Người đàn ông vịn lan can, há mồm thở dốc nói.
"Không được nhúc nhích!"
"Không phải quái vật."
"Đứng ở đó đừng cử động!"
“Chờ chút, là người sống.”
Bọn họ hoảng loạn kêu lên, luống cuống tay chân lấy vũ khí ra.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, không khỏi có chút cạn lời.
Những người này phản ứng thật sự không chuyên nghiệp.
Dựa vào tiêu chuẩn này của bọn họ, nếu như gặp phải sát thủ chân chính như Trương Anh Hào, không biết đã bị giết bao nhiêu lần.
"Cứu tôi."
"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Người da đen lớn tiếng hỏi.
"Khát." Cố Thanh Sơn nói.
Bốn người liếc nhau một cái.
Chàng trai tóc vàng lôi ống nhòm ra, cẩn thận quan sát Cố Thanh Sơn.
"Trên người hắn không có vết thương, hình như chỉ là quá mệt mỏi mà thôi."
"Ánh mắt không bị biến dị, là người bình thường."
Chàng trai tóc vàng vừa quan sát, vừa nói với mấy người.
"Cho anh ta chút nước uống." Người da đen nói.
"Nhưng nước chúng ta mang đã uống hết rồi." Lão Lý nói.
"Vậy thì cho anh ta uống rượu." Người da đen nói.
"Không được, cơ thể hắn đã thiếu nước cực độ, hay là về căn cứ lấy cho hắn chút nước." Người phụ nữ nói.
"Quá xa, cứ uống chút rượu để giải khát đã." Lão Lý kiên trì nói.
“Không thể uống rượu, uống rượu không giải khát, còn ảnh hưởng đến tinh thần vốn đã yếu ớt của anh ta.” Người da đen cũng lắc đầu nói.
Chàng trai tóc vàng tham gia tranh luận: "Làm sao không được? Thật ra thì ở cổ đại, mọi người sợ nước bị ô nhiễm, lúc ấy mới thích chưng cất rượu để uống."
Cố Thanh Sơn im lặng nghe mấy người này giằng co qua lại.
Mắt thấy mặt trời đã sắp khuất, màn đêm đang từ từ buông xuống.
Nếu quả thật như bọn họ nói, buổi tối sẽ có rất nhiều nguy hiểm xuất hiện, như vậy bây giờ ở lại chỗ này không phải là chuyện gì tốt.
Chẳng lẽ phải lãng phí thời gian ở đây?
Cố Thanh Sơn yên lặng than thở một tiếng.
"Nước, cho tôi nước."
Nói xong câu này, hắn trực tiếp ngất đi.
Lần này âm thanh cãi cọ của mấy người biến mất.
"Mang hắn đi, tìm chút nước cho hắn."
Lão Lý giải quyết dứt khoát.
Một đường lắc lư.
Có người cạy miệng của hắn ra, rót nước cho hắn.
Cố Thanh Sơn phối hợp uống mấy hớp, từ từ mở mắt ra.
Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang đút cho mình.
"Anh tỉnh rồi? Có thể tự uống nước không?" Cô gái sợ hãi hỏi.
"Có thể."
Cố Thanh Sơn cố gắng ngồi dậy từ trên ghế salon, nhận lấy ly, uống cạn nước trong đó.
Dễ chịu hơn rồi.
"Còn nước không?"
"Này."
Một cô bé khác đưa cho hắn một chai nước suối.
Cố Thanh Sơn nhận lấy chai nước, mở nắp, một hơi uống sạch.
Có đầy đủ nước, cuối cùng cơ thể đã thật sự hồi phục.
"Cảm ơn lần nữa, may mà có mấy người cứu tôi."
Cố Thanh Sơn nhìn hai cô gái, mỉm cười tỏ ý nói.
"Không có gì, bọn tôi cũng là được cứu về." Một cô gái nói.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía bên kia, hỏi: "Nói như vậy, là mấy người cứu tôi sao?"
Ở đối diện Cố Thanh Sơn, bốn người kia đang cảnh giác đánh giá hắn.
Cố Thanh Sơn rất thản nhiên.
Mấy người này đã bị hắn đoán được tính cánh đại khái, chỉ cần cẩn thận đối đáp, sẽ không có vấn đề gì.
Chàng trai tóc vàng nắm một con dao găm trong tay.
Tay của cô gái nhét vào trong ngực, hình như đang nắm vũ khí gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Người da đen ở phía trước, lão Lý thoáng dựa vào phía sau, hai người nhìn như chỉ tuỳ tiện đặt vũ khí ở trên đùi.
Một đội hình ứng phó với tình trạng bức thiết rất không tệ.
Cố Thanh Sơn thầm khen một tiếng.
Xem ra ngoài thích cãi vã bọn họ vẫn có mấy phần bản lĩnh.
Dùng tiêu chuẩn của người bình thường để phán đoán là như vậy.
"Này nhóc, cậu làm gì vậy?" Lão Lý dẫn đầu hỏi.
"Nhà khoa học." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người ngẩn ra.
Không thể ngờ được lại là câu trả lời này.
"Cậu từ đâu tới?" Người da đen hỏi.
"Đường quốc lộ phía Đông Nam."
"Cái chỗ đó không ổn lắm." Chàng trai tóc vàng cau mày nói.
"Một đám tạp chủng." Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm xúc có gì đó là lạ.
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, phương tiện giao thông của tôi bị cướp, đi thẳng một đường tới nơi này, suýt thì chết giữa đường."
"Bọn chúng không giết cậu?"
"Lúc ấy tôi đi vệ sinh, từ xa nhìn thấy có mấy người tới, liền vội vàng chôn mình ở trong cát, bọn họ tìm một hồi, mặt trời thật sự quá chói chang, bọn họ không chịu được, liền ấy xe của tôi đi."
"Cậu hoá ra lại là một nhà khoa học rất thông minh, cậu nghiên cứu cái gì?"
"Binh khí."
"Súng?"
"Không, cao cấp hơn một chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Máy bay chiến đấu? Xe tăng? Đại pháo?" Người da đen hỏi tới.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
Trong nhận thức của đối phương, những thứ này được coi là hàng cao cấp.
Bây giờ đã có thể kết luận, tiêu chuẩn khoa học kĩ thuật của thế giới này không khác gì lắm so với phán đoán của mình.
Bọn họ bắt đầu tiếp xúc với vũ khí nóng không vượt quá ba trăm năm, cơ giáp cũng ở vào giai đoạn sơ khai nhất.
Cơ giáp.
Cố Thanh Sơn không khỏi chìm trong hồi ức.
Thật ra thì ở cổ đại, loại binh khí tác chiến một người như cơ giáp, trước giờ đều chưa từng được các nhà quân sự xem trọng.
Một tên lửa có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Chi phí để chế tạo một chiến giáp cơ động, gấp ngàn lần một tên lửa.
Bất kỳ binh khí gì cũng thay thế chiến giáp cơ động, để hoàn thành mục đích quân sự với mức giá thấp nhất.
Cho nên không có ai sẽ tiêu phí tinh lực gấp mấy trăm lần, đi chế tạo chiến giáp cơ động.
Tình trạng này kéo dài rất lâu.
Cho đến khi khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ nhất định, chiến giáp cơ động có thể xuất hiện với vai trò như một “Siêu cấp anh hùng”, nó mới lại một lần nữa đi vào tầm mắt của đại chúng.
Văn minh khoa học kỹ thuật tiếp tục phát triển.
Vấn đề về giá thành của chiến giáp cơ động đã được giải quyết, trí tuệ và năng lực của nhân công được nâng cấp toàn diện.
Cơ giáp có thể tự chủ học tập mọi thứ, thay thế con người đi hoàn thành rất nhiều chuyện, loài người bước vào thời đại hưởng thụ.
Cùng với cương vị máy móc thay thế con người, mâu thuẫn trong nội bộ nhân loại đã sâu hơn một bậc, càng bởi vì trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của các nước không đồng đều, năng lực của chiến giáp cơ động cũng khác nhau một trời một vực.
Sau đó, chiến tranh bùng nổ.
Vô số chiến giáp cơ động thay thế loài người, tiến hành những cuộc chiến kịch liệt quy mô lớn có sức chấn động không hề nhỏ.
Một ngày nào đó, tình thế phát sinh nghịch chuyển.
Mọi người phát hiện, chiến giáp cơ động quy mô lớn được đưa vào trong chiến tranh, trong giây phút ngẫu nhiên nào đó, sẽ xảy ra một vài tình huống cực kì hiếm thấy
Có tính đại biểu lớn nhất, chính là giữa những chiến giáp cơ động sẽ tiến hành trao đổi với nhau.
Bọn chúng sẽ sáng tạo ra một loại ngôn ngữ máy móc mà con người không thể hiểu được, cùng học hỏi và sao chép lẫn nhau, tiến tới sinh ra một loại tiến hoá trên ý nghĩa máy móc.
Loài người không thể nào hiểu được loại trao đổi của chiến giáp cơ động.
Nhưng chiến giáp cơ động lại hoàn toàn hiểu con người, hiểu chiến tranh.
Đồng thời, bọn chúng liên kết với mạng lưới toàn cầu, không ngừng học tập và quan sát kết cấu xã hội và tình hình phát triển của khoa học kỹ thuật.
Mọi người đã cảm nhận được ý nghĩa thực sự mà khoa học kỹ thuật mang lại.
Chiến tranh lập tức kết thúc.
Bắt đầu từ lúc đó, tất cả trí tuệ năng lực nòng cốt của chiến giáp cơ động đều bị xoá sạch, mỗi một máy chiến giáp đều phải do con người tới điều khiển, phát ra mệnh lệnh.
Đây chính là định luật thứ nhất của chiến giáp cơ động vô cùng nổi danh: Mệnh lệnh của con người chi phối mọi hành vi của máy móc.
"Mấy người biết cơ giáp không?"
Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ trong hồi ức, hỏi.
"Ý cậu là, cậu là một nhà khoa học về cơ giáp?" Lão Lý hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn gật đầu.
"Đáng tiếc nơi này không có những thứ đó." Lão Lý tiếc nuối nói.
"Như vậy, thân phận của cậu không có được nghiệm chứng, chúng tôi không thể tin tưởng cậu." Người phụ nữ nói.
Chàng trai tóc vàng cũng nói: "Lỡ như cậu là người của những bang phái rác rưởi kia, đến để đối phó với chúng tôi thì sao?"
Bầu không khí đột nhiên ngưng lại.
"Không được nhúc nhích!"
"Không phải quái vật."
"Đứng ở đó đừng cử động!"
“Chờ chút, là người sống.”
Bọn họ hoảng loạn kêu lên, luống cuống tay chân lấy vũ khí ra.
Cố Thanh Sơn đứng ở nơi đó, không khỏi có chút cạn lời.
Những người này phản ứng thật sự không chuyên nghiệp.
Dựa vào tiêu chuẩn này của bọn họ, nếu như gặp phải sát thủ chân chính như Trương Anh Hào, không biết đã bị giết bao nhiêu lần.
"Cứu tôi."
"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Người da đen lớn tiếng hỏi.
"Khát." Cố Thanh Sơn nói.
Bốn người liếc nhau một cái.
Chàng trai tóc vàng lôi ống nhòm ra, cẩn thận quan sát Cố Thanh Sơn.
"Trên người hắn không có vết thương, hình như chỉ là quá mệt mỏi mà thôi."
"Ánh mắt không bị biến dị, là người bình thường."
Chàng trai tóc vàng vừa quan sát, vừa nói với mấy người.
"Cho anh ta chút nước uống." Người da đen nói.
"Nhưng nước chúng ta mang đã uống hết rồi." Lão Lý nói.
"Vậy thì cho anh ta uống rượu." Người da đen nói.
"Không được, cơ thể hắn đã thiếu nước cực độ, hay là về căn cứ lấy cho hắn chút nước." Người phụ nữ nói.
"Quá xa, cứ uống chút rượu để giải khát đã." Lão Lý kiên trì nói.
“Không thể uống rượu, uống rượu không giải khát, còn ảnh hưởng đến tinh thần vốn đã yếu ớt của anh ta.” Người da đen cũng lắc đầu nói.
Chàng trai tóc vàng tham gia tranh luận: "Làm sao không được? Thật ra thì ở cổ đại, mọi người sợ nước bị ô nhiễm, lúc ấy mới thích chưng cất rượu để uống."
Cố Thanh Sơn im lặng nghe mấy người này giằng co qua lại.
Mắt thấy mặt trời đã sắp khuất, màn đêm đang từ từ buông xuống.
Nếu quả thật như bọn họ nói, buổi tối sẽ có rất nhiều nguy hiểm xuất hiện, như vậy bây giờ ở lại chỗ này không phải là chuyện gì tốt.
Chẳng lẽ phải lãng phí thời gian ở đây?
Cố Thanh Sơn yên lặng than thở một tiếng.
"Nước, cho tôi nước."
Nói xong câu này, hắn trực tiếp ngất đi.
Lần này âm thanh cãi cọ của mấy người biến mất.
"Mang hắn đi, tìm chút nước cho hắn."
Lão Lý giải quyết dứt khoát.
Một đường lắc lư.
Có người cạy miệng của hắn ra, rót nước cho hắn.
Cố Thanh Sơn phối hợp uống mấy hớp, từ từ mở mắt ra.
Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang đút cho mình.
"Anh tỉnh rồi? Có thể tự uống nước không?" Cô gái sợ hãi hỏi.
"Có thể."
Cố Thanh Sơn cố gắng ngồi dậy từ trên ghế salon, nhận lấy ly, uống cạn nước trong đó.
Dễ chịu hơn rồi.
"Còn nước không?"
"Này."
Một cô bé khác đưa cho hắn một chai nước suối.
Cố Thanh Sơn nhận lấy chai nước, mở nắp, một hơi uống sạch.
Có đầy đủ nước, cuối cùng cơ thể đã thật sự hồi phục.
"Cảm ơn lần nữa, may mà có mấy người cứu tôi."
Cố Thanh Sơn nhìn hai cô gái, mỉm cười tỏ ý nói.
"Không có gì, bọn tôi cũng là được cứu về." Một cô gái nói.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía bên kia, hỏi: "Nói như vậy, là mấy người cứu tôi sao?"
Ở đối diện Cố Thanh Sơn, bốn người kia đang cảnh giác đánh giá hắn.
Cố Thanh Sơn rất thản nhiên.
Mấy người này đã bị hắn đoán được tính cánh đại khái, chỉ cần cẩn thận đối đáp, sẽ không có vấn đề gì.
Chàng trai tóc vàng nắm một con dao găm trong tay.
Tay của cô gái nhét vào trong ngực, hình như đang nắm vũ khí gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Người da đen ở phía trước, lão Lý thoáng dựa vào phía sau, hai người nhìn như chỉ tuỳ tiện đặt vũ khí ở trên đùi.
Một đội hình ứng phó với tình trạng bức thiết rất không tệ.
Cố Thanh Sơn thầm khen một tiếng.
Xem ra ngoài thích cãi vã bọn họ vẫn có mấy phần bản lĩnh.
Dùng tiêu chuẩn của người bình thường để phán đoán là như vậy.
"Này nhóc, cậu làm gì vậy?" Lão Lý dẫn đầu hỏi.
"Nhà khoa học." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người ngẩn ra.
Không thể ngờ được lại là câu trả lời này.
"Cậu từ đâu tới?" Người da đen hỏi.
"Đường quốc lộ phía Đông Nam."
"Cái chỗ đó không ổn lắm." Chàng trai tóc vàng cau mày nói.
"Một đám tạp chủng." Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm xúc có gì đó là lạ.
Cố Thanh Sơn lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, phương tiện giao thông của tôi bị cướp, đi thẳng một đường tới nơi này, suýt thì chết giữa đường."
"Bọn chúng không giết cậu?"
"Lúc ấy tôi đi vệ sinh, từ xa nhìn thấy có mấy người tới, liền vội vàng chôn mình ở trong cát, bọn họ tìm một hồi, mặt trời thật sự quá chói chang, bọn họ không chịu được, liền ấy xe của tôi đi."
"Cậu hoá ra lại là một nhà khoa học rất thông minh, cậu nghiên cứu cái gì?"
"Binh khí."
"Súng?"
"Không, cao cấp hơn một chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Máy bay chiến đấu? Xe tăng? Đại pháo?" Người da đen hỏi tới.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng.
Trong nhận thức của đối phương, những thứ này được coi là hàng cao cấp.
Bây giờ đã có thể kết luận, tiêu chuẩn khoa học kĩ thuật của thế giới này không khác gì lắm so với phán đoán của mình.
Bọn họ bắt đầu tiếp xúc với vũ khí nóng không vượt quá ba trăm năm, cơ giáp cũng ở vào giai đoạn sơ khai nhất.
Cơ giáp.
Cố Thanh Sơn không khỏi chìm trong hồi ức.
Thật ra thì ở cổ đại, loại binh khí tác chiến một người như cơ giáp, trước giờ đều chưa từng được các nhà quân sự xem trọng.
Một tên lửa có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Chi phí để chế tạo một chiến giáp cơ động, gấp ngàn lần một tên lửa.
Bất kỳ binh khí gì cũng thay thế chiến giáp cơ động, để hoàn thành mục đích quân sự với mức giá thấp nhất.
Cho nên không có ai sẽ tiêu phí tinh lực gấp mấy trăm lần, đi chế tạo chiến giáp cơ động.
Tình trạng này kéo dài rất lâu.
Cho đến khi khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ nhất định, chiến giáp cơ động có thể xuất hiện với vai trò như một “Siêu cấp anh hùng”, nó mới lại một lần nữa đi vào tầm mắt của đại chúng.
Văn minh khoa học kỹ thuật tiếp tục phát triển.
Vấn đề về giá thành của chiến giáp cơ động đã được giải quyết, trí tuệ và năng lực của nhân công được nâng cấp toàn diện.
Cơ giáp có thể tự chủ học tập mọi thứ, thay thế con người đi hoàn thành rất nhiều chuyện, loài người bước vào thời đại hưởng thụ.
Cùng với cương vị máy móc thay thế con người, mâu thuẫn trong nội bộ nhân loại đã sâu hơn một bậc, càng bởi vì trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của các nước không đồng đều, năng lực của chiến giáp cơ động cũng khác nhau một trời một vực.
Sau đó, chiến tranh bùng nổ.
Vô số chiến giáp cơ động thay thế loài người, tiến hành những cuộc chiến kịch liệt quy mô lớn có sức chấn động không hề nhỏ.
Một ngày nào đó, tình thế phát sinh nghịch chuyển.
Mọi người phát hiện, chiến giáp cơ động quy mô lớn được đưa vào trong chiến tranh, trong giây phút ngẫu nhiên nào đó, sẽ xảy ra một vài tình huống cực kì hiếm thấy
Có tính đại biểu lớn nhất, chính là giữa những chiến giáp cơ động sẽ tiến hành trao đổi với nhau.
Bọn chúng sẽ sáng tạo ra một loại ngôn ngữ máy móc mà con người không thể hiểu được, cùng học hỏi và sao chép lẫn nhau, tiến tới sinh ra một loại tiến hoá trên ý nghĩa máy móc.
Loài người không thể nào hiểu được loại trao đổi của chiến giáp cơ động.
Nhưng chiến giáp cơ động lại hoàn toàn hiểu con người, hiểu chiến tranh.
Đồng thời, bọn chúng liên kết với mạng lưới toàn cầu, không ngừng học tập và quan sát kết cấu xã hội và tình hình phát triển của khoa học kỹ thuật.
Mọi người đã cảm nhận được ý nghĩa thực sự mà khoa học kỹ thuật mang lại.
Chiến tranh lập tức kết thúc.
Bắt đầu từ lúc đó, tất cả trí tuệ năng lực nòng cốt của chiến giáp cơ động đều bị xoá sạch, mỗi một máy chiến giáp đều phải do con người tới điều khiển, phát ra mệnh lệnh.
Đây chính là định luật thứ nhất của chiến giáp cơ động vô cùng nổi danh: Mệnh lệnh của con người chi phối mọi hành vi của máy móc.
"Mấy người biết cơ giáp không?"
Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ trong hồi ức, hỏi.
"Ý cậu là, cậu là một nhà khoa học về cơ giáp?" Lão Lý hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn gật đầu.
"Đáng tiếc nơi này không có những thứ đó." Lão Lý tiếc nuối nói.
"Như vậy, thân phận của cậu không có được nghiệm chứng, chúng tôi không thể tin tưởng cậu." Người phụ nữ nói.
Chàng trai tóc vàng cũng nói: "Lỡ như cậu là người của những bang phái rác rưởi kia, đến để đối phó với chúng tôi thì sao?"
Bầu không khí đột nhiên ngưng lại.
/1520
|