“Sao?”
Lãnh chúa Tĩnh Lặng kinh ngạc nói.
Nàng ngoắc tay một cái, đưa vài miếng móng chân đến trước mặt mình.
“Thì ra là móng chân của Ma Long... Thảo nào con quái vật này lại có sức mạnh hệ thần bí cường đại như vậy. E rằng nó mang trên mình huyết mạch của rồng.”
Cố Thanh Sơn nhìn phía mấy miếng móng chân sắc bén như đao.
Kiếm thuật của mình giết chết quái vật nhưng lại không mảy may để lại chút vết tích nào trên những chiếc móng này.
Không thể tưởng tượng nổi, nếu để con quái thú này tiếp tục tiến hóa, không biết nó sẽ còn cường đại đến mức nào.
...
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn ngắm những miếng móng của Ma Long đang nằm trên bàn.
“May mà chỉ là móng chân.”
Hắn nói với giọng điệu của một kẻ từng trải: “Từ trận chiến vừa rồi, xem ra nó vẫn còn đang ở giai đoạn ấu sinh, thế nên kỹ năng mới chưa hoàn toàn tiến hóa, bằng không kiếm của ngươi không những không giết được nó mà cả hai người các ngươi đều phải chết.”
“Đặc biệt là ngươi, Lãnh chúa Tà Kỳ, ta vốn cho là ngươi biết dùng sức mạnh khống chế đại dương để tránh khỏi công kích ngược của nó và chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.”
“Như vậy có khả thi không? Lẽ nào khống chế đại dương thì không bị phản kích.” Một tên ma quỷ cường đại khác tham gia thảo luận.
Cả người gã đầy những ký hiệu vằn vèo, không khí bốn phía đều hóa thành một đường vặn xoắn xuất hiện trước mặt gã.
Nhìn qua, gã ma quỷ cường đại này rất có địa vị.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cũng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của gã:
“Bởi vì sức mạnh khống chế đại dương này được chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là khống chế đại dương, giai đoạn thứ hai là điều khiển đại dương tấn công vào quái vật, cho nên nếu quái vật có bắn ngược thì cũng chỉ có thể bắn ngược vào biển rộng, sẽ không ảnh hưởng đến Lãnh chúa Tà Kỳ. Trên thực tế loại năng lực phản kích hệ thần bí của ma thú chỉ có thể bám theo đối tượng công kích nó chứ không thể bắn ngược lần thứ hai... Muốn phá giải loại năng lực này, đây mới là phương thức chiến đấu đúng đắn.”
Cố Thanh Sơn nghe xong thầm than một tiếng.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một lời đã nói chính xác cách phá giải.
Nếu không có ngọc bội Duy Tôn hỗ trợ, đúng là hắn cũng chuẩn bị làm như vậy.
“Mặc kệ thế nào, nó cũng đã chết rồi, từ nay về sau ta không bao giờ muốn gặp phải loại hải quái như con Ma Long này nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cười ha hả.
Những gã ma quỷ khác cũng cười rộ cả lên.
... Không có ma quỷ nào nguyện ý gặp phải Ma Long.
Ma Long là sinh vật lấy Ma giới làm thức ăn, nó đã liên tục ngủ say ở một nơi thần bí, hơn mười vạn năm mới tỉnh một lần - chỉ để ăn.
Cho tới bây giờ ma quỷ chưa từng chiến thắng Ma Long.
Năm đó thần linh và bộ tộc Thái Cổ đánh nát Ma giới nguyên thủy, bọn họ cũng cố ý tránh những khu vực rộng lớn có khả năng là nơi Ma Long đang say ngủ.
Nhưng Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cười như thế, Cố Thanh Sơn cũng dần bình ổn lại.
Mặc dù tất cả mọi người không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngọc bội hồ lô, nhưng trận chiến vừa rồi hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không thích hợp.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đương nhiên có thể phát hiện.
Nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa.
Cố Thanh Sơn không phải thần dân của hắn mà là một trong hai vị chủ nhân của Ma giới, là đại lĩnh chủ của ma quỷ.
Người nào làm đến chức lĩnh chủ lại không có chút bản lĩnh bí mật.
Đương nhiên, Tà Kỳ ma vương trước kia thì đúng là như vậy.
Cho nên Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cũng lười đào sâu vấn đề, dù sao việc này cũng không phù hợp với phong độ mà một vị ma vương nên có.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật từ trong đám móng chân lấy ra hai miếng, chia ra vứt cho Cố Thanh Sơn và Lãnh chúa Tĩnh Lặng.
“Đây là phần các ngươi đáng được nhận.”
Hắn vừa nói vừa đem số móng Ma Long còn lại thu vào.
Cố Thanh Sơn và Lãnh chúa Tĩnh Lặng cùng nhau tạ ơn.
Móng chân của Ma Long... Đây mới thực sự là bảo vật có sức mạnh không thể nghi ngờ, những người sở hữu nó sẽ bị vô số ma quỷ truy sát, trừ phi người chủ sở hữu có đủ sức mạnh khiến cho đông đảo ma quỷ phải lùi bước.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đương nhiên không sợ.
Lãnh chúa Tà Kỳ và Lãnh chúa Tĩnh Lặng cũng là thủ lĩnh ma quỷ cường đại, hơn nữa con hải quái kia là do hai người bọn họ giết chết, cho nên lúc này mới có tư cách nhận được một phiến móng chân.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật quăng ra một miếng móng chân của Ma Long.
“Đi, đưa cái này treo ở trên cánh buồm, ta xem còn có con hải ma thú nào dám đến.”
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật.
Một trong ba Ma vương cường đại nhất, thời gian hắn ta lăn lộn ở biển ma Hỗn Loạn là không thể đếm xuể.
Nghiên cứu của hắn về hải vực rộng lớn này còn vượt qua hết thảy ma quỷ.
Mệnh lệnh của hắn hạ xuống, một miếng móng chân của Ma Long đã được treo thật cao trên cánh buồm.
... Tuy rằng chỉ là phiến móng chân trên người Ma Long ấu sinh thể, nhưng lại có sức uy hiếp cường đại.
Trong biển ma Hỗn Loạn, các ma thú cũng sẽ không chủ động trêu chọc huyết mạch của Ma Long.
Bởi vì bất luận con quái vật nào mang trong mình huyết mạch Ma Long, nhất định đều có sức mạnh cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn.
Tất cả bọn quái vật đều sợ hãi mình bị huyết mạch Ma Long tập kích, biến thành loại sinh vật giống như Ma Long.
Đúng vậy, máu Ma Long có tính khuếch tán và tính xâm lược.
Một khi bị máu Ma Long xâm lấn thân thể, bản chất sinh mệnh sẽ phát sinh biến hóa.
... Biến thành Ma Long ấu sinh thể, thu được sức mạnh thần bí cường đại, từ nay về sau trở thành chúa tể của đại dương.
Nhưng điều này lại chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Hơn mười vạn năm Ma Long sẽ thức tỉnh một lần.
Mỗi khi nó thức tỉnh, sinh mệnh bị máu Ma Long ăn mòn cũng sẽ bị một loại sức mạnh thần bị dẫn dắt tụ tập cùng một chỗ.
Sau đó Ma Long sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả ấu sinh thể, từ đó hấp thu tinh hoa sức mạnh đã trưởng thành.
Nếu như ăn đủ rồi, nó sẽ tiếp tục ngủ say.
Nếu như thiếu...
Ma giới sẽ trở thành bữa ăn dã ngoại của nó.
Đối với hải ma thú mà nói, trở thành Ma Long nhất mạch chẳng khác nào thầm chấp nhận cái chết của mình.
Trừ phi, trong thời gian mười vạn năm, có thể dựa vào máu Ma Long tăng tốc tiến hóa, một đường trở thành một sinh vật cường đại hơn cả Ma Long.
Như vậy có thể chiến thắng Ma Long thức tỉnh, hơn nữa còn hấp thu tất cả sức mạnh của Ma Long.
Bên nào thắng trận sẽ trở thành Ma Long mới.
Chẳng qua, chuyện như vậy hầu như chưa từng xảy ra.
Cho nên hải ma thú cổ đại trong biển ma Hỗn Loạn không muốn chỉ vì tham lam một chút súc mạnh mà phải đi chiến đấu với Ma Long.
Chúng nó đều có thọ mệnh mấy nghìn vạn năm.
Hiện tại, con thuyền biển to lớn khởi hành lần thứ hai, khi thức Ma Long liền tràn ngập ra từ cánh buồm.
Dưới biển sâu, hẳn là những con ma thú cường đại đều chủ động cách xa thuyền biển.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tuy lúc bạn đầu để chết mất mấy tên thủ hạ nhưng về sau lại thu hoạch được móng chân của Ma Long, như vậy cũng xem như có được một cuộc hành trình suôn sẻ khác thường.
Đối với chuyến đi này hắn tương đối thỏa mãn.
Đối với Cố Thanh Sơn mà nói, đây cũng là một tin tức tốt.
Không cần chiến đấu lần nữa, hành trình trên biển dài dằng dặc trở nên an toàn, điều này lại giúp hắn thuận tiện làm được rất nhiều chuyện của mình.
... Tỷ như đi đến trù phòng để cắt động vật biển.
Trong lúc vô tình, ba vạn hồn lực tới tay.
Hai trăm ngàn hồn lực tập trung.
Sau đó...
Hai trăm mười ngàn.
Hai trăm tám mươi ngàn.
Hai trăm bảy mươi ngàn...
Bốn trăm ngàn!
Tuy rằng ngọc bội hồ lô thỉnh thoảng để lộ ra yếu điểm về hồn lực, nhưng hồn lực của Cố Thanh Sơn vẫn tăng lên đều đặn.
Sáu ngày sau.
Thuyển vẫn đi trên biển ma Hỗn Loạn như cũ.
Chỉ là từ nay về sau, sự lười nhác lan tràn trên chiến thuyền đều biến mất sạch sẽ.
Lãnh chúa Tĩnh Lặng kinh ngạc nói.
Nàng ngoắc tay một cái, đưa vài miếng móng chân đến trước mặt mình.
“Thì ra là móng chân của Ma Long... Thảo nào con quái vật này lại có sức mạnh hệ thần bí cường đại như vậy. E rằng nó mang trên mình huyết mạch của rồng.”
Cố Thanh Sơn nhìn phía mấy miếng móng chân sắc bén như đao.
Kiếm thuật của mình giết chết quái vật nhưng lại không mảy may để lại chút vết tích nào trên những chiếc móng này.
Không thể tưởng tượng nổi, nếu để con quái thú này tiếp tục tiến hóa, không biết nó sẽ còn cường đại đến mức nào.
...
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn ngắm những miếng móng của Ma Long đang nằm trên bàn.
“May mà chỉ là móng chân.”
Hắn nói với giọng điệu của một kẻ từng trải: “Từ trận chiến vừa rồi, xem ra nó vẫn còn đang ở giai đoạn ấu sinh, thế nên kỹ năng mới chưa hoàn toàn tiến hóa, bằng không kiếm của ngươi không những không giết được nó mà cả hai người các ngươi đều phải chết.”
“Đặc biệt là ngươi, Lãnh chúa Tà Kỳ, ta vốn cho là ngươi biết dùng sức mạnh khống chế đại dương để tránh khỏi công kích ngược của nó và chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.”
“Như vậy có khả thi không? Lẽ nào khống chế đại dương thì không bị phản kích.” Một tên ma quỷ cường đại khác tham gia thảo luận.
Cả người gã đầy những ký hiệu vằn vèo, không khí bốn phía đều hóa thành một đường vặn xoắn xuất hiện trước mặt gã.
Nhìn qua, gã ma quỷ cường đại này rất có địa vị.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cũng kiên nhẫn trả lời câu hỏi của gã:
“Bởi vì sức mạnh khống chế đại dương này được chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là khống chế đại dương, giai đoạn thứ hai là điều khiển đại dương tấn công vào quái vật, cho nên nếu quái vật có bắn ngược thì cũng chỉ có thể bắn ngược vào biển rộng, sẽ không ảnh hưởng đến Lãnh chúa Tà Kỳ. Trên thực tế loại năng lực phản kích hệ thần bí của ma thú chỉ có thể bám theo đối tượng công kích nó chứ không thể bắn ngược lần thứ hai... Muốn phá giải loại năng lực này, đây mới là phương thức chiến đấu đúng đắn.”
Cố Thanh Sơn nghe xong thầm than một tiếng.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một lời đã nói chính xác cách phá giải.
Nếu không có ngọc bội Duy Tôn hỗ trợ, đúng là hắn cũng chuẩn bị làm như vậy.
“Mặc kệ thế nào, nó cũng đã chết rồi, từ nay về sau ta không bao giờ muốn gặp phải loại hải quái như con Ma Long này nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cười ha hả.
Những gã ma quỷ khác cũng cười rộ cả lên.
... Không có ma quỷ nào nguyện ý gặp phải Ma Long.
Ma Long là sinh vật lấy Ma giới làm thức ăn, nó đã liên tục ngủ say ở một nơi thần bí, hơn mười vạn năm mới tỉnh một lần - chỉ để ăn.
Cho tới bây giờ ma quỷ chưa từng chiến thắng Ma Long.
Năm đó thần linh và bộ tộc Thái Cổ đánh nát Ma giới nguyên thủy, bọn họ cũng cố ý tránh những khu vực rộng lớn có khả năng là nơi Ma Long đang say ngủ.
Nhưng Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cười như thế, Cố Thanh Sơn cũng dần bình ổn lại.
Mặc dù tất cả mọi người không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngọc bội hồ lô, nhưng trận chiến vừa rồi hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không thích hợp.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đương nhiên có thể phát hiện.
Nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa.
Cố Thanh Sơn không phải thần dân của hắn mà là một trong hai vị chủ nhân của Ma giới, là đại lĩnh chủ của ma quỷ.
Người nào làm đến chức lĩnh chủ lại không có chút bản lĩnh bí mật.
Đương nhiên, Tà Kỳ ma vương trước kia thì đúng là như vậy.
Cho nên Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật cũng lười đào sâu vấn đề, dù sao việc này cũng không phù hợp với phong độ mà một vị ma vương nên có.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật từ trong đám móng chân lấy ra hai miếng, chia ra vứt cho Cố Thanh Sơn và Lãnh chúa Tĩnh Lặng.
“Đây là phần các ngươi đáng được nhận.”
Hắn vừa nói vừa đem số móng Ma Long còn lại thu vào.
Cố Thanh Sơn và Lãnh chúa Tĩnh Lặng cùng nhau tạ ơn.
Móng chân của Ma Long... Đây mới thực sự là bảo vật có sức mạnh không thể nghi ngờ, những người sở hữu nó sẽ bị vô số ma quỷ truy sát, trừ phi người chủ sở hữu có đủ sức mạnh khiến cho đông đảo ma quỷ phải lùi bước.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đương nhiên không sợ.
Lãnh chúa Tà Kỳ và Lãnh chúa Tĩnh Lặng cũng là thủ lĩnh ma quỷ cường đại, hơn nữa con hải quái kia là do hai người bọn họ giết chết, cho nên lúc này mới có tư cách nhận được một phiến móng chân.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật quăng ra một miếng móng chân của Ma Long.
“Đi, đưa cái này treo ở trên cánh buồm, ta xem còn có con hải ma thú nào dám đến.”
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật.
Một trong ba Ma vương cường đại nhất, thời gian hắn ta lăn lộn ở biển ma Hỗn Loạn là không thể đếm xuể.
Nghiên cứu của hắn về hải vực rộng lớn này còn vượt qua hết thảy ma quỷ.
Mệnh lệnh của hắn hạ xuống, một miếng móng chân của Ma Long đã được treo thật cao trên cánh buồm.
... Tuy rằng chỉ là phiến móng chân trên người Ma Long ấu sinh thể, nhưng lại có sức uy hiếp cường đại.
Trong biển ma Hỗn Loạn, các ma thú cũng sẽ không chủ động trêu chọc huyết mạch của Ma Long.
Bởi vì bất luận con quái vật nào mang trong mình huyết mạch Ma Long, nhất định đều có sức mạnh cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn.
Tất cả bọn quái vật đều sợ hãi mình bị huyết mạch Ma Long tập kích, biến thành loại sinh vật giống như Ma Long.
Đúng vậy, máu Ma Long có tính khuếch tán và tính xâm lược.
Một khi bị máu Ma Long xâm lấn thân thể, bản chất sinh mệnh sẽ phát sinh biến hóa.
... Biến thành Ma Long ấu sinh thể, thu được sức mạnh thần bí cường đại, từ nay về sau trở thành chúa tể của đại dương.
Nhưng điều này lại chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Hơn mười vạn năm Ma Long sẽ thức tỉnh một lần.
Mỗi khi nó thức tỉnh, sinh mệnh bị máu Ma Long ăn mòn cũng sẽ bị một loại sức mạnh thần bị dẫn dắt tụ tập cùng một chỗ.
Sau đó Ma Long sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả ấu sinh thể, từ đó hấp thu tinh hoa sức mạnh đã trưởng thành.
Nếu như ăn đủ rồi, nó sẽ tiếp tục ngủ say.
Nếu như thiếu...
Ma giới sẽ trở thành bữa ăn dã ngoại của nó.
Đối với hải ma thú mà nói, trở thành Ma Long nhất mạch chẳng khác nào thầm chấp nhận cái chết của mình.
Trừ phi, trong thời gian mười vạn năm, có thể dựa vào máu Ma Long tăng tốc tiến hóa, một đường trở thành một sinh vật cường đại hơn cả Ma Long.
Như vậy có thể chiến thắng Ma Long thức tỉnh, hơn nữa còn hấp thu tất cả sức mạnh của Ma Long.
Bên nào thắng trận sẽ trở thành Ma Long mới.
Chẳng qua, chuyện như vậy hầu như chưa từng xảy ra.
Cho nên hải ma thú cổ đại trong biển ma Hỗn Loạn không muốn chỉ vì tham lam một chút súc mạnh mà phải đi chiến đấu với Ma Long.
Chúng nó đều có thọ mệnh mấy nghìn vạn năm.
Hiện tại, con thuyền biển to lớn khởi hành lần thứ hai, khi thức Ma Long liền tràn ngập ra từ cánh buồm.
Dưới biển sâu, hẳn là những con ma thú cường đại đều chủ động cách xa thuyền biển.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tuy lúc bạn đầu để chết mất mấy tên thủ hạ nhưng về sau lại thu hoạch được móng chân của Ma Long, như vậy cũng xem như có được một cuộc hành trình suôn sẻ khác thường.
Đối với chuyến đi này hắn tương đối thỏa mãn.
Đối với Cố Thanh Sơn mà nói, đây cũng là một tin tức tốt.
Không cần chiến đấu lần nữa, hành trình trên biển dài dằng dặc trở nên an toàn, điều này lại giúp hắn thuận tiện làm được rất nhiều chuyện của mình.
... Tỷ như đi đến trù phòng để cắt động vật biển.
Trong lúc vô tình, ba vạn hồn lực tới tay.
Hai trăm ngàn hồn lực tập trung.
Sau đó...
Hai trăm mười ngàn.
Hai trăm tám mươi ngàn.
Hai trăm bảy mươi ngàn...
Bốn trăm ngàn!
Tuy rằng ngọc bội hồ lô thỉnh thoảng để lộ ra yếu điểm về hồn lực, nhưng hồn lực của Cố Thanh Sơn vẫn tăng lên đều đặn.
Sáu ngày sau.
Thuyển vẫn đi trên biển ma Hỗn Loạn như cũ.
Chỉ là từ nay về sau, sự lười nhác lan tràn trên chiến thuyền đều biến mất sạch sẽ.
/1520
|