Lâm chỉ một hướng: “Nhìn xem, nhà trọ đó trông không tệ lắm, chúng ta đến đó.”
“Được.”
Hai ngày sau.
Giữa trưa.
Cố Thanh Sơn luyện kiếm xong, từ trong biển sâu nhảy ra, đón gió bay một đường về thẳng nơi ở.
Tuy hôm nay đã tu luyện kiếm thuật xong, nhưng những chuyện Cố Thanh Sơn cần làm vẫn rất nhiều.
Hắn đứng nghỉ trên ban công chỗ trọ, nhìn ra biển rộng màu xanh nhạt, trong lòng yên lặng niệm võ kinh mà Lâm đưa cho hắn.
Thật sự là kỳ diệu.
Mỗi lần đọc bộ kinh văn này, nhận thức trong lòng lại mở rộng thêm một tầng. Bất luận là đối với thế này hay là đối với sức mạnh trong cơ thể, đều có thêm một tầng nhận thức.
Đối với kiếm thuật của hắn mà nói, đây cũng là chuyện tốt.
“Đã trở về?”
Giọng của Lâm vang lên từ phía sau.
“Ừm, hôm nay cô cảm thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngày hôm nay, một ngón tay đã khôi phục ba phần sức mạnh.”
Lâm giơ tay lên, đưa ra một ngón tay giữa linh hoạt.
“Tiến triển quá chậm rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm đưa một tờ giấy qua.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, đọc một lượt. Trên đó viết tên rất nhiều dược liệu.
“Ta cần mấy thứ này mới có thể khiến thân thể khôi phục mau hơn một chút. Góc đường bên trái nhà trọ có một tiệm thuốc có thể mua được.” Lâm nói.
“Được, ta đi mua ngay.”
Cố Thanh Sơn cất danh sách, nói.
Lâm gật đầu, bắt đầu ở trên ban công vận động thân thể.
Thần sắc nàng bình tĩnh, chỉnh sửa lại xiêm áo, bắt đầu đánh quyền.
Bởi vì thân thể trọng thương cho nên động tác của nàng hơi chậm một chút.
Cố Thanh Sơn nhìn một hồi, than thở một tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Các hạ, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Một thị nữ khuôn mặt xinh đẹp tới hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hai phòng xa hoa nhìn ra biển của ngài sẽ hết hạn sau nửa ngày. Nếu ngài muốn tiếp tục thuê phòng thì cứ tìm ta.” Thị nữ mỉm cười ngọt ngào.
“Bây giờ ta sẽ trả thêm tiền thuê… một ngày trước đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra một ít tiền đưa cho thị nữ.
“Được, chúc ngài một ngày vui vẻ.”
Thị nữ đếm tiền, gật đầu nói.
Cố Thanh Sơn ra khỏi nơi ở, đi trên đường cái.
Hắn nhịn không được lấy ra túi tiền màu đen, ước lượng một chút.
Rỗng không.
Ngoại trừ đồng tiền có thể dùng để đổi lấy nước ép hoa quả đóng lạnh, chỉ còn lại đồng tiền số 10 cuối cùng.
Cố Thanh Sơn nhịn không được cười khổ một tiếng.
Ai biết được ở trọ lại phải dùng nhiều tiền như thế?
Lâm cũng thật là có mắt nhìn, khách sạn này chính là nơi tốt nhất trong thế giới này.
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm, rất nhanh tìm được một tiệm thuốc trên đường phố.
Hắn đi thẳng tới cửa tiệm dược liệu mà Lâm nói.
Chỉ thấy trên bảng hiệu trước cửa viết: “Chuyên chữa trị vết thương – có kinh nghiệm từ mười chín ngàn năm trước.”
Hóa ra là một tiệm thuốc cũ.
Một con mèo chạy ra ngoài rồi ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi: “Quý khách, ngài muốn mua dược liệu hay là muốn chúng ta hỗ trợ phối dược?”
“Ta cần một ít dược liệu.” Cố Thanh Sơn cầm danh sách đưa tới, nói.
Mèo tiếp nhận danh sách Cố Thanh Sơn đưa cho, nhìn một chút mới thán phục nói: “Quý khách, chính ngài dùng sao?”
“Không. Ta mua giúp một người bạn.”
“Bằng hữu của ngài thật lợi hại, trong danh sách này đều là dược liệu hiếm có khó tìm.”
Cố Thanh Sơn nghe đến đó, trái tim nhảy lên tận họng.
Hắn đang định nói thì con mèo đã thi lễ một cái, bảo: “Mời vào đây, ta đi giúp ngài lấy thuốc.”
Mèo ngậm danh sách, xoay người rời đi.
Hơn mười hơi thở sau.
Mèo đem một cái gói chứa đủ các loại dược liệu trong danh sách mà Cố Thanh Sơn đưa.
“Mời ngài xem qua.” Mèo nói.
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm cảm ứng một chút những dược liệu kia.
Trong mỗi vị thuốc đều ẩn chứa năng lượng kinh người, chúng nó tựa như đang thiêu đang đốt trong thần niệm của hắn.
“Giá tiền thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mèo lấy danh sách cùng với hóa đơn đưa cho hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn hóa đơn, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Cho dù bán thân cũng không trả nổi con số khổng lồ trên hóa đơn kia.
“Cảm ơn ngươi đã giúp ta chuẩn bị đầy đủ dược liệu.” Cố Thanh Sơn cười nói với Mèo.
“Đây là bổn phận của ta.” Mèo nói.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra đồng tiền số 10 cuối cùng còn sót lại: “Đây là tiền thưởng riêng cho ngươi.”
Đôi mắt Mèo sáng lên.
Nó tiếp nhận tiền, thành thật cúi chào một cái: “Đồng tiền số 10 của khu Tranh Bá, giá trị xa xỉ. Quý khách, ngài thật sự quá khách khí.”
Cố Thanh Sơn nói ngay: “Bây giờ ta có chút việc cần làm, những dược liệu này làm phiền ngươi gói kỹ giúp ta, một lúc nữa ta sẽ trở lại lấy, được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Nhưng chỗ này của chúng ta năm giờ chiều là đóng cửa, mong ngài nhớ tới sớm một chút. Meo meo!” Con mèo đáp lại.
“Năm giờ? Được, đa tạ, cáo từ.”
“Ngài đi thong thả.”
Cố Thanh Sơn rời khỏi tiệm thuốc, đi lang thang không đích đến trên đường phố.
Bây giờ là ba giờ.
Còn hai giờ nữa là tới năm giờ.
Thời gian không nhiều lắm.
Lâm quả thực cần hồi phục nhanh một chút, dù sao cũng không ai biết được lúc nào Ma Long sẽ đuổi kịp.
Tuy rằng mất đi thể Vực Sâu, nhưng cảnh giới võ đạo của Lâm đã vượt quá phạm vi Bá Chủ, những cường giả thời đại này không thể so sánh.
Ngoại trừ việc này, mình muốn thăng cấp thẻ bài cũng cần mua một ít thẻ bài để thôn phệ.
Ngày hôm qua mình đã đến một phòng đấu giá lớn thông hành vạn giới để xem giá niêm yết của một số thẻ bài.
Thẻ bài đúng là đốt tiền, chỉ một lá cũng có thể mua được một thế giới.
Nói đi nói lại, vấn đề vẫn là thiếu tiền.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Phải kiếm đâu ra cho đủ tiền đây?
Hắn phóng xuất thần niệm, đảo qua toàn bộ thế giới.
Khu vui chơi giải trí, trung tâm giáo dục, trung tâm thương mại, bán đấu giá trân bảo, công hội thợ săn tiền thưởng, sòng bạc ngầm, liên minh đầu bếp thế giới...
Chờ một chút, liên minh đầu bếp thế giới?
Cố Thanh Sơn tập trung thần niệm đi vào trong tổ chức này, chỉ chốc lát sau lại lùi ra.
Hắn thất vọng thở dài.
Tuyệt đỉnh đầu bếp cần nguyên liệu nấu ăn tuyệt đỉnh mới có thể khiến cho sinh linh vạn giới điên cuồng vì mỹ thực.
Thế giới này tuy rằng phồn hoa, nhưng cũng không phải loại hình thế giới mỹ thực. Các đầu bếp đẳng cấp đều không cao, càng không có nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, thu nhập cũng không thể đạt được đến mức độ như trong lòng Cố Thanh Sơn mong muốn.
Dùng cách nói của giới thương mại, chính là không biết làm ăn.
Dạy du hành?
Cái này phải dựa trên hiệu quả thực tiễn, thời gian thu được tiền dài dằng dặc, Lâm không chờ nổi, tiền phòng không chờ nổi…
Sòng bạc gì đó thì quên đi.
Công hội tiền thưởng.
Chờ một chút, tiền thưởng?
Cố Thanh Sơn tập tung thần niệm ở công hội thợ săn tiền thưởng, tinh tế quan sát động tĩnh bên trong.
Hắn nhanh chóng phát hiện, thợ săn tiền thưởng được chia làm nhiều loại, đa dạng về chủng loại và công việc.
Nếu đã như vậy, chi bằng...
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, quét tới một tòa nhà khác.
Cái này được...
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
Thân hình của hắn trực tiếp biến mất trên đường phố rồi xuất hiện ở một chỗ cách đó nghìn dặm.
Công hội thích khách chín trăm triệu thế giới.
Cố Thanh Sơn đội mũ áo choàng màu đen lên đầu, từ từ đi vào cửa lớn công hội thích khách.
Toàn bộ phòng khách của công hội thích khách vắng vẻ một cách dị thường.
Ngoại trừ vài cán sự thì không có người nào khác ở đây.
“Xin chào ma quỷ đại nhân tôn quý, xin hỏi ngài tới đây làm gì?” Một thiếu nữ có làn da màu xanh tiến lên đón tiếp.
“Ma quỷ sao lại đến nơi này của chúng ta?”
“Ma quỷ xưa nay danh tiếng luôn luôn không tốt, thích quyến rũ mê hoặc con người sa đọa trụy lạc, thật sự rất là phiền phức.”
Thiếu nữ âm thầm suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn cũng không biết ý nghĩ của đối phương, vừa cười vừa nói: “Ta đến đăng kí thân phận thích khách, sau đó kiếm lấy một ít tiền thù lao.”
Thiếu nữ nói: “Nếu như ngài là vì kiếm tiền, ta kiến nghị ngài đi làm một gã thợ săn tiền thưởng. Dù sao có rất nhiều lệnh treo thưởng ở công hội thợ săn phổ biến hơn chỗ này của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Thợ săn tiền thưởng quá phiền phức, cần một đoàn đội mới có thể đăng kí. Thích khách thì chỉ cần một mình đến là được, ta vẫn nên làm thích khách thì hơn.”
Kiếm Tiền (1)
*
“Được.”
Hai ngày sau.
Giữa trưa.
Cố Thanh Sơn luyện kiếm xong, từ trong biển sâu nhảy ra, đón gió bay một đường về thẳng nơi ở.
Tuy hôm nay đã tu luyện kiếm thuật xong, nhưng những chuyện Cố Thanh Sơn cần làm vẫn rất nhiều.
Hắn đứng nghỉ trên ban công chỗ trọ, nhìn ra biển rộng màu xanh nhạt, trong lòng yên lặng niệm võ kinh mà Lâm đưa cho hắn.
Thật sự là kỳ diệu.
Mỗi lần đọc bộ kinh văn này, nhận thức trong lòng lại mở rộng thêm một tầng. Bất luận là đối với thế này hay là đối với sức mạnh trong cơ thể, đều có thêm một tầng nhận thức.
Đối với kiếm thuật của hắn mà nói, đây cũng là chuyện tốt.
“Đã trở về?”
Giọng của Lâm vang lên từ phía sau.
“Ừm, hôm nay cô cảm thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngày hôm nay, một ngón tay đã khôi phục ba phần sức mạnh.”
Lâm giơ tay lên, đưa ra một ngón tay giữa linh hoạt.
“Tiến triển quá chậm rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm đưa một tờ giấy qua.
Cố Thanh Sơn nhận lấy, đọc một lượt. Trên đó viết tên rất nhiều dược liệu.
“Ta cần mấy thứ này mới có thể khiến thân thể khôi phục mau hơn một chút. Góc đường bên trái nhà trọ có một tiệm thuốc có thể mua được.” Lâm nói.
“Được, ta đi mua ngay.”
Cố Thanh Sơn cất danh sách, nói.
Lâm gật đầu, bắt đầu ở trên ban công vận động thân thể.
Thần sắc nàng bình tĩnh, chỉnh sửa lại xiêm áo, bắt đầu đánh quyền.
Bởi vì thân thể trọng thương cho nên động tác của nàng hơi chậm một chút.
Cố Thanh Sơn nhìn một hồi, than thở một tiếng rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Các hạ, ngài muốn đi ra ngoài sao?”
Một thị nữ khuôn mặt xinh đẹp tới hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hai phòng xa hoa nhìn ra biển của ngài sẽ hết hạn sau nửa ngày. Nếu ngài muốn tiếp tục thuê phòng thì cứ tìm ta.” Thị nữ mỉm cười ngọt ngào.
“Bây giờ ta sẽ trả thêm tiền thuê… một ngày trước đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy ra một ít tiền đưa cho thị nữ.
“Được, chúc ngài một ngày vui vẻ.”
Thị nữ đếm tiền, gật đầu nói.
Cố Thanh Sơn ra khỏi nơi ở, đi trên đường cái.
Hắn nhịn không được lấy ra túi tiền màu đen, ước lượng một chút.
Rỗng không.
Ngoại trừ đồng tiền có thể dùng để đổi lấy nước ép hoa quả đóng lạnh, chỉ còn lại đồng tiền số 10 cuối cùng.
Cố Thanh Sơn nhịn không được cười khổ một tiếng.
Ai biết được ở trọ lại phải dùng nhiều tiền như thế?
Lâm cũng thật là có mắt nhìn, khách sạn này chính là nơi tốt nhất trong thế giới này.
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm, rất nhanh tìm được một tiệm thuốc trên đường phố.
Hắn đi thẳng tới cửa tiệm dược liệu mà Lâm nói.
Chỉ thấy trên bảng hiệu trước cửa viết: “Chuyên chữa trị vết thương – có kinh nghiệm từ mười chín ngàn năm trước.”
Hóa ra là một tiệm thuốc cũ.
Một con mèo chạy ra ngoài rồi ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi: “Quý khách, ngài muốn mua dược liệu hay là muốn chúng ta hỗ trợ phối dược?”
“Ta cần một ít dược liệu.” Cố Thanh Sơn cầm danh sách đưa tới, nói.
Mèo tiếp nhận danh sách Cố Thanh Sơn đưa cho, nhìn một chút mới thán phục nói: “Quý khách, chính ngài dùng sao?”
“Không. Ta mua giúp một người bạn.”
“Bằng hữu của ngài thật lợi hại, trong danh sách này đều là dược liệu hiếm có khó tìm.”
Cố Thanh Sơn nghe đến đó, trái tim nhảy lên tận họng.
Hắn đang định nói thì con mèo đã thi lễ một cái, bảo: “Mời vào đây, ta đi giúp ngài lấy thuốc.”
Mèo ngậm danh sách, xoay người rời đi.
Hơn mười hơi thở sau.
Mèo đem một cái gói chứa đủ các loại dược liệu trong danh sách mà Cố Thanh Sơn đưa.
“Mời ngài xem qua.” Mèo nói.
Cố Thanh Sơn phóng ra thần niệm cảm ứng một chút những dược liệu kia.
Trong mỗi vị thuốc đều ẩn chứa năng lượng kinh người, chúng nó tựa như đang thiêu đang đốt trong thần niệm của hắn.
“Giá tiền thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mèo lấy danh sách cùng với hóa đơn đưa cho hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn hóa đơn, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Cho dù bán thân cũng không trả nổi con số khổng lồ trên hóa đơn kia.
“Cảm ơn ngươi đã giúp ta chuẩn bị đầy đủ dược liệu.” Cố Thanh Sơn cười nói với Mèo.
“Đây là bổn phận của ta.” Mèo nói.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra đồng tiền số 10 cuối cùng còn sót lại: “Đây là tiền thưởng riêng cho ngươi.”
Đôi mắt Mèo sáng lên.
Nó tiếp nhận tiền, thành thật cúi chào một cái: “Đồng tiền số 10 của khu Tranh Bá, giá trị xa xỉ. Quý khách, ngài thật sự quá khách khí.”
Cố Thanh Sơn nói ngay: “Bây giờ ta có chút việc cần làm, những dược liệu này làm phiền ngươi gói kỹ giúp ta, một lúc nữa ta sẽ trở lại lấy, được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Nhưng chỗ này của chúng ta năm giờ chiều là đóng cửa, mong ngài nhớ tới sớm một chút. Meo meo!” Con mèo đáp lại.
“Năm giờ? Được, đa tạ, cáo từ.”
“Ngài đi thong thả.”
Cố Thanh Sơn rời khỏi tiệm thuốc, đi lang thang không đích đến trên đường phố.
Bây giờ là ba giờ.
Còn hai giờ nữa là tới năm giờ.
Thời gian không nhiều lắm.
Lâm quả thực cần hồi phục nhanh một chút, dù sao cũng không ai biết được lúc nào Ma Long sẽ đuổi kịp.
Tuy rằng mất đi thể Vực Sâu, nhưng cảnh giới võ đạo của Lâm đã vượt quá phạm vi Bá Chủ, những cường giả thời đại này không thể so sánh.
Ngoại trừ việc này, mình muốn thăng cấp thẻ bài cũng cần mua một ít thẻ bài để thôn phệ.
Ngày hôm qua mình đã đến một phòng đấu giá lớn thông hành vạn giới để xem giá niêm yết của một số thẻ bài.
Thẻ bài đúng là đốt tiền, chỉ một lá cũng có thể mua được một thế giới.
Nói đi nói lại, vấn đề vẫn là thiếu tiền.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Phải kiếm đâu ra cho đủ tiền đây?
Hắn phóng xuất thần niệm, đảo qua toàn bộ thế giới.
Khu vui chơi giải trí, trung tâm giáo dục, trung tâm thương mại, bán đấu giá trân bảo, công hội thợ săn tiền thưởng, sòng bạc ngầm, liên minh đầu bếp thế giới...
Chờ một chút, liên minh đầu bếp thế giới?
Cố Thanh Sơn tập trung thần niệm đi vào trong tổ chức này, chỉ chốc lát sau lại lùi ra.
Hắn thất vọng thở dài.
Tuyệt đỉnh đầu bếp cần nguyên liệu nấu ăn tuyệt đỉnh mới có thể khiến cho sinh linh vạn giới điên cuồng vì mỹ thực.
Thế giới này tuy rằng phồn hoa, nhưng cũng không phải loại hình thế giới mỹ thực. Các đầu bếp đẳng cấp đều không cao, càng không có nguyên liệu nấu ăn hàng đầu, thu nhập cũng không thể đạt được đến mức độ như trong lòng Cố Thanh Sơn mong muốn.
Dùng cách nói của giới thương mại, chính là không biết làm ăn.
Dạy du hành?
Cái này phải dựa trên hiệu quả thực tiễn, thời gian thu được tiền dài dằng dặc, Lâm không chờ nổi, tiền phòng không chờ nổi…
Sòng bạc gì đó thì quên đi.
Công hội tiền thưởng.
Chờ một chút, tiền thưởng?
Cố Thanh Sơn tập tung thần niệm ở công hội thợ săn tiền thưởng, tinh tế quan sát động tĩnh bên trong.
Hắn nhanh chóng phát hiện, thợ săn tiền thưởng được chia làm nhiều loại, đa dạng về chủng loại và công việc.
Nếu đã như vậy, chi bằng...
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, quét tới một tòa nhà khác.
Cái này được...
Cố Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
Thân hình của hắn trực tiếp biến mất trên đường phố rồi xuất hiện ở một chỗ cách đó nghìn dặm.
Công hội thích khách chín trăm triệu thế giới.
Cố Thanh Sơn đội mũ áo choàng màu đen lên đầu, từ từ đi vào cửa lớn công hội thích khách.
Toàn bộ phòng khách của công hội thích khách vắng vẻ một cách dị thường.
Ngoại trừ vài cán sự thì không có người nào khác ở đây.
“Xin chào ma quỷ đại nhân tôn quý, xin hỏi ngài tới đây làm gì?” Một thiếu nữ có làn da màu xanh tiến lên đón tiếp.
“Ma quỷ sao lại đến nơi này của chúng ta?”
“Ma quỷ xưa nay danh tiếng luôn luôn không tốt, thích quyến rũ mê hoặc con người sa đọa trụy lạc, thật sự rất là phiền phức.”
Thiếu nữ âm thầm suy nghĩ.
Cố Thanh Sơn cũng không biết ý nghĩ của đối phương, vừa cười vừa nói: “Ta đến đăng kí thân phận thích khách, sau đó kiếm lấy một ít tiền thù lao.”
Thiếu nữ nói: “Nếu như ngài là vì kiếm tiền, ta kiến nghị ngài đi làm một gã thợ săn tiền thưởng. Dù sao có rất nhiều lệnh treo thưởng ở công hội thợ săn phổ biến hơn chỗ này của chúng ta.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Thợ săn tiền thưởng quá phiền phức, cần một đoàn đội mới có thể đăng kí. Thích khách thì chỉ cần một mình đến là được, ta vẫn nên làm thích khách thì hơn.”
Kiếm Tiền (1)
*
/1520
|