Laura đẩy gương tới bên cạnh Lâm, thành khẩn nói: "Thế giới này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng bên trong đều là đồ phụ nữ dùng. Em cảm thấy chị nhất định cũng dùng đến. Đây là một chút tấm lòng nho nhỏ của em, mong chị nhận lấy."
"... Em thật sự là một cô bé dễ thương." Lâm nói.
Cô cất gương vào không gian riêng của mình.
Lâm ngẫm nghĩ, lại nói: "Lần đầu gặp mặt, chị cũng không thứ gì tặng em, nhưng thứ này em có thể nhận lấy."
Cô đưa tay vẽ trên không trung, tạo thành một ký hiệu tỏa sáng, sau đó dùng tay cầm lấy, đặt lên tay Laura.
"Chị ơi, đây là gì thế?"
Laura ngạc nhiên hỏi.
Ký hiệu sáng chói rơi xuống tay cô bé, lập tức biến mất.
Nếu ký hiệu này nguy hiểm, cây cổ thụ Kinh Cức sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ mình.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, cây cổ thụ Kinh Cức vẫn giữ yên lặng.
"Đây là một quyền pháp của chị, lúc em rơi vào tình thế nguy cấp nó sẽ tự động kích hoạt và bảo vệ em." Lâm nói.
Laura chân thành cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn chị!"
Đùa à, mức độ cường đại của cô gái này là không thể tưởng tượng được. Bây giờ tận thế tới gần, mình có thể được cô ấy bảo vệ một lần, đây tuyệt đối là ích lợi mà bất cứ kẻ nào cũng tha thiết mơ ước.
Bỗng nhiên, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Họ nhìn ra đằng sau.
Cố Thanh Sơn đã tỉnh lại, đang mỉm cười nhìn hai cô gái nọ.
"Cố Thanh Sơn!"
Laura hét lên nhào tới.
Cố Thanh Sơn đón được Laura, xoa xoa đầu cô bé, cười nói: "Gầy đây ổn chứ?"
"Hu hu hu hu, không ổn, chẳng ổn tí nào."
"Sao thế?"
"Làm nữ vương rất vất vả."
"Nói xem, có khó khăn gì."
"Ngày nào cũng có vô số thế giới muốn giao tiếp với vương quốc của em, em căn bản là mặc kệ bọn họ, bọn họ còn mặt dày đòi thiết lập quan hệ ngoại giao với em. Thật sự là khiến người ta phiền não mà."
"Ha ha, quen rồi thì ổn thôi." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Cố Thanh Sơn, em không thể không tới tìm anh, bởi vì tận thế của vạn giới sắp tới, em cần có người chiến đấu cùng mình." Laura nói.
"Bây giờ tình huống của chín trăm triệu tầng thế giới sao rồi?" Cố Thanh Son dò hỏi.
"Không ổn. Các loại quái vật Vực Sâu cường đại đang xâm nhập chín trăm triệu tầng thế giưới, ngoại trừ một vài tồn tại đặc biệt rất hiếm hoi ra thì không gì có thể ngăn cản chúng nó." Laura nói.
"Vương quốc Kinh Cức thế nào rồi?"
"Bọn em ở sâu trong khu Kỳ Dị, có cổ thụ Kinh Cức và rào chắn thiên nhiên hung hiểm, lại ở gần Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới, kẻ địch nào muốn đến cũng cần cẩn thận suy nghĩ."
"Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới? A, anh nhớ ra rồi, hình như chiến giáp quốc vương Kinh Cức là do quốc vương tiền nhiệm của các em nhờ Vạn Giơi Che Chở, xông vào Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới tìm về.”
"Vâng, cho nên vương quốc Kinh Cức tạm thời vẫn ổn. Nhưng thông qua vài thứ, em thấy được đám quái vật Vực Sâu kinh khủng hơn đã xuất phát rồi. Chúng đang không ngừng hướng về phía chín trăm triệu tầng thế giới. Nếu tất cả đám quái vật này đến nơi, vương quốc Kinh Cức cũng sẽ gặp nguy hiểm!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Laura lộ ra vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Cố Thanh Sơn, bây giờ em chính thức thỉnh cầu được kề vai chiến đấu cùng anh, anh có bằng lòng hay không?"
Cố Thanh Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé, bật cười nói: "Nhất định có rất nhiều thế giới muốn kề vai chiến đấu với nữ vương Laura của chúng ta."
Laura nhìn dáng vẻ không nghiêm túc kia của hắn không khỏi ỉu xìu mất hết khí thế, lầu bầu nói: "Em mới không thèm ở chung với bọn họ đâu, một đám không phải hoảng sợ thì là giả vờ trấn định, nếu không thì cũng chẳng nghĩ được ra cách nào, nhìn đã thấy bực."
... Cô bé và Cố Thanh Sơn đã trải qua nguy cơ sống chết, chính mắt nhìn thấy Cố Thanh Sơn đánh bại hai triệu nhập ma giả, đánh đuổi trật tự Ma Vương như thế nào.
Bây giờ, ánh mắt của Laura cũng không phải cao bình thường nữa.
"Xác định muốn chiến đấu cùng anh?"
"Ừm, thật hoài niệm loại cảm giác này. Em cảm thấy nếu muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng mà không có tiếc nuối, nhất định phải ở cùng anh."
"Được rồi, nữ vương bệ hạ, đây là vinh hạnh của anh."
Laura nghe thấy những lời này, lập tức vui vẻ nhảy lên.
Cô bé lập tức nhận ra mình thất thố, ho nhẹ một tiếng, nâng cằm nói:
"Hừ, em phải bôn ba rất lâu mới tìm được anh, đây cũng chứng minh nữ vương em đây khát cầu... khát cầu..."
"Hiền tài."
"Ừ, đúng, khát cầu hiền tài!"
Cố Thanh Sơn và Lâm nhìn nhau.
Hai người đều cười cười.
Trên người Laura có một khí chất riêng biệt, có thể khiến những người tiếp cận cô ấy cảm nhận được sự yên tâm ở một mức độ nào đó.
Cô bé rất tự nhiên, không hề làm bộ, rõ ràng là tinh nghịch nhưng cũng cực kỳ chú trọng dáng vẻ lễ tiết, khiến người ta không tự chủ được muốn thân cận với cô bé.
"Được rồi, giờ chúng ta phải làm một việc." Cố Thanh Sơn nói.
"Việc gì?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn lấy ra huy chương bá tước của vương quốc Kinh Cức.
"A? Giờ em có thể tuyên bố anh là bá tước của vương quốc Kinh Cức?" Laura hưng phấn nói.
"Không phải anh."
"Hả?"
"Em phải tuyên bố cho chín trăm triệu tầng thế giới biết Diệp Phi Ly trở thành bá tước của vương quốc Kinh Cức."
"Diệp Phi Ly?"
"Đúng, đây là một ám hiệu, có thể giúp đồng đội quan trọng của anh tới tìm anh."
"Được."
Laura không chút do dự, lập tức đồng ý yêu cầu của Cố Thanh Sơn.
"Bá tước ngoại tộc của vương quốc Kinh Cức... điều này nhất định sẽ rất oanh động. Nhưng thật ra Diệp Phi Ly là ai?" Laura hỏi.
"Là một người bạn của anh." Cố Thanh Sơn nói.
Laura đột nhiên hiểu ra: "Cũng đúng, anh đang bị bảy Ma Thần truy nã, không tiện ra mặt. Dùng tên của một người bạn để kêu gọi những đồng đội khác đến giúp đỡ, đây cũng là một cách."
"Đúng vậy, anh chỉ có thể tìm kiếm người đó bằng cách này."
"Vậy... vì tránh trùng tên, có cách nào phân biệt thân phận của Diệp Phi Ly không?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn không khỏi suy tư.
Đúng vậy, bên trong chín trăm triệu tầng thế giới, mỗi một tầng đều có hàng ngàn hàng vạn thế giới tồn tại.
Cái tên Diệp Phi Ly này, số người trùng tên có thể nhiều đến mức không đếm được.
Cố Thanh Sơn nghĩ một lát, từ từ nở nụ cười.
"Chúng ta giới thiệu cậu ấy như thế này: Đàn ông Nhân tộc, đến từ một thế giới rời rạc nào đó, lần đầu tiên tiến vào chín trăm triệu tầng thế giới, tên là Diệp Phi Ly."
Hắn lại duỗi tay làm một thủ quyết, lấy linh khí tụ thành hình ảnh của Diệp Phi Ly.
"Nhìn đi, đây là dáng vẻ của cậu ấy."
"À, hóa ra trông như vậy, thật ngây ngô mà... Được rồi, để em nói với Yilia bọn họ."
Laura lấy ra một cái lá xanh biếc, viết lên trên một đoạn tin tức thật dài.
Cô bé xem qua một lần rồi phất tay quăng lá cây ra.
Lá cây chuyển động trên không trung vài vòng, biến mất không thấy đâu nữa.
"Được rồi, chừng mấy tiếng sau, toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới sẽ biết vương quốc Kinh Cức phong chức bá tước cho một người... Chờ xem hàng trăm triệu thế giới giật mình kinh ngạc đi." Laura đắc ý cười nói.
Lúc này, trên bầu trời dường như có thứ gì đó chuyển động.
Ba người ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một con cá lớn che phủ cả bầu trời, lấy tốc độ thong thả mà bay qua thế giới này.
Cố Thanh Sơn và Laura kinh ngạc, bởi vì chưa từng thấy loại cá nào khổng lồ như vậy.
Nhưng Lâm lại bắt đầu căng thẳng.
"Thu liễm hết khí tức lại. Thứ này rất lợi hại, nhìn dáng vẻ của nó bây giờ chính là đang ở trong trạng thái đói khát... Tuy rằng chúng ta vô cùng nhỏ bé, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút." Lâm nhỏ giọng nói.
Cố Thanh Sơn lập tức thi triển Liễm Tức quyết.
Lâm vẫn không nhúc nhích, hơi thở lại dần dần không thể tìm ra được, cả người căn bản cứ như không tồn tại.
Laura lấy ra một cái dù hoa, che lên đầu mình.
Cô kéo Cố Thanh Sơn và Lâm vào dưới tán ô.
"Không sao, có thể nói chuyện rồi." Laura nói.
Cố Thanh Sơn và Lâm cảm nhận.
Hình như, khí tức của mình đã hoàn toàn biến mất.
Thật là kỳ diệu.
"Em lại dùng bảo bối gì thế?" Cố Thanh Sơn nhìn cái ô trong tay cô bé, hỏi.
"... Em thật sự là một cô bé dễ thương." Lâm nói.
Cô cất gương vào không gian riêng của mình.
Lâm ngẫm nghĩ, lại nói: "Lần đầu gặp mặt, chị cũng không thứ gì tặng em, nhưng thứ này em có thể nhận lấy."
Cô đưa tay vẽ trên không trung, tạo thành một ký hiệu tỏa sáng, sau đó dùng tay cầm lấy, đặt lên tay Laura.
"Chị ơi, đây là gì thế?"
Laura ngạc nhiên hỏi.
Ký hiệu sáng chói rơi xuống tay cô bé, lập tức biến mất.
Nếu ký hiệu này nguy hiểm, cây cổ thụ Kinh Cức sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ mình.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, cây cổ thụ Kinh Cức vẫn giữ yên lặng.
"Đây là một quyền pháp của chị, lúc em rơi vào tình thế nguy cấp nó sẽ tự động kích hoạt và bảo vệ em." Lâm nói.
Laura chân thành cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn chị!"
Đùa à, mức độ cường đại của cô gái này là không thể tưởng tượng được. Bây giờ tận thế tới gần, mình có thể được cô ấy bảo vệ một lần, đây tuyệt đối là ích lợi mà bất cứ kẻ nào cũng tha thiết mơ ước.
Bỗng nhiên, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Họ nhìn ra đằng sau.
Cố Thanh Sơn đã tỉnh lại, đang mỉm cười nhìn hai cô gái nọ.
"Cố Thanh Sơn!"
Laura hét lên nhào tới.
Cố Thanh Sơn đón được Laura, xoa xoa đầu cô bé, cười nói: "Gầy đây ổn chứ?"
"Hu hu hu hu, không ổn, chẳng ổn tí nào."
"Sao thế?"
"Làm nữ vương rất vất vả."
"Nói xem, có khó khăn gì."
"Ngày nào cũng có vô số thế giới muốn giao tiếp với vương quốc của em, em căn bản là mặc kệ bọn họ, bọn họ còn mặt dày đòi thiết lập quan hệ ngoại giao với em. Thật sự là khiến người ta phiền não mà."
"Ha ha, quen rồi thì ổn thôi." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Cố Thanh Sơn, em không thể không tới tìm anh, bởi vì tận thế của vạn giới sắp tới, em cần có người chiến đấu cùng mình." Laura nói.
"Bây giờ tình huống của chín trăm triệu tầng thế giới sao rồi?" Cố Thanh Son dò hỏi.
"Không ổn. Các loại quái vật Vực Sâu cường đại đang xâm nhập chín trăm triệu tầng thế giưới, ngoại trừ một vài tồn tại đặc biệt rất hiếm hoi ra thì không gì có thể ngăn cản chúng nó." Laura nói.
"Vương quốc Kinh Cức thế nào rồi?"
"Bọn em ở sâu trong khu Kỳ Dị, có cổ thụ Kinh Cức và rào chắn thiên nhiên hung hiểm, lại ở gần Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới, kẻ địch nào muốn đến cũng cần cẩn thận suy nghĩ."
"Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới? A, anh nhớ ra rồi, hình như chiến giáp quốc vương Kinh Cức là do quốc vương tiền nhiệm của các em nhờ Vạn Giơi Che Chở, xông vào Vực Sâu Hỗn Loạn của mảnh vỡ thế giới tìm về.”
"Vâng, cho nên vương quốc Kinh Cức tạm thời vẫn ổn. Nhưng thông qua vài thứ, em thấy được đám quái vật Vực Sâu kinh khủng hơn đã xuất phát rồi. Chúng đang không ngừng hướng về phía chín trăm triệu tầng thế giới. Nếu tất cả đám quái vật này đến nơi, vương quốc Kinh Cức cũng sẽ gặp nguy hiểm!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Laura lộ ra vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Cố Thanh Sơn, bây giờ em chính thức thỉnh cầu được kề vai chiến đấu cùng anh, anh có bằng lòng hay không?"
Cố Thanh Sơn nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé, bật cười nói: "Nhất định có rất nhiều thế giới muốn kề vai chiến đấu với nữ vương Laura của chúng ta."
Laura nhìn dáng vẻ không nghiêm túc kia của hắn không khỏi ỉu xìu mất hết khí thế, lầu bầu nói: "Em mới không thèm ở chung với bọn họ đâu, một đám không phải hoảng sợ thì là giả vờ trấn định, nếu không thì cũng chẳng nghĩ được ra cách nào, nhìn đã thấy bực."
... Cô bé và Cố Thanh Sơn đã trải qua nguy cơ sống chết, chính mắt nhìn thấy Cố Thanh Sơn đánh bại hai triệu nhập ma giả, đánh đuổi trật tự Ma Vương như thế nào.
Bây giờ, ánh mắt của Laura cũng không phải cao bình thường nữa.
"Xác định muốn chiến đấu cùng anh?"
"Ừm, thật hoài niệm loại cảm giác này. Em cảm thấy nếu muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng mà không có tiếc nuối, nhất định phải ở cùng anh."
"Được rồi, nữ vương bệ hạ, đây là vinh hạnh của anh."
Laura nghe thấy những lời này, lập tức vui vẻ nhảy lên.
Cô bé lập tức nhận ra mình thất thố, ho nhẹ một tiếng, nâng cằm nói:
"Hừ, em phải bôn ba rất lâu mới tìm được anh, đây cũng chứng minh nữ vương em đây khát cầu... khát cầu..."
"Hiền tài."
"Ừ, đúng, khát cầu hiền tài!"
Cố Thanh Sơn và Lâm nhìn nhau.
Hai người đều cười cười.
Trên người Laura có một khí chất riêng biệt, có thể khiến những người tiếp cận cô ấy cảm nhận được sự yên tâm ở một mức độ nào đó.
Cô bé rất tự nhiên, không hề làm bộ, rõ ràng là tinh nghịch nhưng cũng cực kỳ chú trọng dáng vẻ lễ tiết, khiến người ta không tự chủ được muốn thân cận với cô bé.
"Được rồi, giờ chúng ta phải làm một việc." Cố Thanh Sơn nói.
"Việc gì?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn lấy ra huy chương bá tước của vương quốc Kinh Cức.
"A? Giờ em có thể tuyên bố anh là bá tước của vương quốc Kinh Cức?" Laura hưng phấn nói.
"Không phải anh."
"Hả?"
"Em phải tuyên bố cho chín trăm triệu tầng thế giới biết Diệp Phi Ly trở thành bá tước của vương quốc Kinh Cức."
"Diệp Phi Ly?"
"Đúng, đây là một ám hiệu, có thể giúp đồng đội quan trọng của anh tới tìm anh."
"Được."
Laura không chút do dự, lập tức đồng ý yêu cầu của Cố Thanh Sơn.
"Bá tước ngoại tộc của vương quốc Kinh Cức... điều này nhất định sẽ rất oanh động. Nhưng thật ra Diệp Phi Ly là ai?" Laura hỏi.
"Là một người bạn của anh." Cố Thanh Sơn nói.
Laura đột nhiên hiểu ra: "Cũng đúng, anh đang bị bảy Ma Thần truy nã, không tiện ra mặt. Dùng tên của một người bạn để kêu gọi những đồng đội khác đến giúp đỡ, đây cũng là một cách."
"Đúng vậy, anh chỉ có thể tìm kiếm người đó bằng cách này."
"Vậy... vì tránh trùng tên, có cách nào phân biệt thân phận của Diệp Phi Ly không?" Laura hỏi.
Cố Thanh Sơn không khỏi suy tư.
Đúng vậy, bên trong chín trăm triệu tầng thế giới, mỗi một tầng đều có hàng ngàn hàng vạn thế giới tồn tại.
Cái tên Diệp Phi Ly này, số người trùng tên có thể nhiều đến mức không đếm được.
Cố Thanh Sơn nghĩ một lát, từ từ nở nụ cười.
"Chúng ta giới thiệu cậu ấy như thế này: Đàn ông Nhân tộc, đến từ một thế giới rời rạc nào đó, lần đầu tiên tiến vào chín trăm triệu tầng thế giới, tên là Diệp Phi Ly."
Hắn lại duỗi tay làm một thủ quyết, lấy linh khí tụ thành hình ảnh của Diệp Phi Ly.
"Nhìn đi, đây là dáng vẻ của cậu ấy."
"À, hóa ra trông như vậy, thật ngây ngô mà... Được rồi, để em nói với Yilia bọn họ."
Laura lấy ra một cái lá xanh biếc, viết lên trên một đoạn tin tức thật dài.
Cô bé xem qua một lần rồi phất tay quăng lá cây ra.
Lá cây chuyển động trên không trung vài vòng, biến mất không thấy đâu nữa.
"Được rồi, chừng mấy tiếng sau, toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới sẽ biết vương quốc Kinh Cức phong chức bá tước cho một người... Chờ xem hàng trăm triệu thế giới giật mình kinh ngạc đi." Laura đắc ý cười nói.
Lúc này, trên bầu trời dường như có thứ gì đó chuyển động.
Ba người ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một con cá lớn che phủ cả bầu trời, lấy tốc độ thong thả mà bay qua thế giới này.
Cố Thanh Sơn và Laura kinh ngạc, bởi vì chưa từng thấy loại cá nào khổng lồ như vậy.
Nhưng Lâm lại bắt đầu căng thẳng.
"Thu liễm hết khí tức lại. Thứ này rất lợi hại, nhìn dáng vẻ của nó bây giờ chính là đang ở trong trạng thái đói khát... Tuy rằng chúng ta vô cùng nhỏ bé, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút." Lâm nhỏ giọng nói.
Cố Thanh Sơn lập tức thi triển Liễm Tức quyết.
Lâm vẫn không nhúc nhích, hơi thở lại dần dần không thể tìm ra được, cả người căn bản cứ như không tồn tại.
Laura lấy ra một cái dù hoa, che lên đầu mình.
Cô kéo Cố Thanh Sơn và Lâm vào dưới tán ô.
"Không sao, có thể nói chuyện rồi." Laura nói.
Cố Thanh Sơn và Lâm cảm nhận.
Hình như, khí tức của mình đã hoàn toàn biến mất.
Thật là kỳ diệu.
"Em lại dùng bảo bối gì thế?" Cố Thanh Sơn nhìn cái ô trong tay cô bé, hỏi.
/1520
|