"Sao nhà khoa học kia lại xuống đó rồi."
Chàng trai tóc vàng nhặt một quả lựu đạn từ dưới đất lên, ném ra xa.
Đùng
Lão Lý bịt lỗ tai lại, chờ tiếng nổ dữ dội qua đi, mới lên tiếng: "Hắn nói phải nghiên cứu quái vật."
"Nhà khoa học điên." Cô gái nói.
Mấy người nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đã ngồi xổm xuống trước một thi thể.
Thi thể kia bị trúng mấy viên đạn vẫn còn chưa chết hẳn, nhận ra được người sống đến, giùng giằng ngẩng đầu lên muốn cắn hắn.
"Đừng động."
Cố Thanh Sơn nắm dao găm cắm vào hốc mắt đối phương, hoàn toàn cố định cái đầu của thi thể xuống đất.
Thi thể giãy giụa thêm lát nữa, bất động thật sự.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới mở đèn pin ra, lại lấy một chuôi dao găm, bắt đầu giải phẫu thi thể.
Động tác của hắn nhanh chóng mà hữu hiệu, dứt khoát, không mang theo chút do dự nào.
"Trước tiên xem nội tạng."
"Không có nhịp tim."
"Huyết dịch biến thành màu đen, xem ra là do lây nhiễm tạo nên."
"Nội tạng bị khô héo phạm vi lớn, dạ dày lại biến lớn hơn."
"Rõ ràng đã mất đi những bộ phận bình thường của con người, vậy sức mạnh của mày từ đâu tới?"
"Ừm, trong dạ dày có vài thứ, để mình nhìn xem, hình như là kết cấu cơ thể của con người."
"Thông qua ăn thịt người sẽ cung cấp năng lượng để hành động."
"Ánh mắt đã biến dị, không có con ngươi, nhưng lại có thể nhìn mình một cách chuẩn xác”
"Răng sắc bén hơn, giống như dã thú."
"Lỗ mũi bị hoại tử hoàn toàn, lỗ tai đã sinh ra biến dị về hình thái gần giống với tiến hoá."
Cố Thanh Sơn tốn chút sức lực, khoét lỗ tai của thi thể xuống.
Hắn quan sát kỹ lưỡng như đang nhìn một sản phẩm nghệ thuật.
"Không tệ, đúng là một loại tiến hoá nho nhỏ, thật là kỳ tích của sinh mạng."
Nói xong, hắn đứng lên, đi về phía một thi thể cách đó không xa.
“Chờ chút!” Lão Lý ở trên lầu hô lên.
"Sao vậy?"
"Cậu đã nghiên cứu xong rồi, sao không trở lại?"
"Chỉ một mẫu xét nghiệm thì không thể có sức thuyết phục, phải nghiêm cứu thêm mấy thi thể nữa mới kết luận được."
Vừa nói, Cố Thanh Sơn lại ngồi xuống trước một thi thể khác.
Hắn bắt đầu nghiêm túc giải phẫu thi thể.
Một màn này được bốn người ở trên lầu thu vào mắt.
"Quả nhiên là một tên điên." Người phụ nữ lại một lần nữa bày tỏ quan điểm của mình.
"Không, đây mới là nhà khoa học." Chàng trai tóc vàng lại lộ ra vẻ tán thưởng: "Những người chẳng biết thứ gì thích khoe khang khoác lác, mồm toàn nói ra quan điểm của người khác, còn nhà khoa học có bản lĩnh thật sự sẽ tự mình đi phân tích và nghiên cứu vấn đề."
"Mau nhìn đi, hắn chuẩn bị giải phẩu thi thể thứ ba." Người da đen nói.
"Chú ý an toàn của hắn, tôi cảm thấy hắn nhất định có thể giúp chúng ta một việc lớn." Chàng trai tóc vàng nói.
"Được rồi, để tôi bảo vệ hắn." Lão Lý nói.
Cố Thanh Sơn đi đến trên lầu các.
Hắn tỏ ra có chút mệt mỏi, nhưng trong mắt đã lộ ra mấy phần hưng phấn.
"Có thu hoạch không?" Chàng trai tóc vàng hỏi.
"Ừm, cơ bản có thể chắc chắn, bọn chúng dựa vào thị lực và tiếng động để tìm con mồi, tiếng động là nhân tố chủ yếu, thật ra thì thị lực chúng không hề tốt, chỉ có thể phân biệt được đồ vật trong vòng vài mét, vượt quá năm mét cũng chỉ phân biệt được sáng và tối, ngoài ra về phần tiến hoá, khi bọn chúng có được lượng thức ăn đầy đủ, tốc độ biến dị của cơ thể sẽ được tăng lên." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người nghe vậy đều ngây người.
Hình như nhà khoa học này thật sự có bản lĩnh.
"Cậu có đề nghị gì?" Lão Lý hỏi.
"Đề nghị của tôi là, mấy người đừng nổ súng nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Không nổ súng? Đó không phải là chờ chết sao?"
"Cũng không hẳn là như vậy."
Cố Thanh Sơn lấy một lựu đạn bỏ túi cột vào trên mũi tên, tháo dây kéo của lựu đạn bỏ túi ra, nhanh chóng kéo căng cung.
Hắn buông tay ra.
Mũi tên hóa thành một tàn ảnh, mang theo lựu đạn bỏ túi bay ra ngoài.
Một tên này đã dùng hết sức lực, mũi tên bay trên không trung xuyên qua đám thi thể, phóng đến quốc lộ.
Ầm!
Lựu đạn nổ tung.
Tất cả hoạt tử nhân đồng loạt nhìn sang.
Gần một nửa hoạt tử nhân xoay người, vọt về phía lựu đạn phát nổ.
Chỉ có những hoạt tử nhân đã đến gần sát biệt thự là dừng lại, tiếp tục tiến về phía này.
"Đây là chuyện gì?" Lão Lý không hiểu nói.
"Tiếng động, những quái vật kia bị âm thanh của súng ống hấp dẫn, cho nên mới chạy từ đằng xa tới tụ tập, tiếp theo mấy người phải từ bỏ việc dùng súng, bởi vì tiếng ồn mà nó phát ra quá lớn." Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào để tiêu diệt quái vật?" Người phụ nữ không hiểu nói.
Cố Thanh Sơn lại giương cung lần nữa.
Trong bóng đêm, mũi tên lặng lẽ bay ra ngoài, bắn nổ đầu của một tên hoạt tử nhân.
"Hành động chậm chạp, chỉ khi đến gần con mồi mới đột nhiên bộc phát sức mạnh tăng tốc, cho nên chỉ cần cách xa, là có thê dùng vũ khí lạnh bắn chết." Cố Thanh Sơn nói.
"Thì ra là như vậy, nhưng cậu đã nói bọn chúng có thể nhìn thấy chúng ta." Chàng trai tóc vàng nói.
"Bọn chúng đều là đám mắt siêu cận thị, cho nên cái này dễ giải quyết hơn là tiếng động, chúng ta chỉ cần mở đèn của những toà nhà khác ra, rồi tắt đèn trong toà biệt thự này đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Mà chúng ta."
Cố Thanh Sơn lấy một mắt kính ban đêm hồng ngoại đưa cho bọn họ.
Chàng trai tóc vàng lại ngây người lần nữa.
Đạo lý đơn giản như vậy, sao mình không nghĩ tới?
"Đúng vậy, chúng ta có thể dùng mắt kính ban đêm." Hắn ta lẩm bẩm nói.
Mấy người khác cũng khẽ gật đầu.
Chàng trai tóc vàng nhận lấy mắt kính, nhìn mấy người khác nói: “Dựa theo những gì nhà khoa học đã nói, hành động!”
Bọn họ nhanh chóng lấy cung nỏ quân dụng, sau đó tắt hết đèn trong biệt thự, bắt đầu nhanh chóng bắn chết những hoạt tử nhân chật kín ở bên ngoài.
Trong lúc đó Cố Thanh Sơn lại cột một lựu đạn bỏ túi, bắn nó về phía quốc lộ xa xa.
Lại một nhóm hoạt tử nhân rời đi.
Áp lực của mọi người giảm đi đáng kể.
Vốn là cuộc chiến sinh tử dần dần biến thành trò chơi bắn cung.
Thậm chí mọi người còn có thời gian để ăn đêm.
"Sao cậu phát hiện được điều này?" Người da đen không nhịn được hỏi.
"Có lẽ mấy người chưa có nghe nói qua cơ giáp sinh vật có cơ thể hình người, thực ra những thông tin cơ bản về cơ thể con người đã không qua mắt được những nhà nghiên cứu như bọn tôi từ lâu rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi thật hối hận năm đó không học cho giỏi." Người da đen thở dài nói.
"Cậu có cố gắng học cũng không được, chỉ số thông minh." Lão Lý vẫn đang ăn đồ không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói.
Chân mày người da đen giương lên.
"Lĩnh vực như khoa học này chính là tuyến đầu, không có gì để tham khảo, phải từng chút từng chút tìm hiểu, phải có đam mê nhiệt huyết thật sự, nếu không thì phải do bị cuộc sống bắt ép, không thể không học." Cố Thanh Sơn lên tiếng giảng hòa.
"Cho nên cậu yêu thích giải phẫu?" Ngưỡi phụ nữ đột nhiên hỏi.
Dáng vẻ lúc đối phương nghiên cứu thi thể quả thật có một loại bình tĩnh mà hăng say, khiến cô có chút sợ.
"Giải phẫu?" Cố Thanh Sơn bật cười: "Đó là kỹ năng cơ bản của một môn nghệ thuật khác."
"Nghệ thuật gì?"
"Nấu ăn."
Bọn họ so tài bắn cung trên ban công ngoài trời, nhìn xem ai có thể giết chết mấy hoạt tử nhân lác đác ở bên dưới.
Dưới yêu cầu của Cố Thanh Sơn, mọi người còn phân thành hai tổ, thay phiên tiến hành ngủ và nghỉ ngơi lấy sức.
Cuối cùng.
Trời đã tờ mờ sáng.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên ban công, làm công việc cuối cùng.
Khi mặt trời ló lên từ chân trời, trong hư không trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một nhóm chữ nhỏ màu đỏ máu.
[Ý chí thế giới của Đất đã phát hiện ra tác dụng của ngài.]
[Nó sắp đến để kết nối với ngài.]
[Trước lúc đó, trật tự Ma Vương muốn có lời muốn thông báo cho ngài.]
[Tuyệt đối đừng chọc giận nó, nó là thể sinh mệnh thế giới trong Vực Sâu Vĩnh Hằng.]
[Nó mạnh hơn bất kì sức mạnh nào mà ngài biết.]
Đột nhiên, dòng chữ màu đỏ như nhận ra được điều gì, toàn bộ đều thu lại sạch sẽ.
Đùng.
Trước mắt Cố Thanh Sơn bỗng loé lên, biệt thự, quốc lộ, trấn nhỏ, hoạt tử nhân, bầu trời, vân vân vân vân, tất cả đều biến mất trước mắt hắn.
Chàng trai tóc vàng nhặt một quả lựu đạn từ dưới đất lên, ném ra xa.
Đùng
Lão Lý bịt lỗ tai lại, chờ tiếng nổ dữ dội qua đi, mới lên tiếng: "Hắn nói phải nghiên cứu quái vật."
"Nhà khoa học điên." Cô gái nói.
Mấy người nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đã ngồi xổm xuống trước một thi thể.
Thi thể kia bị trúng mấy viên đạn vẫn còn chưa chết hẳn, nhận ra được người sống đến, giùng giằng ngẩng đầu lên muốn cắn hắn.
"Đừng động."
Cố Thanh Sơn nắm dao găm cắm vào hốc mắt đối phương, hoàn toàn cố định cái đầu của thi thể xuống đất.
Thi thể giãy giụa thêm lát nữa, bất động thật sự.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới mở đèn pin ra, lại lấy một chuôi dao găm, bắt đầu giải phẫu thi thể.
Động tác của hắn nhanh chóng mà hữu hiệu, dứt khoát, không mang theo chút do dự nào.
"Trước tiên xem nội tạng."
"Không có nhịp tim."
"Huyết dịch biến thành màu đen, xem ra là do lây nhiễm tạo nên."
"Nội tạng bị khô héo phạm vi lớn, dạ dày lại biến lớn hơn."
"Rõ ràng đã mất đi những bộ phận bình thường của con người, vậy sức mạnh của mày từ đâu tới?"
"Ừm, trong dạ dày có vài thứ, để mình nhìn xem, hình như là kết cấu cơ thể của con người."
"Thông qua ăn thịt người sẽ cung cấp năng lượng để hành động."
"Ánh mắt đã biến dị, không có con ngươi, nhưng lại có thể nhìn mình một cách chuẩn xác”
"Răng sắc bén hơn, giống như dã thú."
"Lỗ mũi bị hoại tử hoàn toàn, lỗ tai đã sinh ra biến dị về hình thái gần giống với tiến hoá."
Cố Thanh Sơn tốn chút sức lực, khoét lỗ tai của thi thể xuống.
Hắn quan sát kỹ lưỡng như đang nhìn một sản phẩm nghệ thuật.
"Không tệ, đúng là một loại tiến hoá nho nhỏ, thật là kỳ tích của sinh mạng."
Nói xong, hắn đứng lên, đi về phía một thi thể cách đó không xa.
“Chờ chút!” Lão Lý ở trên lầu hô lên.
"Sao vậy?"
"Cậu đã nghiên cứu xong rồi, sao không trở lại?"
"Chỉ một mẫu xét nghiệm thì không thể có sức thuyết phục, phải nghiêm cứu thêm mấy thi thể nữa mới kết luận được."
Vừa nói, Cố Thanh Sơn lại ngồi xuống trước một thi thể khác.
Hắn bắt đầu nghiêm túc giải phẫu thi thể.
Một màn này được bốn người ở trên lầu thu vào mắt.
"Quả nhiên là một tên điên." Người phụ nữ lại một lần nữa bày tỏ quan điểm của mình.
"Không, đây mới là nhà khoa học." Chàng trai tóc vàng lại lộ ra vẻ tán thưởng: "Những người chẳng biết thứ gì thích khoe khang khoác lác, mồm toàn nói ra quan điểm của người khác, còn nhà khoa học có bản lĩnh thật sự sẽ tự mình đi phân tích và nghiên cứu vấn đề."
"Mau nhìn đi, hắn chuẩn bị giải phẩu thi thể thứ ba." Người da đen nói.
"Chú ý an toàn của hắn, tôi cảm thấy hắn nhất định có thể giúp chúng ta một việc lớn." Chàng trai tóc vàng nói.
"Được rồi, để tôi bảo vệ hắn." Lão Lý nói.
Cố Thanh Sơn đi đến trên lầu các.
Hắn tỏ ra có chút mệt mỏi, nhưng trong mắt đã lộ ra mấy phần hưng phấn.
"Có thu hoạch không?" Chàng trai tóc vàng hỏi.
"Ừm, cơ bản có thể chắc chắn, bọn chúng dựa vào thị lực và tiếng động để tìm con mồi, tiếng động là nhân tố chủ yếu, thật ra thì thị lực chúng không hề tốt, chỉ có thể phân biệt được đồ vật trong vòng vài mét, vượt quá năm mét cũng chỉ phân biệt được sáng và tối, ngoài ra về phần tiến hoá, khi bọn chúng có được lượng thức ăn đầy đủ, tốc độ biến dị của cơ thể sẽ được tăng lên." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người nghe vậy đều ngây người.
Hình như nhà khoa học này thật sự có bản lĩnh.
"Cậu có đề nghị gì?" Lão Lý hỏi.
"Đề nghị của tôi là, mấy người đừng nổ súng nữa." Cố Thanh Sơn nói.
"Không nổ súng? Đó không phải là chờ chết sao?"
"Cũng không hẳn là như vậy."
Cố Thanh Sơn lấy một lựu đạn bỏ túi cột vào trên mũi tên, tháo dây kéo của lựu đạn bỏ túi ra, nhanh chóng kéo căng cung.
Hắn buông tay ra.
Mũi tên hóa thành một tàn ảnh, mang theo lựu đạn bỏ túi bay ra ngoài.
Một tên này đã dùng hết sức lực, mũi tên bay trên không trung xuyên qua đám thi thể, phóng đến quốc lộ.
Ầm!
Lựu đạn nổ tung.
Tất cả hoạt tử nhân đồng loạt nhìn sang.
Gần một nửa hoạt tử nhân xoay người, vọt về phía lựu đạn phát nổ.
Chỉ có những hoạt tử nhân đã đến gần sát biệt thự là dừng lại, tiếp tục tiến về phía này.
"Đây là chuyện gì?" Lão Lý không hiểu nói.
"Tiếng động, những quái vật kia bị âm thanh của súng ống hấp dẫn, cho nên mới chạy từ đằng xa tới tụ tập, tiếp theo mấy người phải từ bỏ việc dùng súng, bởi vì tiếng ồn mà nó phát ra quá lớn." Cố Thanh Sơn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy chúng ta nên làm thế nào để tiêu diệt quái vật?" Người phụ nữ không hiểu nói.
Cố Thanh Sơn lại giương cung lần nữa.
Trong bóng đêm, mũi tên lặng lẽ bay ra ngoài, bắn nổ đầu của một tên hoạt tử nhân.
"Hành động chậm chạp, chỉ khi đến gần con mồi mới đột nhiên bộc phát sức mạnh tăng tốc, cho nên chỉ cần cách xa, là có thê dùng vũ khí lạnh bắn chết." Cố Thanh Sơn nói.
"Thì ra là như vậy, nhưng cậu đã nói bọn chúng có thể nhìn thấy chúng ta." Chàng trai tóc vàng nói.
"Bọn chúng đều là đám mắt siêu cận thị, cho nên cái này dễ giải quyết hơn là tiếng động, chúng ta chỉ cần mở đèn của những toà nhà khác ra, rồi tắt đèn trong toà biệt thự này đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Mà chúng ta."
Cố Thanh Sơn lấy một mắt kính ban đêm hồng ngoại đưa cho bọn họ.
Chàng trai tóc vàng lại ngây người lần nữa.
Đạo lý đơn giản như vậy, sao mình không nghĩ tới?
"Đúng vậy, chúng ta có thể dùng mắt kính ban đêm." Hắn ta lẩm bẩm nói.
Mấy người khác cũng khẽ gật đầu.
Chàng trai tóc vàng nhận lấy mắt kính, nhìn mấy người khác nói: “Dựa theo những gì nhà khoa học đã nói, hành động!”
Bọn họ nhanh chóng lấy cung nỏ quân dụng, sau đó tắt hết đèn trong biệt thự, bắt đầu nhanh chóng bắn chết những hoạt tử nhân chật kín ở bên ngoài.
Trong lúc đó Cố Thanh Sơn lại cột một lựu đạn bỏ túi, bắn nó về phía quốc lộ xa xa.
Lại một nhóm hoạt tử nhân rời đi.
Áp lực của mọi người giảm đi đáng kể.
Vốn là cuộc chiến sinh tử dần dần biến thành trò chơi bắn cung.
Thậm chí mọi người còn có thời gian để ăn đêm.
"Sao cậu phát hiện được điều này?" Người da đen không nhịn được hỏi.
"Có lẽ mấy người chưa có nghe nói qua cơ giáp sinh vật có cơ thể hình người, thực ra những thông tin cơ bản về cơ thể con người đã không qua mắt được những nhà nghiên cứu như bọn tôi từ lâu rồi." Cố Thanh Sơn nói.
"Tôi thật hối hận năm đó không học cho giỏi." Người da đen thở dài nói.
"Cậu có cố gắng học cũng không được, chỉ số thông minh." Lão Lý vẫn đang ăn đồ không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói.
Chân mày người da đen giương lên.
"Lĩnh vực như khoa học này chính là tuyến đầu, không có gì để tham khảo, phải từng chút từng chút tìm hiểu, phải có đam mê nhiệt huyết thật sự, nếu không thì phải do bị cuộc sống bắt ép, không thể không học." Cố Thanh Sơn lên tiếng giảng hòa.
"Cho nên cậu yêu thích giải phẫu?" Ngưỡi phụ nữ đột nhiên hỏi.
Dáng vẻ lúc đối phương nghiên cứu thi thể quả thật có một loại bình tĩnh mà hăng say, khiến cô có chút sợ.
"Giải phẫu?" Cố Thanh Sơn bật cười: "Đó là kỹ năng cơ bản của một môn nghệ thuật khác."
"Nghệ thuật gì?"
"Nấu ăn."
Bọn họ so tài bắn cung trên ban công ngoài trời, nhìn xem ai có thể giết chết mấy hoạt tử nhân lác đác ở bên dưới.
Dưới yêu cầu của Cố Thanh Sơn, mọi người còn phân thành hai tổ, thay phiên tiến hành ngủ và nghỉ ngơi lấy sức.
Cuối cùng.
Trời đã tờ mờ sáng.
Cố Thanh Sơn đứng ở trên ban công, làm công việc cuối cùng.
Khi mặt trời ló lên từ chân trời, trong hư không trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một nhóm chữ nhỏ màu đỏ máu.
[Ý chí thế giới của Đất đã phát hiện ra tác dụng của ngài.]
[Nó sắp đến để kết nối với ngài.]
[Trước lúc đó, trật tự Ma Vương muốn có lời muốn thông báo cho ngài.]
[Tuyệt đối đừng chọc giận nó, nó là thể sinh mệnh thế giới trong Vực Sâu Vĩnh Hằng.]
[Nó mạnh hơn bất kì sức mạnh nào mà ngài biết.]
Đột nhiên, dòng chữ màu đỏ như nhận ra được điều gì, toàn bộ đều thu lại sạch sẽ.
Đùng.
Trước mắt Cố Thanh Sơn bỗng loé lên, biệt thự, quốc lộ, trấn nhỏ, hoạt tử nhân, bầu trời, vân vân vân vân, tất cả đều biến mất trước mắt hắn.
/1520
|