Thành Tây ở mấy ngày trước liền tràn ngập không khí ngày hội. Xe một đường chạy qua, nơi nơi đều là cờ tung bay.
Tô Thi Thi ghé vào cửa sổ, giống đứa bé một dạng: Sao lại biến thành náo nhiệt như thế?
Bùi Dịch cười ôm cô vào trong ngực: Ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn, làm sao có thể qua loa. Vừa lúc Tần Phong cùng Ôn Ngọc còn không có cử hành hôn lễ, cũng muốn xem náo nhiệt.
Tô Thi Thi ánh mắt sáng long lanh nhìn Bùi Dịch: Bùi tiên sinh, anh hôm nay thực đẹp trai.
Bùi Dịch sửng sốt, bên tai thoáng cái liền đỏ, giả vờ ho khan một tiếng: Còn dám đùa giỡn anh, tự gánh lấy hậu quả!
Tô Thi Thi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Thật sự là, người này càng ngày càng khó vui đùa rồi. Tuổi tác càng lớn, định lực lại càng ngày càng kém.
Tô Thi Thi, em đang nghĩ xấu anh cái gì? Bùi Dịch cắn răng.
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: Không có không có.
Mấy năm nay, hai người tuổi tác các lớn, nhưng hình thức sống chúng một chút cũng chưa thay đổi. Bùi tiên sinh xù lông chỉ có thể theo, cô muốn phản công đấu lại, nhất định gặp chuyện không may.
Một ngày như hôm nay vậy, Tô Thi Thi cũng không muốn cảnh tượng mình đỡ thắt lưng vẻ mặt phiếm hồng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà theo sau xe bọn họ, Tần Phong cùng Ôn Ngọc xe không nhanh không chậm theo sát.
Bên trong xe, Ôn Ngọc chính đang đang tức giận.
Được rồi, đợi nghi thức kết thúc là có thể nhìn đến Khả Khả, em còn bĩu môi nữa anh thật muốn tức giận. Tần Phong buồn bực nói.
Ôn Ngọc chu mỏ, đáng thương tội nghiệp nói: Vậy anh phải nói thẳng từ đầu là mẹ mang theo thằng bé thì tốt rồi, để làm chi muốn gạt em.
Đàn ông vĩnh viễn không hiểu, phụ nữ thương tâm chỉ là bạn không thiên vị cô ấy mà thôi.
Tần Phong cầu xin tha thứ: Anh không nói là sợ em không đồng ý thôi.
Ôn Ngọc càng tức giận: Anh sao lại không chịu hiểu chứ? Muốn nói như vậy để cho mẹ nghe được, mẹ còn tưởng rằng em không muốn bà mang con em đi đó.
Mẹ hẳn không hiểu lầm, mẹ là sợ em biết Khả Khả đang ở đâu lại chạy đến đó.
Anh thật sự không hiểu gi hết mà. Anh như vậy, em sẽ hiểu lầm mẹ không nghĩ muốn nhìn đến em...
Ôn Ngọc, dễ dãi với em quá rồi phải không? Tần Phong mặt xụ xuống đến nơi.
Ôn Ngọc vội vàng đem miệng vừa đóng, ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám nhiều nói một câu.
Tần Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhiều năm như vậy, vẫn lại là một chiêu này dùng tốt nhất.
Phụ nữ, chính là không thể quá chiều.
Nếu là Ôn Ngọc cùng Tô Thi Thi biết suy nghĩ của anh, nhất định sẽ đem anh hướng hố sâu vạn trượng ném đi.
Đoàn xe chậm rãi đi thôn Thành Trung. Bùi Tĩnh sáng sớm liền mang theo bọn nhỏ nghĩ muốn xem náo nhiệt xuất phát, lúc này Tô Thi Thi bọn họ đến thời điểm, bọn nhỏ đã chơi đùa đầu đầy mồ hôi.
Hôm nay thôn Thành Trung dị thường náo nhiệt, du khách cũng đặc biệt nhiều. Tuy khách mời có hạn chế, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều du khách hâm mộ mà đến.
Địa điểm tổ chức lễ Chúc mừng tròn năm tại quảng trường lớn trong công viên trò ở một kỳ công trình Âu châu. Đi đến đó còn có một đoạn đường rất dài, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc lại ở cửa bị hai người đàn ông đuổi xuống xe.
Có bất ngờ? Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ Bùi Dịch kia rõ ràng có chút khẩn trương lại làm bộ như bình tĩnh, liền biết anh nhất định có an bài.
Nơi xa, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt hưng phấn. Đối với mấy chuyện Bát Quái, Ôn tiểu thư từ trước đến nay rất hào hứng đón nhận.
Hai cô gái liền xuống xe, cùng nhau từ từ đi vào trong.
Thi Thi cô nói xem bọn họ tới cùng muốn làm gì? Trước tôi vụng trộm hỏi thăm qua, nói là muốn cho chúng ta bất ngờ lớn. Ôn Ngọc nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi cười nói: Đợi liền biết.
Đang nói chuyện, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, sau đó truyền đến một trận tiếng nhiệt liệt vỗ tay, đồng thời có một trận vĩ đại tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, Tô Thi Thi hai người trông đi qua, đồng thời trừng lớn mắt.
Chỉ thấy hai người máy Kim Cương vĩ đại hướng tới các cô đi tới. Mà hai cái người máy Kim Cương này so với cái người máy lúc trước Ôn Ngọc từ sở nghiên cứu khoa học mượn ra chơi vẫn còn to lớn gấp đôi, cao khoảng chừng hơn ba thước.
Hai cái người máy khổng lồ thẳng tắp đi đến trước mặt hai người, lập tức quỳ một gối xuống, hai lòng bàn tay chắp lại vững chắc hướng về phía trước đặt tới trước chân bọn họ.
Tô Thi Thi tim đập một phen, cùng Ôn Ngọc đối mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó bước lên trên tay người máy Kim Cương.
Các cô vừa đứng ổn định, hai người máy Kim Cương liền mỗi cái bưng các cô đứng lên.
Tay người máy Kim Cương rất lớn, hai người đứng giữa lòng bàn tay, giống như là đứng ở trên một cái ban công nhỏ một dạng.
Oa! Bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô, tất cả mọi người hưng phấn mà huýt sáo lại vỗ tay. Có người hâm mộ, có người thán phục, càng còn nhiều mà hưng phấn.
Tô Thi Thi nhìn xung quanh, nơi nơi đều là người. Mà phía trước bọn họ là một con đường đặc biệt dùng thủy trong suốt tạo nên. Tại bên ngoài rào chắn thủy tinh, hai đội bảo an ngăn cách mọi người.
Tô Thi Thi hướng về phía đám người vẫy vẫy tay, mặt hơi có chút hồng.
Này - - cũng quá rêu rao rồi.
Mà Ôn Ngọc, lại đỏ bừng cả khuôn mặt, bản tính đà điểu lại muốn phát huy, nếu không phải nhảy xuống quá nguy hiểm, chắc là tâm tư muốn chạy trốn đều có rồi.
Thật sự quá dễ thấy rồi!
Nhưng không khí hiện trường quá nhiệt liệt, trái lại làm giảm đi rất nhiều lúng túng. Dần dần, hai người cũng trầm tĩnh lại trong cái loại không khí náo nhiệt này.
Nơi xa, Bùi Ngôn Bùi Nặc hai bạn nhỏ đang đứng trên một tòa vọng tháp, hưng phấn mà chỉ vào phía trước: Mau xem mau xem, mẹ đến rồi.
Mẹ chúng ta quả nhiên là xinh đẹp.
Hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên có chung quan điểm không có cãi nhau.
Sau lưng bọn họ, Tần Như Ngọc nhìn người phía trước, cười nói: Thím trẻ nhà chị cũng rất được nha.
Không có xinh đẹp như mẹ chúng em. Hai tiểu gia hỏa hô.
Hai đứa không thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Tần Như Ngọc nhìn hai đứa nhỏ.
Chị Như Ngọc, chị lớn như vậy mà lại muốn cùng chúng em cãi nhau sao? Bùi Ngôn ánh mắt quay tròn nhìn Tần Như Ngọc.
Bùi Nặc cực kỳ có thứ tự tiếp lời: Chị Như Ngọc, khẳng định ầm ĩ không lại anh trai em, chị liền bỏ cuộc đi. Còn nữa, chú trẻ của bọn em ở trong này, chú cũng sẽ giúp chúng em, đúng không chú trẻ?
Bùi Tĩnh xoa xoa tóc Bùi Nặc, vẻ mặt là ôn nhu: Đúng vậy, cô ấy không dám ức hiếp các con.
Chị Như Ngọc, chị nghe được đi? Bùi Ngôn Bùi Nặc vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc dở khóc dở cười: Được được, chị đầu hàng. Nhanh nhìn kìa, bọn họ sắp đến rồi.
Tần Như Ngọc nói xong nhìn Bùi Tĩnh liếc mắt một cái, xấu hổ le lưỡi. Hiện giờ nhìn thấy cậu, trong lòng cô tuy lại vẫn là có chút bi thương, nhưng đã không giống trước khó chịu như thế rồi.
Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Bùi Tĩnh nhìn đến dáng vẻ của nha đầu này, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Cô có thể vượt qua buồn bả, vậy sau đó đương nhiên là giai đại hoan hỉ.
Người máy Kim Cương càng ngày càng gần, Tô Thi Thi cảm giác chính mình lúc này giống như nữ vương đang tuần tra vương quốc.
Nơi nơi đều là tiếng hoan hô cùng chúc phúc. Tô Thi Thi cho tới bây giờ không giống hôm nay thỏa mãn quá như vậy.
Đây chính là công trình bọn họ đã từng luôn luôn cắn răng kiên trì. Đây đã từng là nơi bọn họ trả giá rất nhiều, bỏ ra cực kỳ nhiều tâm huyết mới đổi được vui sướng như hôm nay.
Nhìn chỗ vui chơi to như vậy, nhìn đám người đầy nhiệt tình kia, nhìn trên mặt bọn họ đại đại tươi cười. Cảm giác thỏa mãn đầy rẫy trong ngực. Tô Thi Thi nhắm mắt lại, thật sâu ngửi trong mùi hương dịu nhẹ phiêu tán trong không khí.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt một người, tim hơi hơi xiết lại, có một chút lo lắng.
Hỗ Sĩ Minh, nơi này cũng là nơi anh đã từng cố gắng cũng đã trả giá rất nhiều. Hiện tại, nơi đây càng đổi càng tốt. Như thế còn anh? Anh đang ở nơi nào trên thế giới? Anh sống tốt sao?
Không có người trả lời. Người kia đã triệt để theo chân bọn họ mất đi liên hệ. Không có bất luận kẻ nào biết anh ta đang ở nơi đâu.
Có lẽ, anh ta giờ phút này liền đứng ở nơi nào đó gần đây lẳng lặng nhìn chăm chú. Có lẽ, anh ta từ đầu liền không nghĩ muốn lại xuất hiện rồi.
Trong lòng Tô Thi Thi, không thể không nói có tiếc nuối.
Mà khi cô còn đang suy nghĩ phiêu tán thời điểm, tầm mắt bỗng nhiên liền ngưng lại.
Chỉ thấy phía trước, đi đến hai con ngựa cao to. Một đỏ một trắng, song song mà đi.
Mà chồng của cô, liền ngồi trên lưng con ngựa đỏ thẫm kia, thẳng lưng, tùy tiện mà phóng khoáng, chậm rãi hướng tới cô đến gần.
Tô Thi Thi ghé vào cửa sổ, giống đứa bé một dạng: Sao lại biến thành náo nhiệt như thế?
Bùi Dịch cười ôm cô vào trong ngực: Ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn, làm sao có thể qua loa. Vừa lúc Tần Phong cùng Ôn Ngọc còn không có cử hành hôn lễ, cũng muốn xem náo nhiệt.
Tô Thi Thi ánh mắt sáng long lanh nhìn Bùi Dịch: Bùi tiên sinh, anh hôm nay thực đẹp trai.
Bùi Dịch sửng sốt, bên tai thoáng cái liền đỏ, giả vờ ho khan một tiếng: Còn dám đùa giỡn anh, tự gánh lấy hậu quả!
Tô Thi Thi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Thật sự là, người này càng ngày càng khó vui đùa rồi. Tuổi tác càng lớn, định lực lại càng ngày càng kém.
Tô Thi Thi, em đang nghĩ xấu anh cái gì? Bùi Dịch cắn răng.
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: Không có không có.
Mấy năm nay, hai người tuổi tác các lớn, nhưng hình thức sống chúng một chút cũng chưa thay đổi. Bùi tiên sinh xù lông chỉ có thể theo, cô muốn phản công đấu lại, nhất định gặp chuyện không may.
Một ngày như hôm nay vậy, Tô Thi Thi cũng không muốn cảnh tượng mình đỡ thắt lưng vẻ mặt phiếm hồng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà theo sau xe bọn họ, Tần Phong cùng Ôn Ngọc xe không nhanh không chậm theo sát.
Bên trong xe, Ôn Ngọc chính đang đang tức giận.
Được rồi, đợi nghi thức kết thúc là có thể nhìn đến Khả Khả, em còn bĩu môi nữa anh thật muốn tức giận. Tần Phong buồn bực nói.
Ôn Ngọc chu mỏ, đáng thương tội nghiệp nói: Vậy anh phải nói thẳng từ đầu là mẹ mang theo thằng bé thì tốt rồi, để làm chi muốn gạt em.
Đàn ông vĩnh viễn không hiểu, phụ nữ thương tâm chỉ là bạn không thiên vị cô ấy mà thôi.
Tần Phong cầu xin tha thứ: Anh không nói là sợ em không đồng ý thôi.
Ôn Ngọc càng tức giận: Anh sao lại không chịu hiểu chứ? Muốn nói như vậy để cho mẹ nghe được, mẹ còn tưởng rằng em không muốn bà mang con em đi đó.
Mẹ hẳn không hiểu lầm, mẹ là sợ em biết Khả Khả đang ở đâu lại chạy đến đó.
Anh thật sự không hiểu gi hết mà. Anh như vậy, em sẽ hiểu lầm mẹ không nghĩ muốn nhìn đến em...
Ôn Ngọc, dễ dãi với em quá rồi phải không? Tần Phong mặt xụ xuống đến nơi.
Ôn Ngọc vội vàng đem miệng vừa đóng, ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám nhiều nói một câu.
Tần Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhiều năm như vậy, vẫn lại là một chiêu này dùng tốt nhất.
Phụ nữ, chính là không thể quá chiều.
Nếu là Ôn Ngọc cùng Tô Thi Thi biết suy nghĩ của anh, nhất định sẽ đem anh hướng hố sâu vạn trượng ném đi.
Đoàn xe chậm rãi đi thôn Thành Trung. Bùi Tĩnh sáng sớm liền mang theo bọn nhỏ nghĩ muốn xem náo nhiệt xuất phát, lúc này Tô Thi Thi bọn họ đến thời điểm, bọn nhỏ đã chơi đùa đầu đầy mồ hôi.
Hôm nay thôn Thành Trung dị thường náo nhiệt, du khách cũng đặc biệt nhiều. Tuy khách mời có hạn chế, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều du khách hâm mộ mà đến.
Địa điểm tổ chức lễ Chúc mừng tròn năm tại quảng trường lớn trong công viên trò ở một kỳ công trình Âu châu. Đi đến đó còn có một đoạn đường rất dài, Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc lại ở cửa bị hai người đàn ông đuổi xuống xe.
Có bất ngờ? Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ Bùi Dịch kia rõ ràng có chút khẩn trương lại làm bộ như bình tĩnh, liền biết anh nhất định có an bài.
Nơi xa, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt hưng phấn. Đối với mấy chuyện Bát Quái, Ôn tiểu thư từ trước đến nay rất hào hứng đón nhận.
Hai cô gái liền xuống xe, cùng nhau từ từ đi vào trong.
Thi Thi cô nói xem bọn họ tới cùng muốn làm gì? Trước tôi vụng trộm hỏi thăm qua, nói là muốn cho chúng ta bất ngờ lớn. Ôn Ngọc nhỏ giọng nói.
Tô Thi Thi cười nói: Đợi liền biết.
Đang nói chuyện, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, sau đó truyền đến một trận tiếng nhiệt liệt vỗ tay, đồng thời có một trận vĩ đại tiếng bước chân truyền đến.
Tiếng bước chân từ xa lại gần, Tô Thi Thi hai người trông đi qua, đồng thời trừng lớn mắt.
Chỉ thấy hai người máy Kim Cương vĩ đại hướng tới các cô đi tới. Mà hai cái người máy Kim Cương này so với cái người máy lúc trước Ôn Ngọc từ sở nghiên cứu khoa học mượn ra chơi vẫn còn to lớn gấp đôi, cao khoảng chừng hơn ba thước.
Hai cái người máy khổng lồ thẳng tắp đi đến trước mặt hai người, lập tức quỳ một gối xuống, hai lòng bàn tay chắp lại vững chắc hướng về phía trước đặt tới trước chân bọn họ.
Tô Thi Thi tim đập một phen, cùng Ôn Ngọc đối mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó bước lên trên tay người máy Kim Cương.
Các cô vừa đứng ổn định, hai người máy Kim Cương liền mỗi cái bưng các cô đứng lên.
Tay người máy Kim Cương rất lớn, hai người đứng giữa lòng bàn tay, giống như là đứng ở trên một cái ban công nhỏ một dạng.
Oa! Bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô, tất cả mọi người hưng phấn mà huýt sáo lại vỗ tay. Có người hâm mộ, có người thán phục, càng còn nhiều mà hưng phấn.
Tô Thi Thi nhìn xung quanh, nơi nơi đều là người. Mà phía trước bọn họ là một con đường đặc biệt dùng thủy trong suốt tạo nên. Tại bên ngoài rào chắn thủy tinh, hai đội bảo an ngăn cách mọi người.
Tô Thi Thi hướng về phía đám người vẫy vẫy tay, mặt hơi có chút hồng.
Này - - cũng quá rêu rao rồi.
Mà Ôn Ngọc, lại đỏ bừng cả khuôn mặt, bản tính đà điểu lại muốn phát huy, nếu không phải nhảy xuống quá nguy hiểm, chắc là tâm tư muốn chạy trốn đều có rồi.
Thật sự quá dễ thấy rồi!
Nhưng không khí hiện trường quá nhiệt liệt, trái lại làm giảm đi rất nhiều lúng túng. Dần dần, hai người cũng trầm tĩnh lại trong cái loại không khí náo nhiệt này.
Nơi xa, Bùi Ngôn Bùi Nặc hai bạn nhỏ đang đứng trên một tòa vọng tháp, hưng phấn mà chỉ vào phía trước: Mau xem mau xem, mẹ đến rồi.
Mẹ chúng ta quả nhiên là xinh đẹp.
Hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên có chung quan điểm không có cãi nhau.
Sau lưng bọn họ, Tần Như Ngọc nhìn người phía trước, cười nói: Thím trẻ nhà chị cũng rất được nha.
Không có xinh đẹp như mẹ chúng em. Hai tiểu gia hỏa hô.
Hai đứa không thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Tần Như Ngọc nhìn hai đứa nhỏ.
Chị Như Ngọc, chị lớn như vậy mà lại muốn cùng chúng em cãi nhau sao? Bùi Ngôn ánh mắt quay tròn nhìn Tần Như Ngọc.
Bùi Nặc cực kỳ có thứ tự tiếp lời: Chị Như Ngọc, khẳng định ầm ĩ không lại anh trai em, chị liền bỏ cuộc đi. Còn nữa, chú trẻ của bọn em ở trong này, chú cũng sẽ giúp chúng em, đúng không chú trẻ?
Bùi Tĩnh xoa xoa tóc Bùi Nặc, vẻ mặt là ôn nhu: Đúng vậy, cô ấy không dám ức hiếp các con.
Chị Như Ngọc, chị nghe được đi? Bùi Ngôn Bùi Nặc vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc dở khóc dở cười: Được được, chị đầu hàng. Nhanh nhìn kìa, bọn họ sắp đến rồi.
Tần Như Ngọc nói xong nhìn Bùi Tĩnh liếc mắt một cái, xấu hổ le lưỡi. Hiện giờ nhìn thấy cậu, trong lòng cô tuy lại vẫn là có chút bi thương, nhưng đã không giống trước khó chịu như thế rồi.
Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Bùi Tĩnh nhìn đến dáng vẻ của nha đầu này, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Cô có thể vượt qua buồn bả, vậy sau đó đương nhiên là giai đại hoan hỉ.
Người máy Kim Cương càng ngày càng gần, Tô Thi Thi cảm giác chính mình lúc này giống như nữ vương đang tuần tra vương quốc.
Nơi nơi đều là tiếng hoan hô cùng chúc phúc. Tô Thi Thi cho tới bây giờ không giống hôm nay thỏa mãn quá như vậy.
Đây chính là công trình bọn họ đã từng luôn luôn cắn răng kiên trì. Đây đã từng là nơi bọn họ trả giá rất nhiều, bỏ ra cực kỳ nhiều tâm huyết mới đổi được vui sướng như hôm nay.
Nhìn chỗ vui chơi to như vậy, nhìn đám người đầy nhiệt tình kia, nhìn trên mặt bọn họ đại đại tươi cười. Cảm giác thỏa mãn đầy rẫy trong ngực. Tô Thi Thi nhắm mắt lại, thật sâu ngửi trong mùi hương dịu nhẹ phiêu tán trong không khí.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt một người, tim hơi hơi xiết lại, có một chút lo lắng.
Hỗ Sĩ Minh, nơi này cũng là nơi anh đã từng cố gắng cũng đã trả giá rất nhiều. Hiện tại, nơi đây càng đổi càng tốt. Như thế còn anh? Anh đang ở nơi nào trên thế giới? Anh sống tốt sao?
Không có người trả lời. Người kia đã triệt để theo chân bọn họ mất đi liên hệ. Không có bất luận kẻ nào biết anh ta đang ở nơi đâu.
Có lẽ, anh ta giờ phút này liền đứng ở nơi nào đó gần đây lẳng lặng nhìn chăm chú. Có lẽ, anh ta từ đầu liền không nghĩ muốn lại xuất hiện rồi.
Trong lòng Tô Thi Thi, không thể không nói có tiếc nuối.
Mà khi cô còn đang suy nghĩ phiêu tán thời điểm, tầm mắt bỗng nhiên liền ngưng lại.
Chỉ thấy phía trước, đi đến hai con ngựa cao to. Một đỏ một trắng, song song mà đi.
Mà chồng của cô, liền ngồi trên lưng con ngựa đỏ thẫm kia, thẳng lưng, tùy tiện mà phóng khoáng, chậm rãi hướng tới cô đến gần.
/771
|