọng yếu trừng mắt nhìn cậu: Tiểu tử thối, em cũng thật quá đáng mà!
Anh ta nói xong ló ra hướng phía dưới nhìn thoáng qua, rất muốn nói trẻ con cũng chỉ là trẻ con, dễ dàng lừa như như vậy. Bùi Tĩnh bị một đứa con nít uy hiếp còn có thể đồng ý điều kiện của thằng bé kia? Vậy mặt trời thật đúng là mọc từ hướng tây rồi.
Tuy không phải quen biết từ nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là anh em ruột. Tính cách Bùi Tĩnh cái người em trai này anh ta vẫn lại là cực kỳ hiểu biết.
Hỗ Quân Nhạc nhìn Bùi Ngôn phía dưới, ngầm lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn liền tính bản tính tiểu quỷ giỏi đến đâu, cũng nghĩ không ra chú trẻ của mình một vẻ nghiêm trang chững chạc như vậy là đang lừa cậu bé. Chờ cậu đem chăn mềm ném xuống, liền bắt đầu ngoan ngoãn đem quần áo cài lên.
Hai cái tay béo ụt ịt nhưng động tác rất nhanh, linh hoạt cầm quần áo gắn ở trên, nhưng mà ngay khi cậu bé muốn thả tay thời điểm, bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân. Sau đó một cái bóng dáng màu vàng liền vọt lên, đợi cho cậu bé giật mình tỉnh lại thời điểm, cái con chó màu vàng kia đã ngậm lấy quần áo chạy xa rồi.
Đại Cẩu Tử xuất hiện quá đột ngột, thế cho nên đến Bùi Tĩnh cũng chưa phản ứng kịp. Đợi cho phát hiện thời điểm, chăn mền trong tay đã bị nó kéo đi mất.
Xa xa nhìn lại, một con chó màu vàng ngậm một cái chăn cột quần áo chỉ chốc lát sau liền lùi vào trong hoa viên, biến mất không thấy nữa.
Bùi Tĩnh cùng Hỗ Quân Nhạc tức giận đến mặt đều đã tái rồi.
Hỗ Quân Nhạc trừng mắt nhìn Bùi Tĩnh, khóc không ra nước mắt nói: Dựa theo tuổi tác của con chó này, Đại Cẩu Tử coi như là lớn tuổi rồi đi, bản lĩnh sao vẫn lại là mạnh mẽ như thế? Nhà các người tới cùng là nuôi nấng như thế nào? Cho nó uống thuốc kích thích sao?
Bùi Tĩnh mắt trợn trắng nhìn anh ta, tức đến vô lực châm chọc.
Bùi Ngôn, lại đi lấy một bộ quần áo đến đây, lấy một bộ là đủ rồi. Bùi Tĩnh ghé vào cửa sổ đối với bạn nhỏ Bùi Ngôn chính đang ở phía dưới ngẩn người nói.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn đôi con ngươi giảo hoạt xoay một vòng, nói: Con nghĩ muốn đi sở nghiên cứu khoa học thăm quan.
Bùi Tĩnh cắn răng, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: Có thể, lập tức đi lấy.
Này, Bùi Ngôn Tiểu Vương Tử cũng lấy một bộ đến đây cho ta với. Trẻ con phải biết tôn kính trưởng bối, chẳng thế thì ta sẽ nói người lớn nhà con đó! Hỗ Quân Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Ngôn hô.
Bùi Ngôn ngó cũng không thèm quay lại ngó anh ta một phen, nhanh như chớp bỏ chạy mất.
Hỗ Quân Nhạc giận vô cùng, trừng mắt với Bùi Tĩnh nói: Trẻ con nhà các người sao lại có bộ dạng này? Không hổ là con của Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.
Con của anh và chị dâu tôi thì làm sao? Bùi Tĩnh quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt lộ ra quét xuống khí tức nguy hiểm.
Hỗ Quân Nhạc khẽ run rẩy, khẩn trương nói: Không có gì, anh đang khen ngợi nó lanh lợi. Em xem thằng bé thật thông minh lanh lợi, nhỏ như vậy liền biết kiếm lợi ích rồi, trưởng thành sẽ càng lợi hại hơn.
Anh tốt nhất chú ý lời nói một chút đi, nơi này đúng là Bùi gia. Coi chừng đi không ra được cái nhà này. Bùi Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, tuy là nói lời uy hiếp, nhưng mà coi như là một cái nhắc nhở.Hỗ Quân Nhạc người này nói chuyện không có cân nhắc trước sau, ruột để ngoài da, nếu lỡ thực chọc giận Bùi Dịch, vậy cũng không phải là đùa giỡn. Phỏng chừng sẽ đem anh ta nhốt ở trong này làm người hầu vài năm giày vò anh ta đến điên rồi mới thả ra.
Em làm gì? Hỗ Quân Nhạc thấy Bùi Tĩnh ngồi xổm xuống bắt đầu phá gỡ chăn, nghi hoặc bu lại.
Cút xa một chút. Bùi Tĩnh ghét bỏ hướng bên cạnh xê dịch, nhanh nhẹn mà đem ruột chăn moi hết ra, sau đó đem phần ruột chăn bên trong tiếp tục quấn lại trên thân mình, đem vỏ chăn vặn thành một sợi dây thật dài, đưa đến chỗ ngoài cửa sổ bên cạnh.
Bây giờ vì để ngừa bất trắc, cậu đem cái chăn kia một đầu buộc ở trên cửa sổ, đồng thời âm thầm quyết định sau khi đi ra ngoài nhất định phải đem con chó chết kia bắt lấy, hung hăng đánh một trận.
Mỗi lần đều đã nghịch ngợm gây sự như thế!
Hỗ Quân Nhạc có trần truồng hết một đoạn thời gian sớm đã thành thói quen, lúc này trần truồng đi đến bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tán thưởng nói: Nơi này nhìn ra phong cảnh lại vẫn thật không tệ.
Bùi Tĩnh giống nhìn thấy tên bệnh thần kinh một dạng nhìn anh ta nói: Muốn chụp lại tấm hình lưu làm kỷ niệm cho anh hay không?
Hỗ Quân Nhạc cúi đầu nhìn một cái, bỗng nhiên bày ra một cái tạo hình chữ đại, nói: Dáng người anh đây vẫn lại là rất tốt. Em nghĩ muốn chụp mà nói, anh liền hy sinh một phen, cho em chụp đủ.
Bùi Tĩnh hận không thể một cước đá bay anh ta.
Nhưng lúc này cũng không có biện pháp khác, cậu chỉ có thể bọc khăn trải giường ở đây chờ. Đúng là lần này đã chờ ước chừng qua đi một giờ, Tiểu tử Bùi Ngôn kia còn không có xuất hiện.
Nó hẳn không là quên đi? Hỗ Quân Nhạc nhỏ giọng hỏi.
Bùi Tĩnh nhíu mày, thanh âm băng lãnh: Nó cũng không giống anh, hư việc nhiều hơn là thành công.
Vậy nó vì cái gì không đến? Hỗ Quân Nhạc thở phì phì hỏi.
Bùi Tĩnh tức giận nói: Bị bắt được.
Sau đó liền bọc khăn trải giường, lãnh nghiêm mặt hướng tới sô pha trong phòng ngủ đi đến.
Bị phát hiện rồi hả? Chúng ta làm sao bây giờ? Hỗ Quân Nhạc lần này thật có chút sốt ruột, bọn họ hẳn không để cho chúng ta liền vẫn như vậy đợi ở trong phòng đi?
Anh yên tâm, hẳn không đói chết anh, một ngày ba bữa khẳng định để cho anh ăn no. Bùi Tĩnh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hỗ Quân Nhạc mặt đều đã tái rồi, nói: Anh thật sự là tai bay vạ gió nha.
Nhưng sự thật đó là như vậy, bọn họ bị lột hết quần áo nhốt ở trong cái phòng này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Hỗ Quân Nhạc nhịn không được, đều đã đòi thân thể trần truồng cũng muốn chạy ra ngoài. Đúng là phát hiện cửa đều bị khóa, bọn họ muốn ra ngoài trừ phi từ cửa sổ trốn đi.
Nhưng mà nếu lỡ thân thể trần truồng trèo ra cửa sổ leo đến một nửa, treo ở giữa không trung bị người vây xem, vậy đến lúc đó không riêng gì tin tức xấu bị khắp Bắc Kinh. Phỏng chừng Bùi Dịch cái người bệnh thần kinh kia làm cho toàn bộ thế giới đều biết đến.
Hai người bị nhốt ước chừng qua sáu giờ, ăn cơm buổi trưa thời điểm mới được thả ra đi. Tô Thi Thi thừa dịp Bùi Dịch không chú ý, kêu Tiểu Ưu đem quần áo mang vào, hai người lúc này mới được giải phóng.
Hỗ Quân Nhạc ra khỏi phòng thời điểm, giữ chặt Bùi Tĩnh nhỏ giọng nói: Chúng ta muốn hay không bỏ trốn?
Bùi Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta: Anh không có nghe Tiểu Ưu nói chị dâu để cho chúng ta ở lại ăn cơm, anh dám chạy trốn?
Hỗ Quân Nhạc buồn bực nói: Không chạy lỡ như lần nữa bị ngược làm sao bây giờ, cùng lắm về sau đừng tới?
Anh không đến là chuyện của anh, nơi này là nhà tôi. Bùi Tĩnh mặt kệ anh ta, nói: Cách tôi xa một chút, đừng kéo tôi xuống nước.
Cậu là phát hiện, mỗi lần cùng với Hỗ Quân Nhạc liền luôn không có chuyện tốt. Cái tên gia hỏa này quá hại người rồi.
Hỗ Quân Nhạc thấy thế nhưng mà nhất quyết không tha đuổi theo đi lên nói: Không có em dẫn đường, anh có thể rời đi mới là lạ. Thôi, dù sao cũng đói bụng, ăn một bữa cơm cũng không sẽ chết người.
Ăn một bữa cơm là sẽ không chết người, nhưng mà khi anh ta vừa thấy đến Bùi Dịch ngồi ở trong phòng ăn khi đó, hai chân vẫn lại là kìm lòng không được run lẩy bẩy. Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn đến cái người đàn ông chỉ so với anh ta lớn hơn vài tuổi này, lại như là nhìn đến ông nội anh ta một dạng, sợ hãi là từ trong lòng thâm nhập trào ra.
Tô Thi Thi đoan chính bưng một chén nước canh từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ cười vẫy vẫy tay: Đến đây dùng cơm đi, hôm nay tôi tự mình xuống bếp.
/771
|